Bình An Của Anh

Chương 29: Sợi dây may mắn



Học sinh cấp 3 được nghỉ đông rất ít, ở nhà mấy ngày lại phải đi học. Qua học kì hai Thẩm Hi Tri nói với Tiểu Hoa: “Chúng ta đừng ở nội trú nữa, về nhà rồi buổi tối qua nhà anh học, như thế tốt hơn.”

Nửa năm ở nội trú là quãng thời gian tươi đẹp với Tiểu Hoa, nửa năm tự do tự tại, cô còn bắt đầu để tóc dài nữa. Nhưng Thẩm Hi Tri nói cũng có lí, về nhà chỉ nghe mấy lời đay nghiến thôi, nó chẳng là gì so với đại học cả.

Ở trong mắt Tiểu Hoa, đại học là thiên đường ngập tràn hạnh phúc.

Thế nên Tiểu Hoa trở thành học sinh ngoại trú, đến trường hay tan học cũng đi cùng Thẩm Hi Tri, bàn mạt chược trong tiệm cắt tóc lại bắt đầu lời ra tiếng vào, ở nhà Trần Ái Lệ cũng bóng gió không ít. Tiểu Hoa không để ý, cô chỉ sợ làm ảnh hưởng tới Thẩm Hi Tri mà thôi, thiếu niên vỗ vai cô: “Đừng để ý.”

So với tương lai sáng lạn, những thứ này có là gì?

Tiểu Hoa thả lỏng tâm tình, nói: “Nếu em được lên đại học, nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt.”

Trước đây nội hay nói, là làm người phải có lương tâm.

Thẩm Hi Tri cười, ban đầu chỉ cười mỉm, sau đó không nhịn được ngửa đầu cười ha ha. Tiểu Hoa thấy anh cười chẳng hiểu mô tê gì cả, nhìn anh như nhìn tên ngốc, bị anh kéo nhúm tóc đuôi ngựa.

(Không biết có ai giống mình không, nhưng mình nghĩ chắc Thẩm Hi Tri đang nhớ đến câu ‘lấy thân báo đáp’ – Tiểu Sên)

Anh cười đủ rồi mới nói: “Nhất định phải thi cùng trường với anh đó, anh đi trước một năm, sau này em chẳng cần quan tâm gì hết, đi theo anh là được rồi.”

Tiểu Hoa cũng nghĩ thế, gật đầu cười.

Cứ vậy đến tháng 6, ngày quốc tế thiếu nhi đối với Hứa Đống bé nhỏ là một ngày vô cùng quan trọng, trường tổ chức đi chơi, Trần Ái Lệ chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, còn cả quần áo và đồ chơi mới. Còn với học sinh cấp 3 thì đây là ngày thi cuối kì bình thường như bao ngày khác.

Thẩm Hi Tri cũng vậy.

Anh không phải làm bài, nhưng Tiểu Hoa vẫn học. Tan học về hai người cùng nhau làm bài tập, hơn 10h đêm cô hỏi: “Anh có đói bụng không?”

Thiếu niên đá chân cô dưới bàn: “Trong tủ có mì tôm.”

Tiểu Hoa đứng dậy về nhà, thiếu niên ngồi đó không hiểu gì cả: “Vừa nãy mình nói gì sai à?”

Bạo Bạo nằm một bên vẫy đuôi, nó buồn ngủ quá.

Tiểu Hoa quay lại rất nhanh, tay bưng một tô mì nóng hổi, đặt trước mặt Thẩm Hi Tri, nói: “Mau ăn đi.”

“Anh không đói.”

“Hôm nay sinh nhật anh.” Tiểu Hoa nói.

Đôi mắt thiếu niên bị hơi nóng làm mờ, một lát sau bắt bẻ: “Sao không có trứng chần?”

Tiểu Hoa nói: “Trong nhà không có trứng gà .”

Thiếu niên ‘miễn cưỡng’ cúi đầu ăn, đũa vừa khuấy một cái liền cười, Tiểu Hoa bĩu môi: “Đồ ăn sáng của em trai đó, còn một quả cuối cùng thôi, em để cho anh ăn.”

Thiếu niên ngẩng đầu cười: “Vẫn là Tiểu Hoa thương anh nhất.”

Tiểu Hoa yên lặng ngồi một bên, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Không có quà, chỉ có một tô mì và câu chúc, nhưng thiếu niên lại thấy vui vô cùng.

Anh ăn mì rồi chợt suy nghĩ, hình như chưa bao giờ thấy sinh nhật Tiểu Hoa, năm đó ngày sinh trên giấy tờ đều làm giả để đi học, anh hỏi: “Sinh nhật em ngày nào? Đến lúc đó anh dẫn em đi ăn Mc Donalds.”

Tiểu Hoa vẫn ngồi im, nói: “Không biết nữa.”

Thẩm Hi Tri dừng lại, nghi hoặc nhìn cô.

Tiểu Hoa nói: “Không biết thật mà, em có đón sinh nhật bao giờ đâu.”

“Em…” Anh không còn cảm nhận mùi vị gì nữa

Tiểu Hoa giục anh: “Mau ăn đi, sắp nguội rồi.”

Sau đó mở sách giáo khoa ra: “À, nhớ năm anh đến nhà nội ấy, tết nội luộc cho em 2 quả trứng bảo là sinh nhật em, hôm đó còn dán câu đối nữa.”

Thẩm Hi Tri nuốt mì, nói: “Cám ơn nhé, mì ngon lắm.”

***

Tiểu Hoa cười .

Thẩm Hi Tri vỗ vai cô: “Em chờ chút.”

Anh vào phòng lấy một cái túi màu đỏ cho cô xem, nói: “Mẹ anh gửi đến.”

Bên trong là sợi dây màu đỏ xâu những hạt châu may mắn bằng vàng.

Thẩm Hi Tri tháo sợi dây, lấy một sợi dây đỏ khác ra rồi chia hạt châu may mắn làm hai phần xâu vào, cúi đầu nắm lấy chân Tiểu Hoa.

Trời nóng nên Tiểu Hoa không mặc quần dài, chân cũng không đi tất. Thẩm Hi Tri nắm lấy mắt cá chân cô, da thịt cận kề, nóng làm người ta run rẩy. Cô muốn tránh đi, nhưng lại không khỏe bằng anh. Anh buộc sợi dây vào cổ chân cô, nói: “Bảo vệ Bình An .”

“Anh không đeo à?”

“Có chứ.” Anh cũng buộc sợi dây kia vào chân mình.

Hai chân đặt cạnh nhau, chân anh lớn hơn chân cô, mắt cá chân nổi rõ, nhưng lại đeo sợi dây đỏ có những hạt châu may mắn giống như cô.

Tiểu Hoa không muốn nhận món quà đắt tiền này, muốn cởi ra trả cho anh, nhưng anh lại nói: “Em đeo thì anh mới đeo.”

Tiểu Hoa muốn anh đeo quà của dì Lương Nhu, nên đành ngoan ngoãn ngồi im.

Hôm sau đi học Tiểu Hoa mang tất dài, che đi sợi dây đỏ. Đi ra thấy Thẩm Hi Tri đang đợi mình, cô gãi đầu giải thích: “Em sợ bị cướp.”

Chỉ mấy hạt châu bằng vàng thôi mà, thiếu niên thấy bình thường nhưng Tiểu Hoa lại coi nó như bảo bối, dù sao nó cũng là đồ đắt tiền nhất trên người cô.

Thẩm Hi Tri chợt ngồi xuống nắm cổ chân đeo dây của cô, khẽ ừ một tiếng.

Không biết có phải do tâm lí hay không, mà sau khi đeo sợi dây may mắn này Tiểu Hoa thấy mình làm gì cũng thuận lợi, mỗi khi tắm rửa đều cúi đầu nhìn cổ chân, sợ làm mất nó. Nhưng dù cẩn thận thế nào cũng không giấu nổi mắt Trần Ái Lệ, có một đêm Hứa Đống gặp ác mộng khóc ầm lên, Trần Ái Lệ vào ôm cậu bé nhìn thấy chân Tiểu Hoa.

Hôm sau Tiểu Hoa bị bà ta gặng hỏi, Tiểu Hoa không nói, cúi đầu im lặng. Cô đã lớn, Trần Ái Lệ không ra tay đánh cô nữa, thấy cô không trả lời cũng không hỏi tiếp, nói: “Mày cởi ra, cho em trai mày đeo.”

Trần Ái Lệ làm sao không đoán được chứ? Tiểu Hoa cũng biết rõ, trước khi Trần Ái Lệ lệ nói ra mấy lời khó nghe, cô tháo sợi dây ra. Dù sao cũng cho em trai, cô bằng lòng.

Sau đó Tiểu Hoa đi học, Hứa Đống bé nhỏ tỉnh dậy bị mẹ buộc dây vào chân, dặn: “Không được tháo ra, nếu không con cọp lớn đến mắt con đấy.”

Bé con đêm qua mới mơ thấy ác mộng sợ hãi, cúi đầu sờ hạt châu vàng, mặc quần áo chuẩn bị đi học.

***

Nghỉ hè đến, thưởng cho Tiểu Hoa học hành tiến bộ, Thẩm Hi Tri quyết định dẫn cô đi bơi. Tiểu Hoa nghe vậy nói với anh: “Lâu quá, chắc em quên hết rồi.”

Có người nói bơi lội là một kỹ năng đã học thì sẽ không bao giờ quên. Anh đi trước, thuận tay ngắt một cọng cỏ cài lên tóc Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa suy nghĩ: “Đi bơi ở đâu thế?”

“Bể bơi chứ đâu.” Thiếu niên cười, anh nhất định phải cho cô xem dáng người chuẩn men của mình trong nước.

“Phải mặc áo tắm à” Tiểu Hoa hỏi.

Thẩm Hi Tri nghẹn họng.

Mặc, đương nhiên phải mặc rồi.

Sao anh lại quên chuyện này chứ?

Tay anh toát mồ hôi: “Em không có áo tắm nhỉ?”

Tiểu Hoa ừ một tiếng.

“Vậy anh mua cho em, coi như phần thưởng nhé?”

Tiểu Hoa lấy ra tiền thưởng thi chạy 3000m lần trước, hỏi Thẩm Hi Tri: “Một trăm đồng có đủ không?”

“Chắc chắn đủ!”

Hai người không dẫn theo Hứa Đống, vì Hứa Đống cục cưng không biết bơi, Thẩm Hi Tri không muốn cậu theo đuôi làm phiền. Bể bơi ở cung thiếu nhi tự do ra vào, Tiểu Hoa đi vào kéo tay Thẩm Hi Tri, than: “Rộng quá đi!”

Không chỉ rộng, mà còn có rất nhiều người.

Thẩm Hi Tri đã học ở đây 2 năm, quen thuộc huấn luyện viên, chạy đến nói vài câu rồi cầm lấy một xâu chìa khóa. Tiểu Hoa mơ màng đi theo anh đến khu huấn luyện riêng, bên trong chỉ có mấy người, đều là vận động viên thi đấu cấp tỉnh.

Tiểu Hoa nghe anh nói: “Trước đây huấn luyện viên cứ bắt anh vào đội, nói anh là mầm non đầy triển vọng. Nhưng anh không muốn làm tuyển thủ bơi lội, cứ từ chối mãi, sau này thầy tức giận ném anh vào nước, bảo nếu không thắng được người giỏi nhất trong đội thì anh phải tham gia.”

Tiểu Hoa cười , Thẩm Hi Tri không vào đội, chứng tỏ anh thắng.

Thiếu niên kiêu ngạo nhìn cô: “Anh giỏi chứ?”

Tiểu Hoa gật đầu, nhảy vào nước. Áo tắm màu đen của cô trong nước xòe ra, giống như bông hoa xinh đẹp. Thẩm Hi Tri cũng nhảy vào nước, anh lặn xuống đáy bể, thấy cổ chân Tiểu Hoa trống trơn.

***

Anh trồi lên khỏi mặt nước, hỏi: “Sợi dây đâu rồi?”

Tiểu Hoa nắm tay anh: “Cho em trai đeo, không phải sợi dây này bảo vệ Bình An à? Gần đây nó hay gặp ác mộng.”

“Ừ.” Thiếu niên gật đầu, cũng không hỏi nữa. Sau đó nắm tay Tiểu Hoa, cười nhấn cô vào nước. Mũi Tiểu Hoa bị nước vào, khó chịu nhéo vào đùi Thẩm Hi Tri. Thiếu niên chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen, anh thường xuyên vận động nên da thịt rắn chắc, Tiểu Hoa không nhéo nổi.

Cuối cùng đành học theo Hứa Đống trèo lên lưng Thẩm Hi Tri, bám chắc như con khỉ, có lắc thế nào cũng không chịu xuống.

Thẩm Hi Tri cười ha ha: “Em cầm tinh con khỉ à?”

Tiểu Hoa nhìn gáy của anh chợt thấy ngứa răng, cắn một miếng, nói: “Anh còn dám nữa không hả?”

Thiếu niên chợt bất động, đứng yên trong nước, máu toàn thân như chảy về nơi đang bị Tiểu Hoa cắn. Tiểu Hoa để lại dấu răng xong vô cùng thỏa mãn nhảy xuống, vỗ anh: “Chúng ta bơi thi, ai thua phải mời nước.”

“…Được.”

Trận đấu này Tiểu Hoa thắng, vì Thẩm thiếu gia trạng thái bất ổn.

***

Đi học về Hứa Đống cục cưng bị anh hai gọi xuống lầu đá bóng. Tiểu Hoa ở nhà giặt đồ, Hứa Đống nhìn anh hai dẫn bóng linh hoạt, trong lòng hâm mộ cực kì, quyết tâm phải học theo mới được, sau này cũng siêu giống như anh!

Nhưng Thẩm Hi Tri lại chỉ vào góc tường: “Qua đó đứng, cởi tất ra.”

Hứa Đống ngây ngốc: “Sao thế ạ?”

Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn cậu bé: “Sau này lớn em sẽ biết.”

Hứa Đống đành đi đến góc tường đứng, cởi tất ra. Thẩm Hi Tri chỉ sợi dây đỏ, nói: “Trả cho chị em.”

Hứa Đống nói: “Không phải của chị, mẹ cho em đấy.”

Thẩm Hi Tri dẫm bóng dưới chân, hai tay chống hông trông rất dữ tợn: “Mẹ em cướp của chị em nên em phải trả lại cho chị, nói với mẹ là mất rồi, có muốn anh lặp lại lần nữa không?”

Hứa Đống nước mắt lưng tròng ấm ức: “Anh hai, em không có cướp của chị.”

“Ừ, anh biết, nếu không em tưởng mình còn có thể đứng đây nói chuyện à?”

Hứa Đống bé nhỏ ôm mặt chạy đi, về nhà tháo sợi dây đỏ giấu dưới gối chị, sau đó lại sụt sịt chạy đi tìm mẹ, nói: “Mất rồi, con không cố tình làm mất.”

Trần Ái Lệ tiếc của, đó là vàng thật đấy, nhưng lại không nỡ mắng con trai bảo bối, đành im lặng.

Buổi tối Tiểu Hoa đi ngủ thuận tay sờ dưới gối thấy sợi dây đỏ, cô nhìn chân Hứa Đống, giờ mới biết tại sao em trai cứ liên tục nói xin lỗi cô.

Cô cất kỹ sợi dây đỏ, lại nằm xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai.

Hôm sau cô đưa cho thiếu niên nhà đối diện một túi chocolate anh thích ăn nhất, Thẩm thiếu gia ăn mấy cái, miệng còn hừ hừ.