Bởi Vì Quân Hôn

Chương 6: Người đàn ông đó gọi là Mộ Thanh (2)



Khi vừa nghe thấy lời này Nhan Thấm không tự nhiên nghiêng đầu một chút, thật may là Cố Diễn Sinh nhanh chóng điều chỉnh lại, dựa vào ghế sofa lịch sự cười: "Anh mới vừa trở về thành phố A thì có một đống người mời ăn cơm, thế nào, cùng đi chứ?" Nhan Thấm có thể uống rượu, không biết vì sao, đã từng cùng một đám bạn uống rượu lúc nửa đêm, rượu Mao Đài, lúc ấy Nguyễn Miên ném mắt kính vén tay áo, uống hết từng chai từng chai rượu Mao Đài: "Gọi cậu đấy, đến đây nào, uống thử cái này một chút xem nào."

Một mình Nhan Thấm uống hết chai rượu Mao Đài, uống xong mặt không đỏ thở không gấp, Nguyễn Miên thì không được, ôm bắp đùi Nhan Thấm gọi một số tên nhân vật nam trong phim G, lúc ấy Cố Diễn Sinh tỉnh táo một chút, nguyên nhân, là anh không thể uống rượu, Cố Diễn Sinh uống rượu rất dễ say, đây là chuyện trong giới đều biết, thật ra thì Nhan Thấm chỉ bình tĩnh ở mặt ngoài, khi Cố Diễn Sinh đưa cô về nhà, Nhan Thấm lập tức điên rồi, kéo cúc áo của Cố Diễn Sinh, rồi điên khùng cười đến chảy nước mắt, từng giọt từng giọt, rơi vào trên mặt Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm đứng ở núi Thiên Thai, ngửa đầu, quần áo màu trắng bay theo gió, lúc đó Cố Diễn Sinh đứng ở một bên hút thuốc lá, khói thuốc lá là tình yêu phù hợp với mình, dài trắng tinh.

Khi Nguyễn Miên nghe được những lời kia của Cố Diễn Sinh thì nghiêng đầu nhìn một cái theo bản năng, sau đó yên tĩnh sống ở trong thế giới của mình. Đương nhiên Nhan Thấm đồng ý, Cố Diễn Sinh đi lấy xe, Nguyễn Miên nhấp môi: "Nhớ trở về sớm một chút, hai ta cùng xem < Thám tử lừng danh Conan>."

"Ai cũng giống cậu sao, ngay cả "Thám tử lừng danh Conan" cũng sợ muốn chết." Nhan Thấm đi vào trong nhà lấy ví da với áo khoác, nói chú ý tình hình của Nhan Thanh một chút, vẫn do Nguyễn Miên tự sinh tự diệt, Nhan Thanh đang đọc sách, trang bìa trắng như tuyết, giống như bị quấy rầy, ngẩng đầu nheo mắt khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.

Cho đến khi Nhan Thấm cài dây an toàn xong, Cố Diễn Sinh vẫn còn hút thuốc lá, cô vô cùng muốn nói lên một ít vấn đề, thấy gò má lạnh lùng của Cố Diễn Sinh, lập tức câm mồm, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, ban đêm ở thành phố A rất đẹp, trên trời có đầy sao, Nhan Thấm vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, có lẽ là đèn đỏ, Cố Diễn Sinh mở miệng: "Có quan hệ thế nào với tên Mộ Thanh kia?" Anh thật sự không quan tâm, trong mắt đều có ý cười, Nhan Thấm quay đầu sang theo bản năng, vừa vặn chống lại đôi mắt của anh, có một chút máu, lan tràn từng chút từng chút một.

"Có thể có quan hệ gì, cũng chỉ là anh ta đang đuổi theo em, em đang do dự có chấp nhận không, hai người mập mờ suốt cả một năm, hơn nữa nói không chừng còn sẽ tiếp tục mập mờ nữa." Nhan Thấm chống hai tay sau gáy, bỗng nhiên trên mặt có ý cười

"Ôi, thanh niên cực tốt, như hoa như ngọc."

"Dù sao cũng phải kết hôn trước khi quá tuổi sinh con, anh cho rằng mỗi người đều giống anh, không sợ còn dư lại sao?"

"Anh cho rằng em còn đang chờ." Cố Diễn Sinh nhả khói, ở bên trong làn khói, ánh mắt của anh có vẻ vô cùng tĩnh mịch và tối tăm, ở nơi vô cùng sâu thẳm, có một chút, một chút tối tắm, nhưng chỉ trong nháy mắt, Cố Diễn Sinh lại thả lỏng toàn thân, khóe miệng có nụ cười lười biếng, giống như một con hồ ly đang nghỉ ngơi, sau khi thấy gò má tái nhợt của Nhan Thấm, Cố Diễn Sinh nở nụ cười nhạt: "Nhìn em xem, bị dọa thành bộ dạng kia, năm đó chuyện anh đồng ý với em, còn có thể gạt em sao." Giống như thật sự không để ý, tay của anh lại đặt lên tay lái một lần nữa, chỉ là cơ thể vẫn còn miễn cưỡng, giữa lông mày cũng có một chút mỏi mệt.

Vừa vào phòng bao trong cửa hàng, người cả bàn mặc quần áo quân nhân màu xanh lục thấy Cố Diễn Sinh lập tức kêu lên: "Chào Trưởng quan." Đều là người nghiêm túc, không có nửa phần mang ý cười, khó trách tới đều là những nơi lịch sự tao nhã, ngược lại thật sự là uất ức.

Cố Diễn Sinh ngồi xuống, có người bưng nước trà lên, anh nhận lấy, thổi khí nóng nhẹ nhàng nhấp một hớp: "Nước trà này mùi vị không thay đổi, rốt cuộc là cửa hàng lâu năm, giống với mùi vị khi còn bé, em cũng nếm thử một chút." Anh đưa cho Nhan Thấm, Nhan Thấm nhận lấy theo thói quen, lập tức uống một hớp: "Hiện tại thành phố A thay đổi rất lớn, mùi này lại không thay đổi, trước kia năm đồng một mứt quả hôm nay phải năm mươi đồng, thật sự lạm phát rồi hả? Chỉ sợ sau này mua ly trà cũng phải hai mươi vạn."

Cố Diễn Sinh chống cằm cười, bộ dạng kia, theo Nguyễn Miên nói chính là: Đây chính là một kiểu đẹp đẽ muốn người ta giày xéo mà.

Cũng không phải uống rượu vui đùa với bạn bè như bình thường, từng người từng người đều là quân nhân chính hiệu, cơ thể kia còn cứng rắn hơn cả thép, Nhan Thấm hết ý kiến, một ly tiếp một ly rót vào trong bụng, đầu tiên là rượu đỏ, nồng độ không cao, Nhan Thấm chỉ cho rằng là giải trí, sau đó nhìn Cố Diễn Sinh dùng thuật ngữ chuyên nghiệp nói một loạt lời cơ mật với đám người kia, kế tiếp là rượu mao Đài, Nhan Thấm cũng uống, Nhan Thấm là một sinh vật chậm chạp, cũng không phải "ngàn chén không say", lại uống hỗn hợp rượu như vậy, càng uống vào càng mạnh, không bao lâu cô đã không nhịn nổi nữa, kéo quần áo của Cố Diễn Sinh cầu xin tha thứ, Cố Diễn Sinh không biết nên nói cái gì, đám người kia cũng uống, rốt cuộc là uống rượu say sau khi gặp người, những người kia bình thường rất đứng đắn không bao lâu sẽ say thành một đoàn.

Nhan Thấm nói không về nhà, nếu Nhan Thanh thấy bộ dạng này của cô, không hối hận thì làm sao đây, hình như Cố Diễn Sinh cũng say không rõ, không dám tự mình lái xe, để cho người khác giúp một tay đưa vào trong khách sạn, thuê phòng, sau khi Cố Diễn Sinh đưa cô lên giường, Nhan Thấm bỗng nhiên mê man, ở bên tai Cố Diễn Sinh nói hai chữ, bỗng chốc Cố Diễn Sinh cháy bùng ngọn lửa, dựa theo cảm giác hôn cổ Nhan Thấm, Nhan Thấm không mở mắt ra được, khi đang cùng mê mang, anh hôn cô, đó là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, Cố Diễn Sinh đẩy cô vào đường ngõ cụt, từng chút từng chút lên đỉnh, đầu tiên là dùng ngón tay, Nhan Thấm bị giày vò tới giày vò lui, khóc nức nở, âm thanh giống như mèo kêu, Cố Diễn Sinh bị làm cho ngứa ngáy, gọi tâm can bảo bối tâm can bảo bối.

"Ngoan, không đau không đau." Cố Diễn Sinh thật sự dịu dàng, hôn một đường từ trên trán xuống, Nhan Thấm cắn môi, lôi kéo cúc áo của Cố Diễn Sinh gọi: "Em sợ. . . . ."

Lúc này Cố Diễn Sinh vỗ cùng nhẫn nại, cố tình tiếng kêu này vô cùng mềm mại, anh không nhịn được, nghĩ đến cô cũng đủ ướt, trong nháy mắt đi vào Nhan Thấm đau đến nhíu mày, cắn môi gọi, sau đó khóc, anh đã hết sức dịu dàng, cũng hiểu được Nhan Thấm là một người sợ đau, còn sợ đau hơn cả cô bé trong tưởng tượng kia.

Giằng co một lần toàn thân Nhan Thấm ướt nhẹp, kêu gào muốn tắm, cả người không thoải mái, Cố Diễn Sinh lại cầm thú tái phát, ở trong phòng tắm làm thêm một lần nữa, Nhan Thấm khóc, khom thành hình dáng con tôm khô, đầu Cố Diễn Sinh còn choáng váng, hất tay cô ra ôm vào trong ngực mình, giằng co nửa ngày Nhan Thấm cũng ôm anh đi ngủ.

Cũng thật mệt nhọc, giằng co hơn nửa đêm, Nhan Thấm vẫn chưa hết say, chóng mặt, Cố Diễn Sinh cũng vậy.

Sau khi Nhan Thấm thức dậy lại mới biết đã xảy ra việc không tốt, Cố Diễn Sinh đang để trần nửa người trên đứng ở trước cửa sổ sát đất, tầng lầu cao như vậy, thật sự cũng không quan tâm bị rình trộm chuyện này, Nhan Thấm cố gắng giữ vững cơ thể và đầu óc tỉnh táo, nhưng bắp thịt co rúc lại cùng với cứng ngắc chứng minh cô đang sợ hãi, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy ở trong chỗ bóng tối nở rộ một đóa hoa khổng lồ, chảy ra chất lỏng màu vàng, nơi âm u, giống như quái vật đáng sợ nhất.

"Anh sẽ chịu trách nhiệm." Là Cố Diễn Sinh mở miệng trước, anh dùng sức vo nát điếu thuốc lá trong ngón tay, cô nhìn gạt tàn thủy tinh đầy tàn thuốc: "Đúng lúc gần đây anh có thời gian nghỉ phép, ngày mai đi đăng ký kết hôn." Anh kéo tủ quần áo, lấy ra một cái áo sơ mi, cúi đầu cài từng cúc áo một.

"Em không muốn." Nhan Thấm co quắp lại giữa giường, hàm răng trên hàm răng dưới như đang đánh nhau, cảm giác hít thở không thông bao chặt lấy cô, sau đó từng chút từng chút một quấn quanh, cô cắn răng: "Chỉ 419, không đến nỗi này." (419: tình một đêm)

Cố Diễn Sinh cười lạnh, sau khi mặc tây trang xong: "Nếu em không phải Nhan Thấm, tất cả còn có thể thay đổi."

Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh là một đôi kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, hai bên đều hy vọng họ có thể ở chung một chỗ, mà đáng sợ hơn, nhà họ Nhan và nhà họ Cố cũng chưa bao giờ xuất hiện ly hôn, hai bên đều là quân hôn, rõ ràng nhận hết khổ sở, hiểu được cái xấu của quân hôn, nhưng cũng liều mạng đẩy Nhan Thấm vào trong kết cục này.

"Anh cố ý phải không." Nhan Thấm cắn chặt răng, giọng nói không yên, nhưng cũng không khó nghe ra là một loại gần như khàn khàn đến tuyệt vọng, một loại bóng tối kì dị sẽ bao lấy cô, sau đó từ từ cắn nuốt

Cố Diễn Sinh kéo cổ tay áo trong ra, vừa lúc quơ tay đụng trúng gương thủy tinh: "Anh không bỉ ổi như vậy, em sợ hãi như vậy làm gì, hai ta kết hôn là chuyện sớm hay muộn, cũng chỉ là bởi vì một chuyện như vậy, hơi kéo dài một chút." Cố Diễn Sinh thật sự tức giận, thậm chí Nhan Thấm có thể nhìn thấy trong con mắt anh nổi lên từng ngọn lửa, cuối cùng giống như vụt tắt, trong mắt lại là một chút vụn băng, sau đó lại cảm thấy không thú vị.

"Cố Diễn Sinh, anh đã nói là anh không ép buộc em."

"Em cho rằng anh có thể nhẫn nại bao lâu, một chuyện kia, cũng đáng giá để em bực bội nhiều năm như vậy sao." Cố Diễn Sinh là cầm thú, coi như thu lại móng vuốt mấy năm, nhưng cô đã quên mất, người đàn ông này, là từ nhỏ đến lớn đùa bỡn cô trong lòng bàn tay, nếu như không phải bởi vì một ít chuyện, nếu như không phải.

Trái tim của Nhan Thấm bỗng nhiên trầm xuống, sau đó đầu nổ tung, vỡ ra từng mảnh từng mảnh như pháo hoa, có người nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ, có người ấm áp, khuôn mặt tươi cười.

Nhất định Nhan Thấm sẽ gả cho Cố Diễn Sinh, đây là quyết định đã định từ nhỏ, sao lại dễ dàng quên chứ?

Nhan Thấm run rẩy tay chân mặc quần áo xong, cô thật sự sợ hãi, ngay cả cúc áo cũng cài sai nhiều cái, cho đến khi Cố Diễn Sinh vươn tay ra, cúi đầu yên tĩnh giúp cô cài lại từng cúc một, mặc áo khoác vào, tự giác vươn tay ra vò rối mái tóc của cô, Nhan Thấm nhắm mắt lại chịu đựng: "Cố Diễn Sinh, anh lừa em."

"Ừ, vậy thì thế nào?" Lúc Cố Diễn Sinh nói lời này cả người đều đang mỉm cười, con ngươi cũng âm u, Nhan Thấm giống như thấy sau lưng anh bóng dáng một người mặc quần áo màu đỏ như máu, Nhan Thấm sợ kêu to

Cố Diễn Sinh là một người muốn gì được nấy, Nhan Thấm không đồng ý, hai người vì vấn đề kết hôn mà giằng co không thôi, rốt cuộc Nhan Thấm thắng, Cố Diễn Sinh bởi vì có chuyện tạm thời lại bị điều trở về thành phố G.

Nhan Thấm nơm nớp lo sợ qua hết một ngày, cho đến khi có học sinh đến tìm cô, cô đều từ chối nói có chuyện, công việc của giáo sư đại học không hề đơn giản, giống giờ quy định của cuộc thi, giống làm báo cáo, còn có một chút chuyện phòng ngừa, may mắn là đại học, thật ra thì nghĩ như vậy, cô gần như có một cảm giác muốn rơi lệ.

Nếu như nhất định phải gả, tại sao nhất định là Cố Diễn Sinh, ai cũng được, tại sao cần phải là anh ta, về nhà một lần đều bày ra bàn tay người làm ba, Nhan Thấm yếu ớt, không chịu nổi, máu mũi lập tức chảy xuống, trước mắt là bầu trời đen kịt, không đứng vững, ngã xuống trên ghế sofa, Nhan Thanh đang đọc sách, ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn một cái, sau đó lại im lặng.

"Vì người đã chết nhiều năm như vậy, Diễn Sinh làm cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu không phải chờ con, nó ba mươi hai tuổi rồi còn có thể không kết hôn sao, con nhìn đi, lên giường còn muốn đổ thừa." Đúng là giọng nói của ba, một câu tiếp một câu, Nhan Thấm nghe thấy rơi lệ ở trong lòng.