Bình An Của Anh

Chương 30: Người anh thương



Năm Tiểu Hoa học lớp 11 Thẩm Hi Tri lên 12, cô cảm giác trên vai người này gánh nhiều trách nhiệm nặng nề, anh lúc nào cũng cau mày làm bài, không còn cười nói bài này đơn giản nhắm mắt cũng làm được. Cô chưa bao giờ thấy anh học hành vất vả như vậy, lo lắng hỏi anh: “Lớp 12 khó vậy à? Em, em…”

Cô sợ hãi.

Bàn tay đã lâu không chơi bóng rổ xoa đầu Tiểu Hoa: “Làm gì có, anh chỉ muốn làm tấm gương tốt cho em thôi, nên phải cố gắng nhiều hơn.”

Nhưng Tiểu Hoa vẫn lo lắng: “Nếu lỡ em không thi đậu thì anh cố gắng vô ích à?”

Thẩm Hi Tri dừng bút nhìn cô, nghiến răng: “Hứa Bình An em nói lại lần nữa xem?”

Tiểu Hoa cười ha ha, không quấy rầy anh học nữa.

Năm nay Tiểu Hoa phải chọn ban học, vì muốn học chung đại học với Thẩm Hi Tri, cô không do dự điền vào ban tự nhiên. Quyết định này làm cô một lần nữa bị gọi lên văn phòng.

“Tại sao em lại chọn ban tự nhiên?” Qua chuyện ‘yêu sớm’ năm lớp 10, cô chủ nhiệm thay đổi phương pháp giáo dục với nữ sinh đặc biệt này, muốn nghe lí do trước tiên.

Tiểu Hoa thẳng thắn vô cùng: “Muốn học chung đại học với Thẩm Hi Tri”

“Có mục tiêu là tốt.” Cô chủ nhiệp nhấp một ngụm trà, “Nhưng cô nghe nói Thẩm Hi Tri muốn thi trường đại học tốt nhất?”

Tiểu Hoa gật đầu: “Anh ấy nhất định sẽ thi đậu.”

Chủ nhiệm hỏi: “Vậy còn em thì sao?”

Tiểu Hoa: “Thẩm Hi Tri nói em cũng có thể thi đậu.”

Chủ nhiệm cười, bọn nhỏ đúng là quyết tâm.

“Nhưng ban tự nhiên không phải là thế mạnh của em, cô thấy em nên nghĩ về ban xã hội xem sao, em viết văn rất tốt, cô thấy ban xã hội thích hợp với em hơn. Cho dù em muốn học chung trường đại học với Thẩm Hi Tri thì chọn khoa văn cũng được mà.”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Phải học chung ngành.”

Chủ nhiệm bất ngờ, nhìn thấy quyết tâm trong mắt Tiểu Hoa, cô nói: “Thưa cô, phải học chung ngành. Bọn em nói rồi, sau này sẽ làm việc cùng nhau.”

Cũng chính là, mãi mãi không rời xa nhau.

Những lời này do Tiểu Hoa nói, lúc học bài mệt mỏi cô nói với anh: “Thẩm Hi Tri, chúng ta mãi mãi giống như bây giờ có được không? Nội và mẹ đều bỏ em rồi, anh đừng đi.”

Chủ nhiệm xúc động: Bạn học Thẩm Hi Tri đúng là học sinh giỏi, biết giúp bạn cùng tiến bộ, sau này nhất định có triển vọng.

Tiểu Hoa nói với cô chủ nhiệm: “Anh ấy là người thân của em, bọn em sau này không rời xa nhau.”

Chủ nhiệm thỏa hiệp phất tay: “Được rồi được rồi, vậy em phải cố gắng lên, nếu không  không theo kịp cậu ấy đâu.”

Tiểu Hoa chợt lo lắng, sợ mình không theo kịp anh. Cô không muốn nhìn anh đi xa.

***

Cố gắng không phải chỉ nói miệng là được, các môn tự nhiên rất khó với Tiểu Hoa, nhưng cô quyết tâm tới cùng.

Cô là một người bướng bỉnh, dù con đường phía trước có tăm tối thế nào cô cũng đi, nếu đã có mục tiêu thì phải thực hiện cho bằng được. Mỗi lúc mệt mỏi nhớ lại lời nói về tương lai của Thẩm Hi Tri, cô lại bật cười.

Hai người liều mạng cố gắng làm Hứa Đống cục cưng bị cho ra rìa, gần đây Hứa Đống thân với Bạo Bạo nhất, vì Bạo Bạo không cần làm bài tập cũng không cần đi học, lúc nào cũng chơi đùa với cậu được. Cậu biết anh hai và chị đang làm một chuyện rất quan trọng, nên tự giác ngoan ngoãn không làm phiền bọn họ, mỗi ngày mong chờ đến tối chị hát cho mình nghe.

Cứ thế xuân hạ thu đông qua đi, tháng 8 Thẩm Hi Tri nhận được giấy báo của trường đại học anh hằng mơ ước. Tiểu Hoa đứng trên nhà nhìn Thẩm Hi Tri nhận phong thư từ tay người đưa thư, chợt thấy anh không còn giống mình nữa, đã thành người lớn.

Đây cũng là thứ ở đại học hấp dẫn Tiểu Hoa, Thẩm Hi Tri từng nói, vào đại học cô có thể đi làm thêm, có thể làm người lớn.

Thẩm Hi Tri nhìn phong thư thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nắm chắc 9 phần, nhưng giấy báo ngày nào chưa tới tay thì ngày đó anh vẫn chưa yên tâm. Dường như cảm giác được điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Hoa đứng trên lầu nhìn anh cười. Anh chạy lên, ném phong thư đựng giấy báo cho Tiểu Hoa, cố làm ra vẻ thoải mái: Chẳng có gì phải lo cả, thật chán.

Tiểu Hoa cẩn thận cầm phong thư, hỏi: “Mở ra được không?”

Đương nhiên phải mở ra rồi. Thẩm Hi Tri lấy cho Tiểu Hoa con dao rọc giấy, để Tiểu Hoa cắt. Hứa Đống ôm Bạo Bạo chạy qua xem, chẳng hiểu sao anh hai với chị bóc một lá thư thôi mà gióng trống khua chiêng vậy. Bàn tay Tiểu Hoa cầm con giun cũng không sợ mà bây giờ lại run run, Thẩm Hi Tri đành nắm tay cô cắt phong thư. Bên trong có tờ áp-phích của trường, kí túc xá, khu giảng đường, nhà thi đấu, vườn hoa, căn tin… đều in trong tờ áp-phích đó.

Đây là nơi anh sẽ học trong 4 năm tới. Tiểu Hoa thầm động viên mình: “Cố lên, đó cũng là nơi mình sẽ học đó!”

Hứa Đống chỉ ngón tay ngắn ngủn lên hàng chữ: “Miền Bắc là ở đâu vậy?”

Họ ở miền Nam, từ Nam đến Bắc cách nhau rất xa. Mặc dù nói mãi mãi không rời xa nhau, nhưng năm tới Tiểu Hoa ở đây học lớp 12, còn Thẩm Hi Tri lại xách hành lí ra Bắc.

Từ Nam ra Bắc phải ngồi tàu mất 5 tiếng, Tiểu Hoa không muốn tính xem khoảng cách bao nhiêu cây số, dù sao cô gọi điện cho anh chưa đầy 1 giây đã có thể nghe giọng anh rồi.

Trước khi nhập học Thẩm Hi Tri đưa Tiểu Hoa đi dự tiệc liên hoan của Lâm Thuyên, Lâm Thuyên còn bảo nhất định Tiểu Hoa phải có mặt. Tiểu Hoa thấy mình thật may mắn vì dáng người vẫn như năm lớp 10 nên mới mặc vừa chiếc váy lần trước chị tặng. Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Hi Tri bất ngờ khi thấy Tiểu Hoa.

Ban đầu Hứa Đống bé nhỏ ầm ĩ chạy đến, Bạo Bạo cũng chạy theo, Thẩm Hi Tri đứng dựa vào tường nhìn đồng hồ, thấy lề mề như vậy không phải phong cách của Hứa Tiểu Hoa. Sau đó anh nghe Hứa Đống vui vẻ hô lên: “Chị đẹp quá!”

Cùng lúc đó Thẩm Hi Tri rời mắt khỏi đồng hồ, nhìn thấy Tiểu Hoa đi về phía anh.

Chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc đen như nhung rũ xuống bờ vai mảnh khảnh, đôi giày thể thao trắng giản dị, khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hi Tri, hỏi: “Như vậy có được không?”

Thật ra Tiểu Hoa thấy mặc đồng phục thoải mái hơn.

Thẩm Hi Tri ừ một tiếng: “Cũng được, đi thôi.”

Hứa Đống và Bạo Bạo đứng sau hét lên: “Chị của em xinh nhất! Em yêu chị!”

Tiểu Hoa bật cười, vẫy tay với Hứa Đống: “Khi nào về chị mua đồ ăn cho.”

Thẩm Hi Tri đi bên cạnh liên tục lén nhìn cô, nhìn thế nào… cũng không đủ.

***

Lâm Thuyên mời không ít thầy cô bạn bè, mọi người thấy Thẩm Hi Tri dẫn theo cô em khóa dưới đều giật mình. Dù hai năm qua thường xuyên thấy cô đi cùng Thẩm Hi Tri, nhưng hôm nay cô xinh đẹp vô cùng, mấy cậu nam sinh đã tốt nghiệp cấp 3  có thể yêu đương lén huých Thẩm Hi Tri: “Tiêu chuẩn của em gái cậu thế nào? Xem tớ có được không?”

Thẩm Hi Tri nhìn lại: “Cậu? Đầu tiên phải học giỏi hơn tôi, đánh bóng rổ hơn tôi, Taekwondo thắng tôi, còn nữa, phải được giải Olympic toán học vật lý, chữ phải đẹp hơn tôi, cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi, sau này kiếm được nhiều tiền hơn tôi. Mấy thứ này cậu không đạt tiêu chuẩn nên sau này đừng hỏi nữa, tự rước lấy nhục.”

Mấy bạn nam kia cười gượng làm Lâm Thuyên chú ý, Lâm Thuyên ghé vào tai Tiểu Hoa nói: “Hôm nay em xinh quá, cám ơn em đã đến.”

Tiểu Hoa không nghe được, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi Tri, Thẩm Hi Tri kéo cô lại bên mình, nói: “Cậu lo tiếp khách của mình đi, cứ mặc kệ bọn tôi.”

Lâm Thuyên gật đầu, cười với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa kéo tay Thẩm Hi Tri, anh cúi người hỏi: “Sao thế?”

Tiểu Hoa che lấy tai  phải, má ửng hồng: “Anh không nói cho chị ấy biết chuyện của em à?”

“Ừ, có gì đáng nói đâu.”

Tiểu Hoa cười: “Cám ơn.”

Cô tưởng Thẩm Hi Tri thân thiết với Lâm Thuyên như thế nên sẽ nói chuyện của cô, thực ra biết cũng không sao, chị ấy rất tốt, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ cơ thể không trọn vẹn của mình.

Thẩm Hi Tri vuốt mái tóc dài của Tiểu Hoa, lơ đãng nói: “Không nói cho người khác biết.”

Anh không bao giờ nói bí mật của bọn họ cho người khác biết.

Bữa tiệc hôm ấy rất vui vẻ, Tiểu Hoa giờ mới biết chị Lâm Thuyên cùng đậu một trường đại học với Thẩm Hi Tri. Tiệc tan chị ôm cô một cái thật chặt, nói: “Bọn chị ở đó chờ em, cố lên nhé.”

Tiểu Hoa chợt ngổn ngang cảm xúc, trên đường về nhà cứ suy nghĩ miên man. Vì ăn no nên Thẩm Hi Tri đề nghị đi bộ về, tiện thể mua đồ ăn khuya cho Hứa Đống trên đường luôn. Rất nhiều năm sau cô vẫn nhớ đoạn đường này, cô mím môi, kéo tay Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị Lâm Thuyên thích anh nên mới thi vào trường đó đúng không?”

Thẩm Hi Tri nhún vai, miễn cưỡng nhưng vẫn trả lời thật: “Hình như vậy.”

Tình yêu đối với Tiểu Hoa còn quá xa lạ, nhưng cô vẫn có thể hiểu được cảm giác đó, em rất thích anh, nên em đi theo anh.

Cô hỏi: “Anh thích chị ấy không?”

Thẩm Hi Tri lắc đầu, bảo ông chủ gói một phần chè đậu xanh lạnh mang về, thêm hai phần khoai chiên.

Tiểu Hoa kéo tay người nào đó không tập trung: “Nếu anh biết chị ấy thích anh, sao hai người còn…”

Còn gì? Sao còn tự nhiên như thế? Sao còn làm anh em tốt? Như vậy không phải rất khó xử à?

Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa: “Biết sao được, anh không thích cậu ta.”

“Nhưng chị ấy vì anh mà…”

Tiểu Hoa không nói hết câu, vì Thẩm Hi Tri giơ tay xoa má cô, hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Tình yêu là ích kỷ, anh cũng làm nhiều việc vì người anh thương, đều do anh tự nguyện. Anh không thấy áy náy vì anh chẳng hề hứa hẹn gì với cậu ta cả, hơn nữa anh thấy cậu ta chọn trường này cũng tốt đó chứ, cậu ta thông minh giỏi dang, tương lai sẽ rất thành công.”

“Chè đậu xanh xong rồi, 5 đồng.” Chủ quán đưa tới.

Tiểu Hoa cầm túi, Thẩm Hi Tri trả tiền xong xách túi trên tay cô, cười nói: “Đi thôi cô ngốc.”

Đêm ấy khi đứng trước cửa nhà, bóng đèn ban công đã hỏng từ lâu, Tiểu Hoa hỏi: “Vậy anh thích ai?”

Ánh mắt Thẩm Hi Tri dừng lại thật lâu trên người cô gái chỉ cao đến vai mình, nói: “Có thích một người.”

Tiểu Hoa vô thức nắm chặt tay, hỏi tiếp: “Vậy anh sẽ tỏ tình với cô ấy sao?”

Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, đúng thế, Thẩm Hi Tri là một người con trai, sau này sẽ phải kết hôn, sẽ có gia đình riêng, mà bọn họ cũng không thể vĩnh viễn ở cạnh nhau.

Nhìn đi, anh ấy đã có người trong lòng rồi! Vậy… cô phải làm sao bây giờ?

Thẩm Hi Tri nói: “Tạm thời chưa.”

“Tại sao?” Tiểu Hoa không hiểu.

Thẩm Hi Tri nói: “Vì cô ấy vẫn chưa trưởng thành, cô ấy còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, mà anh có thể đợi cô ấy.”

Tiểu Hoa như đứng trên đống lửa chợt bình tĩnh lại, trống ngực đập vang, cô không chắc mình nghĩ đúng, cố chấp hỏi: “Là em phải không?”

Thẩm Hi Tri mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Cái chuyện ngốc nghếch thế này thật lãng phí thời gian, em cứ lo thi tốt nghiệp đi đã!”

Tiểu Hoa bật cười, vì anh không phủ nhận.

Mọi chuyện đều có thể giải quyết, anh có người anh thương – là cô, nên bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau.