Bình Hoa

Quyển 2 - Chương 61



Đó là một đôi tay thon dài trắng nõn.

Các khớp rõ ràng, ngón tay như ngọc, cho dù lòng bàn tay có vết sẹo xấu xí cũng không mảy may ảnh hưởng. Đôi tay ấy giờ phút nhẹ nhàng mơn trớn cánh hồng kiều diễm, làm cho hồng lại càng thêm hồng, trắng lại càng thêm trắng, thật vô cùng động lòng người.

Tần Trí Viễn không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp ấy, cười khổ: “Lúc nào cũng phải tặng anh hoa hồng như vậy sao?”

Cố Ngôn tỉ mỉ cắm mấy bông hồng vào bình hoa cạnh giường bệnh: “Sao vậy? Anh không thích à? Mai đổi thành hoa tulip vậy.”

“Hôm qua em đem tới rồi.”

“Bách hợp thì sao?”

“Hôm trước nữa rồi.”

“Thế xương rồng?”

“…”

Cố Ngôn thấy Tần Trí Viễn không ý kiến liền đứng dậy đi rửa táo, sau khi rửa xong thì cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, vừa gọt vỏ táo vừa nói chuyện với gã.

Hôm đó khi xe cứu thương chở hai người vào viện, kiểm tra thì Cố Ngôn chỉ bị thương ngoài da, Tần Trí Viễn cũng không bị thương nghiêm trọng, nhưng xương chân bị nứt, có lẽ là do ngã cầu thang gây nên, chắc phải cỡ hai tháng mới liền, cho nên chỉ có thể nằm viện.

Vừa lúc Lâm Gia Duệ bận xử lí việc riêng, bên quay phim được nghỉ một tuần, Cố Ngôn nhân cơ hội này ở lại trong bệnh viện chăm sóc gã.

Cố Ngôn và Tần Trí Viễn quen nhau đã lâu, nên sớm biết rõ thích ghét của gã, nên bất luận là ngày ba bữa cơm hay tạp trí giải buồn, mọi thứ đều rất vừa lòng Tần Trí Viễn.

Duy nhất không được hoàn mỹ, chắc là cái gọi “theo đuổi” của Cố Ngôn.

Tần Trí Viễn tới tận bây giờ chưa bao giờ bị người ta theo đuổi, nên có chút không tiêu.

Nghĩ đến đây, Cố Ngôn vừa lúc gọt xong vỏ táo, cắt thành từng miếng đưa tới. Vị táo ngọt thanh, ăn vào đúng là mỹ vị. Đương nhiên, nếu như tay nghề của Cố Ngôn không tốt đến thế, không gọt vỏ táo không bị đứt, lại đừng có tỉa táo thành hoa đưa cho gã… thì rất tốt.

Tần Trí Viễn thật sự dở khóc dở cười, nhưng lại tiếc không muốn Cố Ngôn thất vọng, đành phải ngoan ngoãn nhận.

Không cách nào, ai bảo Cố Ngôn nhà gã là nam diễn viên giỏi nhất chứ?

Tần Trí Viễn sợ người nhà lo lắng nên không báo tin mình bị tai nạn, nhưng người nên biết thì đã biết, không lâu sau, Tần Kính cùng Tần Phong trước sau đến thăm gã.

Cố Ngôn lần này thật khéo léo lễ phép, tận lực nhìn không chớp mắt, biểu hiện ngoài Tần Trí Viễn ra thì không có hứng thú với bất kì người nào.

Tần Kính cũng không ở lại lâu lắm, chỉ ngồi nói chút chuyện rồi khách sáo vài ba câu nên chú ý dưỡng thương thì rời đi. Tần Phong thì ở lại bên cạnh anh trai khá lâu, nhưng cơ bản là gần đây cậu ta được lão gia tử sủng ái, ám chỉ Tần Kính đã thất vọng với Tần Trí Viễn lắm rồi, có ý bảo với mọi người muốn đề bạt cậu ta làm người nối nghiệp.

Tần Trí Viễn nghe xong chỉ cười không nói.

Cố Ngôn lại đi rửa táo, nhưng lần này không gọt vỏ, mà trực tiếp cắt thành từng miếng nhỏ, ở trên tỉa vài đường, nghịch ra hình con thỏ nhỏ thì bỏ vào bàn.

Tần Trí Viễn nhớ tới biệt danh mà hắn đặt cho Tần Phong, hiểu ý cười, ăn đến khoái trá.

Tần Phong không những không đạt được mục đích diễu võ dương oai ngược lại thiếu chút nữa bị bọn họ ngọt ngào làm cho mù mắt, cuối cùng tức giận ra về, lúc đi còn cố ý đóng rầm cửa.

Cửa phòng đóng Cố Ngôn liền cười ngã xuống giường, nói: “Tiểu bạch thỏ nhà anh vẫn đáng yêu thế.”

Tần Trí Viễn lập tức nhắc nhở: “Măc kệ đáng yêu thế nào, em chỉ có thể đứng từ xa nhìn.”

“Vâng vâng vâng.” Cố Ngôn cười rũ ra giường không đứng dậy nổi, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trí Viễn, “Nhưng anh xin nghỉ bệnh, mấy tuần liền không đi làm, chỉ sợ thật sự sẽ ảnh hưởng lớn.”

“Nếu ba anh thật lòng muốn để cho Tần Phong thì dù anh có đến công ty hay không như nhau cả.”

“Lỡ như…”

“Cùng lắm thì thất nghiệp.” Tần Trí Viễn nếu dám cùng Tần Kính đối đầu đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn tăm lí, “Thật ra tự mình gây dựng sự nghiệp cũng không có gì không ổn, chỉ là vừa mới bắt đầu thì sẽ vất vả một chút.”

Nói thì nghe đơn giản nhưng thực hiện lại không dễ dàng.

Tần Trí Viễn xuất thân phú quý, cơm áo không lo, giờ vì ai mới chịu đau khổ thế này, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Ánh mắt Cố Ngôn trở nên mềm dịu, chậm rãi đứng dậy vòng qua hôn lên môi gã nói: “Không sao, em vẫn dư sức nuôi.”

Tần Trí Viễn nghe thấy cười to.

Cười xong đưa tay ôm lấy thắt lưng Cố Ngôn, kìm lòng không được mà cắn lên môi hắn, không ngừng làm nụ hôn sâu hơn.

Hai người mặc dù tâm ý liên thông nhưng bởi vì Tần Trí Viễn bị thương phải nằm viện nên hầu như không có thân mật lắm. Nên nụ hôn như thế này khó tránh khỏi càng cọ càng ra lửa, rất khó dứt.

Cố Ngôn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đôi tay bắt đầu không thành thật, nhẹ nhàng lướt trên lưng Tần Trí Viễn, như có như không trêu chọc gã.

Tần Trí Viễn có chút không kiềm chế được, thở dốc: “Cố Ngôn, đây là bệnh viện.”

“Nếu là phòng bệnh riêng, cách ẩm hẳn không tồi nhỉ?”

“Anh hiện là người bệnh đấy.”

“Anh chỉ bị thương ở chân, có phải bị thương ở chỗ kia đâu.” Dừng một chút, cố ý bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: “Không phải thật sự bị thương chứ? Không được, em phải lập tức kiểm tra.”

Nói xong, tay phải thuận thế sờ xuống dưới.

Tần Trí Viễn vừa nhìn liền biết hắn giả vờ, nói kiểm tra là giả, có mà nhân tiện chiếm tiện nghi của gã ấy. Vì thế túm lấy tay Cố Ngôn, không nề hà thở dài: “Hạ lưu.”

Cố Ngôn nghe vậy chống trả: “Em không hạ lưu thì làm sao anh sung sướng được.”