Bồ Đề Kiếp

Chương 34: Diện kiến võ lâm



Chúng ta gấp rút lênđường. Đi tới sườn núi ở vùng ngoại ô mới có chỗ nghỉ chân. Có rất nhiều người nghỉ ở đây, họ mặc y phục màu sắc khác nhau, dường như để phânbiệt môn phái.

Ta nhìn quanh...Những người mặc bạch y nhìn rấtthuận mắt, còn những người mặc huyền y thì thật không vừa mắt chút nào,nhất là Nam Cung Ngự Thiên cũng đứng ở chỗ đó, giống như thủ lĩnh vậy,càng nhìn càng thấy ghét. Không biết Lạc Trần định tiếp cận môn pháinào, ở đây có rất nhiều môn phái, chỉ cần hắn không chọn phái của NamCung Ngự Thiên là tốt rồi.

Ta chọc chọc người Lạc Trần, “Này, ngươi định trà trộn vào môn phái nào?”

Lạc Trần buồn cười nhìn ta, cũng chọc lại vào người ta, rồi chọc chọc đầu ta. “Ngươi học được từ “trà trộn” từ bao giờ vậy?”

Ta lè lưỡi, “Vừa rồi ngươi với người kia nói chuyện có nhắc đến từ này còn gì?!”

Lạc Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta: “Về sau không được nói mấy lời lungtung như thế này nữa, chúng ta không phải đang đi chơi đâu“.

Ài...Ta không hiểu lắm, có điều ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn ta rấtcoi thường, nên ta cũng không hỏi nhiều nữa, liền thẳng lưng làm bộ làmtịch gật đầu nói: “Ừm, ta biết rồi“.

Lạc Trần cười khẽ,không nói gì nữa.

Không lâu sau, có người đứng ở trên đài nói: “Các vị, đại hội võ lâm lần nàymở ra là muốn tạo điều kiện để các phái có thể giao lưu, trao đổi về võnghệ, khi giao đấu không được đả thương người, nếu dưới đài có ngườikhông phải ở trong võ lâm cũng muốn đến xem thử hoặc muốn gia nhập mộtmôn phái nào đó thì cũng phải tuân thủ theo nguyên tắc. Nói chúng điềukiện tiên quyết là không được đả thương người.

Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở dưới đều vỗ tay tán thưởng.

“Được rồi, đầu tiên xin mời đệ tử Càn Khôn giáo nghênh chiến!”

Ngay sau đó liền có một người mặc huyền y bay lên. Ta nhìn đến ngẩn người, hóa ra người phàm cũng có thể bay...

Ta kéo kéo ống tay áo của Lạc Trần.

“Làm sao vậy?” Lạc Trần quay đầu nhìn ta, tuy bộ dáng vẫn là ôn hòa nhưngọc, nhưng sao ta lại cảm thấy hắn ngày càng mê hoặc lòng người là thếnào?

“Ngươi...cũng biết bay sao?”

Lạc Trần còn chưa đáp lời thì xung quanh đã vang lên mấy tiếng cười.

Có người hướng phía ta nói: “Tiểu muội muội, ở đây mọi người đều biết bay. Ngươi không biết bay sao?”

Nghe thế ta không khỏi có chút giật mình, phàm nhân lợi hại như vậy sao?

Ta hừ hừ nói: “Đương nhiên là biết!”

Người đó bèn cười, nói: “Vị công tử này là sư phụ của ngươi sao? Đây khôngphải là lần đầu tiên ngươi tham dự đại hội võ lâm chứ?”

Ta gật đầu: “Đúng là lần đầu tiên“.

Người đó cũng gật đầu: “Vậy khó trách...Chẳng phải vị công tử này là sư phụcủa ngươi sao? Bình thường hắn không đưa ngươi tới đây để làm quen?Ngươi như vậy...Cẩn thận về sau bị người khác khi dễ đấy!”

Ta nhìn nhìn Lạc Trần rồi lắc đầu nói: “Hắn không phải là sư phụ của ta“.

Người đó dừng một chút: “A? Vậy ai dạy ngươi bay được? Chẳng lẽ vị ấy đã không còn nữa?”

Ta đương nhiên sẽ không nói ra sư phụ của ta hiện đang ở Ly hận thiên, vìthế liền lắc đầu: “Chuyện này thôi đi. Thiên cơ không thể tiết lộ“.

Hắn cười cười, không nói nữa.

Lạc Trần kéo ta lại bên người hắn, gõ gõ nhẹ vào trán ta: “Tiểu nha đầungươi, không được tùy tiện nói chuyện với người khác như thế!”

Ta lầm bầm: “Ngươi quản được ta chắc?!”

“Ngươi là thị nữ của ta, đương nhiên phải nghe lời ta“.

Ta lườm hắn rồi đưa mắt nhìn lên đài.