Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 44



                 

                 

Kha thật sự không thể chịu nổi cái tính khí đó của Khải.

“Nếu mày cứ nhất quyết như vậy, tao sẽ cưa Hạ, lúc đó mày không có quyền trách tao.”

“...” hắn ngẩng đầu nhìn Kha đầy ngạc nhiên, ánh mắt dao động trong chốc lát rồi sẫm đen “Mày thích làm gì thì làm.”

Khải đứng thẳng người: “Nói xong rồi thì về đi. Tao đi tắm.”

Kha cũng chẳng cần ở lại đây thêm giây phút nào, cũng chẳng bỏ công ra thuyết phục Khải nữa. Cậu ta để cái hộp nhựa lên bàn rồi nói: “Mẹ tao nhờ đưa cho mẹ mày cái này. Đó là lí do thứ hai tao đến đây hôm nay.”

Nói xong, Kha một sải dài bước ra khỏi phòng.

Khải nhìn theo, trong đôi mắt hừng lên một cảm xúc mà hắn phải cố gắng giấu diếm.

Kha tức giận đóng mạnh cửa.

Được, nếu Khải không dám chịu trách nhiệm cùng không dám đối đầu thì cậu sẽ thay hắn làm điều đó... Kha sẽ thay hắn gánh vác tất cả, chỉ cần cuối cùng có thể khiến cho vết thương lòng của Hạ được xóa bỏ.

Sau khi Kha rời đi, Khải đi tắm cho hạ nhiệt.

Tắm xong bước ra ngoài đã thấy Băng ngồi trên giường mình đọc sách, nhìn vô cùng nhỏ bé. Khải kềm một hơi thở dài: “Bà đi đâu đây?”

“Kiếm ông chứ đi đâu.”

“Thế kiếm tui có việc gì?”

“Không có việc gì thì không thể kiếm hả?” Băng đùa giỡn.

Nếu là bình thường thì Khải có thể giả vờ vui vẻ, nhưng hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi, hắn gần như phát điên khi mọi thứ xung quanh cứ như thế, ngày càng đen, ngày càng sẫm màu, hắn không thể định hướng, rồi hắn sẽ đi về đâu.

Một tấm màn mờ mờ xuất hiện trước mắt Khải, đầu óc hắn như búa bổ... cảm giác vô cùng khó chịu.

“Đi chơi với tui đi.”

“Đi đâu?”

“Đi rồi biết.”

Đã lâu rồi Hạ không về nhà ba mẹ, nhân hôm nay khiến họ một phen giật mình! Dù gì từ hồi họ ép nó đính hôn với Kha, Hạ một thời gian đã cùng họ chiến tranh lạnh. Lần trước thấy mẹ chạy sang nhà mình, nó chắc ăn hai người họ đã nguôi giận, nhưng hình như vẫn còn hiểu lầm nó với Khải.

Thôi thì nhân hôm nay nó giải thích với họ luôn, chắc cũng không bi thảm đến mức bị cạo đầu...

Hạ cố tình đến tiệm hoa mua cho ba mẹ một bó hồng thật lớn màu xanh lam, bao gói vô cùng sang trọng.

Nhìn bó hoa trước mặt, dù gì cũng là tiền của ba mẹ mình, mua cho họ chả có ý nghĩa gì, nhưng có còn hơn không.

Nó đem bó hoa đứng trước nhà nhấn chuông hồi lâu... chìa khóa nhà đã làm mất từ đời nào, giờ cũng chẳng hứng thú lục lại.

Cô Năm hàng xóm đi ngang thấy Hạ cứ tần ngần một chỗ liền đi về phía nó: “Con thăm ba mẹ hả?”

“Dạ, ba mẹ con có nhà không cô?””Sáng nay cô thấy đi ra ngoài rồi mà không biết đã về chưa, con gọi điện thoại thử coi.”

“Dạ. Cảm ơn cô.”

“Ờ, không có gì.”

Nó vất vả dẹp cái bó hoa sang một bên lục trong túi xách mình cái điện thoại, đưa lên tai.

Mãi một hồi lâu, mẹ nó mới bắt máy: “A lô. Con gọi chi vậy?”

“Con đang ở trước nhà, ba mẹ không có nhà sao ạ?”

“Không có. Ba mẹ đang ở ngoài. Con vào nhà ngồi chơi một lát đi, ba mẹ về liền ấy... sắp xong rồi.”

“Con mất chìa rồi. Vậy thôi con về. Nhưng mà con có mua cho ba mẹ một bó hoa, lát nữa xong việc hai người sang nhà con lấy nha.”

“O... ba mẹ cúp máy.”

Không đợi nó kịp nói gì, mẹ nó tắt máy. Nó ngạc nhiên nhìn chằm chằm màn hình... chưa bao giờ mẹ nó đột ngột cắt ngang điện như thế này, có phải là có gì đã xảy ra không??

Nó lắc đầu, chắc là nó tự suy nghĩ nhiều quá. Thế là trên con đường đầy nắng, nó lại rải bước với bó hoa tươi tắn nở rộ trên tay.

Vào thời điểm đó ở một nơi khác... ba mẹ nó nhìn chằm chằm vào Khải và cô gái đi cạnh bên đang khoát tay hắn.

Sáng nay ba mẹ nó nổi hứng muốn trang hoàng nhà cửa với hoa nên kéo nhau đến mấy tiệm hoa, đi lòng vòng chọn từ sáng vẫn chưa được. Không ngờ hai người lại gặp Khải ở đây.

Mẹ nó hơi ghé người sang ba nó: “Đó có phải là Khải không? Thằng bé... người yêu của con Hạ?”

“Ờ. Nhìn thì hình như là nó.”

“Vậy cô bé cạnh bên là ai?” mẹ nó hoảng hốt thay cho nó.

“Tui không biết. Có thể là em gái thằng bé? Đến chào hỏi thử xem.” Ba nó nói rồi kéo mẹ nó lại gần hai người họ.

Vừa trông thấy ba mẹ Hạ, Khải hơi giật mình, khuôn mặt lập tức biến sắc. Dù chỉ mới gặp ba nó một lần và mẹ nó hai lần, nhưng Khải vẫn nhớ như khắc khuôn mặt ba mẹ Hạ, chắc chắn không thể nhìn lầm.

Nếu là bình thường, có thể hắn sẽ dễ dàng che giấu xúc cảm của bản thân, tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên, nhưng hôm nay thì không. Một đòn đánh tâm lí mạnh mẽ của Kha cộng thêm việc phải diễn xuất trước mặt Băng, hắn hơi choáng. Ánh mắt Khải lúc đó không thể che giấu sự lo lắng của mình.

Sống ở đời đến từng tuổi này, nhìn thấy biểu cảm của Khải, ba mẹ nó biết rõ là có chuyện gì đó mờ ám ở đây.

“Khải, con đến mua hoa à?” mẹ nó tươi cười nói.

“Dạ. Thưa cô.” Khải lễ phép... hơi liếc xuống tay Băng đang đặt trên khuỷu tay mình hơi ôm, hắn nuốt nước bọt.

“Cô gái này là...” mẹ nó cười cười nhìn Băng...

“Dạ bạn thân của con.” Khải nhanh chóng trả lời.

Mẹ và ba nó đồng loạt nhìn xuống chỗ hai người choàng tay nhau, nhìn nhìn. Băng ngại ngùng buông ra. Dù cô không biết hai người trước mặt mình là ai, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngượng, giống như nếu mình tiếp tục ôm tay Khải là trở thành một con nhỏ không ra gì. Cô hơi cúi đầu mỉm cười nhìn mẹ Hạ như đang chào.Nhưng mẹ Hạ nhìn thấy cái hành động buông tay ra đó càng cảm thấy không đúng.

Nói chung, gặp Khải và Băng ở đây đã là một chuyện không đúng, mọi thứ hai người làm đều như sẽ để lộ sơ hở gì đó.

Cảm thấy không khí có chút khó xử, mẹ nó cười nói: “Vậy thôi hai đứa cứ tự nhiên làm gì thì làm đi. Cô chú đi lựa hoa.”

“Vâng.” Khải khẽ cúi đầu tỏ ý chào.

Ba mẹ nó dạo một vòng tiệm hoa mà tầm mắt cứ lâu lâu lại nhìn về phía hai người bọn họ.

Dù cảm thấy rất khó khăn, nhưng Khải không thể bảo Băng rời tiệm mà không có lí do cụ thể, đành gồng mình hứng chịu ánh mắt như tia lửa của ba mẹ Hạ.

Ba của Hạ, dù cũng rất sốt ruột lo lắng cho con gái, nhưng không tiện lên tiếng, tất cả mọi thứ đều tin tưởng giao cho mẹ nó, nhưng lại chẳng thấy kết quả gì. Bây giờ ông cảm thấy rất lo lắng, liệu đứa con gái ngốc nghếch của ông có bị lừa gạt hay không?

Cha mẹ nào cũng sợ nhất là con cái của mình một thân đương đầu với cuộc sống, bước vào xã hội đầy bất công và dối trá. Đặ biệt là con gái ông có chút không thông minh như người ta, thể nào cũng sẽ chịu thua thiệt.

Nhìn Khải thêm một lần nữa, trong lòng ông như có thêm gánh nặng.

Lúc đó, Hạ đang ngồi trên xe buýt hắt xì một cái thật lớn.

Lại lúc đó, Lâm đang ngồi đối diện Minh ở một quán cà phê gần đó. Điện thoại cô đột nhiên teng một tiếng. Vừa cười vừa nói chuyện với Minh, cô lấy điện thoại xem, vừa xem xong là bật người khỏi ghế.

“A!” cô reo lên, khiến cho Minh vô cùng tò mò còn toàn thể quán đều nhìn về phía họ. Lâm ngượng ngùng ngồi lại xuống ghế, cô vui vẻ nhắn tin cho Hạ: 'Biết gì chưa?'

Hạ lúc đó ngồi trên xe buýt, còn chưa kịp nhắn lại thì có cuộc gọi đến... nhìn thấy cái tên quen thuộc mà nó lưu dành riêng cho người đó... tim nó đập nhanh gấp đôi... Hai chữ First Love khiến nó kinh ngạc.

Nó run run bắt máy. “A lô.”

“Hạ hả? Còn nhớ anh không?” chất giọng trầm trầm của người đàn ông bên kia đã lâu lắm rồi nó không có nghe, cũng đã lâu lắm rồi không liên lạc lại với anh, nó vừa cười vừa mếu, cảm xúc phức tạp lẫn lộn nên biểu cảm của nó không thể nào... bựa hơn.

“Anh Uy...”

“He... ủa tưởng không nhớ anh nữa?”

“Anh về Việt Nam rồi hả?” giọng nó khàn khàn. Mũi nó nóng ran lên.

“Ừ. Anh mới về.” Giọng anh như đang đùa, giống như trêu cho nó bối rối là sở thích của anh.

“Sao không báo gì hết vậy? Tụi em ra rước.” nó khóc luôn... hoàn toàn không kiềm chế được nữa.

“Ừm... anh đang ở sân bay, mau ra đón anh về đi. Anh sẽ chờ em đến.”

“Ừ.” Nó gật đầu theo phản xạ “Chờ đó em tới liền.”

Nó lập tức đổi xe hướng thẳng đến sân bay Tân Sơn Nhất.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, nó như ngồi trên lửa, háo hức được gặp lại anh... cũng đã năm năm rồi từ lần cuối nó thấy anh ở sân bay. Hôm đó tiễn anh đi du học, nó khóc không thôi, liên tục cầu xin anh ở lại với nó, nó không chịu được khi người con trai gần nhà mà nó thích nhất rời nó đi nước ngoài, nhất là khi con bé 12 tuổi non nớt vừa nhận ra tình cảm của mình nhưng lại không dám nói.Vừa đến, nó chạy vào trong thấy anh ngồi ở hàng ghế chờ bên cạnh đống hành lí, chăm chú lướt màn hình điện thoại, nhìn thấy khuôn mặt điển trai đó, nó kiềm không được hét lớn: “Anh Uy!”

Anh Uy ngẩng đầu nhìn nó. Uy lớn hơn Hạ sáu tuổi, dáng người cao lớn trưởng thành, nhìn anh trong chiếc áo sơ mi đơn giản với quần jean thật giống như người mẫu.

Anh đặt cái điện thoại xuống ghế rồi đứng dậy. Nó chạy đến quẳng bó hoa lên ghế rồi nhảy vào người anh. Anh cười tươi vui vẻ ôm nó vào lòng theo quán tính xoay vòng một đoạn.

Cảm nhận thấy thân nhiệt ấm áp của người đang dịu dàng nhưng cứng rắn ôm chặt mình vào lòng, nó cảm thấy vô cùng ấm áp. Đã một khoảng thời gian rồi nó không cảm thấy thư giãn như lúc này... từ khi thích Khải, cuộc đời nó ngập tràn màu xám, chỉ có một vài tia sáng hiếm hoi khẽ lóe lên rồi lập tức vụt tắt nhưng điều đó chỉ làm màu xám của nó ngày càng sẫm hơn.

Lâu rồi, nó không cảm thấy nhẹ lòng như bây giờ.

Trước đây hay bây giờ cũng vậy, người con trai này giống như liều thuốc bổ cho nó. Chỉ cần bên cạnh anh, nó có thể là chính nó, nó có thể thỏa thích bày tỏ những khi nó buồn, có thể tự do quậy phá để người chịu trách nhiệm là anh, có thể thoải mái... cột tóc cho anh những khi anh nằm dài trên giường học bài. Nói chung, bên cạnh anh lúc nào cũng hết sức thoải mái.

Anh, nó và Lâm ngày xưa là bộ ba quậy phá trong xóm, ba mẹ chúng tôi bị mắng vốn mãi rồi cũng quen luôn.

“Lâm không có đây hả anh?” tôi ngẩng đầu cười toe toét, nhưng vẫn ở trong vòng tay anh.

“Ừ.”

“Chưa tới hả?”

“Anh chỉ nhắn cho nó là anh về rồi.” trên môi Uy từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng điềm tĩnh.

“...”

Này... không phải nó là em ruột của anh sao? Sao lại chỉ gọi em ra thế này?

“Đi thôi, chúng ta đi cất đồ rồi anh và em đi chơi.”

Uy mỉm cười buông tay cho Hạ chui ra khỏi lòng anh. Nó lăng xăng chạy sang cùng anh kéo vali ra taxi.

Đang đi, Uy đột nhiên dừng lại, quay sang ôm Hạ một lần nữa, dụi dụi má vào tóc Hạ. “Anh rất nhớ em.”

Nó cảm động vòng tay ôm anh.

Ở cách đó một khoảng.

Khải đứng chết lặng, bên cạnh là Băng đang ôm bó hoa thật lớn: “Oa... bạn trai của Hạ đẹp trai thật đấy! Nhìn còn trưởng thành như thế nữa!!”

Khải không thể nói một lời nào, trầm mặc nhìn về phía Hạ và Uy.

Mãi một lát hắn mới khẽ nhếch mép tự khinh bỉ bản thân.

Nhiều lần cảm thấy Hạ có chút thích mình, sau đó thì ảo tưởng, Khải nhận ra là mình sai rồi, là tự mình đa tình rồi. Lần này thì rõ rồi, người con trai đó chính là người nó thích, bây giờ đã trở về. Thì ra đó là lí do khiến cho nó chia tay Kha.

Khải lại cười nhạt, vẻ mặt có chút đau khổ nhưng rất nhanh che giấu dưới khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày.

Vẻ thân mật đó của hai người họ khiến Khải vô cùng khó chịu.

Cứ đứng đó đến khi Hạ và Uy kéo nhau lên taxi rồi, hắn vẫn chưa có hoàn hồn, mãi đến khi Băng bên cạnh mất hết kiên nhẫn kéo tay Khải đi luôn, hắn mới giật mình quay sang.

“Chuyến bay của ba tui đáp rồi, tụi mình đi thôi!!”

Khải cùng Băng bước sang chờ ba cô ra.

Hôm nay nếu không chiều chuộng cô và không đến đây, thì Khải vẫn còn ảo tưởng là nó có chút rung động với mình... vậy cũng hay đi... hắn không ảo tưởng nữa, cũng sẽ đau khổ sớm hơn, chấm dứt sớm hơn.

...

Sau khi lên taxi, Uy chỉ nói địa chỉ nhà Lâm rồi quay sang nói chuyện với Hạ.

Hai người chủ yếu kể về khoảng thời gian hai người xa nhau, nhưng gì đã xảy ra với mình. Và nó giấu tiệt chuyện của Khải và Kha.

Anh cười cười trêu đó: “Lớn rồi vẫn chưa có bạn trai hả?”

“Ờ. Xí gái thế này ai thèm cưới. Lần này anh về luôn hay là...”

“Ừ. Anh về luôn. Anh sẽ sống ở Việt Nam luôn.”

“Thật sao?” nó không giấu nổi vui mừng.

Trong lòng nó rạo rực một cảm giác giống như đột nhiên có một món quà từ trên trời rơi xuống bên cạnh nó.

“Nhưng còn bạn gái anh thì sao?” nó nghiêm mặt.

“À... em ấy sẽ về sau.” Anh mỉm cười, trong đôi mắt đó đầy dịu dàng.

Thật ra từ khi anh sang đó, hai người vẫn còn giữ liên lạc, thường hay chat webcame đại loại vậy. Hai năm sau khi anh sang đó, tình cảm của nó dành cho anh cũng phai nhạt đi rất nhiều, anh thông báo là anh có bạn gái, thậm chí còn rủ bạn gái anh vào màn hình cho nó xem mặt.

Lúc đó nó chỉ cảm thấy mất mát một chút chứ không đau khổ gì mấy... tình đầu chắc cũng chỉ có vậy, không thành thì dần dần phai đi, nhưng những kỉ niệm của mình với tình cảm đó sẽ mãi mãi không bao giờ mờ nhạt.

Anh có bạn gái rồi. Bạn gái của anh là một cô gái người Việt. Tình cờ thật! Chạy một quãng đường thật xa sang nửa kia quả đất, anh lại kết thân và đem lòng yêu một cô gái đồng hương.

Thật ra đến tận bây giờ đối với tôi mà nói, chuyện anh thích cô gái kia đã là chuyện hết sức bình thường. Nhưng anh cũng xấu tính ghê... hẹn nhau với chị Quỳnh sẽ về nước mà chẳng nói chẳng rằng với ai câu nào.

Hai người lại tán gẫu một hồi. Sau khi để hết đồ đạc ở nhà Lâm, cả hai tản bộ về nhà Hạ.

“Hai em lại ở gần nhau hả? Nhớ ngày xưa, nhà ba mẹ hai bên cũng sát nhau như một. Tụi mình cứ cư nhiên thành lập băng nhóm.” anh theo thói quen thò tay sang ôm eo nó... lúc này, anh chợt nhận ra, cô bé Hạ ngày xưa đã không còn là Hạ nữa, cô bé đã trở thành một thiếu nữ... có vòng một vòng hai vòng ba rõ ràng rồi này.

Anh cảm thấy như con gái của mình vừa trưởng thành vậy, không kiềm được tự hào lại kéo nó vào lòng... không hề biết mặt nó đang đỏ như gấc... hành động thân thiết của anh quá đỗi tự nhiên khiến nó giật cả mình.