Bỏ Vợ, Không Có Cửa Đâu

Chương 4



Sáng sớm, áp suất tại Đồng gia cực thấp, bởi vì sáng nay đại tiểu thư nhà họ Đồng có mặt trên tạp chí nhiều chuyện. Nguyên nhân là một tấm hình mà không phải chỉ mình cô mà là một đôi nam nữ ngươi tình ta nguyện ôm hôn nhau thắm thiết.

“Tử Du, cha nhớ là con từng nói con cùng anh ta không có quan hệ.” Đồng Phi Vũ tức giận không phải nhằm vào Đồng Tử Du mà là cái tin tức không có căn cứ kia.

Trước kia ông đã ngăn chặn những tin Bát quái về con ông và Vương Khải Văn, ông không cho phép những tin đồn này làm tổn thương đến con gái mình, lại không ngờ đến ngày hôm nay.

“Cha, con cùng anh ta……” Đồng Tử Du muốn nói lại thôi. Sự thật ở trước mắt, cô muốn giải thích như thế nào đây? Cô vô ý vuốt ngực mình.

Đồng Phi Vũ ánh mắt sáng suốt nhìn thẳng vào con gái mình, từ cử chỉ đến giọng điệu của con, chuyện này chắc chắc có nội tình. Nhưng bất kể tấm hình như thế nào thì ông cũng không thích Bạch Mộ Hiên, cho dù năng lực làm việc của người đàn ông này không thể khinh thường. Ông không có ý định để cho con mình và Bạch Mộ Hiên có quá nhiều tiếp xúc.

Người đàn ông này đã từng đính hôn, từng có một vị hôn thê. Cho dù cuối cùng không có kết hôn nhưng con gái của Đồng Phi Vũ ông đáng giá tốt hơn. Mà Bạch Mộ Hiên trong mắt ông không phải là thí sinh tốt nhất, Bạch Mộ Hiên tính tình cao ngạo, tuyệt không phải thuộc dạng người chổng cưng chiều chăm sóc vợ mình.

“Tử Du, cha hiểu.” Đồng Phi Vũ đứng lên, vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh con gái, vỗ vỗ bả vai cô: “Cha tin tưởng con.”

“Vâng.” Nghe vậy Đồng Tử Du yên lòng gật đầu.

“Mấy ngày nữa cùng một công ty ở Pháp lên kế hoạch hợp tác, con đi một chuyến.”

Đồng Phi Vũ tính toán kỹ hết rồi, trước hết để cho con gái rời khỏi một thời gian, chờ phong ba ổn định sẽ trở lại. Bạch Mộ Hiên sẽ không có khả năng đuổi theo, anh ta đường đường là CEO, nào có nhiều thời gian quấn lấy con gái của ông chứ.

Đồng Tử Du ở bên Đồng Phi Vũ lâu như vậy dĩ nhiên hiểu được cách làm của cha, cô cũng đồng ý với cách ấy.

Chẳng qua là sau năm năm, Bạch Mộ Hiên thay đổi quá nhiều. Cô cảm thấy mình không thể chống lại anh, ngược lại nếu đấu với anh chỉ khiến cô thua thảm hại mà thôi. Đây chính là giác quan thứ sáu của người phụ nữ, bất kể trực giác của cô có sai hay không, cô cũng tin vào cảm giác của mình. Cô nên tránh xa anh ra.

“Cha, con đã biết, kế hoạch bên nước Pháp con sẽ hoàn thành tốt. Cha cũng nên chú ý đến thân thể của mình, bác sĩ nói huyết áp của cha gần đây hơi cao.”

Về mặt công việc Đồng Tử Du chính là một trợ thủ đắc lực của cha, về mặt sih hoạt thì cô chính là một quản gia. Mẹ cô mất sớm, cô là con gái lớn có chuyện gì cô đều phải làm hết.

“Con gái ngốc, cha biết tự chăm sóc tốt cho bản thân, cha còn phải nhìn ba chị em con kết hôn, sinh cháu cho cha bồng nữa mà.”

Vì sự quan tâm của con gái, Đồng Phi Vũ cười sảng khoái.

“Đúng nha cha, tiền kiếm được ít một chút cũng không sao, quan trọng nhất là cơ thể khỏe mạnh.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Ban đầu không có con trai, Đồng Phi Vũ có chút tiếc nuối, nhưng đối với người vợ đã mất tình cảm không thay đổi, hơn nữa ba con gái mỗ người đều giống như hệt vợ ông, đứa nào cũng thân thiết, gia đình hòa thuận, hiện tại ông tuyệt không có một chút hối hận.

Đã ai có con gái hiếu thuận như ông chưa?

Sau khi tin tức nhiều chuyện kia được đăng lên thì không hề có thêm tin gì, không phải Đồng Phi Vũ tác động, căn bản ông cũng không có biện pháp gì. Người trong cuộc là con ông đã rời Đài Loan, ở đây tin tức kia giống như là đá ném vào biển rộng ngàn cơn sóng,rất nhanh tin tức liền bị người cho vào quên lãng.

Chỉ là một người trong cuộc khác vẫn chưa bỏ cuộc, Bạch Mộ Hiên vẻ mặt nghiêm túc nghe phía bên kia di động báo cáo, một lát sau anh nói: “Ừ, biết, các cậu tiếp tục thực hiên.”

Cúp điện thoại, nhìn Viên Bình Nghiệp đang cười xấu xa trên salon, anh mặt không đổi sắc hỏi: “Thế nào?”

“Mình thấy cậu gần đây cậu đứng ngồi không yên.” Viên Bình Nghiệp nói.

“Sao?” Anh không có phản ứng gì.

“Hắc hắc, mình thấy cậu gần đây động tâm với phụ nữ nha.” Viên Bình Nghiệp nói như thể có chuyện lạ xảy ra.

Bạch Mộ Hiên ngoài cười nhưng trong không cười, hừ lạnh: “ Đại nhân thật tính toán như thần, tại hạ bội phục bội phục.”

“Khách khí khách khí.” Viên Bình Nghiệp lập tức hiểu ý tứ của bạn, anh cũng chỉ muốn nói đùa không ngờ Bạch Mộ Hiên lại thừa nhận.

Viên Bình Nghiệp theo anh đã lâu như vậy còn chưa gặp qua anh động tâm với một người con gái nào. Ngay cả với vị hôn thê Lâm San anh đều có bộ dáng không sao cả. Chính vì Bạch Mộ Hiên không quan tâm đến Lam San mới khiến cô ấy ngoại tình.

Viên Bình Nghiệp vốn cho là Bạch Mộ Hiên sẽ tức giận tàn sát công ty Lâm thị trả thù Lâm San, dù sao người đàn ông nào có thể để người phụ nữ của mình cắm sừng đâu. Nhưng anh lại không nghĩ đến chính là thời gian gần đây nhìn thấy Bạch Mộ Hiên cười vui vẻ đến dị thường, thật giống như là thoát khỏi ác mộng nha.

Mà đây là lần đầu tiên Bạch Mộ Hiên chủ động trêu trọc phụ nữ.

“Xin hỏi, chị dâu là……”

Mặc dù có suy đoán trong lòng nhưng Viên Bình Nghiệp vẫn giả bộ không hiểu.

Bạch Mộ Hiên cười tà nhìn người trước mặt, biết là hắn cố ý nhưng vẫn khạc ra ba chữ: “Đồng Tử Du.”

“Con gái nhà họ Đồng, ừ, lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là……” Viên Bình Nghiệp dừng lại nhìn anh: “Lam San tiểu thư cũng không hề kém so với cô ấy nha.”

Lâm San? Nghe lời nhắc nhở Bạch Mộ Hiên mới nhớ đến cái người đã bị anh lãng quên, khinh thường nói:

“Heo cùng người có thể so sánh hay sao?”

Một câu nói của Bạch Mộ Hiên chọc vui Viên Bình Nghiệp, bị Bạch Mộ Hiên nói thế không thể không thừa nhận Lâm San thật sự ngốc giống như một con heo, chỉ có vẻ bề ngoài còn bên trong rỗng tuếch, Viên Bình Nghiệp lắc đầu một cái.

“Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu cậu thật sự cưới cô ấy mình về sau không dám đến tìm gặp cậu. Anh thật không muốn gọi một con heo là chị dâu.

Lâm San cho là cô ngoại tình sẽ khiến cho Bạch Mộ Hiên ghen, thật sự thật là buồn cười, cũng phải biết hôn ước của hai người dựa trên cơ sở lợi ích lợi nhuận, căn bản không hề có tình yêu, cho đến cùng chính Lâm San rơi vào tai tiếng.

Người phụ nữ này bị Bạch Mộ Hiên gọi là heo thật đúng là hình dung rất sinh động.

Bạch Mộ Hiên vô ý mà nhìn bạn một cái, trong lòng thật ra đã tính toán, không có ai biết nếu Lâm San không gây ra chuyện anh cũng sẽ tìm một lý do để lui lại ngày cưới. Anh căn bản không nghĩ sẽ cưới cô ta nhưng khi đó cùng Lâm thị có nhiều dự án hợp tác, nếu như có hôn ước thì sẽ thúc đẩy dự án thành công, anh cũng không ngại lợi dụng một chút.

Vô gian bất thương(1) chính là nói anh.

(1) Vô gian bất thương: không gian dối không phải là thương nhân.

“Như vậy kế tiếp cậu dự định như thế nào?” Viên Bình Nghiệp mới nghe thấy rõ ràng Đồng Tử Du đã sớm chạy tới nước Pháp. Mọi người đều nói có mới nới cũ, tin nhiều chuyện cũng luôn thay người mới cho người cũ, như vậy tính toán, hành động của Bạch Mộ Hiên có thể nói là công cốc.

“Cậu biết cô ấy đi đâu sao?”

“Cậu nghĩ sao?”

Bạch Mộ Hiên nói liền một tràng tiếng Pháp, hài lòng nhìn thấy Viên Bình Nghiệp kinh ngạc.

Bạch Mộ Hiên ở nước Pháp có mua một khách sạn, giao cho nhân tài đặc biệt quản lý. Khi đó anh còn chưa vào tập đoàn Hắc Thạch cho nên không có nhiều người biết khách sạn kia thuộc về anh.

Viên Bình Nghiệp muốn hôn mê, Đồng đại tiểu thư, cô nếu muốn trốn thì cũng nên trốn nơi người ta không tìm được chứ, cái này gọi là đưa cừu vào miệng sói(2) nha.

(2) bản convert là đưa lang vào miệng cọp nhưng mình thấy không hợp lắm nên sửa.

Qua vài ngày,Bạch Mộ Hiên rất không nể tình mà ném hết công việc cho anh trai, ngàn dặm xa xôi đi đến nước Pháp. Đi đến khách sạn của mình, thản nhiên lấy ra chìa khóa, mở cửa đi vào.

Bên trong tối om, qua ánh trăng nhìn thấy trên giường chăn nhô lên, nụ cười hài lòng, chầm chậm đi vào trong.

Mặc dù bản thân là chủ khách sạn, lấy chìa khóa mở có chút ti tiện nhưng có thể thưởng thức được mỹ nhân ngủ, Bạch Mộ Hiên cũng cam lòng. Nhẹ nhàng đặt chìa khóa lên bàn, gót chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhắm mắt lại một lát rồi mới mở ra, mắt đã thích ứng được đêm tối hoạt động cũng dêc dàng nhiều hơn.

Bạch Mộ Hiên không chần chờ lướt qua chướng ngại vật trong phòng, đầu gối nâng lên chạm xuống đệm mềm. Đang muốn lên giường nhớ lại trên người dính bụi đi đường mệt mỏi, anh nhanh chóng cởi y phục xuống, vất hết trên đất, chỉ là anh không nghĩ cô sẽ cho anh bất ngờ lớn như vậy.

Chui vào trong chăn, đụng phải cánh tay trắng lịn của cô, anh đầu tiên có chút sửng sốt sau đó liền hưng phấn, lông tơ dựng đứng.

Cô ngủ rất ngon, căn bản không nhận thấy được bất kỳ khác thường gì. Mà anh vô cùng không quân tử vuốt thân thể của cô, thuận lời trượt qua làn da mềm mại , hài lòng gật đầu liên tục, chẳng qua là khi đầu ngón tay đụng phải khăn tắm trên người cô thì có chút thất vọng.

Anh còn tưởng rằng cô không mặc quần áo, thì ra là trên người cô còn quấn khăn tắm, vì vậy anh không động nữa, ngoan ngoãn thu tay lại.

Anh chậm chạp xuống giường, trên mặt đất tìm được quần lót, chấp nhận mặc vào. Ngủ trần truồng là thói quen của anh nhưng anh không muốn cô vừa tỉnh lại đã bị anh dọa cho nửa sống nửa chết.

Bạch Mộ Hiên vốn muốn mặc cả quần áo nhưng khi ngủ cần thoải mái, mặc nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa anh đã tốt bụng mặc quần lót vào rồi, vì vậy ác ma chiến thắng thiên sứ, anh quyết định thuận theo thói quen của mình.

Vén chăn lên, đem người con gái đang say giấc ôm vào trong ngực. Anh như tên háo sắc có mưu đồ bất chính, trên vai cô ngửi ngửi, hương thơm nhàn nhạt trên người cô làm tan biến hết mọi mệt mỏi, phiền não trong anh.

Cả đường bôn ba khiến anh có chút mệt mỏi, anh ôm chặt cô, cảm giác da thịt mềm mại của cô, anh thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ Đồng Tử Du cảm thấy thân thể có chút nóng, cô vốn đang ngon giấc nhưng chân tay tựa hồ như có sắt thép đè lên, cô giãy dụa nhưng không thể tránh được.

Trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, cô nhớ trước khi đi ngủ cô có để điều hòa, không thể nóng như vậy nha. Nóng đến mức rất khó chịu, cô đưa tay giật khăn tắm ra, cảm thấy lại càng nóng hơn.

Cô khó chịu mắt nửa mở nửa nhắm, kéo anko(mình không hiểu từ này) rồi ngây ngô một lúc lâu, hồng đậu? Tại sao mở mắt ra cô lại trông thấy hồng đậu? Cô cũng không đói nha.

Cô muốn bật đèn lại phát hiện ra mình không cử động đươc. Nhìn lên nhìn xuống, một đôi tay không nên có xuất hiện khóa chặt thân thể cô. Phản ứng đầu tiên chính là hét lên: “A….’’

Vốn đang ôm mỹ nhân ngủ say sưa, nghe tiếng thét chói tai Bạch Mộ Hiên liền tỉnh dậy. Nhìn thấy toàn bộ cơ thể mềm mại của cô được phơi bày, phản ứng đầu tiên của anh là hung hăng bóp bộ ngực đầy đặn.

“A……” tiếng kêu thảm thiết thê lương hơn.

Thanh âm của cô có chts sát phong cảnh, chỉ là không ảnh hưởng đến tâm tình của Bạch Mộ Hiên. Một tay gối lên đầu, một tay nhẹ nhàng lướt qua vú cô, bụng cô, thậm chí vùng bí ẩn giữa chân cô anh cũng sờ sờ.

Lần này Đồng Tử Du ngay cả thanh âm cũng không kêu được, cô mở to mắt, không dám tin, hoàn toàn không nhận ra người ta đang quấy nhiễu tình dục: “Bạch……Bạch Mộ Hiên?’

Ánh mắt của cô long lanh, nước dâng lên khóe mắt, nước mắt là bị người khác dọa mà chảy ra, cô cho là mình đang gặp quỷ… Đại sắc quỷ, sao lại là anh ta???

“Sáng sớm bình an, Tử Du.” Thật giống như đã quen thuộc từ lâu, Bạch Mộ Hiên ngọt ngào nói, nụ cười khóe miệng thật đẹp, đẹp đến nỗi làm cho người khác ghét.

“Làm sao anh ở chỗ này?” Đồng Tử Du nuốt nước miếng, mắt trừng lớn. Mặc dù không gặp quỷ nhưng tại sao anh ta lại có mặt ở trong phòng nỳ được?

“Anh rất nhớ em cho nên anh đến đây.” Giọng điệu của anh giống như hai người đang yêu nhau vậy.

Nhớ cô? Đồng Tử Du lập tức ngồi thẳng tránh xa anh, lại khiến cho tay anh vô tình đặt giữa bắp đùi mình, gương mặt cô đỏ ửng lên.

Đồng Tử Du hơi sức mắng anh cũng không có, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở chân, kéo tay anh ra, che đi chỗ kín lộ ra dưới mắt anh.

Bạch Mộ Hiên không nghĩ cô “khách khí” như vậy, không kiêng dè mở to mắt nhìn nụ hoa mới chớm nở của cô, cho đến khi cô kéo chăn che lại anh mới không nỡ dời mắt đi.

Đồng Tử Du không phải là người dễ nổi giận, dù sao cô cũng đã gặp qua rất nhiều loại người, tham lam, ích kỷ, vô năng…. Cô chỉ là không muốn gặp dạng người như Bạch Mộ Hiên mà thôi.

Cô là con gái của Đồng Phi Vũ, không phải chưa từng thấy qua , cho nên chỉ trong một thời gian ngắn cô đã tỉnh táo lại, cô tức giận nhưng cô muốn hỏi cho rõ ràng.

“Anh vào bằng cách nào?” Trên mặt cô trắng bệch, tay gắt gao nắm lấy chiếc chăn đang bao quanh cơ thể, cô đang tức giận, đôi tay cũng hơi run rẩy.

Bạch Mộ Hiên vô lại cười một tiếng: “Nơi này là của anh.”

Đúng vậy, lấy tài lực của Bạch Mộ Hiên muốn mua bao nhiêu khách sạn mà chẳng được, vấn đề là anh thế nhưng biển thủ.

“Tôi là khách trọ.”

“Dĩ nhiên.” Chỉ là sau này khó nói, quan hệ hai người sẽ không như lời cô vừa nói.

“Tôi nên có không gian riêng tư của mình.” Mà không phải là ông chủ len lén xông tới, lớn mật cùng chung chăn gối với cô, nếu không khách sạn toàn thiên hạ đều không an toàn.

“Cái đó đúng.”

“Như vậy tại sao anh lại ở trong phòng tôi?” Nét mặt của cô lạnh nhạt, lửa giận sớm đem lý trí của cô đốt thành tro bụi rồi.

“Anh không phải nói rồi sao, anh nhớ em.” Cái miệng của anh giống như là được bôi mật ngọt nói.

Lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu, Đồng Tử Du nghi ngờ lên tiếng: “Bạch Mộ Hiên, anh trước kia không giống…..”

So với trước kia anh không giống nhau, trước kia anh cao ngạo lạnh nhạt, bây giờ anh cũng như vậy cao ngạo, chỉ là lạnh nhạt của anh đâu mất rồi???

Bạch Mộ Hiên nhíu mày, đối với người phụ nữ mình muốn với phụ nữ khác không giống nhau. Chỉ có thể nói đó không phải là người anh muốn, tựa như Lâm San kia vậy.

“Em không thích sao?”

“Chưa nói đến thích hay không.” Đồng Tử chỉ là không hiểu “Anh rốt cuộc muốn cái gì?” Trước là hôn sau lại tiến dần từng bước…

Nếu như anh không phải là Bạch Mộ Hiên thì cô sẽ cho rằng người đàn ông này đang theo đuổi mình. Nhưng anh là Bạch Mộ Hiên nha, cho dù hai người đã ngồi cùng xe, cùng đi dao bờ biển. Nhưng ở trong trí nhớ của cô anh vĩnh viễn là chàng trai thanh cao ấy.

Nhìn ánh mắt anh nhìn cô không có chút gợn sóng, có lẽ anh tiếp nhận lời thách đố của ai đó đi đùa giỡn cô, cô cũng không muốn thừa nhận tất cả hành động của anh là vì thích cô.

Đồng Tử Du há miệng, lạ không phát ra được thanh âm nào. Đột nhiên phát hiện ra bị Bạch Mộ Hiên thích là một chuyện thật đáng sợ. Giống như cha nói, cô không chỉ bị ăn đến sít sao hơn nữa cô vĩnh viễn không thể hiểu thấu anh.

“Anh yêu thích tôi?” Câu hỏi của cô chỉ là thỏa mãn tính tò mò của phụ nữ.

Bạch Mộ Hiên nhìn bộ dáng nhát gan của cô, ý thức được nếu không nói rõ ràng với cô, cô có lẽ sẽ chỉ coi hành vi của anh là đũa giỡn.

“Là yêu thích.” Anh thừa nhận.

Thật ra Đồng Tử Du muốn hỏi yêu thích ở đây là loại yêu thích gì? Thích đến mức nào? Nhưng cô không nói ra được, cổ họng như có ai bóp chặt, vì vậy cô liền ngây người tại chỗ.

Bạch Mộ Hiên có chút nổi giận, lần đầu tiên tỏ tình lại được đáp lại với thái độ như vậy.

“Đồng Tử Du, chúng ta kết hôn đi.” Vẻ mặt của anh không có gì thay đổi, thật giống như lời vừa nói ra rất đơn giản.

“Cái gì?” Thanh âm của cô vút lên.

“Cùng anh kết hôn, rất nhiều cái lợi.” Bạch Mộ Hiên nói ra lời hấp dẫn.

Đồng Tử Du nhìn người đàn ông đang nhàn nhã nằm ở trên giường của cô. Mà “hồng đậu” trên đầu vú anh vẫn còn lộ ra(giờ mình mới hiểu hồng đậu là cái gì ), mặt cô đỏ lên, người đàn ông này không biết xấu hổ hay sao vậy.

Nửa đêm leo lên giường của cô, còn trần truồng nằm trên giường cùng cô, coi cô như gối ôm mà ôm, bây giờ thì nói những lời như vậy, cùng anh kết hôn?

Bạch Mộ Hiên không phải đầu óc có vấn đề mà chính Đồng Tử Du cô có vấn đề.

“Như thế nào?” Bạch Mộ Hiên hai mắt lấp lánh nhìn cô.

Có nhiều cái tốt? Làm ăn cũng không sợ kiếm được ít tiền, nhưng nếu như dựa vào người khác mở rộng sự nghiệp, không cần nói về sau có thể hay không có nhiều lợi ích hay không, chỉ sợ đến lúc đó Đồng thị trở thành một phần của tập đoàn Hắc Thạch mất.

Nghĩ đến chỗ này, Đồng Tử Du thản nhiên cười: “Bạch Mộ Hiên......”

“Sao?” Anh rửa tai lắng nge.

“Xin mời đi khỏi.”

Ngày đó Đồng Tử Du “xin” ra khỏi phòng,Bạch Mộ Hiên suy nghĩ rất nhiều nhưng không thông. Tại sao người phụ nữ này không nhìn ra anh rất tốt,là anh điều kiện không tốt hay là cô có đối tượng tốt hơn?

Bạch Mộ Hiên bị cô cư tuyệt, không bỏ được mặt mũi, cũng không quay đầu lại bay thẳng về Đài Loan. Ngoài mặt anh không biểu hiện gì nhưng chỉ cần có kế hoạch nào qua tay anh, khi anh chủ trì hội nghị, một khi không hợp ý anh thì anh lôi ra từng lỗi sai nhỏ, hỏi vặn từng chút.

Anh không như núi lửa bốc hỏa, cũng không đem người khác róc xương bóc thịt, chỉ là trầm mặc, sau đó lạnh lung làm việc.

Tác phong của anh không khác trước là mấy, chỉ là khí lạnh của anh hơn trước rất nhiều, đè xuống đến không thở nổi. Nhân viên khổ không thể tả nổi, sau khi mỗi lần vào gặp anh sẽ sinh ra cảm giác “tôi là phế vật”.

Loại cảm giác này đối với những người trình độ học vấn cao như bọn họ thật sự là một loại áp lực vô hình, cho dù bọn họ có nỗ lực nâng cao năng lực của mình mạnh hơn nữa cũng gánh không nổi rồi.

Anh trai Bạch Mộ Hiên cũng chịu không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là quan tâm một chút đến tâm tình bất định của em trai mình, xem đã có chuyện gì xảy ra.

Bạch Mộ Hiên giương mắt liếc nhìn, nói: “Anh, anh nên giảm cân.”

Chậc chậc, miệng độc như vậy, quả nhiên tâm tình không tốt: “Em làm sao vậy, gần đây tâm tình không tốt?” Vốn chỉ nghe người khác nói gần đây CEO tâm tình không tốt, anh nghĩ chỉ là công việc vất vả thôi, không nghĩ đến Bạch Mộ Hiên ngay cả người anh trai này cũng không bỏ qua.

“Không có!” Một câu quả quyết “Em nói thật, báo cáo sức khỏe không phải đã nói vậy hay sao? Còn anh, huyết áp thấp, mỡ trong máu cũng hơi cao, bác sĩ cũng đã yêu cầu anh khống chế trong ăn uống rồi đấy.”

Đúng là như vậy, nhưng mà đồ ăn ngon trước mặt làm sao anh có thể nhịn được. Cho dù Bạch Mộ Hiên nói anh mập do phóng túng ăn uống anh cũng chịu.(đoạn này mình chém)

Hơn nữa trong kinh doanh, xã giao luôn phải có, ăn ăn uống uống thì càng cần, ngay cả thời gian để ngủ cũng không đủ, lại còn phải dành thời gian để tập thể dục, đây không phải là giày vò anh là gì?

Anh trai Hắc ở trong long nói thầm, ngoài miệng thì chuyển đề tài: “Vụ xì căng đan lấn trước anh nhìn thấy em đi cùng ai nhỉ, cái đó thiêm kim nhà họ Đồng, tên gì nhỉ?”

Bạch Mộ Hiên vừa nghe thấy anh trai nhắc đến Đồng Tử Du vẻ mặt dịu đi: “Đồng Tử Du.”

“Đúng, đúng, Đồng Tử Du.” Anh trai Hắc lặng lẽ cười, em trai từ nhỏ đã kỳ lạ, đàn bà đưa đến tận miệng nhiều không đếm được, em anh lại luôn không vừa ý, cộng thêm tấm gương của cha nên anh em anh thỉnh thoảng mới hưởng thụ mỹ nhân, còn lại thì luôn luôn tránh xa chữ “sắc”.

Chỉ là mấy năm trở lại đây em trai anh gần như trở thành một hòa thượng, cho nên anh gấp gáp đính hôn cho em trai, tìm một vì hôn thê. Nhưng cuộc đời khó đoán, kết quả sau ngàn người mới chọn được một thế nhưng lại là kiểu phụ nũ hồng hạnh xuất tường. Lần này anh thật sự cảm thấy rất áy náy với em mình.

Em trai anh cùng những người khác không giống nháu, khi người khác cùng cha chơi đùa thì cha anh đã là một lão nhân. Tuổi thơ của Bạch Mộ Hiên rất đáng thương, không ngừng bị nói là con riêng của cha, mẹ hai tâm luôn đặt ở trên người cha anh. Cho nên Bạch Mộ Hiên thiếu rất nhiều tình thương, rất thiếu người chăm sóc.

Khi đó anh cũng đã lớn, chỉ là Bạch Mộ Hiên vẫn chỉ là đứa bé, năng lực phân biệt thị phi không đủ, thỉnh thoảng cũng sẽ bởi vì những lời đồn đãi chọc tức. Anh cũng có lúc giúp em trai nhưng hai người số tuổi quá cách biệt, mà anh thì phải quản lý tập đoàn, cho nên nhiều lúc không thể phân thân.

Cũng vì đối với Bạch Mộ Hiên có nhiều bạc đãi cho nên cả nhà đều đối với em trai nói gì nghe đấy, sủng ái hết mức. Chỉ là em trai anh tính tình đã tạo thành, muốn thay đổi cũng không thể.

Duy nhất khiến anh mừng là em trai anh không xa cách với anh, không mắc phải vấn đề tâm lý, em trai chỉ có chút cao ngạo, có chút khó tính, không dễ thân cận thôi.

“Vậy em với Đồng Tử Du có quan hệ gì?” Anh Hắc tinh mắt nhìn thấy trên mặt em trai mình chợt lóe lên tia sang kỳ dị.

“Không có gì.” Anh buồn buồn nói, nghĩ đến yêu càu của mình bị cự tuyệt, tâm tình của anh rơi xuống tận đáy rồi.

Quả nhiên có quan hệ! Anh trai Hắc khó nén được hưng phấn: “Em trai, nếu em yêu thích thì anh trai đây sẽ giúp em làm mai.”

Làm mai? Bạch Mộ Hiên cười giỡn, thời đại nào rồi?

Nhưng trong long anh lại dâng lên một tia hi vọng, mạnh miệng nói: “Không cần đâu.”

“Anh à, anh thật nên giảm cân đi, em thật sự không hiểu với bộ dạng này của anh chị dâu làm sao có thể chịu được nhiều năm như vậy chứ.” Hoàn toàn không che giấu vẻ mặt ghét bỏ, Bạch Mộ Hiên trực tiếp nói.

Anh trai Hắc nở nụ cười ngốc, đây là lời em nói với anh trai ư? Anh bất mãn bỏ ra một câu: “Hai mươi năm sau anh cũng không tin em còn có thể giống như bây giờ.”

“Không đến nỗi thảm như anh bây giờ nha.” Bạch Mộ Hiên tự tim lộ ra hai hàm rang trắng muốt. Anh mỗi ngày đều ăn uống tập luyện đều đặn a.

Đúng là……Anh trai Hắc âm thầm rầu rĩ, bởi vì anh tham ăn lại không thường vận động cho nên thể trọng cùng tuổi tác trực tiếp quan hệ với nhau. Nhưng em trai cũng không cần đả kích anh vậy chứ, anh là anh trai đấy.

“Mộ Hiên, anh là anh của em……”

“Đúng vậy a.”

“Vậy nếu anh không phải anh của em?”

“Như vậy……” Bạch Mộ Hiên khẽ mỉm cười, “Em tuyệt đối không cho phép anh ở trong phòng làm việc của em nói loạn.”

“Phanh” một đao đâm thẳng anh trai Hắc a.