Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

Chương 8: Phong Linh Thảo (Hoa chuông)



(Họ Hoa chuông (danh pháp khoa học:Campanulaceae) là một họ thực vật trong bộ Cúc(Asterales), bao gồm khoảng 70-84 chi và 2000-2.380 loài, tùy theo cách phân loại. Họ này chủ yếu là cây thân thảo hay cây bụi, ít thấy có cây gỗ nhỏ. Các loài thường có nhựa trắng như sữa nhưng không độc. Trong các chi của Campanulaceae có:

Campanula: Hoa chuông, hoa chuông lá tròn, phong linh thảo, cỏ tím)

Ôn Thuấn cẩn thận phát hiện Cận Thiếu Triết gần đây sáng sủa hơn rất nhiều, tuy rằng biểu tình của cậu vẫn là thường xuyên trầm mặc, cũng không nói nhiều, có điều không khí cũng không quá trầm lặng như trước đây, cặp mắt to có hồn kia lại rạng rỡ, có sức sống. Học trưởng ở trường thường xuyên gọi điện thoại đến, cùng cậu đàm luận mấy chuyện, cậu cũng ứng phó rất tự nhiên, ngẫu nhiên có thể nở một nụ cười nhẹ, cô cho rằng cậu ấy nên như vậy từ lâu rồi mới đúng, cũng vô cùng vui vẻ khi thấy những thay đổi này từ cậu.

Nháy mắt đã đến ngày khai giảng, công việc của Cận Thiếu Triết trở nên lu bù, làm quen bạn học mới, tập quân sự ở trường, cuộc sống quả là vô cùng phong phú. Cửa hàng hoa lại một lần nữa chỉ còn mình Ôn Thuấn, có điều cô cũng không thuê thêm người, bởi vì hiện tại cũng đã không còn dư bao nhiêu tiền để trả lương cho một người nữa, hơn nữa, Thiếu Triết chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ ở cửa hàng hỗ trợ, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho cô, cô cảm thấy chính mình còn có thể ứng phó được.

Nhìn tờ lịch, ngày lại ngày qua đi, Ôn Thuấn ngồi tính toán sổ sách xong cũng khép lại. Cầm túi xách lên, đóng cửa hàng lại, rồi đi đến bách hóa, mục tiêu là quầy bán di động.

.............

Ôn Thuấn chỉ vào một chiếc di động trong tủ kính nói: "Cô có thể lấy chiếc này ra cho tôi xem được không?" Cô đã đứng ở chỗ này rất lâu, vẫn chưa quyết định được xem lấy cái nào thì tốt. Rất nhiều bảng giá đúng là cao đến dọa người nhưng tìm được giá rẻ mà chức năng tốt một chút cũng không dễ, cô chọn tới chọn lui cũng không vừa ý.

"Tiểu thư, chiếc di động này công năng đầy đủ hết, còn có thể truy cập inte et, rất thích hợp để cô sử dụng." Người bán hàng vẫn luôn miệng giải thích, nhưng ánh mắt cô ấy đã dần dần để lộ vẻ mất kiên nhẫn. Đến khi Ôn Thuấn lại lắc đầu tỏ vể không thích hợp nữa thì miệng cô ta cũng nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc là mua hay không mua đây, mấy ngàn hay mấy trăm mà cũng mua lâu như thế........." Tuy rằng giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn thực dễ dàng lọt vào tai người ta.

Ôn Thuấn nghe xong ngây ngẩn cả người, mặt đỏ lên, cảm thấy bản thân mình đã phiền toái đến người ta, đang định tùy tiện chọn một cái thì một giọng nói dễ nghe nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng cô: "Nếu khách hàng vẫn chưa có lựa chọn vừa lòng, các cô đều phải nhiệt tình vì khách hàng mà phục vụ, đây là tôn chỉ của công ty, nếu còn chưa có thấu hiểu được, có thể viết đơn xin từ chức." Giọng nói nghiêm túc, lạnh như băng khiến cho người ta không rét mà run.

"Tổng giám đốc!" Các nhân viên ở quầy lớn tiếng kêu lên, nơm nớp lo sợ. Mà cô nhân viên phục vụ Ôn Thuấn kia thì thẹn thùng, vẻ mặt khẩn trương nhìn người đàn ông phía sau lưng Ôn Thuấn.

Ôn Thuấn xoay người nhìn thấy anh ta, có chút sửng sốt, không dám xác định mà nói: "Phạm tiên sinh?" Hôm nay, anh ta mặc tây trang đi giày da, cùng với bộ dạng an nhàn đơn giản ngày đó đúng là một trời một vực, dường như là hai người, hai phong cách hoàn toàn bất đồng nhau.

"Xin chào, Ôn tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt." Phạm Vân Đình thoải mái, ôn hòa tiếp đón cô, nhiệt tình hỏi: "Sao thế, cô muốn mua di động sao? Muốn mua chức năng thế nào? Giới hạn giá cả bao nhiêu?" Đường đường một tổng giám đốc, lại cam nguyện trở thành nhân viên tư vấn khách hàng, làm cho người ta nhìn thấy mà vô cùng kinh ngạc, có điều Ôn Thuấn bởi vì sốt ruột nên cũng không quá để ý này nọ.

Cô nhìn thấy có người quen, liền nhẹ nhàng thở ra, vì thế nói ra yêu cầu của mình, Phạm Vân Đình nghĩ nghĩ, ngay tại chỗ đề cử một chiếc điện thoại giá cả vừa phải cho cô, cô nhìn xem cũng thấy rất vừa lòng, nói nhân viên gói lại cho mình.

Ôn Thuấn có chút ngượng ngùng nói: "Thật sự cám ơn anh nha! Mỗi lần gặp mặt đều phải nhờ anh giúp đỡ!"

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, nào, đưa hóa đơn cho tôi." Phạm Vân Đình vẫn cười đến vô hại.

"Không, không được, tôi tự mình trả được rồi!" Cô nhanh tay cầm lấy biên lai không cho Phạm Vân Đình lấy đi, tuy rằng anh ta có tiền, nhưng cũng không thể để cho anh ta đài thọ(chịu trách nhiệm chi trả các khoản chi phí)cho mình được.

"Cô yên tâm, tôi cũng không phải muốn giúp cô đài thọ, chỉ là nếu tôi với cô cùng đi, có thể làm cho bọn họ giảm giá cho nhân viên, chiết khấu một chút. Thế nào? Còn muốn cự tuyệt sao?" Phạm Vân Đình không hổ là thương nhân, mới chỉ gặp Ôn Thuấn vài lần, cũng đã biết phẩm chất, tính cách của cô, hiểu rõ mà hốt thuốc đúng bệnh.

"Thật vậy sao? Nếu thật sự thế thì tốt quá!" Ôn Thuấn mừng vui, vừa tính toán, giảm giá, chiết khấu vài phần trăm như vậy thật là vô cùng tốt! Vì thế cô liền tươi cười đi cùng Phạm Vân Đình ra trả tiền cho cái di động muốn mua mà suy nghĩ quá lâu này.

Chờ cho hai người bọn họ đi rồi, mấy cô bán hàng ở sau lưng bọn họ líu ríu thảo luận: "Khi nào thì nhân viên công ty có ưu đãi giảm giá vậy?"

"Tôi cũng không biết!"

"Tổng giám đốc và cô ấy có quan hệ gì nhỉ....."

Tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi. Có điều thật sự là ngày hôm sau, nhân viên phục vụ Ôn Thuấn có thái độ không tốt kia nhận được một lá thư cảnh cáo, khấu trừ tiền thưởng tháng ấy.

Khu bách hoa kia vốn là công ty con của công ty Phạm Vân Đình, ngày đó anh vừa vặn đến bách hóa "tuần tra", không ngờ lại gặp Ôn Thuấn đang lúc khó khăn. Có điều, Phạm Vân Đình tao nhã ở trước mặt Ôn Thuấn vốn không phải là Phạm Vân Đình hằng ngày, Phạm Vân Đình trên thương trường vốn có tiếng là quản lí lạnh lùng, tuyệt tình, vô cùng cứng tay, về công, thiết diện vô tư, về tư, đều là nhìn mặt người mà cư xử. Cho nên nhân viên bán hàng bị anh bắt gặp đang chê khách hàng chậm trễ kia, vận khí thực sự không phải là kém bình thường.(mà là quá kém, quá kém ấy ^^)

Ôn Thuấn không biết nhiều nội tình như vậy, cô chỉ cho rằng mình mua được cái di động thực vừa lòng, tâm tình rất tốt, vì thế bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch của mình.

Ngày 31 hôm đó, Ôn Thuấn đặc biệt dặn dò Cận Thiếu Triết, học xong thì trực tiếp về nhà trọ của cô, không cần về cửa hàng vội. Cận Thiếu Triết không rõ nhưng cũng đáp ứng, cũng đoán không ra cô định làm cái gì, xem ra cậu vì bận quá nên ngày hôm nay là ngày gì cũng quên mất.

Vừa mới vào đại học, ngoại trừ việc đi học cũng còn rất nhiều vấn đề vụn vặt, khi cậu sắp xếp xong xuôi hết tất cả mọi việc thì đã qua bảy giờ rồi, sắc trời đã bắt đầu tối, cậu nhìn đồng hồ, đoán là Ôn Thuấn đã trở về nhà trước rồi, liền vội vàng chạy về.

Nhưng là, cậu trở về gõ gõ cửa, cũng không có người đáp lại, lại gõ lại, có hơi đẩy nhẹ một chút thế mà cửa "Y nha" một tiếng mở ra.

Bước vào bên trong, trong phòng đèn tắt tối om, cậu vừa sờ công tắc đang định mở đèn, thì nhìn thấy Ôn Thuấn đang cầm bánh ngọt cắm đầy nến, dùng thanh âm ôn nhu, thản nhiên hát lên: "Happy birthday to you, happy birthday to you........"(Thực ra chị ấy hát tiếng Trung đấy ^^). Ánh lửa trên ngọn nến lập lòe, nhảy nhót, làm nổi bật nụ cười tươi xinh của cô, một khắc kia, cậu đứng nhìn mà ngây ngốc.

Đợi khi cậu ý thức được đây là tình huống gì thì như có một cầu vồng ấm áp lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong trái tim cậu, tràn ngập vui sướng trong lòng, cậu không ngừng tự hỏi chính mình, đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi không có ai bên cậu vào ngày sinh nhật, nói một tiếng chúc sinh nhật hạnh phúc?

Khác với những đứa trẻ cùng tuổi đều vui vẻ, rạo rực nhận quà sinh nhật rồi mang đến trường khoe bạn khoe bè, cậu chẳng những không có quà tặng, thậm chí còn chưa bao giờ có ai nhớ đến sinh nhật cậu, cậu vốn nghĩ bản thân mình đã không cần nữa rồi, nhưng hôm nay khi thực sự có một người vì sinh nhật của cậu mà sắp đặt, thì cậu cũng đã cảm động đến thế.

"Ôn Thuấn..... cảm ơn chị........" Cận Thiếu Triết bỗng nhiên phát hiện vốn từ ngữ của mình lại ít ỏi đến thế, căn bản là không đủ dùng để biểu đạt cảm giác của chính mình. Mấy ngày nay, cậu đã nói cảm ơn cô thật sự rất nhiều rồi, nhưng những gì cô ấy làm vì cậu, lại chỉ có hai chữ cảm ơn mà miêu tả hết được sao?

"Ai ui, cảm động thì cũng được, nhưng đừng cứ đứng đấy mà kích động mãi đi, đến đây, đến đây, ngồi xuống đã." Cô gọi cậu đến ngồi xuống thảm, sau đó đặt bánh ngọt trên tay lên bàn, nói với cậu: "Cậu cầu nguyện trước đi đã!"

Cận Thiếu Triết kinh ngạc nhìn cô, dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt cô thoạt nhìn lại càng thêm nhu hòa, hai tay cậu giao nhau thành hình chữ thập, chậm rãi nhắm mắt ước nguyện, mong rằng sẽ có lời hứa ưng thuận cho cậu cả cuộc đời này.

Mà Ôn Thuấn vô cùng im lặng chờ cậu ước xong, liền vội vàng kích động lên hỏi: "Cậu ước điều gì vậy?" Thấy cậu định mở miệng, lại vội vàng lấy tay che lấy cái miệng cậu lại mà kêu lên: "A, không thể nói! Nói ra sẽ không linh nghiệm! Chúng ta cùng thổi nến đi! Đến đây, một, hai, ba, thổi!"(Meott: Đúng là con gái, tò mò hỏi rồi lại không cho ngta nói)))

Bật đèn lên, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, lúc này, Cận Thiếu Triết mới phát hiện trong phòng bày trí rất nhiều thứ, có rất nhiều bóng bay rực rỡ sắc màu và các dải ruy băng tung bay, thấy vậy cậu vô cùng vui vẻ, "Bụp" một tiếng, Ôn Thuấn hướng trên đầu cậu bắn một quả phá giấy, pháo giấy bay đầy không trung biểu đạt cho tâm ý của Ôn Thuấn, khiến cho Cận Thiếu Triết mừng vui, kinh ngạc không ngừng.

"Thiếu Triết, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, học tập tiến bộ, mọi sự như ý......." Cô thần thần bí bí lấy từ sau sô pha ra một cái hộp gói giấy rất đẹp, đưa đến trước mặt cậu: "Này, đây là quà sinh nhật của cậu. Mở ra nhìn xem có thích hay không?"

Cận Thiếu Triết vừa mở quà ra, phát hiện là một chiếc điện thoại di động! Cậu bắt đầu lắp bắp: "Cái này.... Tôi.....tôi......"

"Có di động rồi, sau này tôi muốn tìm cậu không phải là vô cùng tiện sao? Đừng có nói với tôi là cậu không cần nhé, tôi đã phải lựa chọn rất lâu đấy." Ôn Thuấn tỏ rõ lập trường luôn.

"Ôn Thuấn, chị đã làm cho tôi quá nhiều thứ rồi, chị bảo tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa." Thời khắc này, Cận Thiếu Triết vô cùng mê man, bất luận bao nhiêu công thức phức tạp, đau đầu thế nào, bản thân đều có thể ứng phó, chỉ riêng với Ôn Thuấn, cậu thường xuyên không biết phải làm sao nữa.

"Nói chuyện đâu đâu vậy! Chỉ cần bây giờ cậu học hành cho tốt là được rồi, còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa chứ? Chờ sau này cậu học hành thành tài, trả lại cho tôi thứ còn tốt hơn, như vậy không phải là xong rồi sao?" Ôn Thuấn nhìn thấy sự cảm động trong mắt cậu, trái tim cô cũng chợt thấy ấm áp, cảm giác quan tâm lẫn nhau, dựa dẫm vào nhau này, không phải là vì một món quà nho nhỏ mà đổi lấy được, cô vô cùng quý trọng tình bạn trong sáng này.