Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 43



Sacha ngồi trên lưng thú hình Locker, thể hình của Locker là một con sư tử có sừng, bộ lông trên người của y làm cho người ta sẽ cảm thấy nó đâm vào người, nhưng trên thực tế bộ lông thú hình của Locker rất mềm mại. Cho nên Sacha cảm thấy Patrick rất lợi hại, thú hình rất thần võ, nhưng hắn vẫn thích thú hình của Locker hơn. Lông mềm mềm, vô luận là ngồi lên hay vuốt ve đều rất thoải mái. Dáng vẻ không giống như thú hình của Patrick hay Jason bọn họ, tuy rằng thực khổng lồ, nhưng ngồi lên khẳng định không thoải mái. Cho nên Sacha tự giác các phương diện khác đều thua kém Lâm Mộc cho rằng, ở phương diện bạn lữ hắn tốt hơn nhiều so với Lâm Mộc. Tuy rằng hắn không dám đem ý tưởng này nói cho mọi người, nhưng trộm khoe khoang với Lâm Mộc một chút. Lo lắng Patrick sẽ đi tìm Locker quyết đấu.

“Sacha, ngươi muốn đi chỗ nào?” Sau khi Locker biến thành sư tử có sừng, âm thanh trở nên rất nặng mà còn trầm thấp nữa.

Sacha nhìn các phương hướng một chút, hiện tại bọn họ ở trên không trung, có thể nhìn cảnh sắc bốn phía, tuy rằng thực không rõ.

Sacha nhìn thấy ở hướng đông nam thấy một mảnh địa phương màu sắc bất đồng. hắn không biết đó là cái gì. Hắn vươn tay vỗ cổ Locker, chỉ vào địa phương đó. “Nhìn thấy nơi đó không? Nơi có đủ màu sắc ấy, ta muốn đến nơi đó.”

Locker gương mắt nhìn địa phương đó liền hướng nơi đó bay đến.

Lúc Sacha ngồi trên lưng Locker đi đến nơi đó bị cảnh tượng nơi đó mê hoặc, “Nơi này thật tốt, thiệt nhiều hoa.”

Đây là một chỗ giữa sườn núi, cảnh sắc nơi đây rất kỳ lạ, giữa sườn núi tràn đầy hoa tươi, tựa như một vòng hoa thật lớn ở giữa sườn núi ấy. Cảnh tượng kỳ lạ như vậy không biết là nó vẫn như thế hay là do mọc thành như thế.

Sacha đứng giữa bụi hoa, các màu hoa tươi xem kẽ không tạo nên cảm giác hỗn độn, Sacha cảm thấy đặc biệt tò mò về nơi này, nhất định phải để cho Lâm Mộc bọn họ đi tới nhìn mới được. Nơi này thật là biển hoa.

Locker ở bên cạnh nhìn Sacha, thấy hắn vui sướng mê muội nhìn những bông hoa này, tuy rằng y không rõ những bông hoa này đẹp ở chỗ nào, nhưng chỉ cần Sacha thích là tốt rồi. Y chọn một đóa hoa màu vàng, y không biết đây là hao gì, một mảng hoa màu vàng chói mắt, tựa như màu tóc mê người của Sacha vậy.

Lúc Sacha ngồi xổm xuống hái hoa, Locker đi đến trước mặt Sacha, y đưa đóa hoa trong tay lên trước mặt Sacha, “Tặng cho ngươi.”

Sacha thật không ngờ cái tên ngốc này còn bết hái hoa tặng người lấy niềm vui, hắn đứng lên cười cầm lấy, cúi đầu ngửi ngửi, mùi hoa thực nhạt, cũng rất dễ ngửi.

“Cám ơn, ta thực thích, rất đẹp.”

Locker hắc hắc cười ngây ngô, “Hoa này không đẹp bằng Sacha.” (vô nghĩa, ở trong mắt ngươi, một miếng thịt còn có giá trị hơn bó hoa)

Sacha nghe thấy lời Locker nói, mặt đỏ ửng, “Hừ, khi nào thì học được lời nói dễ nghe vậy?”

Locker vội vàng giải thích, “Ta là thiệt tình, Sacha sinh đẹp hơn tất cả những bông hoa ở nơi này.” Locker nghe thú nhân khác nói qua, hình dung vẻ đẹp của giống cái đều sẽ nói bọn họ đẹp như những bông hoa, nhưng Locker cảm thấy những bông hoa ở nơi này không có đẹp bằng Sacha của y.

Bên này Sacha bởi vì Locker khen ngợi mà ngọt ngào ở trong lòng, thì bên Phil kia.

Mục đích chủ yếu ra ngoài của Phil vẫn chỉ là thảo dược, Lâm Mộc nói với hắn là thời tiết này nên thu thập nhiều thảo dược, đến cuối mùa thu bắt đầu bước sang mùa đông cây cỏ sẽ khô vàng, khi đó thảo dược rất khó tìm.

Hắn cùng Ryland đi đến nơi cây cối mọc tươi tốt, ở trong ý thức của hắn, càng là thâm sơn rừng rậm thì càng dễ dàng tìm được thảo dược.

Bọn họ đá xuống một chân núi, bởi vì muốn tìm thảo dược cho nên bọn họ không vội vã đi tìm, hai người thong thả đi.

Lúc bọn họ tìm chưa đầy một canh giờ, Ryland thấy trên trán Phil chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, đau lòng ngồi xổm xuống, “Phil, lên, ta cõng ngươi.”

“Không cần, Ryland, ta có thể tự mình đi.” Phil đẩy đẩy lưng Ryland, nhượng y đứng lên.

Ryland đứng dậy, “Hoặc là để ta cõng ngươi hoặc là để ta ôm ngươi, hai cái ngươi chọn một cái đi.”

Phil cúi đầu thẹn thùng, tuy rằng mỗi ngày đều cùng Ryland ở một chỗ nhưng khi nhìn đối phương đều không tự giác đỏ mặt.

Ryland liền thích bộ dáng thẹn thùng của Phil đối với mình, đặc biệt đáng yêu, y không rõ vì sao các thú nhân không nhìn thấy điểm tốt đẹp trên người Phil chứ, nhưng may không có ai nhìn ra, như vậy hắn mới là của mình.

Ryland tiến lên ôm Phil vào trong ngực, cố ý dán sát ào lỗ tai trắng nõn của hắn thấp giọng hỏi: “Phil, ngươi muốn ta ôm ngươi hay là cõng ngươi đây?” Thật cao hứng nhìn thấy tai Phil đỏ ửng.

Phil vội vàng nói: “Cõng, ngươi cõng ta.” Sau đó nghe được Ryland phát ra tiếng cười vang dội.

“Phil, ngươi thật đáng yêu.”Nói xong hung hăng hôn lên mặt Phil một cái, sau đó ngồi xổm xuống để cho Phil nằm úp sấp lên.

Phil đỏ mặt nghĩ, “Lâm Mộc nói thực đúng, thú nhân đều thích đùa giỡn người. Đúng, là đùa giỡn, cái từ này thật chuẩn xác.”

Hắn ghé vào trên lưng Ryland, “Nếu ngươi mệt phải nói đó, nhất định phải thả ta uống đó.”

Ryland cười đáp ứng, sau đó cõng hắn lên, hai tay nâng mông Phil, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, còn nhịn không được nhéo một cái, ưm, xúc cảm thật tốt.

Vốn ấm áp từ nơi nào đó truyền tới đã làm cho Phil cảm thấy không có ý tốt, ai ngờ Ryland còn dám động tay, mặt Phil đỏ bừng. Hắn cảm thấy mình thật sự lựa chọn sai lầm, kỳ thật ôm so với cõng tốt hơn nhiều.

“Ryland…” Trong thanh âm có chút oán giận, nhưng ngữ khí thẹn thùng làm cho Ryland cảm thấy máu y bắt đầu sôi trào.

Xem ra quyết định của tộc trưởng thật sáng suốt, nhà ở vẫn nên tạo sớm một chút mới tốt, ai, giống cái đôi khi chính là rất thẹn thùng. Y thật hâm mộ tộc trưởng lập tức cử hành nghi thức đem Lâm Mộc thú tới tay. Nói, thú nhân còn thật không dễ dàng theo đuổi giống cái vào trong tay đâu, tộc trưởng không hổ là tộc trưởng!

Ryland an ổn tinh thần, để phòng ngừa y hóa thú vẫn là không nên nhéo mông Phil nữa.

“Phil, sau khi qua lễ tế thần, Lâm Mộc cùng tộc trưởng liền muốn cử hành nghi thức, như vậy, chúng ta khi nào thì cử hành nghi thức đây?”

“Nghi thức à…..” Không thanh âm.

“Cái gì?” Ryland cảm thấy thính lực của mình không có vấn đề, huống chi bọn họ bây giờ còn kề bên gần như vậy.

“Ngươi cảm thấy sao?”

Ryland cảm thấy âm thanh của Phil thiếu chút nữa không đi ra khỏi cổ họng, nhưng y vẫn nghe được, hơn nữa nội dung thực hợp lý tưởng, hỏi ý kiến của y, dây không phải thuyết minh y có cơ hội sao, y đem Phil buông xuống, đem da thú trải lên mặt đất, sau đó kéo Phil ôm vào trong ngực ngồi lên đùi mình, “Ta cảm thấy, chúng ta có thể hảo hảo tâm sự.”

“Ừm, vậy ngươi nói đi.”

Ryland ôm người trong ngực, “Ngươi cảm thấy, chúng ta cùng Lâm Mộc và tộc trưởng đồng thời cử hành nghi thức thì thế nào? Ngươi xem, ngươi thích cùng Lâm Mộc chơi chung một chỗ như vậy, lại sùng bái hắn, cùng hắn đồng thời cử hành nghi thức không tồi đi?”

Phil nghĩ tới mình và Ryland cử hành nghi thức, hơn nữa còn cử hành đồng thời với tộc trưởng bọn họ đã cảm thấy vui vẻ. Tuy rằng không có phù hợp giống cái rụt rè nhượng giống đực chờ đợi vài năm, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu.

Thấy Phil đáp ứng mình, Ryland cao hứng hôn hắn một chút, “Phil, ngươi thật sự rất đáng yêu.”

Ryland đang chìm đắm trong vui sướng khi cầu hôn thành công, thì ở Locker bên kia cũng đồng thời cầu hôn thành công, mặc kệ à Sacha bị Locker dùng hoa tươi công hạ, hay là người bên này thành thật, dù sao Locker cũng đền bù được mong muốn nhượng Sacha gật đầu đáp ứng, nhưng nếu gật đầu, sau khi kích động xong cũng không quên việc chính là lễ tế thần.

Bọn họ tâm tình vui sướng ở trong núi vui đùa ầm ĩ, sau đó….thuận tiện tìm một chút nguyên liệu nấu ăn.

Về phần Linie cùng Jason bọn họ thì bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì Lâm Mộc nhượng Linie phụ trách háo ngọt ngào quả, lo lắng thời gian lâu khiến một ít chim sâu đạp hư, nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chính là hái ngọt ngào quả, càng nhiều càng tốt.

Tính cách Jason quyết định y là một người không nói nhiều, cho dù là trước mặt giống cái mình thích, y cũng sẽ không nói một ít lời giống cái thích, không thể giống Patrick như vậy, cho dù tính cách lạnh như băng nhưng ở trước mặt Lâm Mộc cũng rất nóng bỏng. Cho dù y cũng thực kinh ngạc, kinh ngạc Patrick sao có thể cười thành bộ dáng kia. Y biết mình vì sao không làm được, y nhìn Linie bên cạnh. Y vẫn luôn cảm thấy Linie thực tốt, chỉ là tính cách của y quyết định y chỉ biết làm không biết nói.

Bọn họ đến địa phương mọc nhiều ngọt ngào quả, lúc hai người đi có dẫn theo hai cái sọt thật lớn, hiện tại đã muốn để đầy.

Y nhìn thấy bộ dáng mệt chết của Linie, đưa tay lau trán, y lấy da thú cùng ống trúc đựng nước trong ba lô ra.

“Uống chút nước đi.”

Linie tiếp nhận ông trúc, hắn uống nước nhìn Jason đem da thú trải dưới tàng cây để cho hắn đi qua ngồi xuống.

Vội lâu như vậy, tuy rằng đa số vẫn là Jason làm, nhưng vẫn cảm thấy mệt, ngồi xuống có thể nghỉ ngơi một chút cảm thấy thật tốt.

Hắn nói với Jason đang chỉnh lý cái sọt, “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, uống nước.

Linie nhìn gương mặt cương nghị của Jason, hắn biết tình cách của y chính là lạnh như băng như vậy, nhưng chính hắn đối với y mà nói là không đồng dạng, hắn đều biết, nhiêu đây là đủ rồi.

Hắn ngồi kề bên Jason, nhẹ nhàng nghiêng đầu lên vai Jason.

Jason nhìn Linie, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Linie.

Linie ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đối phương tuy vẫn cương nghị như trước, nhưng khóe miệng có chút nhếch lên, cúi đầu nở nụ cười. Hắn chủ động vẫn là chính xác.

Xem ra Lâm Mộc làm cho bọn họ trải qua thế giới hai người, một mình ở chung, vẫn rất hữu dụng, Về phần Lâm Mộc.

Lúc hai người bọn họ đi tới chân núi, Lâm Mộc liền ngẩng đầu nhìn ngọn núi than thở.

Ngay sau đó bị Patrick bế lên.

“Oa! Ngươi làm gì vậy?”

“Yên tâm, hiện tại không ai thấy.” Y biết Lâm Mộc dễ dàng thẹn thùng.

Lâm Mộc nhìn bốn phía không người, hai tay ồm bả vai nâng cằm cao ngạo nói: “Vậy, bản công tử liền hào phóng cho ngươi ôm.” Kỳ thật lúc không có người khác, ôm kiểu công chúa kỳ thật rất thoải mái, coi như có người đi bộ thay.

Tình huống hiện tại là, người ôm vừa lòng, ngượi được ôm thoải mái. Dọc đường đi Lâm Mộc thoải mái được Patrick ôm vào trong ngực, mà Patrick thì căn cứ theo hướng Lâm Mộc chỉ mà đi. Mà để cho tiện thể, ôm theo kiểu công chúa liền thành kiểu ôm đứa nhỏ. Nhưng đối với Patrick khí lưc vô cùng mà nói, để cho Lâm Mộc ngồi trên tay ôm hán đi tới đi lui thật như chuyện một bữa ăn sáng.

Đi lâu như vậy mà không nhìn thấy đồ vật mới mẻ nào hết. Hắn ôm cổ Patrick thở dài, “Sao không tìm được đồ vật ta muốn chứ.”

Patrick vỗ vỗ mặt Lâm Mộc, “Mộc Mộc muốn tìm cái gì?”

“Không biết.” Bụng Lâm Mộc đau quặn, “Ngươi buông ta xuống đi.”

Patrick buông Lâm Mộc xuống, “Khác nước không, muốn uống nước không?” Y cởi ống trúc bên hông xuống, “Đây, uống chút nước. Đợi chút rồi ăn trái cây.”

Lâm Mộc tiếp nhận ống trúc, vừa đi vừa nói chuyện với Patrick: “Lúc trước các ngươi hiến tế cho thần chỉ đơn giản là hiến thịt tươi?”

Patrick lắc đầu, “Cái loại đồ vật mà chúng ta cho là trân quý.”

“Đồ vật trân quý? Thần muốn các đồ vật trân quý của các ngươi làm gì?”

“Chúng ta chỉ muốn đem thứ tốt nhất hiến cho thần.”

“Tốt nhất à…. Vậy ngươi cảm thấy đồ vật tốt nhất của ngươi là gì?”

“Đồ vật tốt nhất? Để ta nghĩ xem.” Patrick giả vờ tự hỏi, sau đó nhìn Lâm Mộc nói: “Mộc Mộc, ngươi chính là vật trân quý nhất của ta, nhưng ta không đem ngươi hiến cho thần đâu.”

“Thiết, ngươi mới là đồ vật, cả nhà các ngươi mới là đồ vật.” Tuy nói lời lớn tiếng nhưng lại không hề che giấu nụ cười tươi.

“Ngươi….”  Patrick đột nhiên ngăn hắn lại, đối với hắn làm động tác chớ có lên tiếng.

Lâm Mộc há mồm không tiếng động hỏi y xảy ra chuyện gì. Đột nhiên nghe được, “Khoa Ân, ngươi dám qua đây ta liền đâm chết ngươi….đừng.. ưm…”

Lâm Mộc kinh ngạc mở to hai mắt, phát ra tiếng than sợ hãi: “Carl?” Tuy rằng hắn biết được bọn họ có JQ, nhưng bị hắn bắt gập thì là lần đầu tiên.

Ở thế giới toàn dân tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía này, Khoa Ân cùng với Carl xem như triệt để làm gay, tuy rằng hắn cảm thấy hắn cùng với Patrick cũng là giống đực với giống đực, nhưng không có bao nhiêu người tán thành thôi.

Khi âm thanh thay đổi Lâm Mộc vội vàng lôi kéo Patrick chạy, hắn cũng không phải căn cứ vào quy tắc phi lễ chớ nhìn, khi lễ chớ nghe của thánh nhân, hắn là lo cho hoa cúc của mình, người nọ đều là người tự hỏi nửa thân dưới, huống cho Patrick còn có gien của động vật nhiều hơn thú nhân, hắn lo lắng Patrick sẽ hóa thú. Hắn tuyệt đối không ngờ âm thanh của Carl cũng có thể mị hoặc như vậy, lúc ấy Patrick cố ý ghé vào tai hắn nói, “Ngươi kêu nghe rất tốt.” Lâm Mộc sợ tới mức lập tức lôi kéo Patrick chạy.

Nhưng vẫn là chậm một chút, hắn bị patrick áp lên thân cây, kịch liệt mà nóng bỏng hôn môi hắn, lúc đại não hắn thiếu dưỡng khí đứng cũng không vững, Patrick mới buông hắn ra. Ngay lúc Lâm Mộc may mắn hắn không có hít thở không thông mà chết đi, môi Patrick đã đi tới trước ngực hắn.

Y khẽ liếm điểm hồng hồng trước ngực Lâm Mộc, làm cho Lâm Mộc không kìm lòng được mà ngâm ra tiếng.

Lúc tay Patrick đi tới hạ thân Lâm Mộc, y nhịn không được mà nhíu mày. Bữa nay Lâm Mộc mặc chính là áo sơ mi có tay màu đen cùng quần jeans, Patrick tuy rằng thấy không chỉ một lần, nhưng lại không biết xuống tay như thế nào. Hiện tại y thật sự cho rằng, quần áo Lâm Mộc mặc tuy nhìn rất tốt, nhưng không tiện bằng váy da thú, ít nhất đụng tới thời điểm hiện tại, nếu là váy da thú, y có thể thoải mái vói tay vào, sẽ không buồn phiền giống như bây giờ.

Ngay tại lúc Patrick muốn đem chiếc quần jeans duy nhất của Lâm Mộc xé nát.

“Chít chít”, chỉ thấy Cầu Cầu dùng móng vuốt che mắt, bên cạnh nó còn có một quả cầu màu xanh.

Thanh âm quen thuộc làm cho Lâm Mộc từ trong trầm mê tỉnh lại.

“Cầu Cầu.” Hắn vội vàng đẩy Patrick ra, không thể dạy hư trẻ nhỏ.

Cầu Cầu bị ánh mắt Patrick làm đông lạnh, nhưng nó vẫn không sợ mà lăn quả cầu của mình đi tới bên cạnh Lâm Mộc, sau đó nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc ngồi xổm xuống, tiếp nhận quả cầu màu xanh, đây là trái cây, nhưng Cầu Cầu lấy trái này cho hắn để làm gì, chẳng lẽ cho hắn ăn?

Chỉ thấy Cầu Cầu huy huy móng vuốt nhỏ, dùng cái móng sắc bén nhẹ nhàng hoa một cái, không có giống Lâm Mộc nghĩ sẽ có nước trái cây chảy ra, lại bay ra một ít bột phấn màu trắng, Lâm Mộc cầm một chút, ngón tay chà xát, rất nhỏ, “Không có độc?”

Cầu Cầu gật đầu, nó tìm tới đương nhiên sẽ không có độc rồi?

Lâm Mộc đưa lên mũi ngửi, mùi thơm ngát thực nhạt.

Patrick sau khi bình phục thấy bột phấn trắng trên tay Lâm Mộc, “Đây là cái gì?”

“Không biết có phải đúng như ta nghĩ không nữa?” Hắn liếm một ít, hượng vị thật sự giống, “Bột mì? Bột mì! Cầu Cầu ngươi rất biết đường giúp.” Nói xong ôm lấy Cầu Cầu hung hăng hôn một cái, lúc này Casso cũng tới, vừa lúc thấy Lâm Mộc hôn cầu cầu, nó cảm thấy hình ảnh này thật sự khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Lâm Mộc buông Cầu Cầu ra, thật cao hứng hôn Patrick một cái, sau đó lập tức tuyên bố đi tìm loại quả cầu này, không có cấp Patrick cơ hội làm sâu sắc nụ hôn này.

Lâm Mộc đi theo Cầu Cầu tới nơi bọn nó tìm được bột quả này, bột quả là tên mà Lâm Mộc đặt cho loại quả này, cảm giác cái tên rất xứng.

Lâm Mộc nhìn một mảnh màu xanh trước mắt, khó có thể tưởng tượng, bột quả lại là thực vật dây leo, bột quả kết quả giống như deo leo.

“Đều giống như dưa leo, không biết hình dạng lúc chín là như thế nào nữa.” Lâm Mộc nâng cằm tự hỏi.

Ngay lúc Lâm Mộc tự hỏi, Cầu Cầu đã chạy tới bên đám bột quả huy móng vuốt nhỏ bắt đầu hái trái cây. Đương nhiên nó chỉ phụ trách huy móng vuốt hái những bột quả đã chín, về phần thu gom thì không phải việc nó muốn làm.

Giữa trưa bọn họ không có vội vàng trở về, ở trên núi đánh bắt món thôn quê trực tiếp ăn. Nhưng lúc ăn cơm Patrick nhìn Casso cùng Cầu Cầu ăn ở kế bên, tuy rằng bọn nó giúp tìm được đồ hữu dụng, nhưng đồng thời quấy rầy thời gian ở chung của y với Lâm Mộc. Y nghĩ, y nên tìm chuyện để cho bọn nó đi làm.

Lúc trở về bộ lạc, thời gian còn sớm, thú nhân đi ra ngoài đi săn còn chưa có trở về, Phil, Linie bọn họ cũng chưa trở lại. Lâm Mộc chỉ huy Patrick đem bột quả đi phòng chứa đồ cất kỹ. Hắn cầm một quả, đem tất cả bột ở bên trong đổ vào cái chén. “Không bết có giống như bột mì hay không nữa.”

Hắn cho chút nước vào trong chén, dùng đũa quấy không ngừng. Hắn chuẫn bị làm mì nước thử xem.

Nhìn bột mì trong bát bị quấy hình thành vụn vụn bột, xem ra cũng giống bột mì.

Thái chút hành cùng thịt thành hạt lựu, sờ Patrick làm nồi nóng lên. Trước đem thịt được thái thành hại lựu cho vào nồi nấu.

Sau khi nước sôi, Lâm Mộc chậm rãi cho bột vào, dùng thìa gỗ quấy. Khi chín cho thêm muối cùng hành thái nhỏ, nhìn cơm quen thuộc xuất nồi, Lâm Mộc không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào. Bọn họ thế nhưng tìm được bột mì, bột mì có thể làm món chính!

Từ lúc đi vào đai lục thú nhân cho tới nay, đây là lần đầu tiên chân chính đúng nghĩa món chính, Lâm Mộc cảm động rơi nước mắt. Ở thời khắc này hắn mới hiểu được, mì nước có thể ăn ngon như vậy.

“Patrick, cái này thật là bột, Có bột, chúng ta có thể làm càng nhiều thức ăn!”

Patrick cũng hiểu được đồ vật tên là bột này làm cơm ăn thật ngon, nhìn Lâm Mộc kích động như vậy cũng thực cao hứng.

Sacha bọn họ trở về cũng mang theo rất nhiều đồ vật, Lâm Mộc cùng bọn họ đồng thơi nhìn xem, phát ra những âm thanh khoan khoái.

“Sacha, ngươi quá lợi hại, thế nhưng tìm được cà chua, cà rốt, tuy rằng cà rốt lại là màu tím quỷ dị. Oa, còn có, cái này là trứng vịt đi. Thật lớn!”

“Cà chua kia, chua chua ăn thật ngon. Lúc ấy cảm thấy rất đẹp nên tìm động vật nhỏ thử một chút, chúng nó không có việc gì ta cũng ăn thử, thật sự ăn ngon. Về phần cà rốt kia, ta thấy thú tai dài ăn, ta nghĩ hẳn là có thể ăn được liền mang theo trở về. Còn đám trứng này, đều là trứng của thú mõm dài, ta cùng Locker phát hiện Nhưng ta không có lấy hết còn có để lại một ít cho chúng nó.”

Nhìn trứng vịt trong tay, Lâm Mộc cảm thấy bọn họ kỳ thật có thể nuôi một ít thỏ, gà, vịt.

Phil mang về có dưa leo cùng cải trắng, làm cho Lâm Mộc hung hăng cao hứng một phen, dưa leo cùng cải trắng đều có thể yêm chế thành rau tích trữ.

Mà Linie thì không có thu hoạch được gì đặc biệt, nhưng hắn lấy ra một đóa hoa mà nghe nói là Jason đưa cho hắn làm cho Lâm Mộc hiểu được, kỳ thật thế giới này cũng có hoa hướng dương. Có hoa hướng dương vậy hạt dưa cũng sẽ có nhỉ? Lúc nói chuyện phiếm có thể cắn hạt dưa chính là lựa chọn tốt nhất.

“Hôm nay thu hoạch tương đối nhiều, trễ như vậy chúng ta nên làm những món từ những thức ăn mới tìm được này.”

Đề nghị của Lâm Mộc được mọi người nhất trí duy trì, mỹ thực mà, lại có ai cự tuyệt chứ?