Biến Miêu Ký

Chương 38: Chị dâu cậu, Sở Văn Hạnh



Sở Văn Hạnh hiện đang ngồi trong rạp chiếu phim tối om, ngồi bên trái cậu chính là Dương Khúc, tay trái còn bị anh nắm chặt.

Nửa giờ trước——

Dương Khúc nói: “Lo cho mình trước đi.”



Sở Văn Hạnh bỗng nhiên giống như con thỏ kinh hoảng nhảy dựng lên: “Đi, đi thôi!”

Dương Khúc ôm tay trái của cậu, hỏi: “Đi đâu?”

Sở Văn Hạnh tránh né, Dương Khúc chọn mi nhìn cậu, cậu rụt rụt cổ.

Dương Khúc nói: “Tôi có hai tấm vé người khác cho, đi xem phim với tôi đi.”

Sở Văn Hạnh lắc đầu, lại tránh né: “Không đi.”

Dương Khúc ngoắc ngoắc cậu, tựa tiếu phi tiếu…

Vì thế, bạn học Sở rất không cốt khí lò dò bước tới!

Nắm tiểu tình nhân đang nhăn nhó tới rạp chiếu phim, Dương Khúc tùy ý hỏi cậu muốn xem phim gì, ánh mắt lại nhìn về phía poster phim kinh dị mới phát hành.

Sở Văn Hạnh kinh tủng! Nếu muốn nói tới nhược điểm, thì phim kinh dị chính là uy hiếp lớn nhất của cậu.

Đối với loại người có trực giác đặc biệt mẫn cảm, hiệu ứng phim kinh dị càng nhiều, tâm lý ám ảnh sẽ có thời gian càng dài, cũng có một số người bởi vì xem xong lại nghi thần nghi quỷ dẫn đến bị bệnh tâm thần hoặc là trực tiếp bị dọa đến điên…

Sở Văn Hạnh cũng là loại người thuộc dạng đặc biệt mẫn cảm, buộc cậu xem phim kinh dị chi bằng cho cậu viên thuốc độc còn hơn!

Nhìn ánh mắt Dương Khúc lúc này hưng trí bừng bừng, nha không phải muốn xem cái phim đó đi…

Nếu là như vậy, cậu tuyệt đối thà chết chứ không chịu khuất phục!

Dương Khúc liếc liếc mắt nhìn thằng nhóc chim sợ cành cong kia, một đôi con ngươi xinh đẹp lộ rõ vẻ sợ hãi, anh cười nói: “Tự mình chọn đi.”

Sở Văn Hạnh nắm lấy cơ hội thuận miệng nói tên bộ phim nghệ thuật vừa đập vào mắt, sợ Dương Khúc nhất thời lại đổi ý kéo cậu đi xem phim kinh dị!

Nhưng mà, Sở Văn Hạnh vẫn là hối hận!!

Phòng chiếu to như vậy lại chỉ có bốn người, ngoài cậu và Dương Khúc ra, còn có một đôi tình lữ khanh khanh ta ta đến phát chán ngồi ở đằng trước, hiển nhiên là lợi dụng ánh sáng mờ mờ trong phòng chiếu mà to gan làm càng!

Ai nói đây là phim nghệ thuật! Là bộ phim nghệ thuật thô tục thì có!

Nhìn nhìn chỗ ngồi, Dương Khúc nắm tay Sở Văn Hạnh đi vào hàng ghế lô cuối cùng, giơ giơ tấm vé trong tay, câu miệng cười nói: “Ghế tình nhân.”

Sở Văn Hạnh da đầu run lên, vừa ngồi xuống lại muốn lâm trận bỏ chạy, thế nhưng chỉ cần hơi chút dùng lực Dương Khúc liền đem cả người cậu kéo về phía anh đến mấy tấc, cậu khẩn trương đến tay cũng không dám động đậy, lúc đầu còn ra sức chống cự, hiện tại thì cứ như trông gà hóa cuốc, hai đôi mắt hạnh mở thật to, cố vận lực tinh thần mà đối kháng với con sói xám bự họ Dương này.

Trong bóng tối, Dương Khúc dùng ngón giữa ái muội đùa giỡn cọ xát lòng bàn tay Sở Văn Hạnh, thấp giọng nói: “Sao tự dưng lại cứng đờ người vậy, sợ tôi sao?”

“Ai sợ anh!”

“Người lúc này mạnh miệng, chứng tỏ trong lòng càng khẩn trương!”

Dương Khúc trong lòng buồn cười, càng ngày càng hưởng thụ cảm giác đùa bỡn người kia. Cảm giác đối phương vì bị mình khiêu khích cùng trêu tức mà tức giận đến phát run, thậm chí còn cứng đơ luôn cả người, thật là có ý tứ cực kỳ.

Đèn phòng chiếu rất nhanh liền tắt hết, Sở Văn Hạnh rất ngoài ý muốn, bộ phim đã bắt đầu vài cảnh, vẫn là không có người tiến thêm vào, lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, phụ đề còn chưa có bắt đầu, tay Dương Khúc bắt đầu không an phận từ lòng bàn tay người nào đó hướng lên trên, cổ tay, cánh tay, khuỷu tay, một tấc vuốt một tấc, Sở Văn Hạnh cứng đờ cả người.

“Ha hả…” Tiếng cười nhẹ của người nào đó bên cạnh truyền đến, Sở Văn Hạnh toàn thân run lên, trong chớp mắt, tay đối phương đã khoác lên thắt lưng của mình, thu lại, gắt gao ôm.

“Anh…!” Sở Văn Hạnh hút một hơi lạnh, tay phải cầm lấy móng vuốt của người nào đó, nghiêng đầu trừng anh, chỉ thấy ánh mắt Dương Khúc sáng quắc khóa lại tầm mắt cậu, Sở Văn Hạnh sợ tới mức lập tức né tránh…

“Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Sở Văn Hạnh nhìn màn hình lớn cắn răng nói.

“Ân.” Không đoán được Dương Khúc lại đứng đắn đáp ứng, động tác càng có xu thế thâm nhập sâu hơn.

Nội dung bộ phim xoay quanh thời kỳ chiến tranh, tiểu thư dòng dõi thư hương yêu thích thiếu niên bần cùng bán đậu hũ, cô gái mỗi ngày đến quán đậu hũ cùng nhau làm, vừa làm đậu hũ vừa cười nói vui vẻ, giống như hai đứa nhỏ vô tư, ngươi nông ta nông, rất thân mật.

Loại tình duyên không môn đăng hộ đối này đương nhiên sẽ bị cha mẹ hai bên tìm mọi cách cản trở, nhà thiếu niên nói, chúng ta không thể trèo cao, còn gia đình cô gái kia nói, bọn họ quá mức nghèo khó.

Điện ảnh tiểu thuyết nào cũng giống như nhau, hai người đương nhiên bị chia rẽ.

Rồi sau đó anh trai của thiếu niên ở tiền tuyến đánh giặc anh dũng hy sinh, phụ thân biết được tin dữ liền bệnh nằm liệt giường, nửa tháng liền rời khỏi nhân gian, mẫu thân bi thương muốn chết, một tháng sau cũng đi theo phụ thân. Thiếu niên kia cùng lúc lại mất hết thân nhân…

Loại chuyện này tuyệt bi thảm hết sức, thiếu niên thương tâm rời đi, gia nhập quân y. Bởi vì có người anh chiến đấu hi sinh anh dũng, hắn ở trong quân ngũ rất được chiếu cố, kĩ thuật y khoa càng ngày càng tinh thông. Sau khi cách mạng thắng lợi, con đường làm quan của hắn cũng ngày càng tốt…

Trước khác nay khác.

Sau cách mạng văn hóa vài năm, gia đình nhà gái không khỏi bị cưỡng chế tư sản, gia cảnh suy sụp, phụ tử phu khí. Lúc cùng đường, nàng lại gặp lại thiếu niên bán đậu hũ khi xưa nàng yêu, giờ phút này đối phương đã trở thành một đại nam nhân, một thân quân phục cao ngất tuấn suất, đầy hứa hẹn.

Hắn lại không chê nàng, vẫn còn yêu thương nàng…

Cuối phim, vai chính rưng rưng ôm hôn, kết cục chính là người có tình sẽ đến với nhau…

Ngay từ đầu Sở Văn Hạnh không có chăm chú xem tình tiết phim, cậu đối với loại phim này không có hứng thú. Tuy rằng cả nội dung phim chính là ái tình, nhưng ngầm bên trong lại là ca tụng cách mạng vĩ đại, đối với một tiểu phẫn thanh học ngành luật mà nói, loại phim này cậu rất không muốn xem…

Cho nên, cậu đem đại đa số tinh lực chú ý đặt trên người Dương Khúc.

Cẩn thận lưu ý động tác móng vuốt của đối phương, sợ con lang sói này đột ngột phát thú tính…

Dựa vào ánh sáng trên màn ánh phát ra trộm nhìn đối phương, đường cong nhu hòa trên gương mặt nghiêng kia lại không mất đi vẻ thành thục, rõ ràng lúc còn học tiểu học, gia hỏa này rất hay gây phiền nhiễu….

Được rồi, kỳ thật, hiện tại cũng giống y chang…

Sở Văn Hạnh biết Dương Khúc hiện tại đang đắm chìm trong bộ phim điện ảnh nghệ thuật, anh ta là đang học ngành Trung văn nha!

Có câu nói, muốn cùng đàn ông làm văn nghệ nói yêu thương, đó là do mắt bị mù, muốn cùng đàn ông làm văn học nói thương yêu, đó là chó bị mù mắt (=.=) (không cần phải khoa trương như vậy chứ~~)

Loại người trường kỳ đắm chìm vào thế giới không gian giả thuyết, phần lớn đều là cao thủ có lý tưởng chủ nghĩa ý dâm quá thừa, ngay khi lý tính cùng mị lực của bọn họ gặp phải sự thật tàn khốc, toàn bộ liền biến thành bi quan. Không ốm mà rên, nhìn thân thương phận, hay là biến thành kẻ thần kinh cùng nói chuyện với một đóa hoa hồng héo tàn, em là người anh yêu cả đời cũng sẽ không thay đổi….

Cho nên, loại đàn ông này chỉ có thể xem không thể đem ra đùa giỡn, đàn ông làm văn nghệ lại càng tuyệt đối.

Dương Khúc đắm chìm vào mạch cảm xúc của bộ phim, cảm thụ sự biến hóa lớn ở toàn thể nhân loại cùng xã hội do chiến tranh gây ra, tinh tế nghiền ngẫm tâm tư vai chính, ngón tay còn ngẫu nhiên vuốt ve thắt lưng Sở Văn Hạnh.

Cái gì gọi là hạnh phúc, chính là đây!

Anh muốn ngày sau mỗi phút mỗi giây, vô luận chính mình làm việc gì, Tiểu Tân đều phải ở một chỗ nào đó mà xúc tua của anh có thể chạm đến…

Bộ phim chiếu hết một nửa, Sở Văn Hạnh vì bị hao tổn tinh thần quá mức liền sinh mỏi mệt. Dựa vào bả vai của Dương Khúc, cậu chậm rãi cho thân thể nhuyễn xuống, lưng thôi cứng ngắc lên, ánh mắt cũng không cần mở lớn như vậy nữa, cũng không thèm để ý cái móng vuốt ấm áp vẫn còn ở trên lưng mình…

Sau đó, chậm rãi cùng với Dương Khúc bị tình tiết phim hấp dẫn.

Chốc lát nhíu mày lại chốc lát ngây ngô cười, vì cảnh ngộ bi thảm của nhân vật chính mà khổ sở, lại vì sự tỉnh lại của hắn mà cảm xúc mênh mông.

Bi thống của việc nước mất nhà tan so sánh với thương tổn của tình yêu càng muốn tàn nhẫn hơn, đồng bào cùng lực lượng quân nhân đoàn kết hi sinh làm cho lòng người càng thêm kiên cường, thế cho nên sau khi thắng tình yêu lại đến, làm cho người ta cảm thấy sinh mệnh càng thêm viên mãn…

Cho nên nói, văn nghệ, cũng là một dịch bệnh dễ lây lan.

Khi màn ảnh chiếu đến cảnh thiếu niên bán đậu hũ hôn cô gái hắn yêu thương bấy lâu giờ lại hoài thai đứa con của mình, Dương Khúc cũng là lặng lẽ trộm tiến đến khóe miệng Sở Văn Hạnh, trong bóng tối không biết là ai vươn đầu lưỡi ra trước…

Hai người lúc này còn chưa có phát hiện đôi tình lữ kia đã sớm rời đi, có lẽ là cảm thấy phim này chả có ý nghĩa gì, hoặc là nghĩ tới một chỗ thích hợp để tán tỉnh hơn.

Sở Văn Hạnh lý trí hồ đồ bị Dương Khúc trộm hôn, bởi vì ngay từ đầu đã ngồi theo tư thế cái eo bị ôm lấy, cho nên lúc Dương Khúc cúi đầu hôn xuống càng phi thường xảo quyệt, càng về sau liền biến thành bị người nửa đặt trên ghế đệm khẳng hôn, thẳng đến chính mình thở dốc cùng than nhẹ, muốn giãy lại phát hiện lại hoàn toàn mất hết sức lực.

Sau khi kết thúc màn hôn sau, trong bóng đêm, ánh mắt Dương Khúc lại thâm thúy như u đàm.

Hai người dựa vào nhau thật gần, gần đến cơ hồ không có khoảng cách, trầm mặc nhìn lẫn nhau….

Bộ phim kết thúc, đèn trong phòng đột ngột sáng lên——

“Dương bộ trưởng, hừng đông rồi!” Thanh âm xa lạ làm cho Sở Văn Hạnh hồn trở về xác, cậu đẩy Dương Khúc ra, nhảy dựng lên.

Dương Khúc cũng theo sát mà đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cái đầu lộ ra ở cái cửa nhỏ trong phòng chiếu phim, cười mắng: “Nhiều chuyện!”

Sở Văn Hạnh đỏ mặt muốn trốn, lại bị Dương Khúc túm lấy quần áo bắt trở về: “Chạy nhanh như vậy làm cái gì?” Sau đó như trước nắm tay đối phương hướng về phía cửa ra.

Phía sau đàn em đang làm công trong rạp chiếu phim không biết sống chết hướng bọn họ kêu to: “Dương huynh Dương tẩu đi thong thả, lần sau lại đến chơi a…”

Ra khỏi phòng chiếu phim, bên ngoài là một bầu trời bao la.

“Ban ngày đi xem phim, thật không thú vị…” Sở Văn Hạnh nhỏ giọng nói mưu đồ che dấu ngượng ngùng cùng xấu hổ: thế nhưng hồ hồ cho đăng đồ tử kia hôn! Hơn nữa đáng buồn chính là mình còn rất hưởng thụ! Rõ ràng ngay từ đầu đã tăng độ cảnh giác lên 200% rồi cơ mà!

Tuyệt đối là do văn nghệ gây ảnh hưởng, thứ độc dược tinh thần này đáng được vạn người phỉ nhổ!

Dương Khúc liếc mắt nhìn cái miệng không được tự nhiên của tình nhân, anh cúi sát xuống cái lỗ tai hồng hồng kia.

Dương Khúc nói: “Kia… Buổi tối đến đi.”

“Ai muốn cùng anh đến!” Sở Văn Hạnh nghiêng đầu sang chỗ khác trừng mắt Dương Khúc nhe răng nhếch miệng, rất giống một con chó nhỏ tánh khí táo bạo.

Dương Khúc nói: “Cậu a.”

Đương nhiên là cậu cùng đi với tôi rồi.

“…” Sở Văn Hạnh thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi, “Không chơi trò nghiền ngẫm từng chữ một với anh.”

Dương Khúc trêu tức nói: “Được, vậy chơi cắn lưỡi, tước môi đi.”

Sở Văn Hạnh vù vù tức giận, tránh thoát khỏi cái tay, bất đắc dĩ cánh tay nho nhỏ bị bàn tay to lớn của Dương Khúc bao vây lại, tựa như cái kén tằm, nhiễu chỉ nhu (tơ nhện). Cậu càng dùng sức, tôi càng dính vào….

“…Xem, hai người con trai kia đang nắm tay nha…” Người qua đường Giáp che miệng cùng bạn gái bên người nói.

Người qua đường Ất nói: “Không phải là GAY đi, thằng nhóc kia đang tức giận a, muốn giãy chạy trốn kia, mau nhìn đi…”

Người qua đường Giáp: “Thật đáng yêu nga…”

Người qua đường Bính: “Tiểu công cường thế như vậy, vừa thấy liền chắc chắn là phúc hắc rồi, làm sao mà thoát được a. Chậc chậc, càng ngày càng dựa vào gần hơn a, đứa nhỏ ngốc…”

Không nhìn thấy xung quanh đang ái muội khe khẽ nói nhỏ, Dương Khúc nhìn nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói với Sở Văn Hạnh: “Thời gian ăn cơm trưa qua rồi, chúng ta đi uống trà chiều đi.”

“Vì cái gì là chúng ta!” Sở Văn Hạnh nhéo nhéo nắm tay, “Anh muốn đi thì đi một mình đi.”

Dương Khúc nói: “Khó có được cái hẹn hò, làm sao chỉ có thể đi xem phim mà không ăn cơm a?”

Cái, cái gì? ! ! Hẹn hò! ? (=皿=)

Mắt Sở Văn Hạnh mở to như cái cồng chiêng.

Giống như biết cậu đang khiếp sợ cái gì, Dương Khúc nói: “Cùng nhau đi xem phim, nắm tay, hôn môi… Chẳng lẽ cậu còn muốn nói đây không phải là hẹn hò hay sao?”

Không, không phải như vậy! Anh lầm rồi! !

Sở Văn Hạnh nghẹn họng nhìn trân trối, đứa nhỏ đáng thương bị lối suy nghĩ vặn vẹo cường hành áp chế.

Cậu một chút cũng còn chưa có phát giác ra bản chất nguyên nhân kỳ thật căn bản là chưa có kết giao đã vô duyên vô cớ hẹn hò, đối tượng vẫn là cái đứa bạn học hồi tiểu học cậu vạn phần chán ghét!

Chỉ một lát sau phát mộng, người đã bị đưa tới quán trà Hongkong.

Vừa mới vào cửa đã có một cậu nhóc trẻ tuối tiến đến chào hỏi: “Yêu! Khách hiếm đến a! Hoan nghênh hoan nghênh! Dương Khúc, hôm nay lại như thế nào quán nhỏ của chúng ta lại được anh hoan nghênh ghé thăm vậy?”

Nam sinh kia tên là Hàn Tung Kiệt, là phó chủ tịch hội sinh viên thương học viện tại đại học khác của S thị.

Lại nói, Dương Khúc còn có một thân phận ít người biết nữa, đó là hội trưởng liên minh sinh viên S thị.

Danh hiệu này đối với toàn bộ sinh viên trong S thị là cực kỳ có địa vị.

Chẳng qua liên minh này không phải do chính phủ thành lập, giống như loại xã hội đen thiếu niên bất lương, chỉ là liên minh này của Dương Khúc, đối lập với bọn anh, là một hồng đoàn.

Nam sinh đắc chí hăng hái, giống ngư một con nghé mới sinh, tự tin quá độ, lại thanh xuân đường hoàng, tự nhận đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hàn Tung Kiệt cũng là một trong số đó, cùng một loại người, rất ít đối với người khác tỏ vẻ tin phục cùng tôn trọng.

Dương Khúc là một ngoại lệ.

Cậu không thể nói rõ là vì cái gì, cũng không thể biểu đạt ra lý do có thể xác minh được nguyên nhân.

Có một số người, đã chú định sẽ đứng ở đỉnh, vĩnh viễn bị giam chú, vĩnh viễn bị chiêm ngưỡng, đều có người phủ phục dưới chân, cúi đầu xưng thần….

Dương Khúc nói: “Sớm biết các cậu kết giao mở cửa tiệm, hôm nay đúng lúc có thời gian ghé thăm, thế nào, làm ăn tốt không?”

Hàn Tung Kiệt vỗ bả vai đối phương, nói: “Nhờ phúc của anh em, ít nhất cũng có ít lời, học phí sinh hoạt phí đều có thể tự chi trả, mỗi kỳ nghỉ lễ còn có thể kiếm được một khoảng tiền đi du lịch! Ha ha! Ngày mai còn muốn Dương hội trưởng anh đến F thị quảng cáo cho chúng ta, coi như vì tình cảm anh em đi.

Dương Khúc nói: “Đâu có, các cậu cần gì cứ mở miệng nói với tôi, tôi giúp được sẽ giúp.”

“Người anh em này là ai, giới thiệu chút a?” Hàn Tung Kiệt nãy giờ mới phát hiện ra Sở Văn Hạnh đang bị nắm trong tay Dương Khúc, ánh mắt thâm ý dừng tại trên tay hai người.

Sở Văn Hạnh bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, tầm mắt di chuyển sang hướng khác vẻ trấn định, trong lòng thầm chém chết Dương Khúc.

Dương Khúc lại không thèm để ý chút nào, ái muội nói: “Chị dâu cậu, Sở Văn Hạnh.”

Sở Văn Hạnh: (=皿=)!

“Yêu! Ngạc nhiên ha!” Hàn Tung Kiệt phấn khởi, cô nhóc thu ngân xinh đẹp cùng nhóm người bán hàng xung quanh cũng kích động, ánh mắt tặc lượng nhìn chằm chằm vào hai người.

Hàn Tung Kiệt lập tức thét to mấy anh em khác ở trong quán đi ra chào hỏi: “Thiệu Vinh, mau tới gặp Dương tẩu!”

Thiệu Vinh cũng là một thành viên trong liên minh, là bạn học của Hàn Tung Kiệt.

Nam sinh tên Thiệu Vinh nghe tiếng mà đến, trên tay còn nâng một khay đồ uống, cậu cao thấp đánh giá Sở Văn Hạnh một phen: “Trá~? Quả nhiên là Dương hội trưởng a, văn nhân thật khác người, chơi cũng mới mẻ hơn so với người thường!”

Sở Văn Hạnh nhất thời trừng mắt lạnh nhìn thẳng, đang muốn nói lời ác độc, lại nghe Dương Khúc không nhanh không chậm ném qua một câu: “Đừng cùng Mao tiểu tử kia chấp nhặt, bọn họ hay nói giỡn…” Nói xong còn nhéo nhéo ngón tay Sở Văn Hạnh trấn an, sau đó anh hướng Thiệu Vinh chọn mi mắng, “Người của tôi cũng dám khi dễ, không muốn sống chăng? Còn không kêu một tiếng anh Sở?”

Thiệu Vinh ngoan ngoãn cúi đầu: “Anh hai Sở, tiểu nhân không biết tốt xấu, ngài đại nhân đừng trách tiểu nhân!” Tuy là giải thích, ngữ khí lại nói năng ngọt xớt.

Mọi người lại là một trận cười vang, không khí rất náo nhiệt.

Nam sinh đùa vui mọi người vốn là không để ở trong lòng, Sở Văn Hạnh nếu là thật sự tức giận, sẽ có vẻ đàn bà tính trẻ con. Vì thế, cậu nhịn nhịn, trong lòng cố nén.