Bình An Của Anh

Chương 48: Căn nhà nhỏ của nội



Tiểu Hoa lấy số thứ tự, người đến khám xếp một hàng dài, cô im lặng đứng trong góc khuất, chẳng hay biết Thẩm Hi Tri chỉ đứng cách cô một dang tay. Bạo Bạo liên tục quay lại nhìn anh, Thẩm Hi Tri khẽ lắc đầu.

Mãi mới gọi đến tên Tiểu Hoa, xung quanh đông người, Thẩm Hi Tri nhờ y tá đỡ cô, nghe thấy Tiểu Hoa khẽ nói: “Cám ơn.”

Đây là sự ưu tiên giúp đỡ khi cô là người mù.

Chợt nghĩ đến Thẩm Hi Tri, đã lâu không gặp, chắc anh lại giận cô rồi.

Vào phòng khám, Tiểu Hoa chỉ vào mắt hỏi: “Tại sao tôi vẫn không nhìn thấy?”

Bác sĩ thấy Thẩm Hi Tri theo vào cứ tưởng anh muốn chen ngang, quát: “Anh đi ra ngoài!”

Tiểu Hoa nghiêng đầu, nhưng không quay đầu lại, dù sao cô cũng không nhìn thấy. Thẩm Hi Tri vội lùi ra ngoài cửa, Bạo Bạo đứng bên chân anh.

Tiểu Hoa đi ra vẻ mặt vẫn bình thường, cô nói: “Bạo Bạo, đi thôi.”

Thẩm Hi Tri vừa muốn để ý cô vừa muốn đi vào hỏi bệnh tình, cuối cùng quyết định để ý cô. Anh đi theo Tiểu Hoa xuống lầu, lần này ngay cả thuốc cũng không có, trong lòng anh có dự cảm không hay, bèn đi lên đón xe cho cô. Xe dừng lại, anh nói: “Lên xe đi.”

Tiểu Hoa ngơ ngác.

Thẩm Hi Tri ngồi vào xe phát ra tiếng sột soạt, lúc này Tiểu Hoa mới biết hóa ra tiếng động ở bệnh viện cô nghe được là phát ra từ anh. Thẩm Hi Tri giải thích: “Mua trái cây cho em.”

Tiểu Hoa không nói gì, ôm Bạo Bạo ngồi im.

Về đến nhà Thẩm Hi Tri giữ cô lại: “Qua nhà anh ăn cơm đi, anh mua nhiều món lắm.”

Tiểu Hoa nghĩ một lát, gật đầu, làm Thẩm Hi Tri vui mừng khôn thôi.

Ngồi xuống, Tiểu Hoa đưa di động cho anh, nói: “Anh bấm số Mạc Kỳ giúp em với.”

Sau đó Thẩm Hi Tri vểnh tai nghe cô nói: “Mạc Kỳ, em muốn nghỉ việc.”

Bàn tay đang rửa rau bỗng dừng lại, chắc chỉ có Thẩm Hi Tri biết quyết định này có ý nghĩa gì.

Từ cấp 3 Hứa Tiểu Hoa đã mơ ước được đi làm kiếm tiền, có thể trang trải cuộc sống cho bản thân, mà bây giờ cô lại nghỉ việc, như thế có nghĩa là muốn từ bỏ tất cả những cố gắng từ trước đến nay.

Điều đó có nghĩa là, kết quả khám bệnh không được tốt.

Tiểu Hoa nói: “Anh không cần đến đây, bây giờ em không muốn gặp ai hết, hạng mục này em không cách nào giúp anh nữa rồi, anh tìm người khác thay nhé. Ông chủ, xin lỗi, vào lúc này em lại đem con bỏ chợ.”

Thẩm Hi Tri rửa rau, trong lòng hừ một tiếng: “Tên Mạc Kỳ này còn dám bắt bẻ? Liều mạng làm việc cho anh ta nên mới biến thành như vậy, cái này phải tính là tai nạn lao động, hôm nào tìm luật sư ra tòa mới được!”

Tiểu Hoa nói tiếp: “Không cần, không cần phải để chỗ cho em đâu, sau này em không quay lại nữa.”

Thẩm Hi Tri quay đầu nhìn cô, Tiểu Hoa ngồi trên thảm, tóc dài phủ đầu vai, giọng nói cô bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện bâng quơ chẳng lớn lao gì.

Cô học giỏi văn, hợp với ban xã hội, nhưng vì muốn vào đại học Bắc Thành mà chọn ban tự nhiên, khoa máy tính toàn là con trai, chuyên ngành cứng nhắc khó hiểu, vậy mà năm nào cô cũng giành được học bổng, còn giỏi hơn các nam sinh trong ngành nữa, cô cố gắng nhiều như vậy, thế mà bây giờ lại vứt bỏ hết.

“Ăn cơm đi.” Giọng Thẩm Hi Tri nghẹn lại.

“Ừ.” Tiểu Hoa đứng dậy, hai tay quơ quơ phía trước, bước đi.

Thẩm Hi Tri bước lại nắm tay cô, dẫn cô đến bàn ăn ngồi xuống. Anh gắp thức ăn cho Tiểu Hoa, thổi nguội canh đưa đến bên miệng cô, nếu là bình thường thì cô nhóc hiếu thắng này chắc chắc sẽ không chịu hợp tác, nhưng lúc này cô lại ngoan ngoãn, ăn hết cơm rồi đến canh, còn khen: “Ngon lắm.”

Đó là hương vị mà trong thời gian này ngày nào cô cũng ăn.

***

Trước đây đều là cô nấu cho anh ăn, mà giờ lại có thể thưởng thức tay nghề của Thẩm thiếu gia, Tiểu Hoa cảm thấy, đây có lẽ là trong cái rủi có cái may.

Thẩm Hi Tri nói: “Em ngồi đây, anh đi rửa táo.”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Em phải về.”

Cô còn có rất nhiều chuyện cần làm.

“Về làm gì? Chẳng phải em nghỉ việc rồi à? Còn không cho anh theo em nữa?”

Tiểu Hoa mở to mắt nhìn anh, trông cô giống như người bình thường. Trong đôi mắt cô in bóng dáng Thẩm Hi Tri đang tức giận, cô không còn quật cường như trước nữa, phảng phất như cô bị dầm mưa suốt một đêm, thê lương yếu đuối.

Cô nói: “Em về dọn đồ, em phải đi.”

Thẩm Hi Tri nắm chặt tay: “Em đừng như vậy nữa, ở lại đây chữa bệnh, ở đây chữa không khỏi anh dẫn em ra nước ngoài chữa!”

Tiểu Hoa nói: “Bác sĩ bảo mắt em không sao, cần thời gian hồi phục, có người nhanh có người chậm, mà em thuộc dạng chậm, nhưng một ngày nào đó sẽ tốt thôi, đừng lo lắng.”

Làm sao không lo lắng cho được? Thẩm Hi Tri lo muốn chết, không phải là chuyện đôi mắt, mà là Hứa Tiểu Hoa bây giờ.

Từ nhỏ anh đã thích cái tính bướng bỉnh của cô, mà giờ đây, anh không tìm được nó nữa.

“Vậy hãy để anh chăm sóc em, mấy năm ba mẹ li hôn em đều chăm sóc anh, bây giờ đến lượt anh không được ư? Hứa Bình An, anh biết em sẽ không thích anh, bây giờ anh chẳng quan tâm đến điều đó nữa, em cho anh một cơ hội thôi, một cơ hội để được chăm sóc em, nó khó khăn đến vậy sao?”

Tiểu Hoa gật đầu: “Khó khăn lắm.”

Thẩm Hi Tri muốn tắt thở.

Tiểu Hoa nói: “Thẩm Hi Tri.”

Anh miễn cưỡng ừ một tiếng.

Tiểu Hoa nói: “Em cứ mãi chạy theo anh, đến bây giờ chưa bao giờ nghĩ xem mình thích gì. Em muốn dùng thời gian này để suy nghĩ thật kỹ.”

“Em… Hối hận à?”

Hối hận vì cố gắng chạy theo anh, em đã ghét chuyện phải chạy theo anh rồi ư?

Tiểu Hoa nói: “Không hối hận, nếu không mắc bệnh thì có lẽ em vẫn tiếp tục chạy theo anh. Mạc Kỳ nói anh rất ưu tú, em thấy vui lắm, nhưng bây giờ em không muốn phải mệt mỏi như thế nữa.”

Thẩm Hi Tri xoa đầu Tiểu Hoa: “Em cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội, cứ để anh chăm sóc em.”

Tiểu Hoa đẩy tay anh ra: “Thẩm Hi Tri, anh không hiểu ý em à? Bây giờ em muốn ở một mình!”

Quan trọng là bây giờ em không nhìn thấy, không thể ở một mình được! Nhưng lời này không thể nói ra, Thẩm Hi Tri cắn răng nhịn.

“Vậy em muốn đi đâu?” Anh hỏi.

Tiểu Hoa nói: “Cái này không nói cho anh biết được.”

Thế là Tiểu hoa mang theo bí mật nhỏ nhoi này đi.

Thẩm Hi Tri thẫn thờ nhìn cô nhờ bảo vệ gọi một chiếc xe, trên tay cô không biết khi nào có thêm một cây gậy dò đường. Anh và Bạo Bạo bị bỏ lại, Bạo Bạo ư ử buồn bã, cắn ống quần Thẩm Hi Tri, đòi anh đuổi theo Tiểu Hoa.

Anh ôm Bạo Bạo lên, nói: “Về nhà nấu thịt cho mày ăn.”

Thế là cuộc sống lại quay về thời kì chỉ còn một người một chó.

Bạn bè Thẩm Hi Tri đều nói mấy năm nay anh giống như đi tu vậy, sống nơi phồn hoa đô thị mà còn trong sạch hơn cả hòa thượng, ngay cả con chó bên cạnh cũng là đực.

Thẩm Hi Tri lấy thịt cho Bạo Bạo ăn, lúc mới qua Mỹ nó cũng giận dỗi như vậy, rất giống cô bé Tiểu Hoa nào đó.

Còn nhớ ngày anh vạn dặm xa xôi trở về dẫn Bạo Bạo đi, Hứa Đống khóc lóc gọi điện cho chị gái, nói: “Chị, anh hai cướp Bạo Bạo đi rồi!”

Điện thoại mở loa to, anh nghe thấy cô khuyên em trai: “Đó là chó của anh ta mà, em quên rồi hả? Đừng khóc, con trai không được khóc.”

Không nhờ được chị gái, Hứa Đống bé nhỏ liền kéo tay anh hai, nói không được mang Bạo Bạo đi, cậu và Bạo Bạo có tình cảm rất sâu nặng. Khi đó Thẩm Hi Tri xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Bạo Bạo và anh cũng có tình cảm sâu nặng.”

Lúc anh và chị em bỏ nhà đi nhặt được nó, bây giờ chị em không cần anh nữa, nếu cô ấy muốn nuôi Bạo Bạo, vậy thì anh càng không cho cô ấy nuôi.

***

Ở làng quê trong lành hơn thành phố nhiều, Tiểu Hoa hít sâu một hơi cái không khí trong lành còn đẫm sương mai, cười nói với người bên cạnh: “Cảm ơn cậu.”

Đã qua mấy ngày, nhưng Vương Tiểu Bàn vẫn không quen Tiểu Hoa như vậy, anh ta kéo cánh cổng đơn sơ, nói: “Đi bên trái, có bùn.”

“Ừ.”

Anh ta dẫn Tiểu Hoa đi một vòng quanh sân, Tiểu Hoa khẽ nói: “Con đã về rồi.”

Từ khi nội đi, căn nhà này để lại cho nhà Vương Tiểu Bàn, sau này nhà Vương Tiểu Bàn chuyển vào thành phố sống, nơi đây lại bỏ hoang. Khi cô đi đến câu lạc bộ quyền anh tìm anh ta nói muốn về nhà nội, anh chàng to con đầu đội trời chân đạp đất đấu quyền anh lấy một chọi ba, mà trước đây từng bị cô đánh bên bờ sông cũng hay cùng đám trẻ chế nhạo cô – Vương Tiểu Bàn bật khóc.

Khóc trong im lặng vì sợ cô chê cười, nhưng khi nắm lấy tay cô, bàn tay anh ta ướt nhẹp.

Bệnh nhân như cô còn phải an ủi anh ta: “Đừng khóc, tôi sẽ khỏe thôi, có điều phải cần nhiều thời gian, cậu đừng nhắc đến mấy chuyện khác, đưa tôi về quê được không?”

Đành phải đồng ý, mua đồ dùng rồi dẫn Tiểu Hoa về, không ngờ căn nhà nhỏ lại cũ rách như vậy, Vương Tiểu Bàn chột dạ, cảm thấy mình không chăm lo cho ngôi nhà cũ của Tiểu Hoa. Nếu giờ cô có thể nhìn thấy, chắc sẽ buồn lắm.

Tiểu Hoa giơ tay chạm vào ván cửa cũ kỹ, nói: “Tốt quá.”

“Cậu ngồi đây tôi đi sửa sang lại cái.” Anh ta cần phải sửa sang lại, để trả lại cho Tiểu Hoa một căn nhà nguyên vẹn.

Vương Tiểu Bàn cầm dụng cụ chuẩn bị trước sửa lại cái cổng, con gái ở một mình cần phải đặt an toàn lên hàng đầu. Tiểu Hoa ngồi trong phòng nghe tiếng đục gõ của anh ta, trong lòng bình tĩnh lại.

Người đàn ông trong sân mạnh mẽ giơ búa lên gõ xuống cây gỗ, nhưng có lẽ ít làm những chuyện này, đôi khi gõ lệch, làm anh chàng to con bị cướp dụng cụ ngồi bên cạnh lải nhải: “Cẩn thận, coi chừng trượt, coi chừng gõ vào tay!”

Trong sân nhỏ của nội, không biết từ khi nào có thêm một người mặc áo sơ mi trắng, còn chưa kịp cởi tây trang xuống, một bên nghe Vương Tiểu Bàn chỉ dạy, một bên đóng cây gỗ xuống đất, lại tiếp tục đóng thêm cây gỗ khác.

Hai người đàn ông hợp lực sửa sang lại hàng rào trong sân, Thẩm Hi Tri nói: “Tôi ở lại đây chăm sóc cô ấy.”

Vương Tiểu Bàn im lặng mấy giây, gật đầu: “Ừ, giao cho anh đấy.”

Thẩm Hi Tri ngẩng đầu nhìn kỹ nơi mà trước đây anh từng đến hai lần, trong lòng cũng yên bình lại.

Tiểu Bàn chỉ căn nhà sát bên, nói: “Nhà của tôi, anh cứ ở thoải mái.”

Thẩm Hi Tri cười: “Cậu yên tâm, tôi là quân tử.”