Biến Miêu Ký

Chương 29: Thời gian uống một tách cà phê



Nội thất thiết kế theo phong cách Châu Âu, bên tai còn phảng phất một vài giai điệu nhạc jazz lạ tai đến kỳ quái.

Đứng bên cạnh là nhân viên phục vụ người nước ngoài ngũ quan tuấn lãng, tóc nâu, mắt xanh, cậu nói một tràng không biết là tiếng Đức hay là tiếng Ý xong liền đặt xuống bàn hai tờ menu được thiết kế khéo léo tinh xảo, lui bước đứng ở một bên.



Mạc Nghiên Trạch đem một cái menu đến trước mặt Hà Nghiên Luật, ôn hòa cổ vũ: “Thích cái gì liền chọn đi.”

Hành vi cử chỉ của hắn, cùng ánh mắt và ngữ khí đều biểu hiện rõ ràng hắn là một người anh trai hoàn mỹ.

Hai mươi phút trước, người đàn ông này đã hỏi lại anh: “Anh trai đến thăm em trai của mình, có cái gì không đúng?”

Trả lời ba phải, ngữ điệu lại ái muội, ánh mắt còn mang hơi hướm sủng nịch.

Loại đàn ông chững chạc chín chắn có khí chất cùng phong độ như thế kia, không cần học qua trường lớp đào tạo nào, chỉ cần Mạc Nghiên Trạch muốn, đều có thể tự nhiên trưng ra.

Tự nhận mị lực của hắn không ai có thể ngăn cản, Mạc Nghiên Trạch dụ hống: “Thời gian là một ly cà phê, có thể nói chuyện chứ?”

Hà Nghiên Luật bị gã đàn ông trước mắt lúc nãy còn ương ngạnh nay nháy mắt lại trở nên ôn nhu khiến cho anh mơ mơ hồ hồ.

Anh có chút bối rối, cũng không biết xử lý người thiếu chút nữa đã đụng phải này, không những bối rối, cảm giác bất an mâu thuẫn cũng đã nhanh chóng loi ngoi trồi lên.

Anh cùng cha khác mẹ gì gì đó, nói không hiếu kỳ là gạt người.

Đáng ra anh phải hận đời, tức đến sùi bọt mép, dùng ngữ khí cực độ chán ghét hoặc biểu tình lạnh lùng bắt đối phương lăn đi.

——đối với khán giả thị chúng, tựa hồ phản ứng như thế mới là bình thường.

Nhưng mà, Hà Nghiên Luật thật sự rất ít khi tức giận, càng sẽ không có chuyện phát hỏa với người khác vô căn cứ. Nói anh tâm tính hướng nội nhát gan, không bằng nói anh cảm thấy tức giận với người không quen là việc vô cùng không đáng để làm.

Dựng cái bức tường lãnh đạm cao cao ngay phía trước sau đó liền có thể tự do tự tại sống trong thế giới của chính mình, lúc vui hay buồn, nhăn mày cười cợt, ấm lạnh đều tự mình mình biết.

Vốn tưởng chỉ cần nửa tiếng đồng hồ để uống cà phê mà thôi, mà gần Tinh Nguyệt Uyển cũng có quán cà phê, vì thế trù trừ do dự không biết có nên chấp nhận hay không, không nghĩ tới đang trong giai đoạn suy tư, anh đã bị Mạc Nghiên Trạch lôi lên xe, đảo mắt một cái liền tới cái quán đắt cắt cổ chưa bao giờ tới này.

Có thể mọi tác giả viết tiểu thuyết đều có một cái bệnh, gặp được việc không thể đoán trước, sẽ không thể tự chủ mà bị hấp dẫn về phía trước, từng bước từng bước hãm sâu, cố gắng nghiên cứu sự tình phát triển cùng kết cục…

Mấy cái hoa văn khảm nổi trên chất liệu giấy thượng hạng đúng là có khác a, xúc cảm cũng rất bất đồng.

Hà Nghiên Luật nhìn lướt qua, trừ bỏ giá cả cao ngất trời kia, thực đơn so với mấy chỗ khác cũng không có gì khác biệt.

Nhìn bốn phía chung quanh, các anh quý tộc công tử vung tiền như rác, mỹ nữ xinh đẹp khí chất tinh tế nho nhã, đồ sứ tinh xảo dọa người, người hầu chuyên chúc cúi đầu đợi mệnh… Đây là mánh lới để nâng giá cao cắt cổ sao?

Hà Nghiên Luật bỗng nhiên có chút hối hận bị người đàn ông tự xưng là “anh trai” lôi đến cái chỗ này.

Có cần phức tạp như vậy không?

Hà Nghiên Luật nói: “Tôi xem không hiểu.”

Phải trở về trước mười hai giờ, nếu không Tiểu Hắc sẽ lo lắng…

Anh bỗng nhiên nghĩ tới câu chuyện Cô bé Lọ Lem, nếu không rời đi trước mười hai giờ, ma pháp sẽ biến mất. Anh bật cười, “mười hai giờ” của anh là giữa trưa a, hẳn sẽ là không phát sinh cái loại sự tình này đi?

Tiểu Hắc của anh, sẽ luôn luôn ở trong nhà ngoan ngoãn chờ anh về phải không?

Nhiều nhất thì cũng chỉ là khó chịu ghé vào trên người anh làm nũng thôi.



Thời gian một ly cà phê, xác thực mà nói, không dài không ngắn, ngắn thì năm phút đồng hồ liền có thể chấm dứt, lại có thể lâu tới chính bạn cũng không rõ, bạn là đến uống cà phê hay là đang muốn kéo dài thời gian.

Mạc Nghiên Trạch nhìn em trai “mỹ nhân” của hắn, vẻ “lạnh lùng” trong truyền thuyết cùng người nào đó ở trước mắt hắn có vẻ cách nhau quá xa, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho anh ngay cả khi đang ở cùng hắn mà cũng có thể phân tâm, còn có thể không coi ai ra gì ngây ngô nở nụ cười?

Đến tột cùng, là cái gì đã đập nát vỏ bề ngoài đồn đãi bấy lâu của anh?

Ngày đó lúc bị Hà Nghiên Luật bỏ rơi ở ngoài cửa quán trà, Mạc Nghiên Trạch liền không thể tự khống chế bản thân mời thám tử tư điều tình cảnh của Hà Nghiên Luật  —— anh căn bản chưa có kết hôn, cũng không có kết giao với ai. Như vậy “con” mà anh nói, rốt cuộc là ai?

[… Có bệnh án đau dạ dày cùng tuột huyết áp, thích đồ ngọt, sức ăn nhỏ, không biết uống rượu…] trên đã có một ít thám tư tư cung cấp tư liệu vụn vặt, trong đám đó, Mạc Nghiên Trạch quan tâm nhất chính là, [tay viết nổi danh trên mạng “Chi Ngôn”]…

Nghe nói, mấy đứa tác giả đều là tinh thần có chút vấn đề, em của hắn sẽ không dính loại bệnh nhân cách phân liệt này đi?

Mạc Nghiên Trạch tay chống cằm, nhìn Hà Nghiên Luật còn đang ngẩn người trước mặt.

Hôm qua đã đem một số tiền lớn thỉnh một vị bác sĩ tâm lý già dặn kinh nghiệm, đem truyện của Chi Ngôn viết ra, yêu cầu đối phương dùng tốc độ nhanh nhất làm bảng phân tích kết quả.

Mạc Nghiên Trạch không phải là người kiên nhẫn, nhất là đối với người em trai có lực hấp dẫn kinh người này.

Mọi người đều sẽ bị vật xinh đẹp hấp dẫn, đều muốn bắt bọn nó làm vật sở hữu cho riêng mình. Đối mặt với người con trai khả ái tinh xảo như ngọc, trong thân thể còn có một nửa huyết thống giống với mình…

Nghĩ đến đây, Mạc Nghiên Trạch liền hưng phấn đến hận không thể lập tức đem đối phương nhốt tại “lồng sắt” đem giấu đi, chỉ có hắn mới có thể chạm tới, chỉ cho phép một mình hắn thưởng thức.

Vẫn không đáp lại câu nói “Xem không hiểu” của Hà Nghiên Luật, hắn đưa tay ngoắc nhân viên phục vụ, đối phương mỉm cười nghênh đón, lễ phép hỏi.

Mạc Nghiên Trạch chọn cà phê, vẫn như trước Hà Nghiên Luật nghe đều không hiểu một chữ, sau đó hắn đối Hà Nghiên Luật nói: “Anh thay em chọn, em sẽ thích.” (omo 0.0 thật bá đạo!)

Nụ cười của hắn thần bí mà lại sâu thâm thúy.

Hà Nghiên Luật lấy lại tinh thần, tiếp tục trưng gương mặt vô biểu tình, ngồi nghiêm chỉnh.

Nhân viên vừa rời đi, di động đặt trên bàn cà phê liền chợt lóe chợt lóe từng đợt chấn động, là của Mạc Nghiên Trạch. Hắn ở trước mặt Hà Nghiên Luật nghe điện thoại ——

[Mạc thiếu gia, bác sĩ tâm lý gọi điện thoại nói đã có phân tích bước đầu, ngài hiện tại có tiện nghe không?…]

“Ân.” Mạc Nghiên Trạch lên tiếng trả rời, tầm mắt vẫn không chuyển khỏi người Hà Nghiên Luật.

[Ông ta nói, sau khi đọc qua tiểu thuyết, cũng không nhận thấy Hà tiên sinh tinh thần có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu muốn rõ hơn thì cần nói chuyện trực tiếp với người thật mới có thể cho ra kết quả tốt hơn… Ông ấy đoán có lẽ Hà tiên sinh sống một mình đã rất lâu rồi cho nên tính tình có chút quái gở… Khát vọng tình thân, nhất là tình thương của cha, nội tâm mềm mại lại nhát gan, trong hiện thực rất ít cùng người ngoài lộ ra bản chất chân thật… Còn nói, cậu ta dễ dàng bị cảm động, phỏng chừng rất luyến tiếc những gì thuộc về quá khứ, hơn nữa nếu có người ở chung với cậu ta, cậu ta sẽ có thói quen ỷ lại vào người đó…] (ta phải đi gặp ông bác sĩ này mới được =.= nói cái gì liền trúng cái đó)

Ha hả, tính cách rất đáng yêu.

Mạc Nghiên Trạch nghe xong, cúp điện thoại, từ đầu tới đuôi, chỉ nói có ba chữ, mới đầu là “Ân cùng với cuối là một câu “Hảo”.

Hà Nghiên Luật dùng ngữ khí trần thuật để hỏi: “Anh bề bộn nhiều việc.”

Mạc Nghiên Trạch cười nói: “Không có.”

Hà Nghiên Luật hỏi: “Mấy giờ rồi? Tôi phải về trước mười hai giờ, có lời gì thì nhanh nói một chút.” Anh có chút lo lắng, một ly cà phê này, tựa hồ nhìn không thấy thời gian kết thúc a.

Mạc Nghiên Trạch liếc qua một chút, trên điện thoại di động đã hiện thị 11:56, hắn nói: “Mười một giờ rưỡi,” nhét điện thoại vào trong túi, hắn vừa cười hỏi, “Gấp như vậy sao? Trong nhà có người chờ?”

Mí mắt Hà Nghiên Luật bỗng dưng hạ xuống, không trả lời.

“Đề phòng anh? Vẫn là chán ghét anh?” Mạc Nghiên Trạch hỏi.

“Chán ghét?” Hà Nghiên Luật nói, “Chán ghét liền sẽ không theo anh tới nơi này.”

Mà đề phòng nhất định là có, đối với một người xa lạ tự xưng là anh cũng cha khác mẹ, thế nào lại không đi đề phòng.

“Thả lỏng một chút đi…Tiểu Luật.” Mạc Nghiên Trạch thấp giọng nói, một bên đưa tay vuốt tóc đối phương.

Mở miệng nói xong, không biết vì sao, lại làm cho Mạc Nghiên Trạch dâng lên một loại cảm giác —— thiếu niên trước mắt làm ra vẻ thâm trầm này tản mát ra một loại khát vọng như có như không muốn bị người khác chạm vào.

Ánh mắt biếng nhác, không đề phòng phối hợp với vẻ lạnh lùng, lại trung hòa tạo ra một lực hấp dẫn kinh người.

Hà Nghiên Luật tránh ngón tay của Mạc Nghiên Trạch. Ánh mắt của anh không có gợn sóng, động tác tránh né này, không phải cố ý, chỉ là bản năng.

Trên thực tế, trong lòng anh có chút khó chịu, cái biệt danh “Tiểu Luật” này, không phải để người không quen kêu lên a.

Không có thói quen bị người lần đầu tiên gặp đối đãi thân thiết như vậy, không có thói quen chính mình không hề chuẩn bị gì lại bị đối phương bỗng nhiên áp sát.

Nhưng mà, khó hiểu nhất cũng chính là cái người xưng là “anh trai” này, đáy lòng lại không thể kháng cự. Bởi vì là người thân, cho nên thật đáng buồn mà chờ mong, mừng thầm…

Anh hơi hơi lấy tay túm cái nệm ngồi, không được tự nhiên dằn xuống đáy lòng lên men.

Mạc Nghiên Trạch thân sĩ cười, thu hồi ngón tay.

Động tác tránh hắn vẫn chưa có chọc giận hắn, cũng không khiến cho song phương xấu hổ.

Nhưng mà, ánh mắt của hắn lại thay đổi, giống như ánh mắt chim ưng, nhìn Hà Nghiên Luật.

Cho dù là động tác rất nhỏ, cũng đều thu hết vào đáy mắt.

——  Đúng vậy, băng sơn chỉ là biểu hiện giả dối của anh, chỉ là mặt nạ mà thôi!

Đối với kinh nghiệm nông cạn của sinh viên mà nói, bản năng phản ứng của Hà Nghiên Luật cũng đủ để lừa dối người khác. Đây chính là nguyên nhân khiến anh bị người khác cảm thấy khó gần.

Nhưng mà, sự thật lại không thể thoát khỏi mắt Mạc Nghiên Trạch.

Cái gì là ám tống thu ba (liếc mắt đưa tình), cái gì là dục cự hoàn nghênh (chào đón nồng nhiệt), cái gì là biệt hữu cư tâm (không có động cơ), cái gì là biến tương câu dẫn (câu dẫn nhau). Không cần suy tư nhiều, chỉ một câu, hoặc một động tác, hắn đều có thể phân tích ra.

Phản ứng này của Hà Nghiên Luật, nguyên nhân không phải là do hắn——

Sự cô đơn càng ngày càng lớn dần, sẽ làm cho tính cách một người hướng về hai cực phân hóa, một loại là cô lập, đoạn tuyệt nhân thế, độc hưởng hạnh phúc làm một con ếch ngồi đáy giếng; một loại khác, là ra vẻ tiểu sửu, lấy lòng mọi người, cố gắng trốn tránh cảnh tịch liêu.

Tiền giả nhạ liên, hậu giả khả bi. (Đời trước gây họa, đời sau chịu khổ)

Hà Nghiên Luật nội tâm nhát gan, làm cho anh sợ hãi tiếp cận với người ngoài, vì lúc trước đã bị thương tổn, nên bản năng càng né tránh.

Không phải không chiếm được, mà là anh không cần.

Không có kỳ vọng, sẽ không có thất lạc.

Như vậy là tốt rồi, như vậy sẽ vĩnh viễn tường an vô sự.



Nhân viên bưng khay đến, một cái dĩa màu be tinh xảo đặt trước mặt Hà Nghiên Luật, trên dĩa là bánh ngọt xốp màu cà phê, bên cạnh còn có muỗng vàng làm phụ kiện, hình ảnh tổng thể làm cho dĩa thức ăn này nhìn qua giống như hàng mỹ nghệ cực phẩm.

Mạc Nghiên Trạch giải thích: “Là bánh Tiramisu Ý chính thống, toàn S thị chỉ có quán cà phê này mới có, thử xem xem.”

Hà Nghiên Luật ngốc ngốc nhìn bánh ngọt trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt.

Thứ khác đều không sao cả, nhưng cái này là điểm tâm chocolate ngọt nha, anh không có sức chống cự.

Vì thế, đĩa bánh Tiramisu này, 100% thành công gợi lên cảm giác đói bụng của Hà Nghiên Luật, hoàn toàn dập nát vẻ mặt lạnh nhạt ngụy trang của anh.

Lúc trước ở trường học nhìn thấy các bạn gái xinh xắn ăn điểm tâm tinh xảo xinh đẹp, anh luôn nhịn không được mà liếc trộm vài lần. Lúc còn lại một mình, liền tìm đến cửa hàng bán bánh ngọt, mua thứ giống như đúc đem về nhà ăn.

Không biết có phải là anh che dấu quá tốt hay là lực chú ý người của anh quá trì độn, thế nhưng lại không có bị phát hiện ra tính cách “đáng yêu” đó. Mà hiện tại, chỉ có Diệp Dịch Hành mới biết được, Hà Nghiên Luật của cậu là cỡ nào ngốc cỡ nào nghếch. Một phần điểm tâm, cũng có thể làm cho anh hân hoan tung tăng.

Mà sau khi Hà Nghiên Luật ở cùng với mèo đen, không nhận thức biến hóa của bản thân, anh càng bất tri bất giác sẽ lộ ra tính cách thật của chính mình.

Hiện tại, Hà Nghiên Luật đã bị viên đạn bọc đường mê hoặc dưới đáy lòng bắt đầu tìm cớ thay Mạc Nghiên Trạch nói lời tốt đẹp——

[“Anh trai” nói không chừng là một người ôn nhu.]

[Nhìn qua ở chung với anh ta cũng rất tốt.]



Có thể thấy được dục vọng con người chính là nhược điểm có thể đem ra uy hiếp, mặc kệ là sắc – dục, vẫn là muốn ăn.

Nâng lên cái tay vốn đang bấu lấy cái nệm, Hà Nghiên Luật cầm lấy muỗng, cẩn thận múc lấy miếng bánh Tiramisu ngửi một chút, đưa vào miệng—— cái bánh ngọt giống kem ly này, hảo nhuyễn! Còn có một mùi rất thơm… Ngô, mùi rượu sao?

Anh thỏa mãn mị hí mắt, vị thật ngon.

Mạc Nghiên Trạch lại một lần nữa đưa tay khẽ chạm vào tóc Hà Nghiên Luật, lúc này, đối phương không có né tránh.

Giống như mấy con vật nhỏ. Ai cho đồ ăn, anh liền không thèm phòng bị với người đó.

“Không tò mò về anh sao?” Mạc Nghiên Trạch hỏi.

Hà Nghiên Luật liếm liếm môi, nói: “Tò mò a.”

[Không chỉ cùng một ả đàn bà ăn nằm], kia ít nhất cũng đã có hai người rồi đi?

Anh trai trước mắt này, rốt cuộc là do người cha vô trách nhiệm kia tạo ra sao, vậy mấy đứa con của mấy người đàn bà khác đâu?

——  Bất quá loại vấn đề này, vẫn là không cần giáp mặt hỏi thẳng thì tốt rồi, anh không thèm để ý, không có nghĩa là đối phương cũng không thèm để ý.

Hà Nghiên Luật miên man suy nghĩ, ngốc hồ hồ sinh ra cảm giác thương tiếc đối với đối phương.

Còn có, hắn lớn hơn anh bao nhiêu? Ở chỗ nào? Như thế nào lớn lên? …

Người nào đó bị Tiramisu mua chuộc nháy mắt biến thành Bảo Bảo tò mò.

“Muốn hỏi cái gì liền hỏi.” Giống như nhìn thấy nội tâm Hà Nghiên Luật, Mạc Nghiên Trạch ôn hòa dẫn dụ.

“Anh tên là gì?” Hà Nghiên Luật thật cẩn thận hỏi, một bên lại dùng muỗng múc một miếng bánh Tiramisu lên ăn.

“Mạc Nghiên Trạch.”

Tên lót cũng là chữ “Nghiên” kia sao? Là ai đặt vậy? Trùng hợp?

Thoáng nghi hoặc một giây, anh tiếp tục hỏi: “Anh làm sao lại tìm được tôi?”

“Tìm một người đối anh mà nói không khó.”

Hà Nghiên Luật liếm muỗng, “anh trai” còn là người thần thông thông quản đại: “Anh làm sao biết tôi?”

Mạc Nghiên Trạch bị Hà Nghiên Luật hỏi không có cái nào liên quan khiến hắn có chút quẫn trí, em trai hắn đầu óc rốt cuộc là do cái gì cấu tạo, vì cái gì không hỏi trọng điểm? Toàn là nói không đúng vấn đề.

“Trừ ông ta ra, có ai có thể cung cấp loại tin tức này?” Hắn chọn mi hỏi lại.

“A, anh gặp ông ấy rồi sao? !” Hà Nghiên Luật giống như đối chuyện này thực phi thường kinh ngạc, chính mình không chỉ chưa thấy qua, thậm chí tên cha của anh là gì đều không biết lấy một chút.

Mạc Nghiên Trạch khóe miệng vừa kéo, rốt cục tìm được vấn đề rồi!

Biết Hà Nghiên Luật thoát tuyến, lại không nghĩ rằng, có người lại thoát tuyến đến cái dạng này!

——  Hà Nghiên Luật cho là hắn giống anh đi?

Ha hả, đứa ngốc này. Bất quá, đâm lao thì phải theo lao.

Mạc Nghiên Trạch giễu cợt: “Em không hận ông ta sao?”

Hà Nghiên Luật lắc đầu: “Căn bản còn chưa có gặp qua, như thế nào hận?”

Chẳng quan tâm không quan tâm, chưa bao giờ từng để ý, tại sao phải hận?

“Cha” cũng không có nằm trong vùng cấm của anh, nếu như nói nhất định phải có một chút quan hệ, có thể do anh chưa bao giờ có được tình thân cùng gia đình ấm áp cho nên có chút ảo tưởng chờ mong.

Nhưng phân tích một chút, nếu một người từ nhỏ đã thiếu một cánh tay, như vậy người đó sẽ hận cánh tay bị thiếu đó sao? Người đó sẽ trách cứ cánh tay kia vô trách nhiệm sao?

Anh cùng lắm sẽ giống như người bị thiếu cánh tay này, âm thầm thương cho chính mình không trọn vẹn, chỉ thế thôi.

Không ai từ nhỏ có thể có tất cả. Sức khỏe cùng mái ấm gia đình, chỉ với cái này, bạn đã phải cảm tạ trời đất rồi.

“… Vì cái gì?” Vì cái gì cậu có thể trở nên như thế?

Hà Nghiên Luật không nhìn biểu tình nghi hoặc của Mạc Nghiên Trạch. Hận? Anh không có dư thời gian dành cho loại cảm xúc này, còn không bằng đem thời gian này viết tiểu thuyết, hoặc là xem một quyển sách hay còn có ý nghĩa hơn.

[Căn bản còn chưa có gặp qua, như thế nào hận?]

Đúng vậy. Đây là chuyện của thế hệ trước, thế hệ sau không nên dính dáng ân oán nhau làm gì.

Chính là Mạc Nghiên Trạch đã quá coi thường thiếu niên chưa bao giờ được hưởng qua thân tình này, còn cho là hắn sẽ nhìn thấy cảnh đối phương tức giận kêu gào, yêu cầu bồi thường, tranh thủ gì gì đó…

Nhân loại đều là như vậy không phải sao? Bởi vì một chút dục vọng, sẽ trở nên xấu xí, chỉ cần bắt được điểm này, liền có thể lợi dụng.

Nhưng mà, khi Hà Nghiên Luật nói chuyện, ngữ khí nghiêm túc cùng ánh mắt sạch sẽ, tại trong ánh mắt đó, Mạc Nghiên Trạch đã bị chí khí đối phương vây quanh, hắn nhìn phía sau lưng anh lông vũ trắng muốt tung bay, còn tỏa ra một tầng quang mang. Mà chính mình trừ bỏ sững sờ ra, hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào.

Kinh ngạc nhìn người trước mắt này —— cùng với những người hắn từng gặp qua, đều không giống nhau.

Hắn đối với anh, càng phát ra hứng thú .