Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 122



"Được rồi, đừng khóc nữa." Bàn tay hắn dịu dàng vuốt nhẹ tóc nó.

Hắn tuyệt đối không bao giờ có thể cứng rắn khi đứng trước người mình yêu.

Khải trên thương trường là một người đàn ông như thế nào, chắc hẳn ai cũng hiểu rõ, nếu đã từng làm việc cùng, hoặc nghe thấy danh tiếng của Khải.

Một người đàn ông không bao giờ khuất phục. Đứng trước một dự định nào đó, hắn luôn đưa ra quyết định sáng suốt nhất, sau đó cũng sẽ không vì người khác nói ra nói vào mà thay đổi ý nghĩ của mình.

Dù hắn vẫn còn rất trẻ, nhưng danh xưng lại nổi như cồn. Cũng chính cái tuổi trẻ đó càng khiến cho mọi người thêm kính phục hắn.

Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đã có thể tự mình thu gom trong tay biết bao nhiêu công ty nhỏ, sau này trải qua một thời gian dài, khi hắn ta đã nắm trong tay nguồn kinh nghiệm quý giá, chắc chắn lúc đó, sẽ chẳng ai có thể diệt được hắn.

Khải sẽ như một con rồng mạnh mẽ vùng vẫy trên thương trường.

Đối mặt với đối tác, hắn sẽ mang trên mình bộ mặt lạnh lẽo, cùng với bộ não đầy những suy nghĩ sắc bén; nhưng đối với nó, hắn rũ bỏ mọi vũ khí của mình, ngoan ngoãn phục tùng như một con mèo nhỏ, Khải chỉ có thể ra sức mà yêu thương chiều chuộng nó.

Thi thoảng, hắn còn có thắc mắc, rốt cuộc tại sao trong mắt hắn nó lại trở nên đặc biệt như vậy. Rốt cuộc nó đã làm gì hắn, mà suốt bốn năm qua, Khải vẫn không thể quên được nó.

Hạ sau một hồi khóc ầm ỉ thì ngủ quên mất trong vòng tay của Khải. Hắn nhìn nó mà thở dài, đúng là con gái, toàn dùng loại vũ khí khiến con trai tụi hắn không thể nào đành lòng mà giận nó được.

Khải đưa tay hơi đẩy nó sang bên, cho nó nằm thoải mái trên giường, nhưng bàn tay nó cữ giữ chặt lấy vạt áo hắn, một chút cũng không buông, dù đã ngủ mất rồi.

Hắn cứng đờ người trước hành động vô thức này của nó, tim khẽ rung rinh, rồi hắn mỉm cười, kéo nó nằm vào lòng mình, bản thân cũng ngã lưng xuống giường ngủ, vòng tay ôm chặt lấy nó.

Trong lúc mơ màng, hắn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hạ văng vẳng bên tai: "Chúc ngủ ngon và... chúc mừng sinh nhật."

A... Khải quên bẵng mất, hôm nay là sinh nhật của hắn... không ngờ Hạ vẫn còn nhớ, thật không ngờ.

Thì ra sau bao nhiêu đó năm, nó vẫn quan tâm hắn như vậy.Nhưng tận bây giờ hắn vẫn thắc mắc. Nếu nó vẫn quan tâm đến hắn, cư nhiên nó cũng còn thích hắn, vậy tại sao bốn năm trước nó lại nói lời chia tay.

Thắc mắc đó nhanh chóng bị cơn buồn ngủ vùi vào dĩ vãng... một câu hỏi mãi mãi cũng không cần lời giải đáp, bởi tất cả đều đã là quá khứ. Thứ quan trọng nhất không phải là hiện tại sao... hắn không cần phải quan tâm đến thắc mắc đó của mình nữa.

...

Ngày hôm sau, hắn không ngờ lại được nó chuẩn bị cho bất ngờ này.

Mặc dù hôm nay hắn về nhà muộn, nhưng nó vẫn không nản việc chờ đợi.Ngoài nó ra thì trong căn hộ nằm ở tầng 22 đó, còn có sự xuất hiện của cặp vợ chồng mới cưới Lâm và Minh.

Hai người họ cứ anh anh em em tình tứ suốt cả buổi, khiến nó khá là đau đầu, thậm chí còn tự nguyền rủa mình tại sao lúc đầu lại mời con bạn chí cốt này đến để đầu độc mắt mình.

Khải mở cửa bước vào, bên trong một màu đen u ám, sau khi ánh đèn bật mở, nó xuất hiện giữa nhà với cái bánh kem sinh nhật thật lớn, bên cạnh còn có Minh và Lâm đứng mỉm cười nhìn hắn.

Khải cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, bởi lẽ hắn biết chắc chắn nó sẽ chuẩn bị cái gì đó cho mình. Dù là vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy thật là ấm áp, giống như có thứ gì đó quét nhẹ qua trái tim, vô cùng, vô cùng dễ chịu.

Ngược lại, Hạ bị phản ứng của Khải làm cho bất ngờ, nó ngẩn người hỏi: "Ông không ngạc nhiên hả?"

"Ờ, ngạc nhiên chứ." Hắn nói ra ba chữ này với vẻ mặt lãnh đạm cùng với biểu cảm vô tư, chọc nó tức giận.

Hạ phồng lớn má: "Hứ. Rõ ràng là chẳng có ngạc nhiên gì, giả vờ cái gì chứ!"

Tim Khải một lần nữa đập rộn ràn trước vẻ mặt đáng yêu đó của nó, không kiềm được mà bước nhanh lên trước. Hắn đẩy cái bánh kem qua một bên, cúi xuống hôn lên môi nó.

Hạ giật mình, đồng tử mở rộng. Cặp vợ chồng đứng kế bên thích thú lấy điện thoại đã chuẩn bị từ trước để chụp hình.

Chỉ là một nụ hôn phớt bên ngoài, nhưng hắn lại hôn nó trước hai cái người kia, nên khuôn mặt nó bây giờ trở nên đỏ bừng bừng.

Hạ xấu hổ mím môi, tay vô thức siết chặt vai áo Khải, lí nhí mắng yêu: "Làm cái gì vậy chứ..."

"Anh yêu em." Ba từ thiêng liêng nhất của một mối quan hệ... Khải đã nói ra câu đó... trong hoàn cảnh như thế.

Vào năm 17 tuổi, anh gặp em. Vào năm 17, tuổi anh thích em. Vào năm 17 tuổi, chúng ta hẹn hò. Vào năm 18 tuổi, chúng ta phải xa nhau. Vào năm 18 tuổi, chúng ta chia tay. Vào năm 22 tuổi, chúng ta gặp lại. Vào năm 23 tuổi, anh yêu em.

Mặt Hạ đã rất đỏ nay càng đỏ hơn. Nó bị ánh mắt mãnh liệt của hắn chiếu thẳng vào, cảm thấy nửa muốn trốn nửa lại như bị hút vào đó.

Trong cuộc đời này, nếu chỉ có thể chọn một người để yêu, nó nhất định sẽ chọn Khải.

Hắn không chỉ là người nó yêu nhất, còn là người khiến cho nó da diết nhớ nhung.

Hắn không chỉ quan tâm nó, còn chăm sóc cho nó thật chu đáo.

Hắn không chỉ đối tốt với nó, mà hắn còn tốt bụng đối với tất cả mọi người, chẳng qua là không ai nhận ra nhân cách cao thượng này của hắn.

Hắn chính là người hoàn hảo nhất trên thế giới, chí ít là trong mắt nó.

"Em cũng yêu anh."

Nó vừa dứt lời thì giấy bạc từ hai khẩu súng đồ chơi nhỏ xíu được bắn ra tung tóe, nhờ hai cái người khách mời nhắng nhít kia.

Khải lại một lần nữa cuối xuống hôn nó.

Trong lòng hắn lúc đó trở nên ngứa ngáy kinh khủng, bên cạnh đó cũng cảm thấy thật may mắn khi nó còn mời Lâm và Minh đến đây, nếu không, hắn đã bế nó lên đem thẳng vào phòng, trực tiếp để nó lên giường.Sau màn tình cảm ban nãy, cả bốn người họ vào nhà bếp dùng bữa.

Dù gì thì ai cũng đói vì phải chờ quá lâu... đứa nào đứa nấy ăn ngấu nghiến dù thức ăn đã nguội lạnh hết.

Chỉ cần là được ở bên cạnh những người này, cuộc sống sẽ trở nên đáng sống hơn, thế giới sẽ trở nên rực rỡ hơn... những người này là bạn bè, là người thân, người yêu, là tất cả.

"Vì hôm nay hai người đã đến giúp Hạ chuẩn bị mấy thứ này, nên miễn cưỡng mời hai người đến dự tiệc ở công ty tụi này."

"Hừ... không cảm ơn một tiếng đàng hoàng được hả?" Lâm bắt đầu trêu chọc Khải.

Hắn hôm nay tâm trạng rất vui, tỏ vẻ đại nhân không chấp thèm tiểu nhân: "Được thôi... cảm ơn hai người rất nhiều."

Lâm với Minh trợn mắt nhìn thái độ khác thường của Khải. Tên này hôm nay rõ kì lạ, hình như trên đường trở về nhà từ công ty đã bị cành cây đập vào đầu rồi, nếu không thì họ chắc chắn là hoa mắt.

Tại sao lại có thật nhiều bông hồng lấp lánh xung quanh gương mặt Khải như vậy.

Còn nữa, thái độ của hắn dành cho Hạ chính xác là như đối đãi với công chúa, chiều chuộng từng chút một.

Nếu như Minh nhớ không lầm, thì Khải nổi danh trên thương trường như một người đàn ông lạnh lùng, nhạy bén, mỗi một ánh mắt sắc lạnh đều khiến cho người khác rét run. Rõ ràng là, Khải lúc này khác xa một trời một vực với cái tên Khải nào đó được đồn đại kia.

Môi cậu giật giật. Khải đúng là người đa nhân cách!

Khải gắp thức ăn vào chén cho Hạ: "Em ăn đi. Cái này còn nóng."

"A... cảm... cảm ơn anh."

Đổi cách xưng hô một cách đột ngột làm nó cảm thấy hơi kì lạ, khuôn mặt cũng theo đó lại tiếp tục ửng đỏ.

Lần này đến lượt Lâm cảm thấy ngứa mắt trước đôi chim cu trước mặt. Hạ... người chị em mà cô quen biết hai mươi mấy năm đây sao... rõ ràng không phải là một đứa con gái hỡ tí lại e lệ thế này đi! Rõ ràng không phải! Khải à... làm ơn trả một con Hạ bình thường lại đây cho tôi.

Nhưng cũng nhờ hắn, cô mới được thấy mấy biểu cảm thú vị này của Hạ, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến có ngày này, nó khép nép như một con chim non.

Sau bữa ăn, Lâm giúp Hạ dọn dẹp, còn Minh với Khải thì ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, xem bóng đá, còn thì thầm cái gì đó.

Lâm nhanh tay đẩy cái dĩa qua chỗ Hạ, cười cười nói: "Vậy ra bây giờ mày đã hoàn toàn dọn đến đây?"

Nó lại như trở thành con người khác, một đứa con gái nam tánh, nó hất hàm: "Mày để nhích qua bên này một chút."

Cơ miệng Lâm giật giật: "Mày... rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách vậy?" thật là hai vợ chồng nhà này quá hợp tính nhau.

"..." Nó không nói gì mà nhíu mày nhìn cô.

Lâm phì cười trước biểu cảm kì lạ trên gương mặt con bạn.

Dù gì thì từ khi có Khải xuất hiện trong đời sống của Hạ, nó đã có rất nhiều thay đổi. Bản thân là bạn thân của nó, cô đã nhìn thấy được sự trưởng thành của Hạ.Thực tế mà nói thì nhìn nó như vậy, cô đương nhiên cảm thấy rất vui, an lòng giao cô bạn cho Khải.

Sau khi hai cô nàng đã rửa chén xong thì kéo nhau lên phòng khách, thả mình xuống bên cạnh người con trai mà mình yêu thương nhất.

Khải thuận tay choàng sang vai nó, kéo nó tựa vào vai hắn, gần như ôm nó trong lòng.

Môi hắn đưa sang hôn nhẹ lên trán nó một cái như thói quen.

Lâm trừng mắt nhìn hai người bên kia diễn trò tình cảm.

Trong khi hai cái người đó thì đã quá quen với tình trạng này, vô cùng bình thản tiếp tục xem ti vi.

Chương trình đang chiếu trên ti vi là một chương trình truyền hình với sự tham gia của mấy bé khoảng 3 tuổi.

Nhìn mấy đứa nhóc lăng xăng chạy qua chạy lại, trong lòng bốn con người đang ngồi đó cùng đồng loạt hiện lên một hình ảnh, đứa con bé nhỏ của mình vui vẻ chạy qua chạy lại trước mặt mình.

Khải là tên tỉnh nhất, quay người sang Hạ: "Tụi mình nên có hai đứa.

Hạ gật gù: "Ừm, một trai một gái."

Lâm bắt đầu trêu chọc: "Này, hai người còn chưa có cưới."

"Thì sao?" nó liếc xéo cô bạn thân.

"Thì tụi này sẽ có một đứa trước chứ sao nữa."

Khải cười nhạt. Tôi hào hứng: "Này này, ví như mày sinh con trai, tao sinh con gái, vậy thì cho hai đứa nó sau này cưới nhau đi."

Lâm cười lớn: "Ê, vậy nếu tao sinh con trai, mày cũng sinh con trai thì phải làm sao?"

"Ừm... ca này khó." Suy nghĩ một hồi, nó nghiêm túc nói "Thì cứ cho hai đứa nó yêu nhau luôn, dù sao thì bây giờ xã hội cũng đâu còn kì thị gì tình yêu như thế."

"..." ba người còn lại.

Lâm mặt mày xéo xéo: "Lí ra mày phải nói là, chúng ta tiếp tục sinh con cho tới khi nào có một nam một nữ."

"Xin lỗi độc giả và hai người vì tư tưởng của người vợ không được bình thường của tôi." Khải lặng lẽ xoa xoa mi tâm.

"..." tôi.

"Được rồi, có thể bỏ qua chủ đề này." Minh xoa xoa đầu Lâm.

Bốn người tiếp tục xem ti vi, tiếng cười đùa rộn rã. Một con người lạnh lùng như Khải cũng đã không biết từ khi nào trở thành một người hay cười như thế này, đôi khi hắn còn không nhận ra bản thân nữa rồi. Khả năng của Hạ cũng thật là đáng sợ.

Sau khi Lâm và Minh ra về, trong nhà chỉ còn lại hai người, bầu không khí tự nhiên trở nên thật ngượng ngập.

Khải không dám nhìn thẳng vào nó, mà nó cũng không dám nói cái gì với hắn.

Khải gãi đầu: "Ừm, hôm nay bà cứ vào giường ngủ, tui còn có việc phải làm, nên sẽ ngủ ở phòng khách."

"Ừm..." nó thật sự tin.

Hắn chỉ là đang nói dối, chỉ là viện cớ để không ở cùng với nó, hắn sợ hắn sẽ động chạm tới nó.

Nhưng bây giờ nhìn nó cứ ngây ngô tin tưởng mình như vậy,Khải lại cảm thấy trong lòng liên tiếp rạo rực. Nó dễ thương quá...

Hạ quay lưng định vào phòng ngủ thì Khải từ phía sau đột ngột ôm tới.

Hắn kéo nó một cái, Hạ ngã nhào lên ghế sô pha, Khải vừa vặn ngồi lên trên.

Nhìn khuôn mặt hắn có hơi đỏ, mặt nó cũng đỏ theo.

Khải không do dự cúi người hôn lên môi nó. Hạ giật mình, nhưng không phản kháng, vòng tay qua cổ Khải, đáp lại nụ hôn kia.

...

Giáng Sinh mau chóng đến.

Ngày 24, sinh nhật nó, cũng là giáng sinh... cũng là sinh nhật Băng.

Cô trở về Việt Nam từ Canada. Một mình đứng ở sân bay, cô nhìn dòng người tấp nập xung quanh. Ai ai cũng ở bên gia đình người thân, ai ai cũng được chào đón bởi nụ cười thật tươi, cái ôm thật ấm, chỉ có một mình cô lặng lẽ cô đơn.

Bởi lẽ, hôm nay về nước, cô không thông báo cho một ai, chỉ là lặng thầm quay về. Sinh nhật cô, món quà cô mong muốn nhất chỉ là được nhìn thấy mặt Khải, dù chỉ là đứng từ xa.

Bao nhiêu đó năm trôi qua, không phải là cô đã quên Khải, ít nhiều gì tình cảm đó cũng đã phai nhạt, bởi vì cô ép nó phải phai nhạt.

Lần này gặp lại Khải, cô mong muốn mình có thể chấm dứt nỗi đau này. Nó đã kéo dài quá lâu.

sXoay người bước đi, Băng đụng phải một người.

Ngã về phía sau, cô đưa tay ra chống xuống sàn theo phản xạ, một cơn đau buốt kéo đến, Băng rên một tiếng.

Người con trai cao lớn trước mặt vội vã ngồi xuống bên cạnh hỏi han cô: "Cô có sao không?"

Băng mím môi trả lời: "Không sao."

Biết chắc là mình đã bị gãy tay, nhưng Băng vẫn giấu diếm như vậy. Bởi thật ra, cô gãy tay không hẳn vì cái chống ban nãy, trước đó khi ở Canada, vì tai nạn nhỏ mà cô bị gãy tay, vừa mới khỏi không bao lâu lại chống mạnh như vậy, nên nó mới gãy lại thôi.

Nhìn người đàn ông này, cô có cảm giác anh ấy sẽ rất tốt bụng, nhất định sẽ vì việc cô gãy tay mà tự trách bản thân... trong khi đây chẳng phải lỗi của anh ta.

Anh ta nhíu mày, cầm cổ tay của Băng lên xem. Cô không kiềm được suýt xoa một tiếng.

Người đàn ông cởi bỏ cái kính râm to bản, nhíu mày: "Đừng lừa tôi, tôi là bác sĩ, nhìn cô thế này còn nói không sao?"

"..." Băng cúi đầu. Bị phát hiện là mình đang nói dối... thật có chút xấu hổ.

"Hay là vầy đi, phòng khám của tôi cũng ở gần đây, để tôi đưa cô đến đó, tôi khám cho cô."

Băng ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ, nhíu mày nghi ngờ.

Anh ta nhìn biểu cảm của Băng, cười phá lên: "Haha... cô đang cho là tôi lừa gạt cô à?"

"Ờ... thì. Làm sao tin tưởng người mới gặp được."

"Cô nhìn mặt tôi xem có chỗ nào là một người đáng nghi hay không?" vừa nói, anh ta vừa nghiêng mặt mình đủ mọi loại góc cạnh cho Băng xem.

Cô phì cười.

Con người này có một khuôn mặt đẹp trai, mọi đường nét đều thật hài hòa, nhưng thứ khiến cô chú ý nhất chính là đôi mắt của anh ta... nó có một màu sắc rất đẹp... nó còn khiến cô có cảm giác tin tưởng người này tuyệt đối.

"Ừm, mong anh giúp đỡ." Cô gật đầu.