Bồ Công Anh Và Em

Chương 23: Ngày tổng vệ sinh tháng: nhân lực mới



Sáng sớm. Một buổi sáng với nắng vàng êm dịu và ấm áp hơn nhiều so với các ngày gần đây. Ánh nắng mai dịu dàng soi vào căn phòng nhỏ, Hiểu Minh cuộn tròn người trong chiếc chăn bông mềm mại. Hôm qua cô đã thức khuya vì mãi nghĩ đến chuyện mình gây ra cho Minh Hạo. Xong, sau một hồi suy tư cô cũng chìm vào giấc mộng.

Thật sự thì hôm nay Hiểu Minh cũng chẳng muốn dậy chút nào nên đêm qua thức khuya cũng là một lý do chính đáng để hôm nay cô được dậy trễ, ấy vậy mà Nhật Nam có chịu tha cho cô đâu. Anh chậm rãi bước vào phòng, khẽ lay người cô gái nhỏ:

- Hiểu Minh dậy đi nào!

Hiểu Minh lăn người về phía trong, người vô thức chui sâu vào trong chăn hơn hòng không cho người kia làm phiền mình.

Nhật Nam nhìn cô, nở nụ cười bất đắc dĩ, dù anh có thương cô đến mức nào thì hôm nay cũng nhất định không thể để cô ngủ được. Chú hôm nay có việc đột suất ở bệnh viện nên đã thiếu đi một nhân lực rồi, nếu còn để cô ngủ thì anh và Hoàng Phong sẽ chết vì mệt thôi.

Nhật Nam cúi người, kéo chiếc chăn ấm ra khỏi Hiểu Minh. Cảm nhận có một sức lực từ ai đó đang cố lấy đi vỏ bọc ấm áp của mình, Hiểu Minh bất chấp cố sức giữ nó lại bên mình. Nhưng sức lực nhỏ bé của cô trong cơn mê man không thể làm được gì, Hiểu Minh từ bỏ nó và vô thức đưa tay tìm kiếm một cái gì đó có thể bảo vệ được cho cô. Cuối cùng Hiểu Minh kiếm được một con gấu bông và trùm nó lên đầu mình.

Nhật Nam phì cười nhìn cô. Cả trong lúc ngủ Hiểu Minh cũng bướng bỉnh như vậy thì bảo sao lúc tỉnh táo chẳng ai làm gì được cô chứ. Nhật Nam cúi người, nhẹ nhàng bồng Hiểu Minh lên và đi ra ngoài.

Đặt cô ngồi xuống sàn, anh lấy một chiếc khăn, xả nước ấm làm ướt nó. Vừa quay lại thì Hiểu Minh từ ngồi gật gù ngủ bây giờ lại nằm lăn ra cả sàn nhà. Nhật Nam khẽ cười nhìn cô, sao em gái anh lai ham ngủ thế nhỉ? Anh đỡ cô ngồi dậy, nhẹ nhang lau mặt cho Hiểu Minh.

Cảm nhận được sự ẩm ướt, Hiểu Minh khó chịu từ từ mở mắt thì đã thấy Nhật Nam ở trước mắt mình. Cô dụi dụi mắt nhìn anh, nhỏ giọng mệt mỏi:

- Anh hai!

- Em chịu dậy rồi sao?

Hiểu Minh ừm ừm rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Nhật Nam vội lay người cô đánh thức, nếu để cô ngủ nữa thì đến anh cũng hết cách gọi cô dậy.

Hiểu Minh lại từ từ mở mắt, gật đầu như vẻ hiểu biết, nhưng mặt vẫn còn chất lừ đừ buồn ngủ:

- Em biết hôm nay là ngày gì mà. Anh đi ra đi, em tự làm được mà.

Nhật Nam xoa đầu cô rồi đi ra ngoài. Nhưng vừa xuống đên cầu thang anh liền trở lại. Đúng như anh nghĩ, cô lại nằm ngủ ngon lành trên sàn nhà rồi. Anh hạ giọng gọi cô:

- Hiểu Minh!

Cô vội ngồi dậy, bất giác nhìn xung quay. Thấy Nhật Nam đang đứng tựa người vào cửa, cô khẽ nhìn anh cười trừ. Cố chống tay đứng dậy, cô xối nước vào mặt. Hiểu Minh thở dài, giờ thì cô tỉnh táo rồi. Chợt một cánh tay giơ chiếc bàn chải hồng đã được phết kem đến trước mặt cô. Hiểu Minh quay qua nhìn anh cười hì hì như vô tội.

Nhật Nam đóng cửa và đi xuống nhà dưới. Một ngày mệt mỏi đây…

Hiểu Minh chầm chậm bước vào nhà bếp nhưng khung cảnh trước mặt làm cô sững người. Cô lắp bắp thốt lên:

- Các…các cậu…

- Chào buối sáng!

Trọng Quân, Khải Tuấn và Quang Duy đồng loạt nhìn cô vẫy tay cười. Hiểu Minh đưa tay lên véo mặt mình. Đau quá. Không phải mơ, cô hoàn toàn tỉnh táo mà. Làm sao mà bốn người họ lại ở nhà cô vào sáng sớm thế này?

- Sao các cậu…

Trọng Quân nhìn cô cười hiền. Chuyện là hôm qua lúc tập bóng, Hoàng Phong có than rằng mai là ngày tổng vệ sinh tháng, công việc thì nhiều vô số kể mà bố cậu lại không có nhà nên thiếu đi mất một nhân lực tài năng. Thế là anh đã đồng ý đến giúp và kéo theo 3 nhân viên tìm năng nữa cùng đến.

Quang Duy bước đến gần Hiểu Minh chỉ chỉ vào cô và phá lên cười thích thú:

- Cậu có đúng Hiểu Minh không vậy? cậu đang mặc cái gì đấy? Style mới của mùa này đấy à?

Hiểu Minh tức tối nhìn Quang Duy rồi nhìn lại bộ dạng mình. Cô mặc một chiếc áo thun trơn màu trắng, khoác ngoài một chiếc áo khoác màu xám nhạt mỏng, có mũ; dây kéo áo thì chỉ được kéo đến lưng chừng rồi bỏ lửng và một chiếc quần thể thao dài cùng màu với áo khoác, một ống quần cô vừa xoắn lên đến gối, còn một ống thì buông thỏng đến sát đất. Tóc tai rối bời sáng, mặt thì sưng húp. Nhìn bộ dạng cô bây giờ thật giống dị nhân. Hiểu Minh mím môi, nắm chạt tay kiềm nén “Tất cả là do Triệu Hoàng Phong!!!”

Hoàng Phong vừa vào nhà bếp đã thấy Hiểu Minh đứng trước đó. Cậu vui vẻ nói:

- Chị dậy rồi à! Thấy em giỏi không? Hôm nay có nhân lực mới đó, như vậy chúng ta đỡ cực rồi.

Hiểu Minh quay người, sát khí phừng phừng nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Có… có chuyện gì sao? Ai… ai làm chị… giận hả? - Hoàng Phong giật mình sợ hãi lùi lại vài bước, trông cô thật đáng sợ.

Hoàng Phong nhìn lại người phía sau cô cũng đang xanh mặt sợ hãi không kém gì cậu. Quang Duy nhẹ nhàng từ từ lùi bước, cậu cần thoát khỏi đây trước khi cô phát nổ.

Hiểu Minh trừng mắt tức giận nhìn Hoàng Phong, sát khí vẫn tăng ngùn ngụt chẳng chút suy giảm. Cô bẻ tay vận động xương cốt chút ít, tiếng răn rắc phát ra làm Hoàng Phong rợn người. Hiểu Minh mỉm cười hiền lành nhìn Hoàng Phong nhưng tà khí lạnh toát từ người cô lại không ngừng thoát ra:

- Phong à, sáng giờ chị chưa có tập thể dục đó, bây giờ em giúp chị tập nhé!

- Chị… chị à…

- Hôm nay chị em mình tập boxing nha!

Hoàng Phong lên tiếng mong có thể đàm phán cứu với tình hình nhưng xem ra không được rồi. Hiểu Minh nhào đến như hổ tiếp cận lấy con mồi nhưng vừa nắm được vai áo cậu thì Nhật Nam và Nhật An từ đâu đi vào, mỗi người một bên kéo tay cô đi lại bàn ăn. Hoàng Phong thở phào nhẹ nhõm, một giây nữa thôi là cậu đã trở thành bao cát cho cô tập đánh rồi.

Hiểu Minh bị lôi đi trước khi kịp trả thù tức tối giãy nảy:

- Buông em ra! Buông em ra! Triệu Hoàng Phong, em mau lại đây cho chị! Triệu Hoàng Phong!

Hai người họ sau một hồi vật vả mới có thể bắt cô ngồi xuống ghế. Chợt một bàn tay giơ thứ màu xanh ra trước mặt cô:

- Ăn đi!

Hiểu Minh bất ngờ nhìn Hàn Thiên rồi lại nhìn thứ trong trong tay anh. Một hộp kem bạc hà. Cô giật nó khỏi anh một cách bực tức nhưng vừa ăn được một muỗng lại cười vui vẻ.

Nhật Nam và Nhật An nhìn nhau lắc đầu chán nản, Hoàng Phong lại gây chuyện gì không biết, suýt chút là chết không lý do rồi. Thật là!