Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

Chương 20: Hoa gạo



Hứa Phong ân cần khuyên bảo: "Thiếu Triết, con không cần phải suy nghĩ nhiều vậy nữa, cơ hội tốt như thế, cứ buông tha thì rất đáng tiếc!" Nếu không phải ông đến đại học J thăm ông bạn già thì còn không biết đến đứa con ngốc nghếch này lại buông tha cho cơ hội xuất ngoại du học thế này.

Cận Thiếu Triết nhướn mi, không kiên nhẫn mà nói: "Tôi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, tôi còn có buổi thảo luận nữa, đi trước." Cho đến bây giờ cậu vẫn không thể buông lỏng bản thân mà thừa nhận Hứa Phong, mặc kệ là có gì bất đắc dĩ, mặc kệ là ai đúng ai sai, ông ta rời bỏ mẹ con cậu là sự thật, đây là khiếm khuyết thế nào cũng không thay đổi được, cho nên cậu không cần một người "cha" vô nghĩa xuất hiện, đến dạy mình xem nên lựa chọn thế nào.

Hứa Phong khuyên bảo không thành, vội vàng giữ chặt tay cậu, thốt lên: "Con không muốn đi có phải là vì cô gái tên Ôn Thuấn kia không?" Ông càng nghĩ lại càng thấy đúng như thế, quan sát bao ngày nay, ông cũng nhìn ra chút manh mối, sự quan tâm của Thiếu Triết đối với Ôn Thuấn cũng không đơn giản là đối với bạn bè bình thường.

Khuôn mặt Cận Thiếu Triết nóng lên, thẹn quá thành giận giật tay Hứa Phong ra, giọng nói lạnh băng: "Chuyện nào ra chuyện ấy, ông đừng có đổ tại người này người nọ!"

Vốn dĩ Hứa Phong cũng chỉ là dự đoán, hiện tại nghe lời cậu nói, trong lòng cũng chắc đến bảy tám phần. Ông cũng biết năm đó ít nhiều cũng nhờ cô bé Ôn Thuấn thiện lương này giúp đỡ con mình, Thiếu Triết mới có được thành tích ngày hôm nay, cho nên ông cũng không có ý nghĩ phản đối điều gì, chỉ là cảm thấy cơ hội này khó mà có được, dù nói thế nào cũng không nên từ chối.

Hứa Phong kiên nhẫn phân tích: "Cha cũng không phải là ngăn cản chuyện yêu đương luyến ái của con, chỉ là lần này giáo sư Lâm nói, vị giáo sư bên Anh quốc kia cũng rất thích con, ông ấy không dễ dàng thu nhận học trò, lần này đúng là cơ hội ngàn năm một thuở, sao lại có thể nói không cần là không cần ngay được?"

Không nói đâu xa, gần đây nhất kiến trúc sư mới nổi Đàm Hạo, cũng là sinh viên được giáo sư đề cử đi du học, mới về nước đã có không biết bao nhiêu công ty lớn nhỏ mời chào, điều kiện đãi ngộ anh ta hoàn toàn được phép nêu ra. Nhưng Đàm Hạo đều từ chối hết cả, tự mình lập một công ty kiến trúc, tiến triển không tồi.

Trong lòng Hứa Phong tính toán, tuy rằng gia đình mình không phải là tập đoàn tài chính to lớn, nhưng cũng có thể giúp Thiếu Triết mở một công ty nhỏ, là áy náy cũng được, là bồi thường cũng tốt, tóm lại, ông chỉ hi vọng con mình mọi sự đều tốt đẹp. Nhưng khi đó ông không nghĩ được, cái Cận Thiếu Triết cho rằng "tốt đẹp" với định nghĩa "tốt đẹp" của ông là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

"Ông rảnh rỗi để ý được nhiều chuyện như thế, không bằng dành chút thời gian trông nom vợ mình đi, đừng để cho bà ấy cứ hai ba ngày lại chạy tới nơi này làm phiền tôi, ông nói cho bà ta biết, tôi đối với tài sản nhà các người không có hứng thú, sẽ không đi tranh giành mấy thứ đó đâu, bảo bà ta không cần phí tâm sức!" Cận Thiếu Triết như nhớ tới chuyện gì không vui, nghiến răng nghiến hợi hừ lạnh.

Hứa Phong quá sợ hãi, khẩn trương truy vấn: "Cái gì? Con nói Phương Mai đến tìm con sao? Khi nào vậy?"

Năm đó cha ông tung tin bệnh tình nguy kịch lừa ông về nhà, kết quả là ông thoát không nổi, đến khi ông phát hiện chuyện này chỉ là một âm mưu thì đã quá muộn rồi, Tố Lan đã rời đi. Sau đó, ông đi tìm rất lâu cũng không tìm được bà, qua hai năm mới bị gia đình cứng rắn ép buộc cưới người vợ hiện tại là Phương Mai, sinh được một đứa con gái.

Khóe miệng Cận Thiếu Triết châm chọc nở một nụ cười lạnh: "Tóm lại ông hãy quản chuyện nhà của mình cho tốt đi, chuyện của tôi không cần ông quan tâm, còn nữa, chuyện tôi được đề cử ông đừng có nói cho Tiểu Thuấn biết, đừng gây thêm sóng gió nữa." Nói xong, Cận Thiếu Triết cũng không thèm để ý đến Hứa Phong mà bước về phía phòng làm việc của giáo sư Lâm.

Hứa Phong nhìn bóng dáng con dần đi xa, cúi đầu thở dài.

Hai người bọn họ không nhìn thấy, Ôn Thuấn đứng ở một bên im lặng đã lâu. Cô vốn là muốn đem di động Thiếu Triết để quên mang đến trường cho cậu, không nghĩ lại nghe được cuộc nói chuyện thế này.

Đi Anh quốc du học sao? Vì sao lại không cho cô biết?

Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Ôn Thuấn bỗng nói bóng nói gió hỏi dò: "Thiếu Triết, sang năm cậu tốt nghiệp rồi, đã có kế hoạch gì chưa?"

Cận Thiếu Triết đang thu dọn bát đũa, ngẩng đầu nhìn cô một chút: "Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"

Ôn Thuấn thuộc loại người trong lòng có quỷ mặt tất sẽ đỏ, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang TV che giấu xấu hổ, thuận miệng hỏi: "Không có gì, tôi hôm nay xem tin tức thấy ở hội chợ việc làm, có hàng vạn sinh viên tham gia tuyển dụng kìa, trong hoàn cảnh tài chính khó khăn thế này, nguy cơ thất nghiệp cũng cao, những trường hợp như thế không thiếu. Cho nên chỉ muốn hỏi xem cậu có tính toán gì không, dù sao cũng phải phòng ngừa chu đáo một chút." Cô tự cho đây là lí do thoái thác vô cùng hoàn mỹ, trong lòng âm thầm tự giơ ngón cái lên hưởng ứng bản thân.

Nào biết Cận Thiếu Triết phản công, cười trêu chọc cô: "Chị cảm thấy tôi.... Sẽ không tìm nổi việc sao?"

Ôn Thuấn nhất thời á khẩu, hận không thể nuốt mất cái lưỡi mình đi, cô hoàn toàn quên mất từ khi Cận Thiếu Triết học năm thứ ba đoạt được giải thưởng lớn kia, đã có biết bao nhiêu công ty mời cậu về làm việc, làm sao mà cần cùng người khách tranh giành đi phỏng vấn chứ? Quả là gậy ông đập lưng ông rồi....... Cô bất đắc dĩ hắc hắc ngây ngô cười hai tiếng: "Chuyện này, thật ra là..... tôi thuần túy chỉ là quan tâm thôi mà." Thực tế trong lòng cô hi vọng Thiếu Triết sẽ nói ra chuyện đi du học kia, nhưng lại không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.

Cận Thiếu Triết đi đến trước mặt cô, ngồi xếp bằng xuống, thản nhiên nói: "Tôi biết là chị quan tâm đến tôi, yên tâm đi, tôi đều đã có kế hoạch chu toàn hết rồi, chỉ chờ làm xong luận văn tốt nghiệp, có mấy công ty điều kiện cũng không tồi, tốt nghiệp ra trường là có thể tùy tiện chọn nơi nào cũng được."

Ôn Thuấn nhìn cậu đang tươi cười như sao sáng, mấp máy môi định nói cái gì, rốt cuộc cũng vẫn không nói lên lời.

Sau khi Cận Thiếu Triết rời đi, cô nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, bỗng nhiên nhớ tới lời nói ý vị thâm trường của Nhã Huệ, Quá nhi nhà cậu, quả thật là Quá nhi nha.

Hiện tại, hình như cô đã thật sự hiểu được là ý tứ gì rồi.

Bỗng dưng di động đổ chuông, là Tư Hiền: "Nha đầu, đang làm gì thế? Ngày mai có rảnh hay không?"

"Ngày mai Thiếu Triết có tiết học, tớ phải ở lại cửa hàng, có chuyện gì sao?"

"Vậy cậu xả thân vì bạn hữu một lần đi, ngày mai ngừng buôn bán một buổi, theo tớ đến tiệm áo cưới."

"Đến cửa hàng áo cưới làm gì?" Ôn Thuấn vẫn còn nghĩ đến chuyện của Thiếu Triết, đầu óc còn hỗn loạn.

Tư Hiền tức giận nói: "Thật là không có ý nghĩa gì hết, chẳng lẽ tớ nói như vậy còn không hiểu sao? Hôm nay Bằng Vũ cầu hôn tớ, bọn tớ tính đến đầu năm sau sẽ đính hôn trước, cho nên tớ nghĩ phải rèn sắt khi còn nóng, ngày mai phải đi xem gần đây lưu hành kiểu áo cưới thế nào?"

Ôn Thuấn kinh ngạc kêu lên: "A? A...... cầu hôn? Các cậu sắp kết hôn?"

"Ừ." Tư Hiền ở đầu dây bên kia vẻ mặt hớn hở, có lẽ cả đêm nay sẽ cười không ngậm miệng được mất.

"Chúc mừng hai người nha! Được, ngày mai sẽ không buôn bán gì hết, tớ cùng cậu đi!"

"Tốt, cứ quyết như vậy nha, ngày mai tớ đến đón cậu, không gặp không về."

***

Ôn Thuấn giúp Hạ Tư Hiền thử áo cưới suốt cả buổi chiều, nhìn khuôn mặt bạn tốt tràn đầy ý cười hạnh phúc, cô cũng vui vẻ theo, dù sao dắt tay nhau bước vào phần mộ hôn nhân, gần nhau cả một đời, cũng cần dũng khí rất lớn nha.

"Tiểu Thuấn, Tiểu Thuấn?" Tư Hiền đứng trước mặt Ôn Thuấn khua khua tay qua lại.

Ôn Thuấn hồi phục lại tinh thần, nhìn bộ áo cưới màu ngọc trai trên người Tư Hiền, thẳng thắn khen: "Bộ này không tồi, rất được nha, làm tôn làn da trắng của cậu."

"Tớ cũng cảm thấy thế, so với mấy bộ trước thì đẹp hơn hẳn." Tư Hiền kéo kéo tà váy đứng trước gương xoay đi xoay lại.

Ôn Thuấn dường như nghĩ tới điều gì đó, do dự một chút liền mở miệng hỏi: "Tư Hiền, nếu cậu và Bằng Vũ còn chưa có xác định quan hệ gì với nhau cả, mà anh ấy lại vì cậu mà từ bỏ một cơ hội rất quan trọng, đó có phải là biểu hiện anh ấy rất thích cậu hay không?" Cô đặt ra một giả thiết hỏi Tư Hiền.

Tư Hiền có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại hỏi vậy?"

Ôn Thuấn không được tự nhiên thúc giục cô: "Cậu cứ nói cho tớ biết đi đã!"

Tư Hiền ngồi xuống bên cạnh Ôn Thuấn, nhìn mình trong gương, cười nói: "Cũng có thể nói là như vậy. Các cậu không phải là vẫn thắc mắc tại sao tớ và anh ấy rõ ràng là nước lửa bất dung, là cấp trên cấp dưới quan hệ mà sau đó lại đột nhiên trở thành người yêu sao?"

Thấy Ôn Thuấn mạnh mẽ gật đầu, cô lại tiếp tục nói: "Ngày đó vốn dĩ có một khách hàng rất quan trọng, có ảnh hưởng đến sự sinh tồn hàng ngàn người. Kết quả ngày đó tớ lại phát sốt, tại buổi hẹn lại không xuất hiện, khi đó anh ấy gọi điện thoại cho tớ còn đang nổi giận, sau khi biết tớ bị bệnh lại lập tức nguôi giận chạy tới nhà tớ, tớ lúc ấy còn hỏi, ‘Sao anh lại đến đây?’, anh ấy cũng chỉ ngây ngốc mà nói, ‘Vừa rồi hoảng quá, cái gì cũng quên mất.’ Nghe thế, tớ vô cùng cảm động, sau đó, liền thuận lý thành chương mà ở bên nhau, cậu nói xem như thế không phải thích thì là cái gì?"

Ôn Thuấn nghe rất chăm chú, câu nói cuối cùng kia của Tư Hiền khiến cô trầm mặc, không phải thích thì là cái gì?

Nếu đúng như lời của cha Thiếu Triết nói, cậu ấy không đi Anh quốc là vì mình sao?