Bó Tay Chịu Trói

Chương 24: Không giống em



Editor: Cookie Oh

Kiều Vọng có ý nghĩ chỉ có mình là nhất, tính tình tự cao tự đại, nguyên nhân lớn nhất là gì?

Chính là do từ nhỏ cô đã được cha mẹ nuông chiều quá mức.

Kiều Tịch chưa bao giờ hưởng thụ được sự cưng chiều từ người thân, bọn họ lại cưng chiều Kiều Vọng gấp bội.

Bất kể Kiều Vọng muốn cái gì, cha mẹ đều cho cô vô điều kiện.

Mà Kiều Vọng thì sao, cô cho bọn họ thấy cũng là dáng vẻ bọn họ muốn thấy, trước mặt bọn họ, cô luôn là người lương thiện, đơn thuần.

Trong mắt của cha Kiều và mẹ Kiều, Kiều Vọng trừ học tập không tốt lắm, ngoài ra đều là hoàn mỹ, ngây thơ, đáng yêu, thân thiện, mang may mắn đến cho bọn họ.

Bọn họ lại cho rằng Kiều Tịch nhát gan, vô dụng, con gái Kiều Vọng ngoan ngoãn thật sự tốt hơn nhiều.

Đây là suy nghĩ đã ăn sâu vào tư tưởng, rất khó thay đổi, nhưng cũng không phải là không thể thay đổi.

Cho nên, khi Kiều Tịch lấy điện thoại từ trong túi ra, để gần tai, nhìn Kiều Vọng ngồi dưới đất, lộ ra nụ cười cao ngạo rồi nói ra câu nói kia thì Kiều Vọng hoàn toàn sụp đổ.

Cô nói, "Mẹ, nghe cho rõ, con gái mẹ nuôi, không thể tốt hơn con đâu."

Cảm giác vô cùng choáng váng xâm nhập vào Kiều Vọng, thế giới đảo ngược, không ngừng xoay chuyển, cô hận giờ phút này không thể ngất đi.

Mẹ cô biết rồi sao?

Biết cô thích anh họ, biết cô trộm tiền, theo tính tình nóng nảy của mẹ, cho dù cưng chiều cô thế nào cũng sẽ nổi giận!

Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?

Tại sao lại biến thành như vậy, rõ ràng cô lên kế hoạch rất tốt, cô gọi Kiều Tịch đến, dụ cô nói ra việc cô không có tình cảm với anh họ, cô nhắn tin cho anh họ để anh đến, nơi này cách âm không tốt, anh họ ở ngoài cửa nghe được lời của Kiều Tịch và cô nhất định sẽ không đi vào.

Anh họ biết Kiều Tịch tuyệt tình như vậy, sẽ hết hi vọng với cô!

Thậm chí anh họ sẽ đi uống rượu, như vậy cô có thể đi an ủi anh, khi anh yếu ớt như vậy, anh tuyệt đối sẽ không cự tuyệt cô, thậm chí, thậm chí cô có thể trở thành người của anh họ, như vậy, như vậy tất cả thuận lợi, anh họ là người có trách nhiệm, anh đối tốt với cô như vậy, thuận theo mọi chuyện, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Cô sẽ gả cho anh họ, mà Kiều Tịch, nhất định sẽ hối hận cả đời!

Cô sẽ chờ ánh mắt phẫn hận của Kiều Tịch, trầm mặc ngồi ở góc, tận mắt thấy cô và anh họ kết hôn!

Giống như ngày trước, cô ôm cánh tay anh họ, nói ra thân phận của anh họ.

Nhưng tại sao?

Lại trở thành như vậy?!

Cô hy vọng bây giờ chỉ là một giấc mộng, như vậy sẽ không ai biết chuyện này!

Kiều Vọng mờ mịt, quay cuồng nhìn đất, ngắm nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: "Đây không phải là thật, đây không phải là thật."

Giọng nói Kiều Tịch như viên đá phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, bủm một tiếng, phá tan tất cả cảnh tượng huyền ảo cô muốn.

Cô thấy Kiều Tịch đứng trước mặt cô, cười nhạo một tiếng, tắt điện thoại, giọng nói mang theo chút châm chọc: "Mẹ không hề nói gì đã tắt máy, thật ngạc nhiên, đây là chuyện chưa từng xảy ra."

"Biết không, bà ấy gọi điện thoại cho tôi vĩnh viễn đều là gào thét, muốn tôi đối tốt với cô thế nào đây, ha, cô đương nhiên biết, giống y như lúc ở nhà."

"Cô......" Kiều Vọng nghe được giọng nói run rẩy của mình.

"Tôi nói rồi, đừng chọc tôi, chính cô tự mình tái phạm." Giọng Kiều Tịch lạnh lẽo vang lên trong căn phòng, âm điệu như vậy không khỏi làm Kiều Vọng nhớ tới lúc cô gặp người đàn ông kia ở trước cửa nhà Kiều Tịch.

"Tôi hận cô! Kiều Tịch! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" Cô phẫn hận kêu lên, cô muốn lôi Kiều Tịch xuống địa ngục, nhất định!

Kiều Tịch nghe vậy cười, bình tĩnh nói với cô: "Tôi biết," dừng một chút rồi nói, "Như tôi đã từng hận cô."

Cô phá hủy khát vọng tình thân của tôi, phá hủy tình yêu tôi tin tưởng, còn có người quan trọng nhất của tôi...... Ông nội.

Tôi hận cô, không ít hơn cô hận tôi, thậm chí nhiều hơn.

Để điện thoại vào trong túi, xoay người rời đi, để lại một gương mặt phẫn hận, Kiều Vọng ngồi một mình trên đất, cô có thể cảm nhận được ánh mắt oán độc căm tức nhìn cô, ánh mắt nóng rực thậm chí muốn thiêu đốt phía sau lưng cô, Kiều Tịch hơi nghiêng đầu lại, nhìn Kiều Vọng, nhếch miệng nở nụ cười.

Kiều Vọng, cô thua rồi.

——— —————— —————— ————

Trên màn ảnh máy tính là một bé trai khả ái, đáng yêu, khoảng bốn năm tuổi, bi ba bi bô nói: "Chú, chú."

"Ừ." Ngồi trước máy tính  ở thư phòng, Kỷ Thừa An đáp lời, giọng nói trầm thấp, giọng điệu lại cực kỳ nhu hòa.

"Chú, tại sao chú vẫn chưa trở về?" Tiểu Chính Thái nghiêng đầu hỏi.

Kỷ Thừa An giơ ngón tay thon dài lên, ngón tay cong lại xoa xoa thái dương, cuối cùng vẫn không biết trả lời thế nào.

"Cha cháu đâu?" Anh không biết làm gì tốt hơn là đặt câu hỏi.

"Cha bị cháu nhốt ngoài cửa rồi, cha không cho cháu gặp chú, chú à, cháu rất nhớ chú, cháu và Tiểu Mã đã có thể chạy vòng quanh mấy vòng rồi, sao chú vẫn chưa trở lại?" Tiểu Chính Thái mở to đôi mắt đen như mực, kiên nhẫn đặt câu hỏi.

Được rồi, có lẽ anh quên mất đứa bé này rất cố chấp.

"Chú định cho cháu...... Mang một người," anh cân nhắc một chút rồi nói: "Ừ...... thím trở về."

"Là quà tặng cháu sao?" Tiểu Chính Thái nghiêng đầu hỏi.

Cái này, anh muốn giải thích thế nào, đó là người phụ nữ của anh, mà không phải quà tặng cho nó.

"Cạch", cửa bị mở ra, Tiểu Chính Thái quay lại nhìn, sợ anh thấy người, vội vã nói với Kỷ Thừa An: "Chú, cha cháu tới, cháu chờ quà của chú, hẹn gặp lại."

Sau đó nhảy xuống ghế, tránh thoát bàn tay của Kỷ Thừa Vũ, vụt một cái chạy ra ngoài cửa.

Kỷ Thừa Vũ quay đầu lại nhìn cửa, để nhân viên đi theo.

Nhìn phương hướng Tiểu Chính Thái chạy trốn, cúi đầu thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ.

Xoay người bước ba hai đi tới trước máy tính, hít hơi nói: "Xin lỗi, Thừa An, Tiểu Nặc nó......, anh thề anh sẽ để nó vĩnh viễn vào không được phòng điều khiển!"

"Không sao." Kỷ Thừa An cũng thở nhẹ một hơi, giọng nói cũng khôi phục lạnh lùng.

Kỷ Thừa Vũ cũng không để ý, nói thẳng: "Đúng rồi, em bảo chị Trần dùng người của anh, Hoắc Dục đó, thân phận rất sạch sẽ."

Kỷ Thừa An nghe vậy, nhíu mày nhẹ, "Cái gì?"

Kỷ Thừa Vũ nhướng nhướng mày kiếm nói: "Rất sạch sẽ, anh ta tốt nghiệp, sau đó đến A thị, gây dựng sự nghiệp, thành lập công ty như bây giờ, rất sạch sẽ, nhưng mà quá sạch sẽ rồi." đienànlequýđôn Kỷ Thừa Vũ lộ ra một nụ cười, "Nếu như không phải là chính anh ta để lộ, chắc không ai phát hiện ra anh kỳ quái đâu, người này, anh đã phái người theo dõi, lúc cần thiết, anh sẽ ra tay."

Kỷ Thừa An nhắm mắt không nói gì.

"Có điều, làm thế nào em phát hiện ra người này vậy?" Kỷ Thừa Vũ rất tò mò.

"Anh chú ý là được rồi." Kỷ Thừa An bỏ qua vấn đề của anh.

Kỷ Thừa Vũ đảo mắt một vòng, thử hỏi: "Người phụ nữ lần trước em nói, vẫn chưa có quyết định sao?"

"Anh đừng nhiều lời." Kỷ Thừa An đưa tay tắt video.

"Đợi chút, đợi đã nào...!" Kỷ Thừa Vũ hô to, "Anh cho em biết bí quyết! Nhớ kỹ, cho phụ nữ cảm giác an toàn, để cô ấy hiểu rõ em, đây là lời chị dâu em nói!"

Đáp lại Kỷ Thừa Vũ dĩ nhiên là màn hình tối đen như mực.

Kỷ Thừa An sờ sờ nút trên ống tay áo, dùng ngón giữa sờ quanh trên đó, giọng nói trầm thấp không nghe nổi: "Hiểu rõ......"

Anh ấn cái nút trên bàn, có người liền gõ cửa, giọng chị Trần vang lên ngoài cửa: "Thiếu gia."

"Mời vào."

Chị Trần vào cửa, nhìn Kỷ Thừa An, "Thiếu gia, có chuyện gì?"

Đầu ngón tay Kỷ Thừa An vuốt ve trên khuy áo, lên tiếng nói: "Bảo Kiều Tịch tới đây một chút."

"Vâng." Chị Trần đáp lời, lại cau mày nhìn Kỷ Thừa An không ngừng vuốt khuy áo, động tác này, thiếu gia đang do dự cái gì?

"Thiếu gia...... muốn tìm cô Kiều làm gì?" Theo lý thuyết cô không nên hỏi, nhưng sự khác thường của thiếu gia khiến chị phải mở miệng.

Kỷ Thừa An cũng không do dự, nói thẳng: "Tôi muốn để cho cô xem đồ tôi thích."

"Đó là?"

Kỷ Thừa An ngẩng đầu nhìn chị, "Máy móc ở tầng hầm."

!!!

Chị Trần ngăn chặn lời muốn nói trong lòng, nhắc nhở nói: "Tôi nghĩ, cô Kiều sẽ không thích."

Thật ra thì chị muốn nói, không có mấy người phụ nữ sẽ thích những loại vũ khí này.

"Tại sao, nơi đó rất tốt, hơn nữa cô ấy còn có thể thử loại súng mới ra......" Kỷ Thừa An rất chắc chắn phản bác.

"Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, thiếu gia!" Chị Trần tiến lên một bước, cố gắng thuyết phục anh, "Thiếu gia, tin tôi, cô Kiều thấy nhất định sẽ không thích, phụ nữ...... chỉ thích lãng mạn."

"Lãng mạn?"

"Đúng vậy, đúng!" Chị Trần gật đầu liên tục, "Giống như, giống như, cậu tặng cô ấy hoa, quần áo, đúng rồi, thiếu gia, lần trước tôi đổi được bộ đồ lam, xanh lá cây cũng không tệ."

Kỷ Thừa An: "......" Kiều Tịch sẽ không thích.

Lại muốn hiểu, lại muốn lãng mạn.

Kỷ Thừa An nhíu nhíu mày, "Sao lại nói giống nhau vậy chứ."

"Hả?" Chị Trần kinh ngạc.

"Phụ nữ thật là phiền phức." Kỷ Thừa An không để ý chị, cúi đầu lầm bầm một câu.

Để một người phụ nữ cam tình nguyện đi cùng mình sao lại phiền toái như vậy, không bằng trực tiếp bắt đi.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng lý trí vẫn biết là không thể.

Lại ngẩng đầu hỏi chị Trần, "Nhất định phải lãng mạn sao?"

"Vâng." Chị Trần chắc chắn trả lời anh.

Nhưng mà lần trước anh nghe theo ý kiến A Nhất, ở nhà cô bày hoa tươi lại tặng quà, kết quả...... Hình như rất bất lợi, tới bây giờ anh vẫn nhớ rõ Kiều Tịch thấy những thứ kia, khi nghe A Nhất hát, sắc mặt vừa đỏ lại chuyển qua xanh lá, giống như sau một khắc sẽ bùng nổ.

Kỷ Thừa An dừng một chút mới nói với chị Trần, "Hay là trước tiên cho cô đến đây đã."

"Được."

——— —————— —————— —————— —————— ————

Khi Kiều Tịch nhận được điện thoại của chị Trần, cô đang cùng Lâm Tùy Ý thử giày, gần đây cảm xúc Lâm Tùy Ý càng lúc càng tệ, cho nên Kiều Tịch đang nghỉ dài hạn bị cô bắt đi dạo phố, sau khi mạnh mẽ kích thích Kiều Vọng, hình như cô cũng rất dồi dào sinh lực, cho nên không cự tuyệt lời mời như vậy.

Hôm nay, cô mặc đồ trang sức trang nhã, mặc một cái váy ngắn màu trắng, đang thử một đôi giày cao gót màu hồng đào, màu nước sơn hồng đào nổi bật lên đôi chân trắng nõn thon dài, Lâm Tùy Ý nói với cô nhất định phải mua.

Nhận điện thoại của chị Trần xong, chị Trần nói muốn cô đến một chuyến, trong giọng nói có chút thúc dục, điều này làm cho Kiều Tịch có chút kỳ quái.

Lại đang nhìn đôi giày cao gót hồng đào trong gương, mỉm cười xoay người nói với nhân viên phục vụ: "Cám ơn, thôi được rồi." Người kia không thích màu đỏ.

——— —————— —————— —————— ———

Lúc đến nhà Kỷ Thừa An đã là quá trưa rồi, sau đó...... Từ từ tiến vào cửa trước, giây phút thấy chị Trần, Kiều Tịch biết hôm nay nhất định là một ngày cực kỳ "đặc biệt".

Chị Trần mặc một cái áo sơ mi lam xanh lá, cùng với cái quần dài màu nâu sẫm, mái tóc dài búi lên thật cao, gương mặt bình thường nghiêm túc bây giờ cười mất tự nhiên, có một loại người quanh năm không cười, cho nên khi cười gương mặt cười sẽ có chút kỳ quái, bây giờ trên mặt chị Trần đang treo nụ cười kỳ quái ấy.

Chị Trần đi tới, chủ động lôi cánh tay Kiều Tịch nói: "Cô Kiều tới rồi."

"Đúng, đúng vậy." Cảm giác sợ hãi này là chuyện thế nào đây?

" Hôm nay cô Kiều rất đẹp."

"Cám ơn chị Trần." Cô giống như nói với chị Trần chị không nên để dáng vẻ này, chị cứ đối với cô lạnh nhạt như ngày trước gật gật đầu nói đã đến là được rồi, chị như vậy tôi rất sợ.

Chắc là chị Trần cũng không thích ứng được, nhưng vẫn cố gắng duy trì nhiệt tình, nắm chặt tay Kiều Tịch nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Cô Kiều."

"Tôi đây!"

"Cô Kiều cảm thấy tôi thế nào?"

Phát hiện Kỷ Thừa An và A Nhất đều có ở đây, Kiều Tịch đành phải tự cứu mình, "Đẹp! Rất đẹp! Không phải nói những thứ khác! Chị Trần mặc bộ quần áo này quá đẹp rồi!" Kiều Tịch trong nháy mắt nhớ tới lời A Nhất bổ sung, "Nhìn màu sắc này, chất lượng này! Rõ ràng là...... quá đẹp!"

Lời này tất nhiên là lời chị Trần muốn nghe, dĩ nhiên chị cũng rất có tự tin, kéo tay Kiều Tịch đang sờ quần áo trên người ra, đôi mắt lóe sáng hỏi: "Thật?" 

Tay ơi, cuối cùng tao cũng cứu được mày trở về, Kiều Tịch vuốt tay của mình, trong lòng khóc không ra nước mắt, nghe Chị Trần nói vội vàng trả lời: "Dĩ nhiên!"

"Cô thích?"

"Nhất định!"

"Vậy thì tốt quá cô Kiều, thiếu gia đưa cho cô một bộ quần áo, cũng giống kiểu của tôi, cô Kiều tới thử đi."

Cộp!

Đầu Kiều Tịch như bị cái gậy hung hăng đánh một cái, "..... Cái gì?"

"Đến đây đi, cô Kiều."

Kỷ đại nhân mau tới cứu tôi...... T_T

Nội tâm Kiều Tịch không ngừng bắn tín hiệu hi vọng Kỷ Thừa An có thể nhận được, nhưng thật đáng tiếc, anh không có.

Bị chị Trần kéo đi thay quần áo xong, Kiều Tịch không dám nhìn trong gương, tóc bị búi lên, mặc cái áo hoa màu xanh dương đậm, quần dài màu tím đậm, đồ trang sức trang nhã lúc sáng và quần áo trên người bây giờ cực kỳ không hợp, giống như giữa muôn nghìn màu hồng tím đột nhiên hiện lên một đóa hoa trắng, tin tôi, khi đó bỏ phí thật đẹp, cũng là đột ngột tồn tại!

Chị Trần nhìn cách ăn mặc của Kiều Tịch gật đầu một cái, rốt cuộc khôi phục dáng vẻ tỉnh táo bình thường, tán thưởng nói: "Không tệ."

Cái này...... Không tệ?

"Cái này, là Kỷ Thừa An tặng cho tôi thật sao?" Không thể nào? Cô sẽ tuyệt vọng!

Chị Trần gật đầu, "Không sai, là thiếu gia tặng cho cô." Cho dù thiếu gia cho cô Kiều xem cái gì khiến cô sợ cũng không sao rồi, thay bộ quần áo này, cô Kiều nhất định sẽ không tức giận, thiếu gia, tôi chỉ có thể giúp cậu đến mức này thôi.

Kiều Tịch: "......" Tôi có thể cự tuyệt sao?!

"Làm gì...... Đột nhiên đưa tôi cái này?" Kiều Tịch thuận miệng hỏi một câu.

Chị Trần sững sờ, nói với cô: "Hôm nay, không phải sinh nhật cô Kiều  sao?"

"A, không phải mà?" Sinh nhật của cô đã qua rồi.

Chị Trần cũng thấy hơi kỳ quái, nhưng mà vẫn nói: "Cô có thể hỏi thiếu gia, cậu ấy đang ở trên lầu."

Không muốn ra khỏi cửa, không muốn bị Kỷ Thừa An thấy, quá mất mặt!

Dù không muốn thế nào, vẫn bị chị Trần kéo ngoài cửa.

Chần chừ hồi lâu, Kiều Tịch vẫn gõ cửa thư phòng.

Giọng nói trầm thấp vang lên: "Mời vào."

Cầm nắm cửa, suy nghĩ một chút, Kiều Tịch mới đẩy nó.

Kỷ Thừa An cúi đầu, gò má tuấn mỹ, đang xem ít tài kiệu, nghe được tiếng cửa mở, "Tới đây."

"...... Ừ." Đúng, cứ như vậy, Kỷ đại nhân đừng ngẩng đầu! Kiều Tịch không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Nhưng không như mong muốn.

Nghe được câu trả lời của cô, tầm mắt của anh rời khỏi tập tài liệu, chuyển sang cô.

Trên mặt anh không có gì thay đổi, nhưng lặng lẽ bỏ tài liệu lên trên bàn, khuỷu tay để trên thành ghế, tay chống mặt nghiêng đầu rất nghiêm túc nhìn cô.

Kiều Tịch bị nhìn như vậy, mím môi, ngẩng đầu lên, buồn bực nói: "Muốn cười thì cười đi, cẩn thận nhịn lại nội thương."

Quả nhiên, lời của cô vừa cất lên, Kỷ Thừa An không nhịn được cười ra tiếng, lòng bàn tay nâng trán, ý cười trên khóe môi càng lúc càng lớn. Diễn đàn.

Kiều Tịch vừa nhìn thấy dáng vẻ mỹ nam quả thật không tệ, nhưng mà sao càng nhìn càng giận!

Tức giận đi tới, đưa tay đánh vào sau bả vai rộng của anh, "Có gì đáng cười, là anh bảo chị Trần làm cho tôi đấy!"

Kỷ Thừa An ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm mang tia sáng khác thường, chắc là do cười to, gương mặt trắng ngọc cũng mang theo sắc hồng nhàn nhạt, anh vươn tay kéo Kiều Tịch vào trong ngực, không để ý việc cô giãy giụa, ôm cô nói: "Em thật lợi hại."

Lợi hại cái sợi len!

Kiều Tịch dùng ánh mắt phẫn hận nhìn anh.

Kỷ Thừa An vuốt vuốt tóc của cô, nói: "Có thể làm tôi cười, em rất lợi hại."

Hả?

"Cứ như anh không thể cười vậy." Kiều Tịch lầm bầm đôi câu, sau đó ngoan ngoãn dựa trước ngực anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của anh, ừ, còn có hương chanh nhàn nhạt, chắc anh mới tắm xong, lại không cẩn thận dùng dầu gội đầu của cô.

Cô không thấy được khi cô nói xong câu đó, Kỷ Thừa An bỗng nhiên lộ vẻ cô đơn.

"À, chị Trần nói anh muốn tặng quà sinh nhật cho tôi?" Kiều Tịch ngẩng đầu hỏi anh, thấy chiếc cằm với một đường cong đẹp đẽ.

"Ừ, tôi muốn...... cho em xem mấy thứ."

"Ah?"

Cô đứng thẳng kên, Kỷ Thừa An cũng đứng lên mở cửa, quay đầu lại ra hiệu với cô, "Đi theo tôi."

Kiều Tịch: làm sao bây giờ?

Hôm nay thật kỳ quái mà, đã bị chị Trần biến thành như vậy, chẳng lẽ còn có quà tặng "trừng phạt" đáng sợ hơn chờ cô sao?

Rõ ràng không phải sinh nhật cô, tại sao muốn cô chịu đựng đau khổ như thế, hơn nữa tâm trạng có mong đợi, có sợ hãi rất rối rắm.

Kỷ Thừa An dẫn cô qua các gian phòng, sau khi ấn vân tay cửa mở, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Kiều Tịch chính là tình tiết thường diễn ra trong phim, một cánh cửa mở ra, bên trong ngập tràn ánh sáng vàng bạc kho báu.....

Sau đó, khi cửa mở ra, được rồi, đó chỉ là một gian phòng bình thường.

Kỷ đại nhân, không phải anh muốn cho tôi xem gian phòng này thôi chứ.

Kiều Tịch oán thầm.

Kỷ Thừa An đương nhiên không biết những nội dung khác thường, rất sống động trong lòng Kiều Tịch, anh bước vào, lấy một hộp gỗ trên giá sách xuống, kích thước nhỏ bằng cái hành lý, sau đó quay đầu lại ý bảo Kiều Tịch đi đây.

Kiều Tịch đi lên trước mấy bước, thấy Kỷ Thừa An vuốt cái hộp nói: "Đây là thứ tôi thích nhất."

"Ừ."

Anh mở khóa ra, chậm rãi mở hộp, Kiều Tịch vừa nhìn, rõ là...... Rất kỳ lạ.

Rất nhiều...... khuy áo, chính là loại khuy áo trên quần áo, hình dáng khác nhau, tròn, hình tam giác, hình vuông, hình bầu dục, còn có rất nhiều kiểu khác.

Nhưng có thể thấy được, những thứ này đều có giá trị không nhỏ.

Phần lớn thành cặp, hình dáng khác nhau, trạm khắc các loại hoa văn, cô nhìn Kỷ Thừa An, anh gật đầu với cô một cái, Kiều Tịch cầm một nút màu xanh đen lên, bên trên có thể thấy được mặt người ngoại quốc, "Cái này làm từ đá quý sao?"

Kỷ Thừa An lắc đầu một cái nói: "Kim cương xanh."

Kiều Tịch mở to mắt, là kim cương!

"Thật là đẹp." Kiều Tịch sợ hãi thán phục, không có bất kỳ một phụ nữ nào có thể kháng cự những thứ này.

Thế nhưng, không phải loại người hám lợi, mà là sợ hãi thán phục chúng rất khác biệt, mỗi một viên đều rất đặc biệt, có một phong cách riêng.

Những thứ này đã là tác phẩm nghệ thuật rồi.

Trong lòng Kiều Tịch thấp thỏm, "Anh muốn...... cho tôi?"

"Ừ," Kỷ Thừa An nhìn cô, "Em có thể chọn một cái em thích nhất."

"Thật? Nhưng hôm nay không phải là sinh nhật của tôi."

Kỷ Thừa An nghe vậy cau mày, "Không phải?"

Kiều Tịch trung thực gật đầu.

"Vậy em vẫn có thể chọn một cái."

"Như vậy không được, vô công bất thụ lộc (không có công thì không dám nhận thưởng)." Quá quý giá, cô nhận cái này, nhất định sẽ sợ có người tới trộm, sau đó không ngủ được. DiễnđànLêQuý/Đôn

"Em thật phiền phức." Kỷ Thừa An chán ghét nhìn cô.

Kiều Tịch tức giận phồng mặt không nói lời nào.

Trầm ngâm một lúc, Kỷ Thừa An chậm rãi nói: "Coi như quà tặng lần trước em chăm sóc tôi thôi."

"Không cần, chị Trần không phải cũng chăm sóc anh sao, cũng không thấy anh tặng chị ấy."

"Không giống em."

Kỷ Thừa An ngẩng đầu lên, đôi mắt thật sâu đen như mực nhìn chăm chằm chằm cô, chậm rãi nói: "Không giống em."

Kiều Tịch nhìn anh, cả người sừng sờ tại chỗ.

Kiều Tịch yêu người ta, khi còn nhỏ, bỏ ra tất cả tình yêu say đắm, dùng ánh mắt không so đo chút gì nhìn người mình yêu sâu đậm, trong lòng tràn đầy mong đợi cùng khát vọng, cũng phó mặc ở trên một người, cả người chìm đắm trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

Nhưng khi biết mình yêu không đúng người, cả trái tim bị xé rách, nước mắt tràn đầy hốc mắt nhưng không cách nào chảy ra, giống như cả sinh mạng khô héo trong nháy mắt.

Nhưng bây giờ, Kiều Tịch hình như lại cảm nhận được trong lòng chiếc giếng cạn kia đột nhiên phun lên suối nước trong vắt, trong lòng vui vẻ cũng đau khổ, không ngừng đè ép, xoắn đến mức trái tim vừa nhiệt huyết vừa đau.

Cô cúi đầu, thấy cái khuy áo màu nâu sẫm nằm ở một góc, so với những thứ khác, cái khuy áo này rất là giản dị, không có hoa văn điêu khắc, nhưng có hoa văn tự nhiên.

Cô cầm lên sờ sờ, hơi chìm, "Cái này là?"

"Cái này là tự tôi làm." Kỷ Thừa An đáp.

"Chính anh làm?"

"Ừ, khi còn bé nhặt một viên đá bên bờ biển, từ từ mài ra, làm chơi thôi."

Kiều Tịch nhìn khuy áo trên tay, dường như có thể tưởng tượng ra khi còn bé Kỷ Thừa An chậm rãi mài dũa một viên đá thành hình dạng như bây giờ thế nào.

"Tôi muốn cái này."

Anh kinh ngạc nhìn cô, "Em chắc chắn?"

Cô gật đầu, "Dĩ nhiên," tiến lên hai bước ôm cổ của anh, cười duyên nói: "Không phải anh hối hận rồi chứ?"

"Không." Anh ôm cô, "Tôi không bao giờ làm chuyện gì phải hối hận."