Blood X Blood

Chương 25: Lấy máu lần thứ hai lăm: Tiên đoán cái gì, tôi ghét nhất



Trong nháy mắt Cao Đại Bàn từ trên lưng rồng nhảy xuống, đã hoàn toàn bị thành Wish mê hoặc.

Trên nền cát xanh là những dãy nhà liên miên, lổn nhổn cao thấp, trắng nhưtuyết, những khung cửa sổ tạo hình vừa phóng khoáng vừa tao nhã, trôngra những chậu hoa nhỏ ngoài phòng và nóc nhà màu xanh sẫm, làm nổi bậtnước biển xanh lam xa xa…… Nơi này là một thế giới trắng xanh chỉ tồntại trong mơ, khi gió thổi qua, thành nhỏ yên tĩnh đẹp đến làm cho người ta nao lòng……

Nhà riêng của Old, không xa hoa như tòa biệt thựtộc Assamite cấp cho trong biển cát, thẳng thắn mà nói, còn rất là đơnsơ. Nhưng trong mắt Cao Đại Bàn, phong cảnh này, vách tường trắng khungcửa xanh có thể từ cửa sổ nhìn ra cảnh biển này, thật hấp dẫn!

Buônghành lý, Cao Đại Bàn hào hứng bừng bừng chạy tới chạy lui quanh nhà mộtlần, sau đó vừa đẩy Old vào phòng thí nghiệm, vừa kích động khoa tay múa chân,“Phía trên còn có cả một tầng lầu, mái nhà nghiêng và cửa sổ ởtầng áp mái tuyệt đẹp! Căn phòng tốt như vậy lại bị ông dùng làm nhàkho! Tôi muốn thu dọn nó cải tạo thành phòng ngủ, hoặc là thư phòng cũng không tệ, đọc sách dưới ánh nắng ban trưa nhất định rất thoải mái ~đúng, cửa sổ nên đổi loại dài sát đất, còn phải có màn cửa màu trắng bay bay! Đúng rồi đúng rồi, ông cảm thấy sơn tường thành màu gì thì đẹp?Tôi cảm thấy dùng màu xanh có vẻ hài hòa với phong cách chỉnh thể nơinày, nhưng phòng ngủ màu hồng nhạt cũng là mơ ước của tôi…… Ừm thật khóquyết định…..”.

Old bị Cao Đại Bàn khiến cho đầu kêu ong ong, ômtrán nghiến răng nghiến lợi,“Cô đợi một lát…… Cái gì mà màu sơn từơng……Nơi này biến thành nhà của cô từ khi nào? Đây là nhà của tôi! Nhà củatôi!”

“Có sao đâu, không phải chúng ta đã đánh cược rồi sao?” Cao Đại Bàn nhún nhún vai, chẳng hề để ý đặt túi hành lý trở về vị trícũ,“Dù sao ông cũng sắp chết, tôi cũng sắp vào ở, đương nhiên phải sớmlên kế hoạch cải tạo như thế nào ~”

“Cô dám chắc một trăm phần trăm rằng tôi sẽ thua sao?” Sắc mặt Old đen như đáy nồi.

Cao Đại Bàn nhe răng cười,“Nếu không phải, thì chứng minh cho tôi xem đi”.

Nghẹn họng, ông lão thấp giọng lầm bầm:“Chung quy luôn cảm thấy hình như tôi thắng hay thua cô đều có lợi…..”.

“Dù thắng hay thua ông cũng đâu có mất mát gì, coi như tận dụng khoảng thời gian chờ chết cuối cùng, có gì không thể?” Cao Đại Bàn lơ đễnh kiểm kêdanh sách hành lý,“Tôi nhớ vị Thánh Huyết tộc mù mắt kia tặng ông mộtngười cá, không biết là cá nước mặn hay là cá nước ngọt, có thể nướnggiống như cá trích không?”

Old khinh bỉ vô hạn,“Cho nên tôi ghétnhất là con người, quá dã man! Sinh vật tao nhã như người cá, cũng nghĩđến chuyện ăn như thế nào?!”

“Các người uống máu người ta kìa”. Cao Đại Bàn khinh bỉ lại.

“Hai chuyện đó căn bản không giống nhau,” Ông lão tiếp tục cuộn mình trongxe lăn than thở ,“Hiến máu là hành vi cao quý, Huyết tộc luôn luôn đợiđối phương đồng ý mới lấy máu. Đâu giống như các người, mặc kệ tất cả cứ một đao chém chết, băm băm ra nấu ăn…..”.

Cao Đại Bàn quyết định làm ngơ.

Đi xuống dưới lầu mở hồ thủy tinh đã được đóng gói ra, bạn học Đại Bàn ápsát vào thành kính, trợn tròn mắt cẩn thận nhòm người cá bên trong.

Nước trong bể có màu xanh thẫm như đá quý, hơi đặc không giống như là chấtlỏng, mà Cao Đại Bàn mất nửa ngày mới tìm ra người cá gần như hòa thànhmột thế với nước hồ!

“Hả? Nó lại…… nhỏ như vậy…..”. Mắt bạn học Đại Bàn trừng lớn hơn nữa……

Nằm ngoài dự kiến của cô, động vật quý giá chỉ một ly máu cũng giá trịbằng nửa tòa thành xa hoa này, lại chỉ dài bằng cánh tay của cô, lớp tóc dày che khuất nửa người trên, đuôi cá cong duyên dáng nhẹ nhàng chuyểnđộng theo làn nước, vây đuôi giống như một loại khăn lụa mềm nhẹ nào đóuốn lượn trong nước……

“Đúng là người cá…..”. Cao Đại Bàn nhẹgiọng than thở. Tuy rằng không nhìn thấy mặt sinh vật, nhưng ngoại hìnhvẫn giống như những bức tranh người cá xinh đẹp trong truyện cổ tích, mỹ lệ đến khiến người ta muốn gọi nó là công chúa!

“Sa mạc màu lam / ánh trăng màu trắng ~

Người ta rời đi / hy vọng chết đi ~

Tôi không biết ai / không ai biết tôi ~

Không thấy mục tiêu / là mục tiêu của ai ~”

Cao Đại Bàn đang nghểnh cổ chạy tới chạy lui quanh hồ nước muốn nhìn rõgương mặt người cá, lại bị tiếng ca to rõ đột ngột vang lên làm cho sợtới mức lui lại ba bước ngã ngồi tại chỗ!“Hả? Ai? Cái gì……?!”

Trong hồ thủy tinh trước mặt, người cá vẫn cuộn mình trong góc, đột nhiên vẫy đuôi, uốn mình quay đầu thẳng tắp bơi tới trước mắt Cao Đại Bàn! Ngườicá vốn cùng màu với nước hồ, ở bên kia tấm kính bỗng dần dần bỏ đi màusắc tự vệ, màu da tái xanh và mái tóc màu mật hiển hiện rõ ràng, làm nổi bật vẩy cá màu vàng và đồng tử màu tím, vừa yêu diễm, vừa xinh đẹp……

Người cá dùng tư thái thanh thản phiêu du trong hồ nước, giống như đang nằmtrên mây, động tác dịu dàng, sợi tóc mảnh khảnh quấn quanh da thịt, cáiloại cảm giác nhẹ nhàng này thật giống như tinh linh trong nước……

Cao Đại Bàn nhìn nó chằm chằm, chậm rãi đứng lên lắp bắp hỏi:“Vừa, vừa mới nãy là mày hát đó sao?”

Con mắt màu tím vàng của người cá dường như lăn tròn chuyển động một chút,lướt về hướng cô, sau đó khép hờ mắt, nhếch môi, lộ ra một nụ cười vôcùng kinh khủng! Người cá vừa mới rồi còn đẹp như yêu tinh, nhưng miệngvừa mở ra liền rách đến tận mang tai! Hơn nữa còn phân thành bốn mảnh!Bên trong lộ ra đầu lưỡi màu đỏ tím, cùng với ba hàng răng sắc nhọn nhưma quỷ ăn thịt người!

Hôm nay bạn học Cao Đại Bàn bất hạnh thểnghiệm khóe miệng khủng bố của người cá trong truyền thuyết ngay tạihiện trường! Lui lại ba bước dài, Cao Đại Bàn trực tiếp áp lên tườnglông tóc cả người dựng đứng! Môi run run nói không nên lời……

“Người cá là động vật rất hung dữ, tuy rằng chúng nó có tiếng ca giống như tiếng hát của trời cao”.

Tiếng máy móc cọc cach vang lên, Old đẩy xe lăn từ trên lầu chậm rãi chạyxuống. Lười biếng nhìn Cao Đại Bàn còn đang hoảng hồn , Old khinh thường hừ một tiếng,“Hy vọng về sau lúc cô cho nó ăn không bị cắn rơi ngóntay”.

“Nó, nó là động vật ăn thịt?!” Cao Đại Bàn kinh ngạc mở lớn miệng, dựa sát vách tường vội vàng dịch ra xa!

Old khinh bỉ liếc cô,“Thân là động vật ăn tạp cô làm gì có tư cách khiếp sợ?”

“Ít nhất tôi sẽ không cắn ngón tay ông, cạo thịt ăn”. Cao Đại Bàn nhìn chằm chằm sinh vật quỷ dị trong hồ nước,“Có ba hàng răng nanh còn ăn thịt……Con này mà tao nhã cái gì?”

“Giọng hát của chúng”. Đẩy xe lăn đến gần sát hồ thủy tinh, Old nâng bàn tay khô gầy lên cách vách kính trong suốt khẽ vuốt theo hình dáng người cá,“Còn có bộ dáng du động trongnước của chúng. Thậm chí bản thân chúng, cũng là kỳ tích của tạo hóa”.

Hình như người cá hiểu được lời ca ngợi của Old, bơi một vòng quanh hồ nước, làm động tác lắc lư như múa trong nước, sau đó bơi đến gần tay Old, vôcùng thân thiết cọ cọ lên thành hồ……

“Từ quan điểm sinh vật học,người cá là sinh vật gần với Huyết tộc nhất. Chúng nó thậm chí có thểbắt chước ngôn ngữ của Huyết tộc, tuy rằng chỉ là một ít từ đơn khôngliền mạch, nhưng ở một mức độ nào đó cũng coi là có thể nói chuyện“. Old quay đầu nhìn Cao Đại Bàn,“Biết không? Những lời người cá hát đều làlời tiên đoán. Nhưng bình thường chúng nó chỉ dùng ngôn ngữ người cá đểhát, chủ nhân nuôi dưỡng chúng vì muốn hiểu được nội dung lời tiên đoán, bình thường đều dạy chúng nó ngôn ngữ của mình, cho nên vừa mới nãy nómới có thể hát bằng tiếng Huyết tộc”.

“Hả? Vừa mới nãy là lời tiên đoán sao?” Cao Đại Bàn sững sờ,“Nhưng nó đâu có nói thành câu…..”.

“Lời nói trật tự rõ ràng, ngắn gọn mà nhiều ý là báo cáo khoa học. Bài cacủa người cá chỉ như vậy thôi, bình thường chỉ là vài câu đơn giống nhưthơ, về phần hàm nghĩa, thì người nghe phải tự cảm nhận”. Old nhún nhúnvai,“Còn nhớ mới rồi nó hát cái gì không?”

Cao Đại Bàn lắcđầu,“Tôi hoảng sợ, không cẩn thận lắng nghe. Hình như nhắc tới cái gì mà ‘chết’,‘Ai’ ,‘mục đích’linh tinh…… Í? Đợi chút, chẳng lẽ nó hát với aichính là đang tiên đoán sao?!”

“Hình như là vậy”. Old ách xì mộtcái,“Người bình thường rất hiếm khi có cơ hội nghe được lời tiên đoán có liên quan đến mình, cô may mắn lại không nghe rõ. Hiện tại chỉ có thểcầu nguyện khi nào đó tâm tình của nó tốt sẽ hát lại một lần nữa …..”.

Cao Đại Bàn trầm mặc trong chốc lát, lắc lắc đầu,“Không cần đâu. Tôi mongnó đừng hát. Nếu biết trước tương lai, cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gìnữa“.

Old đã chuẩn bị trở về phòng thí nghiệm quay đầu liếc cômột cái,“Cô lầm rồi. Tương lai có thể thay đổi, chuẩn bị sẵn sàng, theolợi tránh hại, đây mới là ý nghĩa tồn tại của lời tiên đoán”.

“Thật không…… Nhưng mà, có ai dám khẳng định những lời tiên đoán này đềuchuẩn xác? Những câu thơ hàm hồ, tùy người nghe lý giải……nếu lời tiênđoán kia sai thì sao? Nếu người nghe lý giải sai thì thế nào? Ông nóicần chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ai biết phải chuẩn bị như thế nào mới đúng ? Nếu chuẩn bị không chính xác thì xác suất chính là 5:5, như vậy thìbiết hay không biết tương lai cũng có gì khác nhau đâu?”

Cao ĐạiBàn ngẩng đầu nhìn ông lão, nhẹ giọng nói:“Trước kia…… trước khi Địa Cầu hủy diệt, từ rất sớm đã có các lời tiên đoán, nói cái gì tận thế sẽtới. Nhưng hầu hết những lời tiên đoán này đều là giả. Vì thế dần dần,mọi người không hề tin vào lời tiên đoán nữa. Nhưng lời tiên đoán thậtsự lẫn lộn trong đó, có một ngày lại đột nhiên ứng nghiệm! Old, tinh cầu của ông chưa từng hủy diệt, cho nên ông sẽ vĩnh viễn không hiểu đượcloại cảm giác này…… Người thật sự thể nghiệm lời tiên đoán rồi, sẽ không cảm kích sự tồn tại của lời tiên đoán kia, tuyệt đối không. Dù nó làthật hay giả, đều làm cho người ta căm hận!”

Ông lão nhìn cô, không nói gì.

“Ngày mai tôi mang nó ra chợ bán”. Cao Đại Bàn nói, xoay người rời khỏi phòng.

…………………………

Cao Đại Bàn cũng không bán người cá đi.

Bởi vì, người cầm quyền ở đây chỉ mới có phong hào nam tước, căn bản khôngcó khu chợ xa hoa đến có thể mua bán người cá quý hiếm….. Mà nguyên dothứ hai, vào ban đêm, Cao Đại Bàn xem tivi thấy được giải thưởng truy nã mình.

“Xem ra cô cần thay đổi ngoại hình “. Old nói đều đều giống như chuyện không liên quan đến mình.

Cao Đại Bàn uể oải tắt tivi,“Chỗ các người có thẩm mỹ viện không? A, quênđi, không cần trả lời, đúng là một câu hỏi ngốc nghếch, trên một tinhcầu mà toàn dân đều xinh đẹp, tôi biết đi đâu tìm thẩm mỹ viện đây…..”.

“Chuyện này sao…… Nếu thẩm mỹ viện theo lời cô là nơi có thể thay đổi màu damàu mắt, tôi có thể nói cho cô biết, trên tinh cầu này quả thật có nơiđó. Cho dù dung mạo hoàn mỹ như chúng tôi, người trẻ tuổi cũng thíchthay đổi màu tóc linh tinh để bảo trì cảm giác mới mẻ“. Old chỉa chỉamột đống dung dịch trên cái giá phía sau,“Nói chính xác thì, tôi chínhlà chuyên gia chỉnh hình bí mật đó”.

“……Rốt cuộc có cái gì ông không biết làm sao?” Cao Đại Bàn mất hết hơi sức ôm trán.

“Chuyện đó có gì khó? Thay đổi màu sắc, nói trắng ra là chính là nhuộm màu, đólà vấn đề căn bản trong hóa học “. Old dùng một loại khẩu khí kiêu ngạo, tư thái bình tĩnh của người học cao hiểu rộng, chỉ đạo Cao Đại Bàn phachế dung dịch mới,“Nhưng có chút chuyện cần nói rõ ràng. Để loại thuốcthay đổi hình tượng này phát huy tác dụng cần tiêm trực tiếp vào hạchcủa Huyết tộc “.

Cao Đại Bàn chán nản:“Tôi đào đâu ra hạch cho ông tiêm?= =”

“Vậy chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy“. Old chỉ chỉ một cái giákhác,“Có thuốc nhuộm lông cho động vật, có thể nhuộm tóc. Còn có thuốcnước đổi màu đồng tử, mỗi khi đến ngày tam nguyệt phải nhỏ một lần”.

“Dùng cho động vật…… Mấy thứ này tôi dùng sẽ không dị ứng chứ? Thuốc nhỏ mắt? Giọt vào rồi mắt của tôi có rụng luôn không?” Cao Đại Bàn đứng sau cáigiá cao lớn lo lắng hỏi.

Mặt Old không chút thay đổi,“Ai biết”.

Cao Đại Bàn suýt khóc,“Mấy chuyện này phải biết chắc! Tôi đâu có năng lực tự lành của Huyết tộc!”

Old bực bội chỉ chỉ một loạt bình bình lọ lọ ở tầng dưới cùng,“Cái này dùng cho da thịt mẫn cảm”.

Cao Đại Bàn buồn bã ngồi xổm trên mặt đất thử lắc lắc các loại thuốc “Ừ,‘da thịt mẫn cảm’ cắn gãy răng cũng không xây xước của Huyết tộc có thểso sánh với con người sao…… Hơn nữa, Old , vì sao ông không bắt tôi điđổi lấy vàng?” Mức thưởng rất cao , không, phải nói là cao đến dọangười……

“Cuộc cá cược của chúng ta còn chưa ngã ngũ, hơn nữa đốivới một người sắp chết như tôi, tiền thưởng có nghĩa lý gì?” Old bĩumôi, “So với đi mật báo, giúp cô che giấu còn thú vị hơn. Quan trọngnhất là, điện thoại và hòm thư đều ở phòng bên kia, tôi lười đi qua đó”.

“Old , tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của ông…..”.

“Rất bình thường, thiên tài luôn cô độc “.

“…..”.

Vì thế, Cao Đại Bàn không thể nào tiến hành đối thoại với thiên tài, cắnrăng lựa chọn màu tóc và màu mắt nâu vàng thường gặp nhất ở Lam Huyếttộc. Ôm quyết tâm liều chết ép buộc một phen, kết quả ngoại trừ lúcnhuộm lông mày và lông mi hơi ngứa ra, những chỗ khác không có phản ứnggì quá lớn.

Nhìn gương nhếch mày trợn mắt quan sát mình một trận, Cao Đại Bàn cầm lấy dao găm laser cắt mái tóc dài thành tóc ngắn linhđộng. Nhìn kiểu tóc trung tính trong gương, lại cúi đầu nhìn bộ ngựckhông có gì của mình, Cao Đại Bàn suy tư một chút, nảy ra ý hay, quyếtđịnh biến mình thành hình tượng thiếu niên…… Kỳ thật lúc tìm người, mọingười rất dễ dàng bị giới tính hạn chế. Lúc này nếu lấy một loại giớitính khác xuất hiện, dù tướng mạo có tương tự, bình thường cũng khó màliên tưởng đến. Mà sự thật cũng chứng minh, làm như vậy hiệu quả thực sự không tồi.

Khi Cao Đại Bàn rực rỡ hẳn lên từ trên lầu đi xuốngđứng ở trước mặt Old, ông lão sửng sốt một hồi lâu, mới quay đầu thanthở,“Hừ, ngũ quan mơ hồ cũng có lợi quá, đổi cái kiểu tóc liền thay đổicả con người…..”.

Cao Đại Bàn:“……= =”

……………………

Cuộc sống tại thành Wish rất yên bình.

Mỗi ngày Cao Đại Bàn tiến hành thí nghiệm dưới sự chỉ đạo của Old. Thuậntiện cũng học một số cách chế tạo các dung môi đơn giản. Ví dụ như, xuân dược A, lại ví dụ như, xuân dược B……

Gác xép chất đồ bị sửa sang lại, cửa sổ sát đất cũng được phủ rèm màu trắng, vách tường trộn lẫngiữa màu xanh lam thường thấy trong thành Wish và màu hồng phấn lý tưởng của Cao Đại Bàn, cuối cùng bị biến thành màu tím nhạt nhu hòa.

Cư dân trong trấn nhỏ không nhiều lắm, thời gian nghỉ ngơi của Huyết tộc và Cao Đại Bàn cũng không giống nhau.

Mỗi ngày một mình ngồi ở cửa sổ nhìn vầng thái dương dâng lên, hưởng thụánh nắng ấm áp và biển rộng bao la, là chuyện khiến Cao Đại Bàn hạnhphúc nhất hiện tại. Lúc gió biển thổi rèm cửa bay lên, tựa vào trên cửasổ, ngửi mùi thơm của hoa cỏ, làm cho người ta cảm thấy trời đất đềutràn ngập hương vị tự do……

Cảm thấy gò bó, đại khái chỉ có lúc đi chợ mua đồ.

Tuy rằng siêu thị ở tinh cầu Sange đã đến trình độ thao tác hoàn toàn bằngđiện tử, người với người cũng ít tiếp xúc, nhưng Cao Đại Bàn vẫn sợ bịnhững Huyết tộc khác gặp thoáng qua tại cửa ra vào phát hiện tay mìnhnóng , trái tim đang đập, hoặc là đang hô hấp…… Mỗi lần đi tới nơi nhiều người đều như là đang liều mạng! Cao Đại Bàn luôn kín cổng cao tường từ đầu đến chân, võ trang hạng nặng bao tay kính mắt, tránh va chạm, tốcchiến tốc thắng……

Ngoại trừ cố sức khi mua đồ, lúc trả tiền cũng rất quẫn bách.

Tất cả đồ ăn của Cao Đại Bàn đều là phụ liệu tạo rượu hoặc là đồ gia vị,hoa cỏ để ngắm linh tinh trên tinh cầu này. Ví dụ như cỏ Waiter, ởphương Bắc loại thực vật này có khắp nơi, nhưng ở phương Đông lại rấthiếm thấy, người địa phương ngoại trừ lấy nó trang trí phòng ở thì cănbản không mua làm gì. Cho nên nguồn cung cấp trên thị trường rất ít, hơn nữa giá lại cao. Cộng thêm các món khác như nước cây Gram linh tinh, vô số khoản phải chi, mỗi tuần Cao Đại Bàn phải chi tiêu cho ăn uống mộtkhoản lớn.

Lại nói đến khí hậu.

Đối với động vật máu lạnhnhư Huyết tộc, thời tiết lạnh nóng cũng không thành vấn đề, ngay cả điều hòa bọn họ cũng không có. Nhưng đối với Cao Đại Bàn động vật có nhiệtđộ ổn định, dù nơi này là vùng duyên hải có vẻ ấm áp, cái lạnh ban đêmvẫn khó có thể chịu đựng được. Mặc dù trong phòng Old có một cái lò sưởi cổ điển âm tường dùng để trang trí, nhưng củi để đốt cũng rất khó mua,giá cả tự nhiên cũng rất mắc. Mà mỗi ngày đều đốt củi, đó cũng là mộtkhoản chi tiêu kinh người!

Càng tệ hơn là, trên thực tế hiện tạiCao Đại Bàn không có một đồng, tiền đều mượn của Old. Nhưng mà làm mộtdược sĩ thu nhập không cao, bản thân Old kỳ thật cũng không có bao nhiêu tiền để dành. Cuộc sống túng quẫn làm cho Cao Đại Bàn càng ngày càngmuốn nhanh nhanh bán con người cá phi thường kinh khủng, nhưng cũng phithường đáng giá kia đi.

Ngay khi Cao Đại Bàn đã hỏi thăm đượcđường đi nước bước để bán người cá, chuẩn bị hành động thì sáng sớm ngày hôm đó, lại xảy ra một sự kiện khác.

Lúc ấy Cao Đại Bàn đang ômmột túi lớn đồ ăn giảm giá do siêu thị trước khi đóng cửa thải ra, ngaylúc trấn nhỏ được ánh mặt trời dần đần chiếu sáng, trên ngã tư đườngkhông có một bóng người, cô nhặt được một gã đàn ông lẽ ra không nênnhặt về……

To be continued…

Tác Giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái gọi là thành thị màu trắng và xanh……