Bỏ Rơi Vương Gia

Chương 4



Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Uyển Chỉ U buồn chán cả một đêm.

Trong phòng tối đen, không nhìn thấy được bên kia, bởi vì quá căng thẳng mà nàng càng thêm mệt mỏi, buồn ngủ nhưng nàng không dám ngủ, lo lắng một khi nằm xuống ngủ, lại càng có thêm bí mật được vạch trần trước mặt Long Đồ Bích.

Long Đồ Bích cũng không ngủ, tiếng hít thở của hắn theo cảm giác mà đi ra. Hắn không phải không giống nàng nhìn trộm hắn, ngắm nhìn nàng a?

Uyển Chỉ U ôm hai đầu gối, cuộn mình tại một góc trên chiếc giường đá. Thời gian từ từ trôi qua, mà lại giống như một dạng yên lặng, loại cảm giác này thực sự làm cho người ta khó chịu.

Rốt cuộc, nàng thiếu kiên nhẫn, đưng thẳng, hơi thở chậm lại, buông thả thanh âm

“ Vương gia, nếu như người tỉnh, chúng ta nói chút chuyện, như thế nào?”

Long Đồ Bích ngáp một cái, chậm rì rì mà nói: “ Muốn nói cái gì, chỉ cần đừng nói đến nỗi làm cho ta ngủ thiếp đi.”

Uyển Chỉ U cắn căn môi, lại lặng im một lúc, mới thận trọng mà lựa lời nói: “ Vương gia, người……đều biết đường đi?”

“ Biết cái gì?” Hắn không đáp hỏi lại.

Nàng gắt gao cau mày, không biết vì sao hắn lại giả ngu, bất cứ già nào đều phải nói rõ ràng: “ Nếu vương gia cái gì cũng không biết. Vì cái gì vừa rồi muốn cùng ta bị nhốt vào đây?”

Long Đồ Bích cười ha ha: “ Bổn vương không phải nói, vừa mới là vì cứu ngươi cho nên mới bị nhốt vào đây.”

“ Vương gia căn bản là cố ý!” Nàng nói như chém định chặt sắt: “ Vương gia biết cửa này chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, cho dù ta bị giam ở trong này, vương gia có thể dễ dàng mở cửa, cứu ta ra ngoài, hiện giờ lại lựa chọn mạo hiểm cùng ta bị nhốt ở trong mộ, thật sự là hạ sách. Vương gia mang binh đi đánh giặc, cũng dùng loại biện pháp ngu dốt này để chống lại quân địch à?”

Sau khi nghe nàng nói xong, đổi thành Long Đồ Bích trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại đáp: “ Cứ cho là bổn vương cố ý bị nhốt vào đây đi. Bổn vương cực kỳ thích ngươi, muốn cùng ngươi một mình ở chung một chỗ, thế nào a?”

“ Vương gia nhất định phải nói mình là một người dê xồm sao?” Nàng ấp úng nói: “Người không sợ tin tức nhục nhã như vậy sao, còn có thể phá hủy hình tượng của người? Chờ một ngày kia người đăng cơ, những lời này truyền ra ngoài, muốn cho người trong thiên hạ thấy Long Cương quốc chúng ta thế nào?”

“ Một nữ tử tốt cũng không để ý nói mình là dâm phụ, ta bất quá cũng chỉ phong lưu một chút, còn sợ bị người khác nói sao?” Hắn hừ cười, hiển nhiên nụ cười kia mang ý châm biếm.

Tâm Uyển Chỉ U co rút một phen, cúi thấp đầu, ấp úng nói: “ Vương gia sao không thử suy đoán, có lẽ nữ tử kia có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ?”

“ Nỗi khổ tâm? Ta xem là thích thú đi! Ta thật sự khó có thể tưởng tượng, một cô nương chưa xuất giá, vậy mà có thể học được tiếng rên rỉ của nam nữ hoan ái giống như thế.”

Nàng thật muốn một phen che miệng Long Đồ Bích, làm cho hắn không thể nói những lời khiến nàng vừa thẹn vừa giận như vậy nữa. Nàng chịu thua, cùng nam nhân này đấu võ mồm, chính mình một chút tiện nghi cũng không chiếm được, nàng không muốn lại rước lấy nhục.

Nhưng trầm mặc của nàng lại đưa tới phản kích của hắn: “Không phải ngươi nói ta biết sao? Tóm lại ngươi muốn để cho ta biết cái gì??”

“ Không có gì, vương gia có biết hay không với ta mà nói đều đã không sao cả.” nàng xoay người nằm xuống, mặt dính sát vào thạch bích, tuy nhiên hắn không nhìn thấy.

“ Ngươi người này nói chuyện luôn ấp a ấp úng a, thất sự là không thoải mái.” Long Đồ Bích cười cười “ Được rồi, kỳ thật ta cũng không thích cùng ngươi quanh co lòng vòng như vậy, nhưng tư vị bị ngươi đùa giỡn thật sự không dễ chịu, nếu ta không phản kích mấy chiêu, như vậy chẳng phải ta quá không có năng lực, có phải hay không a, Uyển cô nương?”

Phía sau lưng Uyển Chỉ U đột nhiên cứng ngắc, tuy rằng sớm biết hắn đã phát hiện, nhưng bị hắn vạch trần như vậy, nàng vẫn không có dũng khí che giấu xấu hổ.

“ Đứng lên đi, ngươi không phải muốn nói rõ với ta sao?” Dường như dù ở trong bóng tối hắn vẫn có thể thấy rõ được từng động tác của nàng” Hơn nữa ngươi vẫn thiếu ta một lời giải thích, vì cái gì ngươi trăm phương ngàn kế muốn cho ta hiểu lầm, ngươi vừa rồi nói ta nhục nhã chính mình sẽ bị người khác chế giễu, vậy ngươi một đại cô nương chưa gả, sao lại cực lực quết tâm làm nhục chính mình như thế?”

Uyển Chỉ U chậm chạp mà xoay người, nhìn thẳng phương hướng về phía hắn trong bóng tối: “Vương gia làm sao biết ta trăm phương ngàn kế? Có lẽ ta thật sự là cái loại nữ nhân trong truyền thuyết này, vương gia không phải ----“

“ Ta không phải đã từng tại Thiên Tinh Cung chính tai nghe được cái thanh âm không nên nghe sao?” Long Đồ Bích ngắt lời nàng, sau đó tà ác đề cao thanh âm “ Kỳ thật muốn chứng minh chuyện này không khó.”

Nàng mới bừng tỉnh, hắn lại đè vai nàng lại, một bàn tay ngăn cách bởi y phục mò mẫm xuống phía dưới: “ Chỉ cần ta tự mình nghiệm chứng một phen, liền biết ngươi không phải là dâm phụ muốn tìm bất mãn, ai cũng có thể làm chồng .

Toàn thân nàng một trận run sợ, không phải vì sự rùng mình ở trong mộ, mà là ngón tay hắn đang xoa nhẹ địa phương riếng tư của nàng, vùng mẫn cảm rất ít khi được chạm vào bởi vì ngón tay mà trở nên run rẩy cùng cứng ngắc, Long Đồ Bích chưa hề thăm dò sâu vào, dừng động tác lại, hừ hừ cười nói: “ Như vậy liền không chịu nổi sao? Còn cần ta chứng minh như thế nào?”

Uyển Chỉ U lén lút thở dài: “ Vương gia, người cũng không thích hôn sự này đi?”

“Ừm?” Hắn thuận miệng đáp lời, cũng buông lỏng sự ràng buộc đối với nàng.

“ Lấy thân phận cùng tướng mạo của vương gia, kỳ thật có rất nhiều tuyệt sắc giai lệ xứng đôi hoặc là công chúa nước láng giềng. Ta so sánh cùng với các nàng, bất kể là xuất thân hay dung mạo cũng đều không bằng.”

“ Cái này, tựa hồ nên do bổn vương quyết định mà không phải do ngươi đoán.” Ngón tay hắn lưu luyến gương mặt bóng loáng, non mịn của nàng.

“ Đúng là do vương gia, nhưng ngay từ đầu không phải hoàng thượng không cho người cơ hội quyết định, không phải sao? Vương gia chỉ là bị động mà tiếp thu con người ta mà thôi.”

Long Đồ Bích âm thầm nhíu mày. “ Ngươi một mực dụ dỗ ta, hiện tại lại khuyên bảo ta, truy nguyên( truy tìm nguồn gốc), đều là muốn cản trở ta cưới ngươi. Vì cái gì?”

“ Ta…… ta không xứng với vương gia.”

“ Đây là lý do, bổn vương không nghĩ nghe bất kỳ lời nói dối nào từ trong miệng của ngươi.”

“ Ta không muốn làm vương phi.”

“ Làm vương phi của bổn vương, ngươi sẽ cực kỳ chịu thiệt.”

“ Mỗi người đều có tiếng nói của riêng mình, chẳng lẽ không được?”

Bỗng nhiên Long Đồ Bích cảm thấy cực kì bị thương: “ Mỗi người đều có tiếng nói riếng? Vậy chí hướng của ngươi là như thế nào?”

“ Gả cho người thường, hoặc là…. cả đời không lấy chồng.”

Hắn chau mày: “ Ngươi cảm thấy như vậy mới hạnh phúc?”

“ Hội bình yên” Nàng dùng một từ để nói ra lời thật lòng.

Hắn cười lanh: “ Nguyên lai ngươi cho rằng đi theo ta không an toan?”

“Bất luận là quá khứ hay tương lai, vương gia đều là đối tượng được vạn người kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ), đồng thời cũng là cái đích cho mọi người chỉ trích. Ta tài sơ học thiển (tài hèn học ít), trời sinh tính nhát gan, sợ nhất là gian khổ, càng sợ bản thân gánh chịu trọng trách.”

Lúc này hắn cười ra tiếng, bất quá là cười xem thường: “ Một người dám giở trò trước mặt bổn vương lại nói chính mình “ tài sơ học thiển, trời sinh tính nhát gan”, ta không biết đây là ngươi khiêm tốn a, hay vẫn là nhục nhã ta?”

Uyển Chỉ U thở dài, nàng không thể nói cho hắn nguyên nhân thật sự mà nàng không chịu gả cho hắn, nàng là người Thiên Tinh Cung, chức trách hàng đầu là không được tùy ý tiết lộ thiên cơ, huống chi lấy tính tình nóng nảy, hung hãn của Long Đồ Bích, cho dù nói tình hình thực tế cùng hắn, hắn cũng sẽ chẳng thèm ngó tới đi?

“ Ngươi qua đây” Hắn bỗng nhiên kéo nàng, đi ra thạch thất. Cũng không biết là vặn cái cơ quan gì, trước mặt vang lên thanh âm “ chi chi nha nha”, cửa đá mở ra, nàng khó khăn theo sát hắn lại xuống một tầng thềm đá, trong lòng đoán bọn họ hẳn là đi tới tầng dưới cùng của lăng mộ, có lẽ trước mặt nàng cách đó không xa là linh cữu của hoàng hậu……. nàng không khỏi rùng mình một cái.

“ Là sợ? Hay kính sợ?” Long Đồ Bích thủy chung nắm tay nàng, đối với phản ứng của nàng rõ như lòng bàn tay. Hắn dắt nàng, đem tay hai người cùng nhau đặt trên nắp quan tai “ Hiện tại trước mặt người là người nào, chúng ta đều nhận ra. Ta hi vọng trước mặt vong linh của bà, chúng ta thẳng thắn thành khẩn một chút.”

Có lẽ do lăng mộ ở tầng thứ ba dưới cùng cho nên càng rộng rãi, thanh âm của hắn ở đây cũng vang vọng, có vẻ mờ mọt mà trống trải.

“ Chỉ U………” Lần đầu tiên hắn dùng thanh âm vô cùng thân thiết gọi tên nàng như vậy “ Vòng tay này là bà tặng cho ngươi đi? Nếu không phải cực kì yêu thích ngươi, bà sẽ không dễ dàng đem vòng tay quý giá kia tặng cho ngươi. Cho nên, ta hi vọng nguơi ở trước mặt bà mà trả lời chi tiết cho ta, ngươi thật sự không muốn gả cho ta sao?”

Uyển Chỉ U một hơi hít vào hàn khí, trong lòng xoắn xuýt cùng một chỗ. Nàng rất muốn lập tức đưa ra đáp án phủ định, thế nhưng áo khoác ngoài trên người đều màng theo hơi thở của hắn, bàn tay cũng bị hắn bá đạo ôn nhu mà cầm, thậm chí ngay cả bả vai cũng dính sát vào thân thể hắn…… Nàng chưa từng nghĩ tới nguyên lai cùng một người gần gũi đứng chung một chỗ như vậy, muốn nói lời thật lòng là khó như vậy. Có lẽ…. Sở dĩ gian nan là vì không có cái gì gọi là chân tâm?

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc người bên ngoài mở cửa mộ ra, đưa lễ phẩm vào, mới phát hiện Long Đồ Bích cùng Uyển Chi U bị nhốt ở trong mộ, sợ tới mức không nhẹ.

Long Đồ Bích cực kỳ lạnh nhạt mà cười nói: “ Cuối cùng cũng thấy lại ánh mắt trời, nguyên lại trong huyệt mộ cũng không có gì hứng thú, ngày sau ta cũng không nghĩ muốn cô đơn quạnh quẽ ở nơi này như vậy. trừ phi có nguời đồng ý cùng ta cùng nhau ngủ, chết chung huyệt.” Sau khi nói xong, ánh mắt từ từ nhẹ nhàng hướng về phía Uyển Chỉ U bên cạnh.

Nàng cúi thấp đầu, không đáp lại lời hắn.

Từ hôm qua sau khi hắn hỏi nàng có hay không nguyện ý gả cho hắn, nàng liền trở nên trầm mặc. Nói là phủ nhận cũng được, cũng có thể là phủ nhận.

Lặng lặng nhìn nàng, cũng không lý giải được vì cái gì lại tìm mọi cách để ý đến nữ hài tử tâm cơ như vậy, lại vẫn chủ động cùng nàng thân cận. Là vì hắn nhận định hai người có hôn ước cho nên hành vi có thể làm càn sao? Mấu chốt chính là hắn đối với nàng có điểm hứng thú đi, lúc bắt đầu đã không thể khống chế?

Cách đó không xa một gã sai vặt chạy tới, cách ăn mặc thanh tú, mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho Long Đồ Bích cực kỳ nhìn quen mắt.

Nghênh Mai nhìn thấy Uyển Chỉ U liền “oa” một tiếng, đồng thời bắt được tay chủ tử, lóng ngóng, vụng về mà oán giận: “ Tiểu thư, cả đêm người đã đi đâu? Em đi nơi tìm người còn tưởng rằng người bị kẻ xấu bắt cóc.”

Long Đồ Bích nghe vậy cười ra tiếng,làm cho Nghênh Mai quay đầu vừa nhìn, nháy mắt sợ tới mức nói không ra lời.

“ Vân nên đổi về trang phục nữ nhi cho nguời ta đi.” Hắn nhàn nhạt mà nói với Uyển Chỉ U “ Hảo hảo nữ nhân gia, có mấy người nguyện mặc trang phục nam nhân? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ muốn lập gia đình, liền liên lụy nàng cả đời không lấy chồng?”

Uyển Chỉ U liếc nhìn hắn một cái, sau đó “Ừm” một tiếng, lầm như tiếp thu đề nghị của hắn.

“ Vương gia, có người đến tìm.” Lại có hai người đi tới, một trước một sau, đi ở phía trước là một nữ tử, chạy vội tới trước mặt Long Đồ Bích, sau đó làm như muốn ôm hắn nhưng tay vươn ra đột nhiên lại rụt trở về.

Uyển Chỉ U nhìn nàng kia liếc mắt một cái, đã bị hấp dẫn ----- bên nguời Long Đồ Bích còn có nữ tử đẹp như vậy a! Xinh đẹp, thanh tú giống như hoa lan, mặc dù không diễm lệ lóa mắt nhưng lại thanh tú, vừa thấy đã thương, mặc dù nàng là nữ nhân, cũng không nhịn được muốn thân cận nữ tử này, càng không cần phải nói nam nhân.

Thiếu nữ này là ai? Cung Long Đồ Bích quan hệ như thế nào?

Long Đồ Bích nhìn thiếu nữ này thật có phần ngoài ý muốn “ Lăng Lăng, sao ngươii lại tới đây?” Hắn cùng nam tử hộ tống kia cùng nhau chào một tiếng: “ Lăng Thiên, ngươi như thế nào không ngăn cản muội muội?”

Nguyệt Lăng Thiên nghe vậy cười khổ nói: “ Vương gia nên biết, từ trước đến nay tính tình muội muội của ta, ta không quản nổi. Tối hôm qua nàng nghe người ta nói vương gia nguời bỗng nhiên ở trong này mất tích, liền phát điên muốn tới tìm người, ta ngăn như thế nào cũng không được. Nàng vừa mới đi quanh ba vòng ở trong này.”

Long Đồ Bích nghe đối phương nói, khóe mắt lại liếc về phía Uyển chỉ U một bên trầm mặc không nói----- vẻ mặt của nàng có điểm đạm mạc, nhưng kỳ thật động tác chuyên chú lại lộ ra tâm tình thật sự của nàng vào giờ phút này. Vì thế hắn mỉm cười , đưa tay kéo nàng qua, chủ động giới thiệu---- “ Đây là Nguyệt Lăng Lăng, năm trước ta từ biên giới Long Cương quốc cứu nàng trong miệng sói, nàng vẫn giống như muội muội của ta, sống trong vương phủ. Đây là Nguyệt Lăng Thiêng, ca ca của Lăng Lăng, sau khi thiên tân vân khổ( trăm cay nghìn đắng) tìm Lăng Lăng, cũng bị ta giữ lại, hiện tại là trợ thủ đăc lực nhất của ta.”

Nguyệt Lăng Lăng mắt to trong suốt, sâu xa mà ngưng tụ nhìn trên nguời Uyển Chỉ U, ôn nhu hỏi: “ Vương gia, vị cô nương này là….”

“ Uyển Chỉ U” Long Đồ Bích nói ra đơn giản tên của nàng nhưng cho dù không giới thiệu cái khác, vân như cũ làm cho Nguyệt Lăng Lăng biến sắc.

Uyển Chỉ U nhạy cảm mà bắt được sự kinh ngạc cùng u oán hiện lên trong mắt đối phương, cái này đối với nàng từ nhỏ đến lớn đều nhìn một đống lớn di nương tranh thủ tinh cảm, loại ánh mắt này cực kỳ quen thuộc

Ài, Thật đúng là một ba vị bình, một ba lại khởi ( Ngư nhi: ko hiểu ý này lắm, ai bik chỉ dùm mình nha), chẳng lẽ muốn nàng từ giờ trở đi, liền rơi vào chiến tranh giữa các nữ nhân sao?

Uyển Chỉ U vốn cho rằng phải nán lại hoàng lăng mươi ngày, nhưng một ngày sau đó đã bị đuổi về Thiên Tinh Cung, nghe nói bởi vì Long Đồ Bích viết thư cho hoàng thượng, nói nàng bị kinh hách( hoảng sợ), lại nhiễm chút phong hàn, vẫn nên hồi cung tĩnh dưỡng cho thỏa đáng.

Thời điểm rời khỏi hoàng lăng, nàng bỗng nhiên có chút mất mát. Vốn tưởng rằng còn có thể cùng Long Đồ Bích càng tiến một bước tăng thêm sự lãnh đạm, hiện giờ xem ra hẳn là không có cơ hội.Nam nhân kia vội vã đưa nàng rời khỏi như vậy thật vì tốt cho nàng sao? Hay là bởi vì có mỹ nhân đuổi theo, không nghĩ muốn nàng vướng bận ngay trước mắt?

Từ trước đến nay tính tình nàng vốn yên lặng nhưng không hiểu sao tâm lại bị người khác quấy động, gợn sóng, may mắn nàng cũng không chào hỏi Long Đồ Bích, cố y hờn dỗ, an tĩnh mà ly khai.

Ngày thứ ba trở lại Thiên tinh Cung, mọi thứ đều như cũ nhưng Uyển Chỉ U cũng không có biện pháp bình tĩnh như trong dĩ vãng.

Nàng thường xuyên ngồi bên cạnh ao Thông Thiên, một lần một lần không ngại phiền toái mà bói đi bói lại quẻ tượng nàng đã bói trong mười năm.

Rốt cuộc “ Long Ngâm Cửu Tiêu, phong vân đại biến” là cái ý tứ gì? Tại sao sự việc lại thay đổi bất ngờ? Số mệnh ngôi vị hoàng đế là của hắn, không phải sao? Chẳng lẽ trước thời hạn hắn cướp ngôi sao?

Ài, tính không được

Nghe nói ở hải ngoại( nước ngoài) xa xôi, có người có khả năng đoán trước được số mệnh của bất cứ kẻ nào khi còn sống. Nếu có thể tìm ngươi tài ba như vậy, nàng có thể biết được tám chữ này cùng vẫn mệnh cùa mình và Long Đồ Bích đại biểu có ý gì.

Buổi tối hôm nay, Uyển Chỉ U để chân trần ngồi nghiêng ở bên hồ, dùng nhánh cây viết chữ loạn xạ trên nước, sau khi viết vài lần, nàng mới bất ngờ phát hiện chính mình viết đi viết lại đều là tên Long Đồ Bích.

Long Đồ Bích, Long Đồ Bích, Long Đồ Bích…… điệu bộ tươi cười của tên kia giống như thoắt ẩn thoắt hiện ở trong nước. Nàng có phần tức giận mà thầm mắng chính mình, như thế nào chẳng qua thấy hắn vài lần , trong lòng lại tựa như không bỏ xuống được? Hiện tại có lẽ hắn đang đắm chìm trong sự dịu dàng của nguời nào đó, chẳng lẽ nàng thật đúng là bị mê hoặc bởi một câu” Ngươi thật không nguyện ý gả cho ta” của hắn? Nếu lúc ấy nàng cự tuyệt hắn một cách rõ ràng, hắn sẽ trả lời như thế nào?

Nói không chừng hắn cũng sẽ gật đầu tán thành, việc hôn sự này lập tức nhất phách lưỡng tán, chẳng phải là chuyện tốt sao?

Hết lần này tới lần khác, bây giờ chuyện này trở nên tiến thoái lưỡng nan, nàng tự mình ở trong này hối hận, phiền não không thôi. Cái tên đầu sỏ gây nên lại đi tiêu dao ở nơi nào? Ném nàng trở về là muốn đem thời gian kéo dài đến này đaị hôn sao?

Nàng bắt đầu dùng nhánh cây kia quật quật tấm hình trên mặt nước, ý đồ muốn đánh nát tất cả dấu vết của Long Đồ Bích ở trong lòng, thình lình phía sau có người cười nói -----“ Nguyên lai ngươi cũng sẽ sinh khí phát giận? Bất quá đây mới là bộ dạng mà nữ nhân nên có” Nàng cả kinh, muốn quay đầu lại, lại bỗng nhiên bị người phía sau ôm lấy “Đoán xem ta là ai?”

Nàng tức giận nói: “ Vương gia, ngươi là hài từ mới mấy tuổi sao? Lại vẫn chơi mấy trò này!”

“ Sợ ngươi đã quên hương vị của ta, có lẽ tình nhân của ngươi có rất nhiều, không thể phân rõ từng người” Long Đồ Bích cố ý nói nhưng mặt lại chôn sau gáy nàng, thật sâu hít vào một hơi “ Trái lại hương vị của ngươi không có đổi, đáng tiếc hương vị trái lê ngày đó đã không còn”

Khuôn mặt Uyển Chỉ U đột nhiên đỏ lên, làm cho nàng nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt bất ngờ không phòng bị kia, vội vàng nói: “ Vương gia phân biệt được mùi của từng nữ tử sao? Có lẽ đối với vương gia mà nói, hương vị của tất cả nữ nhân đều không khác biệt lắm”

“ Đương nhiên không giống nhau, nữ tử thanh lâu đều là mùi vị son phấn tầm thường, còn của ngươi là mùi thơm nhàn nhạt, mặc dù có chút lãnh bất quá có thể làm cho người ta rơi vào thanh tỉnh.”

Trong lời của hắn có mâu thuẫn mà lại mạc danh làm cho nàng hưng phấn. Không biết một hồi ghen tuông từ chỗ nào tới, nàng nhịn không được chế giễu nói: “ Ngươi cũng cảm thấy được trên người Nguyệt Lăng Lăng có mùi thơm của nữ nhân, vương gia chưa từng hảo hảo ngửi qua sao?”

Hắn đang quấy rầy sau gáy nàng bỗng nhiên dừng lại, buồn cuời hỏi: “ Ngươi sẽ không là ghen với muội ấy đi?”

“ Phi!” Nàng phi một hơi, mặt hồng tim đập mà đưa tay tách hắn ra, quay mặt qua chỗ khác.

Long Đồ Bích đứng bên cạnh nàng, tò mò mà đánh giá hồ Thông Thiên : “ Nước này quanh năm đều sạch như vậy sao? Nghe nói mỗi lần tân đế đăng cơ đều phải đến hồ Thông Thiên tắm rửa”

“ Đây là nguồn nước tự nhiên từ dưới đất, nhìn như yên ả nhưng cũng có thay đổi mới” Nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh mà thay đổi đề tài.

“Thiên Tinh Cung lớn như vậy, ngươi ở trong này như thế nào?”

Nàng cười cười: “ Nơi này có rất nhiều sách có thể xem, còn có sao. Giống như đêm nay, rất nhiều sao, mỗi hạt đều ở vị trí của nó, các chấm nhỏ được sắp xếp giống như một bức tranh, mỗi ngày nhìn chúng đương nhiên sẽ không chán”

“ Nga…., sao sẽ giống tranh?” Hắn ngửa đầu nhìn, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không bắt được trọng điểm, không nhìn ra nguyên do.

Uyển Chỉ U cười kéo tay hắn “ Ngồi ở chỗ cao có lẽ sẽ nhìn được rõ ràng hơn nhiều.”

Đây không nhưng là lần đầu tiên nàng chủ động kéo tay hắn mà còn thi triển khinh công đồng thời đưa hắn kéo lên trên cây hòe cao lớn bên cạnh ao. Cây cao khoảng chừng bốn tầng lầu, nhìn lên bầu trời giữa những cành là, kỳ thật không hề bị che như dưới đất có thể thấy được rõ ràng, xuyên thấu qua cành lá nàng có thể chỉ cho hăn “ bức tranh sao” một cách rõ ràng.

“ Ngươi xem ngôi sao bên trái này, so sánh với ngôi sao nhỏ bên phải thì lớn hơn, giống như một đôi mẫu tử, gắn bó kề cận cùng một chỗ bên nhau”

Long Đồ Bích nhìn một hồi, cười giả tạo, nói: “ Ta như thế nào cảm thấy nó giống một đôi phu thê? Ngôi sao lớn một chút đích thị là trượng phu, ngôi sao nhỏ hơn đích thị là thê tử”

Uyển Chỉ U buồn cười mà thở dài: “ Được rồi, theo ngươi thấy thế nào. Một loạt phía đông nhất định là Bắc Đẩu Thất Tinh, ánh trăng tối hôm nay không rõ, có thể thấy rất rõ. Người ta nói trăng sáng sao thưa, lúc ta còn bé nghĩ rằng nó là thành ngữ, lớn học được cách nhìn bầu trời mới biết câu nói này rất có đạo lý. Ánh trắng sáng ngời, ngôi sao tự nhiên cũng bị tối đi” Long Đồ Bích liếc nhìn nàng một cái, khuôn mặt xinh đẹp trong giấc mơ lần trước cùng vầng sáng lúc này giống nhau, khi nói tới ánh sáng của ngôi sao, nàng có tự tin cùng ánh sáng rực rỡ trước nay chưa từng có giống như nàng hòa hợp ở chung cùng một chỗ với chúng, thanh âm cũng đã mang vài phần mơ màng làm tim hắn không khỏi đập “ thình thịch”

Nàng cũng không chú ý tới hắn đang nhìn mình, quay đầu tự nói tiếp: “ Mới trước đây ta nghe xong chuyện xưa của Ngưu Lang Chức Nữ, cuối cùng tình yêu tìm kiếm trên ngân hà nhưng ngân hà không phải hàng đêm đều có thể nhìn đến, giống tối nay liền nhìn không tới. Có đôi khi ta nghĩ trời cao như vậy, xa như vậy, cho dù đêm thất tịch Ngưu Lang Chức Nữ có thể tương phùng, ta cũng nhìn không tới a! Nếu có thể leo lên trên trời thì thật tốt, cha ta từng gạt ta, nói: ví như ta liên tục đi về phía tây, có thể tìm đến thông thiên lộ( đường lên trời), tốc hành ngân hà…….”

“ Không cần lên trời, kỳ thật sao cũng ở dưới chân ngươi” Đột nhiên Long Đồ Bích sâu xa mở miệng

“A, dưới chân?” Uyển Chỉ U khó hiểu mà nhìn về phía hắn: “ Có ý gì?”

Hắn chỉ xuống phía dưới “ Ngươi xem đây không phải là ánh sáng của ngôi sao sao?”

Uyển Chỉ U cúi đầu, lúc này mới hiểu ý của hắn ----- trên mặt nước của hồ Thông Thiên, chất đầy những ngôi sao trên bầu trời, thật giống như biển sao chìm vào giữa mặt nước xanh biếc, đẹp không gì sánh nổi.

Trước kia nàng ngắm sao, luôn luôn ngẩng đầu nhìn, chưa bao giờ cúi đầu xem qua, bây giờ không khỏi ngây ngẩn cả người nhưng lại không nghĩ khen ngợi hắn, đành phải cãi chày cãi cối vài câu “ Ta nói đích thì nên nhìn trên trơi. Mò trăng đáy nước, dù sao cũng là hư ảo, thấy được, không sờ được”

“ Ngươi làm sao biết không sờ được,?” Mâu quang của hắn biến hóa kỳ lạ “ Xuống phía dưới có thể đụng đến.”

Đột nhiên hắn bắt lấy bờ vai nàng, dùng lực nhảy xuống, tại thời điểm nàng không kịp phản ứng, hai người “ bùm” một tiếng rơi vào trong nước.

Bọt nước văng khắp nơi,Uyển Chỉ U nhất thời không cách nào mở mắt, cũng không có cách nào hô hấp. Không chút chuẩn bị, nàngbị dụ dỗ, giống như người chết đuối, chỉ có thể loạn xạ đạp đạp, tìm kiếm thứ gì đó co thể leo lên.

Ngay tại lúc nàng cảm thấy chính mình khó thở, thời điểm sắp hít thở không thông, có một cỗ lực lượng cường lớn nâng nàng lên, đưa nàng lên trên bờ.

Nàng không ngừng ho khan, ho ra một vũng nước, nàng tức giận đến hung hắng, đấm Long Đồ Bích một quyền: “ Lần sau không cho phép trêu đùa ta như vậy!”

“ Thật xin lỗi, ta không biết ngươi không biết bơi.” Hắn đắc ý cười, đôi tay giữ chặt nàng, cúi thấp đầu, không chút báo trước mà hôn nàng.

Thật không dễ dàng đề có thể hô hấp, lại bị hắn ngăn chặn môi, Uyển Chỉ U khổ sở chỉ muốn đầy hắn ra, bất qua sau một cái chớp mắt nàng lại cảm thấy có chút bất đồng, từ trong miệng hắn truyền tới một luồng khí làm cho hô hấp của nàng dần dần thông thuận trở lại.

“ Nhiều sao?” Hắn ôn nhu hỏi, thanh âm mang theo vài phần mị hoặc lòng người.

Nàng đỏ mặt, thấp giọng nói: “ Nếu để cho Nghênh Mai nhìn thấy thì nguy rồi. Nha đầu kia, động tĩnh lớn như vậy thế nào cũng sẽ tới xem thử?”

“ Sẽ không, bởi vì….. ta điểm huyệt đạo cảu nàng rồi.” hắn xấu xa cười, nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng tức giận của nàng, lại một lần nữa che lại cánh môi của nàng.

Bởi vì đã cho nàng cơ hội thở dốc, cho nên bây giờ, hắn trực tiếp đoạt lấy, môi lưỡi đồng dạng cuồng phong bạo vũ giao chiến khiến cho nàng giống như bị tát cạn khí lực phản kháng, quần áo ướt đẫm trên thân thể cũng không thể giúp dập tắt lửa ngược lại giống như đổ dầu vào lửa.

Lúc Uyển Chỉ U nhận thấy chính mình đang lấy một loại phương thức quẫn bách làm cho nàng xấu hổ, cơ thể trần truồng giống như lúc mới sinh mà đối mặt với trời xanh cùng với cái nam nhân trước mặt này, lúc này nàng mới ý thức được, nam nữ hoan ái là bao nhiêu đáng sợ, vướng víu.

Nàng thở gấp, ý đồ chống cự: “ Vương gia, nơi nay là thánh địa hoang thất, chúng ta cũng chưa thành thân……”

“ Gọi tên ta” Long Đồ Bích nhíu mày, cười phản bác: “ Đừng quên ta là người hoàng thất, sớm hay muộn nơi này và nàng đều thuộc về ta, ta chỉ sử dụng quyển lợi của mình trước thời hạn.”

“ Đúng là vương gia, chúng ta còn không có…….” Đột nhiên dưới thân nàng truyền đến một hồi run rẩy, kinh sợ, chấn kinh.

Hắn cúi người ngậm môi của nàng, có chút nỉ non không rõ nói: “ Gọi tên ta, ta có thể dạy cho nàng làm thế nào để không quá đau.”

Uyển Chỉ U không khống chế nổi nước mắt, nhẹ giọng than thở: “ Ta, ta không nghĩ muốn biến thành cái loại nữ nhân mà trước kia vương gia thân mật….”

“ Các nàng chưa từng có tư cách gọi tên ta” Hắn ngưng tụ. Rôt cuộc nữ nhân này còn quạt cường bao lâu? Hắn nhanh “ kiên trì” không được.

“ Vì cái gì….. lại chọn ta?” Nàng nức nở, muốn dùng tay che kín ánh mắt, song tay lại bị hắn gắt gao đè trên đỉnh đầu.

“ Ngay từ đầu là vì thánh mệnh, nhưng về sau…….. là vì ta nghĩ muốn nghe theo tâm của chính mình” Long Đồ Bích không cách nào cố chấp để nàng gọi tên mình, hắn mặc cho dục vọng, thúc dục ham muốn, lấy phương thức lắc lư thân thể đối phương, rung động linh hồn lẫn nhau.

Đau đớn làm cho thân thể Uyển Chỉ U căng thẳng, không biết nghênh hợp như thế nào. Nguyên lai trước kia nghe qua cùng xem qua, tại thời điểm thực tế căn bản không có tác dụng. Kinh sợ, khó xử, rụt re, kháng cự đều làm cho nàng phóng túng chính mình. Nhưng Long Đồ Bích không cho nàng thời gian thích ứng cùng trì hoãn, hắn càn rỡ mà yêu cầu toàn bộ của nàng, đem toàn bộ ấn kí của hắn khắc trên người nàng.

Cho dù hắn biết, sau đêm nay, nàng có khả năng sẽ hận hắn, sẽ càng thêm chán ghét hắn nhưng sau khi hắn suy nghĩ mấy ngày, vẫn lại đi ra ra kế hoạch như vậy.

Liên tiếp mấy ngày không thấy nàng, cuối cùng cả ngày cả đêm đều nhớ tới nàng, nàng ở trong lòng hắn phân lượng cũng theo từng ngày mà không ngừng tăng lên. Nếu hắn đồng ý không cưới nàng, tựa hồ thực có lỗi với không chỉ hoàng thượng mà còn là tâm của chính mình. Phải như thế nào mới có thể chặt đứt ý nghĩ không lấy chồng của nàng? Tước chiếm giữ lấy người của nàng, tiện đà giữ lấy lòng của nàng, đây tựa hồ là phương pháp kém cỏi nhất nhưng là lựa chọn nhanh nhất.

Những chấm nhỏ giữa đêm đang dần dần tan ra, ánh trăng không biết từ chỗ nào hiện ra ánh sáng rực rỡ, mềm mại, tình cảm mãnh liệt thuộc về hai người vừa mới qua cao trào .

Uyển Chỉ U cuộn thân thể mình lại, không dám nhìn mắt Long Đồ Bích nhưng hắn lại cẩn thận mà ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu, yêu thích mà vỗ phía sau lưng nàng, giống như đang dỗ nàng đi ngủ.

“ Ngươi là cố ý.” Nàng than thở, ở trong ngực hắn ấp úng nói: “ Ngươi muốn cho ta không có cơ hội hối hận.”

Nhìn lên ánh trăng, Long Đồ Bích sâu xa cười: “ Đúng vậy a” Hắn biết nàng cực kỳ thông minh cho nên hắn thừa nhận rõ ràng, không e dè.

Ngầng mặt lên, dừng ở đôi môi hình vòng cung cùng chiếc dũi cao của hắn, nàng cực kỳ nghiêm túc mà nói: “ Ngươi xác định muốn thành thân với ta ? Không phải ý chỉ của bệ hạ?”

“ Ừm” Tay hắn vốn đang vỗ nhẹ phía sau lưng bây giờ trở nên vuốt ve, vỗ về chơi đùa, hiển nhiên hắn có phần chờ không kip, cảm xúc mãnh liệt lần thứ hai đã đến.

Nàng nghiêm mặt lại, nói: “ Được rồi, ta đây có một điều kiện, nếu như ngươi đáp ứng, ta có thể gả cho ngươi, nếu như ngươi làm không được, mời ngươi nói cùng hoàng thượng, ta tình nguyện làm ni cô cũng không nguyện ý lập gia đình.”

“ Điều kiện?” Hắn buồn cười mà nhìn nàng, nàng có còn có điều kiện gì?

“ Từ nhỏ ta sinh trong gia đình giàu có, nhìn chán nhóm người di nương vì tranh thủ sủng ải của phụ thân mà lục đục với nhau, ngươi có thể nói ta ích kỷ, nhưng ta không muốn mỗi đêm trong tương lai người nào đó ở trong phong ngươi qua đêm cùng ngươi ồn ào ta sẽ buồn bã, không vui. Cao tổ( tổ tiên) hoàng đế ở triều đại trước dù có chung tình nhưng trừ bỏ Diễm Cơ mà hắn yêu nhất, ở ngoài thì cũng có đến mấy vị cơ thiếp tràn đầy hậu cung. Ta nghĩ muốn biết, ngươi có thể hay không tiếp nhận một nữ nhân không cho ngươi cưới trắc phi?

Thấy nàng nói những lời lẽ mà không một nữ nhân nào dám yêu cầu trượng phu của mình, Long Đồ Bích tựa tiếu phi tiêu nhìn nàng, sau một hồi mới hỏi: “ Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu mà nàng không chịu gả cho ta chứ?”

“ Liền tính… là đi” Nàng do dựumột chút, vẫn là không nói gì đến chân tướng tám chữ kia.

“ Nhưng nàng có biết hay không, tiên hoàng sủng Diễm Cơ, cũng không phải là thê tử của ông”

Nàng ngẩn ra. Lời này là có ý gì?

Hắn cười, dùng lực ấn xuống một cái ở phía sau nàng: “ NHư vậy, ta cũng có điều kiện, nếu như nàng đáp ứng ta, ta có thể đáp ứng yêu cầu của nàng?” Hắn nhất định phản tương nhất quân(phản đối, phản kháng)

“ Là cái gì?” Nàng nghi vấn nói

“ Từ nay về sau, không được gọi ta là vương gia, chỉ gọi tên ta.” hắn sâu sắc mà nhìn nàng,chờ mong dừng trên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Nàng sửng sốt một hồi lâu, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm. Chỉ đơn giản như vậy? Gọi tên thì có khó gì?

“ Đồ Bích?” Nàng thử mở miệng, chỉ thấy trong mắt hắn toát ra ngọn lửa. Ngay sau đó, thân thể bị hắn bao phủ, áp trụ….. Bây giờ , không có đau đớn như lần đầu tiên, nhưng cảm thấy toàn thân đều như bị bỏng bởi lửa nóng, vô luận như thế nào thân thể cũng không có biện pháp dập tắt lửa, mãi đến khi hắn lại một lần xâm nhập đến nơi thâm sâu trong cơ thể nàng, nàng mới không cách nào kiềm chế xuất ra rên rỉ thật dài, giống như chiếm được thỏa mãn cùng an ủi.

Nguyên lai, nàng cũng mãnh liệt hi vọng bị hắn đòi lấy như vậy, bị hắn giữ lấy, bị hắn yêu, mà cái nam nhân yêu nàng này lại khiến nàng động tâm như vậy.

Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần thiết phải trốn tránh. Ví như tám chữ kia nhất định là số mệnh của bọn họ thì nàng lựa chọn cùng hắn đối mặt .