Biên Niên Sử An Nam

Chương 127: Tam giới chiến (4)



Tại mặt trận Tiên Giới.

Ngọc đế thân mặc Hoàng kim bào, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khoảng không vô biên phía xa đang có những điểm đen dần xuất hiện kéo dài không ngớt. Những điểm đen kia ban đầu chỉ xuất hiện thưa thớt lấm tấm, sau đó chúng dần dày đặc và tuôn chảy như một dòng suối kéo dài vô tận.

Ngọc đế nheo mày hỏi:

- Ma giới xuất lĩnh, tên trùng Đa Nhân Cổn đem theo bao nhiêu binh lực?

Một thiên tướng với tu vi Tiên đế sơ kỳ, mặt mũi bị một đám mây che kín không nhìn rõ diện mạo, bước tới cung kính nói:

- Bẩm bệ hạ! Ma giới xuất lĩnh, tổng thể binh chủng, ước tính là mười hai Mênh!

Ngọc đế lại tiếp tục cau mày vẻ không thông suốt:

- Bổn tọa không thường giao chiến với các binh chủng của Ma giới, không rõ quân số mười hai Mênh của chúng là bao nhiêu, ngươi nên nói rõ ràng một chút.

Thiên tướng kia bản thân giao chiến với Ma binh tại cửa của Ma giới đã nhiều năm, chuyện này thông hiểu rõ ràng, liền nói tường tận:

- Chuyện này cũng chỉ trách bề trên làm việc thực quá chu đáo, mỗi lần thượng cấp báo tin về đều khiển thần phải tính binh lực sang cách tính của Thiên đình. Cho nên bệ hạ mới không hiểu rõ về các chi binh chủng của Ma giới, thần có thể tóm lược đơn giản như sau: Ma giới phân binh chủng theo các cách tính thứ nhất là tổ hợp một nhóm binh chủng thì một Lạn có khoảng vài chục tên thì được gọi là một Lạn, mười Lạn thì tính là một San, mười San thì tính là một Mênh. Theo cách tính tứ nhất thì một Mênh có khoảng chỉ vài nghìn binh lực mà thôi. Còn dựa theo cách tính thứ hai, một San có thể gồm đến vài trăm Lạn hoặc cả nghìn Lạn binh chủng, quân số tạm chưa tính được. Vậy cho nên một Mênh quân đoàn của Ma giới… ước tính… phải đến vài triệu…

- Ngươi nói vài triệu??

Ngọc đế kinh ngạc trợn mắt hỏi.

Thiên tướng sợ hãi giật mình ấp úng nói:

- Dựa theo binh lực lần này, thì có lẽ cách tính thứ hai là tương đối chính xác nhất!

Ngọc đế thoáng rùng mình một cái nhẩm ước tính, binh lực của toàn cõi Tiên giới có khoảng vài vạn, công thêm cả ngàn tiên môn tính ra binh lực chưa đến một triệu. Thế nhưng Đa Nhân Cổn lần này lại có thể đem ra đại thể lực lượng lớn như thế này, mười cái Tiên giới… Không cả trăm cái Tiên giới cũng có thể bị hắn làm cỏ.

Ngọc đế ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía các binh chủng của Ma giới âm thầm nghiến răng nói:

- Con trùng Đa Nhân Cổn, vạn năm qua ngươi ẩn giấu thật sâu a! Thế nhưng chiến tranh đâu chỉ dựa vào số lượng, còn phải xem thực lực của ngươi với ta tương quan. Nếu như ngươi vẫn chưa vượt qua bổn tọa, thì lũ dòi bọ các ngươi có lúc nhúc đến đâu cũng đừng hòng làm bẩn Tiên giới của bổn tọa.

Ngọc đế lại nhìn xuống đại thể lực lượng Tiên giới, bên dưới phe Tiên giới lúc này có khoảng một vạn Thiên binh Thiên tướng. Cả ngàn Tiên môn với mấy chục vạn chúng đệ tử của các Tiên môn lúc này cũng đều tập trung ở đây, mỗi một Tiên nhân phía dưới đều nhìn về khoảng không vô biên âm thầm rung mình run sợ, phi kiếm cầm trên tay đều run run. Ngọc đế nhìn qua tình cảnh này đều một thoáng biết rõ, lạnh giọng dùng thiên lý truyền âm khắp mặt trận nói:

- Chúng Tiên nhân các ngươi bớt sợ hãi, có bổn tọa ở đây, Ma giới binh chủng chỉ là một lũ dòi bọ!

Ngọc đế vừa nói vừa vuốt râu, uy thế Tiên đế hậu kỳ đỉnh phong bộc phát ra áp lực khủng bố, chúng Tiên nhân cảm nhận cỗ áp lực này đều một cỗ rùng mình. Nhưng đồng thời trong lòng đều lấy lại tự tin, trường kiếm đã bớt run. Đối với một nhân vật là lão đại khủng bố như Ngọc đế đứng phía sau, chúng Tiên nhân đã lấy lại sự tự tin vài phần, đối mặt với Ma binh không còn cảm thấy bị uy hiếp như lúc trước.

Ngọc đế ổn định được quân tâm, lại hạ ra một đạo chế:

- Truyền lệnh của bổn tọa triệu thống lĩnh A Kỳ Mặc xuất quan, đem đến cửa Ma giới bốn mươi bốn thanh Cự kiếm của Tiên giới!

Oanh!

Ngọc đế vừa hạ một đạo chế, lập tức chúng Tiên nhân đã xao động mãnh liệt. Còn tại sao chúng Tiên nhân lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy thì phải kể đến nguồn căn của bốn mươi bốn thanh Cự kiếm.

Bốn mươi bốn thanh Cự kiếm này phải kể nguồn gốc từ khi có Tiên giới hình thành. Nghe nói sau đại chiến Thái Cổ, Ngọc đế cũng là nhờ bốn mươi bốn thanh Cự Kiếm này mà chém chết bốn mươi bốn vị Thiên Nhân hùng mạnh nhất của Tiên giới làm nên ngôi bá chủ, tự xưng là Ngọc đế. Còn về nguồn gốc sâu xa hơn về bốn mươi bốn thanh Cự kiếm thì cả Tiên giới đều không ai biết rõ. Nhưng chỉ cần nghe thấy hiệu bốn mươi bốn thanh Cự kiếm này là toàn cõi Tiên giới đều đã phải một phen run sợ, vì chính chúng là thứ đã lấy đầu của bốn mươi bốn vị Thiên nhân, phải nói là sau đại Thái cổ. Những Thiên Nhân có sức mạnh đến mức có thể xé rách không gian, chỉ chưa tới mức là có thể xé vào Hỗn độn không gian mà thôi. Nhưng sức mạnh của mỗi vị Thiên Nhân phải mạnh hơn Ngọc đế hẳn là nhiều lắm, bởi thể cho nên chỉ khi Ngọc đế dùng mưu mới giết được những người này, thiết lập quyền lực ở Tiên giới. Hẳn là ở trong mỗi thanh Cự kiếm kia đều có những điểm mấu chốt mà không ai biết rõ.

Quay lại chiến trường Tiên giới.

Chúng Tiên Nhân lúc này đang cực kỳ rung động, thế nhưng trong khóe mắt mỗi người đều phát ra chiến ý rạo rực. Nếu như lúc trước đối với Ma binh toàn bộ Tiên nhân chỉ giảm bớt sợ hãi, dám cầm binh khí, thì lúc này sự xuất hiện của mười hai thanh Cự kiếm lại làm cho bọn họ có vẻ kiêu ngạo hiện rõ. Bởi sâu trong tiềm thức của mỗi Tiên nhân, mỗi cái Cự kiếm này thực sự quá mạnh.

Bản thân cái thống lĩnh A Kỳ Mặc kia, nghe nói cũng là một trong các vị Thiên nhân, nhưng nhờ đầu hàng Ngọc đế nên mới giữ lại được mạng sống, mặc dù sau đó A Kỳ Mặc đã bị Ngọc đế tế luyện, không còn mang sức mạnh và dáng dấp của một Thiên Nhân nữa, nhưng cũng không thể coi thường.

Bởi vậy bao nhiêu năm qua Ngọc đế vẫn một mực thúc ép A Kỳ Mặc bế quan, bề ngoài thì là vậy. Nhưng thực chất là Ngọc đế e ngại sức mạnh của A Kỳ Mặc nên phong ấn hắn, bắt hắn trấn giữ sức mạnh của bốn mươi bốn thanh Cự kiếm.

Binh lực Ma giới ùn ùn kéo ra, như giông tố trước trận quét gọt.

Phía sâu bên kia cửa Ma giới, một cỗ sức mạnh vô hình đang ầm ầm lao tới khiến tất thảy chúng Ma binh đều tránh rạp sang một bên. Chúng Ma binh run sợ gồng mình, thân mình run lập cập trước sức mạnh khủng bố này. Không ít Ma binh âm thanh khàn khàn cung kính:

- Chí tôn!

- CHÍ TÔN!...

- CHÍ TÔN! CHÍ TÔN A!

Cũng có không ít âm thanh phấn khích lộ rõ. Lúc này một đám hắc vụ mới từ cửa Ma giới bay ra, không nhìn rõ bên trong hắc vụ có những cái gì, thế nhưng lại có thể nhận biết rõ ràng một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chặp về phía đạo binh của Tiên giới.

Chúng Tiên Nhân cảm nhận được đôi mắt này đều bủn rủn chân tay hãi hùng, một sô Thiên tướng cũng đều run rẩy. Chỉ có Ngọc đế hiên ngang lẫm liệt, khác với chúng Tiên nhân, đều không dám nhìn vào cặp mắt kia. Ngọc đế lại cũng dương ngọc nhãn nhìn tận tình triệt để, cứ như cả hai bên đang đọ sức thần nhãn, thật sự hết sức căng thẳng.

Bất chợt giọng nói ồm ồm từ hắc vụ phát ra, thấu động tâm can:

- Ngọc đế a, bao nhiêu năm qua ta đánh qua Tiên giới, đánh vào Nhân giới, nếu không phải tên trùng như ngươi dùng mưu mẹo liên kết với Nhân giới. Cái tam giới này đã được ta thống nhất, đâu còn phải nạn binh đao, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của quần Ma.

Ngọc đế khẽ hừ lạnh nói:

- Cho dù ngươi có đánh được vào Tiên giới, có Ma binh đông đến ức vạn, nếu không vượt qua ta thì mãi mãi cũng chỉ là tên mồm mép mà thôi. Đa Nhân Cổn, ngươi là Ma giới chí tôn, ta là Tiên giới chí tôn hai phương phân biệt rõ ràng. Ngươi bổn tính cuồng ngạo hung tàn, xâm lấn giết chóc, bản thân là Ma đạo, là sai lầm của Thiên đạo, vốn dĩ nên yên yên phận phận, không nên quá giới hạn. Vậy mà ngươi lại nhiều lần vượt giới cấm, tàn sát vô số. Bổn tôn thấy hành động của ngươi thực quá nghịch thiên nên đành thay trời hành đạo. Đa Nhân Cổn, nếu như ngươi vẫn còn nhận biết rõ hành động thì mau mau lui binh về Ma giới, chớ nên sinh sự. Bằng không đừng trách ta diệt cỏ tận gốc, súc sinh đều không bằng.

Ngọc đế vừa nói vừa chỉ tay trỏ Đa Nhân Cổn hết sức phẫn nộ. Đa Nhân Cổn thì chỉ cười lạnh nói:

- Chí tôn của Tiên giới, ngươi nói nhiều lời khách sáo như vậy, có phải là đã sợ Ma binh của ta rồi không. Ha ha ha, Ngọc đế, từ đây ngươi cũng đừng mong còn Tiên giới nữa, từ bây giờ nơi này sẽ thành cái Ma giới thứ hai của bổn tọa.

- Hừ, ngông cuồng!

Ngọc đế phẫn nộ gầm lên, tay trái huy quyền thủ tụ ra một cái quang cầu lớn đến thôn thiên, chúng Tiên nhân thấy quang cầu xuất hiện ai nấy đều râu tóc dựng ngược.

Quang cầu hiện ra vang lên những tiếng tành tạch nổ tạc rất lớn.

Phừng phừng!

Bình!

Quang cầu bỗng bốc cháy giữ tợn, sau đó Ngọc đế nhún thân một cái đẩy quang cầu kia đi với sức mạnh hung bạo. Một cầu như thôn thiên phệ địa lao đi, tạo nên những âm thanh vô cùng phức tạp.

Đa Nhân Cổn thấy quang cầu kia lao tới, liền nhanh chóng từ trong hắc vụ phun ra một ngụm khí đen. Khí đen vừa xuất hiện ưu thế cũng không hề kém quang cầu chút nào. Chúng Ma binh cũng cực kỳ run sợ, núp qua một bên, hai đại chí tôn giao phong cực kỳ khủng khiếp. Cũng không phải là những nhân vật nhỏ như những cái Ma binh có thể hứng chịu cho được.

Hai bên lực lượng tương quan khủng bố lao vào nhau.

Rạch rặc!

Không trung bắt đầu có giấu hiệu nứt vỡ. Quang cầu rừng rực lửa của Ngọc đế lao về phía Đa Nhân Cổn. Ngụm khí đen của Đa Nhân Cổn cũng lao về phía Ngọc đế, hai mảng lực lượng áp xát nhau vang lên những âm thanh vô cùng chói tai. Ngụm khí đen liên tục cắn nuốt, khiến quang cầu tiết diện đều nhỏ đi rõ ràng. Nhưng bù lại ngụm khí đen kia cũng không hề chiếm thượng phong, mà đang từ từ tan dần ra không giữ được thế chủ động. Chung cuộc đều là ngang sức ngang tài một bậc.

Đa Nhân Cổn sau đó cười lạnh lớn tiếng:

- Ngọc đế, bổn tọa và ngươi giao phong bình thủ. Nhưng dựa vào binh lực ngày hôm nay, thì cái Tiên giới của người cũng chờ bị làm cỏ đi thôi.

Nói rồi Đa Nhân Cổn lạnh lùng nhìn xuống dưới chi Ma binh phất tay nói:

- THEO LỆNH CỦA BỔN TỌA! PHẠT TIÊN GIỚI!

- PHẠT TIÊN GIỚI!

Chúng Ma binh cũng nhất loạt hô hào theo, lực lượng khủng khiếp của Ma giới bắt đầu ùn ùn tràn vào làm cỏ Tiên giới. Mặc dù Ngọc đế có sức mạnh khủng khiếp, nhưng hôm nay tại đây lại bị Đa Nhân Cổn cầm chân. Tiên giới khó tránh khỏi kết cục bị tàn phá thảm hại.