Bởi Vì Yêu

Chương 19: Còn có thể có được tình yêu sao?



Có lẽ là do cách xa hoàn cảnh quen thuộc nên muốn phóng túng bản thân, tuỳ hứng một chút. Cũng có lẽ là do ký ức hai người ở trong này thật ngọt ngào, cho nên lơ đãng cô lại hay nhớ đến. Lần này khó có dịp lại đến một lần, liền ôn lại một chút cảnh vật giống như đã từng quen biết.

Cô và Tạ Tiểu San tắm nước nóng, uống chút rượu. Khó có dịp được thả lỏng như vậy, ngay cả Tạ Tiểu San cũng vừa lòng mà nói liên tục, hiểu được cảnh xuân động lòng người là thế nào, "Cậu chọn nơi thật đáng khen, làm hại tớ không muốn trở về công tác nữa." 

Lâu Lục Kiều cười liếc cô một cái, "Thật hay giả vậy? Nếu là thật, tớ muốn đi cầu thần. Cảm ơn Phật tổ phù hộ, ba hòn núi lớn đặt trên người đám nô lệ chúng tớ này rốt cục đã được dỡ xuống......"

Tạ Tiểu San nghe được mày liền dựng thẳng, "Cậu nói cái gì? Tớ có đáng giận đến như vậy sao?" Lâu Lục Kiều vội vàng dùng sức gật đầu, "Có! Tuyệt đối có!" Vừa nói vừa vui vẻ!

Tạ Tiểu San nói, "Tớ nghiêm khắc với các cậu cũng là vì muốn mọi người tiến bộ thôi ------" Nói xong, cô cũng không nhịn được mà bật cười.

Hai người hàn huyên một chút, lại không biết như thế nào lại nói đến Tả Duẫn Bạch, Tạ Tiểu San hỏi cô, "Cậu là thật lòng sao?"

Cô uống một ngụm, lơ đãng hỏi lại, "Cậu nghĩ sao?" Tạ Tiểu San liền nói, "Lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao sao?"

Lâu Lục Kiều nhướn mi nói:. "Chúng ta đã là gái già rồi, lại sắp trở thành thánh nhân rồi, còn lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao có thể nào cô lại muốn tu luyện thành chiến phật đi? Tớ thì không có vấn đề gì, dù sao cũng từng kết hôn mà cũng từng ly hôn qua."

Thiếu chút nữa Tạ Tiểu San đem rượu trong miệng phun ra hết, "Thánh nhân? Chiến phật? Trời cao đất dày ạ, tôi cũng không khoa trương đến vậy đâu."

Lâu Lục Kiều không nóng không lạnh liếc cô một cái, "Tớ nhớ rõ hình như cậu từ tiểu học, sơ trung đều học cùng tớ mà thậm chí có ba năm đều là cùng lớp mà. Chẳng lẽ cậu vừa sinh ra đã đi học sao?"

Tạ Tiểu San nói nhỏ, "Rõ ràng là nhỏ hơn cậu mà!" Lâu Lục Kiều trắng mắt liếc cô một cái, "Đúng, là cậu nhỏ hơn tớ, nhỏ hơn nửa tháng ha! Tớ nhớ rõ mà. Năm nay tớ đã......." Còn chưa dứt lời, Tạ Tiểu San đã bưng kín miệng cô, "Lão nương ta qua hai mươi lăm tuổi sẽ không tổ chức sinh nhật nào nữa. Không được nói tuổi của lão nương!" Phụ nữ cho dù thông minh đến cỡ nào, trong nội tâm vẫn muốn lừa mình dối người.

Hai người ở suối nước nóng cãi nhau ầm ĩ, giống như trở lại thời trước đây vậy. Tạ Tiểu San nói cười luôn miệng, không phải không có cảm khái nói, "Haiz, chớp mắt một cái, mới chớp mắt một cái thì ra đã già mất rồi nha...... Lúc trước chúng ta còn lén mang giày cao gót, váy, còn thoa son môi của chị tớ. Trông thật giống như con khỉ ấy, vậy mà cứ tưởng là đẹp lắm, cứ ở trước gương mà ngắm...... Mới đây thôi mà, cứ ngóng trông được lớn lên. Nhưng mà bây giờ khi chúng ta đã thật sự trưởng thành, lại tình nguyện để trở về thời điểm kia....... Vô tư vô lự...... Thật là tốt! Một chuyện đơn giản cũng có thể vui hết cả buổi sáng!"

Lâu Lục Kiều gật gật đầu, "Đúng vậy.... thật đúng là những năm tháng tốt đẹp." Bởi vì không thể quay lại cho nên luôn tâm tâm niệm niệm, thật lâu không thể quên. Những niềm vui trước đây thật giản đơn, lớn lên rồi muốn đơn giản lại là một chuyện không dễ dàng chút nào.

Chỉ chớp mắt, cả hai đều đã qua ba mươi. Lâu Lục Kiều thở dài, giọng nói chìm xuống, cảm khái lại có chút bất đắc dĩ, "Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa. Cha mẹ tớ tuổi đã cao, tâm nguyện duy nhất chính là muốn nhìn thấy tôi mặc áo cưới hạnh phúc mà kết hôn! Tớ đã tuỳ hứng một lần, không thể lại tiếp tục tuỳ hứng như vậy được nữa. Có lẽ tớ đã già thật rồi, tớ cũng không muốn lần thứ hai tuỳ hứng như vậy đâu!"

Trước kia vẫn nghĩ cha mẹ sẽ không già, vẫn sẽ ở với mình, cho dù mình đã phạm nhiều sai lầm, làm nhiều chuyện ngu xuẩn, bọn họ vẫn ở một nói nào đó chờ mình trở về.

Nhưng sau khi cùng cha mẹ hoà hoãn, cô mới giật mình phát hiện, người mẹ dung nhan nhìn luôn cao quý, thật ra tóc đã bạc trắng, nếu không bị bạc như vậy, chỉ sợ nhìn thấy già hơn so với hiện tại đến hai mươi tuổi. Cô mới thân thiết mà nhận ra, cha mẹ đã già mất rồi.

Cô lại nhớ Thuỷ Mạt đã từng nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không thể đợi, là bi ai lớn nhất đời người. Cha mẹ đã không còn nhiều cái tám năm để cho cô nữa.

Nếu cha mẹ thích Tả Duẫn Bạch mà cô cũng không chán ghét, như vậy không phải tốt lắm sao? Cái loại tình yêu đến chết đi sống lại này, gây sức ép tình cảm này đã không còn thích hợp với cô nữa rồi. Bình thản một chút, hẳn đó là một chuyện tốt!

Phòng Tạ Tiểu San ở tầng sáu, vì thế vừa đến tầng sáu đã phất tay chào cô. Cô một mình đi lên tầng chín. Trên hành lang không có bóng người, thật yên lặng! Cô cơ hồ có chút hối hận muốn đổi phòng! Vốn có thể đông lắc lư, tây la cà một chút.

Trên thực tế cô cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi. Chờ đến khi thật sự đổi thành phòng 903, cô lại nghĩ mình bị làm sao vậy, tại sao lại xúc động như vậy. Có lẽ là do cách xa hoàn cảnh quen thuộc nên muốn phóng túng bản thân, tuỳ hứng một chút. Cũng có lẽ là do ký ức hai người ở trong này thật ngọt ngào, cho nên lơ đãng cô lại hay nhớ đến. Lần này khó có dịp lại đến một lần, liền ôn lại một chút cảnh vật giống như đã từng quen biết.

Cô lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ, vừa muốn kiểm tra, phòng bên cạnh vừa lúc có người mở cửa, cô theo phản xạ có điều kiện nhẹ quay đầu thì lại thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Ước chừng cô uống có hơi nhiều rượu, cho nên xuất hiện ảo giác. Nhưng người kia cũng thật giật mình, đứng lại tại chỗ, bộ dáng giống như không kịp trở tay, không thể tin được. Hồi lâu mới lên tiếng, "Tiểu Kiều......"

Lúc này cô mới xác định không phải là ảo giác. Bởi vì hắn lại ở phỏng 901!

Cô hơi kéo khoé miệng, "Xin chào!" Hắn kinh ngạc hỏi han,"Sao em lại ở đây?"

Cô không biết phải giải thích như thế nào, "A..... Là hoạt động của tạp chí chúng tôi...... chọn nơi này....... a.....đã khuya rồi, ngủ ngon!"

Hắn nói, "Còn chưa muộn, có thể cùng nhau đi ăn khuya được không?" Cô vẫn cười, cự tuyệt, "Cảm ơn, tôi muốn đi ngủ!"

Hắn đứng cách đó không xa, gật đầu, "Được." Cô chậm rãi đóng cửa lại, nhốt hắn ở bên ngoài.

Tại sao hắn lại ở căn phòng đó, không phải phòng đó không cho người ngoài thuê sao? Cô mang theo dấu chấm hỏi này, sau n lần lăn qua lộn lại, mông lung chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, là điện thoại của Tạ Tiểu San đánh thức cô, "Mau dậy, đi ăn sáng với tôi." Miệng cô mơ hồ, "Cậu tự đi ăn đi, tớ buồn ngủ chết mất, cho ngủ thêm chút nữa." Hiện tại là lúc nghỉ ngơi, cô có thể làm càn không thèm nghe lời bà chủ nữa. 

Cũng không nhớ rõ những lời sau đó của Tạ Tiểu San là gì, cô lại ngủ thiếp đi. Cũng không biết vì cái gì, mang máng có một chút mong chờ, cứ tiếp tục ngủ như vậy, cũng thật là tốt.

Cuối cùng cô tỉnh dậy lúc giữa trưa, là do bị đói bụng mà tỉnh dậy. Qua loa đánh răng, rửa mặt, buộc chiếc đuôi ngựa liền chuẩn bị ra ngoài.

Cửa mở ra, ngẩn ngơ, hắn khẽ dựa vào tường, hơi quay đầu, "Cùng nhau ăn cơm nhé?"

Thật rõ ràng đây là đang chờ cô. Cô cũng không già mồm cãi láo nữa, gật gật đầu.

Bất quá hai người từ thang máy đến nhà ăn đều không nói một lời. Hai bên cái gì cũng không nói, nhưng lại giống như cái gì cũng đều đã nói ra.

Hắn giống như gầy đi. Ngay cả bàn tay cũng thon dài thêm đôi chút. Tay hắn vẫn rất đẹp, sạch sẽ, thon dài trắng nõn, tựa như bàn tay của nhạc công đàn dương cầm. Một chút cũng không nhìn ra bóng dáng của người từ nhỏ làm ở đất vườn, khổ luyện mới thành, công tác lại càng cố gắng chăm chỉ, bây giờ rốt cục lại đứng trên người ta, diện mạo hiên ngang, không thua người khác lấy nửa điểm.

Đồ ăn từng món được mang lên, đầy cả chiếc bàn. Cô chỉ yên lặng vùi đầu ăn, hắn cũng vậy. Phòng bao thật yên lặng, một tiếng chuông lại phá vỡ tất cả yên tĩnh. Cô lấy máy từ trong túi xách ra, trên màn hình thật to, cái tên Tả Duẫn Bạch nhấp nháy không ngừng.

Cô dừng lại hai giây mới nhấn nút trả lời. Tiếng cười của Tả Duẫn Bạch ở bên kia đầu dây chiến chiến địa địa truyền đến, "Lại ngủ nướng à?" Cô hạ thấp thanh âm xuống, "Không có đâu. Người ta đang ăn cơm trưa."

Trên thực tế đêm qua vì gặp hắn nên cô không thể ngủ. Như thế nào hắn lại ở đây. Hơn nữa lại ở ngay căn phòng hai người từng định để cho con cái của hai người sau này nhớ đến. Nếu đây chỉ là trùng hợp, cũng không khéo như vậy đi!

Tả Duẫn Bạch bật cười, "Em khó có dịp đi nghỉ ngơi sớm như vậy chứ gì?" Cô nhẹ hừ mũi hỏi lại,"Việc gì em phải nói cho anh?"

Nói thêm vài câu nữa, cô mới tắt máy. Ngẩng đầu, hắn giống như cái gì cũng chưa nghe, rất chậm rất chậm mà ăn. Cô chậm rãi nói:,"Anh ấy là bạn trai tôi". Hắn không nói gì cả.

Cô lại nhẹ nhàng mở miệng nói, "Chúng ta một ngày nào đó đều sẽ phải kết hôn, đúng không?" Hắn vẫn không nói lời nào, một mực ăn cơm, động tác lại thật máy móc giống như tiết tấu của máy tính có điều khiển vậy.

Cô bình tĩnh nói, "Anh làm gì tôi không thể quản được, nhưng..... nhưng mà ----- Mộ Thiên..... tôi sẽ phải kết hôn." Cuộc sống có nhiều lúc phải là như vậy, cùng một người này yêu đương, lại phải kết hôn với một người khác. Nhưng yêu nhau như vậy, trải qua một đoạn lữ trình cũng như một loại duyên phận. Hắn và cô một ngày nào đó cũng sẽ cùng người khác kết hôn mà thôi.

Hắn buông đũa, nhìn cô hỏi, "Vì cái gì, vì cái gì lại là hắn? Vì cái gì không phải là anh chứ?" Cô nắm lấy chiếc đũa ngừng thở, không trả lời.

Hắn ngóng nhìn cô, "Lục Kiều, vì cái gì lại không phải anh? Chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, so với ai khác đều hiểu biết lẫn nhau, cũng so với ai đều hiểu được hạnh phúc, hiểu được quý trọng. Vì cái gì lại không phải là anh chứ?" Ánh mắt hắn bình tĩnh tựa hồ nước, lý tính như thế, giống như đang nói chuyện của người khác vậy. Nhưng ai có thể biết tay hắn dưới bàn đã nắm thành nắm đấm, chặt đến nỗi không còn một tia máu.

Cô nở nụ cười, "Nhưng mà chúng ta đều bỏ lỡ." Muốn quý trọng cũng đã không còn đường để đi. 

Cô buông đũa xuống rồi nói "Bởi vì tôi vĩnh viễn cũng không thể quên được lúc anh cầm tiền nói chia tay với tôi......" còn có… còn có bởi vì cô không thể quên được đứa bé đã từng chân thật tồn tại kia nữa...... Có lẽ đây là trừng phạt, trừng phạt lẫn nhau. Trừng phạt hắn, cũng là trừng phạt chính cô.

Cô và Tả Duẫn Bạch tiến triển thập phần thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn nhận lời mời đến nhà hắn ăn cơm. Cô cầm một bó hoa tươi, cùng hắn tay trong tay "ân ái" xuất hiện tại nhà hắn.

Mẹ Tả thì cô đã từng gặp qua, xinh đẹp quý phái, thấy cô chậm rãi nở nụ cười, thân thiện đón tiếp, "Lục Kiều, đến đây… đến đây, mau ngồi đi!"

Cô vội vàng dâng bó hoa tươi, "Cháu chào bác gái, bác trai." Mẹ Tả liên thanh nói, "Tốt! Tốt! Đến là được rồi, tiêu pha làm gì đâu!" Quay đầu lại gọi giúp việc. "Đem cắm đi. Hoa này nở thật đẹp a! Ánh mắt Lục Kiều thật tốt!"

Cha Tả là lần đầu tiên cô gặp mặt, mặc áo lông ở nhà, bộ dáng mười phần là người đàn ông của gia đình. Sự ôn hoà khó có thể mà liên hệ với những bài phỏng vấn về ông ta trên tạp chí. Bữa cơm này, cũng xem như hoà thuận vui vẻ.

Thật rõ ràng rằng, Tả gia đã chấp nhận cô. Nhưng chấp nhận cô hay chấp nhận bối cảnh nhà cô, cô cũng khó mà biết được. Cô không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, cũng không thể đi tìm tòi nghiên cứu nó. Trong cuộc sống làm gì có trắng ra trắng, đen ra đen rõ ràng đâu. Rất nhiều thời điểm mua hàng đều phải xem bao bì. Huống chi là con người?

Về đến nhà, cô lại nghĩ đến một việc. "Nghe nói anh có một cô em gái, đã đi làm." Rõ ràng Tả Duẫn Bạch dừng một chút rồi mới nói, "Ừ, con bé không ở thành phố này, cho nên không có tham gia. Sao vậy em để ý sao?"

Cô cười lắc đầu, "Sao lại thế? Chỉ là đột nhiên nghĩ đến cho nên hỏi một chút thôi mà." Xe dừng ở toà nhà của cô, cô hợp thời bước xuống xe, vẫy tay tạm biệt hắn.

Rõ ràng giữa cô và Tả Duẫn Bạch chỉ có tình cảm bạn bè mà thôi, có lẽ giữa đó mơ hồ còn có một chút tán thưởng nhưng tuyệt đối không phải là tình yêu. Nói vậy,hắn cũng biết cảm giác của cô đối với hắn. Cô cũng bởi vì cha mẹ cùng thực tế, không thể không thoả hiệp. Nhưng hắn vì cái gì lại ép bản thân mình đâu? Ấn theo tính tình hắn nhất định không phải là một người dễ dàng thoả hiệp?

Do thời tiết đang vào mùa mưa nên mưa phùn kéo dài suốt ngày. Một hồi cô về đến nhà liền vọt vào phòng tắm, thong thả tắm một cái. Hong không tóc, uống một ly rượu hồng miễn cưỡng nằm trên sô pha xem tạp chí.

Bên ngoài mưa dần lớn, hiện tại mưa đang giàn dụa, hạt mưa "bộp bộp bộp" đánh xuống đất cùng thuỷ tinh, lại theo thuỷ tinh uốn lượn để lại một đường uốn lượn dài. 

Mới hưởng thụ một lát, chợt nghe có người nhân chuông cửa.Cô đứng dậy, thật ngoài ý muốn trên màn hình trả lời lại thấy bóng dáng quen thuộc của Tả Duẫn Bạch, ấn chốt cửa cô kinh ngạc hỏi, "Sao quay lại tìm em?" Giọng nói của Tả Duẫn Bạch khàn khàn, lộ ra một cỗ mệt mỏi chán chường, "Lục Kiều, anh muốn gặp em."

Cô nhắm mắt lại, lông mi không ngừng rung động, lại càng không ngừng tự nói với bản thân, "Mình cùng anh ấy chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè mà thôi." Lại mở mắt ra, ấn chốt mở cửa.

Khi Tả Duẫn Bạch đứng ở trước mặt cô, cô cơ hồ bị doạ cho nhảy dựng. Cả người hắn không biết làm sao lại bị mưa làm cho ướt đẫm, giống như mới bị vớt lên từ dưới sông, ướt sũng, thập phần tiều tuỵ, vạn phần suy sút. Tả Duẫn Bạch là người rất chú ý vẻ bề ngoài, mỗi cách ăn mặc đều không làm thất vọng vẻ bề ngoài phng lưu phóng khoáng này của hắn. Hôm nay lại không biết chịu phải đả kích gì nữa!

Lông mày của cô phỏng chừng đã thắt lại, "Anh làm sao vậy? Bị thất tình à? Đem mình thành như vậy!" Hắn không nói gì, chỉ nhìn cô, nước mưa tí tách từ trên người nhỏ xuống. Vẫn cứ nhìn cô, giống như một con cún bị lạc đường vậy.

Hắn tiến lên một bước, ôm cổ cô, giọng điệu thật suy yếu, "Lục Kiều, để anh ôm một chút, chỉ một chút thôi." Tựa hồ hắn bị cái gì đó đả kích.

Cô có chút cự tuyệt nhưng hắn ôm thật chặt, làm cô không thể động đậy được, "Rốt cuộc là làm sao vậy?" Đầu hắn chôn ở hõm cổ cô, mái tóc ướt sũng dán vào da thịt cô. Cô vừa mới tắm qua nước nóng. Cô hẳn là nên đẩy hắn ra nhưng cư nhiên lại không làm thế. Mặc cho nước mưa lạnh lẽo từ tóc hắn rơi trên cổ cô, lại chảy vào trong quần áo.

Một lúc sau, hắn mới buông cô ra. Sàn nhà chỗ hai người đứng đã một mảnh ướt đẫm. Cô mềm lòng, đẩy hắn "Trước tiên anh đi tắm cái đi."

Quần áo lúc trước của Tần Mộ Thiên đều ở trong này, cô đã sớm dọn dẹp, ném cũng không được mà để lại cũng không được, cuối cùng chỉ có thể đặt vào phòng chứa đồ linh tinh. Hiện tại không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đưa cho hắn.

Chờ hắn tắm xong, cô đã đem đồ đặt ở cửa phòng tắm, "Anh mặc tạm một chút nhé."

Tả Duẫn Bạch mặc vào, cư nhiên lại rất vừa. Cô pha một ly nước mật, đặt lên bàn, "Anh có khoẻ không?"

Hắn không nói gì, cả người xuất thần. Cô lại nói, "Anh uống chén này đi, em đi tắm một lúc sẽ tiễn anh về."

Chờ khi cô đi ra, Tả Duẫn Bạch còn chưa đi nhưng nước mật đã uống xong rồi, ngả đầu nằm trên sô pha. Cô tiến đến khẽ gọi hắn, "Ê, Tả Duẫn Bạch, anh đứng dậy cho em......"

Tựa hồ hắn ngủ thật say, một chút phản ứng đều không có. Cô đẩy đẩy hắn, hắn vẫn không có phản ứng. Trong lòng cô không biết như thế nào lại bắt đầu cuống lên, "Tả Duẫn Bạch......"

Khi bàn tay chạm vào hắn, thật nóng. Cô mạnh dạn sờ trán hắn, trời ạ, thật sự rất nóng. Tên thần kinh này, không việc gì lại đi dầm mưa, còn tưởng mình là kẻ vô địch thanh xuân đôi mươi sao?

Trong hoảng hốt Tả Duẫn Bạch cảm giác có vật thể lạ lạnh lẽo chạm vào trán mình, có người thật dịu dàng gọi hắn rồi lau mồ hôi, lau tay cho hắn.

Trong lòng trở nên ấm áp, an tâm thoải mái.

Lâu Lục Kiều sau ba lần đổi túi đá cho hắn xong, lúc này mới có thời gian ngồi trên giường mà thở phào. Ánh mắt chuyển qua mặt Tả Duẫn Bạch, phát hiện môi hắn thật khô, chuẩn bị đứng dậy lấy chén nước, vừa đứng lên thì hắn lại chụp lấy tay cô, "Tiểu Kỳ, đừng đi......"

Đời này có người gọi cô là "Tiểu Kiều" nhưng cho đến giờ cũng chưa ai gọi là "Tiểu Kỳ" cả. Hẳn là cô nên ghen, dù sao hiện tại trong mắt người khác cô là "bạn gái chính quy" của hắn. Nhưng cô một chút cũng không có, phản ứng đầu tiến chính là cái tên này tựa hồ thật quen tai.

Cô cúi đầu nhìn Tả Duẫn Bạch thì ra cũng là một tên ngốc a, bộ dáng của hắn nhất định là yêu phải một cô gái không yêu mình, nếu không có mấy ai chống cự được cực phẩm như hắn cả. 

Haizz, cùng là người lưu lạc chân trời, gặp nhau lại thành quen biết a!

Hắn vẫn như trước mơ mơ màng màng, nói lời vô nghĩa, "Tiểu Kỳ..... Tiểu Kỳ...... Đừng đi...... Em không được đi..... Tiểu Kỳ"

Vì hắn đã giúp cô rất nhiều, cô cúi người dịu dàng dỗ hắn, "Được, được..... Em không đi. Em lấy chén nước cho anh, được không?" Dĩ nhiên hắn sẽ không trả lời nhưng lại chậm rãi buông lỏng tay.

Cô tự mình thử một ngụm nước, lúc này mới bón cho hắn uống, "Chậm một chút, cẩn thận...... " Hắn rấ nghe lời, miệng từng ngụm từng ngụm uống hết nửa chén.

Sau đó vẫn nắm lấy tay cô, thì thào nói, "Tiểu Kỳ...... Tiểu Kỳ, đừng đi, đừng đi...... Đừng rời anh......" Cô tựa sát vào bên giường vẫn không ngừng dỗ hắn, "Được, em không đi!"

Đột nhiên, cô ngẩn ngơ nếu cô không nhầm thì em gái hắn tên chính là Tả Duẫn Kỳ.

Ngày hôm sau khi Tả Duẫn Bạch tỉnh lại, cô vừa lúc cũng mới đi mua cháo ở ngoài về, hướng hắn giơ cái gói to lên, "Dậy rồi sao, đến đây, em mua bữa sáng cho anh."

Tả Duẫn Bạch nghe lời ngồi xuống, khôi phục lại bộ dáng bình thường, cười hề hề như kẻ trộm, "Ngại quá, đêm qua uống hơi nhiều, không quấy rầy gì em đi?" Cô đưa đũa cho hắn, "Đúng vậy, đúng vậy. Anh không quấy rầy uộc hẹn hò của người ta. Anh mau ăn đi."

Sau lần đó, Tả Duẫn Bạch thỉnh thoảng sẽ đến nhà cô ngồi một lát. Chuyện này bị Tạ Tiểu San ở trong điện thoại nghe được tiếng hắn, còn cười cô, "Chúc mừng, chúc mừng nha, rốt cục cũng chung phòng."

Trên thực tế cô và Tả Duẫn Bạch chỉ là bạn bè mà thôi, không phải là người yêu. Tựa hồ là vô tình mà đến với nhau!