Bộ Tứ Nghịch Ngợm

Chương 2



Chap 2

Tức thì tức nhưng vẫn phải cố mà ăn. Cha ông ta bảo rồi: Có thực mới vực được đạo. Thanh đành ngồi xuống ăn tiếp.

Ăn xong, tụi nó nghỉ trưa ngay tại đó luôn. Vừa mát mẻ lại vừa rộng.

1 tiếng nghỉ giải lao kết thúc tụi nó vào tiết học của buổi chiều.

Ngọc đưa Linh về lớp.

Còn Thanh vẫn ôm nguyên cục tức với bộ mặt hằm hằm đáng sợ.

Thấy vậy Mỹ khuyên Thanh một câu: - Giảm khói xuống đi mày. Tao sợ. Rồi cô nàng làm bộ mặt “……”

- Ha ha…….buồn cười quá nhìn mặt mày như con chó-Thanh đang tức tự dưng nhìn thấy khuôn mặt Mỹ nên dường như cô nàng cười rất sảng khoái.

- Hôm nay là ngày tận thế của mày đấy Thanh.Mỹ vừa dứt câu cả hai cô nàng rượt nhau vào tận lớp học.

[Thanh và Mỹ học cùng lớp với nhau ạ]

Tại lớp Thanh và Mỹ.

Bỗng “Nữ hoàng sầu muộn”( cô giám thị) đi đến lớp học của tụi nó dẫn theo đằng sau là một tên con trai đẹp lắm luôn, có một nụ cười tỏa nắng ấm ban mai khiến nữ sinh trong lớp đổ như điếu. Cả hai con kia nữa. Đổ rồi. Chưa tán đã đổ nhanh đến như vậy. Thật là một người có sức hấp dẫn như mì tôm ô ma chi( đã ai nghe câu quảng cáo này chưa: omachi - sức hấp dẫn không thể chối từ).

- Em giới thiệu về mình đi.Nữ hoàng sầu muộn cất tiếng.

- Chào cả lớp, mình tên Nhật Hoàng Thiên. Mình sẽ học tại đây và mong được mọi người giúp đỡ nhiều. Kết thúc câu nói lại là nụ cười tỏa nắng ấy.

Sau lời giới thiệu chả có tiếng vỗ tay nào cất lên vì bọn con gái đang mải ngắm nụ cười và hắn, còn bọn con trai thì không hoan nghênh sẵn rồi khỏi nói nữa.

- Thưa cô em muốn ngồi ở bàn cuối phía trong ạ. Hắn cất giọng nói lần thứ hai sau màn mở đầu giới thiệu.

- Ok. Tùy em.

Được sự đồng ý của nữ hoàng sầu muộn hắn bước tới bàn phía cuối lớp ngồi, người ngồi bên cạnh không ai khác chính là nàng Thiên Mỹ nhà ta. Tim nàng đập rộ ràng như “pháo hoa”, mặt đỏ như “gấc chín”, người run như “ sốt rét”……mọi hành động đều được Thiên nhìn thấy. Hắn mở lời:

- Bạn nhìn có vẻ không được khỏe.

Biết Thiên nói mình nên Mỹ tỏ vẻ bình thường đáp lại, khuôn mặt cũng đã bớt đỏ hơn.

-Mình không sao. Bạn muốn ngồi trong hay ngoài vậy?

- Để mình ngồi ngoài, bạn ngồi trong xem phao cho dễ.

Nó cười gượng nghĩ: - Tên này thật là….bất lịch sự hết mức. Uổng công mình hâm mộ hắn nãy giờ.

Vừa vào lớp chưa ngồi được nóng chỗ thì hắn bị bọn con gái bàn trên quay xuống làm quen, xin số điện thoại.

Trên bục giảng, giáo viên hằm hằm sát khí quát:

- Trật tự……. Đây không phải câu lạc bộ làm quen. Quay hết lên cho tôi.

Lập tức bọn con gái quay lên hết, im re, không dám ngoái đầu xuống nữa.

…………………………………………………………………………………………

4 giờ 30 phút.Trống đánh tan học, không hẹn mà gặp bốn đứa: Mỹ, Linh, Ngọc, Thanh lại cùng nhau đi học về, tuy nhà không gần nhau cho lắm nhưng khoảng cách từ trường đến ngã tư (ngã rẽ mỗi đứa một đường) cũng đủ để chúng nó nói chuyện “chính sách trên trời, cuộc đời dưới đất”.

Trước khi đến ngã tư, Mỹ còn ngoái đầu lại nói một câu rõ to:

- Chốc xuống nhà con Thanh làm bài tập học thêm, tao mượn được vở thằng Huy để chép rồi.

- Ừ. Ngọc với Linh ừ đồng thanh

Còn Thanh khẽ gật đầu đồng ý.

7h p.m là tụi nó bắt đầu vào học thì 6h15 phút 3 con kia đã có mặt tại nhà Thanh.

Vừa bước vào đến cửa phòng thì Ngọc quát:

- Sao mày cứ ôm cái máy tính suốt vậy Thanh?

- Kệ tao. Trả lời hết sức ngắn gọn.

Linh thêm vào một câu: - Chắc nó bị nghiện Internet nặng rồi!

Mỹ lại gần Thanh nói: - Thôi bà ơi…định làm hero keyboard( anh hùng bàn phím) à? Chép thôi không đến đấy lại bị đuổi.

- Ừ

Tụi nó ngồi chép khoảng 25 phút là xong toàn bộ bài tập về nhà hôm trước mà Mỹ mượn được từ Huy - anh chàng lớp trưởng mọt sách.

- Bố mẹ mày đâu Thanh.Ngọc hỏi.

- Ai mà biết được. Tao có theo dõi đâu mà biết. Thanh trả lời tỏ vẻ “never mind”.

- Đi học nhanh lên không muộn rồi kìa mấy má.Mỹ giục tụi nó như kiểu giục đò.

- Rồi. Biết rồi.

Đạp xe trên con đường quen thuộc, thời tiết mùa đông lạnh lẽo dần chuyển tối mịt nhưng bốn đứa nó vẫn cười nói vui vẻ, vừa đi vừa đưa mắt lên ngắm bầu trời đầy sao.

- Ước gì tụi mình là bốn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia nhỉ? Linh ước dù nó vẫn biết điều ước của mình không bao giờ thành hiện thực

- Để được ngắm màn đêm mỗi tối, chiếu sáng rạng rỡ tình bạn của chúng ta nữa chứ? Ngọc vừa nhìn vừa chắp tay lên ngực cầu trời mặc cho chuyện gì xảy ra.

Kql: Rầm…..tiếng ngã xe từ…..nàng Ngọc.

Ba đứa còn lại vô tư dừng xe bên cạnh cười rất sảng khoái.

- Tụi mày cứ cười đi…..