Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 1: Hai cô gái trẻ



Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điềuhòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè.

Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt,nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiênnghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộmột tia lo lắng.

Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng luixuống.

Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm,chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹpđược cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức.

Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếnggiày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóngkhoáng mà ngồi vào vị trí đối diện.

Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càngthêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà caoquý.

“Mân Mân, sao lại đột nhiên hẹn tớ đến quán cà phê?” Cô gái nhẹ nhàng đem túiLV đặt ở bên cạnh, rồi lập tức quay sang nhìn bạn mình.

“Xem ra hôm nay cậu lại tới thăm cha.”

“Chỉ Dao, cậu biết không…” Mân Huyên chậm rãi mở miệng, hai mắt nhìn xa xămvề một điểm bất định, vẻ mặt có chút hổ thẹn cùng ảo não.

“Lâu như vậy không đi thăm cha, tớ cảm thấy tóc cha bạc đi rất nhiều. Tớ thậtlà đồ bất hiếu, lâu như vậy mới nhìn đến cha.”

Chỉ Dao gọi bồi bàn nói gì đó, nghe Mân Huyênn nói xong, nhịn không được liếcmắt một cái xem thường.

“Mân Mân, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều. Thời gian trôi qua, con người ai cũngphải già đi, huống chi cha cậu đã ngoài bốn mươi, già đi là chuyện bình thường,Chờ cha cậu mãn hạn tù trở về, cậu hiếu thuận với người không được sao?”

Mân Huyên cúi đầu thở dài, mười mấy năm trước, nàng cũng từng có một gia đìnhấm áp hạnh phúc. Cha mở một công ty nhỏ nhưng cũng đủ cho gia đình nàng sống mộtcuộc sống thoải mái, vui vẻ.

Ai ngờ đâu có một ngày, mẹ nàng nhận được một bức thư nặc danh nói cha nàngngoại tình bên ngoài, hiện đang thuê phòng ở khách sạn. Mẹ nàng giận dữ khôngkiềm chế được, phát điên lao ra ngoài.

Đêm đó, sấm rung chớp giật đầy trời, mưa không ngừng rơi, rất to, càng lúccàng nặng hạt, mưa đập vào cửa sổ không ngừng đánh vào tâm trí nàng rất đau, rấtđau…

Đứa bé là nàng phải cuộn mình lại trốn trong tủ quần áo, thẳng đến ngày thứhai, cảnh sát tới, nàng mới biết mẹ cùng người đàn bà kia ngã trong vũng máu,phụ thân cầm dao gây án nên phải đi tù.

Từ đó, cái công ty nhỏ của cha được thúc thúc tiếp nhận, nàng thành trẻ mồcôi. Ở nhà thúc thúc được hai tháng, nàng liền tự động đưa ra ý muốn đi cô nhiviện, thúc thúc đương nhiên không đồng ý, thử nghĩ, thúc thúc vừa mới tiếp nhậncông ty của cha, thành người giám hộ hợp pháp của nàng, nếu nàng không cùng bọnhọ ở một chỗ, lại ở cô nhi viện, người ngoài sẽ đánh giá hắn như thế nào?

Ngày hôm sau, nàng xách đống hành lí còn lớn hơn mình ra khỏi cửa, với khuônmặt quật cường cùng tính tình bướng bỉnh, thúc thúc không thể ngăn cản nên đànhthỏa hiệp.

Cho đến khi nàng thành niên, chính là ba năm trước đây, nàng mới chính thứclấy hết dũng khí, lần đầu tiên đến thăm phụ thân.

Đối mặt với đứa con hơn mười năm không thấy, lúc đó cha không muốn thấy nàng,lại nhờ người báo tin, nói hắn chỉ có một yêu cầu, trở lại nhà thúc thúc đi, đểthúc thúc chăm sóc nàng, cha mới bằng lòng thấy nàng. Nàng không thể cự tuyệt,lập tức đồng ý.

“Mân Mân, tớ…” Chỉ Dao vừa muốn nói gì thì điện thoại trong túi reo lên. Cúpđiện thoại, nàng vui vẻ nắm tay Mân Huyên: “ Mân Mân, Mân Mân, có phải cậu đanglàm đại lý lái xe?”

“Đúng vậy. Dù sao chỉ là nhận lái xe cho những ngời say rượu hoặc hành độngkhông tiện, nhanh kiếm được tiền mà lại không vất vả.” Mân Huyên lặng đi mộtlát, rồi mắt trở nên sáng ngời: ‘Ý cậu là…”

“Đúng rồi!” Chỉ Dao tinh nghịch chớp mắt vài cái: “ Tớ vừa nghe điện thoại,một người bạn của tớ nói lão bản của hắn uống rượu, cần một người lái xe. Ngườiđó siêu có tiền, đến lúc nhận tiền boa khẳng định không ít. Mau, mau, mau, tớnói địa chỉ cho cậu, cậu đi ngay đi.”