Biến Miêu Ký

Chương 40: Anh thuộc về em



….Lưng gắt gao tựa vào thân cây, thân thể lại bị cánh tay cường hãn của Dương Khúc giam vào trong không gian nhỏ hẹp, môi bị hôn đến nóng cháy, đầu lưỡi run lên, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài…

“Ngô… Ân…”

Tay Sở Văn Hạnh đặt tại trong ngực Dương Khúc dùng sức đẩy, nhưng mà người trước mắt lại cứ như ngọn núi, đẩy sao cùng không ra.

Giãy không ra, chỉ có thể cùng với sự xâm lược cường thế của đối phương trầm luân….

Nụ hôn đầy bão táp rốt cục chấm dứt, Dương Khúc chăm chú nhìn vào mắt Sở Văn Hạnh, nói: “Cậu thích tôi.”

“Anh nói bậy…” Trừng mắt nhìn Dương Khúc, Sở Văn Hạnh thở hồng hộc.

Còn muốn trốn… Phải nhanh đem cái phần tử khủng bố muốn đào tẩu này đính tại bên mình mới được!

“Kia…” ánh mắt Dương Khúc tối sầm, hung ác động thân một cái, cả hai thân thể liền thân mật tiếp xúc, đùi cọ đùi, hai vật ở dưới thắt lưng cùng nhau kề sát, bởi vì vừa rồi miệng lưỡi tình cảm giao triền mà có vẻ hơi hơi hưng phấn: “Cậu giải thích cho tôi nghe, vì cái gì cậu lại có cái phản ứng này a… Nếu là lý do chính đáng đầy đủ để cho tôi tin phục, tôi sẽ thu hồi lời nói vừa rồi…”

Sở Văn Hạnh sắc mặt trắng nhợt, khẽ cắn môi phun ra bốn chữ: “Phản ứng sinh lý…”

Chỉ vì cái hôn của đối phương mà thân thể có phản ứng. Vô luận lấy cái cớ gì, cậu đều khó có thể tự bào chữa, huống chi Dương Khúc là loại người cực khôn khéo…

“Vì bị một thằng con trai hôn?” Dương Khúc chọn mi cười lạnh, lập tức phản bác cái lý do căn bản còn chưa có nói hết của Sở Văn Hạnh.

“Không phải…” Người nào đó mạnh miệng kiên trì lắc đầu, “Tôi, tôi không biết…”

Sợ hãi sự tình bị vạch trần, cái loại sự tình này nếu bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, vô luận như thế nào cũng trốn không nổi.

“Lý do không chính đáng, tôi không thu hồi.” Dương Khúc dùng ngón cái vuốt ve môi dưới của đối phương, lại muốn hôn cậu một cái nữa.

“Không cần…”

Sở Văn Hạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, không nghĩ tới động tác này như một cái ngòi nổ, sắp châm lên thú tính của người nào đó. Cổ tay lập tức bị nắm lấy, Sở Văn Hạnh thật sự sợ.

Cậu run run nói: “Từ bỏ…”

Dương Khúc khóa ánh mắt Sở Văn Hạnh lại, ép hỏi: “Không muốn cái gì?”

Sở Văn Hạnh run rẩy môi, đôi mắt sũng nước giống như động vật nhỏ yếu ớt cầu xin. Trầm mặc một hồi, Dương Khúc phóng nhẹ ngữ điệu, nói:

“Cậu biết tôi thích cậu không?” Dương Khúc thở dài, nói: “… Tôi tự tin trí lực của tôi ngang với Trác Nhiên, không thường hay nói giỡn cũng rất ít nói láo… Chi cần tôi muốn, bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào, đều có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay…”

Dương Khúc nói xong, không để thời gian cho Sở Văn Hạnh tự hỏi, tiếp tục nói:“Người khác nói EQ của tôi cao, tôi lại biết mình có một cái khuyết điểm, chính là trong tình yêu, tôi rất hay để tâm vào những chuyện vụn vặn…. Nếu tôi đã nhận định một người, liền muốn dùng cả đời cùng người đó ở một chỗ….” Đưa tay nâng cầm Sở Văn Hạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt của người nào đó, không cho phép cậu lại trốn tránh: “Người kia, chính là cậu. Bởi vì, cậu là người đầu tiên tự tiện xông vào tâm của tôi… Vì vậy, cậu phải chịu trách nhiệm.”

“…”

“Tôi rất nghiêm túc, từ trước đến giờ vẫn đều nghiêm túc, cậu biết không?”

Sở Văn Hạnh hơi hơi lắc đầu, trong lòng hò hét, vì cái gì lại muốn nói cho tôi biết….

“Anh… Vì sao lại thích tôi?”

Rõ ràng trong lòng không nghĩ như vậy, khi thốt ra lại là cái câu ái muội đến không tưởng…

“Thích tính cách mạnh mẽ của cậu, thích tính khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo) của cậu, thích cái tính trong ngoài bất nhất của cậu. Thích mấy lời nói ngốc ngốc, lại thích cậu dùng thái độ nghiêm túc đi làm mấy chuyện điên rồ… Bởi vì thích, cho nên cảm thấy cậu đáng yêu, bởi vì đáng yêu, cho nên khuyết điểm của cậu toàn bộ đều được che dấu, che luôn cả mắt của tôi… Cho nên, toàn bộ thứ gì trên người cậu tôi đều thích… Nói như vậy, cậu có thể hiểu sao?”

“…Không hiểu…”

Làm sao bây giờ, loại tâm tình này…

“Cậu xem, cậu lại khẩu thị tâm phi rồi.” Dương Khúc bất đắc dĩ cười.

(=///=)

Lấy tay vuốt ve cằm cậu, Dương Khúc cười hỏi tiểu tình nhân không có khả năng nói chuyện kia: “Được tôi tỏ tình, cậu không có chút vui mừng nào sao a?”

“…”

Nên làm thế nào mới tốt… Quả thực… Là mừng muốn khóc lên luôn rồi… Không được! Sở Văn Hạnh … Mày không nên mừng đến như vậy a!

“Tôi cho cậu thời gian để thích ứng, nhưng không nhiều lắm đâu…” Dương Khúc thâm trầm nói, “Tự cho là người rất có kiên nhẫn, nhưng đối với cậu, tôi lại không được kiên nhẫn cho lắm…. Mười năm, hiện tại, tôi không đợi được nữa.”

“…”

“Bảy ngày. Tới thứ hai tuần sau, nếu cậu không cho tôi câu trả lời thuyết phục…” Ánh mắt Dương Khúc mị lên ba phần: “Tôi sẽ ở ngay tại phòng sinh hoạt chung của sinh viên năm thứ nhất ngành luật hôn cậu.”

“… ! !”

Cái gì? Đầu năm nay, mọi người sao lại thích đưa ra thời gian để bắt ép người khác yêu mình như thế, Mạc đại thiếu gia cùng Dương đại hồ ly đều có hứng thú dùng xảo thuật bắt đối phương đáp trả lại tâm tình. Bảy ngày, đúng là cái mấu chốt chết tiệt mà…

Cảm giác người nào đó trong lòng nháy mắt co rúm lại, Dương Khúc khoái trá tiếp tục uy hiếp: “Đừng nghĩ trốn… Tôi có rất nhiều cách, cũng có rất nhiều bạn bè nha.”

Nhẹ nhàng hôn lên mặt đối phương, lưu lại linh hồn đã bị dọa đến muốn xuất của Sở Văn Hạnh, Dương Khúc tiêu sái rời đi.

Ân… Tới thời điểm thu lưới rồi.

×××

Ban ngày không cảm xúc cũng là điều dễ hiểu, nhưng buổi tối thì lại là chuyện khác.

Sinh bệnh cũng giống như thế. Con người ở thời điểm khỏe mạnh cho dù có kiên cường đến cỡ nào thì đến lúc sinh bệnh cũng đều sẽ trở nên suy yếu, sức chống cự rất thấp, tinh thần lực cũng không cao, sẽ muốn ỷ lại, sẽ muốn làm nũng…

Hà Nghiên Luật sinh bệnh là do nửa năm trước bị lây dịch cúm. Cổ họng đau, ho khan, đầu đau kịch liệt. Bệnh trạng nghiêm trọng kéo dài đến mấy ngày, mang theo cái đầu nặng trịch mà đi học… Tự đặt đồng hồ báo thức nhắc nhở mình uống thuốc…

Vô luận như thế nào, cũng không thể để mình gục ngã. Bởi vì, chỉ có một mình, cho nên phải tựa thân dựa vào ý chí của mình mà gắng gượng, phải tự mình kiên cường đứng lên…. Cho dù người đó tâm cứng như kim cương, một khi bị hỏi han ân cần, cũng liền không thể chống đỡ được. Nếu đối phương là người mà tiềm thức bản thân hoàn toàn tin cậy, vậy càng dễ dàng dung túng cho chính mình tùy hứng làm càn, không hề phòng bị đem bản thân giao cho đối phương…

Cho nên, khi Hà Nghiên Luật mở to mắt, lúc phát hiện không phải đang nằm trên giường ở nhà mình, cơ hồ sợ đến choáng váng… Tầm nhìn vô tình chạm vào gương mặt Diệp Dịch Hành đang ngủ say, cự ly thật gần, chóp mũi của hai người cơ hồ muốn đụng nhau, hô hấp cả hai quấn quít cùng một chỗ. Tay khoác lên lưng Diệp Dịch Hành, Hà Nghiên Luật tuyệt đối không tin chính mình lại chủ động như vậy! Đầu ngón tay cảm nhận được da thịt đối phương khô ráo bóng loáng, Diệp Dịch Hành cậu…

Không mặc quần áo a!

(= =)

Suy nghĩ của Hà Nghiên Luật hiện tại chính là một mảnh hỗn loạn, sau cái buổi sáng Sở Văn Hạnh rời đi đến hiện tại, đã qua bao lâu rồi? Vì cái gì mình nằm ở trong này? Nơi này là chỗ nào…. Mình thế nhưng lại ngủ đến thiên hôn địa ám, thân ở nơi nào cũng không biết!

Diệp Dịch Hành ngủ có điểm không được sâu, Hà Nghiên Luật khẽ động một cái, cậu liền tỉnh lại, híp mắt chuyển qua hôn một cái, bởi vì gần trong gang tấc, cho nên dễ dàng đánh lén thành công.

Hà Nghiên Luật cũng không trốn, theo bản năng mở miệng đón chào, thẳng đến khi miệng lưỡi cũng nhau quấn lấy thì mới giật mình kinh ngạc phản ứng thuận theo của chính mình!

“Ngô…” Khí tức quen thuộc…

Hai ngày mê man này, anh không hề biết rằng Diệp Dịch Hành thường xuyên làm ra mấy cái hành vi thân mật tiếp xúc, cho nên thân thể anh đã sớm hình thành thói quen…

Diệp Dịch Hành buông anh ra , dán vào môi của anh nỉ non: “Sớm an.”

Hà Nghiên Luật hạ ánh mắt, giờ phút này rốt cục đã biết bạn tốt Sở Văn Hạnh vì cái gì lại sợ hãi Dương Khúc rồi! Người trước mắt này, anh không dám đối mặt…

Vừa mới tỉnh dậy, cổ họng Diệp Dịch Hành có điểm khàn khàn: “Cảm thấy khỏe hơn không?”

“Ân…”

Đưa tay vuốt ve lưng Hà Nghiên Luật, từ ánh mắt đối phương có thể nhìn ra, anh rất hưởng thụ.

“Không tò mò chỗ này là chỗ nào sao?” Diệp Dịch Hành cười hỏi.

Hà Nghiên Luật nhìn quanh bốn phía, phòng ngủ trang hoàng giản đơn lại khí chất, vách tường màu trắng, đèn trên tường đẹp tinh xảo, phong cách bất đồng với phòng ngủ của mình…

“Là chỗ nào?”

“Nhà của anh.”

Mạc Nghiên Trạch ước hẹn thời gian làm cho Diệp Dịch Hành khó chịu, thừa dịp Hà Nghiên Luật sinh bệnh nửa tỉnh nửa mê, tối hôm qua liền mang về Vân Tụ biệt cư, sớm đem anh về nhà mình, cậu mới có thể yên tâm.

Để công ty chuyển nhà trước tiên đưa tới bảng ghi chép những vật cần di chuyển, các hạng mục công việc cần chú ý khuân vác, lúc sau liền ở chỗ này chờ nghiệm thu dịch vụ cấp A là được rồi.

Từ đêm sinh nhật của Dương Khúc hôm đó cho đến giờ, Diệp Dịch Hành lần đầu tiên trở về Vân Tụ biệt cư, còn dẫn theo cả vợ về nhà, lúc này mới đúng là nhân sinh doanh gia (cái này giống “nhân định thắng thiên” không? Ta không rõ nghĩa lắm) Ahaha! Người giúp việc đã quét tước vệ sinh sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà sạch đến mức có thể soi người, chăn nệm trong phòng ngủ rực rỡ hẳn lên, phảng phất giống như nhà mới.

Đối lập với phòng không có vị nhân tình, Diệp Dịch Hành kỳ thực rất luyến tiếc căn nhà ở Tinh Nguyệt Uyển mà cậu cùng Hà Nghiên Luật ở từ khi quen biết đến nay. Chỉ một tháng, cái địa phương kia đã khắc sâu ấn tượng vào trong đáy lòng …

Bản tính của người Trung Quốc, một khi đã sống yên ổn ở một chỗ, thì mọi người thường có khuynh hướng ký thác tình cảm của mình lên đó. Bất quá không có vấn đề gì, coi như đây chính là hồi ức tốt đẹp của bọn họ…. Bởi vì vô luận ở nơi nào, chỉ cần ở cùng người mình thích, thì nơi đó chính là nhà.

Ngày hôm sau khi Hà Nghiên Luật sinh bệnh, Diệp Dịch Hành đã nhờ Dương Khúc thay anh xin nghỉ học vài ngày, thứ nhất thân thể anh cần phải tĩnh dưỡng, thứ hai Diệp Dịch Hành quyết định nhân cơ hội này hảo hảo cùng với ái nhân bồi dưỡng cảm tình. Hà Nghiên Luật lúc bệnh mơ hồ phi thường mê người, Diệp Dịch Hành ôm anh hôn nhẹ lại liếm liếm, bên này xoa bóp, nơi đó sờ sờ, tựa như đứa con gái chơi búp bê Barbie, buổi tối còn vòng tay ôm thật chặt vào lòng. Mới vừa rồi nhìn thấy phản ứng của Hà Nghiên Luật thuận theo cái hôn của mình, kia đều là thành quả hai ngày của cậu nha, đều đã hình thành luôn phản ứng có điều kiện rồi a!

“Vì cái gì lại ở đây?”

“Em sẽ không quên em chỉ có thể ngụ ở Tinh Nguyện Uyển thêm bảy ngày nữa chứ?”

Bị nhắc tới tỉnh, Hà Nghiên Luật nháy mắt nhớ lại ngày bị Mạc Nghiên Trạch uy hiếp, trong lòng co rút một cái, anh buồn đến không thèm lên tiếng, trực tiếp túm tóc Diệp Dịch Hành. Diệp Dịch Hành bị đau, khoa trương kêu lên một tiếng.

Mỗi khi Hà Nghiên Luật không vui liền túm đuôi mèo, đã thành thói quen không thể sửa, không có đuôi liền túm tóc, cái này cũng là phản xạ có điều kiện a! Diệp Dịch Hành ngẩng đầu trừng Hà Nghiên Luật, nhìn vẻ mặt khổ sở của đối phương, lại mềm lòng đến rối tinh rối mù, hống nói:

“Ở nơi này không tốt sao?”

“…” Hà Nghiên Luật lắc đầu.

“Nhà của anh cũng là nhà của em nha…” Diệp Dịch Hành từ trên giường đứng lên, với tay lên tủ đầu giường lấy ra hạng quyển Hà Nghiên Luật mua cho cậu, đưa đến trước mặt đối phương, thật lòng nói: “Bởi vì, anh là của em.”

Toàn thân một trận rung động tê dại. Hà Nghiên Luật mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hạng quyển xinh đẹp màu bạc, đó là hạng quyển của Tiểu Hắc, hiện tại lại ở trong tay Diệp Dịch Hành….

Diệp Dịch Hành nắm ngón tay thon dài của Hà Nghiên Luật lên, đem hạng quyển phóng tới tay anh, ôn nhu nói: “Đến, đeo giúp anh đi, giống như lần đầu tiên em đeo cho Tiểu Hắc đó…”

Ngón tay bị dẫn dắt hướng về phía trước, hạng quyển vươn hơi ấm từ lòng bàn tay truyền ra, cởi nút thắt, khoác lên cổ đối phương, vòng qua hầu kết, thắt chặt từng  lỗ từng lỗ một, buộc lại… Mỗi một cái động tác rất nhỏ, đều bị đối phương bắt tay dẫn đường hoàn thành…. Thời gian giống như bị kéo dài ra mấy lần, da thịt chạm nhau, ngón tay Hà Nghiên Luật thậm chí còn có thể cảm giác được máu lưu động trong động mạch cảnh của đối phương, tim đập nhanh, tim đập….

“Anh thuộc về em.”

Đôi mắt Diệp Dịch Hành chớp mắt biến thành màu phỉ thúy lóng lánh. Mặc dù là mặc lục sắc (màu xanh đen), nhưng Hà Nghiên Luật tựa hồ cảm giác được, sự tồn tại của Tiểu Hắc…

Người anh thích hiện tại đang gần ngay trước mắt, nhẹ giọng mềm mỏng cùng an ủi. Thời gian hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại coi như đã sống cùng một chỗ thật lâu thật lâu rồi…. Loại cảm giác này, tựa như người nhà. Bất cứ lúc nào, cũng ôn nhu như sóng nước, không bỏ đi cũng không tức giận… Hốc mắt Hà Nghiên Luật có điểm mỏi, cái mũi cũng vậy.

Diệp Dịch Hành ghé vào người đối phương, bỗng nhiên khẩn trương nói: “Uy uy! Em như thế nào lại khóc a…”

Này vừa hỏi, Hà Nghiên Luật khóc càng hung, Diệp Dịch Hành sợ tới mức luống cuống tay chân. Một người con trai lại tại trước mắt một người con trai khác rơi lệ đầy mặt đúng là sự tình vừa không hình tượng lại mất mặt mà. Nhưng… Diệp Dịch Hành u oán  —— Ông đây quả nhiên là thằng biến thái, nhìn đối phương khóc thế nhưng… Thân thể có phản ứng!

Diệp Dịch Hành hỗn đản! Bây giờ mà muốn ấy ấy thật sự rất xấu xa nha!

(=皿=)

“Diệp Dịch Hành.” Hà Nghiên Luật nghẹn ngào nhẹ giọng nói.

“Ân.” Diệp Dịch Hành nhẹ nhàng ôm anh, “Ở đây này.”

“Diệp Dịch Hành…” Hà Nghiên Luật cầm lấy chặn lặp lại, âm điệu mềm nhẹ, “Diệp Dịch Hành…”

“…” Diệp Dịch Hành bị anh gọi thích đến nóng cả người: “Anh ở đây a, Hà Nghiên Luật!”  Thanh âm đặc biệt đè nặng…

“Không phải Tiểu Hắc, là Diệp Dịch Hành…” Hà Nghiên Luật trần thuật, mang theo chút kiên trì.

“Ân!”

Người nào đó nghe xong câu này liền tâm hoa nộ phóng, vốn đang nghĩ anh sẽ vì vấn đề “Tiểu Hắc cũng là Diệp Dịch Hành” mà rối rắm thật lâu, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thông suốt, không sai không sai…

“Em thích anh…” Ngươi nào đó mơ mơ màng màng nói nhỏ.

(=口=)

“Em nói cái gì?!”

Thời khắc mấu chốt như vậy mà ông đây lại bỏ lỡ là sao!?

Người nào đó hung thần ác sát: “Lặp lại lần nữa!”

“…”

“Em thích anh!” Diệp Dịch Hành kích động lắc cổ Hà Nghiên Luật kêu lên, “Em có phải nói em thích anh không!”

“… Lời hay không nói lần thứ hai.”

“Anh nghe được mà!” Diệp Dịch Hành phát điên, bật người ôm lấy thân thể đối phương lại cắn: “Thân ái của anh thực yêu em đến chết mất!”

“… Ngu ngốc…”

Lông mi vẫn còn vươn vài giọt nước mắt, nhưng mà, khóe miệng Hà Nghiên Luật cũng khẽ cong lên cười.

Người nhà mình, đã tìm được rồi…

Diệp Dịch Hành ép nằm xuống, đem người trong lòng ôm chặt thêm chút nữa, cái cằm chôn ở hõm vai đối phương, một chân đặt lên người đối phương, giống như con bạch tuột, gắt gao túm chặt.

“Uy…” Hà Nghiên Luật đỏ mặt đẩy cậu.

“Nằm với anh một lát đi, anh gần sáng mới ngủ được có một chút…” Âm điệu Diệp Dịch Hành chậm rãi kéo, giọng điệu làm nũng là minh chứng tốt nhất cậu là Tiểu Hắc.

Đùi cảm giác được nhiệt độ sinh lý cơ thể đặc thù của đối phương có hơi cao, Hà Nghiên Luật thật không dám động, ngoan ngoan nằm đó cho Diệp Dịch Hành ôm, một bàn tay khẽ nâng lên không, do dự nửa ngày, rốt cục vẫn là sờ sờ đầu đối phương.

(= =)

Ngô, vẫn là lông của Tiểu Hắc thoải mái hơn….