Biển Khóc

Chương 9: Sự quan tâm và viên thuốc mới



- Zin ơi! Cậu có nhàkhông?

Liz vừa bước vào đãchạy khắp nhà tìm hắn, dường như có chuyện gì rất quan trọng nhưng là chuyệnvui chứ không phải chuyện buồn, vì nhìn mặt Liz có vẻ rất hớn hở.

Em nghe tiếng cậu nêntừ trong phòng chạy ra, vẻ mặt hớn hở không kém:

- Anh Liz! Anh đến đâytìm thiếu gia hả?

- Ừhm! Có Zin ở nhàkhông em? - Liz nhìn em cười rồi hỏi.

Em cười nhìn lại cậu,chỉ có ở gần Liz em mới có thể cười được thôi chứ nếu có mặt hắn thì em khôngdám.

- Dạ không! Thiếu giađưa tiểu thư đi chơi rồi! - Khi nói ra câu đó, giọng em hơi chùng xuống và ánhmắt cũng lộ rõ tia buồn bã.

Nhưng dường như Lizkhông phát hiện ra điều bất thường nơi em nên cậu nói tiếp:

- Vậy khi nào Zin về,em nói cậu ấy qua nhà anh gấp nha!

Em nhìn Liz rồi nhẹ gậtđầu thay cho câu trả lời. Liz thoáng thấy sắc mặt nhợt nhạt và đôi mắt đen sìnhư con gấu Panda của em, cậu lo lắng hỏi:

- Sao sắc mặt em táithế? Bộ em bệnh hả? - Liz nói rồi đưa tay sờ lên trán em, sau đó săm soi mặt emcho thật kĩ rồi cậu kết luận. - Không phảibệnh! Là do em thức khuya quá phải không?

Em không nói gì hết màchỉ cười trừ nhìn cậu, quả thật là bác sĩ tương lai có khác chỉ mới nhìn thôimà đã biết em bị gì rồi. Em phải thừa nhận rằng Liz ngoài vẻ đẹp trai ra, lạicòn tài giỏi và tốt bụng nữa. Từ nhỏ đến giờ chỉ có mỗi Liz là quan tâm và lolắng cho em thôi. Cậu hệt như một người anh trai của em vậy, những lúc em bịsốt là cậu liền mời bác sĩ đến khám cho em trước những ánh nhìn tóe lửa của bọnngười Emi. Cậu đã không quản khó nhọc mà lo cho em, thậm chí nhiều lúc cậu còncãi nhau với hắn vì em nữa. Em không biết phải đền đáp công ơn của cậu như thếnào cho đủ nữa.

- Dạ! Chắc là do lạ chỗnên em ngủ không được, ở vài hôm là sẽ quen thôi mà! Anh không cần phải lo choem.

Nở một nụ cười hiền đểcậu yên tâm, em không muốn nói cho cậu biết về giấc mơ đó vì em không muốn cậuphải bận tâm về em thêm nữa. Cậu đã vì em mà làm quá nhiều chuyện rồi và emcũng không muốn người ta nghĩ rằng mình lợi dụng lòng tốt của cậu.

- Ngốc! Anh không locho em thì lo cho ai?

Liz cốc nhẹ vào giữatrán em một cái thể hiện sự yêu mến. Cậu rất thương em nhưng là thương theokiểu người anh trai thương yêu người em gái chứ không phải thương theo kiểutình yêu. Từ nhỏ cậu đã mong có được một đứa em gái để cậu thương yêu, chiềuchuộng nhưng ba mẹ cậu lại không đáp ứng được yêu cầu đó. Nhưng từ khi em đến,cậu đã bắt đầu coi em là đứa em gái của mình, bằng chứng là cậu rất quan tâmem, lo lắng cho em từng li từng tí và cũng từlúc có em, cuộc sống của cậu đã trở nên hồng hơn, không còn đen đủi như trướcnữa. Nói chung, em là niềm vui lớn nhất của cậu.

- Anh này! - Em lấy tayxoa xoa trán, vờ đau nhưng rồi sau đó em lại cười, em biết là cậu rất thương emnhư em đã từng thương cậu vậy - À quên nữa, anh muốn uống gì để em lấy cho?

- Thôi khỏi! Bây giờanh có việc phải về rồi, em nhớ những gì anh dặn nha!

- Dạ!

Liz tạm biệt em rồi vộivã ra về, em tiễn cậu ra cửa rồi đi về phòng mình.

Nói về vẻ đẹp thì Lizkhông bằng hắn nhưng nói về sự tốt bụng thì hắn không bằng Liz. Bằng chứng làLiz chưa bao giờ làm hại em hết, còn hắn thì cứ vài ngày lại nghĩ ra những tròchơi quái gở rồi bắt em chơi, nhưng chẳng có trò chơi nào mà em trải qua đều cóthể trở về với tâm trạng bình thường cả. Mỗi lần như vậy, em chỉ có một cảmgiác duy nhất về hắn và trò chơi của hắn là sợ, sợ và sợ.



Suốt buổi đi chơi đó,hắn không mở miệng nói một lời nào cả. Hắn cảm thấy khó chịu khi bị những ánhmắt dòm ngó của những người trong khu vui chơi, còn Jane thì cứ làm ra vẻ thânthiết bằng cách ôm cánh tay và tựa đầu vào vai hắn. Jane cảm thấy rất tự hào vìcó một người yêu đẹp trai như hắn, thử nhìn những cô gái cùng lứa kia mà xem,dù đã có bạn trai đi kè kè bên cạnh mà vẫn còn trơ tráo nhìn hắn. Mỗi khi đilướt qua những cô gái đó, Jane đều nhếch môi một cái đầy tự đắc.

Hắn thật sai lầm khiđồng ý đi chơi với Jane và hắn cũng không hiểu tại sao cô lại đòi đi đến khuvui chơi này, lại còn rủ hắn chơi đủ trò của con nít nữa chứ. Thật bực mình!

Jane rủ hắn đến đâychơi là muốn tỏ ra thật trẻ con trước mặt hắn, để cho hắn cảm thấy cô dễthương, đáng yêu mà mở lòng đón nhận cô. Nhưng có lẽ cô đã lầm, vì cô càng làmra vẻ trẻ con thì càng làm cho hắn ghét thêm mà thôi.

Hắn đi chơi với cô cũngchỉ vì muốn tránh mặt em - một người có vẻ mặt ngây thơ và trẻ con nhưng cũnghết sức giả tạo, theo hắn là vậy. Nhưng hắn không ngờ là Jane lại làm vẻ mặtđó, như thế chẳng phải là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay sao?

Nhiều lúc hắn muốn bỏvề ngay lập tức nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của Jane thì hắn lại không nỡ, và hắnđã cố chịu đựng trong suốt buổi đi chơi đó để không làm cô cụt hứng mặc dù hắnchẳng thấy vui là mấy.

Chiều khoảng năm giờ,hắn chở Jane đi hóng mát và tham quan khắp thủ đô Washington. Phải nói là ở đây có nhiều cảnhrất đẹp, lại còn có những công trình kiến trúc lớn hoành tráng nữa. Đi hết nơi này đến nơi khác, cuối cùng khi khôngcòn nghĩ ra chỗ nào để đi nữa thì hắn chở cô về nhà.



- Thiếu gia! Ngài đichơi có mệt không ạ?

Em có nhã ý quan tâmhắn nhưng hắn lại chẳng đoái hoài gì tới em, thậm chí còn không thèm nhìn emlấy một cái. Hắn cứ thế mà bước vào nhà, suốt ngày đi chơi với một người nhưJane đương nhiên là mệt rồi , có vậy mà cũng hỏi. Thật đáng ghét!

Em có hơi buồn khi hắnlạnh nhạt với mình nhưng sau đó em cười tự an ủi mình rồi chạy theo hắn, nói vềchuyện lúc sáng Liz dặn em:

- Sáng nay anh Liz cóđến tìm ngài nhưng không gặp, anh ấy bảo khi ngài về hãy đến nhà anh ấy có việcgấp.

Em cố cười thật tươitrước mặt hắn nhưng hắn không quan tâm, vừa nghe em nói xong là hắn đã lập tứcđi ngay mà không kịp thay đồ. Em giơ bàn tay lên không trung định gọi hắn nhưnghắn đã đi mất. Em hạ tay rồi cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn xo đi đến ghế sofa ngồithu lu ở đó. Em phải làm gì để hắn chú ý đến em đây? Có lẽ tình yêu của em đãđến quá sớm nên em không thể nào kiềm chế được. Dù lúc trước hắn đã đối xử rấttàn nhẫn với em nhưng em không bao giờ ghét hắn. Bây giờ, em đã yêu hắn và emcũng không biết tại sao mình lại yêu hắn? Em chỉ nghĩ đơn giản một điều là tìnhyêu thì không có lý do.



- Sao? Hồi sáng cậu đếntìm mình có gì không?

Hắn vừa đến nhà Liz đãđi thẳng vào phòng chế tạo của cậu ngay vì hắn biết vào giờ này cậu lúc nàocũng ở trong đó và đúng như vậy.

Liz đứng trước bàn thínghiệm hóa học để xem xét tình hình tiến triển của các loại thuốc, thấy hắn đếncậu vội vã cầm theo một cái lọ thủy tinh nhỏ có một viên thuốc duy nhất trongđó rồi dời khỏi bàn đi đến ghế ngồi.

Sau khi cả hai yên vịtrên ghế, Liz mới đặt lọ thuốc lên bàn rồi từ tốn nói:

- Mình mới chế tạo ramột loại thuốc có tên là Ensima, và loại thuốc này chỉ dành cho những người bịnhốt vào phòng tối với mục đích là làm cho họ sợ mà thôi. Con Franky nó sẽkhông dám đụng đến người đã uống viên thuốc này đâu.

Liz vừa dứt lời thì hắncầm lo thủy tinh lên, mở nắp đổ viên thuốc có màu đỏ ra tay rồi đưa lên xemxét. Nhìn một lúc, hắn nhíu mày hỏi:

- Cậu có thể giải thíchrõ hơn được không?

Liz nhìn hắn lắc đầu,thường ngày hắn thông minh lắm mà, sao hôm nay lại chậm tiêu quá vậy?

- Là như vầy, nếu nhưcậu muốn cho ai đó vào phòng tối với mục đích là chỉ muốn dọa cho người đó sợthôi thì cậu hãy cho người đó uống thuốc này. Thuốc sẽ phát huy tác dụng saunăm phút khi uống và hết tác dụng trong vòng ba mươi phút đổ lại. Và sau khithuốc ngấm, trên người của người đó sẽ tỏa ra một mùi hương Lavender, mùi này đối với con người thì rất thơm vàdễ chịu nhưng đối với con Franky thì cực kì ghét. Vì vậy mà con Franky sẽ khôngdám đụng đến người đó.

- Ừm! Mình hiểu rồi! Màđã có ai thử nó chưa? - Hắn gật đầu rồi hỏi.

- Chưa! Mình chỉ mớihoàn thành nó sáng nay thôi và mình cũng chưa biết nó có hoàn toàn đúng với vớinhững công dụng mà mình đã làm ra không nữa.

- Cậu yên tâm! Mình sẽthử giùm cậu!

Hắn nói xong rồi đứngdậy bỏ đi, không quên cầm theo lọ thuốc. Liz không hiểu ý hắn là gì nhưng dườngnhư cậu thấy trong mắt hắn có cái gì đó nham hiểm khi hắn nói ra câu đó. Độtnhiên trong lòng cậu lại dấy lên một cảm giác bất an nhưng cậu mong rằng chỉ làdo mình nhạy cảm quá thôi chứ không phải chuyện gì đáng sợ lắm.

Cậu hy vọng hắn sẽ thayđổi mà sống tốt hơn, không tàn ác và bạo ngược như xưa nữa. Chỉ nghĩ đến nhữnggì hắn đã đối xử với em khi xưa thôi là cậu đã thấy không an tâm khi để em ởgần hắn rồi, nhưng cậu lại không làm được gì vì em là người mà hắn đã đưa vàonên cậu không có quyền ngăn cản hắn làm những điều mà hắn thích. Trong việcnày, cậu hoàn toàn bất lực.

Cậu thở dài rồi đứnglên trở về bàn thí nghiệm, trong lòng đang mang một nỗi lo lắng không yên. Liệuđó có là sai khi cậu đưa viên thuốc cho hắn?

- Không! Không! Đừnggiết ba mẹ tôi! Đừng giết ba mẹ tôi!

Tiếng van nài thảmthiết của em trong cơn mơ. Đây đã là lần thứ hai giấc mơ khủng khiếp đó tiếpdiễn. Tại sao? Tại sao nó lại không chịu buông tha cho em chứ? Em có làm gì saiđâu sao lại phải chịu nhiều áp lực như thế này?

Đoàng!

- Không!

Em hoảng hốt bật dậysau tiếng súng vang vọng trong mơ. Dù máy điều hòa đã bật lớn nhưng trán em vẫnnhễ nhại mồ hôi. Em lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi nóng ẩm đó rồi bước vàonhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Cũng như hôm qua, đêm nay em sẽ không ngủ, emthà chịu cực về thể xác còn hơn bị hành hạ về tinh thần. Em không biết tại saonhưng từ lúc về nhà Zin ở đến giờ, giấc mơ đó cứ liên tục làm phiền em. Phảichăng nó có điềm báo gì muốn cho em biết hay nó muốn làm cho em ăn không ngonngủ không yên đây?

Hứng từng đợt nước mátlạnh hất vào mặt, em lấy tay vỗ vỗ vào hai má cho tỉnh ngủ. Xong xuôi, em lấykhăn lau mặt rồi đi ra. Lấy áo khoác mặc vào rồi trèo lên giường, em bật ti vilên xem. Bây giờ chỉ mới ba, bốn giờ sáng thôi nên truyền hình rất ít kênh cóchương trình phát sóng nhưng chẳng có chương trình nào hay để xem cả. Em bậtqua, bật lại, bật tới, bật lui rồi cuối cùng em bấm nút màu đỏ tắt ti vi.

Em đảo mắt nhìn quanh cănphòng, căn phòng rộng lớn như thế này mà chỉ có một người ở liệu có quá dư thừavà lạnh lẽo không?

Ngồi bó gối dựa lưngvào thành giường, em đưa ánh mắt vô hồn của mình nhìn vào khoảng không vô định.Ngay lúc này, tự dưng em lại muốn gặp hắn, vì chỉ cần nhìn hắn thôi là mọi buồnphiền của em điều tan biến hết. Có thể nói, hắn là liều thuốc cho tinh thần củaem.

Em rất muốn một ngàynào đó, hắn sẽ nhận ra tình cảm của em mà đáp trả. Nhưng có một điều em quên làhắn đã có Jane - người vợ tương lai của hắn rồi. Nếu em xen vào thì chẳng phảiem đã vô tình trở thành kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta haysao? Mà chắc gì em đã có cơ hội để chen chân vào mà gọi là kẻ thứ ba?

Đang ngồi suy nghĩ vẩnvơ thì em nghe đâu đó vang lên một giai điệu bài hát du dương và nhẹ nhàng. Emkhông biết tên bài hát đó vì nghe nó lạ và em chưa từng nghe qua bao giờ. Embước xuống giường và đi loanh quanh khắp phòng để tìm xem bài hát đó được phátra từ đâu. Tìm một hồi, em đi tới vách tường và áp tai vào đó, thì ra giai điệubài hát đó được phát ra từ phòng hắn. Tiếng của phím đàn lần lượt vang lên tạora một âm thanh nhẹ nhàng và sâu lắng. Em hơi nhíu mày, không hiểu vì sao giữađêm khuya thế này mà hắn lại ngồi đánh đàn. Em đứng thẳng người dậy rồi bước đithẳng ra ngoài.

Đứng trước cửa phònghắn, em cố áp tai vào đó để nghe ngóng. Từng giai điệu được hắn đánh một cáchchậm rãi và nhẹ nhàng, nghe rất êm tai. Em bị cuốn hút theo bài hát đó lúc nàokhông hay.

Đó là bài Love paradiseđược hắn đánh từ đàn piano, chỉ có giai điệu thôi chứ không có lời bài hát.Dường như nó được đánh lên bởi tâm trạng hiện giờ của hắn. Em không biết ýnghĩa cũng như tên bài hát đó là gì nhưng nghe thì có vẻ rất hay và tình cảm.Em không ngờ là hắn lại có tài đánh đàn hay đến vậy.

Love paradise là mộtbài hát mà mẹ hắn yêu thích, hắn biết điều đó khi nghe cha hắn nói lúc ông ngồiđánh bài này. Vì thế mà hắn đã đi học cho bằng được để đánh khi nào hắn cảmthấy nhớ mẹ và ngay lúc này đây, hắn thực sự cảm thấy nhớ bà.

Hắn biết mẹ hắn yêuthích bài hát này vì bà đã xem tình yêu của mình đối với cha hắn là thiênđường. Một thiên đường tình yêu mà bà đã cất công tạo nên nhưng chỉ bằng mộtcái bóp cò của cha hắn đã làm cái thiên đường kia sụp đổ. Thiên đường tình yêungày nào vẫn còn tươi mới lúc bà còn sống nhưng khi bà ra đi thiên đường tìnhyêu bây giờ chỉ còn là thiên đường chết mà thôi.

Khi hắn ngồi đánh bàinày là lúc hắn đang nhớ bà và khóe mắt hắn cảm thấy cay cay khi nghĩ về bà.Tình mẫu tử quả là thiêng liêng cao cả, không có người nào là không thươngngười đã dứt ruột sinh ra mình. Nếu như mẹ hắn không chết thì có lẽ tính tìnhcủa hắn đã khác. Mẹ hắn là một người phụ nữ hiền thục, nếu như để bà nuôi dạyhắn thì chắc hẳn bây giờ hắn đã trở thành một con người tốt chứ không như chahắn, luôn dạy cho hắn những điều xấu xa và tàn độc. Vì vậy mà tính hắn bây giờcũng giống như cha hắn: tàn độc và nhẫn tâm. Minh chứng cho tính cách của hắnqua những việc hắn đã gây ra cho em. Để tạo niềm vui cho mình chỉ có một cáchduy nhất là lấy nỗi đau của người khác. Nếu như em đau thì đó là lúc hắn mớithực sự cảm thấy vui, vui theo kiểu của một con quỷ khát máu vô nhân tính.Nhưng em không thể trách hắn được, vì nếu như ngày đó em không đứng trước cổngnhà hắn và không gọi hắn bằng ngài thì có lẽ mọi chuyện bây giờ đã khác. Đừngtrách ai khi mà chính em mới là người tự chuốc họa vào thân.

Cạch!

Tiếng đàn ngưng và cánhcửa đột ngột mở ra làm em giật nảy mình, nhưng cũng may là em chưa ngã vàophòng hắn. Em luống cuống không biết làm gì khi thấy hắn xuất hiện. Hắn trừngmắt nhìn em đang khúm núm trước mặt rồi hắng giọng hỏi:

- Cô làm gì ở đây vậy?Bộ tính âm mưu chuyện gì à?

- Ơ… dạ không! Dạ khôngcó! - Em vội vàng xua tay, vẻ mặt nhăn nhó trông đến tội. - Xin lỗi ngài! Tôikhông có cố ý nghe lén đâu, mong ngài đừng giận!

Em nắm chặt hai tay lạivới nhau và cúi đầu xuống. Em nghĩ là hắn sẽ nổi giận và mắng em một trận tơitả vì em dám đứng trước cửa phòng hắn nghe trộm. Chắc hắn sẽ không tha cho emđâu.

Hắn đứng khoanh tay dựalưng vào tường, nhìn em một lúc rồi cất giọng nói:

- Về phòng ngủ đi!

Câu nói của hắn tuy nhẹnhàng nhưng mang lại tính chất ra lệnh. Đây có lẽ là một cơ hội tốt để em chuồnđi, em gật đầu rồi “lượn” nhanh về phòng mình. Cũng may là hắn không nổi giận,nếu không chắc em hết đường sống mất.

Sau khi chắc mình đãtrở về phòng an toàn, em mới thở phào nhẹ nhõm. Câu nói của hắn lúc nãy có phảilà đang quan tâm đến em không? Dù là gì đi nữa thì em cũng cảm thấy rất vui,vừa được gặp hắn lại vừa được hắn quan tâm. Em thực sự rất vui!

“Làm sao tôi có thểgiận cô được khi ngày mai tôi có chuyện muốn nhờ cô? Không chừng đến lúc ấy cômới chính là người nên giận tôi.”

Hắn nhếch môi cười lạnhrồi quay bước vào phòng. Chắc chắn ngày mai sẽ có trò vui để xem.



Sáu giờ sáng.

Em vừa bước ra khỏiphòng đã thấy hắn ngồi ở ngoài phòng khách, tay đang di di con chuột trên mànhình laptop. Trên bàn ngoài một tô cơm đầy ắp thức ăn ra thì còn có một ly nướcvà một lọ thủy tinh nhỏ. Nhưng điều làm em ngạc nhiên là người đứng bên cạnhhắn là người mà đã lâu rồi em không gặp và mỗi khi gặp người này là y như rằngsẽ có chuyện xảy ra với em. Người đó không ai khác là Luck.

Em không hiểu tại saohôm nay hắn lại ăn cơm ở đây mà không phải dưới bếp. Hơn nữa, hắn thường ăn cơmbằng chén chứ có bao giờ ăn bằng tô đâu. Dường như em cảm thấy có điều gì bấtthường trong căn nhà này nên em chần chừ không dám đến chào hắn buổi sáng. Dodự một lúc, em tự nhủ với bản thân mình là không có chuyện gì đâu, mọi chuyệnvẫn bình thường thôi mà.

Em thở hắt ra một cáirồi mạnh dạn bước đến chỗ hắn, em e dè nhìn Luck rồi cúi đầu chào hắn:

- Thiếu gia! Chào buổisáng!

Hắn không ngước nhìn emvà cũng không thèm trả lời em lấy một tiếng. Một tay di chuyển con chuột, cònmột tay hắn cầm tô cơm lên rồi đưa cho em, ra lệnh:

- Ăn đi!

Em không hiểu gì nhưngvẫn đưa tay cầm lấy. Mắt dán chặt vào tô cơm vẫn còn nóng trên tay, em thực sựkhông hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Tô cơm này không phải hắn ăn sao? Sao lạiđưa nó cho em? Còn hắn… hắn đã ăn sáng chưa?

Hàng loạt câu hỏi hiệnra trong trí óc non nớt của em, hết nhìn tô cơm rồi lại nhìn hắn, em chậm rãihỏi:

- Ngài đã ăn sáng chưaạ?

- Ăn đi, đừng hỏinhiều! - Hắn gắt.

- Dạ! - Em ỉu xìu trảlời.

Em vừa định đi xuốngbếp để ăn nhưng hắn lại không cho, hắn bảo em ngồi xuống đất kế bên hắn mà ăn.Đương nhiên là lệnh của hắn thì em không dám cãi, và thế là em làm theo lờihắn.

Vì nhà bếp chưa làm đồăn sáng cho hắn xong nên hắn chưa thể ăn. Tuy nhiên, hắn đã bảo Emi làm trướccho hắn một tô cơm để em ăn. Nghe nói đến tên em, Emi đã tức rồi sôi máu rồi chứđừng nói chi là làm cơm cho em nhưng vì đây là lệnh của hắn nên cô không dámcãi.

Sau mười phút chiến đấuvới tô cơm đầy ắp thức ăn. Em đứng dậy rồi đem tô cơm đi rửa. Xong xuôi, em đilấy cây chổi định làm công việc thường ngày thì hắn lấy viên thuốc trong lọthủy tinh nhỏ rồi đưa cho em, bằng chất giọng lạnh tanh, hắn nói:

- Uống đi!

Em hơi do dự trước lờinói ấy của hắn. Đó là thuốc gì mà hắn bắt em uống? Không phải là thuốc độc chứ?

Thấy em cứ ậm ừ do dựmãi, hắn đưa viên thuốc lại gần em hơn chút nữa và không quên kèm theo ánh nhìnhăm dọa. Em sợ hãi đưa tay nhận lấy viên thuốc từ tay hắn rồi cho vào miệng.Tiếp đến hắn lấy ly nước trên bàn rồi đưa cho em, em hiểu ý nên cầm lấy và uốngmột hơi hết nửa ly. Sau khi chắc em đã uống, hắn mới quay sang Luck nãy giờđang đứng nghiêm nghị chờ lệnh, hắn hất đầu về phía em và nói:

- Đưa cô ta đi!

- Vâng! Thưa thiếu gia!- Luck kính cẩn gật đầu.

Trong khi em còn đangngây ngốc không hiểu chuyện gì thì bị Luck lôi đi. Em cố chống cự nhưng Luckvẫn cứ kéo em đi cho bằng được. Em đưa mắt nhìn hắn, mong rằng hắn sẽ bảo Luckdừng lại nhưng hắn chỉ chăm chú vào màn hình laptop mà không thèm để ý đến em.Phải rồi! Chính hắn đã ra lệnh cho Luck làm vậy mà, làm sao hắn có thể rút lạilời nói đó chứ?

Thế là em bị Luck đưa đi,đi đến nơi nào thì em chưa biết.

- Ông định đưa tôi điđâu? - Trên đường đi em không quên hỏi Luck nơi mà mình sắp đến.

- Đến rồi sẽ biết! -Luck trả lời ngắn gọn vì tính y rất kiệm lời và không thích nói nhiều.

Sau lời nói đó của Luckthì em im lặng không hỏi nữa, vì em biết y đã nói như vậy rồi thì có hỏi nữathì cũng như không mà thôi.

Đưa em đến một cănphòng khá lớn, Luck bỏ tay khỏi người em rồi lấy trong túi ra một chiếc chìakhóa, tra vào ổ.

Luck đẩy mạnh cánh cửasắt vào làm nó đụng trúng tường và vang lên một âm thanh chói tai, không gianđen tối bên trong được mở ra. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào căn phòng khiến cănphòng trở nên sáng hơn, vì đứng ở phía ngoài nên em chỉ có thể nhìn được phầntrên thôi còn phần dưới thì không.

Luck kéo em lên trướcrồi đẩy hẳn vào trong. Y nhanh chóng đóng và khóa cửa lại rồi bước đi làm emkhông kịp trở tay. Đến khi nhận ra mình bị nhốt vào trong một căn phòng tối emmới chạy đến đưa tay đấm thùm thụp vào cửa, miệng không ngừng kêu lên:

- Thả tôi ra! Thả tôira! Tại sao lại nhốt tôi ở trong này?

Nhưng đáp lại tiếng kêu la của em chỉ làsự im lặng cả bên ngoài lẫn bên trong. La cho đến khi khàn giọng thì em mớichịu ngưng.

Em đảo mắt nhìn quanhcăn phòng. Căn phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ rọi xuống từ nhữngkhe hở cao ở trên tường nhưng đủ để em nhìn thấy một con vật đen sì vừa to vừadài đang nằm thu lu ở cuối phòng. Em cố nheo đôi mắt to tròn của mình lại đểnhìn rõ hơn, bước chân cũng vì thế mà tiến đến vài bước. Tuy em không biết đólà con gì nhưng em lại sợ những con vật vừa to vừa dài như thế. Bước chân emdừng lại, em không dám đến gần nó hơn để xem xét. Đến khi nó cựa mình và từ từtrườn một đường thằng về phía em thì em mới nhận ra đó là một con trăn rất to.Nó hệt như một sợi dây thừng khổng lồ di động, đôi mắt nó lóe sáng và cái lưỡilâu lâu lại thè ra trông rất khủng khiếp.

Em há hốc mồm kinh ngạclùi lại vài bước, con trăn ấy vẫn cứ dai dẳng mà tiến tới. Em hoảng hốt lùi lạinhanh hơn cho đến khi đụng vào vách tường. Hết đường lui, em chạy tới cánh cửa,dồn hết sức vào hai tay vừa đánh vừa kêu cứu nhưng chẳng ai nghe thấy. Ngượclại, em còn khiêu khích sự thèm muốn cho con trăn kia. Cũng lâu rồi nó chưa ănthịt người sống, nay em lại xuất hiện ở đây. Em như một món mồi ngon để xoa dịucho sự thèm muốn của nó trong mấy tháng qua. Nó càng tiến tới, nỗi sợ hãi trongem càng tăng lên gấp bội. Nước mắt em rơi lúc nào không hay.

Dường như con trăn đómất hết kiên nhẫn, thay vì trườn tới một cách chậm rãi để khiến cho con mồi sợhãi thì nó lại há mồm và phóng tới với tốc độ chóng mặt.

- AAAA!