Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 4



Thiển Uyên vừa chạy đầu óc vừa không ngừng nghĩ kế, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, có chủ ý, hướng về không trung thổi một tiếng huýt vang, một thân ảnh tuyết trắng không biết từ nơi nào chạy ra nhảy vào trong lòng hắn, ra là con tuyết điêu hôm trước khiến hắn phát hiện bí mật của Lâm Chi Diêu.

“Tuyết Nhi, bên kia!” Thiển Uyên chỉa chỉa vào tẩm cung của Lâm Chi Diêu. Tuyết điêu này hắn phải tốn rất nhiều khí lực mới bắt được, tiểu đông tây nhưng thật thông minh, đợi đến trước lúc hắn sắp phát hỏa thì đối hắn làm nũng, thừa nhận hắn làm chủ nhân.

Tuyết Nhi có tính tương đối thông hiểu con người, hướng về phía Thiển Uyên nũng nịu tựa như vui mừng kêu lên một tiếng, hướng tẩm cung của Lâm Chi Diêu chạy đi.

Thiển Uyên đuổi theo Tuyết Nhi hô to “Tuyết Nhi, đừng chạy!” Liền như vậy giả ngu lăng xăng xông vào!

Trong phòng sắc dục tràn ngập.

Lâm Chi Diêu ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, chính là thân thể không nghe theo mình, đã bị cởi ra đến chỉ còn tiết y, hình ảnh của Tiêu Cảnh lại càng không chịu nổi, hoa phục bán khai, một tay nâng cằm Lâm Chi Diêu, một tay tham tiến vào trong y phục của y, bị nhi tử ngốc của Lâm Chi Diêu quấy rầy chuyện tốt, nộ hỏa trùng thiên, đã đến bờ phát hỏa.

Thiển Uyên thầm nghĩ: hoàn hảo hoàn hảo, “trinh tiết” của Lâm đại cung chủ vẫn còn.

“Phụ thân! Phụ thân làm sao vậy?!” Thiển Uyên kinh hô một tiếng nhào đầu về phía trước chạy lại, không dấu vết từ trong ngực của Tiêu Cảnh đoạt lấy Lâm Chi Diêu, “Phụ thân chỗ nào không thoải mái sao?!! Người đâu! Mau truyền đại phụ đến! Mau! Hạ bá bá! Hạ bá bá! Phụ thân bất tỉnh rồi! Người mau tới a! Phụ thân tỉnh tỉnh a! Phụ thân!!!” Thiển Uyên ôm Lâm Chi Diêu oa oa khóc lớn, Hạ Vũ đúng lúc tiến vào, bọn hạ nhân cũng đều tiếng vào.

“Vương gia, chuyện ngày rốt cục là . . . . .?” Công lực diễn trò của Hạ Vũ, Thiển Uyên sớm lĩnh giáo qua, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tiêu Cảnh, bất giác cười thầm, bất quá chính mình đêm nay cũng chịu thiệt thòi không ít, lúc đầu thì gọi Lâm Chi Diêu là “phụ thân”, sau gọi Hạ Vũ là “Hạ bá bá”, hoàn toàn là nhận giặc làm cha!

“Không có gì, Lâm cung chủ chịu không nổi rượu, bản vương đưa y quay về nghỉ ngơi, đúng lúc thiếu cung chủ chạy vào.” Tiêu Cảnh xem tình hình này cũng biết đêm nay không thể đắc thủ được, trong lòng nộ khí trùng thiên, nhưng ngoài mặt không thể không áp chế xuống.

“Thiếu cung chủ trẻ người non dạ, xúc phạm Vương gia, thỉnh Vương gia đừng trách cứ. Thiếu cung chủ, còn không mau nhận lỗi với Vương gia!”

Thiển Uyên tỏ ra vẻ mặt tiếp thu, lau lau nước mắt, nhận lỗi với Vương gia, tay vẫn ôm chặt Lâm Chi Diêu không chịu buông.

Hạ Vũ khôn khéo cùng cẩn thận tiễn Tiêu Cảnh rời đi, quay đầu lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Thiển Uyên một cái, Thiển Uyên không rõ vì sao lại cảm thấy phi thường không thoải mái. Hạ Vũ, người này sinh ra một bộ dáng trung hậu nhưng kì thực gian trá vô cùng, thật đáng ghét!

Thiển Uyên cảm thấy thân thể trong lòng nhiệt độ cao không bình thường, uy y uống chút nước lạnh, Lâm Chi Diêu tỉnh táo lại, cố gắng mở mắt ra, thấy rõ người trước mắt là Thiển Uyên, đối hắn cười cười. Thiển Uyên không khỏi cảm khái: thật sự là người điềm tĩnh, vậy còn cười được!

“Người đâu, truyền thị tẩm!” Thiển Uyên xem bộ dạng của y, là đã động tình.

“Không cần! Kêu bọn chúng đều lui xuống đi!” Lâm Chi Diêu khi nói chuyện hơi thở nồng nặc, thổi tới trên mặt Thiển Uyên thật ngứa.

“Vì sao? Ngươi không phải trúng xuân dược?”

“Không phải xuân dược bình thường . . . . .” Lâm Chi Diêu chỉ nói một nửa, Thiển Uyên lập tức hiểu được.

“Thỏ bảo bảo thủy?!” Kiếp trước có xem qua trong tiểu thuyết đam mỹ thường có cái này, không nghĩ là thật nha!

“ . . . . . ” Lâm Chi Diêu không đáp, chính là nghiêng mặt đi, khép hờ mí mắt, Thiển Uyên thật kinh ngạc phát hiện, Lâm đại cung chủ luôn luôn không biết thẹn là gì thế mà hiện tại lại thẹn thùng! “Thật đáng yêu!” Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu Thiển Uyên, trái tim bỗng nhiên nhảy lên thình thịch.

“Đã như vậy tôi giúp ngài vận công, đem dược bức ra?” Thiển Uyên nhận thấy được chính mình không bình thường, nhanh chóng dời đi lực chú ý.

“Được, ngươi đỡ ta đứng lên trước đi.”

Lâm Chi Diêu ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Thiển Uyên, Thiển Uyên ở phía sau y cũng ngồi xuống, giúp y vận công.

“Lâm Tâm Quyết” nội công tâm pháp của Trường Nhạc Cung cũng không tính là lợi hại, nhưng hay ở chỗ linh hoạt kỳ diệu, ở phương diện bức độc luôn luôn hiệu quả cực kỳ, nhưng lúc này lại không thuận lợi, đã qua hai giờ vẫn chưa thấy hiệu quả, Thiển Uyên ngồi phía sau Lâm Chi Diêu, nhìn không tới mặt y. Giờ phút này hai gò má của Lâm Chi Diêu đã ửng hồng không bình thường, cau mày, thần sắc thống khổ.

“Phốc! —” Lâm Chi Diêu phun ra một búng máu, thân thể yếu ớt ngã vào trong lòng Thiển Uyên.

“Ngài làm sao vậy?!” Thiển Uyên kinh hãi.

“Không được, bức không ra . . . . .” Lâm Chi Diêu mặc dù thổ huyết, nhưng không có chịu nội thương, chính là vừa rồi vận công, dược tính phát tán càng lợi hại hơn, trong mắt tình sắc mê ly, máu tươi theo khóe miệng trượt xuống, càng làm tôn thêm đôi môi đỏ thắm ửng lên sắc quang sáng bóng, từ lổ tai đến cổ đều nối lên anh sắc phấn nộn, Thiển Uyên trong lòng hô to không ổn, gần như nghĩ đến ném y lại đào tẩu!

“. . . . . Ngươi giúp ta lấy cái hộp để trong tủ đầu giường đến đây!” Lâm Chi Diêu cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, gượng thân thể từ trong lòng Thiển Uyên ngồi dậy, lòng ngực ấm áp nở nang của Thiển Uyên lúc này đối với y mà nói thật rất hấp dẫn. Thiển Uyên nghe vậy đem Lâm Chi Diêu để trên giường, mở ra tủ đầu giường, bên trong quả thực có một hộp tử đàn tinh xảo, không biết đựng cái gì, đem nó lấy ra giao cho Lâm Chi Diêu.

“. . . . . Ngươi ra ngoài đi!” Lâm Chi Diêu tiếp nhận cái hộp, cũng không mở ra, phân phó Thiển Uyên đi ra ngoài.

“Bộ dạng ngài như vậy tôi làm sao có thể đi ra ngoài? Đây là cái gì? Giải dược? Có giải dược sao ngài không nói sớm!” Thiển Uyên đoạt lấy cái hộp mở ra nhìn, nhất thời há hốc mồm.

Các loại ngọc chế nam khí với kiểu dáng và kích cỡ khác nhau xếp đặt trong đó, có vài hộp thuốc cao không biết tên. Thiển Uyên mặt đỏ không thôi, hối hận chính mình nhanh tay! Lâm đại cung chủ hàng đêm tầm hoan thì trong tủ đầu giường có thể có cái gì tốt lành chứ?! Từ từ, hay là y muốn dùng cái này thủ dâm?! Nhất định là như vậy, cho nên mới bảo ta đi ra ngoài, là sợ mình trông thấy chịu không nổi sao?

“Ngài còn giả bộ làm cái dạng thuần khiết gì nữa! Ngày đầu tiên tôi đến nơi này ngài không phải bảo ta hảo hảo tham quan sao? Lúc này còn làm ra vẻ gì nữa! Bộ dạng của ngài bây giờ còn nghĩ ra bổn sự ‘tự công tự thụ?!” Thiển Uyên biết mình đang nổi nóng vô cớ, nhưng lại không khống chế được, “Lại đây nằm đi! Tiểu gia ta hôm nay suy cho cùng làm người tốt vậy! Lại đây đi!”

Lâm Chi Diêu đã là thể suy sức yếu, thần trí không thanh tỉnh lắm, lại vẫn là bị hết hồn, nhưng ngay sau đó Thiển Uyên một tay bắt lấy mắt cá chân của y, cảm giác da thịt chạm nhau làm cho y rên rỉ “mm” một tiếng, lại chống đỡ không nổi dược tính, hai tay cấp thiết đặt lên ngực nam nhân vuốt ve lung tung, miệng mơ hồ không rõ phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Thiển Uyên da đầu run lên, hoàn toàn không thể lý giải chính mình vì sao phải chủ động vơ vào chuyện phiền phức này, phỏng chừng là điên rồi! Từ trong cái hộp lấy ra một ngọc thế màu mật ong bằng sáp loại nhỏ, suy nghĩ một chút, lại mở ra cái hộp thuốc cao, chấm lấy một ít, bôi lên trên ngọc thế.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên Lâm Chi Diêu lõa thể, nhưng cảnh sắc trước mắt vẫn rất kích thích, Thiển Uyên cố gắng trấn định, trong lòng nhớ kỹ “A di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc.”, một tay cầm ngọc một tay tách ra chân thon dài trắng nõn của Lâm Chi Diêu.

“Vào không được?!” Thiển Uyên trên trán chảy mồ hôi, buồn bực nhìn chằm chằm nơi riêng tư của Lâm Chi Diêu, “Nhỏ như vậy một cái còn vào không được! Ngươi sao lại yếu như vậy!” Vừa rồi cố gắng nửa ngày, ngọc thế kia kích thước chỉ có hai lóng tay mà còn không vào được, Lâm Chi Diêu trong miệng rên rỉ “ư ư”, túm lấy tấm trải giường không ngừng vặn vẹo thân thể, thấy thế cơn tức của Thiển Uyên càng mạnh!

“Được rồi! Ta nói nha, người tốt đã giúp phải giúp tới cùng! Người xuất gia không được nói dối!” Oán hận chấm lấy thuốc mỡ màu trắng kia ra ngón tay, từ từ nhắm hai mắt thăm dò hướng u huyệt của y. Nguồn :

“A! A a! —” Lâm Chi Diêu giờ phút này thần trí hoàn toàn bay mất, chỉ cảm thấy chỗ bị vật thể nhét vào ngứa ngáy phát tao khó nhịn, khoái cảm mãnh liệt, quyến rũ kêu lên, đưa đẩy thắt lưng về trước, khát vọng càng nhiều.

Thiển Uyên hùng hùng hổ hổ, lấy ngón tay khuếch rộng tốt rồi mới đem ngọc thế chậm rãi sáp vào, đợi Lâm Chi Diêu hơi thích ứng, bắt đầu đẩy, Lâm Chi Diêu bắt đầu một tiếng lại một tiếng kêu lên càng thêm mất hồn thực cốt, không bao lâu liền bắn ra. Thiển Uyên đè nén lửa đang bén lên, có nộ hỏa cũng có dục hỏa, hạ thủ không hề ôn nhu, dùng ngọc thế làm cho y lần thứ hai đạt cao trào, Lâm Chi Diêu bắt đầu khôi phục chút thanh tỉnh, tránh đi ánh mắt của Thiển Uyên, chính là đỏ mặt cúi đầu thở dốc.