Bình An Của Anh

Chương 49: Cậu em ở quê



Trong kế hoạch quy ẩn điền viên của Tiểu Hoa không có Thẩm Hi Tri, đương nhiên cũng không có Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn nói: “Tiểu Hoa à, không phải mọi người thích làm phiền cậu đâu, nhưng bây giờ cậu ở một mình không được, mọi người chỉ quan tâm cậu thôi.”

Tiểu Hoa nói: “Vương Khải, mọi người đừng lo cho tôi, đó mới là cách tốt nhất giúp tôi đấy.”

Cô rất ít khi gọi tên thật của anh ta, cô nghiêm túc gọi, giống như cô giáo gọi học trò vậy, Vương Tiểu Bàn thỏa hiệp: “Thua cậu rồi đấy!”

(Vương Tiểu Bàn dịch ra là Vương Tiểu béo, là tên gọi ở nhà, tên thật của anh ta là Vương Khải.)

Trước khi anh ta đi, nói: “À, nhà tôi cho người khác thuê rồi, nếu cậu vô tình gặp cậu ta cũng đừng sợ nhé.”

Tiểu Hoa hỏi: “Cho thuê khi nào? Ai thuê vậy?”

Vương Tiểu Bàn nhìn trời: “Không rõ nữa, mẹ tôi cho thuê, là thằng em họ xa thôi.”

Tiểu Bàn đi rồi, Tiểu Hoa mò mẫm khóa cửa sân lại, bám theo hàng rào đi dạo quanh căn nhà nhỏ một vòng. Căn nhà đúng là được sửa lại, trên nền nhà không có cát bụi hay tảng đá nào cả. Cô không nhìn thấy nên cũng chẳng cần bật đèn, nằm trên giường chầm chậm giơ tay lên, phảng phất như cô vẫn còn nhìn thấy cây xà gỗ trước mặt.

Trước đây không ngủ được, cô thường hay nhìn lên xà gỗ trên đầu, nghe nội hát: Trời tối rồi, mưa sắp rơi…

Mùa hè nóng nực, nội đắp cho cô một chiếc khăn mỏng, nhẹ nhàng vỗ về, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi. Bây giờ là mùa đông, gió núi thổi vù vù, thổi bay tiếng hát của nội, làm cô chẳng còn nghe được nữa. Tiểu Hoa bắt đầu hát: “Trời tối rồi, mưa sắp rơi, bố chồng vác cuốc đi đào khoai sọ, đào rồi đào, đào rồi đào, đào thành một vòng nước xoáy…”

Một bài dân ca vui vẻ lại bị cô hát thành thê lương như thế, cô thấy không đúng điệu, ngồi dậy hát lại lần nữa, nhưng hát thế nào cũng không được, càng hát càng mỏi mệt.

Trong sân nhà Vương Tiểu Bàn sát bên có một người đứng nhìn vào nhà Tiểu Hoa, ánh mắt dừng lại thật lâu ở nơi phát ra tiếng hát, nghe đi nghe lại từng câu hát thê lương. Tiểu Hoa hát không ngừng, anh cũng không ngừng nghe, cô không ngủ, anh cũng thức. Mãi tới khuya, tiếng hát của cô dần khàn đặc, cuối cùng không hát nữa…

***

Hôm sau trời còn chưa sáng gà trống đã gáy ầm ĩ, có thể nghe thấy hàng xóm xung quanh bắt đầu dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng. Có đứa bé ngủ nướng bị ba mẹ bắt dậy, có đứa trẻ biếng ăn bị ba mẹ quát bắt ăn thêm một quả trứng gà. Tiểu Hoa đẩy cửa bước ra, ngửa đầu muốn đón nắng mai buổi sớm, nhưng không, thế giới của cô vẫn là một màu đen kịt. Cô điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười, đầu tiên đi dạo quanh nhà một vòng, sờ cái này chạm cái kia, làm quen với ngôi nhà ấu thơ, lắng tai nghe chuyện hàng xóm.

Chợt có người kéo cổng, phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ. Tiểu Hoa dừng lại, cảnh giác hỏi: “Ai?”

Không có tiếng trả lời, người kia rung rung ổ khóa.

Tiểu Hoa ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, cô đi về phía cổng, cách một hàng rào hỏi: “Ai vậy?”

Vẫn không có tiếng trả lời, người kia vươn tay vỗ nhẹ vai Tiểu Hoa, chỉ chạm một cái rồi thôi.

Tiểu Hoa run rẩy, vì không nhìn thấy nên càng sợ hãi. Nhưng sau lại không sợ nữa, vì cô cảm giác người kia mang bữa sáng đến cho mình, cũng không có ác ý.

“Cậu là em trai Vương Tiểu… Vương Khải à?” Cô hỏi

Thẩm Hi Tri cầm một chén cháo đứng trong sương sớm khẽ nhíu mày.

Tiểu Hoa lùi về sau hai bước: “Không phải à?”

Thôi được rồi, coi như phải đi … Anh thỏa hiệp, quyết định sau này quay về thành phố phải tẩn cho tên béo kia một trận!

Anh lắc lắc khóa coi như trả lời, Tiểu Hoa hỏi: “Sao cậu không nói gì?”

Đương nhiên không thể nói, chắc chắn không thể nói rồi, Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ nhìn cái đầu rối tung của Tiểu Hoa, thầm nghĩ, còn không phải vì em à cô nhóc!

Tiểu Hoa bước lại gần: “Cậu không nói được à?”

Khóa lại kêu lên.

Tiểu Hoa chợt thấy đúng là duyên phận, người bệnh đều muốn trốn đi, cô ở đây không có ai để nói chuyện cả.

Cô chỉ vào mắt mình: “Chị cũng không nhìn thấy.”

Tay Thẩm Hi Tri cầm khóa chợt dừng lại, sau đó chầm chậm chạm vào mắt Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cười nói: “Chị cảm giác cậu rất cao, nhỏ tuổi hơn Vương Khải à? Chị bằng tuổi cậu ta, nên phải gọi là chị đấy.”

‘Cậu em câm’ Thẩm Hi Tri trong lòng quyết định bữa sau phải đánh Vương Tiểu Bàn thừa sống thiếu chết mới thôi!

Anh không muốn nói chuyện tiếp nữa, đưa cháo cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lại gọi: “Chờ một lát, chị mở cửa cho, chờ nha, chị nhớ chìa khóa để ở đây mà…”

Cô lảo đảo đi tìm chìa khóa, Thẩm Hi Tri quay mắt đi, đợi cô quay lại, đưa chìa khóa cho anh: “Cậu mở đi.”

Thế là anh mở cửa, bước vào cái sân mà hôm qua anh tự tay quét dọn, nắm cổ tay Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cười: “Ừ, cứ kéo chị đi như vậy nhé, làm con mắt của chị, còn chị làm giọng nói của cậu.”

Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn cô. Cô từ chối nhiều người giúp đỡ như thế, mà chỉ trong một thời gian ngắn lại mở lòng với một ‘chàng trai’, là vì bọn anh làm cô cảm thấy tự ti, mà ‘cậu ta’ lại không thế?

Thẩm Hi Tri cảm thấy mình như xuyên qua hệ thống, chơi trò nhập vai.

***

Thẩm Hi Tri ngồi đợi một lát rồi mang chén cháo không đi về, Tiểu Hoa cứ tưởng cậu em này sẽ quay lại ngồi chơi với cô, nhưng chờ thật lâu thật lâu, vẫn chỉ có mình cô.

Mặt trời lên, cô ngồi trên ghế mây phơi nắng, cơ thể cảm nhận tia nắng ấm áp, nhưng đôi mắt lại không nhìn thấy mặt trời. Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy có người bước vào, nắm lấy cổ tay kéo cô ra ngoài. Tiểu Hoa giơ tay sờ cánh tay người kia, sờ đến đầu vai, sau đó nhớ kĩ chiều cao của ‘cậu’, nhớ kĩ cảm giác khi đứng cạnh người này.

“Em trai.” Cô nói.

Thẩm Hi Tri sững lại, dở khóc dở cười.

Tiểu Hoa nói: “Không biết em tên gì, gọi em trai có được không? Chị là Tiểu Hoa, em phải gọi chị là chị Tiểu Hoa đó.”

Thẩm Hi Tri nhéo nhẹ cổ tay cô tỏ ý biết rồi. Tiểu Hoa cười, giơ tay muốn xoa đầu anh, Thẩm Hi Tri sợ bị phát hiện nên giữ tay cô lại, Tiểu Hoa cười: “Em trai chị lớn rồi cũng không thích chị làm thế, bọn trẻ con mấy đứa đúng là kì lạ.”

‘Cậu bé’ bất đắc dĩ đưa cô sang nhà Vương Tiểu Bàn, trên sân có một cái bàn nhỏ, trên bàn có mấy đĩa thức ăn vẫn còn nóng. Anh nhét vào tay cô cái muỗng, đưa chén cơm đến trước mặt cô.

Tiểu Hoa hỏi: “Vương Khải bảo em lo cho chị à?”

Thẩm Hi Tri lúc này rất muốn gào lên câu mà Tiểu Hoa hay nói: Mọe nó!

Nhưng vẫn phải đáp lại: Đúng thế, giống như ‘chị’ nghĩ đấy, cho nên hãy thôi nghi ngờ đi nhé.

Tiểu Hoa ăn một miếng cơm, tố cáo với em trai: “Anh của em trước đây đáng ghét lắm, lúc nào cũng bắt nạt chị!”

Thẩm Hi Tri chẳng muốn so đo chuyện xưng hô nữa, gắp thức ăn cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa ăn một miếng, nhíu mày: “Nếu chị nhìn thấy thì tốt rồi, chị nấu cơm ngon lắm.”

Cô nhóc đúng là nấu cơm rất ngon, Thẩm Hi Tri gật đầu, lại gắp cho cô một miếng thịt. Bữa cơm này anh cẩn thận ‘chế biến’, không dám nấu quá ngon, sợ cô nhóc kia phát hiện ra, món nào cũng bỏ nhiều muối.

Tiểu Hoa nói tiếp: “Không phải chị chê em đâu nha, nhưng nếu em bỏ ít muối một chút thì sẽ ngon hơn.”

Thẩm Hi Tri cười múc cho cô chén canh, trong canh anh không bỏ muối.

Quả nhiên Tiểu Hoa nói: “Em trai à, canh này phải bỏ thêm muối.”

Thẩm Hi Tri cứ thế im lặng nhìn cô ăn cơm, chợt thấy mình giả làm người câm cũng tốt, chỉ cần nghe cô nói là được rồi, anh đã lâu không thấy cô nói nhiều như vậy.

Còn nhớ trước đây có một thời gian Tiểu Hoa gọi anh là ‘anh hai’, từng tiếng ‘anh hai’ trẻ con non nớt, làm cái đuôi nhỏ của anh, cùng nhau luyện chữ cùng nhau ăn cơm, sau này anh phạm lỗi làm cô giận, cô nhóc liền không ngoan như thế nữa.

Mà bây giờ, không ngờ anh lại biến thành em trai của cô, ngang hàng với thằng nhóc Hứa Đống!

Thôi… chỉ cần em vui vẻ anh thế nào cũng được, làm em gái em cũng chẳng sao!

***

Thế là, như một quy ước tự nhiên, hai người bệnh vui vẻ sống cùng nhau, Thẩm Hi Tri chịu trách nhiệm nấu cơm, còn Tiểu Hoa chịu trách nhiệm nói chuyện. Cô bảo anh dẫn cô ra bờ sông, kể ngày xưa hay bơi ở đây, kể là cô có một cách bí mật có thể chữa tai bị nước vào.

Thẩm Hi Tri chưa bao giờ quên, ngày ấy anh bị cô kéo xuống sông, hôm sau tai khó chịu, cô đi mò ốc về chữa cho anh, không quan tâm bị đám Vương Tiểu Bàn chế giễu.

Câu hát đó đến giờ anh vẫn còn nhớ.

Tiểu Hoa nói: “Em trai, anh của em trước đây toàn nói chị là Tiểu Hoa bẩn.”

Tiểu Hoa bẩn, không có nhà, không có tía, không có má.

Tiểu Hoa nói: “Nhưng có một lần chị đánh thắng cậu ta.”

Vì sao lại đánh nhau? Thẩm Hi Tri bưng chén nước cho Tiểu Hoa nhuận họng, là vì anh xúi Tiểu Hoa đánh nhau, muốn xem Tiểu Hoa bị đánh, không ngờ Tiểu Hoa lợi hại vô cùng, đánh Tiểu Bàn một trận.

Tiểu Hoa nói: “Nhưng sau này không đánh nhau nữa.”

Anh còn nhớ cô ngồi xổm ngoài bờ rào không dám vào nhà, ngửa đầu ưỡn ngực hứa với nội: “Con không đánh nhau nữa, đánh nhau không tốt.”

Sau này đúng như lời cô hứa, dù vào thành phố bị đám trẻ khác bắt nạt, bị người ta chửi là bẩn, là ngốc, nhưng cô vẫn ra vẻ không quan tâm.

Bên bờ sông có nhiều đá, Thẩm Hi Tri đổi thành giữ hai vai cô, đứng sau dẫn đường, hai người duy trì khoảng cách một cánh tay, Tiểu Hoa bước đi vững vàng, nói: “Cám ơn nhé, em trai.”

Thẩm Hi Tri thả hai tay xuống chợt có một chiếc xe con chạy tới, anh lập tức kéo Tiểu Hoa, ôm cô vào lòng. Nhưng chiếc xe không chạy qua mà dừng lại, Mạc Kỳ bước xuống nhìn hai người.

Thẩm Hi Tri nhíu mày, ra dấu im lặng.

Mạc Kỳ gọi: “Hứa Bình An!”