Bình An Của Anh

Chương 34: Quyết định khó khăn



Cũng giống như lần trước, thời gian trôi đi thật nhanh, hơn 3h chiều Thẩm Hi Tri chuẩn bị đưa Tiểu Hoa ra nhà ga, hỏi cô: “Mua vé chưa?”

Tiểu Hoa lắc đầu.

Anh đeo ba lô của cô: “Vậy thì tốt, mua hai vé ngồi gần nhau.”

Sao anh có thể yên tâm để cô về một mình chứ?

Nhưng Tiểu Hoa lại lắc đầu, đứng bên lề đường nhìn anh: “Thẩm Hi Tri, hôm nay em không muốn về.”

Một chiếc xe bus chạy qua, anh ho mấy tiếng: “Hứa Tiểu Hoa, sao hôm nay em lạ thế?”

Tiểu Hoa ôm lấy tay anh: “Anh cho em ở đây đi.”

Thẩm Hi Tri vuốt mi mắt: “Vậy em có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Một lúc lâu sau Tiểu Hoa gật đầu đồng ý.

Thế là không cần ra nhà ga, Thẩm Hi Tri đau đầu suy nghĩ nên sắp xếp cho Tiểu Hoa ở đâu. Thật ra thuê phòng là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng anh sao có thể yên tâm để cô ở một mình chứ?

Nghĩ đến chuyện mấy tháng nữa cô cũng đến đây học,  Thẩm Hi Tri dẫn Tiểu Hoa đi qua 5 con phố, đến tận khi Tiểu Hoa kêu đau chân không chịu đi nữa mới dừng lại trước một khách sạn sang trọng. Anh còn không cho Tiểu Hoa đi vào, tự mình vào trong đặt phòng trước, một lúc sau mới gọi điện bảo Tiểu Hoa vào.

Tiểu Hoa không biết ẩn ý trong chuyện này, tức giận hỏi anh: “Anh thấy dẫn em vào mất mặt lắm hả?”

Thẩm Hi Tri ngồi trên sofa cười. Hỏi xong câu này Tiểu Hoa càng thấy mất mặt, bực bội ngồi vào ghế khác.

Đêm hôm đó Thẩm Hi Tri mượn thêm một bộ chăn mền, Tiểu Hoa ngủ trên giường còn anh nằm trên sofa. Tắt đèn đi ngủ, Tiểu Hoa nằm trong chăn nói: “Ba không cho em thi vào đây.”

Thẩm Hi Tri bật dậy, trong bóng tối nhìn về phía Tiểu Hoa, nhớ tới những giọt nước mắt buổi sáng của cô.

Cổ họng anh khàn khàn, hỏi: “Em nghĩ sao?”

Tiểu Hoa ngang bướng: “Em nói em muốn thi, nhất định phải thi.”

Cô nói xong vén chăn lên ngồi dậy, nhìn Thẩm Hi Tri cách đó không xa. Thẩm Hi Tri chân dài bước qua ghế sofa, lại gần xoa đầu cô. Anh mặt áo phông trắng nổi bật trong đêm, Tiểu Hoa ngồi trên giường nệm mềm mại, lòng cũng mềm mại theo.

Anh nói: “Có anh đây, đừng lo lắng.”

Tiểu Hoa kéo tay anh khỏi đầu mình, tay nắm tay, hỏi: “Anh nói xem, nếu nội biết em có thể thi đậu đại học Bắc Thành, nội có vui không?”

Anh gật đầu: “Nhất định sẽ vui.”

Tiểu Hoa nắm tay anh: “Không đâu, thật ra nội không thương em như vậy.”

***

“Hứa Bình An!” Thẩm Hi Tri rất ít khi gọi cô như thế.

Tiểu Hoa nức nở: “Tại sao không ai thích em? Em đã làm sai điều gì?”

Em đã làm sai điều gì? Thẩm Hi Tri nghĩ lại, đúng thế, ngay từ đầu anh cũng không thích cô, nhưng lí do là gì? Bởi vì ở quê cô sống qua tự do vui vẻ, hay bởi vì cô quá đáng thương làm người ta chán ghét?

Không, anh lắc đầu, là mệnh, do mệnh cô bé không tốt mà thôi.

Người như cô, thật khiến người ta phải đau lòng.

Anh ngồi bên giường ôm cô thật chặt, tựa trán mình vào trán cô, nói: “Hứa Bình An thi nhanh lên nhé, mọi thứ sẽ tốt thôi, ai cũng thích em mà.”

Suốt đêm đó Tiểu Hoa khóc nức nở trong lòng Thẩm Hi Tri, cái cảm giác được ăn cả ngã về không này vô cùng khó chịu, không còn lựa chọn nào khác, phải tự mình đi trên cây cầu độc mộc. Trước giờ Tiểu Hoa luôn tự tại, mà thời gian này phải chạy theo anh, mệt mỏi vô cùng.

Tiểu Hoa khóc mệt rồi không mở mắt ra được nữa, Thẩm Hi Tri cúi đầu khẽ hát:

Trời tối rồi, mưa sắp rơi

Bố chồng vác cuốc đi đào khoai sọ

Đào rồi đào, đào rồi đào

Đào thành một dòng nước xoáy



Trời tối rồi, mưa sắp rơi

Bố chồng vác cuốc đi đào khoai sọ

Đào rồi đào, đào rồi đào

Đào thành một dòng nước xoáy…

Anh chỉ thuộc 4 câu, hát đi hát lại, mà hát đúng điệu nhất chỉ có câu đầu tiên – Trời tối rồi, mưa sắp rơi.

Đã lâu lắm rồi không có ai hát cho cô nghe, Tiểu Hoa nắm chặt tay Thẩm Hi Tri, mơ màng tưởng có nội bên mình.

Thẩm Hi Tri nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiểu Hoa, ngón tay cẩn thận lau nước mắt cho cô, lớn như vậy rồi, anh rất ít khi thấy cô một ngày khóc 2 lần như thế. Cho dù bị đánh bị chửi cô vẫn luôn mạnh mẽ ngẩng cao đầu.

Phải có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu tủi thân mới biến cô thành như vậy?

Anh cúi đầu nhìn cô, chóp mũi cách cô chỉ còn 1cm, hô hấp của Tiểu Hoa vững vàng, Thẩm Hi Tri từ từ đứng dậy, đi lại sofa ngồi.

Anh cứ ngồi như vậy cả đêm.

***

Đi cả đêm không về Tiểu Hoa lại bị Trần Ái Lệ châm chọc, Hứa Kiến Quốc không dám đánh cô, lần trước đi họp phụ huynh cũng có tác dụng, ông nghe chủ nhiệm nói các sĩ tử cần phải có tinh thần tốt.

Tiểu Hoa trốn trong phòng nhắn tin cho Thẩm Hi Tri: [Em về đến nhà rồi]

Người nào đó đi theo cô suốt đoạn đường, đứng chờ dưới lầu không nghe tiếng mắng chửi mới thở phào nhẹ nhõm, nhắn lại: [Nếu ở nhà khó chịu cứ qua nhà anh, chìa khóa để đâu em biết rồi đấy, cứ cầm đi.]

Trước khi đi anh nhét chìa khóa nhà trong khe cửa, chỉ có mình cô biết.

Tiểu Hoa nhắn cho anh cái mặt cười, bắt đầu làm bài tập.

Thẩm Hi Tri bắt chuyến tàu cuối cùng về trường, anh ngồi trong phòng chờ ầm ĩ huyên náo gọi điện cho Thẩm Trung Nghĩa, giống như cuộc nói chuyện ba năm trước đây, nhưng lần này Thẩm Trung Nghĩa không vì áy náy với con trai mà nhượng bộ, ông nói: “Không có gì, là ba không cho con bé thi.”

Thẩm Hi Tri ngẩn người.

Trong điện thoại có tiếng phụ nữ: “Tổng giám đốc Thẩm, mọi người đã đến đủ, hội nghị có thể bắt đầu rồi.”

Thẩm Trung Nghĩa hình như đi ra khỏi phòng, đến chỗ yên tĩnh hơn. Thẩm Hi Tri nghe không giống như giọng người phụ nữ kia, có vẻ ba anh không kết hôn với bà ta, thật ra mấy năm nay anh không quan tâm đến chuyện của ba, cũng không đến nhà ba lần nào, chỉ đôi khi ngẫu nhiên gọi điện lại nghe thấy giọng nhiều người phụ nữ khác nhau.

Có lẽ, anh nghĩ, ba sống cũng không tệ.

Thẩm Trung Nghĩa nói: “Ba biết con đang nghĩ gì, nhưng ba không đồng ý hai đứa yêu nhau.”

Thẩm Hi Tri cười khẩy, nếu anh nói thật ra bọn họ còn chưa yêu nhau, nhiều năm qua anh vẫn tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới ấy, chỉ chờ đến ngày cô tốt nghiệp thôi – vậy ba có tin không?

Chắc là không đâu, trong thế giới của ông ấy, đúng là không thể có chuyện này.

Thẩm Hi Tri im lặng làm Thẩm Trung Nghĩa tưởng anh giận, đã nhiều năm không răn dạy con trai, lần này không nhịn nữa, ông nói: “Nếu con muốn yêu đương ba sẽ giới thiệu cho con một người khác, mọi mặt đều tốt hơn con bé đó nhiều, hai đứa có tiếng nói chung, sau này cũng có thể giúp con nhiều chuyện.”

Thẩm Hi Tri ồ một tiếng: “Thì ra bây giờ ba đã biến thành người như vậy.”

Thẩm Trung Nghĩa nóng mặt: “Cái gì mà ‘người như vậy’, ba chỉ muốn tốt cho con thôi.”

“Tốt cho con và chuyện Hứa Bình An lên đại học có liên quan gì đến nhau?”

“Không phải ba không cho con bé đó lên đại học!”

“À, là không cho cô ấy vào đại học Bắc Thành.” Thẩm Hi Tri gật đầu, lúc này nhà ga thông báo lên tàu, Thẩm Trung Nghĩa nghe thấy, hỏi: “Con đang ở trong Nam?”

Thẩm Hi Tri: “Phải làm sao thì ba mới đồng ý?”

Thẩm Trung Nghĩa đã tính trước chuyện này, thẳng thừng nói ra tính toán của bản thân: “Con đi du học.”

“Còn gì nữa không?”

“Học tài chính.”

Tài chính và máy tính là hai ngành không liên quan gì đến nhau, từ trước khi Thẩm Hi Tri thi tốt nghiệp vấn đề này đã tranh cãi nhiều lần, nhưng khi đó Thẩm Trung Nghĩa không bắt được nhược điểm của con trai nên Thẩm Hi Tri không nghe theo ông, mà lần này là cơ hội tốt. Ông sống hơn nửa đời người chỉ có một đứa con trai, bây giờ sản nghiệp của ông ngày càng lớn, sau này cũng giao hết cho anh, nhưng thằng nhóc này lại chạy đi học ngành máy tính chẳng có tương lai gì cả, muốn tức chết ông sao?

***

Phải làm gì bây giờ? Trên chuyến tàu từ Nam ra Bắc, Thẩm Hi Tri suy nghĩ suốt 5 tiếng đồng hồ.

Ba anh dù quyền lực cách mấy cũng không thể nhúng tay vào điểm thi đại học chứ? Cùng lắm là cắt tiền sinh hoạt của anh, vậy cũng chẳng sao, anh đã có việc làm thêm kiếm được không ít tiền, rảnh rỗi thì chơi cổ phiếu, duy trì tới khi tốt nghiệp cũng không có vấn đề gì, đương nhiên, là cả hai người.

Còn có chuyện gì nữa chứ? Bánh tàu chạy xình xịch trên đường ray, Thẩm Hi Tri mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tháng 7 nháy mắt tới, ngày thi tốt nghiệp trường tiểu học được nghỉ, Hứa Đống ôm Bạo Bạo ngồi trong góc phòng không dám nói một tiếng, sợ ảnh hưởng đến chị. Tiểu Hoa trước khi ra khỏi nhà ôm chặt em trai, nói: “Chị sẽ về nhanh thôi.”

Bạo Bạo lè lưỡi liếm liếm tay Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bật cười, nói: “Lát về cho mày ăn ngon.”

Bạo Bạo cũng không dám lên tiếng, ngồi trong lòng Hứa Đống đưa mắt nhìn Tiểu Hoa.

Nhớ lại một ngày nào đó năm lớp 10, có người nói với cô: “Hứa Tiểu Hoa, hôm nay anh xem điểm thi của em.”