Bồi Hồi

Chương 31



Giống như tiệm thuốc Phùng gia được nàng đích thân ghé thăm lại còn được trọng dụng, nên danh tiếng vang xa, Trần Thập Thất cũng bái phỏng đại phu phụ khoa rất có danh tiếng của kinh thành, chọn ra mười người trong tất cả những người bệnh cầu nàng xem bệnh, trước giới thiệu đến những vị đại phu kia thỉnh mạch, thực sự ‘thúc thủ vô sách’ (bó tay hết cách) mới đến phiên nàng tự mình xuất thủ.

Kỳ thực, những đại phu cùng nàng biện chứng kia, ngay từ đầu đều phi thường khinh miệt, thậm chí cố ý làm khó dễ. Chỉ là sau một lần biện chứng, chạy theo sau nàng xin bái sư, ấy vậy mà không sót một ai, người người đều trúng chiêu.

Trần Thập Thất ngược lại không cảm thấy y thuật của mình có chỗ nào kinh thế tuyệt diễm, chỉ là những đại phu phụ khoa kia phải bắt đúng mạch tượng, đáng tiếc lại như người mù sờ tượng. Điểm nàng hơn ở họ, chính là nàng không cần kiêng kỵ cái gì, vọng, văn, vấn, thiết đều đúng chỗ đúng nơi.

Cùng nói chuyện với những đại phu phụ khoa có lòng nghiên cứu, nàng cũng rất cảm khái. Một vài người bị nàng đào thải, rất có thành tựu về mặt y thuật, thế nhưng lại kiên quyết tin rằng phụ nữ sinh đẻ máu tanh ô uế, là chuyện rất rất xui xẻo, tuyệt đối không bước vào phòng sinh một bước.

Mà những người được nàng chọn trúng, có vài người còn mang tiếng xấu… không chỉ bước vào phòng sinh, hơn nữa còn cứng rắn dùng châm. Mẹ tròn con vuông ấy vậy mà không được yên, một người bị chồng sản phụ đánh cho một trận, thiếu chút nữa không hành y được. Một người khác không bị đánh, nhưng phu nhân được hắn cứu kia lại bị hưu, thiếu chút nữa bị bức thắt cổ tự tử… vị đại phu tuổi trẻ đầy nhiệt huyết kia đại nộ, dứt khoát dùng ‘tam môi lục sính’ rước phu nhân vô tội kia về làm chính thất.

Cũng không phải là không thương hại, lại càng không phải là muốn làm như không thấy. Chỉ là thế đời nó thế, không thể không khuất phục. Những đại phu này ai nấy đều nghiêm túc học hạ châm trợ sản, cũng biết phải đối chiếu quan sát bụng sản phụ để phòng ngừa nghịch sản, nhưng biết thì biết thế, không có một nhà chồng nào cho phép con dâu nhà mình cho đàn ông xa lạ nhìn bụng, lại càng khỏi nói đến chuyện đề nghị sờ tới sờ lui.

Bọn họ chỉ có thể dựa vào những ma ma thị nữ thuật lại, dựa vào mạch tượng mạnh yếu. Sau đó chỉ có thể yêu cầu người bệnh mời bà đỡ đầy kinh nghiệm tới, mới có thể mẹ tròn con vuông.

Cũng không phải là không hiểu được khốn cảnh của những đại phu này. Trần Thập Thất rất sớm liền buông tha cho ý tưởng muốn thu nữ đồ đệ. Biển học vô bờ, kỳ thực y hải càng vô nhai. Thứ nhất phải đọc sách biết chữ, thứ hai phải hiếu học tận tụy, sau đó chính là kinh nghiệm, phần lớn, chính là kinh nghiệm từ việc xem chẩn không ngừng.

Nam tử đọc sách biết chữ đã không nhiều, nữ tử biết chữ lại càng ít. Nàng ở Sơn Dương nguyên bản từng nhận vài nữ nhi thân hào nông thôn, đích xác đọc sách biết chữ, cũng có thể phân biệt được thuốc, phương thuốc… Nhưng nàng chỉ dạy vài phương thuốc dược thiện mà thôi. Kỳ thực những nữ tử kia muốn biết chữ cũng chỉ có vậy thôi.

Y thuật đối với các nàng mà nói, giống như cầm kỳ thư họa vậy, là đồ cưới vô hình.

Trần Thập Thất nghĩ hay dứt khoát dạy bà đỡ, nhưng phần lớn bà đỡ đều dốt đặc cán mai, hơn nữa còn cố chấp tin tưởng vào tay nghề lâu năm của bản thân. Nàng từng dạy cho nha đầu mình, từ lúc biết chữ đến bắt đầu phân biệt thuốc, có hôn sự tốt vẫn là cầu ân điển cho rời đi xuất giá.

Nhìn những đại phu ánh mắt háo hức được nàng triệu đến, nàng không nhịn được cười phá lên. Nàng cười đến nghẹn, nhưng những đại phu giỏi lại có nhiệt huyết kia kỳ thực càng nghẹn hơn.

“Các vị chưa từng nghĩ, có thể phu thê hợp chẩn sao?” Nàng ôn nhu mỉm cười hỏi, “Phu thê vốn là người thân cận nhất, không có chỗ gì bất tiện. Nhận huyệt, hạ châm, hỏi chẩn, các phu nhân không chỉ có thể lo liệu việc trong nhà, lúc hành y cũng có thể trở thành hiền nội trợ a.” (nội trợ: vợ, hỗ trợ từ bên trong)

Chuyện này… liệu có được không? Chưa từng có trường hợp này, hơn nữa trước nay y thuật ‘truyền tử bất truyền nữ’…

Đợi đã, đó cũng không quy định không thể truyền thê đúng không? Vả lại cũng không phải truyền thụ y thuật gia truyền chính kinh, chỉ không kém là bao so với y nữ trong cung thôi, chẳng qua phu thê vốn thân cận nhất, có thể truyền được kỹ càng hơn, ít nhất huyệt đạo, hạ châm, có thể học được ‘vô sở bất chí’*, hỏi chẩn cũng có thể càng tỉ mỉ không lầm hơn.

* Vô sở bất chí: không trừ một nơi nào

Bọn họ vốn không được vào phòng sinh, nhưng thê tử thì được. Lúc bà đỡ thúc thủ vô sách, thê tử có thể cách cánh cửa hỏi mình cách xoay sở, mình cũng có thể nói cho thê tử nên làm gì, mà không phải trơ mắt nhìn không làm được gì.

Các đại phu mắt đều lóe sáng.

Trần Thập Thất rất hài lòng. Nhãn quang của nàng cũng không tệ lắm, đào ra được đám đại phu với y đức và y thuật đều là nhất đẳng. Mặc dù ngay từ đầu chỉ là vì tránh cho ‘đông như trẩy hội’, để vài kẻ có tâm thừa cơ vào ám sát vu oan các loại, nhưng thu hoạch ngoài ý muốn này, có thể giữ được rất nhiều tính mạng không đáng chết, là một ‘biến nhân’ làm cho nàng rất đỗi vui mừng.

“Các vị có thể cẩn thận suy sét.” Trần Thập Thất cúi đầu thu vạt áo thi lễ, “Làm phiền các vị, nếu có mạch án (kết luận mạch chứng) gây khó khăn, lúc các vị hội chẩn, xin cho dự thính, để Thập Thất lén học một hai, dám thỉnh các vị chớ trách tội.”

Các đại phu vội vàng nghiêng người đáp lễ, ai cũng trong lòng mừng như điên. Bồi Hồi nương tử từ chối không nhận đồ đệ làm cho bọn họ rất thất vọng, không ngờ chân chính kinh hỉ nhất lại chờ ở chỗ này! Hơn nữa còn nói năng khách khí đến vậy, cho bọn họ thể diện. Trên thực tế là muốn chỉ điểm bọn họ a!

“Vậy lúc Trần nương tử chẩn bệnh, có thể hay không…” vị đại phu cưới người bệnh của chính mình kia, gấp gáp buột miệng thốt ra, bỗng nhiên cảm thấy đường đột, còn đang mặt đỏ tía tai, Trần Thập Thất lại cười ôn nhiên.

“Đã được tiếp chẩn từ trong tay các vị, đương nhiên phải thỉnh các vị đến bàn giao mạch án, chỉ giáo luận bàn, đó là lẽ đương nhiên.”

Đây không phải là muốn chỉ điểm, hơn nữa còn là muốn giảng giải tỉ mỉ!

Tiễn bước các đại phu kích động gấp gáp về nhà đóng cửa dạy vợ, Trần Thập Thất nâng tay áo che miệng cười một lúc lâu.

Kỳ thực, thế gian này, người tốt vẫn còn khá nhiều. Đại phu lòng dạ hiểm độc tất nhiên có, nhưng y sinh (thầy thuốc) coi trọng sinh mệnh cũng không phải số ít.

(đại phu và y sinh: đều là người chữa bệnh, nhưng ‘y sinh’ được nâng tầm hơn, chỉ những đại phu có lòng yêu nghề, học hỏi, nghiên cứu hơn)

Nàng đúng là vẫn quá cực đoan rồi.

An bài xong những hậu thủ kia, cuối cùng nàng có thể an tâm tiếp tục điều dưỡng. Như nàng sở liệu, Trần Tế Nguyệt ngưng trọng thăm viếng.

Hắn vậy mà rất nhanh đã phấn chấn lại, hơn nữa còn thật sự nghiêm túc đảm nhiệm Tư đương của Đại Lý Tự. Vốn nên như vậy, hắn là người như thế, cho dù có bị giáng xuống đi canh cổng thành, cũng có thể ‘thấy mầm biết cây’ (ý chỉ nhìn xa trông rộng), quan sát được hưng suy trị loạn.

Huống chi chưởng lý Tự đương bộ của Đại Lý Tự, nơi vốn cất giữ đủ mọi vụ án lớn nhỏ của hoàng thân lẫn bách quan, có rất nhiều đầu mối có thể tra.

Không biết cớ sao, Bộ khúc Bắc Trần trước nay vẫn luôn linh cơ, mãi cho đến lúc nàng muốn tiếp kiến các đại phu, mới ngớ ra, hỏa tốc xây một noãn các (buồng có lò sưởi) giáp ranh với phòng chính của nàng, thế mới có chỗ để tiếp khách.

Trần Tế Nguyệt lại rất không thích nàng tiếp hắn ở noãn các, không hiểu sao tâm tình luôn tồi tệ bất thường.

Nhưng hôm nay hắn trái lại không bắt bớ chuyện này, “Cô đúng rồi. Lưu Hoàng hậu sủng quan hậu cung*.” Hắn có chút bất đắc dĩ kiêm buồn cười, “Bởi vì bà ta là một người thập phần ngu ngốc. Khi Thái hậu còn sống che chở bà ta, sau khi Thái hậu hoăng, lại được Hoàng thượng che chở.”

* Sủng quan hậu cung: được sủng nhất hậu cung

…Thật không nghĩ tới loại duyên cớ ‘ủng quan hậu cung’ này. Thiên gia không hề có việc nhỏ, Hoàng thượng chừng hai mươi tuổi đăng cơ, lại không có con nối dõi. Còn chịu đựng vài năm mới có Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, sau đó lại không thấy tin tức, mãi đến khi Lưu Hoàng hậu sinh hạ Tam hoàng tử, đầy tháng liền được phong làm Thái tử, cách vài năm lại có công chúa Nhu Nhiên, chờ Thái tử mười tuổi, mới mong mong mỏi mỏi tăng thêm ba công chúa và hai hoàng tử.

Thoạt nhìn giống như không có gì đúng không? Nhưng phải biết là, Hoàng thượng lúc còn là Thái tử, mười sáu tuổi đã nạp Thái tử phi và Lương đễ, Nhụ tử, đông cung thế nhưng rất phong phú. Nhưng Hoàng thượng nay đã năm mươi mấy tuổi, vẫn còn có thêm một tiểu hoàng tử… Có thể thấy thân thể không có vấn đề.

Sau khi đăng cơ làm đế, thiên hạ không thái bình, Hoàng thượng thỉnh thoảng cũng phải ngự giá thân chinh, nhưng hậu cung mãi vẫn không có tin tức. Mãi đến khi ngự sử ‘cả đám cùng lên’, thiếu chút nữa máu tươi ‘quét’ kim loan trụ (cây cột ở điện kim loan, mấy ông già định đập đầu uy hiếp), Hoàng thượng mới miễn cưỡng lâm hạnh vài phi tần, sau đó lại xuất chinh đi.

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử chính là có tại thời điểm đó.

Làm một hoàng đế, có thể vì vợ cả mà liều chết chịu đựng đến nước này, sau khi thành thân mười năm mới sinh hạ đích tử, đầy tháng liền phong làm Thái tử. Sau đó còn đích thân nuôi dạy, thậm chí an bài đến dân gian đọc sách tập võ, mọi chuyện đều quan tâm đến…

“Cha của Hoài Chương huynh vậy là một người nặng tình… thật khó cho hắn rồi.” Trần Thập Thất nhàn nhạt nói, sau đó bật cười, “Ta đã thấy kỳ quái rồi, thủ pháp tinh tế tỉ mỉ như thế không giống công chúa và phò mã có thể nghĩ ra được. Ngược lại càng giống như là… hiền danh khắp thiên hạ – Đại hoàng tử?”

Trần Tế Nguyệt trầm mặc gật đầu. Hắn vùi trong đống hồ sơ cũ bám đầy bụi dày, tra ra được vài vụ nhỏ nhìn như râu ria, đều bị khéo léo dập tắt một cách ‘bất động thanh sắc’. Nếu không được dập tắt, việc nhỏ thường thường sẽ móc nối đến việc lớn, đầu mũi nhọn đều ẩn ẩn chỉa về hướng Thái tử phi thiện đố bất hiền (ghen tuông không hiền), không thể sinh dục.

Thái tử không ra, tin đồn đều nói là Thái tử phải chịu nỗi khổ “đích tử không phải là con trai lớn”*, cho nên khăng khăng phải có đích trưởng tử trước.

(*Mình giải thích một chút ở đoạn trên: “trưởng tử”: con trai lớn, hoặc con trai cả, “lớn” ở đây là về tuổi tác chứ không phải về vai vế, “đích tử” có thể nhỏ tuổi hơn “thứ tử”, nhưng vai vế vẫn là ở chi trưởng, là con chính tông. Nên khi đọc các bạn để ý một chút, “trưởng” chưa hẳn đã là “đích”.

Lan man thêm: Thái tử tuy là đích tử, nhưng không phải là con trai cả, cho nên vẫn luôn vì chuyện này mà khó chịu, canh cánh trong lòng. Cho nên khăng khăng muốn có đích trưởng tử trước, tức là đích tử là con trai lớn. Theo mình thấy đây là Thái tử viện cớ để không nạp thêm thiếp thôi, nhìn cái danh “thiện đố bất hiền” của Thái tử phi là biết anh cưng vợ cỡ nào rồi)

“Hải Ninh Hầu khả năng là đầu nhập về phía Đại hoàng tử.” Trần Tế Nguyệt theo thói quen chau mày.

Trần Thập Thất thản nhiên gật đầu, “Nhìn như không có khả năng, nhưng lại là có khả năng nhất. Bởi vì Hoài Chương huynh trước nay vốn không quen nhìn nhất là tiểu nhân bụng dạ xấu xa, cho dù là muội muội, hoặc em rể của mình. Cha hắn lại ghét phò mã gia… đành phải tìm nhà dưới.”

Nàng vỗ tay cười khẽ, “Hảo cờ, hảo cờ! Ai ngờ nhìn không quen chính là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra của mình, Hoài Chương huynh sẽ không quá đề phòng muội muội và em rể, tai mắt này thực sự là giấu đủ sâu đủ phân lượng. Ân oán giữa ta và phò mã gia cả thiên hạ đều biết, mà ta thì sao, cố tình lại có khả năng trị bệnh vô sinh. Lỡ như ta trị được, vậy thì thật là không xong, gót chân của Thái tử liền chân chính đứng vững… an bài Hải Ninh Hầu ra mặt đối phó ta, chính là thù riêng, tuyệt đối kéo không ra đến Đại hoàng tử ‘tài đức’ kia.

“Không ngờ tới, một hạ đường phụ bị hưu vứt ra ngoài như ta mà có tư cách bị cuốn vào hàng ngũ tranh đoạt quốc gia đại sự.”

“Này, cười đã chưa?” Trần Tế Nguyệt cao giọng, “Hai kẻ ngốc kia còn chưa đủ làm hoạn sao, lại dính thêm mấy con muỗi đáng ghét nữa. Nhưng Đại hoàng tử có thể là con rắn lục kịch độc đấy!”

“Không hề gì.” Trần Thập Thất khí định thần nhàn, “Vài ngày nữa là Nguyên tiêu. Đại hoàng tử sẽ phát hiện… hắn sắp được làm bá bá rồi. Thái tử phi đã có, khắp chốn mừng vui, thật đáng mừng.”

…Chỉ e là Đại hoàng tử không mừng nỗi đâu? Đích xác, lúc này hắn không còn bụng dạ đâu tìm một tiểu nhân vật như Trần Thập Thất nàng đây mà gây sự, bởi vì phiền phức chân chính, chính là khối thịt trong bụng Thái tử phi kia.

Trần Tế Nguyệt nhìn Trần Thập Thất ung dung mà ‘phi châm tẩu tuyến’ (thành thạo may vá), đột nhiên có cảm giác xúc động, rất muốn cạy hộp sọ nàng ra mà xem thử bên trong trông như thế nào.