Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Chương 47



Căn nhà mà đơn vị phân cho Triệu Phương Nghị có ba phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, bởi vì cách đơn vị rất gần, nghĩ rằng không chừng sẽ có chiến hữu tới đây tá túc cho nên phòng còn lại sẽ đều bố trí làm phòng dành cho khách. Ăn xong cơm tối, đơn giản bố trí cho tiểu Ngụy Tỳ một chút rồi liền cho nó đi ngủ. Điền Mật Nhi không hiểu rõ tình hình nhưng vẫn cảm thấy tính tình của Ngụy Tỳ tự nhiên lại yên tĩnh đến kỳ lạ không được hoạt bát thông minh như trước đây.

Trong bụng chứa đầy dấu chấm hỏi, nên khi hai người trở lại phòng ngủ, Điền Mật Nhi cuối cùng có cơ hội hỏi Triệu Phương Nghị rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Vẻ mặt của Triệu Phương Nghị nhất thời trở nên nặng nề, giọng điệu cũng rất đè nén nói: "Ngụy Cường, hy sinh rồi."

"Cái gì?!" Điền Mật Nhi từ trên giường chống người lên, vẻ mặt không tin nhìn anh. Điều này sao có thể chứ, lúc từ thủ đô về đây, cả nhà của Ngụy Cường còn tiễn bọn họ ra tận cửa cơ mà, một người trong ấn tượng vẫn còn sống sờ sờ, sao nói chết lại chết ngay được là thế nào.

"Lần đầu làm nhiệm vụ truy kích, vì che chở cho Trần Tân, đã bị bom nổ chết rồi. Lúc an táng, toàn thân cũng không có." Triệu Phương Nghị nói bằng giọng bình thản không hề gợn sóng, nhưng Điền Mật Nhi có thể nhìn ra khổ sở trong đáy mắt anh. Anh em đồng sinh cộng tử, đảo mắt một cái liền xa cách vĩnh viễn, cái chết lại còn thảm như vậy, đàn ông mặc dù có kiên cường bao nhiêu, cũng rất khó mà tiếp nhận được.

Điền Mật Nhi ừng ực ừng ực nuốt vài ngụm nước bọt, cổ đột nhiên cảm thấy tắc nghẹn, hốc mắt cũng nóng lên một chút.

"Vợ của Ngụy Cường cầm tiền đền bù đi mất, con thì ném cho thân thích của Ngụy gia! Trần Tân sau khi thương thế lành liền đi xem tiểu tử kia, từ khi về nhà cô mình cũng không có đi học mà đi chăn dê ở chân núi. Trần Tân liền đem nó trở về đại đội, để Ngụy Tỳ ăn uống, sinh hoạt cùng với mọi người ở trong đội, sau đó anh đến đó dẫn nó về đây."

Lòng người, thật là không thể nhìn thấu được, vợ của Ngụy Cường cô cũng rất quen thuộc, dịu dàng thiện lương, không ngờ lại có thể cầm số tiền đền đáp công lao hi sinh quên mình của chồng mình mà trốn đi, đã vậy còn vứt bỏ cả con ruột của mình nữa. Quân nhân bọn họ mặc dù thô kệch, nhưng cho tới bây giờ đều là những người thật thà chất phác, nhớ tới dáng vẻ che chở cho vợ mình của Ngụy Cường, lòng của Điền Mật Nhi lại cảm thấy chua xót.

Triệu Phương Nghị nhìn Điền Mật Nhi một chút, rồi nói: "Chúng ta cũng không có con nên anh liền đem Ngụy Tỳ về đây xem nó như con của chúng ta. Trước kia không phải em cũng nói đứa bé này thật biết điều sao, chúng ta đối tốt với nó, về sau nó nhất định có thể cho chăm sóc cho chúng ta."

Cái này chớp mắt một cái Điền Mật Nhi liền hiểu, người đàn ông này đến cuối cùng cũng là vì cô mà suy nghĩ như vậy. Triệu Phương Nghị trọng tình trọng nghĩa, trừ nhân tố trong nhà, một nửa cũng là do đứa bé này đáng thương, mà đứa nhỏ Ngụy Tỳ này cô cũng thích, thân thế cũng làm cho người ta thương cảm.

"Ừ, về sau Ngụy Tỳ chính là con ruột của chúng ta! Chờ sau này chúng ta có con, đã có anh trai bảo vệ cho chúng."

Triệu Phương Nghị vẫn cho là có thể bản thân Điền Mật Nhi có vấn đề, nhưng sợ trong lòng cô không dễ chịu, liền vòng vèo mà nói: "Chúng ta đã có Ngụy tỳ rồi, nên toàn tâm toàn ý chăm sóc bồi dưỡng tốt cho nó là được, nó chính là đứa con duy nhất của chúng ta."

Aiz, nói thật không biết Triệu Đại Trung tá rốt cuộc là vô tư hay còn là ích kỷ, lại còn nói ra cái câu kia.

A, nhưng đã đến nước này! Xong rồi, nên hồ đồ giả vờ hay vẫn nên tranh thủ thời gian, nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng thôi.

"Nhưng.. Em đã mang thai được hai tháng, vậy con của chúng ta, không thể không muốn được! Huống chi nhiều con mới náo nhiệt, nếu có điều kiện em còn muốn sinh một đội bóng để anh làm huấn luyện viên, còn em là đội trưởng. Ha ha, đi đến đâu lôi kéo đội quân đúng là thật vui! Đúng không."

Điền Mật Nhi vui mừng nói, Triệu Phương Nghị vào lúc này đã sớm mông lung. Anh rất muốn có con, con của mình, do Mật Nhi sinh cho! Ha ha.

Triệu Phương Nghị hô một liền tiếng nhảy lên, bế Điền Mật Nhi tung lên cao, Điền Mật Nhi liền thét lên ngăn anh lại. Con, con của họ, trong bụng còn có cục cưng đấy, phải cẩn thận một chút.

Triệu Phương Nghị cười ngây ngô hi hi ha ha, cũng biết mình quá kích động, mất mà được lại càng mừng rỡ. Điền Mật Nhi nhìn anh vào lúc này nghiêm nghị đã ít đi chín phần, liền vội vàng giãi bày: "Thật ra thì, trước đây em vẫn luôn tránh thai."

A, tránh thai thì cứ tránh thai, cùng con của anh có quan hệ gì chứ. Triệu Phương Nghị lúc đầu cũng không xem ra gì, qua nửa ngày mới phản ứng được, cái gì!! Thấy anh đây dễ tính yêu chiều nên cô mới đùa bỡn anh như vậy đúng không?

Nhìn mặt anh nhíu lại, Điền Mật Nhi biết anh nhất định đã nghĩ sai nên vội nói: "Trước kia đi học, điều kiện không cho phép, anh cũng nói tạm thời không muốn có con, muốn lấy sự nghiệp làm trọng. Anh quên chúng ta đã nói qua chuyện này rồi sao, chờ em đi làm ổn định sau hãy nói đến chuyện này. Nhưng sau này mẹ lại nhắc tới, em cũng định nói ra, nhưng lại thấy tức cô nhỏ, thêm một cái nữa, là cũng muốn xem xem anh sẽ có thái độ như thế nào."

Nói xong lời cuối cùng, giọng của Điền Mật Nhi càng nhỏ lại, có khuyến khích cũng không dám nói to.

Cô đây là có hoài nghi đối với tổ chức, đối với lãnh đạo lại không tin tưởng, trong tiềm thức thì đã được xem như có khuynh hướng phản động cùng phản bội rồi! Triệu Phương Nghị chỉ còn kém nuóc đánh cô một trận nữa thôi.

Điền Mật Nhi thận trọng nhìn sắc mặt của anh, làm lãnh đạo mà nhất định khuôn mặt vẫn không buông lỏng, vẫn luôn là vẻ nghiêm túc trợn mắt kia. Điền Mật Nhi kéo tay áo của anh, lấy lòng, vâng dạ mà nói: "Đoàn trưởng đại nhân, em sai lầm rồi, không nên có thái độ hoài nghi đối với lãnh đạo như vậy. Thật ra thì trong lòng em cũng biết anh luôn che chở cho em, chỉ có chút xíu lòng tham nho nhỏ kia thôi, quả thật muốn nhìn lại thái độ của anh với em như thế nào. Hiện tại em trịnh trọng bảo đảm với lãnh đạo, về sau đối với tổ chức tuyệt sẽ không có một tia nghi ngờ nào, kiên quyết ủng hộ, không nghi ngờ, không lung lay. Xin tổ chức cho em thêm một cơ hội để chứng minh thành ý của mình!"

Triệu Phương Nghị tuy rất giận việc cô giấu giếm và không tin tưởng anh nhưng có người đã nói với anh, phụ nữ đều nhỏ mọn như vậy. Người của anh anh biết, tuy cũng là người cố chấp nhưng khẳng định cũng sẽ không vì thử dò xét anh mà làm vậy, chắc chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng kia của anh mà thôi. Nhưng mà anh cũng không muốn tha cho cô quá dễ dàng được, cô gái nhỏ này thế nhưng lại dám đùa giỡn với anh như vậy, nếu không quản sẽ nhảy lên đầu, lật cảnóc nhà lên rồi.

Triệu Phương Nghị cứng nhắc nghiêm mặt, tắt đèn lên giường, ngủ. Điền Mật Nhi lo lắng thấp thỏm không yên, cũng chui vào chăn, cọ cọ vào Triệu Phương Nghị. Ừhm, thấy đoàn trưởng đại nhân lại không có phản ứng gì, liền lại gần thêm một chút, nếu đổi lại là thường ngày thì anh đã sớm ôm cô vào trong ngực, để vào vật cứng rắn nóng rẫy kia rồi.

Núi không tới dựa ta, ta liền đảm nhiệm chức vụ của núi vậy, Điền Mật Nhi quyết định tự cứu lấy mình, kéo cánh tay của anh ra, chuẩn bị xong tư thế, sau đó liền nằm lên.

Nhưng vẫn không có tí động tĩnh nào, xem ra tức giận thật rồi. Điền Mật Nhi vui vẻ, tay nhỏ bé ôm lấy cái hông cường tráng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vùi vào trong vòm ngực anh.

Lại nói, sau khi mang thai hình như đặc biệt dễ dàng mệt mỏi, cảm giác cũng đặc biệt nhiều. Ngửi được mùi hương quen thuộc, cả người tràn đầy ngọt ngào cùng cảm giác an toàn, trong vòng mấy phút hít vào thở ra liền tiến vào mộng đẹp.

Triệu Phương Nghị bất đắc dĩ, thở dài, vợ của anh còn quá nhỏ, gánh nặng đường xa rồi. Liền chỉnh lại tư thế ngủ cho cô được thoải mái, rồi đắp chăn cho hai người sau đó ôm cô ngủ.

Thật ra thì anh không biết, lòng của vợ anh đã sớm chín rồi, nhưng đã là phụ nữ mặc kệ tuổi tác bao nhiêu, đối với tình yêu đều ích kỷ nhỏ mọn như vậy.

------Truyện được đăng chính thức tại Diendanlequidon.com-------

Mặc kệ có hay không có con ruột của mình, hai người họ thấy đau lòng cho Ngụy Tỳ đều xuất phát từ thật tâm. Vốn Trần Tân cũng muốn nhận nuôi nó nhưng Ngụy Tỳ cũng đã bảy tuổi rồi, đã đến tuổi đi học, cả ngày ở trong đại đội ăn uống miễn phí thì tạm được, nhưng cuộc sống và học tập căn bản sẽ không có người chăm sóc, hơn nữa đó cũng không phải là một gia đình bình thường.

Ngụy Cường là anh hùng, anh hùng không nên chịu đựng nhiều hơn bi thương nữa, Triệu Phương Nghị dựa trên tình nghĩa anh em, thương xót cho đứa bé, lại muốn cho nó một mái nhà nên đem Ngụy Tỳ về đây.

Nếu đứa bé đã đến nhà, thì bọn họ phải chịu trách nhiệm, không nói sẽ làm tốt hơn con ruột, nhưng cũng không thẹn với lương tâm. Triệu Phương Nghị sớm đã đem thủ tục chứng minh và nhận nuôi hoàn tất rồi, hai người dẫn thằng bé đi mua mấy bộ quần áo, ở đại đội trong mặc dù không lo ăn uống, nhưng một đám đàn ông nào ai hiểu cách phải chăm sóc đứa bé như thế nào. Tất cả quần áo của thằng bé đều đã cũ và không vừa người nữa rồi.

Ngụy Tỳ cũng là đứa bé hiểu chuyện hơn tuổi của mình, cũng biết chết có nghĩa là gì, ba nó vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại nữa, ba nó làm liệt sĩ vì vậy nó vẫn lấy điều này làm tự hào. Mẹ không cần nó, nhưng mọi người nói bà cũng không dễ dàng gì, nó cũng không muốn liên lụy đến bà.

Từ đại đội đến nhà ba Triệu, rốt cuộc nó mới thở phào một cái, dì Điền Mật trước kia đối xử với nó rất tốt, biết được có thể làm con trai của dì ấy nó cũng hết sức vui mừng. Nhưng đã thấy nhiều nóng lạnh của tình người thế gian, nó cũng hiểu bây giờ cùng với trước kia không giống nhau. Nhưng nhìn thái độ của ba Triệu và dì Điền Mật đối với nó mà nói thì đây chính là nhà của nó, còn nó chính là con ruột của bọn họ. Ngụy Tỳ liền bật khóc, tâm hồn nho nhỏ của nó phải thừa nhận quá nhiều chuyện nên có thể cảm thấy ai là chân tình ai là giả vờ. Rốt cuộc đã có người giúp nó chống đỡ mảnh trời này rồi, nó rốt cuộc cũng có một mái nhà, kể từ khi ba chết, mẹ bỏ đi, đây đầu tiên nó có cảm giác yên ổn như vậy.

Ngụy Tỳ ở nhà mới đã từ từ thích ứng, mặc dù vẫn còn có chút xấu hổ, nhưng cũng dần dần khôi phục thông minh nhanh nhẹn.

Thủ tục nhận nuôi tiến hành cũng rất thuận lợi, trong quân đội cũng biết được hoàn cảnh của Ngụy Tỳ, nên rất tạo điều kiện cho bọn họ. Vốn còn phải phỏng vấn liền được đặc cách vào thẳng trường tiểu học trực thuộc. Nhưng Điền Mật Nhi lại không đồng ý, trường tiểu học trực thuộc phải qua quản lý thực hành quân sự hóa mới có hiệu quả, đứa bé còn quá nhỏ, vừa vào nhà mới lại vừa vào môi trường mới, nếu không thấy mặt lại càng dễ dàng sinh ra cảm giác lạnh nhạt. Không bằng đến trường tiểu học thuộc đại học sư phạm của bọn họ, đi làm đưa đón đứa bé cũng dễ dàng, hơn nữa thái độ của các giáo viên trường tiểu học này rât tích cực, thích hợp với tình cảnh của Ngụy Tỳ hơn.

Thủ tục nhận nuôi Tiểu Ngụy Tỳ cuối cùng đã làm xong, muốn hỏi ý kiến của nó về việc họ của nó sẽ không thay đổi theo họ Triệu mà vẫn giữ nguyên họ cũ. Đây cũng là một loại tưởng niệm lòng tôn kính đối với người đã khuất, Ngụy Tỳ là chính là huyết mạch nối dõi dòng máu anh hùng này. Tiểu tử đối với cái nhà này cũng chầm chậm quen thuộc, hai người sau đó liền dẫn nó trở về Triệu gia. Từ lần trước mẹ chồng con dâu tan rã trong không vui, đã thời gian thật dài không trở về rồi, nếu đổi lại là trước kia ba đến năm ngày không trở về, bà Phương Di đã sớm gọi điện tới, đoán chừng chắc cũng đang giận bọn họ đây.

Hai người mang đứa bé về nhà, bà Phương Di mặc dù không tươi cười, nhưng vẫn cho bọn họ vào nhà. Vừa nghe nói Ngụy Tỳ là đứa trẻ bọn họ nhận nuôi, liền không áp chế được lửa giận, đây không phải là muốn cảnh báo nhà Triệu bị tuyệt hậu hay sao.

"Mẹ, đây là ý của con! Trước đây cũng đã nói với cha, ông cũng đã đồng ý rồi."

Thì ra là mọi người đều biết, chỉ gạt một mình bà mà thôi, nếu trong mắt bọn họ đã không có bà, bà liền đi, đi đến nhà con gái của bà, dành chỗ này cho bọn họ làm người tốt!

Thấy bà Phương Di thật sự tức giận, Điền Mật Nhi vội vàng ôm cánh tay của bà, cười hì hì nói: "Mẹ! Đừng nóng giận, đều là con sai. Thời gian này tính khí cũng không biết vì sao luôn kìm chế không được, trở về bị Triệu Phương Nghị mắng một trận liền thông suốt rồi, con cũng nhận thức được bản thân sai lầm rồi. Vốn là sớm muốn đến đây nhận lỗi nhưng lại vội vàng xử lý chuyện của tiểu Ngụy Tỳ, sau lại đi kiểm tra, bác sĩ nói phụ nữ có thai cảm xúc cũng thường hay thay đổi! Xin mẹ tha thứ con, đừng chấp với con làm gì."

Phụ nữ có thai, phụ nữ có thai thì có cái gì hơn chứ! Gì??? Phụ nữ có thai, bà Phương Di vốn đang không để ý đến con dâu, vừa nghe nói như vậy, vội trợn to hai mắt nhìn chằm chằm bụng của cô.

"Con có rồi!" Bà Phương Di mừng rỡ! Lại không xác định hỏi lại.

"Vâng, bác sĩ nói cũng đã hơn hai tháng! Vẫn là nhờ vào phúc khí của tiểu Ngụy Tỳ, vừa vào cửa liền mang đến cho bọn con đứa bé rồi." Người đã già tư tưởng rốt cuộc vẫn bảo thủ, bọn họ quyết định nói như vậy cũng là muốn tranh thủ tình cảm cho nó.

"Hơn hai tháng mới biết, con làm mẹ kiểu gì vậy! Ngồi xuống đây nhanh lên, ngồi xuống đây nhanh lên."

Vốn là không đồng ý với ý kiến của bọn họ, hiện tại cháu nội cũng đã ở trong bụng, bà cũng không muốn tính toán chi li làm khó con dâu làm gì, về điểm không vui này cũng không nên nói ra.

Trong lòng vui mừng, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt hơn nhiều, nghe chuyện của tiểu Ngụy Tỳ trong lòng cũng thấy thằng bé rất đáng thương. Đem tiểu Ngụy Tỳ gọi đến trước mặt, sờ sờ đầu nó nói: "Đứa bé này cũng rất động lòng người, chính là số mệnh không tốt. Nếu đã đến nhà chúng ta, thì phải đối đãi cho tốt, về sau các con có con của mình, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được. Một khi đã hứa hẹn đó chính là trách nhiệm cả đời."