Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Chương 63



Bước vào tháng thứ sáu, bụng của Điền Mật Nhi càng ngày càng thấy lớn, cúi đầu xuống ngay cả mũi chân cũng không nhìn thấy. Người không biết chợt nhìn, còn tưởng rằng cô chuẩn bị sinh đến nơi, cái bụng to vượt mặt. Nhớ trước kia ở trên mạng xem qua một hình ảnh, có một phụ nữ nước ngoài mang thai năm đến lúc sắp đẻ bụng chẳng khác gì cái trống cả cho nên cô so ra vẫn còn bình thường thôi.

Mọi người trong nhà lại thấy thật lo lắng, hỏi những người có kinh nghiệm thì biết đấy là đứa bé hấp thu dinh dưỡng tốt, lại còn mang song thai nên mới to như vậy. Về vấn đề cái bụng này, còn chưa từng nghe thấy ai nói phụ nữ có thai vì thai quá to mà bị nứt bụng ra cả. Chỉ có điều phải khống chế ăn uống lại, còn mấy tháng nữa mới sinh mà đứa bé to quá sẽ không tốt sau khi đẻ xong cũng sẽ bị tội. Vì vậy trong ngày chia ra làm nhiều bữa ăn, uống nhiều canh, ăn những loại có nhiều dinh dưỡng nhưng ít béo. Nếu như muốn sinh thường, thì phải chuyên cần vận động, ngàn vạn lần không thể lười biếng. Nhưng càng về sau, do bụng quá lớn, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy lao lực còn sức đâu mà vận động chứ. Người cũng lười, chỉ muốn nằm im không nhúc nhích, người nào vừa gọi liền rên ‘ hừ hừ ’ mấy cái trông giống y như heo mẹ hạnh phúc vậy.

Mọi người không có chiêu trấn áp vì phụ nữ có thai lớn lúc nào mà chẳng lớn nhất. Đành phải bảo Triệu Phương Nghị mỗi ngày đều trở lại, bởi vì chỉ có anh mới có đủ sức để đem cô vợ tròn quay lô lô cưỡng chế ôm ra ngoài phòng phơi nắng cùng vận động thân thể.

Càng đến ngày dự sinh Điền Mật Nhi càng cảm thất sợ, sinh con luôn đứng đầu trong các loại đau đớn, không biết đau hơn so với bị dao cắt vào tay gấp bao nhiêu lần! Nếu đứa bé đang sinh được một nửa mà không xuống đến sản đạo thì làm thế nào? Như vậy thật đúng là lên không được xuống cũng không xong có mổ bụng cũng đã chậm rồi. Trong nhà đã nói dứt khoát nên sinh mổ, để hạn chế đau đớn, vừa có thể nhìn thấy đứa bé ra đời.

Nhưng Điền Mật Nhi lại muốn tự mình sinh, làm một người mẹ cũng không thể ngay cả cảm giác sinh con là gì cũng không biết. Hơn nữa hiện tại nếu giải phẫu vết mổ cũng rất xấu, nên cô cũng có chút sợ. Cuối cùng vẫn là Vương Tứ Nhi phản đối nói nên sinh mổ thôi!

"Bây giờ đứa bé yếu như vậy, sinh con vô cùng đau đớn, lúc đó liền hận không có một kẽ đất mà chui vào. Không bằng mổ bụng đi, sẽ an toàn hơn."

Bắt đầu Điền Mật Nhi vẫn rất kiên trì do mình sinh, nhưng thứ nhất là sợ đau, thứ hai là sợ mình tới lúc đó mình không đủ sức rặn đứa bé mà có nguy hiểm gì thì xong rồi. Sau khi mang thai cô rất chú ý đến phương diện này, sinh mổ mặc dù thân thể ít bị tổn hại, nhưng lại có vết sẹo khó coi mà cũng ít gặp sự cố gì. Tình huống đặc biệt nếu như sinh thường mà đứa bé lại không ra ngoài được, lúc đó sẽ bị sặc nước ối nếu không xử lý kịp thời sẽ bị chết ngạt hoặc là bị nhiễm trùng, sau đó sản phụ cũng bị xuất huyết nhiều hơn.

Trong lúc cô đang đắn đo trái phải không ngừng suy nghĩ thì các cục cưng đã lựa chọn giúp mẹ chúng rồi. Đầu mùa xuân, cả nhà họ đi đến ngoại ô du ngoạn, Điền Mật Nhi còn cố ý mang thêm hai bộ quần áo, muốn chụp lại hình ảnh mang thai đẹp đẹp một chút. Hiện tại vẫn chưa thịnh hành quần áo bà bầu, chỉ có thể tự mình may, nhưng cũng may dáng vóc cô rất tốt, sau khi mang thai trừ cái bụng ngày càng to thì cũng không thay đổi quá nhiều.

Đang õng ẹo làm dáng liền cảm giác giữa hai chân chảy ra một luồng nhiệt lưu, bụng tựa như bị tụt xuống dưới không ít. Triệu Phương Nghị đang ngắm vợ chăm chú, liền thắc mắc tại sao người mẫu vợ lại tự dưng bất động, thì lập tức nghe thấy cô khóc nức nở nói: "Anh! ~ em, hình như em sắp sinh."

Ngưng đọng... sau một lát yên tĩnh đến kỳ lạ, Triệu Đại đoàn trưởng luôn luôn trấn định ung dung lại ngồi im không nhúc nhích, trong miệng thì thào: "Sắp sinh, sắp sinh, vậy phải làm thế nào?"

May là bà Phương Di phát hiện có cái gì không đúng, vội vàng đẩy con trai đi lấy xe, mau mau đi đến bệnh viện thôi.

Triệu Phương Nghị kinh hãi giật mình, rồi chạy như bay ra xe, mới vừa chạy được hai bước chợt phản ứng kịp, một tay ôm lấy lấy Điền Mật Nhi, cẩn thận đưa cô ngồi vào xe, hai bàn tay không biết nên để chỗ nào, hỗn loạn an ủi vợ mình: "Đừng sợ, vợ đừng sợ, đừng sợ!"

Điền Mật Nhi cố gắng điều chỉnh hô hấp, hít vào thở ra! Thiên tính vĩ đại của người mẹ liền bộc phát vì đứa nhỏ trong bụng, cô đã sớm điều chỉnh tốt tâm tình. Ngược lại còn quay sang an ủi Triệu Phương Nghị đang hốt hoảng, cắn răng ẩn nhẫn nói: "Tỉnh táo lại! Tỉnh táo một chút, em không sao."

Phương Di cũng đang dùng điện thoại liên lạc với trưởng khoa Hứa, thật may là hôm nay cô ấy vẫn còn ở đó, do vậy cũng thấy an tâm không ít. Phòng sinh đã sớm chuẩn bị tốt rồi, sau khi kiểm tra liền nhìn thấy đứa bé đã vào trong sản đạo nên trực tiếp đẩy sản phụ vào bên trong.

Vừa mở cửa phòng sinh, Điền Mật Nhi nhìn hành lang thật dài bên trong mới bắt đầu sợ, siết chặt tay Triệu Phương Nghị, đầu toát đầy mồ hôi.

Điền Mật Nhi cố gắng nhẫn nại như vậy, Triệu Phương Nghị liền thấy đau lòng, tâm như bị bóp chặt, nhấc chân lên cũng muốn đi theo vào, nhưng liền bị y tá nghiêm nghị ngăn lại. Trưởng khoa Hứa dịu dàng an ủi mấy câu, Điền Mật Nhi mới thả lỏng đi một chút, cộng thêm ca đẻ này đã mời được bà đỡ có tay nghề cao, mà tử cung cũng mở rất nhanh. Đẩy vào phòng sinh chưa đến nửa giờ liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

"Mười một giờ hai tám phút, con gái, ba cân ba." Giọng của y tá từ đằng xa bay tới, Điền Mật Nhi đau đớn đến mơ mơ màng màng chỉ dùng sức theo bản năng theo và mệnh lệnh của bà đỡ.

Đứa bé đầu tiên đã đàng hoàng ra đời, đứa bé thứ hai cũng sẽ ra rất nhanh thôi, Điền Mật Nhi buông lỏng hết tay chân cảm giác như mất hết sức lực rồi, nhưng một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng khóc của nó.

"Đứa bé thế nào rồi?" Điền Mật Nhi dừng hết sức lên tiếng hỏi, cố gắng chịu đựng đau đớn, cảm giác ngay cả giọng nói cũng không phải là của mình nữa rồi, lung lay mơ hồ.

Trưởng khoa Hứa nằm nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Y tá đang xử lý nước ối trong cổ họng của em bé, không có chuyện gì cả, chúng rất khỏe mạnh."

Như muốn minh chứng cho lời của cô ấy đúng lúc này liền vang lên tiếng trẻ em khóc như con mèo con kêu meo meo vậy, tuy Điền Mật Nhi đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê nhưng vẫn có thể cảm thấy đứa bé này không khỏe bằng chị của nó.

"Mười hai giờ mười hai phút, con trai, hai cân." Hai đứa bé thật đúng là không quá to, nhưng vì nước ối trong bụng cũng không ít, cho nên bụng mới đặc biệt lớn như vậy. Tuy thế sinh con càng dễ dàng hơn, phần phụ cũng ít bị tổn thương.

Hai đứa bé đều ra đời bình an, Điền Mật Nhi cũng cảm thấy yên tâm, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên lại hỏi một câu: "Chỗ đó của em không bị rạch chứ?"

Cô không ngại vì cục cưng mà hy sinh, nhưng vẫn muốn tính phúc cho cuộc sống vợ chồng sau này, Triệu Phương Nghị chắc chắn sẽ không bởi vì này loại chuyện này mà ghét bỏ cô, nhưng cô cũng không hy vọng hôn nhân của mình có bất cứ một tỳ vết nào. Nếu như thực sự bị rạch thì liền tận lực khiến nó hoàn mỹ khép lại, dĩ nhiên không rạch vẫn là tốt nhất. Chỉ là mới vừa rồi đau đớn vô cùng tận, so với việc bị cắt vào tay còn đau hơn gấp trăm lần, căn bản không cảm nhận được đã bị rạch hay chưa.

Cũng không phải là vấn đề to tát gì, trưởng khoa Hứa cũng đã gặp nhiều sản phụ có chung vấn đề khổ não nữa, tự nhiên cũng hiểu được ý tưởng của cô. Có sản phụ sẽ yêu cầu khâu thêm mấy mũi, bảo đảm sau cho cuộc sống vợ chồng sau này. Cô ta rất có kinh nghiệm xử lý chuyện như vậy, không giống như một số bác sĩ khác tùy tiện vá lại chỗ kia, để đến ngày sau sau khi vết rạch của sản phụ khép miệng nếu không phải quá lớn thì chính là qua nhỏ, có người còn có cả cục u, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống.

"Không có! Vì đứa bé đòi ra quá nhanh, chỗ đó chỉ bị xé rách một chút, cứ để tự nhiên khép lại là được rồi."

Thấy trưởng khoa Hứa nói như vậy Điền Mật Nhi cũng an tâm, đều là người quen, nhất định sẽ tỉ mỉ hơn, lúc này mới yên tâm mà nghỉ ngơi.

Hai đứa bé xử lý tốt xong liền được đưa ra ngoài trước, đáng lẽ ra là được đưa đến phòng sơ sinh để quan sát cùng với nhiều em bé khác, nhưng vì Điền Mật Nhi ở trong phòng bệnh cao cấp, trang bị đặc biệt có cả y tá riêng, còn có phòng giữ ấm dành cho trẻ cho nên được đưa thẳng vào phòng bệnh của sản phụ.

Vừa nghe nói sản phụ không có việc gì, bốn vị phụ huynh liền trở về phòng bệnh xem bọn trẻ, chỉ có Triệu Phương Nghị vẫn bồi hồi đứng ở cửa phòng sinh. Còn nhòm qua khe cửa, tay toát đầy mồ hôi, hành động hèn mọn bỉ ổi này so với bản lĩnh anh dũng to lớn, cao ngạo của Trung tá đại nhân chúng ta quả thật không tương xứng.

Xử lý tốt cho sản phụ xong, lại quan sát thêm nửa giờ, không thấy có dấu hiệu xuất huyết liền đẩy Điền Mật Nhi ra ngoài. Triệu Phương Nghị vội vàng tới nghênh đón, nhìn sắc mặt tái nhợt đang nhắm nghiền hai mắt của vợ mình, gọi cô cũng không thấy đáp lại lập tức hoảng hốt không thôi.

"Đừng có lo, không có chuyện gì đâu, chính là mệt mỏi quá độ ngủ một giấc nghỉ ngơi là tốt rồi." Ai có thể nghĩ tới một con người rắn rỏi như anh lại sẽ hồng vành mắt chứ, tình cảm của hai người này thật làm cho người ta hâm mộ vô cùng.

Dĩ nhiên đây mới chỉ là bắt đầu, miệng tử cung của Điền Mật Nhi bị xé rách nên không tiện hoạt động, mọi chuyện đều do Triệu Phương Nghị lo liệu tự thân tự lực, ôm lên, ôm xuống chỉ còn thiếu nước đút cơm cho vợ nữa thôi. Lại còn tắm cho cả cục cưng, ở trong tắm thổi sáo quân ca, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Một con người sắt đá ngồi trước một cái chậu tã màu đỏ, lại còn cười ngây ngô, làm cho mọi người nhìn thấy cảnh này đều dọa sợ.

Điền Mật Nhi vừa tỉnh lại cũng cảm giác có sữa về, hai bên ngực căng lên như muốn căng nứt ra vậy, bây giờ còn chưa có người chuyên đi xoa bóp ngực chuyên ngiệp nên liền nhờ bà đỡ đẻ cho cô tới giúp một tay. Trước tiên là dùng khăn chườm nóng, sau đó xoa nắn đều hai bên, loại đau đớn này so với sinh con vẫn không dễ chịu hơn bao nhiêu. Nhưng nhìn hai tiểu tử đang ở một bên bị đói bỏ đói có đau hơn nữa cũng đều có thể nhẫn nại.

Điền Mật Nhi cắn chặt răng, tay gắt gao siết cái chăn. hai chân cũng căng hết ra.

Vương Tứ Nhi đau lòng thay cho con gái liền nói: "Đã nói uống sữa bột là được rồi, người ta đã nói dinh dưỡng của sữa bột so với sữa mẹ tốt hơn nhiều, còn không phải bị cái tội này."

"Sữa bột được làm từ sữa tươi mà sữa tươi chir để cho con trâu con uống thôi, đối với thân thể con người nhất định là không thể tốt hơn sữa mẹ." Bây giờ con người cũng chưa được hiểu biết lắm, hơn nữa sữa bột cũng coi là đồ quý, khách đến thăm vì giữ thể diện nên mới bỏ tiền ra mua.

Bà Phương Di đã học qua trường lớp, tất nhiên là cũng hiểu biết hơn nên cũng cho sữa mẹ là tốt nhất.

"Nước ngoài nói sữa đầu của phụ nữ có thai hay còn được gọi là sữa non có thành phần dinh dưỡng đặc biệt cao, đứa bé bú vào sẽ có sức đề kháng tốt hơn. Hơn nữa hai bên ngực của Điền Mật đến tháng thứ bảy đã bắt đầu phình căng, nên khẳng định đủ sữa cho bé bú, hai đứa bé đoán chừng cũng ăn không hết, không uống thì thực lãng phí."

Vương Tứ Nhi cũng cho là nếu cho con bú sữa của mẹ thì sợi dây liên kết của mẹ và con sẽ bền chặt hơn, ngẫm nghĩ một chút chính bản thân bà trước đây cũng đã trải qua cảm giác như vậy.

Xoa nhẹ chưa đến một canh giờ, Điền Mật Nhi liền cảm nhận hai bầu ngực đều không phải là của mình nữa rồi, ngực cô trước vừa sờ đã cứng rắn như sắt, nay đã thay đổi vừa mềm mại vừa có độ co dãn, sữa cũng từ đó mà phun ra ‘ phì phì ‘.

"Sữa của mẹ thật tốt, có màu vàng như vậy chứng tỏ có nhiều dinh dưỡng trẻ bú vào sẽ đặc biệt mập mạp. Có người sữa chẳng khác gì nước canh suông, loãng toẹt, một chút dinh dưỡng cũng không có, còn không bằng uống nước cơm." Bà đỡ liền khen.

Triệu Phương Nghị và và Phương Di tiễn bà đỡ về, cứng rắn kín đáo đưa cho bà một bao lì xì, trước đây nghe trưởng khoa Hứa nói bà cũng phải đi ra ngoài kiếm sống, nên liền cho nhiều thêm một chút. Nghe Điền Mật Nhi nói lúc đỡ đẻ bà đỡ đặc biệt nhiệt tình trợ lực, người Triệu gia rất cảm kích, phụ nữ sinh con chẳng khác gì đi bộ một vòng trước quỷ môn quan, có một người đỡ đẻ tốt thì sẽ càng hạn chế nguy hiểm.