Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 17



Thiển Uyên tìm được sơn động mà Lâm Chi Diêu nói, biểu tình cao hứng, sau khi vào động rất nhanh bị thay thế bằng vẻ mặt 囧, nhìn mấy trăm vò rượu vại rượu đủ loại kiểu dáng, Thiển Uyên cảm thấy hết chỗ nói rồi. Người này thật biết cách hưởng lạc, cư nhiên đào cái sơn động lớn như vậy dùng để chứa mỹ tửu!

Trên vách động có trường minh đăng*, Thiển Uyên nhìn chung quanh một lượt, chỗ sâu nhất trong động là mấy cái giá bằng gỗ lim được dựng cao cao, bên trên xếp đầy các kiểu vò rượu, phía bên trái đặt vại rượu thật lớn, phía bên phải dọc theo vách là một cái giường đá, trên giường là một cái bàn nhỏ bằng gỗ lim, trên bàn có một bộ dụng cụ uống rượu bằng bạch ngọc tinh xảo. Thiển Uyên bưng cái bàn nhỏ xuống đặt ở một bên, dìu Lâm Chi Diêu nằm xuống giường, bắt đầu xem xét miệng vết thương.

* Đèn thắp hoài không tắt

Lâm Chi Diêu mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, hai gò má ửng đỏ không bình thường, bạch y cũng biến thành màu hồng nhạt, Thiển Uyên thầm nghĩ không ổn, miệng vết thương không biết nứt ra từ lúc nào, còn ở trong nước ngâm mình lâu như vậy! Cố gắng kiềm chế sức mạnh, thật nhẹ nhàng cẩn thận cởi bỏ y phục ướt sũng của y, tháo ra mảnh vải băng bó trước ngực. Miệng vết thương vì ngâm nước lâu mà trở nên trắng bệch, máu mới không ngừng chảy ra, thấy thế Thiển Uyên kinh hãi! Phải nhanh chóng khử trùng cầm máu cho miệng vết thương!

“Đúng rồi! Dùng rượu! Cồn trong rượu có khả năng sát trùng rất cao!” Ở trên giá rượu tìm một vò rượu nhỏ nhất, mở ra niêm phong, hương rượu nhất thời tỏa ra bốn phía!

“Rượu ngon a! Ta cũng vì khử trùng cho miệng vết thương của ngươi, ngươi đừng nên trách ta lãng phí rượu ngon của ngươi đó!” Nói xong lấy mảnh vải nhúng vào rượu giúp Lâm Chi Diêu rửa sạch miệng vết thương.

“Ưmm!” Mặc dù động tác đã rất cẩn thận, nhưng rượu mới vừa chạm vào đến miệng vết thương một chút, Lâm Chi Diêu vẫn đau đến tỉnh lại!

“Ngươi tỉnh! Rất đau, ngươi kiên nhẫn một chút!” Thiển Uyên đỡ Lâm Chi Diêu tựa vào vách đá, lấy một kiện y phục vo lại thành cục đưa cho y “Cắn chặt cái này!”

Lâm Chi Diêu suy yếu lắc đầu “Không cần, ta chịu được. Ngươi làm đi!”

Thiển Uyên gật gật đầu, tiếp tục lấy rượu rửa miệng vết thương.

Lâm Chi Diêu vốn cực kỳ sợ đau, vẫn cứ làm bộ cứng cỏi chịu đựng không lên tiếng, nước mắt lại ức chế không được mà ứa ra, chờ Thiển Uyên rửa xong miệng vết thương trước ngực y, khuôn mặt tú lệ của y đã tràn đầy nước mắt! Thiển Uyên vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Chi Diêu khuôn mặt đầy nước mắt lại càng hoảng sợ, cũng không còn giống như xưa vui sướng khi người gặp họa, một chút tâm tình giễu cợt cũng không có, trong lòng ngược lại còn có chút khúc mắc, khó chịu một cách lợi hại, động tác tay càng cẩn thận hơn.

Vải ướt không thể dùng, Thiển Uyên đành phải đem y phục xé thành nhiều mảnh làm băng gạc. Hai tay luồng qua dưới nách y giúp y băng bó, mảnh vải quấn một vòng rồi một vòng đem khoảng cách giữa hai người từ từ thu ngắn lại, không khí xung quanh bắt đầu trở nên ám muội, tư thế băng bó càng ngày càng giống như một cái ôm. Cuối cùng ở sau lưng y buộc lại, thật sự giống như đang ôm nhau, cằm của Lâm Chi Diêu gác trên vai hắn, môi kề sát thái dương hắn, hơi thở ấm áp thổi vào trong lỗ tai, Thiển Uyên nhịn không được run rẩy một cái, vừa sắp buộc tốt mảnh vải lại buông ra, đành phải buộc lại lần nữa. Hai người kề nhau quá sát, hơi thở dây dưa, hắn gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của Lâm Chi Diêu, nhịp điệu dập dềnh kia thế nhưng cũng trở nên ám muội, tay càng buộc lại càng không tốt, trong lòng càng ảo não: nhìn như thế nào cũng giống như hắn vì chiếm tiện nghi Lâm Chi Diêu mà cố ý cọ cọ xát xát!

“Tốt, tốt rồi!” Thiển Uyên ra vẻ bình tĩnh, cũng không phải không biết thẹn mà nhìn y, mặt mình chắc là rất đỏ.

Lâm Chi Diêu cười nói “Cám ơn.” Thiển Uyên bị y cười đến tâm giống như thật ngứa ngáy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái lại nhanh chóng cúi đầu.

“Duỗi tay phải lại đây.” Miệng vết thương trên tay cũng là kiệt tác của chính mình, luyện vài năm kiếm pháp toàn bộ đều thực hành trên người ân sư truyền thụ!

“Đau ngươi liền kêu lên.” Ngữ khí cũng không tự giác mà trở nên ôn nhu.

“Ta biết.” Lâm Chi Diêu nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Thiển Uyên, khóe miệng nhịn không được vui vẻ, hài tử này biểu đạt phương thức xin lỗi thật đúng là đặc biệt, như vậy xem ra bị hắn đâm hai kiếm cũng đáng lắm!

“A! Ngươi cư nhiên dùng ‘Tiên nữ khóc’! Đây chính là vò cuối cùng của ta! Phung phí của trời a!”

“Không phải là một vò rượu thôi sao! Ta đền cho ngươi!”

“Trong thiên hạ chỉ còn một vò này thôi, ngươi như thế nào bồi a!”

“Ngươi câm miệng đi!”

“Đau! Ngươi nhẹ tay một chút.”

“Câm miệng!”

“Vừa rồi ngươi còn bảo ta đau liền la lên mà . . . . .”

“Bây giờ ta bảo ngươi câm miệng.”

“Câm miệng thì câm miệng, tiểu hài tử chết tiệt, hung hăng như vậy!”

“ . . . . . ”

“Được được được, bản cung câm miệng, câm miệng!”

Bị Lâm Chi Diêu một phen hồ nháo như vậy, Thiển Uyên cảm thấy được không khí không còn gượng gạo như trước nữa.

Xử lý tốt miệng vết thương, Lâm Chi Diêu đã đau đến đầu đầy mồ hôi, cả ngươi vô lực, từ từ nhắm lại hai mắt nằm ở trên giường đá thở dốc. Thiển Uyên ở trong động tìm một vòng chỉ tìm được một cái chiếu trúc, vô phương, đành phải đem Lâm Chi Diêu ôm trong lòng mình, y thân mang trọng thương, nếu lại cảm lạnh thì xong luôn!

Trong động tuy rằng tránh được gió, nhưng mà vẫn rất lạnh, lại không có cách nào đốt lửa sưởi ấm, Thiển Uyên ôm lấy thân thể khi lạnh khi nóng của Lâm Chi Diêu, trong lòng lo lắng vô cùng! Vừa rồi phát sốt coi như bình thường, lúc này rét run thì thật rất rất không ổn! Phỏng chừng là mất máu quá nhiều, xem ra lúc nãy ngâm nước miệng vết thương bị mở bung ra, người này sao lại không nói ra! Gấp muốn chết!

Lâm Chi Diêu ở trong lòng hắn cuộn tròn người lại, chỉ lát sau liền bắt đầu run rẩy lên, Thiển Uyên nhớ đến nội dung trong vở kịch “Cẩu huyết” trên truyền hình, phàm là nam nhân bị thương nữ nhân sẽ hy sinh trong sạch, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn, không thể tưởng tượng được hôm nay lại đến phiên mình, tuy rằng bọn họ lúc này sớm không còn cái gì gọi là trong sạch ―

Cởi y phục của hai người ra, chính mình nằm ở trên tảng đá lạnh như băng, ôm lấy Lâm Chi Diêu, để cho y nằm sấp trên người mình, sau đó đem y phục phủ lên lưng y, lẩm nhẩm nội công tâm pháp, dần dần không còn cảm thấy lạnh nữa, tóc cũng khô, vận hành chân khí một vòng sau đó đặt tay ở tại vị trí trái tim sau lưng Lâm Chi Diêu, chậm rãi truyền chân khí vào, sau một lúc lâu, Lâm Chi Diêu cuối cùng không còn run rẩy nữa, ở trong lòng hắn an tĩnh ngủ.

Ôn hương noãn ngọc trong lòng, tâm tình Thiển Uyên lại càng nặng nề, chuyện tình trên thế gian này thật sự là “Nhất thiết hữu vi pháp”, trước đây sư phụ thường nói muốn ta “mọi việc tùy duyên”, nhưng mà đến tột cùng cái tùy pháp này như thế nào đây? Hôm nay là một ngày thật mang tính hài kịch biết bao! Dường như tất cả bình thản đi vào nơi này mười tám năm trước đều là vì tích lũy cho ngày hôm nay bùng nổ! Đoán được Lâm Chi Diêu đại khái là vì mình động tâm, tuy rằng không biết vì sao, nhưng cơ bản có thể xác định được điều này, chính là tâm ý của mình ra sao?

“Anh Gia Minh, em nên làm sao bây giờ? . . . . .”

Trong lúc Lâm Chi Diêu nửa mê nửa tỉnh có chút hối hận vì giết Hạ Vũ, trước nên hỏi hắn hòa thượng trong vô danh tự có ai kêu là “Gia Minh” không, sau đó hãy giết hắn . . . . .

Chú thích: “Nhất thiết hữu vi pháp” trích từ “Kim Cương Kinh” — “Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh. Như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan.”