Biến Thái

Chương 27: Nhiệt tình làm càn



Biến thái thoải mái đem Tô Bắc – một tên con trai thân cao hơn 1m7 và vẫn còn trong thời kì phát dục ôm vào lòng.

Tô Bắc không thèm quan tâm phản ứng những người xung quanh.

Thẹn quá hóa giận cũng tốt, xấu hổ cũng được, dù sao những cảm xúc không cần thiết này chỉ làm biến thái càng thêm hưng phấn.

Tô Bắc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ***g ngực anh.

Biến thái ôm cậu tới đại sảnh.

Anh cũng không có đem cậu tới chỗ tổ chức vũ hội, ngược lại vào thang máy đi lên tầng cao nhất trong khách sạn.

Nam sinh phục vụ kính cẩn mở cửa phòng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Ôm một người con trai đi lâu như vậy, bộ dáng biến thái giống như vẫn còn dư sức.

Sau khi vào phòng, Tô Bắc lập tức thoát khỏi hành động ngụy trang ‘giả chết của chim cánh cụt’, khôi phục lại bình thường. Vừa mới quay đầu nhìn, khuôn mặt lập tức biến sắc, thứ nổi bật nhất trong gian phòng này chính là một chiếc giường Kingsize xa hoa.

Biến thái đem cậu tới nơi này, mục đích không nói cũng biết.

Biến thái đi đến bên giường, nắm cánh tay mềm mại đang giãy dụa không ngừng của Tô Bắc, ném xuống giường.

Tô Bắc điên cuồng quay vài vòng, trực tiếp lăn xuống giường.

Cậu quỳ gối xuống đất, dựa bên mép, tay chống trên giường, cảnh giác nhìn biến thái.

Biến thái thản nhiên liếc mắt nhìn cậu một cái, xoay người đi tới cửa, phóng khoáng đưa tiền boa cho nam sinh, sau đó cúi người nhỏ giọng phân phó hai câu, thanh âm mơ hồ không rõ, cố tình không để ‘người khác’ nghe thấy nội dung bên trong.

Tô Bắc đứng lên, hai chân như nhũn ra.

Mặc kệ thế nào, cậu tự nhủ bản thân phải cố gắng bình tĩnh, nhưng mỗi khi nhìn chiếc giường lớn này, vẫn cảm thấy hít thở không thông.

Tô Bắc kéo bước chân, ngồi xuống chiếc ghế cách xa chiếc giường lớn này nhất.

Biến thái chậm rãi đi tới.

Anh vừa đi vừa tháo mặt nạ, cỡi bao tay, cởi nút áo, tùy tiện đem từng vật ném sang một bên.

Thời điểm biến thái đến trước mặt Tô Bắc, từ hình dạng một thân sĩ tao nhã, khéo léo đã trở thành một người đàn ông tùy ý, hấp dẫn, lộ ra một nửa cơ ngực gợi cảm, bộc lộ sức mạnh bên trong.

Tô Bắc nuốt nước miếng, ánh mắt không tự chủ dời lung tung sang chỗ khác.

Chuyện đáng buồn nhất là, dù biết người đàn ông này tính toán làm gì, cậu vẫn không thể giãy dụa tìm đường sống.

Đôi mắt trong trẻo của Tô Bắc trong nháy mắt trở nên mờ mịt.

Khóe miệng biến thái kéo lên, Tô Bắc cảm thấy nụ cười này hết sức chói mắt. (><*) Ngay lúc tay biến thái đặt trên vai Tô Bắc, cậu vẫn nhịn không được ra tay. Có lẽ là vì biến thái thần bí đã đem khăn che mặt dần dần bóc ra. …. Có lẽ còn vì nguyên nhân, độ dễ dàng tha thứ của Tô Bắc đối với biến thái ngày càng thấp. Ban đầu khi đối mặt với biến thái, cậu sẽ sợ hãi tới phát run, còn bây giờ khi gặp anh, hai mắt sẽ bốc ra lửa. Cậu dùng tay làm đao hướng tới cổ biến thái, đồng thời trực tiếp giơ chân, hướng bộ vị trọng yếu dùng sức đá… Động tác rõ ràng, ý đồ tàn nhẫn. Thân thể biến thái linh hoạt né tránh, giơ tay chụp. Tay anh nắm chặt chân Tô Bắc, dùng sức đẩy về phía trước. Cả người Tô Bắc bị thúc mạnh, ngã trên ghế sô pha. Chân trái bị biến thái để trên ngực, biến thành một tư thế xấu hổ. Không đợi cậu né tránh, thân thể biến thái trực tiếp chen vào bên vào bên trong hai chân. Có sức nhưng không thể dùng, đây là một câu hình dung tình trạng Tô Bắc bây giờ. Cậu căm hận nhìn biến thái, phun ra một chữ : “Cút”. Biến thái thở dài, giống như bất đắc dĩ đối với hành động ‘biết rõ không thể mà vẫn cố tình làm’ của Tô Bắc. Đối với loại phản kháng này, biến thái đáp lại rất đơn giản nhưng mạnh bạo. Anh trực tiếp giơ hai chân Tô Bắc lên, khiến cậu đưa một nửa mông về phía mình, nửa kia dựa trên mặt ghế. Biến thái chút dùng lực liền xé rách áo cậu, dụng một mảnh vải trói chặt hai tay Tô Bắc. Cái mông Tô Bắc hiện tại đang nhếch cao cao lên, cả người đều tựa trên ghế sô pha. Tay biến thái mò lên thắt lưng cậu, lưu luyến xoa nắn cái eo mềm dẻo, tiếp theo vuốt ve cặp mông. Cường độ xoa nắn, làm mông Tô Bắc có cảm giác nóng hừng hực, đau đớn. Cậu cắn răng, cúi đầu, nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp phát ra. Biến thái đối với mông Tô Bắc có vẻ phi thường vừa lòng, ngón tay giống như có tổ chức thay nhau dùng sức, Tô Bắc có loại ảo giác rằng cái mông mình dường như… dài thêm một vòng. Trên trán cậu toát mồ hôi, tích thành một giọt rơi xuống. Biến thái cởi quần cậu, ngón tay mở hai cánh mông. Tô Bắc cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh đang phun trên bộ vị mẫn cảm của cậu. “Biến thái chết tiệt, làm thì làm đi, nhìn cái gì mà nhìn, anh muốn xem thì tự về nhà cởi quần mà xem.” Tô Bắc nghiến răng nghiến lợi nói. Cậu hơi khàn giọng, hiển nhiên đã bị kích thích không nhẹ. Biến thái cười, thanh âm như nước suối giã đá cuội : “Tuân mệnh, tiểu nô lệ của tôi.” Sau đó, anh cúi đầu, trên cái mông trắng nõn của Tô Bắc, hôn một cái. Tô Bắc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tất nhiên là khi cậu có thể mà nói. Toàn thân cậu cứng đờ, biến thái chết tiệt thật là… Kế tiếp, Tô Bắc ngay cả nói cũng không được. Động tác biến thái ngay cả ‘giảm xóc’ cũng không có, qua loa bôi trơn, liền đi vào nơi sâu nhất của Tô Bắc. Loại tấn công không kịp phòng thủ này, làm thân thể Tô Bắc trong nháy mắt đạt tới cực hạn. Ngực cậu vừa buồn vừa đau, hô hấp trong nháy mắt dừng lại. Thú thật, Tô Bắc bây giờ cả tâm giết người cũng có, biến thái này thật sự là cầm thú, không, anh ta ngay cả cầm thú cũng không bằng. Hai tay Tô Bắc chống trên một bên tay vịn, thống khổ thở hổn hển, cảm giác được vật thể nóng trong cơ thể cậu không ngừng thúc mạnh, khiến cả linh hồn cậu run rẩy. Cậu không muốn thừa nhận rằng mình cư nhiên tìm thấy khoái cảm cùng hưng phấn trong loại đau nhức này. Vào thời khắc va chạm kịch liệt nhất, biến thái bỗng nhiên ngừng lại. Anh cởi trói cho Tô Bắc, thân thể cậu xụi lơ nằm trên ghế. Ôm lấy Tô Bắc, đem cậu đặt trên giường, sau đó không khách khí hôn sâu làm Tô Bắc thiếu chút nữa tắt thở. Dục vọng quá mức kịch liệt làm đầu óc Tô Bắc lâm vào trống rỗng, căn bản không thể tự hỏi bất cứ vấn đề gì, suy nghĩ ngẫu nhiên hiện lên cũng ngay tức khắc bị xé thành từng mảnh vụn, bay vào cuối chân trời. Biến thái ‘chiếu cố’ bộ vị đang phản ứng của cậu. Cậu bị động tác biến thái mang lại cảm giác, hướng lên trên bắn ra, sau đó nhụt chí nằm xuống. Biến thái giống như một năm chưa làm tình, mất không chế, chà đạp Tô Bắc. Cuồng loạn động tác, Tô Bắc nằm trên giường yếu ớt lắc đầu từ chối trực tiếp bị xem nhẹ. Lúc thứ của Tô Bắc trong tay biến thái run rẩy phun ra chất lỏng, cậu đã sắp ngất đi. Nhưng mà, đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu… Tô Bắc trong đau nhức tỉnh lại. Cậu chưa từng bị như vậy, toàn thân giống như bị xe cán qua. Vô lực nâng tay lên, che khuất ánh sáng chói mắt, Tô Bắc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông, đưa lưng về phía cậu, nhìn khung cảnh xa xa qua cửa sổ. Bóng dáng của anh, vừa hào sảng lại mang theo chút phong lưu. Tô Bắc đỡ eo như bị chặt đứt, nhịn không được rên một tiếng, đánh vỡ yên tĩnh trong phòng. Người nọ quay lưng lại, nhìn cậu. Ánh mắt cư nhiên tràn ngập nhu tình. Vẻ mặt Tô Bắc không chút thay đổi nhìn anh, nhấc thân thể trần trụi xuống giường. Thân thể cậu khô mát, không còn dịch thể dính nhớp sau một đêm cuồng loạn. Tô Bắc trực tiếp đi tới buồng vệ sinh. Cách đó không xa, quần áo bị biến thái xé thành từng mảnh nhỏ vương vãi khắp nơi. Cậu tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng của khách sạn, thân thể rốt cuộc thoải mái hơn một chút. Cậu đi ra, nhìn biến thái đang ngồi ghế. Biến thái đang ăn sáng, chỉ chỉ vị trí đối diện với mình : “Lại đây”. Cũng không chần chừ, Tô Bắc đi qua, ngồi xuống. Tô Bắc đối với bữa sáng mang phong cách Châu Âu này cũng không có khẩu vị, hơn nữa, đối mặt với người kia, cho dù đưa sơn hào hải vị, phỏng chừng cậu cũng không thể nuốt xuống. Vì vậy, sau khi tùy tiện ăn một miếng bánh mì nướng, uống một ly nước trái cây, Tô Bắc liền đẩy khay thức ăn ra. Có lẽ là vì ánh sáng sớm tạo ra một thứ ma lực, khiến biến thái không giống như trước. Diện mạo anh không tính xuất sắc. Nhưng thân thể của anh, động tác của anh, vẻ mặt của anh đều tản ra một loại hấp dẫn kì lạ. Loại hấp dẫn này rất mạnh mẽ, khiến Tô Bắc đối với anh vạn phần chán ghét, vào lúc này lại cảm thấy biến thái không quá dễ ghét. … Đây chắc chắn là ảo giác của cậu. Biến thái sau khi ăn xong, dùng chiếc khăn màu trắng lau lau khóe miệng, tiếp đó nhìn chằm chằm Tô Bắc, không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Tô Bắc bị anh nhìn đến mức ngón chân đều cứng ngắc. Biến thái lại muốn đánh chủ ý xấu gì nữa? Một lát sau, anh lười biếng mở miếng : “Nhiệm vụ thứ ba, cậu còn một lần cơ hội”. Trái tim Tô Bắc nhảy dựng. Đến đây, Tô Bắc nhớ lại nhiệm vụ thứ hai, biến thái cũng từng đưa ra tối hậu thư. “Loại nhiệm vụ biến thái này, tôi không làm.” Tô Bắc không hề quanh co trong lòng, điều này không có tác dụng chu toàn. Bắt cậu giết Chu Phỉ Thạch, vạn phần không có khả năng. Xem xét tập tính ác liệt nhất quán của biến thái, cậu còn muốn cảnh cáo y ra ngoài phải cận thận một chút. Biến thái gõ gõ bàn, đột ngột ngăn đề tài. “Tôi có một thủ hạ rất thích tra tấn người khác, thủ đoạn của gã cùng người bình thường không giống nhau, gã thích dùng độc, hơn nữa còn dùng một loại độc khiến người khác sống không bằng chết, tôi thích nhất một loại tên gọi ‘Thanh Hoa’, loại độc này tản ra một loại mùi hương ngọt ngào, đàn kiến rất thích hương vị này….” Sắc mặt Tô Bắc trong chốc lát trắng bệch. Cậu đột nhiên nhớ tới lúc trước từng xem ‘Thế giới động vật’, điều khiến cậu phi thường ấn tượng ở những con kiến ăn thịt, là tập tính đàn, hơn nữa chỉ trong chốc lát lơ là, nhìn lại chỉ còn một bộ xương trắng. Tô Bắc nhịn không được rùng mình một cái. Biến thái mang theo vài phần hưng phấn nói : “Kia tuyệt đối có thể nói là tuyệt tác.” Sắc mặt Tô Bắc biến thành màu đen. Đây tuyệt đối là uy hiếp! Này tuyệt đối là uy hiếp! Là lời uy hiếp trực tiếp và tối hữu dụng nhất! Hoàn chương 27. Thần : Lười Pass quá nên khỏi luôn đi =w=! thotranglongden đọc truyện vui vẻ! Mọi người đọc truyện vui vẻ! PS: Tiểu Bắc manh động quá, dám đá vào xxx của anh, hèn chi bị chà đạp nguyên đêm