Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 14: Tống chánh khanh thâu đạo ti quyên họa Lí thần long thệ diệt thanh ưng bang



Tống Chánh Khanh trở về Tiếu gia trang.

Gãmang lễ vật tặng cho sư phụ, sư nương, Tiếu Chi, Phương Cảnh Thu và ChuTường. Trong trang viên không ai là không tán dương vị thiếu niên côngtử thật anh tuấn, sống có tình có nghĩa. Tiếu Trường Đình đặc biệt vôcùng cao hứng. Từ lúc từ Thái Bình phố trở về, Tống Chánh Khanh đã trởthành một người khác hẳn. Gã không hề xao nhãng luyện tập võ công, luôntập trung ý chí để có thể vượt mọi gian khổ, đối với Tiếu Chi và nhữngngười khác thì vô cùng trân trọng, ăn nói có chừng có mực.

Saukhi luyện công xong thì gã ở suốt trong phòng ra sức học kinh thư, tuyệt không ra cửa. Thật đúng là "Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tươngđãi."

Tống Chánh Khanh đang giả vờ để che mắt sư phụ. Gã đangngấm ngầm chuẩn bị cho việc trộm bức họa. Vào ngày này, sau khi luyệncông xong, gã trở về phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lấy từ đáy rương ramột bức hoạ rồi trải ra bàn. Gã đã ước hẹn với Hoàng Chí Viễn sẽ mangbức họa đến Di Xuân lâu. Thật lòng mà nói, gã chẳng muốn phản bội mà làm cái chuyện khi sư diệt tổ, nhưng hiện đã ở bước đường cùng, bí quá hóaliều nên đành phải sử đến hạ sách này. Để lừa dối và qua mặt sư phụ, gãquyết định làm một bức họa giả để đánh tráo với bức họa thật.

Gãcắn lấy đầu bút, suy nghĩ trong chốc lát, cẩn thận nhớ lại hình sơn thuỷ trên bức hoạ bằng lụa, sau đó nhớ đến những phạn văn ở hai bên tả hữubức họa. Gã thông minh nhạy bén, nhớ rất dai, lại thêm có thiên phú vềhội họa, về điểm này thì không một ai trong Tiếu gia trang biết được.Vào đêm hôm đó, gã lén nhìn qua bức họa ở hậu các lâu nên có thể phácthảo lại. Hiện tại gã đang nhớ lại những phạn văn trên bức hoạ.

Gã rất nhẫn nại, hết ngồi lên rồi ngồi xuống để bổ sung thêm mấy chữ Phạn văn.

Cuối cùng thì bức họa cũng ngụy tạo thành công, gã cẩn thận treo bức họalên, nhìn tới nhìn lui thì thấy khác với bức họa thật xa lắm, nhưng nhất thời vẫn có thể lừa gạt được.

"Hoàng Chí Viễn đòi bức họa này để làm gì? Có thật bức họa có giá trị hơn một ngàn lượng bạc? Tối hôm đódường như bọn chúng đã hùa với nhau để buộc ta trộm bức họa..." TốngChánh Khanh lại nghĩ đến những sự tình phát sinh tại Di Xuân lâu. Gã lolắng về cái bẫy mà "Bùi cữu" dựng nên, nhưng mà hiện bọn họ đang nắmđằng chuôi thì mình cũng đành chịu. Gã thở dài một hơi, tháo bức họaxuống, rồi cẩn thận giấu vào trong rương.

"Cốc! Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Tống Chánh Khanh vội vàng vụt rương xuống gầm giường, xề đến cạnh bàn mở sách ra, rồi hỏi: "Ai vậy?"

"Tống ca ca, là muội"

"Tiếu Chi?" Tống Chánh Khanh hấp tấp chạy mở cửa phòng.

Tiếu Chi mặt lộ vẻ tươi cười, duyên dáng đứng trước cửa, hai tay cầm một phong thư màu vàng.

"Sư muội, mời vào phòng ngồi." Tống Chánh Khanh nói chuyện với Tiếu Chi hết sức hòa nhã. Tiếu Chi bước vào phòng, đi đến cạnh bàn. Cô bước đi thậtuyển chuyển, vóc người thon thả, yêu kiều, vẻ xinh đẹp thật dễ động lòng người. Tống Chánh Khanh cảm thấy lòng mình rung động.

Tiếu Chinhìn thấy bút pháp của Tống Chánh Khanh thì bất giác khen lên: "Sư ca!Hảo thư pháp!" Lôi Chấn Hoàn không những võ công giỏi mà còn là bậc thầy về thư pháp. Tiếu Chi từ nhỏ đã cùng ông tập luyện viết chữ nên đối với thư pháp cũng biết một chút út. Nhìn thư pháp của Tống Chánh Khanh màlòng cô vô cùng ngưỡng mộ.

"Sư muội quá khen. Huynh chỉ mới luyện sơ qua Nhan thể nên còn kém lắm. Á, hôm nay sư muội đến đây có việc gìkhông?" Tống Chánh Khanh nhìn cô dè dặt hỏi.

Tiếu Chi tâm địathiện lương, thuần khiết. Từ lúc bị Tiếu Trường Đình qưở trách tại hậusơn, cô rất ít quan tâm đến Tống Chánh Khanh. Nhiều lúc cô cảm thấy xấuhổ nên một mình đứng bên vách núi. Nhưng khi thấy vẻ thống khổ và buồnrười rượi của Tống Chánh Khanh thì lòng lại cảm thấy vô cùng bất an.

Con người nào phải là cây cỏ nên sao có thể vô tình cho được? Cô thấy sưphụ Tiếu Trường Đình cái gì cũng tốt nhưng hình như không thấu hiểu được tình cảm. Sư mẫu Trương Ngọc Mai đối xử với người tốt như vậy mà ngườivẫn để cho bà phải phòng không chiếc bóng suốt hai mươi mốt năm trường.Cô đã từng hỏi Tiếu Trường Đình về vấn đề này, kết quả hứng lấy mộttràng qưở trách, từ đó cô không dám đề cập đến vấn đề đó nữa. Sau khiTống Chánh Khanh từ Thái Bình phố trở về thì trở nên rất ư là phép tắc.Hôm nay Tiếu Trường Đình sai cô mang thư đến cho gã, trong thư nói rằngTống Chánh Khanh đã có chuyển biến rất tốt, tự nhiên Tiếu Chi lòng cảmthấy thật là cao hứng.

Cô đưa thư cho Tống Chánh Khanh: "Phụ thân nói nếu huynh chuyên tâm luyện tập thì sẽ có nhiều lợi ích cho huynh lắm đó."

Tống Chánh Khanh cúi đầu xuống nhìn, trên mặt phong thư màu vàng viết: "Nộikhí công pháp". Gã bất giác nhíu mày, trong luyện võ thì gã sợ nhất làluyện nội công, suốt ngày cứ phải thổ khí, nạp khí, vận khí, rồi phảibài trừ tạp niệm, gã làm sao có thể ngồi yên cho được. Cái gã thíchchính là tuyệt chiêu, quái chiêu, nhưng mà trước mặt Tiếu Chi thì khôngdám bộc lộ sự tình, gã kính cẩn đón lấy phong thư, nói: "Đa tạ sư phụ,huynh nhất định chuyên tâm luyện tập."

Tống Chánh Khanh treoquyển sách mới lên trên tường, trên đó có viết tám chữ lớn: "Đại trínhược ngu, đại dũng nhược khiếp." Tiếu Chi thầm tán thưởng, cảm thấy nét chữ đúng là của danh gia, nét bút cứng cáp rất có lực, bút phong sắcnhọn. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì bắt chước cũng chưa giống lắm, bút phongchẳng thu liễm mà lộ ra rất nhiều, chỉ được cái bề nổi mà thôi. Cô nghĩcái này chắc có lẽ là do nội công chưa được thâm sâu, chả trách phụ thân lại đưa "Nội khí công pháp" cho Tống Chánh Khanh tu luyện. Tiếu Chikhông thể không bội phục nhãn lực của Tiếu Trường Đình. Nhưng mà TốngChánh Khanh có thể mô phỏng thư pháp của danh gia như vậy thật đâu phảidễ.

Tống Chánh Khanh ngắm nhìn Tiếu Chi đang hân thưởng thư phápcủa mình, lòng bỗng dâng lên một luồng hơi nóng. Dáng vóc cô thật làđẹp, cái cổ cao và thật trắng, ngực thật đầy đặn, môi ươn ướt đỏ, mắtsáng, thật khiến người ta phải động lòng.

Tiếu Chi xoay người lại thì thấy mặt Tống Chánh Khanh đỏ bừng, cặp mắt ngây dại thì lòng hơirung động. Cô cảm thấy có một luồng nhiệt khí vô hình từ gã truyền tới.mặt cô đỏ lên, cúi đầu xuống nói: "Huynh cố luyện công nha, mụi đi à."Không một tiếng hồi đáp, cô vội bước nhanh ra cửa phòng.

Tống Chánh Khanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tiếu Chi, nghiến răng nói: "Huynh nhất định lấy muội làm vợ!"

Hạn kì một tháng nhanh chóng đến, Tống Chánh Khanh đang tìm cơ hội. Lòng gã không ngừng lo lắng, tự nhủ rằng: "Ta phải bình tĩnh, không được phépsai sót."

Cơ hội cuối cùng cũng đã đến. Chu Tường dẫn Phương Cảnh Thu đến "Tam tương vũ quán" cũ ở Trường Sa phủ. Tiếu Trường Đình thìđang ở phòng ngoài tiếp đón đại diện của cửu quán, thập tam bang nhằm để đối phó Thanh Ưng Bang Tống Phúc. Tiếu Chi học thêu thùa tại phòng củaTrương Ngọc Mai. Giờ này không hạ thủ thì còn chờ đến khi nào nữa? Xuấtkỳ bắc ý mà thực hiện vào ban ngày biết đâu sẽ dễ dàng đắc thủ. TốngChánh Khanh quyết định lập tức hành động.

Tống Chánh Khanh nhẹnhàng mang cái bao có chứa bức họa giả làm bằng tơ lụa ra khỏi cửaphòng. Gã băng qua phòng khách, chạy trên con đường nhỏ được lát bằngđá, đi thẳng về hậu các lâu.

Bên hành lang hậu các lâu, Bát QuáiTác được bố trí ẩn ở trong bãi cỏ, ban ngày thì cơ quan thường được đóng lại vì thường thì bọn đạo tặc vào giữa thanh thiên bạch nhật chẳng hềdám mò đến hậu các lâu. Ban đêm dù cho có vượt qua được Bát Quái Tác thì vẫn còn cơ quan được giấu tại bậc thềm bốn góc hành lang. Tiểu đạo đithẳng vào cổng chính của hậu các lâu thì chẳng hề bố trí cơ quan bởi vìbọn đạo tặc chẳng thể nào dám nghênh ngang đi theo cổng chính vào banđêm. Tiếu Trường Đình bố trí như vậy rất có đạo lý, tự mình có thể ravào dễ dàng mà không cần mở đóng cơ quan, rất ư là phiền toái, với lạinếu có phát hiện được bọn đạo tặc thì cũng có thể tróc nã thẳng. Nhưngmà chàng chỉ nghĩ đến bọn đạo tặc bên ngoài mà chẳng hề nghĩ rằng đã tạo phương tiện tác án cho "gia tặc".

Tống Chánh Khanh lần thứ nhấtđột nhập vào hậu các lâu lúc ban đêm thì cứ theo lối từ tiểu đạo đi vào. Hôm nay, ban ngày ban mặt, gã lại càng trắng trợn hơn, giả bộ đi loanhquanh, rồi nghênh ngang tiến vào hậu các lâu.

Tống Chánh Khanhchuồn lên lâu phòng, mở tủ, kéo ra một chiếc rương, bức họa chính là nằm trong chiếc rương này. Gã lấy một sợi dây thép từ trong túi ra nhẹnhàng mở cái ổ khóa bằng đồng rồi đẩy lên, ổ khóa kêu "ren rét" rồi bậtra. Công phu này gã đã có từ lúc còn ở Tam Nguyên trang, chủ yếu lúc đólà học để cho vui, đâu ngờ rằng tại Tiếu gia trang lại có việc dùng đếnnó. Gã mở rương ra, tay thò vào bên trong, nhưng thật bất ngờ là trongrương chẳng có một vật chi cả!

'Sư phụ giấu bức họa ở đâu?" TốngChánh Khanh nghĩ nát óc: "Sư phụ sẽ không mang bức họa bên người vì rấtphiền phức và dễ bị người phát giác. Cũng không có khả năng là sư phụgiao cho sư nương vì không tin tưởng, hiện tại cũng không ăn ở với bà.Tiếu Chi? Không... cũng không phải. Hôm đó, tại sườn núi Tiếu Chi đòivào hậu các lâu để xem thì sư phụ chẳng đáp ứng. Phương Cảnh Thu tuyrằng sư phụ tin tưởng hắn, nhưng xem ra gã lại quá thẳng thắn và cụcmịch nên cũng không có khả năng là giao cho gã. Chu Tường..." Tống Chánh Khanh đột nhiên chấn động, sau cái đêm phát hiện đạo tặc đó, ngày hômsau Chu Tường đã mang theo mộc tượng tiến về hậu các lâu... bức họa nhất định được giấu trong vách gỗ.

Tống Chánh Khanh nhẹ nhàng khẽ vào vách gỗ, vừa gõ vừa lặng lẽ van vái: "Bồ tát đại từ đại bi phù hộ Tốngmỗ vượt qua được cửa ải khó khăn này..." Vách gỗ vang lên "Két... két"Tống Chánh Khanh vui mừng, lấy một thanh chủy thủ từ trong ngực ra chọcvào vách gỗ rồi nhẹ nhàng mở lên, một cái cửa bằng đá nhỏ lộ ra. TốngChánh Khanh chui vào, tay chạm vào một cái bao nhỏ. Mắt gã sáng lên,toàn thân run rẩy. Tống Chánh Khanh mở cái bao ra rồi nhìn vào, quảnhiên chính là bức họa bằng lụa.

Hai mắt gã sáng bừng lên, kêu lên một tiếng, lập tức lấy bức họa giả từ trong ngực ra bỏ vào bọc, sau đó gói lại.

Sau nửa thời thần, Tống Chánh Khanh li khai hậu các lâu, lòng chỉ muốn nhảy cẳng lên, nhưng sợ gặp phải sư phụ.

Tuy nhiên, Tống Chánh Khanh chỉ lo lắng thừa. Vào lúc này đây, Tiếu TrườngĐình đang phải tiếp đãi các đại biểu của cửu quán thập tam bang là Tổngphiêu sư của Kim Long tiêu cục Trương Thiên Kiếm, bang chủ Thanh Trúcbang Sa Long, Vu Sơn đường chủ Lý Thần Long của Võ Đang tại tiền sảnh:"Tiếu Trường Đình mỗ chỉ là mãng phu, chỉ có hư danh trên chốn giang hồ, làm sao có thể đứng đầu liên minh "Quán Bang" của cửu quán thập tambang? Huồng hồ năm đó tại hạ đã có hứa với Tống Phúc của Thanh Ưng banglà nước sông không phạm nước giếng, kính mong các vị anh hùng thứ lỗi."

Trương Thiên Kiếm và Sa Long đưa mắt nhìn nhau, mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Lầnnày cửu quán thập tam bang đến đây thỉnh Tiếu Trường Đình phục xuất sơnlâm là chủ ý của hai người bọn họ. Kể từ lúc Tống Phúc đào thoát tạiThạch Tuyền động, quần hùng đều cho rằng Tống Phúc bị hao tổn nguyênkhí, không thể nào trở lại giang hồ trong một thời gian ngắn, nhưng nàongờ đâu Tống Phúc chạy đến vùng duyên hải, tìm sư thúc của hắn là "Hắcphong ma" Triệu Chấn Vũ. Triệu Chấn Vũ nguyên là một tên độc cước đạiđạo trên chốn giang hồ, do cướp mười vạn bạc vận chuyển bằng đường thuỷmà bị quan phủ tróc nã và áp giải đến Cửu Giang để xử trảm. Trước giờhành quyết, Triệu Chấn Vũ đã dùng một số tiền lớn mua chuộc tên quantrông coi việc hành quyết tìm người thế thân rồi bỏ trốn đến vùng duyênhải ở Phúc Kiến. Hắn ỷ mình có một thân công phu nên câu kết với nhữngkẻ liều mạng chạy đến ven bờ duyên hải, tập hợp khắp vùng ma nhai. Saukhi Tống Phúc đến, lão đã đổi tên bọn thổ phỉ ở ma nhai thành "Thanhưng" môn phái, rồi cùng Tống Phúc trở về Tam Tương. Những năm gần đây,"Thanh ưng bang" luôn quấy nhiễu tứ quán, ngũ bang, võ lâm lập tức chìmtrong biển máu. "Thần Kiếm Thủ" Lý Thần Long hay tin bèn một mình mộtkiếm ước hẹn Triệu Chấn Vũ nhưng đã thất bại dưới "Thất huyệt truy hồnđinh" và "Nhạn linh đao" vốn vô cùng sắc bén, chém sắt như bùn của Triệu Thiên Vũ.

"Thất huyệt truy hồn đinh" vô cùng kịch độc, gây rakiến huyết phong hầu, thập phần lợi hại, chỉ có Bát Quái Kim Đao vàHưởng Kim Tiêu của Tiếu Trường Đình mới có thể đối địch. Quần hùng ở Tam Tương bèn khẩn cấp tụ họp để thương lượng đối sách. Trương Thiên Kiếmcà Sa Long đề xuất dùng võ lâm hồng thiếp để thỉnh Tiếu Trường Đình xuất sơn. Nhân tiện cũng mời Lý Thần Long cùng đến Tiếu gia trang.

Sa Long đẩy bàn trà ra, đứng lên nói: "Lẽ nào Tiếu trang chủ quên đi sátphụ chi cừu? Hơn nữa, lần này nhờ người xuất sơn là để đối phó với "Hắcphong ma" Triệu Thiên Vũ, còn Tống Phúc là do bọn tôi đối phó, như vậyđâu có gì là trái với lời hứa ở Thạch Tuyền động."

Tiếu TrườngĐình thở dài nói: "Con người đấu tranh cho dù cỡ nào đi nữa thì cuốicùng cũng nên làm hòa với nhau. Tiếu mỗ đã ẩn thối sơn trang, lòng vốnđã nguội lạnh, sớm đã tách mình ra khỏi giang hồ, còn trở lại để đối phó "Hắc Phong Ưng" để làm gì nữa?"

Lý Thần Long nghe vậy bèn độtngột đứng dậy, giận dữ nói: "Bọn Thanh Ưng bang tặc tử thiêu sát quánbang, hoành hoành tại quê nhà, võ lâm gặp nạn, bách tính đồ thán, Tiếuquán chủ thân là võ lâm chi sĩ của Tam Tương sao lại nhắm mắt làm ngơ,chẳng chút động lòng? Nhớ lại những ngày Tiếu Cốc Hoa lão anh hùng còntại thế, bảo tiêu hành đạo, thấy chuyện bất bình liền bạt đao tương trợ, khuông phò chính nghĩa, nghĩa bất dung từ, thật là con người hiệpnghĩa! Thật đáng tiếc, đáng tiếc, Tiếu lão anh hùng lại sớm khuất bóng!"

Tiếu Trường Đình nghe Lý Thần Long nhắc đến phụ thân thì sắc mặt lộ vẻ đauthương, bên trong ẩn chứa một làn sát khí. Nhưng lúc này đây chàng chẳng biết hồi đáp với Lý Thần Long như thế nào cho phải.

Sa Long nói: "Tiếu trang chủ, chẳng lẽ lời của Lý lão anh hùng chẳng có phân lượng nào ư?"

"Sa bang chủ, Tiếu mỗ thật có lời mà chẳng biết nói sao..." Tiếu TrườngĐình úp úp mở mở khiến Trương Thiên Kiếm không nhịn được nữa, lập tứcđứng dậy nói: "Tiếu trang chủ, tại hạ xin nói thẳng. Trên chốn giang hồcó lời đồn đãi rằng Tiếu trang chủ đã nhận được bảo họa của Thiên ĐịaHội tại Tam Phật đường ở Vũ Lăng, lúc đó liền trở về sơn trang để ẩn cưnhẳm chiếm lấy nó làm của riêng. Ta tuy không tin nhưng Tiếu trang chủcó thái độ và hành vi như vậy thật khiến người khả nghi."

TiếuTrường Đình giật mình sửng sốt, nhưng ngay lập tức giữ vẻ bình tĩnh,lãnh đạm nói: "Tiếu mỗ tự vấn mình không có làm điều gì hổ thẹn, ai nóisao thì nói."

Trương Thiên Kiếm chắp tay: "Nếu đã như vậy, bọntôi xin cáo từ tại đây. Nhưng chúng tôi cũng có lời muốn phụng cáo vớiTiếu trang chủ rằng bọn Thanh Ưng bang tặc tử sau khi làm cỏ xong cửuquán, thập tam bang cũng chẳng để yên cho ngài đâu. Ngài cứ chờ đi, bọnchúng sẽ đến thăm trang viên của ngài. Cáo từ!"

"Thỉnh tam vị anh hùng nán lại dùng bữa..."

"Không cần đâu, ngài dùng một mình đi!" Sa Long vừa thở hổn hển vừa cùng Trương Thiên Kiếm và Lý Thần Long rời khỏi tiền sảnh.

"Lý lão anh hùng, thình dừng bước." Tiếu Trường Đình chạy theo: "Võ lâm hồng thiếp này..."

Lý Thần Long quay đầu lại: "Ngài giữ lại đi để còn nhớ đến phụ thân mình. Ta ở Vu Sơn đường lúc nào cũng mong chờ."

Tiếu Trường Đình đứng đờ người ra, trầm tư suy nghĩ miên man...

° ° °

Thái Bình phố. Phía dưới hạ thất của Di Xuân lâu các.

La Hán Trùng, Hồ Trạch nhìn vào bức hoạ bày ra trên bàn, nhưng nghĩ mãi không ra.

Bức hoạ vẽ núi nhưng chẳng phải núi, cây cũng chẳng phải cây, mà Phạn vănnữa chữ bẻ đôi cũng không biết, bọn chúng cảm thấy vô cùng bối rối,người như bị rơi vào ngũ lí vụ.

"Đây là bức họa quỷ quái gì vậy?" Hồ Trạch nhẹ giọng hỏi La Hán Trùng. Hắn tự biết về phương diện hội họa thì mình không sánh bằng La Hán Trùng, bằng không thì đã chẳng mang bức họa giao cho La Hán Trùng.

La Hán Trùng chẳng trả lời, các thớthịt trên mặt giật giật, miệng mím chặt lại. Hắn đã dùng nhiều phươngpháp để kiểm tra bức hoạ: ngâm nước, hơ lửa, bôi thuốc nước... nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối. Hắn có cảm giác chắc chắn rằng bức hoạ có ẩn tàng một bí mật vô cùng to lớn, nhưng vấn đề là chìa khóa nằm ở đâu? Hắn mãi mê suy nghĩ, đầu óc rối bời nhưng chẳng tìm được một chút manh mối nàocả.

Đột nhiên, những Phạn văn đập vào mắt hắn. Giải được nhữngPhạn văn thì biết đâu sẽ tìm ra được chìa khóa để vén lên bí mật trongbức hoạ. Hắn quay qua Hồ Trạch nói: "Ngày mai dẫn người lên núi, đến TừÂn tự."

"Lên Từ Ân tự?"