Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 12



                 

                 

“Sao hôm nay gặp ba mẹ bà mà bà không nói gì trước với tui hết vậy?”

Hớ... tình huống gì đây?

“Thì chẳng phải tui đã nói rồi đấy thôi? Ông bắt tui chờ tui còn chưa nói gì nha!” tôi bùng cháy.

Dù tôi là đứa nhờ vả người ta, nhưng tôi cũng biết giận mà...

“Chờ cái gì? Bà nói gì vậy?” Khải chau mày nhìn càng khó chịu hơn trước.

“Tui chờ ông nửa tiếng ở cổng sau đó!”

“Tui với bà có hẹn nhau hả?” hắn ngạc nhiên nhìn tôi.

“...” chẳng lẽ tôi đập đầu vào bức tường bên cạnh cho rơi hết cục tức ra đi.

Nhưng nhìn mặt hắn như vậy có lẽ không phải hắn đã quên, cũng không giống nói dối để trêu chọc tôi... nhìn hắn rất nghiêm túc a, thế là tôi đưa điện thoại cho hắn xem mấy tin nhắn ngày hôm qua.

Xem xong, Khải nhíu mày, trầm ngâm một lát mới lấy điện thoại mình ra xem. Tôi bon chen chui đầu vào xem ké... rõ ràng là có tin nhắn nha... mà còn đã đọc rồi nữa.

Tôi liền hất mặt lên với Khải, giống như thể hiện là thấy chưa thấy chưa, không phải lỗi của tui mà là lỗi của ông ý, đừng có tức giận tui...

Mà sau khi nhìn rồi... tôi mới biết rằng thà không nhìn còn hơn. Mặt hắn so với ban nãy còn đen thêm vài phần. Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt đáng sợ này của Khải, liền nuốt nước bọt im thin thít không dám hó hé thêm một lời nào. Không khéo bị hắn ăn thịt luôn thì chẳng biết làm thế nào để để lại mật thư tố cáo hắn là kẻ giết tôi a.

Khải tức giận một hồi mới phát hiện tôi còn đang nhìn hắn, Khải mới thở hắt ra, vẻ mặt vô cùng... khó chịu:

“Xin lỗi, là tôi quên mất.”

“...”

K... không cần đâu... nếu ông xin lỗi tui với thái độ đó thì thà không có còn hơn... ông biểu hiện như vậy khiến tui thấy rất sợ nha.

...

Khải thật sự rất giận... lúc này đây, cảm xúc trong hắn chỉ có đỉnh điểm của sự tức giận. Ban nãy khi nghe điện của Hạ, hắn cứ nghĩ mình đã trễ nên tắm cũng qua loa sơ sài rồi phóng thẳng đến đây, kết quả là nhà vẫn khóa ngoài, người chẳng thấy đâu. Thế là hắn dắt xe qua bên kia đường đứng dưới bóng râm cho mát, ai ngờ một lúc sau lại thấy Kha chở Hạ về, hai người còn cười nói vô cùng vui vẻ, thậm chí còn không một ai nhìn thấy Khải.

Thấy Hạ mỉm cười tạm biệt Kha, Khải thấy rất khó chịu, dù cố kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng hắn vẫn không thể nào giấu được bộ mặt cau có khiến Hạ sợ phát rét.

Tâm trạng vốn đang rất tệ, Khải lại nghe tin như sét đánh... hắn có nhận được tin nhắn nào đâu, rõ ràng là không có, nhưng sau khi xem một loạt tin nhắn trong máy hắn và máy nó... cuối cùng hắn cũng biết rốt cục sự việc là tại sao.

Hai tay nắm chặt, Khải cố kiềm nén cơn tức giận, nhưng vẫn không khỏi khiến Hạ rét run trước vẻ mặt lạnh lùng của mình....

“Ba, mẹ. Đây là Khải,... bạn trai con.” Tôi mỉm cười với ba mẹ, trong khi hai người họ thì đang nhìn Khải từ trên xuống lặng lẽ đánh giá. Khác với phim truyền hình, tên này chẳng có vẻ gì là căng thẳng hay sợ sệt, hắn còn vô cùng bình thản đưa tay cho tôi khoác như đúng rồi, nhưng là vì trước mặt ba mẹ nên tôi không thể nào gỡ ra.

Tôi tự hỏi nếu tên này có kinh nghiệm ra mắt ba mẹ vợ... chắc là không phải đâu.

Có lẽ là hắn chẳng coi trọng gì lần này nên mới thoải mái như vậy.

“Chào con, hai đứa ngồi đi. Ăn gì gọi món thoải mái.”

Tôi cố ý đặt túi xách ở phần ghế giữa hai đứa, nhưng Khải nhanh chóng lấy nó vứt ra ngoài rồi ngồi sát vào tôi. Tôi ngượng ngùng len lén liếc ba mẹ mình, nhưng hai người họ hiện tại đang vui vẻ trò chuyện cùng nhìn vào cái menu trên tay.

Tôi liền đưa mắt sang liếc hắn một cái như cảnh báo, đồng thời ngồi nhích ra một khoảng, nhưng từ khi nào hắn đã đặt tay lên eo tôi, tỉnh bơ kéo tôi một lần nữa ngồi sát hắn. Sức mạnh của con trai đáng sợ không tin được. Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn khi cả người bị kéo vào trong như vậy, có chút lơ đễnh, Khải tỉnh bơ cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi: “Muốn bị phát hiện không?”

Tôi cười méo xẹo: “Ông coi bộ có kinh nghiệm quá ha.”

Khải cười cười, nếu hắn nói là Kha đã chỉ giáo như thế thì liệu cô nàng này có cười hay không? Nhất là khi hắn nghiêm túc giúp đỡ như thế, thậm chí còn hỏi Kha nên làm như thế nào để lấy lòng cha mẹ vợ, kết quả bị cậu ta nhìn đến mức cả người cứng đờ, ngượng ngập không chịu nổi.

“Có lẽ là nên tình cảm một chút.” Nói rồi tôi gật gù ngồi sát hắn, không để ý là Khải hơi gượng gượng, sắp xếp xong xuôi, tôi ngước lên cười với ba mẹ mình “Ba mẹ cứ chọn đi nha, tụi con ăn sao cũng được.”

“Vậy một cái lẩu thái cỡ lớn. Thức uống là... một chai này chai này đi.” Mẹ tôi nói rồi gấp menu, mỉm cười với Khải “Vậy được không con?”

Khải hơi ngập ngừng một chút mới cười: “Vâng.”

Tôi thấy có gì đó kì kì nhưng cũng không thắc mắc gì hơn.

Bốn người chúng tôi nói chuyện vô cùng thoải mái và vui vẻ chờ phục vụ đem thức ăn lên. Nói chung thì ba mẹ tôi cũng chẳng khó, không hề làm khó làm dễ gì Khải, chỉ hỏi hắn một số điều về gia đình, bản thân và việc học tập của hắn, thậm chí còn chẳng điều tra mối quan hệ của hai chúng tôi, cũng không hề nhắc gì đến hôn ước của tôi.

Nhưng cũng nhờ hôm nay mà tôi có thể biết thêm rất nhiều về Khải. Gia đình hắn không bình thường như bao gia đình khác, trên cả mức giàu là dễ hình dung nhất. Học tập thì hoàn hảo, chỉ có giao tiếp là hơi có vấn đề.

Sau khi ăn xong, Khải có đôi chút kì lạ, nên tôi tạm biệt ba mẹ trước: “Ba mẹ, tụi con về trước. Bye bye.”

Nói xong, không để ai phản ứng gì, tôi liền đeo túi rồi kéo hắn đi trước.

Đến nhà xe, Khải vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng tôi thấy ít nhiều trong đôi mắt hắn có phần hoảng loạn.

Tôi lo lắng hỏi: “Ê. Ông có sao không? Mặt tái thế?””Không có gì. Về thôi tui chở bà về.”

“Có giấu tui gì không vậy?”

“Không có mà. Tui không sao đâu, đi thôi.” Khải nói rồi nắm lấy cổ tay tôi kéo đi. Oách! Tay hắn nóng rực. Tôi càng thấy thật kì lạ.

Với tay định sờ trán Khải thì hắn ngay lập tức buông tay tôi để tiện né tránh. Tôi ngưỡng mộ một tiếng trong lòng. Phản xạ của tên này tốt thật!

“Người ông nóng lắm! Để tui coi coi.”

“Tui có chút cảm, lát nữa về ngủ sẽ khỏi thôi. Bởi vậy về lẹ lẹ leo lên cho tui còn về ngủ. Đừng có nhiều chuyện nữa.” Nói rồi hắn tỏ vẻ như hơi tức giận thêm chút khẩn trương leo lên xe, rồ ga.

Tôi ngập ngừng một lát mới ngoan ngoãn làm theo lời hắn, lên xe. Khải dù đang sốt nhưng vẫn phóng xe như bay.

Tôi cứ như muốn dính luôn vào người Khải mỗi khi hắn thắng xe... trình chạy xe của tên này thật là đỉnh của đỉnh rồi.

...

Ngày hôm sau, tôi thấy Kha có một mình trong căn tin liền mỉm cười chào hỏi: “Tại sao hôm nay có mình ông vậy? Khải đâu? Hai người không đi chung hả?”

“Hôm nay nó nghỉ học.” Kha thở dài đáp, rồi tự nhiên tiến tới ngồi vào bàn chỗ tôi và Lâm cùng Minh đang ngồi “Tui ngồi đây nha. Hết bàn rồi.”

“Ừ.” Lâm trả lời thay tôi khi thấy tôi cứ mơ mơ hồ hồ ngu ngơ.

Chân mày của tôi nhíu lại một cái trong vô thức, trong đầu tôi mơ hồ xuất hiện một số suy nghĩ... có chút cổ quái, không phải hắn ta vì cơn cảm hôm qua mà liệt giường đó chứ?!

Tôi liền thắc mắc: “Cậu ta... bị cảm hả?”

“Không. Nó có bao giờ nói cho ai nghe bệnh tình của mình đâu, lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm.”

Tôi tự nhiên cảm thấy bản thân tôi phải đến nhà thăm Khải, có cảm giác giống như hôm qua là tại tôi hắn mới bệnh ra như vậy. Có thể là do hôm qua lúc hắn đang tắm, tôi gọi Khải khiến hắn cả người ướt mèm chạy ra ngoài đứng gió nói điện thoại. Có thể là hôm qua hắn đang cảm, mà tôi còn lôi hắn ra ngoài cả buổi tối như vậy, không khéo còn làm hắn bệnh nặng hơn. Rốt cục thì hình như mọi vấn đề đều liên quan đến tôi, hình như toàn là tôi khiến cho hắn ra nông nỗi nặng hơn.

Suy cho cùng, ở đời làm người cũng phải có chút lương tâm, tôi làm hắn ra như vậy... cũng nên chạy sang nhà thăm hắn.

Nghĩ là làm, tan học, tôi phóng thẳng qua nhà Khải, đứng bên ngoài bấm chuông tận năm phút mới thấy hắn lò dò bước ra, khuôn mặt chẳng có một chút nào sức sống.

Thấy tôi, Khải có vẻ ngạc nhiên và lúng túng. Hắn nhìn tôi một lượt như thể đang thắc mắc tôi là ai...

Chờ hắn chậm chạp mở cửa xong, tôi phóng ngay vào trong, áp bàn tay lên trán hắn.

Có lẽ do đang sốt thêm với tập trung mở khóa mà hắn không hề để ý đến hành động của tôi, kết quả là không kịp né tránh, bị tôi chạm vào rồi mới giật mình bắn người lên một cái.

Tôi còn giật mình hơn khi tay mình chạm phải trán Khải. Nóng như thể hắn vừa đắp khăn nóng lên trán vậy, cứ như là đầu hắn có thể nổ bất cứ lúc nào.”Ê. Sao sốt cao vậy? Mau, mau vào trong đi. Ở bên ngoài không tốt.” Tôi dùng cả hai tay đẩy hắn rồi quay người khóa cửa như chủ nhà. Khải đực mặt ra đứng nhìn tôi một lát mới chậm chạp bước lê từng bước vào trong.

Vừa vào đến phòng khách, Khải thả mình xuống ghế sô pha. Tôi chạy vào để ý trên bàn có một ly nước với một mớ thuốc.

Tự tiện cầm lên xem, toàn thứ thuốc kì lạ, hình như đâu phải thuốc cảm. Thấy tôi cứ nhìn nhìn, hắn nhắm nghiền mắt không thèm trả lời, cũng chẳng có ý định tiếp khách, chỉ thản nhiên kéo chăn cao lên rồi nhắm mắt như sắp ngủ, bảo tôi thích làm gì thì làm, hắn chẳng còn sức để quan tâm.

Tôi thấy tên này là chẳng thèm nói tôi biết rồi, thế là lôi điện thoại ra, tôi lên mạng tra cứu xem rốt cục mấy thứ này là thuốc như thế nào.

Tôi đứng vừa lầm bầm vừa bấm bấm một hồi mới trừng mắt, đồng thời đá chân vào người hắn một cái. Khải trở mình mở mắt, nhìn tôi đầy mệt mỏi.

“Ê. Này là thuốc dị ứng mà!” tôi hét lớn.

“Ừ, tui bị dị ứng, được chưa? Sao con gái phiền phức thế.” Hắn đáp, chất giọng trầm trầm bình thường bây giờ khàn đục như thể thanh quản sắp đứt tới nơi. Hắn nói xong rồi nhíu mày rồi trở mình quay mặt vào trong thành tựa. Tôi tức điên giật chăn ra.

“Điên hả? Sốt còn đắp chăn là sao?! Muốn não bị nướng không?”

“Lạnh thì đắp. Đưa đây.”

“Không được đắp.” Tôi gào lên. Khải cũng chỉ im lặng không nói gì mà ngạc nhiên nhìn tôi. Thiệt tình thì tôi cũng không biết tôi vì sao mà tức giận và kích động đến vậy, hình như tôi và hắn đâu có là cái gì... vậy mà tôi lại đứng đó la hét um sùm trong nhà người ta, thậm chí còn mắng nhiếc cả chủ nhà.

Tôi nhận ra vị trí của mình, liền dịu giọng: “Mà dị ứng gì vậy?”

Biểu cảm trên mặt Khải từ ngạc nhiên đã trở lại bình thường... chẳng có tí cảm xúc. Hắn trả lời hết sức bình thản:

“Nấm rơm.”

“N... Nấm rơm...” tôi lẩm bẩm với nhíu mày một hồi... mới ngu ngu hỏi hắn “Ê hình như hôm qua trong lẩu có nấm rơm mà?”

“Ừ. Thì bà nghĩ sao?”

“Ngốc vậy, đã biết mình dị ứng nấm rơm tại sao còn ăn?!” tôi lại quát tháo lên. Bây giờ thì hay rồi, hắn làm tâm tình tôi vô cùng tồi tệ. Thì ra chung quy lại thì bệnh của hắn vẫn là do tôi, dù có là lí do khác đi chăng nữa thì nó vẫn xoay quanh tôi mới đau.

“Chẳng có gì.” Biểu cảm của hắn như thể chuyện bản thân nói là chuyện của người khác.

“Nói nghe coi! Đừng có cái thái độ đó với tui!” tôi giận điên lên... hắn cũng bắt đầu mất bình tĩnh, có lẽ do cơn sốt mà tính cách lạnh lùng của hắn thay đổi hoàn toàn.

“Chẳng lẽ lúc mẹ bà gọi lẩu thái tui lại nói là tui bị dị ứng. Nếu chúng ta thật sự yêu nhau thì bà đã biết thừa tui bị dị ứng với nấm rơm... sẽ không nói ra mấy câu kiểu như ăn gì cũng được. Nếu ban đầu bà không nói vậy thì tui sẽ nói mình bị dị ứng rồi.”

“...” vậy hình như là lại do tôi. Nhưng để cố gắng níu kéo chút tinh thần còn lại, tôi khổ sở cãi chày cãi cối “Vậy hôm qua chỉ cần đừng cho nấm vào chén là được rồi...”

“Thì tui vốn định vậy, nhưng là ai cứ thích 'Để con múc cho Khải.'??”

Tôi im bặt, chỉ biết quỳ xuống bên cái ghế hắn đang ngồi mà cúi đầu tạ tội, thiếu chút là gập người đập đầu xuống đất: “Tui thành thật xin lỗi, tui không có cố ý.”

Khải không nói gì chỉ khẽ ho khan một tiếng.

Xin lỗi xong tôi mới chú ý, nếu hắn đơn thuần chỉ là giúp tôi cho có thì đâu cần phải hy sinh bản thân không màng sức khỏe của mình đến vậy, chỉ cần nói mình không thể ăn nấm... dù có thể khiến ba mẹ tôi nghi ngờ, chỉ là có thể thôi. Ba mẹ tôi cũng đâu có để ý đến vậy, vậy mà hắn vẫn lo một cách toàn vẹn và chu đáo, thậm chí còn chịu bệnh một mình.

Tôi vô thức ngẩn đầu nhìn Khải, trong ánh mắt có vài phần long lanh. Khải thật sự là người rất tốt, cũng rất có trách nhiệm... hắn cho tôi biết bao nhiêu mà không than thở cũng không bắt tôi làm gì cho hắn.

Mắt tôi cay xè... cảm động dâng trào mãnh liệt, giống như một làn sóng dữ dội đập mạnh vào người tôi.

Cái tên này thật đúng là trong nóng ngoài lạnh, khiến bao nhiêu bực bội và căm ghét của tôi dành cho hắn một phát không còn nữa, bây giờ chỉ có cảm động và tội lỗi.

Thấy mắt tôi rưng rưng như sắp khóc, Khải giật cả mình vội vàng ngồi dậy, khom người bối rối dùng ngón trỏ chọt chọt má tôi.

Tôi lại không có phản ứng gì chỉ trơ mặt ra nhìn hắn, mà còn cố gắng mím môi (nhịn cười), thấy vậy hắn càng khẩn trương tợn.

Thấy khuôn mặt vừa trắng vừa hồng mà mồ hôi lấm tấm với lo mà không biết làm gì như vậy, tôi chỉ biết bật cười.

Cả ngày hôm đó tôi ở bên cạnh chăm sóc hắn ta, thậm chí còn không dám rời xa Khải dù chỉ một bước. Tên này hình như lại được nước làm tới, vòi vĩnh tôi đủ thứ, thậm chí còn có chút làm nũng. Bảo hắn lên phòng nằm trên giường cho thoải mái, hắn lại không chịu mà nằm ở trên ghế. Làm tôi muốn ở bên cạnh hắn cũng có chút khó khăn.

Dù cứng đầu và ương bướng như vậy, nhưng tôi lại chẳng thấy đáng ghét, chỉ thấy hắn giống như... gà con nhỏ cần người bảo vệ. Bản năng làm mẹ của tôi trỗi dậy. Tôi ngồi bệt dưới sàn dựa người vào ghế, mở ti vi nhàn nhã xem, hắn bảo rót nước thì tôi chạy đi rót nước, bảo đói thì tôi lập tức đi lấy bánh cho hắn ăn.

Thật ra tôi có chút giống ô sin của hắn, nhưng thôi vậy, dù sao hắn ra cái nông nỗi này cũng là do tôi cả, nên làm người tốt một chút...