Biên Niên Sử An Nam

Chương 30: Hải Thành



Từ khi dời khỏi cái hòn đảo kì bí kia Kim Nam vẫn luôn hồi tưởng về nó,dốt cục nó là cái gì, một sự thật mà chắc chắn sau này hắn sẽ phải khámphá, tuy không biết có còn cái cơ duyên gặp lại cái hòn đảo kì bí kiakhông nhưng hắn vẫn là muốn tìm kiếm một cái sự thật về nó.

Hòn đảo kia chắc chắn tồn tại một cái sự thật khủng khiếp của thiên địa, đám người kia cũng vậy, liệu có hay không cái hòn đảo đó có thể dínhlứu đến câu chuyện truyền thuyết thượng cổ, càng nghĩ Kim Nam càng cảmthấy có nhiều điểm tối mà hắn nhất quyết phải làm rõ.

Những câu hỏi liên tiếp vang lên trong đầu hắn, dòng thác nước kia chứacái loại nước gì, đám người kì bí kia cũng vậy họ dốt cục là ai, nhữngcái cây đại thụ kia tóm lại còn ẩn dấu những khả năng gì nữa, tất cảnhững câu hỏi đó cứ vang vọng mãi trong tâm trí hắn.

Cho đến một ngày, cái lộ trình đến Nam Thiên Quốc gần như sắp hoàn tất,Kim Nam đã có thể trấn tĩnh lại cái tâm trí mình mà giải quyết cái việctrước mắt, sự thật nhất định phải làm rõ nhưng cũng không thể vì nó màchìm vào quá sâu dẫn đến quên đi vấn đề trước mắt được.

« Bẩm thống lĩnh, chúng ta hiện còn cách Hải Thành chưa đầy nghìn dặm, có nên gấp rút tăng tốc để sớm cập bến không ạ »

« Không cần, tránh rút dây động rừng chúng ta tạm thời vòng ra ra cáchHải Thành trăm dặm rồi mới cập bến, ta còn là không biết trong Hải Thành hiện giờ trữ tồn bao nhiêu cái binh lính của Bắc Quốc, quyết không thểliều lĩnh ».

Đội quân của Kim Nam vòng ra cập bến tại một vùng biển phụ cận HảiThành, lúc này đám binh lính Bắc Quốc trú binh tại đây vẫn chưa biếtđược cái sự tình sắp diễn ra, bọn chúng vẫn là đang vui chơi thác loạnbù khú dâm dục.

« Í, cái nữ nhân kia thật là đã mắt, ngươi mau lôi nàng lên đây để chonàng phục vụ bổn lão gia nhanh lên » Tên đội trưởng một nhóm binh tuầnBắc Quốc đá đít một tên thuộc hạ của hắn, ánh mắt thèm thuồng cái đầuhất về phía nữ nhân kia ra hiệu cho thuộc hạ của mình đi bắt lấy nàng.

Tên lính tốt kia xoa xoa hai cái bàn tay ghê tởm của hắn tiến đến nữnhân kia xốc bế nàng lên bịt miệng nàng lại đem đi vào một góc khuất.

Nữ nhân kia vẫn là chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy mình bị bắt đi địnhkêu lên nhưng đã bị bịt miệng, nàng vẫn cố gào thét kêu ư ử. Tên độitrưởng kia lúc này mới vén cái tà áo thụng dài của mình lên lao vào đẩytên lính tốt kia ra, hắn bắt đầu lột từ từ quần áo của nữ nhân kia.

« A a, xin đại nhân tha cho tiểu nữ, tiểu nữ vẫn chưa chồng, xin đạinhân… hức hức » Cái nữ nhân kia gào thét khóc lóc thảm thiết, cứ mỗi khi tên đội trưởng kia xé một mảnh vải trên cơ thể nàng, nước mắt nàng lạitrào ra nhiều hơn.

Người qua lại trên đường thấy cảnh này ai cũng đều tức mình không thểlàm gì, chỉ đều lắc đầu rồi lại đi tiếp, cũng không phải họ không muốncan thiệp, nhưng đã có một tiền lệ, lúc trước cũng có người can thiệpchuyện tương tự y như vậy, hôm sau đã bị bọn chúng đến tận nhà giết sạch sẽ già trẻ lớn bé không còn một ai.

Chuyện như vậy là thường xuyên xảy ra, vì vậy các nữ nhân Nam Thiên Quốc ra ngoài thường hay phải hóa trang, hoặc trốn biệt ở nhà, không hiểutại sao hôm nay cái nữ nhân này lại lộ liễu như vậy, cũng chỉ trách tạinàng sao quá ngu ngốc, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy lẽ nào bọn tuầnbinh kia lại tha cho.

« Xin, xin đại nhân… » Cái thiếu nữ kia sau khi bị tên đội trưởng kiahãm hiếp, khuôn mặt đã dại ra, trên thân mình không còn mảnh vải, nàngđã quá mệt nên đã không thể kêu được nữa, thỉnh thoảng chỉ kêu vài tiếng rời rạc.

Cái đám lính tốt kia vẫn chưa chịu đi, bọn chúng là muốn chờ tên độitrưởng kia xong chuyện rồi lao vào tiếp tục, thấy tên đội trưởng đã làmxong chuyện, một tên lính tốt liền lao vào thế chỗ tiếp tục hãm hiếpnàng.

Cứ như vậy, cứ như vậy, hơn hai mươi tên lính tốt thay phiên nhau laovào, cái nữ nhân kia không chịu nổi đã thở gấp một hồi rồi tắt thở, nàng chính là bị bọn lính tốt Bắc Quốc hãm hiếp cho đến chết. Tất cả ngườidân quanh đấy không dám nhìn, thấy cái nữ nhân kia đã tắt thở một lúc mà bọn chúng vẫn không tha vẫn tiếp tục hành xác nàng.

« Ngươi tránh ra, ta chính là không thể chịu nổi cái cảnh này nữa rồi,ta phải giết bọn chúng » Một thiếu niên rút thanh kiếm bên hông định lao vào chém cái bọn tuần binh kia, hắn chính là không thể chịu nổi cáicảnh này nữa rồi, trong lòng hắn bây giờ chỉ coi cái bọn tuần binh kialà chó lợn, không bằng cầm thú.

Thấy cái thiếu niên kia liều mạng như vậy, mọi người liền xúm lại ngăncản hắn « Cậu đừng có vọng động, bây giờ liều mạng cũng không ích gì,chỉ là thiệt thân, nghe tôi, chúng ta chẳng thể làm gì cả » Một võ háncao to chột mắt vỗ vỗ vai thiếu niên nói nhỏ.

Thiếu niên kia vẫn là vùng vẫy mặc cái đám đông kia can ngăn, vẫn muốnlao đến chém chết cái đám lính tuần kia. « Các người bỏ ta ra, chẳngnhẽ cứ để mặc bọn chúng như vậy sao » Cái thiếu niên kia vừa vùng vẫyvừa thét gào lên, một lát sau cũng mệt không thể vùng vẫy nữa, tay vẫnlà huơ huơ thanh kiếm muốn chém.

Cái đám lính tuần kia sau khi đã thỏa mãn thì liền xách quần lên mặcquần áo, vênh váo rời đi, cái xác nữ nhân vẫn là mặc kệ vứt đấy, mọingười lúc này mới đem một mảnh chiếu cuốn xác nàng lại đem đi chôn cất.

Không ai biết cái tình cảnh này còn diễn ra đến bao giờ đây, kể từ khiNam Thiên Quốc diệt vong mọi chuyện vẫn luôn chìm vào sự u tối, không có lối thoát, không thể cầu cứu bất cứ ai, cái thế lực bảo vệ họ đã làkhông còn.



« Tình hình binh lực phân bố Hải Thành thế nào »

« Bẩm thống lĩnh, theo thám quân báo về hiện Hải thành đồn trú hai vạn binh mã, hiện còn có xu thế đang rút dần bớt đi »

« Hai vạn binh mã, được, tối nay chúng ta sẽ đột kích bọn chúng, mộtđường dùng chiến thuyền công kích xạ tiễn, một đường theo ta đột kíchmặt bộ binh, nhất định phải đảm bảo tảng sáng Hải Thành sẽ thuộc vềchúng ta ». Kim Nam khoát tay một cái ra quyết sách, các cái tướng lĩnhtức tốc đi phân bố hành động.

Hắn trước nay vẫn có một điểm nghi vấn không rõ ràng, tại sao khi quânđội Bắc Quốc tấn công Nam Thiên Quốc khoảng một triệu binh đã bị thiệthại gần như toàn bộ, duy chỉ sót lại mười vạn có thể chiến đấu được vàhơn hai mươi vạn thương binh.

Thiệt hại gần như toàn bộ lực lượng như vậy mà tại sao cái Bắc Quốc vẫnkhông bị các cái nước lân bang công kích, theo Kim Nam biết thì trongcái trận chiến kia với Nam Thiên Quốc, Bắc Quốc đã dồn toàn bộ quân sốkhông tồn tại trữ tồn binh lính.

Chuyện này nhất định hắn cần phải điều tra cho rõ ràng, Bắc Quốc nhấtđịnh còn ẩn dấu rất nhiều cái nội tình, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy bọn chúng đã có thể chiêu mộ thêm rất nhiều binh lính để đồn trúcác thành trì Nam Thiên Quốc, đó cũng là một cái vấn đề hắn cần phải làm rõ.



Khi trời vừa mới bắt đầu tối lại, mặt trời khuất bóng, các cái võ sĩquân đoàn kia của Kim Nam bắt đầu rục rịch chuẩn bị. Họ chính là sẽ độtkích Hải Thành vào lúc này, hơn năm nghìn cái võ sĩ trang bị đầy đủ lặng lẽ di chuyển qua những bãi cát ven biển không một tiếng động, không một ánh đèn đuốc.

Họ di chuyển dựa theo cái ánh trăng lờ mờ chỉ nhìn thấy chút ít.

Binh tuần Bắc Quốc lúc này vẫn là đang uống rượu hát hò ầm ĩ, bọn chúngkhông bao giờ nghĩ là ở cái Hải Thành ven biển này lại có thể có nộiloạn xảy ra, đây chỉ là một cái thành trì nhỏ toàn là những thương nhântay không tấc sắt, chính điều đó đã hại chết bọn chúng này hôm nay.

Theo thông lệ, canh giữ một cái thành trì là phải thắp đủ số đuốc, binhlính lúc nào cũng phải trong cái trạng thái cảnh giác cao độ, nhưng cáibọn lính tuần này lại đi làm ngược lại tất cả những điều đó, bọn chúngchỉ thắp những ngọn đuốc sáng nhất ở những nơi hay có người đi qua, mụcđích của bọn chúng là tìm nữ nhân để chơi bời nếu không có lẽ bọn chúngcũng chẳng thắp đuốc làm gì, tiền quân bị để mua đuốc thắp sáng thì bọnchúng lại mua rượu, mua thịt chất đầy chỗ canh phòng.

Năm nghìn võ sĩ kia của Kim Nam tiến sát chân thành mà bọn chúng khônghề hay biết, hơn trăm cái chiến thuyền kia cũng vậy, từ từ tiến nhập bến cảng.

« Vù » Một mũi xạ tiễn nhanh chóng bắn kết liễu một tên tuần binh tronglúc hắn đang giơ cao bình rượu mà nốc, khiến tên này không có kịp phảnứng thì đã táng mạng. « Vù, vù, vù » liên tiếp là những tiếng xạ tiễnvang lên đâm trúng vào cuống họng của những binh sĩ canh tuần Bắc Quốc,nếu là bình thường thì hẳn là bọn chúng có thể dễ dàng nghe thấy tiếngxạ tiễn và phát hiện ra, nhưng bọn chúng đã uống quá nhiều rượu, tai bọn chúng cũng đã ù, bọn chúng chỉ nghe thấy tiếng ngân vang hát to củađồng bọn, hay một cái tiếng xé rách quần áo, của một tên đồng bọn nào đó khác đang hãm hiếp cái nữ nhân vừa mới kiếm được.

Chốc lát cả cái bến cảng kia đã không còn một tên tuần binh nào sốngsót, hơn ba nghìn tuần binh canh giữ cái bến càng này mà đã bị xạ tiễngiết chết không một tiếng động, tất cả các cái chiến thuyền đã hoàn toàn cập bến, từng cái tốp binh lính mang trang phục binh lính Nam ThiênQuốc từ trên các cái chiến thuyền kia di chuyển xuống đông như một đànkiến.

Một lão phu thuyền lúc này đang khóc vì con gái lão cũng vừa mới bị bọnlính tuần Bắc Quốc hãm hiếp đến chết, lúc này lão thấy cái bến cảng cótiếng động lạ liên tiếp vang lên, lão liền cầm một cái mái chèo sau đócúi mình núp vào sau những chiếc chum, nhìn về phía cái bến cảng kia xem rốt cục là có cái sự tình gì đang xảy ra.

« Binh lính Nam Thiên Quốc » Lão chợn tròn đôi mắt miệng thốt lên, lúcnày lão là đang không thể tin nổi cái gì đang diễn ra trước mắt lão nữa. Đã mấy năm trôi qua kể từ khi vị thống lĩnh cuối cùng kia biến mất, lão đã cứ tưởng vĩnh viễn không bao giờ có thể nhìn thấy binh lính NamThiên Quốc nữa, những gì liên quan đến triều đại Nam Thiên Quốc thì bọnbinh sĩ Bắc Quốc cũng đã đốt sạch sẽ hết cả rồi, bây giờ muốn kiếm mộtbộ trang phục binh lính Nam Thiên Quốc là vô cùng khó khăn, thậm chí sởhữu nó thôi cũng đã là tội chết.

Lòng kích động không thôi, chẳng nhẽ ông trời thực sự giúp đỡ Hải Thành, đã phái một cái thiên binh xuống giúp đỡ, họ đã quá khổ rồi, nếu đâykhông phải là thiên binh thì tại sao lại xuất hiện dưới dạng một cáiquân đoàn xa xưa của Nam Thiên Quốc đã biến mất.

Lão định hét to lên cho moi người biết để thông báo những gì không thểtin nổi trước mắt lão đây, bỗng một bàn tay bịt miệng lão lại. Một giọng nói trầm ấm vang lên « Ông lão, không thể vọng động, ảnh hưởng đếnbinh tình là sẽ mắc tội với cả quốc gia đấy »

Sau đó bàn tay đó nhẹ nhàng buông ra, Lão run run quay lại không cất lên lời, những tiếng ử ử phát ra từ cổ họng lão nhưng lão lại không thể cất lên thành tiếng, lão quá vui sướng đến độ chảy nước mắt. Phía sau lão,chính là một cái võ tướng Nam Thiên Quốc.

« Ngài, ngài là ai, liệu có phải là hồn ma không » lắp bắp cất tiếnghỏi, lão không quên lấy tay gạt gạt mấy giọt nước mắt của mình.

« Ông lão này thật là nghĩ linh tinh, ta chính là tiền quân đại tướngcủa thống lĩnh Triệu Kim Nam, đứng lù lù ra đây mà ông lại bảo là mộtcái hồn ma sao, đừng nói nhiều nữa, lão mau đi nghỉ đi rồi sáng mai vàothành ăn mừng nhé » Cái võ tướng kia vỗ vỗ vai ông lão sau đó cầm thanhkiếm dài của mình thủ thế lướt đi hòa mình vào trong cái đoàn quân đanglặng lẽ di chuyển phía dưới kia, để lại sự ngơ ngác trong mắt ông lão mà lão không biết nói gì.

« Đúng, đúng, đi ngủ, không nghĩ nhiều nữa, hy vọng chuyện này khôngphải là mơ, sáng mai ta sẽ vào thành » Ông lão gật gật đầu, lù khù bòvào trong chiếc lán của mình miệng vẫn lẩm bẩm.

Năm nghìn cái võ sĩ kia lúc này đã tập trung đầy đủ dưới chân thành, họbắt đầu có những người tiếp cận bề mặt chân thành, người nọ đứng trồnglên người kia xếp thành một cái thang bằng người chân chính. Những cáivõ sĩ phía sau tiếp tục leo lên người phía trước, cứ thế cứ thế họ đãđến cái mặt thành kia.

« Roạt, roạt, roạt » Những tiếng chém ngọt vang lên không một tiếngđộng, đã có một số võ sĩ đột kích thành công mặt thành, họ từ từ chémchết những cái binh lính Bắc Quốc đang bù khú kia.

« Đại nhân tha cho thiếp »

“ tha ư, ngươi chẳng phải thích như vậy lắm còn gì, ha ha…” một cái binh lính Bắc Quốc cười lớn liếm mép, bỗng “Sụt” một thanh kiếm cong và dàikhông biết từ đâu đâm xuyên qua cổ hắn, nữ nhân kia đang run rẩy sợ hãithấy cảnh tượng này lập tức ngất đi.

Là một cái võ binh trang phục Nam Thiên Quốc binh đoàn, người này tiếnđến rút thanh kiếm kia ra khỏi cổ họng tên binh lính Bắc Quốc, nhổ mộtbãi nước bọt vào này ánh mắt căm phẫn sau đó rời đi về phía cổng thành.

Nữ nhân kia chỉ ngất chốc lát khí tỉnh lại vẫn còn kịp nhìn cái bónglưng người kia thốt lên một câu “ Võ binh Nam Thiên Quốc, không thể nào, chắc ta mơ chăng” Nàng lắc lắc đầu không thể tin được, thì ngay lập tức có thêm hai cái võ binh trang phục Nam Thiên Quốc nữa chạy qua mặt nàng “ Là thật, là thật ta không hề mơ sao”, nàng lại tiếp tục ngất đi.

“Mở cổng thành” Một cái võ tướng Nam Thiên Quốc trang phục hắng dọng với một võ binh hạ lệnh, lập tức hơn mười cái võ binh tức tốc kéo chốt mởcổng thành, những tiếng ken két vang lên bởi thanh cửa gỗ quá nặng,những cái binh lính Bắc Quốc canh cổng đều đã bị cắt cổ hay bóp nghẹt và xử lí gọn gàng, không một tiếng động được phát ra.

Tức khắc sau đó một dòng binh lính đông như kiến chầm chậm bước chân lao vào hết sức có thứ tự, một binh lính Bắc Quốc vừa chui từ trong lántrông ra đi tiểu thấy cảnh tượng này, vừa biến sắc vừa không tin nổi, gã run sợ kinh hãi nhanh chóng lao đến cái chuông báo hiệu, dùng lực thậtmạnh kéo dùi đập vào bề mặt chuông.

Từng tiếng chuông ùng ùng vang lên liên hồi, Hải Thành nhất thời láoloạn cực độ “ Nam Thiên Quốc công kích, quân đội Nam Thiên Quốc côngkích rồi” Cái võ binh kia sỡ hãi vừa đánh chuông vừa hét lớn lên.

Ngay sau đó khi hắn còn chưa kịp đánh hồi chuông tiếp theo, một mũi xạtiễn đã bay đến xuyên qua giữa cổ họng hắn, tên này lập tức lăn ra chết, cái hồi chuông kia cũng im bặt.

Nhưng dù hồi chuông im bặt thì cũng đã đánh động binh sĩ Bắc Quốc rồi,cho dù vậy đã đánh động nhưng cũng đã là quá muộn, mọi chuyện không thểcứu vãn, binh lính Bắc Quốc lúc này mới lục tục bò dậy, người mặc giápphục, người vơ lấy kiếm vội vã định lao ra.

Không kịp nữa, những cái binh lính Bắc Quốc chưa kịp hoàn thành nhữngviệc đó thì đã bị những thanh kiếm dài và sắc bén từ đâu đó đâm tới,binh sĩ Bắc Quốc náo loạn, đây là một cuộc đột kích, khôngcó phòng bịbọn chúng hoàn toàn không có sức chống cự chút nào

“A a tha cho ta, hự …. Không….” Những tiếng la hét thảm thiết lại vanglên, binh sĩ Bắc Quốc y phục cũng không mặc mà cứ thế lao ra trốn chạy,không cần biết phía sau đang diễn ra cái gì bọn chúng chính là tháo chạy thục mạng, dày xéo lên nhau mà chết.