Bình An Của Anh

Chương 23: Đại hội thể thao



Khác với nữ sinh, bình thường nam sinh đăng kí chạy 3000m đều là người giỏi thể thao, tham gia thi đấu đều là những nam sinh cao to, được các nữ sinh chào đón. Mà hội trưởng hội học sinh năm nào cũng thi chạy 3000m, nên phần thi này lại càng được các nữ sinh mong chờ.

Đại hội thể dục thể thao ngày cuối cùng thi chạy bền 3000m, nữ thi trước nam, lúc Tiểu Hoa đứng trong hàng ngũ khởi động thì bé Hứa Đống được anh hai đón đến trường. Với học sinh tiểu học thì cấp 2 và cấp 3 giống như cái gì đó xa xôi không thể chạm đến, cậu bé kéo tay anh hai sợ hãi, còn Bạo Bạo nghênh ngang đi theo sau, nó chẳng sợ gì hết, thỉnh thoảng lại cắn bông hoa chiếc lá, có khi còn đuổi theo các nữ sinh mấy bước mới chạy về.

Bé Hứa Đống vừa vào trường liền bám lấy Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị ở đâu rồi?”

Thẩm Hi Tri nhìn cậu bé cười, chỉ hướng sân vận động đông đúc. Hứa Đống bé nhỏ lấy trong cặp ra một chai sữa, nói để cho chị uống, chị uống rồi có thể chạy về nhất.

Thẩm Hi Tri sờ đầu cậu: “Em ở đây là chị có thể chạy về nhất thôi.”

Hội trưởng hội học sinh dẫn theo một bé con lập tức thu hút ánh mắt mọi người, Thẩm Hi Tri mặc áo thể thao và quần đùi để tiện cho thi chạy vượt rào, bé Hứa Đống đáng yêu xinh xắn đứng cạnh anh, còn có con chó nhỏ Bạo Bạo nữa.

Người chơi thân với Thẩm Hi Tri – Lâm Thuyên đi qua hỏi: “Ồ, bé con nhà ai vậy? Dễ thương quá.”

Bé Hứa Đống nhìn thấy chị gái xinh đẹp hơi xấu hổ, đứng nép vào chân anh hai, Thẩm Hi Tri nói: “Em trai tôi.”

Hứa Đống bé bỏng tự nhiên thấy thật hãnh diện.

“Con chó nhỏ này cũng là của cậu à?” Lâm Thuyên ngồi xuống xoa đầu Bạo Bạo.

“Ừ.” Thẩm Hi Tri nhìn qua hàng người đang khởi động, tìm được Tiểu Hoa.

Cô không mặc đồ thể thao mà mặc đồng phục mùa hè, trước ngực có đeo số báo danh. Anh chỉ cho Hứa Đống xem, Hứa Đống phản ứng đầu tiên reo lên với anh hai: “Tóc chị dài rồi! Đẹp thật!”

“Các cậu đang nhìn ai thế?” Lâm Thuyên hỏi, nhìn theo ánh mắt họ.

Trong đám người có một cô gái cao gầy nghiêm túc đứng đó. Lâm Thuyên còn nhớ cô bé này, trước đây cô đến lớp tìm Thẩm Hi Tri.

“Hai người quen nhau à?” Lâm Thuyên dời mắt, nhìn về phía Thẩm Hi Tri.

Bé Hứa Đống vô cùng kiêu ngạo: “Đó là chị em đấy.”

Ở trong mắt Thẩm Hi Tri, tóc Tiểu Hoa đã dài quá vai, được cô cột lại bằng sợi thun, để lộ vành tai trắng nõn vì ít khi gặp nắng, trắng đến chói mắt.

“Đi, anh dẫn em qua.” Thẩm Hi Tri bế Hứa Đống lên, Bạo Bạo vui vẻ theo sau.

Thế nên Tiểu Hoa thấy em trai, lúc đầu cô còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng bé con đáng yêu mít ướt này có thể lẫn đi đâu được chứ, Hứa Đống ôm eo chị gái không chịu buông, xài chiêu nước mắt nước mũi: “Chị, em tới thăm chị nè! Chị phải cố lên đó!”

Mặt trời chói chang , Tiểu Hoa liếc Thẩm Hi Tri, anh đang cười, còn đưa tay kéo bím tóc đuôi gà của cô: “Chú ý hơi thở.”

***

Gáy Tiểu Hoa tê dại, che đầu tránh khỏi tay anh, thiếu niên bất đắc dĩ buông tay ra, hâm mộ nhìn Hứa Đống vẫn ôm chặt lấy cô.

“Nữ sinh khối 10 chạy 3000m tập hợp!” Giáo viên thể dục hô lên.

Bé Hứa Đống lúc này mới lưu luyến buông chị gái ra, ngoan ngoãn ôm Bạo Bạo đứng một bên. Bạo Bạo mở to con mắt duy nhất, thè lưỡi nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa ở đường chạy ngoài cùng, mặc dù có dây thừng ngăn nhưng vẫn có học sinh đứng trên đường, sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ chạy. Thầy cô nhắc nhở các học sinh một lần nữa, nhưng Tiểu Hoa nhìn lại vẫn cảm giác mình chạy nửa vòng là bị vấp té.

Mấy nam sinh chơi thân với Thẩm Hi Tri cũng sang đây xem thi đấu, Thẩm Hi Tri giao bé Hứa Đống cho Lâm Thuyên, kéo các huynh đệ đi. Lâm Thuyên nắm tay Hứa Đống, hỏi: “Chị em thân với Thẩm Hi Tri lắm à?”

Hứa Đống nghĩ một lát, lắc đầu: “Không thân đâu, chị không nói chuyện với anh hai.”

Sự thực chứng minh hội trưởng hội học sinh có tác dụng hơn loa nhắc nhở của trường nhiều. Thẩm Hi Tri đeo băng đỏ, cầm một nhánh cây chạy vòng quanh sân một lượt liền chỉnh đốn xong xuôi, làm thầy hiệu trưởng nhiệt liệt tuyên dương.

Tiểu Hoa đứng trên vạch xuất phát, tim đập thình thịch, thầy bắn súng hiệu đứng ở rìa ngoài cùng bên phải, cô sợ mình không nghe được tiếng súng.

Đoàng!

Một tiếng súng vang lên, các nữ sinh trên vạch xuất phát bắt đầu chạy, bé Hứa Đống hét lên: “Chị ơi cố lên!”

Bạo Bạo cũng sủa mấy tiếng.

Tâm lí ám thị của con người có tác dụng rất lớn, cô nghe thấy súng hiệu, nhưng xuất phát chậm hơn mọi người một chút.

3000 m nữ mà nói thì đúng là cực hạn, có nữ sinh vừa bắt đầu đã chạy thật nhanh để kéo dãn khoảng cách, có nữ sinh chạy không nổi tính bỏ cuộc, Tiểu Hoa tạm thời là người chạy cuối cùng, cách nữ sinh nhanh nhất nửa vòng.

Thẩm Hi Tri đuổi hết những người cản đường đi, trời đất bao la anh lớn nhất đứng đó, nói với Tiểu Hoa chạy ngang qua: “Hơi thở, đừng loạn.”

Nhưng ngay cả ánh mắt cũng chẳng nhận được.

Đại hội thể dục thể thao đông vui lại hấp dẫn bọn côn đồ lưu manh, bọn chúng đứng ngoài lan can đối diện Thẩm Hi Tri. Thẩm Hi Tri nghiêng đầu cười một cái, dùng khẩu hình miệng nói: “Cút.”

Có một tên giơ ngón giữa với anh, nhưng vẫn im lặng đi khỏi. Thiếu niên quay đầu lại, chỉ nhìn một mình Tiểu Hoa.

Bắt đầu có người vừa đi vừa chạy, có người trực tiếp chạy khỏi đường băng bỏ cuộc, cuối cùng chỉ còn lại ba người. Tiểu Hoa mồ hôi nhễ nhại, hơi thở nặng nề.

Thẩm Hi Tri tháo băng đỏ đưa cho bạn học, bắt đầu chạy chầm chậm cạnh đường băng.

Toàn trường đều đang nhìn anh, không biết Thẩm hội trưởng chạy như vậy có ý gì. Anh chạy một vòng, hai vòng, ba vòng… Tốc độ không nhanh, cùng nhịp với nữ sinh chạy làn ngoài cùng, anh chạy trước cô khoảng nửa người.

Không biết người nào hô lên: “Hội trưởng tự mình dẫn cô gái đó chạy, cô ta là ai?”

***

Phải chạy tất cả 7 vòng, Thẩm Hi Tri từ vòng thứ ba bắt đầu dẫn Tiểu Hoa chạy. Trước mắt hoa cả lên, Tiểu Hoa chỉ nhớ rõ có một bộ đồ thể thao số 10 màu đỏ vẫn chạy bên trái mình, anh không dừng, cô cũng không bỏ cuộc.

Đến vòng cuối cùng cô vượt qua một nữ sinh, phía trước vẫn còn một người nữa.

Thẩm Hi Tri chạy ngang qua Lâm Thuyên, cô ấy nhắc nhở anh: “Lát cậu cũng phải chạy 3000m đấy!”

Anh quay đầu lại cười một tiếng, thừa dịp xoa đầu Hứa Đống.

Tiếng cổ vũ vang lên, hai tai Tiểu Hoa như muốn nổ tung, cô muốn nói: Dừng một chút, tôi không chạy được nữa rồi, ai muốn thi cứ việc thi đi.

Áo thể thao đỏ số 10 ngay lúc đó hô to: “Định bỏ cuộc à? Vậy cứ bỏ cuộc đi.”

Tiểu Hoa không dừng bước, không, phải nói là cô muốn chạy tiếp, cô muốn chạy đến giới hạn của mình. Mỏi mệt sinh ra kiên trì, gió mát thổi qua mặt xua đi cơn nóng, Tiểu Hoa chợt thấy yêu cảm giác chạy trốn này.

Ngay lúc đó cô vượt qua nữ sinh đang dẫn đầu, nhưng cô chẳng hề hay biết. Lớp trưởng tiểu Điền Điền mở sổ ra ghi: “Ai da bạn Bình An lợi hại thật, năm sau nhất định phải để cậu ấy chạy 3000m tiếp.”

Thẩm Hi Tri biết cô sẽ không bỏ cuộc, vì cô là Hứa Tiểu Hoa.

Có tiếng còi vang lên, có cái gì đó ngăn trước ngực, cô xông đến. Gió thổi tung mái tóc lộn xộn, tựa như gánh nặng được buông bỏ, cô thoải mái hơn rất nhiều. Ban truyền thanh đã viết xong tường thuật thi đấu, lập tức đưa đến ban phát thanh, MC đọc bản tường thuật và tuyên dương bạn Hứa Bình An đạt thành tích xuất sắc.

Mà cùng lúc đó cô được bạn học vây quanh, cô chưa từng trải qua bầu không khí như vậy, chưa từng biết đến niềm vui sướng khi mọi người lấy cô làm trung tâm, khi mọi người hô hào chúc mừng cô như thế.

Hứa Đống không chen vào được, đành phải ôm Bạo Bạo đứng ngoài. Thẩm Hi Tri nắm bàn tay nhỏ bé của cậu, nghe cậu nói: “Anh hai chảy nhiều mồ hôi quá.”

Lâm Thuyên đưa khăn cho anh, anh nói không cần, tùy tiện lau mồ hôi trên áo. Tiểu Hoa quay đầu lại, thấy em trai đang vẫy tay cô. Cô chạy đến ôm em trai, còn hôn chụt lên mặt cậu bé. Hứa Đống bé nhỏ đỏ mặt ngượng ngùng.

Nhìn lên thấy Thẩm Hi Tri mặc đồ thể thao số 10, anh cầm lọn tóc rối tung của cô, nói: “Hơi thở đều loạn, dạy nhiều thế mà cũng không xong.”

Tiểu Hoa lườm anh, thấy mặt mũi anh đầy mồ hôi, đầu tóc đang nhỏ nước.

Nhưng cuối cùng cô không nói cám ơn, giống như anh chẳng hề nói xin lỗi vậy.

Nữ thi xong đến lượt nam chạy 3000m,  Thẩm Hi Tri chạy ở làn ngoài cùng, coi như làm mẫu cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn anh ung dung chạy từng vòng từng vòng, mỗi lần chạy đến trước mặt cô đều nghiêng đầu nhìn cô mấy lần, làm các bạn nữ trong lớp đều kéo áo cô hỏi có quen hội trưởng không.

Tiểu Hoa đáp: “Không biết.”

***

Các lớp thi xong liền trao thưởng, đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa đứng trên bục nhận giải, cảm giác này rất khó tả, thấy nhiều người khen cô, cô ngại ngùng, chỉ thi chạy thôi mà.

Thẩm Hi Tri đứng dưới đài nhìn Tiểu Hoa, thấy mặt cô từ đầu đến cuối đỏ bừng, cười xấu hổ, lúc loa đọc tên cô cô khẽ nghiêng đầu, để lộ vành tai trắng như tuyết.

Trong lòng anh không hiểu sao lại thấy vui vẻ, có kiêu ngạo xen lẫn tự hào, cảm thấy cô rất giỏi rất giỏi, xứng đáng để anh chạy thêm nhiều vòng như thế.

Giấy khen viết tên cô, phần thưởng và quyển sổ và bút, Tiểu Hoa đưa sổ và bút cho em trai, cẩn thận gấp giấy khen lại.

Đến lượt Thẩm Hi Tri lên đài nhận thưởng, toàn bộ sân trường đều điên cuồng hô tên anh, Hứa Đống bé nhỏ ngửa đầu nói với chị: “Anh hai lợi hại thật đấy!”

Tiểu Hoa đứng trong đám người nhìn theo anh, anh vẫy tay chào mọi người, sau đó đại diện học sinh đọc diễn văn, vừa nói vừa nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa hung hăng lườm anh một cái, anh mỉm cười, Tiểu Hoa nghe thấy nữ sinh sau lưng cảm thán: “Đẹp trai quá đi!”

Thiếu niên đứng trên đài nói: “Ba năm phổ thông có thể lướt qua rất nhanh, cũng có thể trôi đi thật chậm, hi vọng mọi người đều vui vẻ trải qua quãng thời gian này, phát triển toàn diện Đức trí thể mỹ đồng thời chuẩn bị kế hoạch vững vàng cho tương lai, để sau này trở thành người có ích. Mong rằng tất cả chúng ta đều có thể thực hiện ước mơ của mình, để sau này hồi tưởng lại, ba năm phổ thông sẽ là kí ức tốt đẹp nhất trong lòng chúng ta…”

Không phải là những lời cám ơn thầy cô cám ơn trường học hoa hòe, mà đều là những lời tâm huyết đánh sâu vào lòng người nghe. Tiểu Hoa nghe bạn nữ sau lưng nói: “Tớ cũng muốn học theo Thẩm học trưởng, trở thành người ưu tú!”

Tiểu Hoa bẻ ngón tay, nghĩ thầm: Bạn học à, cậu cũng muốn học theo anh ta bỏ nhà đi ư?