Biến Miêu Ký

Chương 39: Không giống với kiểu thích của anh



Trân châu hà giáo, xoa thiêu tô, tiên trúc quyển, ngưu nhục hoàn tử (bò viên nấu)*…

Một bàn đầy điểm tâm mê chết người, nhân viên của quán lại mang lên thêm một ấm trà hoa lài đặc biệt thơm ngon.



May là ngày thường Sở Văn Hạnh ăn rất ít, thành ra một buổi sáng chưa có ăn gì hiện liền nhào đến bàn ăn ngấu nghiến.

Dương Khúc thay cậu châm trà.

Anh bỗng nhớ hồi còn học tiểu học. Lúc ấy trường học thống nhất mỗi học sinh đều có phần cơm đầy đủ dinh dưỡng giống nhau, vì phòng ngừa bọn nhỏ kén ăn, từ thứ hai cho đến thứ sáu thực đơn đều không hề lặp lại, nhưng trên khay đồ ăn vĩnh viễn đều có trứng cuộn rong biển.

Mỗi lần đến giờ cơm trưa, Sở Văn Hạnh giống như con chim sẻ mổ chỉ vài cái xuống cái khay thức ăn. Ban đầu Dương Khúc nghĩ do khẩu vị ăn uống của mỗi quốc gia khác nhau, cho nên cậu mới không quen.

Trong một buổi học sau giờ cơm trưa nào đó, Sở Văn Hạnh ốm yếu ghé nằm lên bàn.

Có lẽ loại chuyện này nếu phát sinh trên người các bạn học khác tuyệt đối là điều bình thường, nhưng mà đối với cái người mỗi tiết học cái lưng đều dựng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn kia —— Dương Khúc tuyệt đối không tin Sở Văn Hạnh dám ở trong lớp học ngủ gật.

Lần đầu tiên có ý tốt quan tâm, liền bị một câu “xen vào việc của người khác” của Sở Văn Hạnh cản lại.

Bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, Dương Khúc tự nhiên cũng không thèm cho đối phương cái nhìn hòa nhã nữa, cũng không thèm để ý đến cậu.

Kết quả, liên tục qua mấy ngày, tới buổi chiều tiết thứ ba, Sở Văn Hạnh gục xuống bàn giả chết.

Dương Khúc trong lòng quan tâm, ngoài miệng lại là ngữ khí trào phúng: “Nếu buổi chiều ngủ gà ngủ gật như vậy, buổi tối liền phải đi nghỉ ngơi thật tốt đi a…”

Lời nói ra hồi lâu vẫn chưa được đáp lại, liếc mắt nhìn đối phương một cái, mới phát hiện Sở Văn Hạnh đan hai tay ôm lấy bụng, Dương Khúc đẩy cậu một cái, thiếu niên bị bắt ngẩng đầu lên, cau mày tuôn ra vô số mồ hôi lạnh.

Bạn lớp trưởng nhỏ sợ hãi, vội la lên: “Cậu như thế nào rồi, đau bụng sao?”

Sở Văn Hạnh cắn môi đến trắng bệch ra, nghiêng đầu đi.

Lúc này mà còn cứng đầu! Dương Khúc tức giận một phen kéo cậu lên, không để ý các học sinh khác đem ánh mắt kinh ngạc hướng về phía mình, cõng đối phương lên lưng hướng phòng y tế chạy đi.

Dưới lời dò hỏi dịu dàng lại không mất đi vẻ nghiêm khắc của giáo viên, vấn đề căn bản đã bị nhéo đi ra——

Dương Khúc nguyên tưởng rằng Sở Văn Hạnh sức ăn nhỏ, giữa trưa tốt xấu cũng có chút cơm vào bụng rồi, kết quả lại là nguyên hộp cơm không hề suy xuyển một tẹo nào, chỉ cầm đôi đũa tượng trưng lay vài cái, cho nên tới buổi chiều liền đói, liền bị đau bao tử….

Đồ ngu ngốc không biết quý trọng sức khỏe!

Vì thế, trọng trách giám sát học sinh chuyển trường ăn cơm trưa rơi vào người Dương Khúc.

Một lần giám sát này, anh liền phát hiện Sở Văn Hạnh không chỉ có kén ăn, còn bị nuông chiều đến lợi hại. Không thích ăn cơm trưa là bởi vì cậu không thích rong biển, này đúng với ý nghĩ lúc trước của Dương Khúc, trong hộp cơm có hương vị rong biển, cậu không nuốt nổi.

Dương Khúc đau đầu, nếu Sở Văn Hạnh bởi vì không ăn cơm trưa lại bị đưa tới phòng y tế, vậy “một đời anh danh” của anh liền bị hủy ở trong tay hỗn đản này a!

Anh vắt hết óc, rốt cục nghĩ ra được biện pháp.

Buổi chiều ngày đó, dạ dày yếu ớt của Sở Văn Hạnh lại đau, Dương Khúc ra vẻ trấn định xuất ra một cái bánh bao, nói: “Tớ buổi sáng mua dư, ném đi thì lãng phí quá, cậu ăn đi.”

Sở Văn Hạnh hồ nghi nhìn anh một cái, trong mắt tràn ngập cự tuyệt.

Dương Khúc bất đắc dĩ dụ hống: “Ăn rồi bụng cậu sẽ không đau nữa.”

Sở Văn Hạnh do dự, có lẽ là bởi vì dạ dày đau thật sự khó chịu, trải qua một phen đấu tranh tâm lý, cậu rốt cục tiếp nhận bánh bao trong tay Dương Khúc….

Đưa lưng về phía anh, Sở Văn Hạnh thật cẩn thận lui vào trong góc cắn bánh bao.

Dương Khúc nhất thời hân hoan tung tăng, cảm thấy mỹ mãn, mặt ngoài làm bộ như không thèm để ý, đi làm bài tập, lại lén trộm nhìn Sở Văn Hạnh.

Gia hỏa này, lúc ngoan ngoãn cũng rất đáng yêu…

Vài phút sau, phía bên cạnh khuỷu tay phải của Dương Khúc, chậm rãi dời qua một cái bánh bao, nói đúng ra, đó chỉ là vỏ bánh.

Tiếp theo ánh vào mi mắt, chính là ngón tay vẫn còn dính da bánh bao của người nào đó, thấy tay của đối phương còn chọc chọc vào vỏ bánh, nhỏ giọng nói: “Không ăn được vỏ bánh.”

….(=_=) Này tiểu hỗn đản!

Ký ức dở khóc dở cười lúc ấy thẳng đến hiện tại vẫn còn rất mới mẻ, Dương Khúc so với các bạn đồng trang lứa tỏ vẻ thành thục hơn mà nói, Sở Văn Hạnh năm đó chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Tính trẻ con! Ngây thơ đến muốn đánh!

Lúc sau, Dương Khúc liền không hề cùng với cậu chấp nhặt nữa, biết đứa bé này bình thường là bộ dáng kiên cường trấn định , hoàn toàn chỉ là thùng rỗng kêu to.

Thường thường chọc tức cậu, biến cậu thành hoạt động giải trí mỗi ngày cho Dương Khúc anh. Anh cũng không phải không công chiếu cố người khác, không có bất cứ ưu đãi nào cũng chấp nhận làm kẻ khác vui, không phải là phong cách hành sự của anh a.

Sở Văn Hạnh đương nhiên không làm cho Dương Khúc thất vọng, mỗi một cái biểu tình hổn hển của cậu cùng bộ dáng hai mắt đẫm lệ nghẹn họng không nói gì, đều khắc thật sâu vào hồi ức thơ ấu của Dương Khúc.

Sau sự kiện bánh bao, Sở Văn Hạnh bắt đầu tự đem điểm tâm đến trường học.

Dương Khúc tự nhiên sẽ biết sở thích của đối phương, Sở Văn Hạnh đối với loại điểm tâm khéo léo tinh xảo đặc biệt không có sức chống cự, cái gì Nuomici, mochi, bánh mì dừa nướng….

Đồ ăn cũng không nhiều lắm, đa dạng về hình thức hơn, cậu mỗi một loại đều muốn nếm thử, nếu hợp, liền ăn no.

Hiện tại, Sở Văn Hạnh trước mắt này, rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi. Nhưng ở trong mắt Dương Khúc, vẫn là một nam hài ngây thơ.

Hay là cho tới nay, sở thích của đối phương đều không biến hóa, mấy thói quen nhỏ yêu thích đều bảo lưu hoàn hảo. Ít nhất, Dương Khúc hoàn toàn không có nhìn thấy cậu lớn hơn được chút nào, cậu vẫn giống như trước đây, thoạt nhìn khôn khéo quái đản, kỳ thực bổn ngốc mơ hồ.

Sở Văn Hạnh cắn chiếc đũa, bụng đã no lưng lửng, nhưng vẫn là không muốn dừng tay.

Tôm viên chiên, cơm nếp cuộn thịt gà, bánh đậu đỏ….

“Nhiều như vậy a?” Sở Văn Hạnh sờ sờ cái dạ dày, giương mắt hỏi Dương Khúc.

“Ăn nhiều chút,” Dương Khúc đem cuốn thịt gà thật dài mở ra, phóng một nửa đến bàn đối phương: “Thích cái gì thì kêu quán gói lại mang về ăn.”

Thiệu Vinh tự tay châm trà nghe được Dương Khúc ôn nhu mềm giọng, liền dùng giọng giỡn mặt đùa nhạo: “Dương Khúc anh thật tham a! Tiền ăn bổn quán đã miễn cho anh, lại còn muốn đóng gói mang đi? Lấy lòng bà xã cũng không cần như vậy đi! Anh là muốn trên người anh em của anh chém tới hai đao lấy máu bọn ta sao?”

Dương Khúc chọn mi nhìn cậu: “Anh đây còn chưa có thu phí quảng cáo cho cậu đâu, ân?”

Thiệu Vinh mắng to: “Gian trá! Rất gian trá !” Nha tuyệt đối là con cáo già!

Dương Khúc không để ý tới cậu, chỉ lầm lũi nói: “Lần sau chị dâu cậu tới dùng cơm, nhớ rõ tiền cứ tính vào ta.”

Thiệu Vinh nhân cơ hội trả thù: “Là anh nói nha, thằng em đây khẳng định tính tiền gấp đôi cho anh á!”

Dương Khúc cười không nói.

Sở Văn Hạnh trong lòng hừ lạnh: cứ việc mặt dày ở đây đi, ông đây mỗi ngày tới đây ăn còn phải đóng gói đem về, ăn cho anh nghèo kiết xác luôn!

Dương Khúc liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Văn Hạnh mếu máo đang suy nghĩ cái gì, trong lòng khoái trá: thằng nhóc kia là đã chấp nhận làm bà xã của mình rồi ư?

Lúc này Hàn Tung Kiệt cũng lại đây giúp vui, hỏi lại Thiệu Vinh: “Cậu nói như vậy Dương tẩu còn dám tới sao?”

Thiệu Vinh bừng tỉnh đại ngộ: “Ai nha ta thật ngốc! Chị dâu nhất định là muốn tiết kiệm tiền cho Dương huynh anh, nửa giá nửa giá! Mới vừa nói không tính ha!”

“Này khó mà nói, có lẽ tính gấp đôi giá cậu ta mới đến ăn a.” Dương Khúc quay đầu lại nhìn Sở Văn Hạnh, cười hỏi: “Cậu nói đúng không?”

Bị Dương Khúc hỏi lại, Sở Văn Hạnh liền biết tâm tư mình đã sớm bị anh nhìn thấu, người nào đó mặt đỏ lên, ánh mắt đảo liên tục, đứng ngồi không yên.

Thân là nam, lại bị người khác gọi là “chị dâu”, Sở Văn Hạnh trong lòng nhất định chịu khổ sở.

Nhưng mà, nam sinh có một nguyên tắc: cho dù có chuyện gì, cũng không thể ở trước mặt anh em bạn bè khiến cho đối phương mất mặt.

Cho nên cậu ngoài cười nhưng trong không cười nhịn.

Bạn bè có khái niệm rất rộng.

Sở Văn Hạnh trong lòng cũng không xác minh được quan hệ của mình cùng Dương Khúc đến tột cùng là cái dạng gì, là người xa lạ không liên quan với nhau? Lừa quỷ à… Đơn thuần là bạn học thời tiểu học hay lại bạn học chung đại học? Quan hệ của bọn họ, tuyệt đối so với cái đó còn muốn hơn một tầng, nếu nhất định phải dùng từ để diễn tả, chính cậu cũng không muốn thừa nhận chuyện ái muội này.

Mười tuổi đã nhận thức Dương Khúc, ban đầu chán ghét, bất tri bất giác lại bị tài hoa cùng mị lực của đối phương hấp dẫn. Sở Văn Hạnh kiêu ngạo cứng cỏi, Sở Văn Hạnh không ở trước mặt bất luận kẻ nào chịu thua, lần đầu tiên thưởng thức cảm giác hâm mộ một người.

Người kia, chính là Dương Khúc.

Bạn bè đông thành đàn, hô phong hoán vũ, cùng với bất luận kẻ nào cũng đều giao tiếp thành thạo, thành tích tốt thể dục tốt tính cách tốt, tứ hạng toàn năng ngũ hạng toàn ưu (đại khái là từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều là loại cực giỏi). Giải thưởng gì cũng đều đoạt về tay anh, danh hiệu gì đó anh đều được toàn bộ người trong trường bỏ phiếu bầu thông qua, liền ngay cả thái độ các giáo viên cũng đối với Dương Khúc hoàn toàn không giống với các học sinh bình thường.

Ban đầu, Sở Văn Hạnh khinh thường nhất chính là loại người sống hai mặt này, bởi vì loại người này phần lớn đều là dối trá.

Diễn viên đều là kẻ vô tình, nhưng cán bộ học sinh Dương Khúc đây, anh đâu phải là diễn viên? Bọn họ có thói quen đóng phim, biết như thế nào để bộ mặt hoàn mỹ nhất của mình bày ra cho người khác xem, sự tồn tại của họ cơ bản chỉ là một tấm gương, ai cũng không biết thực lực cùng bộ mặt thật của bọn họ là cái dạng gì, có lẽ ngay cả chính bọn họ cũng đã quên mất bộ dáng thật của mình….

Khi cậu mới về nước, Dương Khúc lại vươn tay ra giúp đỡ cậu, Sở Văn Hạnh cơ hồ đều theo bản năng chạy trốn anh.

Giả dối, dối trá, cậu mới không để mình bị đẩy vòng vòng.

Cậu biết Dương Khúc kiêu ngạo, ánh mắt, biểu tình, ngữ khí, hết thảy đều chứng mình anh là tư bản thiên chi kiêu tử (công tử kiêu ngạo có lối sống tư bản)

Nhưng mà có trốn tránh cũng không thể trốn Dương Khúc. Vô luận cậu khinh thường, kháng cự cùng xem thường có bao nhiêu rõ ràng, đối phương chỉ có cười, sau đó lại bất tri bất giác, chậm rãi đưa  vào tròng…

Cho nên, loại người này, đáng sợ nhất…!

Sở Văn Hạnh nhìn Dương Khúc cùng Hàn Tung Kiệt bọn họ vui đùa, anh em tình thâm, không biết mình là tâm tình gì.

Dương Khúc cùng bạn bè của Dương Khúc một vòng luẩn quẩn, cậu không thể  tham gia vào.

Là thị phi phi (lời đồn), chân chân giả giả (thật thật hư hư), nào nói là vui đùa, nào nói là thật tâm, chính mình một câu cũng phân biệt không được. Nhưng Dương Khúc lại có thể đứng trên đỉnh cái vòng luẩn quẩn đó, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Bởi vì không thể làm được, cho nên mới sẽ hâm mộ.

Lại bởi vì tự tôn, mà lựa chọn không thèm quan tâm.

Anh cùng với mình không có quan hệ, nghĩ như vậy, sẽ dễ chịu rất nhiều.

Dương Khúc lưu ý đến vẻ mặt thất thần của Sở Văn Hạnh, liền bất động thanh sắc đem đề tài chấm dứt. Cùng bọn Hàn Tung Kiệt tạm biệt, lôi kéo Sở Văn Hạnh đi ra khỏi quán.

Từ trung tâm trở lại đại học F không xa, tuy rằng Sở Văn Hạnh chưa từng đề cập qua với Dương Khúc cậu ở đâu, nhưng Dương Khúc lại rõ như lòng bàn tay. Hai người chậm rãi trở về trường, ánh nắng chạng vạng tà tà xuyên qua cây ngô đồng ven đường, lá cây loang lổ tỏa ra bóng nắng mơ hồ, từng cái từng cái, đậu lại trên vai hai người…

Ngẫu nhiên có một nhóm người đi ngang qua, hi hi ha ha cùng nhau đi ra căntin ăn cơm chiều…

Sở Văn Hạnh từ lúc ra khỏi quán, vẫn im lặng.

Dương Khúc biết cậu vẫn còn đang ở trong cõi thần tiên, ngẫu nhiên nhìn cậu, khóe miệng lại cong lên.

Bàn tay nho nhỏ, mềm mềm, Sở Văn Hạnh thật ngoan.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Dương Khúc hỏi.

Sở Văn Hạnh rụt vai, không trả lời.

“…” Dương Khúc cười khẽ: “Nghĩ đến tôi sao?”

Một câu đơn giản liền đem người nào đó nghe xong nháy mắt mặt đỏ hồng: “Không có.” Cậu lập tức phản bác.

Dương Khúc nhìn Sở Văn Hạnh, phản ứng của gia hỏa này có thể làm cho người ta vừa nhìn liền hiểu ngay, chính cậu lại hoàn toàn không biết…

Hai người đi trong chốc lát, Dương Khúc lại mở miệng nói: “Tiểu Tân…”

“…” Sở Văn Hạnh rụt rụt tay, thực sự đối với cái loại xưng hô này cực bất mãn.

Dương Khúc lôi kéo cậu dừng lại, hiện tại cách nơi Sở Văn Hạnh ở không còn xa.

Ngân Hạnh Lâu.

Trong đại học F, đây là ký túc xá sinh viên cao cấp nhất, chỉ dành cho du học sinh, sinh viên thuộc diện trao đổi, Hoa Kiều cùng đệ tử dân tộc thiểu số. Bởi vì chế độ duyệt nghiêm khắc, lại yêu cầu thành tích, tố chất cùng lý lịch phải thuộc loại tốt, cho nên Ngân Hạnh Lâu được công nhận là ký túc xá có sinh viên tinh anh nhất.

Khu ký túc xá này nằm gần với cây bạch quả trăm năm tuổi, cây bạch quả này cũng không phải nằm ngay sát bên cạnh khu ký túc, trừ bỏ ban đêm mấy đôi tình nhân đến đây hẹn hò, có rất ít người đi ngang qua đây, cho nên phi thường im lặng…

Dương Khúc và Sở Văn Hạnh giờ phút này đang đứng dưới tàng cây bạch quả.

Tháng năm là tháng cây bạch quả nở hoa, cánh hoa màu vàng tươi nở rộ ra, xuyên thấu qua ánh nắng chiều, từng cụm nắng nho nhỏ cố len lỏi qua các cánh hoa,mờ ảo chiếu lên gương mặt hai người .

Dương Khúc nhẹ nắm cánh tay Sở Văn Hạnh nói: “Không cần trốn tôi…”

Sở Văn Hạnh lăng lăng nhìn Dương Khúc, người con trai trước mắt này, hiện đang ở độ tuổi hăng hái nhất, tương lai cả thế giới đều ở trong tay anh.

Cậu theo bản năng thốt ra: “Tôi không có…”

Dương Khúc nâng tay, ngẫu nhiên chạm vào môi Sở Văn Hạnh, lại nhanh chóng bị né tránh, anh cười khẽ chọn mi hỏi lại: “Không có?”

Sở Văn Hạnh có chút phát run, ánh mắt trốn tránh.

Từ lớp ba tới lớp năm tiểu học, ban đầu từ chán ghét, đến hâm mộ, lại chậm rãi thích, không đến ba năm…

Nói cho cậu biết, cậu khẳng định không tin, bởi vì ngay cả mình cũng không tin.

Quan tâm chiếu cố của đối phương dành cho mình, tính cả những lúc anh đùa giỡn khi dễ mình, Sở Văn Hạnh trong lòng biết rất rõ ràng.

Đây là bản chất thật của người con trai hoàn mỹ này, tà ác, gian trá, hư hỏng…!

Lớp năm đã bị cướp nụ hôn đầu đời, đến lớp sáu thì bị Dương Khúc tỏ tình.

Đó là lần đầu tiên, Dương Khúc nói thích cậu.

Nguyên bản trong lòng đã đem đối phương trở thành bạn, lại thật không ngờ, sự tình sẽ diễn biến thành như vậy.

Phương hướng thình lình bị biến giảo đến lợi hại, Sở Văn Hạnh đầu óc một trận hỗn độn.

Trong lòng cậu vốn có tư tưởng thâm căn cố để rằng ——

[Quan hệ giữa nam sinh với nam sinh nhiều nhất chỉ có thể làm anh em tốt] lại bị hành vi của Dương Khúc đánh vỡ!

—— con nít vốn không biết cái gì gọi là thân cận, hôn môi.

Giống như tiểu quỷ đùa dai hướng cậu ngoắc, hoàn toàn không có ý tốt mở ra thế giới cấm kỵ.

Cảm giác xáo trộn cùng tiềm thức mâu thuẫn, cậu thậm chí sợ hãi khi đối mặt với Dương Khúc.

Đều là lỗi của Dương Khúc! Làm cho mình cũng trở nên kỳ quái như anh….

Thật đáng buồn chính là mình hoàn toàn không biết, đối phương có hay không lại chỉ là đang trêu cợt cậu ….



Cái gì tôi thích, thì anh cũng thích, không giống như vậy.

Cố chấp lừa mình dối người, quật cười kiên trì với ý nghĩa của mình….

Nhiều nhất chỉ có thể làm bạn bè, thế nhưng, bạn bè của anh đã có rất nhiều rồi…

Thiếu tôi cũng không sao…

“Cậu sợ cái gì?” Dương Khúc nói, ánh mắt thâm thúy, biểu tình hoàn toàn không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, lời nói kế tiếp lại làm cho Sở Văn Hạnh thiếu chút nữa đứng không vững: “Thành thực mà nói đi, Tiểu Tân, cậu thích tôi.”

Sở Văn Hạnh bối rối lắc đầu….

Không đúng! Không phải như thế… !

Đối với sự tình của người này trực giác rất chuẩn, đối với chuyện của mình lại mơ hồ.

Không thể phủ nhận, Sở Văn Hạnh cùng Hà Nghiên Luật có rất nhiều điểm giống, thích tại chính mình dựng một cái tường cao, thà rằng chính mình cô đơn tịch mịch, cũng không nguyện cùng người khác dối trá cười đùa. Sợ hãi đối diện với cái thế giới mình không biết, mà Dương Khúc lại là con rắn trong vườn địa đàng, không ngừng dụ dỗ cậu bước ra bên ngoài… Chính là đầu sỏ gây nên chuyện!

Chân chính là bạn bè thông cảm lẫn nhau, hay là tình cảm anh em kết nghĩa cũng được, chỉ cần là một thứ

Cũng đủ rồi!

Cho nên ——

“Tôi… tôi…” Sở Văn Hạnh từ chối thật lâu, lắp bắp nói: “Tôi không thích, ngô… !”

Dương Khúc chế trụ bả vai đối phương, một tay khẩu thị tâm phi đẩy gia hỏa dựa vào gốc cây, quyết đoán hôn lên.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tân đáng thương~