Bình An Trọng Sinh

Chương 9: Chán ghét theo bản năng



Lê Thiên Thần lịch sự vươn tay về phía Bình An, trong tiềm thức hắn biết rằng, Bình An tuyệt sẽ không nói với hắn chữ không, hắn có loại tựtin không ai có thể công kích được, bởi vì từ khi Bình An biết hắn đếnbây giờ, vẫn luôn là hắn nói cái gì chính là cái đó, cô chưa từng phảnbác, đem hắn là thần thánh tôn sùng đối đãi.

Nhìn bàn tay thon dài Lê Thiên Thần đưa về phía của mình, Bình An cườilạnh ở trong lòng, nếu đổi lại là mình trước kia, đã sớm đưa tay lên, đã từng hắn luôn là một cái gì đó để cho cô tim đập rộn lên, trầm mê không thôi.

Nhưng, chỉ là đã từng.

Ở thời điểm Đỗ Hiểu Mị mong đợi nhìn Phương Hữu Lợi, Bình An đưa tay ômcánh tay Phương Hữu Lợi, “Điệu vũ đầu tiên đương nhiên là con muốn nhảycùng ba rồi, mặc dù con cũng rất muốn khiêu vũ cùng anh Thiên Thần,nhưng hiện tại con là bạn gái ba nha.”

Gương mặt tuấn mỹ của Lê Thiên Thần thoáng qua một tia ngạc nhiên, Bình An lại cự tuyệt hắn?

Ánh mắt vốn mong chờ của Đỗ Hiểu Mị cũng nhanh chóng bị thất vọng thaythế, có chút oán giận liếc Bình An một cái, thật là một con nhóc xấu xakhông hiểu phong tình!

”Đó là cần phải vậy.” Lê Thiên Thần hết sức lịch sự thu tay về.

Phương Hữu Lợi cười ha hả, cưng chiều nhìn Bình An, thì ra mình ở trongmắt con gái, quan trọng hơn người yêu a, “Vậy Bình An hãy theo ba nhảymột điệu vậy.”

Bình An cười cùng Lê Thiên Thần gật đầu một cái, khóe mắt nhướng lên, có chút khinh miệt quét Đỗ Hiểu Mị một cái, không chờ Đỗ Hiểu Mị phản ứngkịp, đã cùng Phương Hữu Lợi vào sàn nhảy.

Đỗ Hiểu Mị cho tới nay đều là đối tượng cao cao tại thượng được người ta thổi phồng, nhưng cô ta lại rõ ràng cảm thấy Bình An đối với cô ta miệt thị cùng khinh thường, giận đến cắn chặt răng, nha đầu không biết phânbiệt!

”Đỗ tiểu thư, tôi có thể vinh hạnh mời cô nhảy một điệu không?” Khôngđành lòng thấy Đỗ Hiểu Mị bị bỏ rơi, Lê Thiên Thần nhã nhặn mời cô takhiêu vũ.

”Dĩ nhiên!” Sắc mặt ảm đạm của Đỗ Hiểu Mị lại lần nữa bắn ra ánh sáng bốn phía, đặt tay vào trong lòng bàn tay Lê Thiên Thần.

Không thể phủ nhận, Lê Thiên Thần là một người đàn ông anh tuấn tiêusái, bất kỳ người phụ nữ có chút ánh mắt nào cùng đều không kháng cựđược người đàn ông như vậy, cô cũng không ngoại lệ, lần đầu tiên nhìnthấy Lê Thiên Thần, cô ta đã động lòng, hắn phù hợp vơi phần lớn yêucầu của ô ta, gương mặt tuấn mỹ, vóc người tỷ lệ gần như hoàn mỹ, tính tình ôn tồn nho nhã, quả thật chính là vương tử cởi Bạch Mã, chỉ tiếc,còn kém một chút, đó chính là thân thế hơi bình thường, mặc dù hắn cũngcoi như người đang nắm giữ chức vụ cao trong Tập đoàn Phương thị, rốtcuộc cũng chỉ là đi làm cho người khác.

Tình yêu và bánh mì, cô ta càng muốn muốn bánh bao hơn! Đưa thân vào xãhội thượng lưu, vốn vẫn là giấc mộng của cô ta, cô ta đương nhiêm tìmnhững lợi thế có thể giúp cô ta giải mộng.

Trong sàn nhảy, say sưa ca hát hay vũ, làn gió thơm tràn ngập.

”Mặc dù tôi là mới vừa vào công ty, nhưng là nghe nói qua không ít chuyện kể về Lê tiên sinh.”

Đỗ Hiểu Mị nhẹ dán vào lồng ngực của Lê Thiên Thần, cười đến mềm mại đáng yêu xinh đẹp, khẽ mở miệng.

”Thí dụ như?” Lê Thiên Thần nhíu mày hỏi.

Đỗ Hiểu Mị đem tầm mắt hướng tới Bình An bên cạnh bọn họ cách đó khôngxa, “Tỷ như thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Phương thị yêu anh thắmthiết, không phải anh không lấy, khổ khổ theo đuổi...... Biết baocô gái trong công ty, cho dù có lòng với anh cũng không dám tùy tiệnhành động, bởi vì anh chính là con rể mà Đổng Sự Trưởng đã nhận định.”

Lê Thiên Thần khẽ cười lắc đầu, “Đây đều là mấy cô gái trẻ trong công ty tự mình tung tin thôi.”

”Tôi cũng cho là như thế, Phương tiểu thư thoạt nhìn tựa hồ đối vớianh cũng không phải là rất để ý.” Phụ nữ đương nhiên hiểu rõ phụ nữnhất, nếu như Phương Bình An thật sự yêu Lê Thiên Thần như trong truyềnthuyết, mới vừa rồi cũng sẽ không cự tuyệt hắn muốn mời không chút do dự như vậy.

Muốn cự tuyệt người đàn ông mà mình yêu thích, không phải dễ dàng làmđược như vậy, mà xét thấy Bình An mới vừa rồi cũng không hề do dự chútnào.

Lê Thiên Thần cười khổ, “Nha đầu kia vẫn còn đang giận tôi.” Nếu không cũng sẽ không cự tuyệt hắn.

”Xem ra anh đối với cô ấy cũng không phải giống như lời đồn, một chútcảm giác cũng không có.” Ánh mắt sắc bén của Đỗ Hiểu Mị chợt lóe, tronglòng có chút ghen tỵ Phương Bình An quá may mắn.

Rõ rang là người bình thường như vậy, lại xuất thân hào môn, có thể lấyđược người đàn ông như Lê Thiên Thần vậy, Thượng Đế quả nhiên là khôngcông bằng!

”Đỗ tiểu thư tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với Bình An?” Lê ThiênThần cúi mắt nhìn cô ta, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt.

”Tôi đối với Phương tiểu thư không có hứng thú.” Đỗ Hiểu Mị quyến rũcười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Phương Hữu Lợi, “Đổng SựTrưởng đến nay vẫn còn độc thân sao?”

”Nếu như cô muốn đến gần Đổng Sự Trưởng, vậy tôi trước khuyên cô mộtcâu, ngàn vạn lần đừng chọc Bình An mất hứng, người mà Bình An khôngthích, Đổng Sự Trưởng cũng sẽ không thích.” Vừa dứt tiếng nhạc, LêThiên Thần buông tay Đỗ Hiểu Mị ra, nhỏ giọng nói ở bên tai cô.

Nụ cười nơi khóe miệng của Đỗ Hiểu Mị hơi chậm lại, có chút không cam tâm nhìn Bình An một lần nữa.

Bên kia Bình An cùng Phương Hữu Lợi cũng xuống sàn nhảy.

Ôn Quốc Quang dẫn một chàng trai tuổi còn trẻ tới đây cùng Phương HữuLợi chào hỏi, Bình An cảm thấy có chút khát nước, nói tiếng xin lỗikhông tiếp được liền cầm nước trái cây thối lui đến một góc, hờ hữngnhìn mọi người ăn mặc phục trang đẹp đẽ trên đại sảnh.

”Sao lại trốn trong góc một mình thế hả?” Cái ót đột nhiên bị búng mộtcái, thanh âm trầm thấp quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

Bình An quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy gương mặt đẹp trai treo nụ cườisáng lạn như ánh mặt trời của Ôn Triệu Dung, trái tim đang lo lắng tựahồ cũng pha loãng một chút, “Học trưởng.”

Ôn Triệu Dung nghiêng người lười biếng dựa vào cây cột, cúi đầu nhìndung nhan tinh xảo của cô, nhíu mày hỏi, “ Sao lại mặc thành như vậy,thiếu chút nữa cũng không nhận ra được, thật khó nhìn.” Thật ra thìtuyệt không khó coi, chẳng qua là cảm thấy cô như vậy giống như mangtheo cái mặt nạ, hoàn toàn không phải là Bình An ngày thường rồi.

Bình An liếc hắn một cái, “Không có mắt! Mới vừa rồi sao lại không thấy anh?”

”Trong mắt em còn thấy được người khácsao?” Ôn Triệu Dung hất cằm lên, ý bảo nhìn về phía Lê Thiên Thần ở bêncạnh Phương Hữu Lợi, “Hắn chính là nguyên nhân để cho em xin nghỉ nửatháng?”

“Trong mắt anh, chẳng lẽ cuộc sống Bình An tôi chỉ có thể vây quanh LêThiên Thần thôi sao?” Mắt Bình An lạnh lùng nhìn mọi cử động của ngườiđàn ông đó đều ưu nhã ung dung, trong lòng có chút buồn nôn.

”Đây là là chính em mọi người đều nghĩ như vậy, em quên sao?” Ôn Triệu Dung có chút lạnh lùng nói.

Đúng vậy, là chính cô khiến cho mọi người đều nhìn thấy cô như một conngu ngốc bám sống chết lấy Lê Thiên Thần, tựa như một con ngốc khôngbiết mệt mỏi, cho là chỉ cần mình kiên trì, một ngày nào đó hắn sẽ chú ý đến cô bỏ ra, cuối cùng, cô đã chờ được, cô cho là hắn rốt cuộc đã quen sự tồn tại của cô, cho nên yêu cô.

Kết quả thì sao, chỉ là một trò hề nghĩ lại vẫn còn cảm thấy kinh hoàng, cô làm việc không hề chùn bước điều đó đã trở thành món vũ khí sắc bénhắn dung để hại cô.

Tình yêu giữa bọn họ, vẫn chỉ một mình cô tự biên tự diễn rồi tự ảotưởng cho mình, và một vở diễn cô đương nhiên sẽ không diễn tiếp lần thứ hai.

Bình An thu lại bi thương tức giận nơi đáy mắt, tràn ra một nụ cườisáng lạng, “Tôi có, nhưng không chứng tỏ tôi sẽ thương hắn cả đời.”

Ôn Triệu Dung sửng sốt, thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, “Em nói thật?”

”Anh xem tôi giống như đang nói đùa sao?” Bình An nghịch ngợm cười một tiếng.

Ôn Triệu Dung nở nụ cười ha hả, chân mày khóe mắt đều là nụ cười chói lọi như ánh mặt trời.

”Chuyện gì cười đến vui vẻ như vậy đây?” Trong tiếng cười đột nhiên cómột thanh âm hấp dẫn mềm mại đáng yêu xen vào, Đỗ Hiểu Mị dáng vẻ thướttha mềm mại mà thẳng bước đi tới đây, lúc nhìn thấy Ôn Triệu Dungcười càng thêm thân thiết, “Thì ra là Triệu Dung ở chỗ này.”

Lúc Ôn Triệu Dung học đại học năm thứ nhất, Đỗ Hiểu Mị còn chưa tốtnghiệp, gặp nhau không nhiều lắm nhưng cũng xem như quen biết, “Đỗ họctỷ, đã lâu không gặp.”

Đỗ Hiểu Mị nhiệt tình đi tới trước mặt bọn họ, “Không nghĩ tới Bình Ancũng biết Triệu Dung, đang nói gì đấy, có ngại chị đến cùng không em?”

Bình An nói giọng nhạt nhẽo, “Không phải Đỗ tiểu thư đã đứng ở chỗ này rồi sao?”

Nụ cười trên mặt Đỗ Hiểu Mị thiếu chút nữa không giữ vững nổi, may mà cô ta có tập luyện lâu đời, vẫn cười nói với Bình

An, “Gọi Đỗ tiểu thư quá xa lạ, em có thể gọi chị là học tỷ hoặc là chị Hiểu Mị.”

“Tôi quen thân với chị sao, gọi Đỗ tiểu thư thì tốt hơn.” Bình An khôngnhịn được vuốt vành tai, rõ ràng không muốn cùng Đỗ Hiểu Mị nói tiếp.

”Bình An, em không thích chị sao? Có phải chị đã làm gì để cho em khôngvui hay không?” Đỗ Hiểu Mị khẽ cắn môi dưới, đáy mắt tràn đầy thương tâm cùng uất ức nhìn Bình An.

Lê Thiên Thần kết thúc câu chuyện với bạn, đang đi về hướng bọn họ bên này.

Bình An nhìn gương mặt xinh đẹp thu hút của Đỗ Hiểu Mị, nhớ tới từng lời từng chữ cô ta nói bên tai mình, những thù hận kia tựa như nước đangsôi ùng ục trong nồi, từng cơn từng cơn sôi trào muốn tràn ra.

Đối tốt với cô là vì muốn đến gần ba từ đó lấy được Tập đoàn Phương thị......

Đối tượng bên ngoài của Lê Thiên Thần thì ra là chính là cô ta......

Cố ý bỏ thuốc ở trong rượu của cô, đem ký giả đến, để cho cô thân bạidanh liệt làm ba uất ức chết tức tưởi, chết...... Tất cả tất cả,đều là Đỗ Hiểu Mị bày kế....

Cô ta lại còn dám hỏi, có phải đã làm chuyện gì để cho mình mất hứng hay không?

Bình An cười lạnh ra tiếng, nắm chặt hai quả đấm, đốt ngón tay khẽ trắng bệch, đáy mắt chán ghét không chút nào che giấu, ngay cả thanh âm cũng lộ ra khinh thường, “Cô không làm gì để tôi không vui, chỉ là...... Đối với cô, tự dưng cảm thấy chán ghét theo bản năng mà thôi.”

Sắc mặt Đỗ Hiểu Mị trắng nhợt, cảm thấy chán ghét theo bản năng? Đây là ý gì?

Ôn Triệu Dung không khách khí bật cười thành tiếng.

Lê Thiên Thần cũng nghe được lời nói của Bình An, không đồng ý caumày, mở miệng khiển trách, “Bình An, không thể không lễ phép như vậy.”

Bình An nhìn Lê Thiên Thần một cái, ngay sau đó cười nói, “Tôi sai rồi, tôi không nên nói thật.”

Nói xong, liền kéo tay Ôn Triệu Dung, “Tổng giám đốc của Đại Phán ở đâu, chúng ta qua đó làm quen một chút, nói không chừng có thể kéo được tàitrợ.” Rồi hướng Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị nói, “Không làm phiền cácngười nữa.”