Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 47: Hảo cảm thấp nhất



“Hắt xì… Hắt xì…”

Đi vào đại sảnh rộng mở sáng ngời, Mân Huyên dùng khăn tay che miệng mũi,liên tiếp đánh hắt xì. Cô gái tiếp tân hình như nhận ra nàng, chỉ liếc nhìn nàngmột cái liền tiếp tục cúi đầu.

Không bị ai ngăn trở, nàng bước vào thang máy trống trải, đầu óc choáng vángnặng nề, hai chân như nhũn ra, bước trên đường như dẫm trên bông mềm mại, thânthể vô cùng khó chịu, đôi mắt không ngừng chảy nước mắt lại toát lên một tiathông minh.

Tối hôm qua nàng tắm liên tục hơn một giờ, mãi đến khi cảm thấy toàn thânđông lạnh cứng ngắc vô cùng mới vừa lòng đi ra. Nằm trên giường, quả nhiên nhưdự đoán, ban đêm bắt đầu lên cơn sốt, sáng sớm hôm nay rời giường đo nhiệt độ,tới tận ba mươi chín độ rưỡi.

“Là Lăng tiểu thư sao?” Nàng ra khỏi thang máy, đang cúi đầu chùi nước mũi,lại có một tiếng nói mềm nhẹ chui vào tai.

Nàng tùy tay ném khăn tay vào thùng rác, một nữ thư kí đứng phía sau, mặc váyáo, khuôn mặt thanh tú đeo kính đen, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, mái tóc dàiđen nhánh được búi đơn giản ra sau, nở nụ cười khác hẳn với nụ cười tiêu chuẩnvì công việc của Từ Bang, tất nhiên làm nàng có ấn tượng tốt.

“Đúng vậy, tôi là Lăng Mân Huyên.” Nàng vừa mới nói một câu, cảm giác thấymũi lại khó chịu, vội vàng lấy khăn giấy, quay người đi hắt xì vài cái. Nàngquay lại, cười xin lỗi: “Thật có lỗi, tôi bị cảm mạo.”

“Không sao, Lăng tiểu thư, tổng tài bảo tôi chờ cô ở chỗ này.” Cô gái vẻ mặtthành thật nói, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, “Nếu cô muộn thêm năm phút nữa,tổng tài sẽ đi tham dự một buổi bàn bạc chuyện kinh doanh.”

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô.” Mân Huyên lễ phép gật gật đầu, nở một nụcười thân thiết với người trước mặt, nhanh chóng hướng văn phòng tổng tài đitới.

Đứng lại trước cửa văn phòng, nàng hít sâu một hơi, đang ngẩng đầu chuẩn bịgõ cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện. Nàng do dự một chút, taycứng lại trong không trung.

“Tài khoản giao dịch còn chưa giải quyết xong?” Thanh âm của Doãn Lạc Hàn sắcbén dị thường, “Đã ba ngày, năng lực của anh làm tôi rất hoài nghi, xem ra vịtrí của anh cần để cho người khác ngồi…”

Nhất thời truyền đến tiếng hút khí, người bị chỉ trích kia kinh hoảng cầuxin, “Không, không, không, tổng tài… Mong tha thứ cho tôi lần này… tôi, tôi làcó nguyên nhân… Ngày hôm qua mẹ tôi bị bệnh… Lòng tôi lo lắng lại khó chịu,nên…”

“Nhập nhằng giữa công và tư, đây không phải lí do.” Giọng hắn lãnh khốc vôtình, “Sau này anh có thể tìm một công việc tốt hơn, anh lập tức đi phòng tài vụlĩnh ba tháng tiền lương…”

“Tổng tài, mong tha thứ cho tôi, đừng xa thải tôi, nhà tôi còn vợ cùng haiđứa con cần nuôi dưỡng, mẹ tôi lại trúng gió nằm viện, tôi thật sự không thểkhông có công việc…”

“Đi ra ngoài! Tôi hy vọng không cần kêu bảo vệ đến mời anh.” Hắn lạnh lùngnói, biểu hiện không hề thương lượng.

Lát sau, cửa bị mở ra, Mân Huyên nhìn thấy một người đàn ông trung niên mắtươn ướt, vẻ mặt cầu xin đi ra.

Hiệu suất công việc chậm một chút, hắn sẽ sa thải người ta, người này cũngquá không có nhân tính, nàng nắm chặt tay, ấn tượng vốn không có bao nhiêu tốtđẹp về Doãn Lạc Hàn trong nháy mắt tụt xuống mức thấp nhất. Chỉ cần tưởng đếnchính mình sắp cùng một tên ma vương lãnh huyết vô tình giao tiếp, mạch máu toànthân nàng sẽ đông cứng trong nháy mắt.