Biển Khóc

Chương 16: Tôi không cần cô thương hại!



Em và Andrea đi chơiđến tận tối mới về. Hôm nay, em đã có một buổi đi chơi rất vui vẻ với anh. Anhđã tạo cho em một cảm giác thoải mái mà không có chút rụt rè, e ngại. Qua buổiđi chơi đó, em mới nhận ra Andrea không chỉ là ân nhân cứu mạng em mà còn làmột người bạn tốt của em nữa.

Mang tâm trạng vui vẻtừ lúc đi chơi cho đến khi về tới nhà, em rất muốn kể chuyện này cho Puppynghe. Nhưng vừa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm cho tâm trạng vui vẻ củaem phải biến đâu mất. Cảnh hỗn độn trước mắt khiến em không thể thốt nên lời.Đây là lần đầu tiên em thấy ngôi nhà trở nên lộn xộn như thế, những mảnh vỡthủy tinh thì vương đầy khắp sàn, nước cũng loang lổchỗ có chỗ không. Hình ảnh thứ hai đập vào mắt em là hắn đang ngồi trên ghếsofa, quần áo xộc xệch không gọn gàng, hai chân vắt chữ ngũ đặt lên bàn, mộttay buông thõng còn một tay thì cầm chai rượu XO uống ừng ực một hơi khôngngừng nghỉ. Đây không phải là phong cách thường ngày của hắn, hắn là một ngườiưa sạch sẽ và dù là một vết dơ trên áo hắn cũng không chịu mặc. Nhưng nay, trênchiếc áo sơ mi trắng của hắn có vô vàn vết rượu nhỏ giọt xuống mà hắn cũngkhông thèm quan tâm. Em không biết có chuyện gì mà làm cho hắn ra nông nỗi nhưthế?

Em không quan tâm vàkhông cần biết là hắn có trách mắng mình nhiều chuyện hay không nhưng trướctình cảnh này, em không thể nào làm ngơ được. Nhất là… nhìn thấy hắn như thế emkhông thể chịu được.

- Thiếu gia! Ngài đừnguống nữa, uống rượu không tốt cho sức khỏe của ngài đâu. - Không một chút dodự, em chạy nhanh đến và giật lấy chai rượu từ tay hắn.

Từ nãy đến giờ, hắnkhông biết là em đã về nên cứ uống hết ngụm này đến ngụm khác. Đến khi chairượu trên tay đột nhiên bị giật mất thì hắn mới biết đến sự hiện diện của em.

Ngước đôi mắt lẫn gươngmặt đỏ ngầu lên nhìn em, ánh nhìn buồn bã của hắn bao quanh lấy gương mặt khôngmấy gì vui vẻ của em. Cuối cùng thì em cũng về, em có biết, hắn đã ngồi đây baolâu để đợi em về không? Em có biết, trong khi em đang vui vẻ với người con traikhác ở bên ngoài thì ở nhà hắn đã uống hết bao nhiêu rượu để quên hết những gìmà hắn nhìn thấy hay không? Chắc hẳn là em đang rất vui khi nhìn thấy hắn nhưvậy phải không? Có phải là em đang rất hả dạ khi nhìn thấy một kẻ luôn hành hạngười khác bây giờ lại tự hành hạ chính bản thân mình phải không? Có phải tronglòng em đang thầm cười nhạo hắn vì một người con gái mà suy sụp bản thân mìnhnhư thế phải không? Nhưng dù em có cười nhạo hay chê bai hắn thế nào đi nữa thìhắn cũng không phủ nhận rằng tim hắn đang rất đau. Lần đầu tiên hắn mới biếtthế nào là đau khổ vì một người con gái. Hơn nữa, người đó lại chính là ngườimà hắn luôn ghét và hành hạ bấy lâu. Hắn không dám chắc rằng mình yêu em nhiềuđến thế nào nhưng hắn cũng không phủ nhận rằng trong tim hắn đã có hình bóngcủa em. Hắn cũng như em, không biết từ lúc nào hình ảnh của em cứ quấn lấy tâm tríhắn. Lúc nào hắn cũng nghĩ về em, dù là lúc ăn cơm hay lúc đang làm việc. Em cóbiết vì em mà hắn đã năm lần bảy lượt từ chối đi chơi với người vợ chưa cướicủa mình không? Hứ! Làm sao em có thể biết được khi trong tim em không hề tồntại hình bóng của hắn.

- Trả đây! Cô không cóquyền can dự vào chuyện riêng tư của tôi. - Chất giọng khàn khàn vang lên, hắngiật lấy chai rượu lại từ tay em, nốc một hơi cho đến hết. Chỉ có rượu mới cóthể giúp hắn vui vẻ lên thôi.

Em lắc đầu, là em vôdụng và không có quyền để xen vào chuyện của hắn. Em không thể khiến hắn nghetheo ý muốn của em được. Hắn nói đúng, em chỉ là một người làm nên em không cóquyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của chủ.

Em ngồi xuống, nhẹnhàng nhặt từng mảnh vỡ lên. Tay tuy nhặt nhưng mắt em vẫn không hề rời khỏihắn. Vì mải lo nhìn hắn nên không cẩn thận em bị miểng chai đâm vào làm taychảy máu.

- Ui! - Em la lên, máutừ tay cũng bắt đầu ứa ra.

Nghe tiếng la của em,hắn vội đặt chai rượu lên bàn rồi phóng nhanh đến chỗ em. Cầm ngón tay chảy máucủa em, chầm chậm đưa lên miệng mình để cầm máu. Hành động của hắn khiến emphải tròn xoe mắt nhìn nhưng một lúc sau, em từ từ rụt tay mình lại. Em rấtmuốn được hắn quan tâm, chăm sóc nhưng sự ân cần này của hắn làm em thấy khôngquen. Dù gì cũng chỉ là một vết thương nhỏ, không đáng để cho hắn phải bận tâm.Hơn nữa, hắn đã có vợ chưa cưới, em càng không nên để cho hắn làm việc gì cólỗi với cô ấy.

Hắn thoáng nhíu mày trước hành động của emnhưng sau đó lại giãn ra ngay lập tức khi hắn nghĩ em làm như thế là vì khôngmuốn để Andrea nhìn thấy. Hắn cứ tưởng rằng, em thích Andrea.

- Tôi không cần cô phải dọn dẹp chỗ này,cô cứ việc về phòng của mình đi. - Hắn đứng dậy, đi lấy thêm chai rượu XO trongtủ kính rồi trở lại ghế ngồi. Tuy ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói vậy nhưng thựcra bên trong hắn không muốn để em bị thương.

- Nhưng…

- Tôi đã bảo là cô cứ về phòng của mình đi.Bộ cô bị điếc hả hay không còn nghe lời tôi?

Em chưa kịp nói dứt câu thì đã bị hắnquát, ánh mắt hắn lúc đó trông thật hung dữ. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấyhắn giận dữ như thế. Em chỉ muốn nói là để em dọn dẹp xong hết chỗ này rồi sẽvề phòng vì em sợ khi hắn uống say, không thể giữ thăng bằng khi đi lại và sẽđạp lên những mảnh vỡ trên sàn nhà. Em chỉ muốn tốt cho hắn thôi mà sao hắn lạilớn tiếng với em như thế?

- Nhưng tôi chỉ sợ ngàikhông cẩn thận sẽ đạp phải những mảnh vỡ này thôi chứ không phải tôi cố ý khôngnghe lời của ngài. - Em vội đứng dậy, cố gắng giải thích để hắn không hiểu lầmmình.

Nghe em nói thế, ánhmắt giận dữ của hắn khi nãy có phần dịu lại nhưng hễ nghĩ đến việc em thíchAndrea thì hắn lại không thể chịu nổi. Hắn mở nắp chai rượu ra, vứt sang mộtgóc rồi uống một ngụm vừa miệng. Hắn nói:

- Cô đi đi. Tôi khôngcần cô thương hại!

Câu nói vô tình của hắnnhư hàng ngàn nhát dao đâm vào tim em. Thương hại? Thì ra đối với hắn, việcđược người khác quan tâm đều là sự thương hại. Nếu hắn đã nhẫn tâm nói ra mộtcâu như thế thì không việc gì em phải quan tâm đến hắn nữa.

Cứ mặc hắn ở đó mộtmình giải sầu cùng rượu, em quay bước trở về phòng mình.

Sau khi em đi rồi hắnmới tự trách mình tại sao lại nói ra câu đó? Chẳng lẽ trong phút mù quáng nhấtthời sự quan tâm của em đã bị hắn biến thành một sự thương hại hay sao?

Vừa nghĩ hắn vừa uống,uống một hơi đến hết nửa chai rồi đột nhiên hắn ném mạnh chai rượu xuống sàn nhàtạo ra một tiếng “choang” khá lớn. Trong phòng, em vừa thay đồ xong và mới vừabước ra cửa đã giật mình bởi tiếng động lớn. Dù nói là không quan tâm đến hắnnữa nhưng nhìn hắn cứ tự hành hạ bản thân mình như thế thì em không thể nàođứng yên mà nhìn được.

Nhìn cảnh bừa bộn trướcmắt rồi nhìn sang hắn đang gục mặt xuống bàn. Không suy nghĩ nhiều, em đi lấyđồ dọn dẹp lại chỗ hỗn độn đó.

Sau mười lăm phút chậtvật với những gì mà hắn bày ra, cuối cùng em cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Quay trở lại với hắn,mọi sự vui vẻ của em hôm nay đã vì hắn mà làm cho tan biến hết. Có lẽ niềm vuivà nỗi buồn của em là hai thứ luôn song hành cùng nhau.

- Thiếu gia! Ngài mệtrồi, để tôi đưa ngài về phòng nghỉ.

Em lấy tay khều khều vai hắn nhưng mãi mà hắnvẫn không hề nhúc nhích. Em lắc đầu rồi nhẹ nâng người hắn lên, quàng cánh tayhắn qua cổ mình, dìu đi. Nhưng một cô gái yếu đuối như em làm sao có thể dìunổi một người to con như hắn, em không ngờ là hắn lại nặng đến thế. Dìu đượcmột lúc, chịu không nổi em vô tình để tuột tay làm hắn ngã oạch xuống đất, emvì mất đà nên cũng ngã theo. Khi cảm nhận được có một thứ gì đó mềm mềm chạmvào môi mình, em mới từ từ mở mắt ra. Đối diện em là ánh mắt đang nhắm nghiềnvà vẻ mặt say sưa ngủ của hắn. Và môi em… đang đặt trên môi hắn.

Em trợn tròn mắt, vộichống hai tay xuống nền rồi đứng dậy. Lúc này em mới nhận ra là cả người mìnhđang nằm trên người hắn. Cũng may là hắn đã ngủ say nên không hề hay biết sựmạo phạm vô tình này của em chứ nếu không thì hắn sẽ nghĩ rằng em nhân lúc hắnsay mà lợi dụng hắn mất. Nhìn vẻ mặt ngủ như trẻ con của hắn, em chợt bật cười.Lúc ngủ nhìn hắn hiền lành và ngoan ngoãn biết bao. Chỉ có những lúc như thếnày, em mới có thể đến gần và quan sát thật kĩ gương mặt hắn. Dù là lúc tỉnhhay lúc say thì gương mặt điển trai của hắn vẫn không hề thay đổi. Từng đườngnét trên mặt hắn đều hoàn hảo, không có chút tì vết. Nhìn hắn một lúc lâu, bấtgiác mặt em đỏ lên. Có phải em hơi vô duyên khi cứ nhìn hắn chằm chằm như vậykhông?

Tự nghĩ rồi tự cười, emđỡ hắn ngồi dậy rồi dìu về phòng.

"Dù có chuyện gìxảy ra thì cũng không được phép bước chân vào phòng tôi."

Tay em vừa chạm đến nắmcửa thì đã bị câu nói năm xưa của hắn làm cho khựng lại. Đó không phải là mộtcâu nói bình thường mà đó là một mệnh lệnh và đương nhiên đã là mệnh lệnh thìem không thể không nghe.

Nhưng nếu không đưa hắnvào phòng thì đêm nay hắn sẽ ngủ ở đâu? Chẳng lẽ để hắn ngủ trên ghế sofa?Không được, ngoài này lạnh và khó ngủ lắm, để hắn ngủ ngoài này lỡ hắn trúnggió thì em biết làm sao?

Lưỡng lự một hồi, emnhìn vào căn phòng đang đóng kín cửa của mình và nảy ra ý định là sẽ cho hắn"nương nhờ" ở đó một đêm. Cho hắn ngủ trong phòng em đồng nghĩa vớiviệc là em phải ngủ ở ngoài. Nhưng không sao, em chịu được mà.

- Chúc ngài ngủ ngon!

Sau khi cẩn thận đắpchăn cho hắn xong, em mới nhẹ nhàng tắt đèn và bước ra khỏi phòng.

- Oáp!

Em vươn mình uể oải vàngáp một cái rõ to, vừa leo lên ghế định nằm ngủ thì sực nhớ ra mình quên mấtmột thứ rất quan trọng nên em vội đứng dậy đi tìm.

- Puppy ơi! Em đang ởđâu thế? - Vừa tìm vừa gọi, cuối cùng em cũng thấy nó đang an giấc trên miếngdậm chân ở trong bếp. Nó đã ngủ say từ lúc nào rồi, lúc nãy khi em về nó cònkhông chạy ra đón nữa mà. Em mỉm cười, nhẹ xoa đầu nó rồi trở lại ghế.

Có lẽ khi nãy em đãkhông để ý thấy một ánh nhìn như tóe lửa khi bắt gặp hai người đang hôn nhautrong tình trạng kẻ trên người dưới. Jane thực sự rất muốn bay tới tát vào mặtem ngay lập tức vì dám cả gan hôn người cô yêu, nhưng cô đã kịp thời ngăn mìnhlại vì cô đã có một kế hoạch riêng dành cho em rồi.

Vì ở nhà buồn chán nênJane muốn qua tìm hắn để nói chuyện cho đỡ buồn và cũng muốn kéo gần khoảngcách của hai người lại gần nhau hơn. Vì cô cảm thấy hắn dạo này rất khác, cứluôn từ chối cô đi chơi và luôn tìm cách tránh mặt cô cứ như hắn đã thay đổithành một con người khác vậy. Cô đã cố tình dẹp bỏ ý nghĩ đó và nghĩ rằng là docô đa nghi quá thôi. Nhưng khi cô đến nhà hắn ngay lúc em và hắn đang hôn nhauthì mọi nghi ngờ của cô đã đúng. Hắn đã thay đổi, thay đổi vì một con người hạcấp.

"Sand! Sao mày cảgan dám quyến rũ chồng chưa cưới của tao? Mày chờ đó! Nếu mày muốn biết mùi đànông là như thế nào thì tao sẽ cho mày được toại nguyện. Và sau khi mày biếtđược rồi thì đừng hòng đụng đến được người đàn ông của tao."



Trời vừa tờ mờ sáng,hắn đã thức dậy trong căn phòng nửa quen nửa lạ. Hắn cảm thấy hơi nhức đầu vàtoàn thân mình đau ê ẩm, cứ như là bị té từ trên cao xuống mà không có vật gìđỡ lấy vậy. Tự lấy tay đấm sau lưng và xoa xoa hai bên thái dương, đến khi thấyđỡ hơn hắn thì mới có dịp quan sát kĩ căn phòng mà hắn đang ở.

Nhìn thấy mọi vật trongphòng và cách bày trí không giống với căn phòng trước đó mà hắn đã ở, hắn chợtnhíu mày rồi cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Hắn có một trí nhớ rấttốt, dù có uống nhiều rượu đến đâu thì hắn vẫn có thể nhớ rõ mà không bỏ quamột chi tiết nào. Hắn nhớ được hết mọi chuyện hôm qua chỉ trừ việc em lỡ hônhắn và đưa hắn vào phòng là hắn không biết, vì lúc đó hắn đã không còn đủ tỉnhtáo để nhận thức được mọi việc.

Hắn vung mền rồi bướcnhanh xuống giường, đi tới đi lui trong phòng như để kiểm chứng xem đây rốtcuộc là phòng của ai. Khi nhìn thấy cái bàn trang điểm con gái thì hắn mới biếtđược đây là phòng của em.

Thoáng suy nghĩ vàigiây rồi hắn lao nhanh ra ngoài. Em để hắn ngủ trong phòng mình vậy thì đêm quaem ngủ ở ngoài sao?

Hắn đoán không sai mà,quả nhiên là em ngủ ở ngoài thật. Nhìn em nằm co ro trên ghế sofa mà không cómột cái chăn để đắp, vì đang là mùa thu nên thời tiết cũng khá lạnh và có lẽ vìthế mà hai tay em phải kẹp vào chân để tìm hơi ấm. Mà lạnh cũng phải thôi, cửaban công em còn không thèm đóng nữa mà.

Hắn bước tới ban công,đóng cửa rồi kéo rèm lại. Hắn không muốn mọi thứ phá hỏng giấc ngủ của em.

Hắn ngồi xuống bên cạnhem, lấy tay nhẹ vén mái tóc đang che hết nửa khuôn mặt em qua mang tai. Sau đódi bàn tay rắn rỏi của mình xuống gương mặt đang say sưa ngủ của em. Nhìn emmột lúc lâu, hắn mới nhẹ giọng nói:

- Tôi xin lỗi vì hômqua đã lớn tiếng với cô. Mà cô cũng thật ngốc, biết tâm trạng tôi không tốt thìnên tránh xa ra một chút. Tại sao cứ phải lại gần để bị tôi mắng như thế?

Mặc cho hắn hỏi nhưngem vẫn ngủ say, em không hề biết rằng hắn đang nhìn em bằng ánh mắt khó hiểu.Hắn không hiểu tại sao đêm qua em không đưa hắn về phòng hắn mà lại để hắn ngủở phòng em? Hoặc là sao em không cho hắn ngủ ở ngoài để em có thể ngủ một giấcthật ngon trong nệm ấm chăn êm? Tại sao em lại phải vì hắn mà bắt bản thân mìnhphải chịu lạnh như thế?

Càng nghĩ hắn càngkhông hiểu, không hiểu vì sao em lại quan tâm đến hắn, quan tâm đến một ngườimà từ trước tới nay chưa một lần khiến em thấy hạnh phúc? Em từng đau khổ rấtnhiều, mà nguyên nhân đều từ hắn mà ra. Hắn tự thừa nhận rằng hắn không tốt,hắn không đáng để được nhận sự quan tâm từ em, từ một cô gái lương thiện, hiềnlành mà từ trước đến giờ hắn không hề thừa nhận.

Năm xưa, khi tận mắtchứng kiến em lấy hết tất cả tiền mình xin được ra cho một đứa ăn mày khác vàcái cách em khom người xuống nhặt tờ hai mươi đô mà hắn đã cố tình ném xuống đất lên cho nó. Lúc đó,hắn nghĩ em chỉ giả vờ cao thượng trước mặt hắn để lấy lòng hắn mà thôi. Nhưnggiờ nghĩ lại, hắn thấy suy nghĩ của mình thật ngờ nghệch. Việc gì em phải bỏhết tiền ăn của mình ra cho người khác chỉ để lấy lòng một kẻ xa lạ như hắn?Lấy lòng hắn thì em được gì? Hắn có cho em nhiều hơn số tiền ít ỏi kia không?Hay hắn có cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn không? Câu trả lời là có, hắn đãcho em một cuộc sống tốt đẹp hơn trước rất nhiều, một cuộc sống không phải dầmmưa dãi nắng để xin ăn, một cuộc sống không lo là sẽ không có chỗ ngủ. Nhưngcuộc sống này, em chưa một lần cảm thấy hạnh phúc.

Dường như cảm giác cóthứ gì đó nhồn nhột chạm vào mặt mình, em đưa tay gãi gãi vài cái nhưng mắt vẫnnhắm nghiền không hé dù chỉ một chút. Có lẽ đêm qua, em đã rất mệt.

Vừa định đi lấy chănđắp cho em nhưng thoáng thấy ngón tay em hôm qua bị mảnh vỡ đâm trúng, hắn chợtngồi lại. Nhẹ cầm tay em lên xem, vết thương không sâu lắm nhưng máu khô đãđọng lại. Hắn nhìn em rồi lắc đầu, em thật không biết quan tâm đến bản thânmình gì hết. Nhưng nhìn vết thương nhỏ này của em, hắn lại nhớ về ngày đó. Cáingày mà hắn đã bắt em chơi trò chơi dã man đó. Nghĩ đến cái cảnh em bị Luckdùng roi quật liên tiếp vào người mà em vẫn cắn răng chịu đựng để tô tiếp nhữngvòng tròn ác nghiệt kia. Lúc đó em chỉ mới tám tuổi thôi, một cái tuổi còn quánhỏ để phải chịu đựng những đòn roi mạnh mẽ như vậy.

Bây giờ khi nghĩ lại,hắn tự cảm thấy kinh tởm bản thân mình. Hắn thật chẳng phải là người nữa, tròchơi như vậy mà cũng có thể nghĩ ra. Ngày đó, nếu hắn hả hê với những vếtthương in hằn trên người em thì bây giờ hắn lại cảm thấy đau xót với vết thươngở đầu ngón tay em khi nó chẳng là gì so với ngày đó. Em là một thiên thần, vậynên em sinh ra là để người khác yêu thương, chiều chuộng chứ không phải để hànhhạ, làm trò chơi. Và vì em là một thiên thần nên em chỉ dành cho những thiênthần xứng đáng khác chứ không phải một ác quỷ tàn nhẫn như hắn.

Hắn chạy đi lấy hộpdụng cụ y tế rồi sát trùng vết thương và lấy băng cá nhân băng lại cho em. Hắnlàm một cách nhẹ nhàng nhất có thể để em không bị giật mình thức giấc. Từ xưađến nay, hắn chưa bao giờ chăm sóc cho người con gái nào tận tình như thế, ngaycả Jane cũng vậy. Hắn đã từng nói với chính mình, người con gái được hắn chămsóc phải là người mà hắn yêu nhất. Và người con gái đang ngủ ngon lành trướcmặt hắn đây đã làm cho một kẻ vốn chưa bao giờ biết đến hai chữ "tìnhyêu" như hắn phải rung động.

Hắn tính bế em vàophòng ngủ cho thẳng giấc nhưng hắn sợ sẽ làm em thức nên chỉ vào lấy chăn đắpcho em rồi bản thân hắn trở về phòng lấy đồ đi tắm.

Bây giờ hắn mới nhận racả người mình toàn mùi rượu, hơn nữa cái áo trắng nay nhìn hệt như miếng giẻlau. Hắn chưa bao giờ mặc một chiếc áo nào dơ như vậy. Thật khó chịu!

Ngâm mình trong lànnước ấm, hắn thấy người mình thoải mái hơn rất nhiều. Để hai tay ra phía saulàm gối, hắn ngả đầu lên đó rồi nhắm nghiền mắt lại...