Bỏ Ngươi Cưới Ai

Chương 7



Linh —

Chu Lập Nghiệp cảm thấy tâm tình của chính mình không giống như bình thường, tiếng chuông di động trong túi liền vang lên, hắn mở ra liền thấy số điện thoại di động của La Mật Âu gọi đến.

"Alo?"

"Uy, ngươi còn ở Đài Bắc sao? Rốt cuộc lão đại tìm ngươi nói chuyện gì?" La Mật Âu từ lúc làm việc cùng Ôn Duẫn Bân liền sửa không gọi là anh họ nữa, luôn bướng bỉnh mà gọi hắn là"lão đại ".

"Ta đang trên đường về." Nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng lảnh lót của cô, khóe môi hắn cũng giơ lên. "Ngươi nữ nhân này lại dò xét hành tung của ta."

"Quái, ai dò xét? Giữa trưa sang nhà ngươi ăn cơm là mẹ nuôi nói cho ta biết, ngày hôm qua bà nhận được điện thoại của lão đại nói muốn tìm ngươi, sáng sớm hôm nay ngươi liền lên Đài Bắc không biết là có việc gì gấp, ta gọi điện hỏi lão Đại thế nhưng anh ấy nói ta quản nhiều chuyện suốt ngày kiểm tra hành tung của lão công quả thực giống thiếu phụ luống tuổi có chồng —"

"A, anh ấy nói thế thật là chuẩn xác." Chuẩn xác nhưng làm cho hắn cảm thấy có điểm uất ức.

"Hừ, ta thế nào xui xẻo như vậy." Cô lập tức hét lên. "Ta là lo lắng cho ngươi, sợ ngươi không cẩn thận làm chuyện gì chọc tới lão đại bị hắn gọi đến Đài Bắc đào hầm chôn, nói như thế nào chúng ta cũng có hai mươi mấy năm là bạn bè. Ta phải hỏi rõ ràng mộ của ngươi ở đâu! Để còn thắp cho ngươi nén hương!"

"Nhắc nhở ta đừng quên nói cho ngươi con số trúng giải độc đắc tiếp theo đúng không?

"......... Ha ha ha, ngươi còn nhớ rõ a!"

La Mật Âu cười khan đây là nhiều năm trước hai người bọn họ nói giỡn khi cô đề cập qua chuyện ngày sau bọn họ ai đi trước một bước phải về báo mộng dãy số trúng độc đắc kế đó cho người còn sống, hắn không đề cập tới cô thiếu chút nữa quên rồi.

Nghe tiếng cười sang sảng của cô trong lòng Chu Lập Nghiệp cảm giác lẫn lộn.

Thiếu chút nữa! Chính mình sẽ phá hủy cuộc sống khoái hoạt, vô ưu vô lo của cô, tự tay hại cô trở thành oán phụ (phụ nữ có chồng), cùng đồng lõa với người nhà Kha gia.

Vì điểm này, hắn sẽ không so đo với chuyện Ôn Duẫn Bân lập mưu hãm hại hắn ngược lại cảm kích đối phương làm việc xấu sinh ra điều kiện tốt làm cho hắn tỉnh ngộ khiến hắn vẫn còn có cơ hội thay đổi.

Chỉ cần làm cho tiểu Âu hạnh phúc, chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm.

"Tiểu Âu —"

"Ngươi chờ một chút —"

La Mật Âu đánh gãy lời nói của hắn trong di động truyền đến tiếng nói chuyện của cô cùng một người đàn ông.

Chu Lập Nghiệp nín thở lắng nghe, xác định người nói chuyện cùng cô chính là Kha Dục Nhân một cơn tức giận lập tức đổ bộ đến.

"Tiểu Âu!"

Hắn hướng tới di động hô to, bên kia di động âm thanh nói chuyện vừa rồi lập tức im lặng.

"Này, màng nhĩ ta thiếu chút nữa bị ngươi phá hỏng!"

La Mật Âu chỉ rời đi di động mới một chút vì cô trước đó đã vào phòng thay quần áo mặc thử bộ đồ mới để hỏi ý kiến bạn trai mới nói mấy câu cô không dự đoán được Chu Lập Nghiệp đột nhiên giống như sư tử cái rống lên, cô sợ tới mức thiếu chút nữa làm di động rơi xuống đất.

"Kha Dục Nhân có phải đang cùng một chỗ với ngươi? Các ngươi đang làm cái gì?" Hắn chất vấn, tự nhiên chưa phát giác ra chính mình đang rất "Nhập vai" hoàn toàn rất giống giọng điệu của một ông chồng khi ghen tuông.

"Ừ. Hắn nói muốn mua một bộ tây trang mới, muốn ta chọn giúp cho nên chúng ta đang ở công ty bách hóa để thử đồ, mua xong liền đi ăn bữa tối." Cô dừng một chút"Ngươi vừa rồi lớn tiếng như vậy chỉ là muốn hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta sẽ bắt cá hai tay cùng người khác hẹn hò?"

Không phải hoài nghi! Chỉ là lòng hắn sinh khí chỉ muốn bức cô lấy chân ra mà đá cái tên kia ly khai bên người.

"Ta không nhàm chán như vậy, cơm nước xong lập tức về nhà, ta có việc muốn nói với ngươi, tuyệt đối không cho phép qua đêm bên ngoài, biết chưa?

"Thần kinh a! Ta như thế nào có thể về nhanh như vậy — ai nha, biết rồi, ngươi so với ba ta còn quản lý chặt hơn." Bên kia đầu dây mặt cô thoáng cái đỏ hồng không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.

"Dù sao ngươi phải nghe ta bởi vì ta bất kể nói cái gì,làm cái gì nhất định đều là muốn tốt cho ngươi."

La Mật Âu mơ hồ cảm thấy được hắn có chút không bình thường loại lời nói buồn nôn này bình thường hắn tuyệt sẽ không nói ra.

Kỳ thật không nói cô cũng hiểu được Chu Lập Nghiệp miễn cưỡng lắm mới làm bạn cùng cô trong lòng hắn kỳ thật coi trọng lẫn nhau như tình thân gia đình đối với cô. Đối xử với cô giống như người nhà thà rằng làm thương tổn chính mình cũng không có thể tổn hại đến cô điểm này cô tuyệt đối vô cùng tin tưởng.

"Ngươi hôm nay rất kỳ quái lão đại rốt cuộc tìm ngươi nói chuyện gì?" Cô đoán rằng có lẽ đã có chuyện xảy ra giữa hai người họ.

"Không có gì hắn chính là muốn ta hỗ trợ nghĩ ra khẩu hiệu tuyên truyền cho lần tuyển cử tới mà thôi." Chu Lập Nghiệp đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật.

"Lần tuyển cử tới còn lâu mới đến anh ấy chuẩn bị quá sớm để làm gì?" Cô thật sự tin là thật. "Vì thế này mà tìm ngươi lên Đài Bắc thảo luận? Thật sự là ăn no nhàm chán!Đi lại rất tốn thời gian mỗi ngày ngươi không có việc gì ở nhà chờ hắn gọi đến sao? Thật biết cách dụ ngọt người khác."

"Ừ, có lý, ta sẽ đem những lời lo lắng của ngươi nói lại cho hắn."

Tuy rằng giọng nói của cô là bênh vực hắn nhưng hắn vẫn là nghĩ muốn trêu trọc cô.

"Hì hì." La Mật Âu lập tức cười gượng hai tiếng, lấy lòng thương lượng "Chu Lập Nghiệp thân ái. Ta là bênh vực kẻ yếu là ngươi, ngươi hẳn sẽ không thật sự lấy oán trả ơn, hại ta bị lão đại chỉnh chết chứ?"

"Hừ, hắn rất đau mới đi chỉnh chết ngươi. Dù sao nhớ rõ lời ta nói, về nhà sớm một chút."

"ừm, được rồi, bên ngoài mưa to lắm đường đi khó khăn ngươi lái xe về nhà phải cẩn thận."

"Lái xe?" Chu Lập Nghiệp nhìn ngoài mưa to tầm tã"Ta không lái xe, buổi sáng đi xe điện ngầm tới, xem ra tình cảnh này ta —"

Hắn dừng một chút, một cái ý niệm trong đầu vừa mới hiện lên còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo miệng đã muốn nói ra.

"Hẳn là sẽ khuya lắm mới về đến nhà." Hắn nhìn bên ngoài mấy cái xe taxi đang chờ đón khách. "Bởi vì trời mưa to xe taxi một chiếc cũng không còn thừa lại còn có không ít người chờ xe ngươi cũng biết ta chán ghét cùng người khác đi tranh đoạt xe —"

"Thế đi xe điện ngầm? Ngươi không phải lúc sáng đã đi sao?"

"Làm ăn rất tốt, rõ ràng đầy ngập khách."

Hắn ngồi đấy nhìn thấy có đến tám phần vẫn còn chỗ trống xe điện ngầm chậm rãi đi qua trước mắt. Không hề cảm giác được tội lỗi của mình vẫn nói dối trắng trợn.

"Thiệt hay giả? Tuy rằng hôm nay là ngày nghỉ! Nhưng thời tiết không tốt, sao lại có nhiều người đi ra ngoài?

"Ừ, thật nhiều người."

Hắn nhìn thấy đám đông thưa thớt tại đại sảnh lần đầu phát hiện tài nói dối của chính mình thực sự quá giỏi.( mjka: =.= ; Rùa xanh: bó tay chân)

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hẳn là không đến mức phải đợi đến mấy tiếng đến đêm mới có thể về nhà đi?"

La Mật Âu bỗng nhiên nghĩ đến mẹ nuôi nói Chu Lập Nghiệp buổi sáng đi ra ngoài mặc chiếc áo khoác rất mỏng, mưa to làm cho nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp hiện tại khẳng định hắn —

"Ắt xì!"

"Ngươi bị cảm?"

"Không có, lúc ở Đài Bắc bị ngấm một chút nước mưa, hiện tại gió thổi có chút lạnh. Ngươi tiếp tục đi dạo phố, không cần lo, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp, tạm biệt."

"Này —"

Hắn nghe thấy tiếng gọi lo lắng từ di động, không chậm trễ muốn chấm dứt trò chuyện.

"........ Chu Lập Nghiệp, ngươi đang làm cái gì?"

Hắn nhìn di động tự hỏi, giờ phút này bỗng nhiên suy nghĩ trở lại cảnh tượng hôm chia tay mối tình đầu —

Ngày đó, hắn cùng bạn gái đi dạo phố, ăn cơm rất giống tiểu Âu như bây giờ thì nhận được điện thoại nhàm chán của cô gọi tới, hắn thuận miệng hỏi đùa ngươi đang đi chơi cùng bạn ở đâu vừa nghe nói cô đang ngồi trên xe buýt trở về thì bị thả xuống bến, lái xe muốn hành khách xuống xe đi bộ đến trạm có bảng hiệu chờ chuyến kế tiếp hoặc là đi bằng xe taxi, chưa quen với cuộc sống nơi đây cô nhìn không thấy chiếc xe taxi nào, xe buýt cùng nhà ga cũng không biết ở chỗ nào, lại thấy trời mưa thế nhưng cô còn ngốc cảm thấy mình vẫn có biện pháp về nhà bảo hắn không cần lo lắng cứ như vậy liền cấp treo điện thoại của hắn.

Chơi vui nha?

Hắn căn bản đứng ngồi không yên, trong đầu nghĩ có thể hay không cô ngốc kia gặp phải người xấu? Chắc đã lạc đường rồi, đi đến chỗ không có taxi cùng xe buýt còn ngây ngô đi đến lúc bầu trời tối đen? Có thể hay không —

Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì chính mình đã lên xe xuất phát đi tìm cô! Thấy chỗ bên cạnh người lái trống hắn mới nhớ tới vừa rời khỏi bàn ăn chưa nói cho bạn gái, hắn gọi điện thoại kêu bạn gái đi taxi về nhà, hai người vì vậy mà cãi nhau một trận nhưng hắn không trở về giải thích với bạn gái vẫn như cũ đi tìm tiểu Âu.

Hắn không nói nguyên nhân chia tay bạn gái với bất kỳ kẻ nào, vài ngày sau bạn gái hắn không ngừng yêu cầu hắn cùng tiểu Âu phân rõ khoảng cách, đòi hắn cùng cô nhanh chong quay lại Pháp, càng lúc sự việc càng nghiêm trọng hơn hắn phải lựa chọn một trong hai người bạn gái và tiểu Âu.

Hắn không suy nghĩ! Liền chọn tiểu Âu. ( anh Nghiệp ngốc thật ai lại chọn bạn bỏ tình yêu phải không? Đá một phát ai bảo cô zay...mau xuống ngay nói linh tung)

Bạn gái lập tức bay trở về Pháp, hắn cũng không nghĩ tới phải tránh xa tiểu Âu để có được tình yêu một đoạn cảm tình liền như vậy chặt đứt không còn một mảnh.

Cho tới nay chính mình vẫn cho là chuyện dĩ nhiên, giờ này khắc này hắn mới phát hiện kỳ thật chính mình quyết định như vậy thật không bình thường. ( Vỗ tay đôm đốp đúng đóa jo anh mới hiểu ra à! Cô kia im lặng cho tôi nghĩ nếu không đá đít cô bây jo)

Là hắn không yêu bạn gái trước? Hay là hắn quá lệ thuộc tiểu Âu?

Nếu bạn gái hắn đến cuối cùng cũng không tin hắn cùng tiểu Âu chỉ có tình bạn bắt hắn phải rời xa tiểu Âu, đời này của hắn nghĩ cũng không muốn kết hôn? Bởi vì hắn biết, hắn tuyệt đối sẽ không rời xa cô.

Sau khi hắn cùng bạn gái chia tay vẫn không nghĩ nên có bạn gái tiếp theo. Hắn nghĩ muốn chờ tiểu Âu kết hôn trước rồi mới nghĩ đến hôn nhân đại sự của chính mình.( rùa xanh thích rau sạch 100% chất lượng như anh, quá khen rùi!)

Nhưng là giờ phút này hắn có chút không xác định trong lòng chính mình muốn cái gì....

Vừa mới vì cái gì muốn lừa tiểu Âu?

Hắn hiểu rất rõ không phải buồn chán muốn trêu chọc làm cho cô lo lắng, mà là bỗng nhiên nhớ tới trước kia bỏ mặc bạn gái đi tìm cô rất muốn biết đổi lại là tiểu Âu sẽ làm sao?

Ở trong lòng cô, hắn có mấy phần quan trọng?

Hắn tự nhiên khẽ cười chính mình, tình huống lúc trước chính mình cùng tiểu Âu căn bản không thể đánh đồng.

Hắn chờ lâu tự nhiên có xe để về tiểu Âu như thế nào bỏ bạn trai tới đón hắn? Hắn quả thực giống tiểu hài tử ngây thơ muốn tranh thủ tình cảm.

Chính là....... Biết rõ như vậy, vì cái gì hắn cũng không muốn rời đi, còn muốn chờ thêm một lát nữa?

Hay là chính mình thật sự là trời sinh thích diễn trò – xác định nhập vai thật tốt lập tức tiến hành, nhanh chóng lên tinh thần cùng Kha Dục Nhân tranh đấu tới cùng.

Hắn cẩn thận tự hỏi chính mình cùng tiểu Âu ở chung có hay không có thể ở đâu phát sinh cái gì không ổn......

"Chu Lập Nghiệp, ngươi thật ngây thơ!"

Không đến hai mươi phút sau! Trên đường có tiếng rống giận từ cửa một chiếc xe truyền thẳng vào trong tai Chu Lập Nghiệp.

Hắn giật mình hoàn hồn. Người kia mặc áo lam quần màu đen hoàn toàn không để ý người bên ngoài đang dòm ngó vừa thở hổn hển vừa vội vàng đi tới phía hắn là một cô gái, đúng là La Mật Âu.

Chu Lập Nghiệp ngồi ở ghế khẽ cười thích thú nhìn xem bộ dáng của cô tức giận đến đỏ mặt rõ ràng giống như đang đi gặp được kẻ thù, tâm tình của hắn thật là sảng khoái đến mức không nói lên lời.

Cùng Kha Dục Nhân quyết chiến trận đầu hắn chiếm phần thắng áp đảo.

"Cái này gọi là đông đúc?! Cái này gọi là nhiều người?!" La Mật Âu tức giận dậm chân, thở phì phì chỉ vào tốp năm tốp ba hành khách ở đại sảnh, "Trước đây ngươi đều sống ở hòn đảo không người có phải hay không?"

"Không phải nói ba người phụ nữ hợp thành một cái chợ?" Tâm tình hắn rất tốt muốn cùng cô tranh cãi. "Nơi này có vài cái chợ thật sự rất nhiều người a."

Woa, lý sự — tốt muốn trốn tránh.

"Xe taxi cùng xe điện ngầm bị sự cố gì?" Bàn tay cô chỉ ra bên ngoài. "Ngươi vừa mới bị quỷ che mắt đem xuyên qua đến cổ đại à? Bên ngoài rõ ràng rất nhiều xe taxi còn có theo ta thấy trước mắt có một loạt xe buýt đi đi lại lại, ngươi lại nói với ta là không có đến chiếc xe nào còn trống? Ngươi ngu ngơ à!"

" Có thể xe taxi vừa mới thả người hay một chiếc xe buýt mới vừa đưa người đi giờ đã quay lại." Hắn vẻ mặt vô tội nói. "Ta không ngại cùng ngươi đi mượn băng ghi hình xem để chứng minh nha."

Cô á khẩu không trả lời được.

Vì loại sự tình này mà đi lấy băng ghi hình để điều tra?Hừ, cô cũng không phải kẻ ngốc!

"Dù sao ngươi nợ ta một lần!" Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, trên tay cầm túi quần áo vừa mới mua ở công ty bách hóa đưa cho hắn. "Bên ngoài rất lạnh, ngươi cởi áo khoác mỏng của ngươi ra lấy đồ ta vừa mới mua mà mặc."( woo tình chàng ý thiếp mà còn thẹn)

Chu Lập Nghiệp mở cái túi ra, lấy ra áo khoác lông màu xanh ngọc vẫn còn cái nhãn chưa tháo xuống xem ra là vừa mới mua ở cửa hàng bách hóa.

" Tiểu Âu, ngươi đối với ta thật tốt." Hắn đột nhiên thấy cảm động.

" Sao đột nhiên nói lời buồn nôn như vậy?" Cô không quen với những lời nói như vậy của hắn, La Mật Âu có chút không tự nhiên vành tai ửng đỏ cả lên. "Đừng tưởng nói như vậy là có thể đem chuyện ngươi gạt ta xóa bỏ hết, nhanh lên đem áo khoác mặc vào Dục Nhân đang ở trong xe chờ chúng ta."

" Hắn cũng đi theo?" Tâm tình Chu Lập Nghiệp đang rất tốt nhất thời rơi xuống đáy cốc.

" Ta ngồi xe của hắn mà đến nếu không làm sao tới đây nhanh vậy?" Nói đến chỗ này cô nhịn không được lườm hắn một cái. "Thật là bị ngươi hại chết! Ta ngốc quá tin lời nói dối của ngươi, xin hắn lái xe tới đón ngươi, kết quả quần áo hắn còn chưa mua được ngược lại mua cho ngươi ta xem hắn thật sự là rất mất hứng, lúc đến đây thấy xe taxi đang xếp hàng dài mặt hắn tái mét còn hỏi ta ngươi là có ý gì?"

" Ngươi trả lời như thế nào?"

"........ Có thể xe taxi vừa tới hay một xe buýt vừa đưa mọi người đi rồi quay lại đây." Cô có lòng tốt giúp Lập Nghiệp hắn nói dối.....

"Ha...ha..."

Chu Lập Nghiệp nở nụ cười, đây là hắn cùng tiểu Âu rất ăn ý, ngay cả lúc nói dối đều có thể nói giống nhau một chữ cũng không sai.

" Đều là ngươi hại ta còn dám cười?" Cô thật sự là không biết nên nói hắn như thế nào cho phải. "Ngươi không biết vẻ mặt của hắn đâu giống như hoài nghi ta diễn trò trước mặt lão công mua quần áo tặng cho người đàn ông khác, còn sai bảo lão công làm lái xe đến đón tình nhân rất là xấu hổ!"

"Lão công?" Hắn cười không nổi. "Ngươi tính kết hôn cùng hắn?"

" Không có nha, ta chỉ là ám chỉ mà thôi." Cô vội vàng xua tay phủ nhận. "Bây giờ còn đang trong thời kì tìm hiều mà thôi, thật sự ngươi ngàn vạn lần không cần ở trước mặt ba mẹ ta nhắc tới hai chữ kết hôn bằng không có thể hôm sau bọn họ liền chủ động đến Kha gia cầu hôn, ta đây liền xong đời!"

"Thời kỳ tìm hiểu?" Hắn mặc áo khoác đứng dậy. "Cho nên nếu có đối tượng khác muốn theo đuổi ngươi vẫn là có cơ hội ngươi sẽ suy nghĩ lại?"

Nàng tưởng thật, lắc đầu. "Ta không muốn cùng một lúc kết giao với nhiều người, Dục Nhân đối xử với ta rất tốt, ba mẹ hắn đối với ta cũng tốt lắm, ngay cả ngươi cũng đều nói ta cùng hắn môn đăng hộ đối cho nên ta nghĩ cùng hắn kết giao thử xem sao. Dù cho có đối tượng xuất hiện thật, ta cũng sẽ không bắt cá hai tay, nếu đối phương thật sự theo đuổi mãnh liệt, thật sự làm cho ta động tâm, ta sẽ cùng Dục Nhân chia tay mới có thể tiếp nhận tình cảm của người đó."

" Ừ, ta hiểu rồi."

"Hiểu cái gì?"

"Muốn làm cho ngươi động tâm, ngay từ đầu phải theo đuổi thật quyết liệt, đúng không?"

" Ách, ta —"

" La Mật Âu, ta yêu ngươi!" (sửng sốt anh tỏ tình gì kì vậy mụi muốn có mân côi hức hức hổng chịu đâu...cô à mân côi là cầu hôn đúng là trẻ con liếc Nghiệp ca hứ làm nữa đâu!)

La Mật Âu trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn ngây người.

Chu Lập Nghiệp bộ dáng không vẻ như cố ý trêu chọc chính là hắn lên tiếng gào to, âm cuối còn vang dội tại đại sảnh khiến mọi người đang đi lại đều bị dọa đến sửng sốt, qua vài giây mới truyền đến tiếng vỗ tay của nhiều người, cũng có người huýt sáo.

" Ngươi, ngươi không cần quỳ xuống cầu hôn ta!" Nàng đỏ mặt, đoán chừng hành động kế tiếp của hắn. "Được rồi, được rồi, chuyện ngươi gạt ta, ta đáp ứng tuyệt không so đo, có thể thông qua? Đùa giỡn không cần nói lớn tiếng như vậy, vạn nhất bị người quen nhìn thấy..."

"Ta không đùa, lời của ta rất thật lòng." Chu Lập Nghiệp nắm hai vai cô, nhìn xuống khuôn mặt ửng đỏ của cô. "Tiểu Âu, đây là lời tuyên cáo chính thức của ta. Chúng ta làm bạn bè cho tới hôm nay, bắt đầu ngày mai bất luận với thân phận như thế nào ta cũng sẽ đem ngươi cướp trở về bên người, ta chỉ muốn bản thân là người bạn trai duy nhất của ngươi, cho nên ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lý cùng Kha Dục Nhân chia tay đi, nghe rõ rồi chứ?"

Cô ngây ngốc gật đầu, qua hai giây sau lại lắc đầu. "Đầu óc ngươi có làm sao không? Trúng mưa phát sốt à? Ta là biết có phải hay không lão đại cho ngươi uống rượu? Nhất định là như vậy, cho nên ngươi mới —"

Giây tiếp theo, trước mắt La Mật Âu tối sầm lại. Chu Lập Nghiệp bất thình *** h hôn cô làm cho cô suy nhuyễn không kịp phản ứng, đầu óc trống rỗng.

" Không có mùi rượu, đúng không?" Chu Lập Nghiệp nói thì thầm bên bờ môi cô. "Tiểu Âu, ta rất tỉnh táo, cho nên lúc ngươi về nhà phải suy nghĩ thật cẩn thận về sau thái độ như thế nào đối mặt với ta? Bởi vì trừ bỏ làmngười yêu ta không tiếp nhận thân phận hay quan hệ nào khác."( Ôi anh manly quá như vậy mới tốt ủng hộ anh, tiếp tục tấn công...Nghiệp ca: xoa đầu ngoan ca sẽ cố gắng hơn.)

Hắn nói xong liền buông cô ra, nhìn thằng vào cô.

Ta không nghĩ sẽ nợ tình địch của mình một cái ân tình, ta sẽ tự mình đi taxi trở về, ngươi lại nói trời đang mưa to làm cái cớ nhờ Kha Dục Nhân trực tiếp đưa ngươi về nhà, biết không?"

Nói xong, hắn vẫy tay chào tiêu sái bước đi liền như vậy biến mất trong tầm mắt của La Mật Âu.

Hiện tại....... Chuyện gì xảy ra?

La Mật Âu ngồi lại trên ghế vẫn còn đang kinh ngạc, nhớ tới hắn, chính là đầu óc quay cuồngchân vì vậy mà run rẩy.

Thình thịch! Tim của cô tự nhiên lại đập loạn là sao?!

Cô vỗ nhẹ vào ngực là bệnh tim phát tác sao?

Đáng giận Chu Lập Nghiệp! Sao lại đùa kiểu này?

Nhưng là, hắn còn nói không phải.......

Đời này cô chưa bao giờ thấy qua Chu Lập Nghiệp dùng cái loại ánh mắt yêu mị như vậy nhìn cô giống như hắn đang tập trung trí lực săn bắt con mồi, khí phách cường thế như vũ bão hơn nữa tuyên bố đoạt người của hắn thật sự chấn động quẫy nhiễu hoàn toàn hàng phòng ngự cứng rắn trong lòng cô từ trước đến nay, giờ phút này cô chỉ có thể ngây ngốc tùy ý hắn chọc phá.

Cô chưa bao giờ biết đôi mắt của hắn rất đẹp, đôi mắt màu xanh sâu thẳm dịu dàng nhìn vào cô, biểu tình của hắn lấp đầy trong đầu cô nghĩ muốn dời đi tầm mắt nhưng không có biện pháp.......( ôi trái tim xanh xanh tan chảy thui)

Thật lạ, từ nhỏ đến lớn hai người "tăm tia" rất nhiều lần, mắt to trừng mắt nhỏ không biết mấy trăm lần chưa bao giờ phát sinh ra loại sự tình này, bây giờ khi bóng của hắn đã đi xa thế nhưng cô vẫn còn tiếp tục ngây ngốc.

Chết, cô là điên rồi!

Mặc kệ như thế nào hắn lại ở trước mặt bao người công khai hắn rất yêu cô rồi lại hôn cô, vạn nhất bị người ta dùng di động chụp được đăng lên mạng thì sao —

La Mật Âu cả người run lên, chân tay không thể cử động giây lát sau đột nhiên tinh thần khôi phục lại, lập tức cúi đầu chạy đi nhanh thoát khỏi hiện trường.

Kế tiếp phải đối mặt với bạn trai cùng Chu Lập Nghiệp như thế nào?

Trời ạ! Cô không cần tưởng cũng không dám suy nghĩ —