Bình Hoa

Quyển 2 - Chương 47



Bảy giờ ba mươi phút sáng, Tần Trí Viễn thắt xong cà vạt.

Gã mặc bộ vest sẫm màu, tóc vuốt một sợi cũng không rối, vẻ mặt tự nhiên đi qua nhà bếp đã sửa sang, đẩy cửa ra ngoài. Công ty không xa, tuy đi sớm vẫn bị kẹt xe một đoạn, nhưng chưa đến tám rưỡi gã đã ngồi trong văn phòng của mình rồi.

Sáng nay có một cuộc họp của nhân viên cấp cao.

Tần Trí Viễn sửa sang lại tài liệu trong tay, trước lúc họp tìm thư kí xác nhận lịch trình ngày hôm nay một lần nữa, xác định chiều ba giờ sẽ có thời gian rảnh.

Thư kí mặc dù bị gã hỏi nhưng vẫn giữ nguyên được sự chuyên nghiệp tiêu chuẩn, còn trả lời rất tốt: “Vâng, nửa tháng trước đã sắp xếp cho ngài rồi, bất kể là họp hay tiệc gì đó đều từ chối, tuyệt đối không phát sinh tình huống ngoài ý muốn.”

Dừng một chút, sự hiếu kì trong lòng dâng lên, rất không chuyên nghiệp mà thì thầm hỏi: “Không biết là cuộc hẹn gì quan trọng vậy ạ?”

“Không phải hẹn,” Tần Trí Viễn không tức giận, cười cười: “Nhưng quả thật rất quan trọng.”

Sau đó không giải thích nữa, lấy văn kiện trên bàn đi về phòng họp.

Cuộc họp kéo dài hơn gã nghĩ.

Lúc thật sự rảnh thì đã quá trưa. Tần Trí Viễn sợ lại bị kẹt xe, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, đi ngang qua siêu thị chạy vào mua bánh mì rồi trực tiếp lái xe tới bệnh viện.

Đến nơi, Cố Ngôn đã sớm chờ trong phòng khám.

Hắn đeo chiếc kính râm thật to, quần áo mặc đơn giản, tay cầm di động chơi game, vừa thấy Tần Trí Viễn liền ngẩn ngơ, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Tần Trí Viễn đi qua ngồi bên cạnh, hỏi ngược lại: “Tôi không thể đến sao?”

Cố Ngôn đang bận rộn trong giai đoạn quay phim, hôm qua mới từ nơi quay ngoại cảnh trở về, ngáp liên tục: “Anh đã giúp tôi hẹn lịch tái khám rồi, không cần phải đặc biệt đến nữa.”

“Không theo em, tôi sợ em lại quên.”

Cố Ngôn nghe thế cười rộ lên: “Gần đây không bận à? Sắp cuối năm rồi, hiện giờ phải là lúc công ty bận nhất chứ?”

“Công việc bận rộn chỉ là cái cớ, một người nếu muốn có thời gian rảnh sao lại không tìm được chứ?” Hai tay Tần Trí Viễn đan vào nhau, rất tự nhiên nói: “Chỉ là việc ấy hay người nào đó có đáng giá để phí phạm thời gian không thôi.”

Cố Ngôn nghe xong sửng sốt nhíu mày: “Rốt cuộc anh cũng thừa nhận trước kia lấy công việc làm lí do? Lạ thật, hôm nay sao lại thành thật thế?”

Tần Trí Viễn nhìn thẳng hắn, hòa nhã nói: “Tôi đột nhiên phát hiện, nói thật lòng mình thì ra không đáng sợ đến thế.”

Những lời này khá đủ thành ý.

Cố Ngôn lo nghĩ, muốn nói gì đó, đáng tiếc y tá vừa lúc gọi hán vào. Hắn đành tháo mắt kính vẫy tay với Tần Trí Viễn, đứng dậy đi vào phòng khám.

Lúc Cố Ngôn trị liệu, Tần Trí Viễn ăn bánh mì gã tiện mua trên đường, im lặng chờ bên ngoài. Trước kia gã bối rối luống cuống có lẽ là vì sợ mất đi Cố Ngôn.

Hiện tại gã không sợ nữa.

Bởi vì gã lặng lẽ đem Cố Ngôn giấu vào một góc sâu nhất, an toàn nhất trong lòng, ai cũng không đoạt mất được.

Thời gian trôi thật mau, thoáng cái đã thấy Cố Ngôn xoa xoa tay phải đi ra, Tần Trí Viễn vội vàng sắp xếp đồ đạc đỡ hắn. Gã dù sao hai ngày nữa sẽ đến bệnh viện nên không hỏi Cố Ngôn tình huống cụ thể, chỉ nói: “Trị liệu lần sau tôi cũng đã hẹn trước rồi, vừa lúc em không có cảnh quay, đến lúc đó gọi điện cho em.”

Cố Ngôn cảm giác áp lực thật lớn, Tần Trí Viễn đối với lịch trình của gã rõ như lòng bàn tay, còn hắn thì không biết lúc nào Tần Trí Viễn bận rộn. Vì thế vừa đi vừa nói chuyện: “Thật ra nếu muốn cảm ơn mấy lời nói của tôi thì trực tiếp trả thù lao là được, tôi không ngại đâu, đừng phiền phức như này.”

“Ừ.” Tần Trí Viễn đồng ý quan điểm với hắn: “Nếu chỉ là cảm kích dùng tiền có thể giải quyết.”

Tầm mắt gã dừng trên người Cố Ngôn, thanh âm thấp chỉ đủ mình gã nghe thấy: “Nhưng có một số chuyện, chỉ có thể dùng thật tâm để đổi.”

“Cái gì?” Cố Ngôn không nghe rõ.

Tần Trí Viễn nhân tiện nói: “Buổi tối cùng ăn cơm nhé?”

“Vẫn là để hôm khác đi, hôm nay không được rồi, tôi muốn về ngủ sớm.”

“Được, tôi đưa em về.”

Tần Trí Viễn săn sóc đưa người về đến tận cửa nhà, nhìn Cố Ngôn lên tầng lại đứng nhìn một lúc mới lái xe đi. Gã quay về công ty xử lí công việc mãi đến tối mịt mới về.

Gã không ăn cơm tối cũng không gọi đồ bên ngoài, gã mở tủ lạnh, lục tung đống nguyên liệu tìm mấy thứ, mang một đống thứ. đứng trong bếp nghiên cứu thực đơn. Sau đó rửa sạch tay, xắn tay áo, cầm dao, dáng vẻ như chuẩn bị ra trận… gây sức ép với nồi niêu bát đũa.

Đây là thói quen mới gần đây của gã, mặc kệ công việc bận thế nào, cơm tối nhất định phải tự tay làm.

Chỉ có điều, Tần Trí Viễn phát hiện, nấu nướng cũng cần phải có thiên phú, như gã trên phương diện này hoàn toàn không có chút tế bào, rõ ràng đã làm theo từng bước như trong sách viết, muối dấm đều cho vô cùng chính xác, nhưng cuối cùng thành phẩm ngay cả bản thân gã cũng không thể nuốt nổi.

Đương nhiên, đêm nay lại thất bại.

Tần Trí Viễn cố gắng ăn hết đống đồ mình nấu, có chút nản lòng.

Dựa theo tiến độ này, năm nào tháng nào mới tự tay nấu đồ ăn được? Mình gã tùy tiện ăn còn chẳng nổi, không thể để Cố Ngôn bị ngộ độc được đúng không?

Gã vừa nghĩ vừa thở dài, ăn được một nửa thì buông đũa, với lấy di động bên cạnh, gọi điện cho bạn cũ: “Này, là tôi… ừ, giúp tôi đăng kí lớp học nấu ăn cấp tốc đi, càng nhanh càng tốt… không có gì, không liên quan đến chương trình mỹ thực đâu, mà là…”

Nửa câu sau nói ra thật mất mặt, nhưng nghĩ đến, Tần Trí Viễn lại kìm lòng không được, nhẹ giọng: “Chỉ là… tôi muốn học thôi.”

Gã không biết làm thế nào để nấu ra một bàn đồ ăn ngon.

Càng không biết phải yêu một người thế nào.

Nhưng gã có thể chậm rãi học. Lúc gã yêu Triệu Tân chưa bao giờ dám nói ra tình cảm của mình, gã luôn sợ bị tổn thương, gã luôn lưu lại đường lui cho bản thân.

Gã không biết, tình yêu là phải mạo hiểm.

Có thể phía trước là vực sâu vạn trượng.

Nhưng anh nếu yêu ai đó thật lòng, sẽ vì người ta bước một bước này.