Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 36



Kỉ Minh vén rèm tiến vào trong trướng Thiển Uyên, thấy hắn đang viết cái gì, ghé sát vào nhìn, vừa là chữ vừa là tranh, không biết là cái gì nữa.

“Viễn, không, Diêu đại nhân, đây là gì vậy?”

“Là bản vẽ, ngươi gọi người ấn theo bản vẽ này chế tạo mấy thứ trong đây, vật liệu dài ngắn quy cách ta đã viết ra hết rồi, nếu có gì không rõ bảo công tượng trực tiếp đến hỏi ta.”

“Vâng.” Kỉ Minh tiếp nhận bản vẽ nhìn kỹ, “Mấy cái này dùng để làm gì?”

“Cần dùng để khảo thí tuyển người.”

“Tuyển người? Là tuyển một trăm người ngài muốn sao? Viễn, Diêu đại nhân, ta đang muốn hỏi ngài, vì sao chỉ cần một trăm người? Bắc Lương Vương trong tay có mười lăm vạn nhân mã lận!”

“Binh quý tinh, bất tại đa.”*

* Binh coi trọng tinh nhuệ, không cần số lượng

“Hay cho câu ‘Binh quý tinh, bất tại đa’!” Một người vỗ tay cười xốc rèm lên, người đến là Mục Thừa Anh.

“Diêu đô úy thật sự chưa bao giờ tòng quân sao? Vậy khẳng định đã học qua binh pháp.” Mục Thừa Anh cũng không khách khí, tự mình tìm cái ghế ngồi xuống, cầm lấy bản vẽ Thiển Uyên họa.

Thiển Uyên cũng không ngẩng đầu, tiếp tục vẽ vẽ họa họa: “Mục tướng quân chế nhạo. Không biết tướng quân là vì chuyện tuyển người mà đến.”

“Đúng vậy, người ngươi muốn ta tuyển đến, tuổi trong khoảng từ mười tám đến ba mươi lăm, có cha mẹ thê nhi không cần, tứ chi tai mắt có chỗ thiếu hụt không cần, thân cao quá hoặc thấp quá không cần, nhát gan sợ phiền phức không cần, không biết chữ không cần, nếu có chút khả năng đặc biệt thì tốt, ngoài những điều kiện trên nếu như thỏa đáng có thể nới rộng, sàng lọc như vậy, chỉ còn lại không đến một ngàn người.”

“Tốt, mười tuyển một, cũng không phải dễ dàng.”

“Không biết Diêu đô úy muốn chọn kỹ lựa khéo một trăm người này dùng để làm gì?”

“Đặc chủng binh.”

“Đặc chủng binh?”

“Đúng, chính là đặc chủng binh.”

“Hiểu như thể nào?”

“Cái gọi là đặc chủng binh, đương nhiên là có khác biệt với binh lính bình thường, bọn họ không chỉ có thân thể tâm lí tố chất xuất chúng, còn có kỹ năng đặc biệt, tác dụng lớn nhất của đặc chủng binh chính là chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.”

Tổ chức thành lập đặc chủng binh là kết quả Thiển Uyên sau một lúc suy xét: hắn khẳng định là không am hiểu lãnh đạo đại đội nhân mã tác chiến, tuy rằng trò chơi chiến tranh hắn chơi rất thuận buồm xuôi gió, nhưng tác chiến thực tế khẳng định bản thân không làm được, duy nhất có thể làm được, một là tổ chức thành lập một đội đặc chủng binh tố chất cao, hai là phát triển hỏa khí. Con đường thứ hai tuy rằng đơn giản hơn nhiều, nhưng hắn không phải đến vạn bất đắc dĩ cũng không muốn làm như vậy. Hắn tính toán khác biệt thời không này, nếu như nghiên cứu ra hỏa khí sẽ tạo ra biến hóa rất nhiều cho thời đại, hắn không rõ lắm, nói không chừng sẽ tạo thành đại nạn, còn nữa, hắn dù sao cũng không thích sát sinh.

Mục Thừa Anh tựa hồ đối ý tưởng của hắn cảm thấy thực hứng thú, cùng Thiển Uyên hàn huyên nửa ngày, từng điều từng điều hỏi Thiển Uyên dụng cụ phải sử dụng ra sao, càng nói càng hưng phấn, cuối cùng thẳng lôi kéo Thiển Uyên chạy đến nơi chế tạo thủ công vũ khí của doanh trại tự mình quan sát quá trình chế tạo.

Sàng lọc chính thức ba ngày sau bắt đầu, Thiển Uyên dựa theo kiểu dáng trong trí nhớ, thiết kế ra thiết bị hiện đại huấn luyện bộ đội, dựng một cái sân huấn luyện cỡ nhỏ, bên sân đặt một cái tương tự đồng hồ cát, có thể trong thời gian toàn bộ hạt cát chảy xuống dưới hoàn thành tất cả hạng mục thì thông qua, mỗi người có hai cơ hội. Ngay từ đầu liên tục mười người, không một ai thông qua, các binh sĩ bắt đầu nhỏ giọng cùng oán giận, Thiển Uyên tiến lên phía trước: chư vị binh sĩ có ý kiến gì?

Lập tức có người lớn mật nói: “Đô úy, muốn nội trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành, căn bản là không có khả năng.”

Thiển Uyên cũng không giận, buột tóc lại đi qua: “Một khi đã như vậy, tại hạ cũng đến thử một lần, vì mục đích công bằng, ta sẽ không sử dụng khinh công, mọi người có thể lại gần một chút, cẩn thận quan sát.”

Đồng hồ cát bắt đầu tính giờ, Thiển Uyên co chân xuất phát, lướt qua chướng ngại, leo lên thang dây, đi qua cầu cầu khỉ, động tác liên tiếp dễ dàng ăn khớp, đến được điểm kết thúc, đồng hồ cát còn dư một phần năm. Thiển Uyên vỗ vỗ cát bụi trên y phục, quay đầu, toàn sân yên lặng. Bạn đang

“Xong, chư vị còn ý kiến gì nữa không?”

“ . . . . . ”

“Tốt, vậy tiếp tục đi.”

“Rõ!”

Thiển Uyên kỳ thật là có tâm lập uy, người thường hay phục tùng cường giả, hắn muốn chỉ huy những người này, trở thành người bọn họ tuyệt đối phục tùng, chỉ dựa vào chức quan là không thể. Mục Thừa Anh cùng Kỉ Minh đều đang đánh giá Thiển Uyên, mỗi người có tâm tư của riêng mình. Kỉ Minh trong ánh mắt tán thưởng khâm phục còn dẫn theo chua xót, cho dù có tiếp tục ngốc tiếp tục trì độn, y cũng biết mình chính là yêu Thiển Uyên, hơn nữa phát hiện đã quá trễ, đã không thể tự kiềm chế, đành phải cố gắng áp chế, gần đây cùng Thiển Uyên sớm chiều chung sống, y cũng cùng hắn ốm đi không ít. Mục Thừa Anh cũng sửng sốt kinh hỉ cộng thêm vài phần hưng phấn, đó là một loại hưng phấn của kỳ phùng địch thủ, sau đó hắn đưa ra một quyết định: “Diêu đô úy, tại hạ cũng muốn gia nhập vào đại đội đặc chủng của ngài, có thể không?”

Thiển Uyên ngây người một lúc, hiểu rõ cười rộ lên: “Đặc chủng binh tuyển chọn người bất luận quân hàm chức quan, chỉ cần phù hợp điều kiện đều có thể tham gia.”

Mục Thừa Anh cười nói: “Thừa Anh trên không phụ mẫu dưới không thê nhi, nhi lập chi*, thân cường thể kiện, (chảy mồ hôi, giống quảng cáo tìm bạn trăm năm quá ==) hiện tại muốn đến lĩnh giáo thử khảo thí của Diêu đô úy!” Nói xong chân dài rảo bước hướng sân huấn luyện đi qua.

* Tuổi lứa 30

Thiển Uyên bất đắc dĩ cười cười, hắn muốn tham gia thì tham gia đi, đến lúc đó huấn luyện cũng đừng kêu khổ.

Mục Thừa Anh quả nhiên dễ dàng thông qua khảo thí, thời gian còn so với Thiển Uyên ngắn một chút, Kỉ Minh không biết bị cái gì kích thích, cũng chạy đến tham gia, đương nhiên cũng thông qua.

“Các huynh đệ, chúc mừng, từ hôm nay trở đi mọi người chính là thành viên của đại đội đặc chủng!” Thiển Uyên nhìn một trăm linh ba binh sĩ ưu tú đứng chỉnh tề trong sân, trong lồng ngực bỗng nhiên nổi dậy hăng hái, “Có thể được tuyển chọn, chứng tỏ mọi người đều là binh sĩ ưu tú nhất, mà điều quan trọng nhất của một binh sĩ ưu tú chính là phục tùng! Phàm là gia nhập đại đội đặc chủng của ta, hết thảy hành động đều nghe theo ta chỉ huy, nếu như làm trái, xử trí theo quân pháp!” Lại quay đầu nhỏ giọng đối Mục Thừa Anh nói, “Mục tướng quân, ngươi hiện tại muốn rút lui vẫn còn kịp.” Mục Thừa Anh lại cười cười nói: “Mong rằng Diêu đô úy lưu cho ta một chỗ trong đội, khi Thừa Anh chấp hành nhiệm vụ của đại đội đặc chủng chính là thuộc hạ của ngươi, bình thường ta vẫn là thượng cấp của ngươi, như thế nào?” Thiển Uyên lười cùng hắn so đo, đồng ý.

Trong Xích Thành Nam Lăng Vương phủ, sau khi Lâm Thiên Tuyệt nhận được mật báo càng xem càng cao hứng: “Không hổ là tôn tử của Lâm Thiên Tuyệt ta, quả nhiên là trì trung chi vật*!”

* Người tài giỏi hiếm có

Thiển Uyên chậm rãi nhớ hồi tưởng kiến thức quản lý quân đội hiện đại mà mình biết, một bên kết hợp hiện trạng của thời đại này cùng một chút cải tiến mà mình tưởng tượng ra, viết một cuốn «Phương pháp quản lý và huấn luyện đại đội đặc chủng» sau khi thận trọng cân nhắc châm chước liền gọi người đem quy chế thưởng phạt trong đó chép lại một bản chuyển qua cho Mục Thừa Anh, dự định nếu như hắn đồng ý, liền lập tức ban hành xuống. Chỉ chốc lát sau Mục Thừa Anh thế nhưng tự mình chạy qua.

“Diêu đô úy, «Quy chế thưởng phạt» này của ngài thật sự rất tuyệt! Ta nghĩ đem nó áp dụng cho toàn quân, có thể chứ?”

“Chuyện này, Mục tướng quân nếu cảm thấy không tồi thì dùng đi, thuộc hạ không có ý kiến.” Người này thật đúng là tên võ si, nửa đêm kích động đến như vậy, giày cũng chưa mang xong liền vọt vào trong trướng của hắn. Chuyện này mà truyền đến tai binh sĩ cũng thật là, kêu bọn họ chuyển cho tướng quân, cũng không nói nhất định phải chuyển ngay lập tức, khiến hắn đã hơn nửa đêm tóc tai bù xù y phục không chỉnh bị người này đồng dạng không chỉnh mạnh mẽ lôi kéo thảo luận tâm đắc trị quân.

Kỉ Minh vào giữa trưa ngày hôm sau mới biết được Mục Thừa Anh tại trong trướng của Thiển Uyên nán lại một đêm. Y biết Thiển Uyên gần đây đều thức đêm viết cái gì đó, cho nên sáng sớm Thiển Uyên không rời giường y cũng không cho phép binh sĩ gọi hắn, muốn cho hắn ngủ thêm chốc lát, đến giữa trưa y đến gọi Thiển Uyên rời giường, thuận tiện đưa cơm đến cho hắn, vừa vào cửa liền phát hiện Mục Thừa Anh cùng Thiển Uyên y sam hỗn độn chồng chân chéo đùi loạn thất bát tao ngủ cùng nhau, trên tay vừa trượt, “Xoảng ― ” toàn bộ đồ ăn rơi trên mặt đất, hai người trên giường đồng thời cả kinh bật dậy.

Không khí lúc đó có thể dùng xấu hổ, phi thường xấu hổ hoặc là dị thường xấu hổ để hình dung. Cuối cùng vẫn là Mục Thừa Anh cười cười giải thích mình vì sao ở trong đây, một mặt nhanh chóng từ trên giường Thiển Uyên leo xuống, Kỉ Minh đứng tại chỗ vẻ mặt mờ mịt chỉ bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, Thiển Uyên thấy bộ dạng kia của y trong lòng bực bội, đoán rằng Mục Thừa Anh nhất định cũng nhìn ra Kỉ Minh đối hắn không bình thường, buồn bực nói một câu, “Ta không đói bụng, còn muốn ngủ thêm một lát!” Nằm xuống trùm kín chăn. Gia Minh cùng Diêu đã hao hết toàn bộ tình yêu của hắn, hiện tại hắn tâm lực quá mệt mỏi, không có thời gian cũng vô tâm đi quản người khác nghĩ gì. Thiển Uyên chui trong chăn phủ kín muốn ngủ, Mục Thừa Anh cùng Kỉ Minh đi khi nào cũng không biết.

(Huhu T_T, sao thấy tội Minh ca quá đi, thật sự là đáng thương mờ, oa oa . . . coi xong thấy Minh ca là tội nhất, đơn phương a đơn phương >”< lúc nào cũng như tiểu tức phụ *tự kỷ*)