Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 49: Ta không phải kẻ hiền lành, chớ chọc ta



Lúc cùng đi vào trong rừng, Vệ Đông Li thúc ngựa mà đi. Bộ áo trắng, giày trắng, ngựa trắng, bánh ngọt ngon miệng, rồi lại còn mùi hương rượu làm người ta thèm nhỏ dãi, nhìn thế nào cũng không thấy hắn đang đi tìm “Long huyệt bảo tàng”, mà còn giống một tên công tử nhàn rỗi ra ngoài đạp thanh hơn.

Hắn thúc ngựa chạy cạnh Khổng Tử Viết, chốc chốc lại rắc vụn bánh ngọt sang chỗ cô.

Khổng Tử Viết chẳng ngờ được Vệ Đông Li cũng có một ngày “ấu trĩ” đến thế! Cô không thèm để ý đến hắn mà cứ rảo bước đi về phía trước.

Vệ Đông Li nheo mắt lại nhìn chòng chọc sống lưng Khổng Tử Viết, ánh mắt như có vẻ như muốn đâm xuyên qua lớp da hổ đến thẳng trái tim cô vậy!

Bách Lí Phượng vốn định mang Khổng Tử Viết rời khỏi chốn thị phi này, nhưng gã thấy thái độ của cô rất kiên quyết, thế nào cũng muốn đi tìm bảo vật cùng đám người kia. Nên gã cũng ở lại, chuẩn bị đoạt bảo vật thay Khổng Tử Viết bất cứ lúc nào!

Lúc này gã thấy Vệ Đông Li cứ nhìn Khổng Tử Viết không chớp mắt, gã đã bực mình rồi. Gã hừ một tiếng, phi thân xuống ngựa, chạy đến cạnh Khổng Tử Viết, kéo tấm áo choàng của mình ra rồi nhẹ nhàng khoác lên người Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết đầu đầy hắc tuyến nhìn Bách Lí Phượng, cô không hiểu ý của hành động này là gì.

Bách Lí Phượng hất cằm, hùng hồn nói: “Bộ lông của nàng đẹp như thế, ta không cho đứa tiểu nhân đê hèn nào nhìn cả!”

Khổng Tử Viết nhếch mép cười, giơ móng lên khẽ cào cào lưng Bách Lí Phượng.

Bách Lí Phượng lập tức ôm cái đầu lông lá của cô, thân thiết vò vò.

Hồ Li bò sấp trên lưng ngựa, hứ hứ yếu ớt: “Bách Lí Phượng, ngươi cút sang một bên cho tiểu gia! Đừng có lợi dụng Tử Viết nhà ta! Không thì đợi tiểu gia đây khỏe lại, coi tiểu gia lột da ngươi đấy!”

Bách Lí Phượng vênh váo cười nói: “Đợi ngươi còn sống đi ra khỏi chỗ này thì hãy tới thách đấu với cái ngón cái của ta nhé!”

Hồ Li hận nghiến răng, nhưng lại không làm gì được Bách Lí Phượng.

Tối đến dựng lều nghỉ ngơi, bọn họ chọn một chỗ khá bằng phẳng sạch sẽ rồi phân thành hai đội đi nấu cơm.

Người mà Vệ Đông Li dẫn theo thành một đội, bọn họ lanh lẹ nhóm lửa, dựng lều, bắc nồi nấu canh, nướng thịt nai.

Hồ Li, Bách Lí Phượng, Khổng Tử Viết và hai tên hộ vệ còn lại của Diên Bắc Tu thành một đội. Bách Lí Phượng và hai tên hộ vệ kia phụ trách nhóm lửa, Diên Bắc Tu và Khổng Tử Viết có trách nhiệm đi săn thú, Hồ Li có trách nhiệm ngồi im một chỗ tự chăm sóc lấy mình là được.

Lúc Khổng Tử Viết và Diên Bắc Tu đi tới một chỗ khá xa, Diên Bắc Tu tự dưng dừng bước, đứng dưới gốc cây rồi nói với Khổng Tử Viết: “Tử Viết, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên, đôi mắt đen vàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Diên Bắc Tu như đang cân nhắc từ, hắn trầm tư chốc lát rồi mới nói: “Tử Viết, ta muốn nàng giúp ta.” Hắn thấy Khổng Tử Viết không có bất cứ phản ứng tiêu cực nào, bèn nói tiếp, “Tử Viết, ta muốn có được ‘Tinh Hạch Tử’, ta mong nàng có thể giúp ta. Ta không biết ngoài nàng ra thì ta còn có thể tin ai được nữa. Ta cũng không biết ngoài nàng thì ai có thể cùng ta hoàn thành bá nghiệp nhất đại này!

Hồng Đế tham tiền, tăng thuế má; Duệ Đế giả nhân giả nghĩa, là kẻ tiểu nhân; Cừ Đế thích chiến tranh, bách tính lầm than. Nếu chúng ta có thể nhất thống ba nước lại sẽ có thể sáng lập ra một thịnh thế hòa bình để tạo phúc cho muôn dân thiên hạ!

Tử Viết, nàng có nguyện giúp ta? Giúp muôn dân thiên hạ hay không?”

Khổng Tử Viết rũ mắt xuống như đang nghiêm túc suy nghĩ về lời của Diên Bắc Tu.

Mãi sau cô gật đầu.

Diên Bắc Tu mừng quá, kích động ôm lấy đầu cô.

Khổng Tử Viết cào bùn đất, nghĩ bụng: Kích động như thế không tốt đâu.

Lúc trở về doanh địa, Diên Bắc Tu bảo Khổng Tử Viết về trước, còn hắn thì cầm thịt thú ra bờ sông rửa sạch.

Khổng Tử Viết tới bên đống lửa, nằm bò ra cạnh Bách Lí Phượng, cào cào cái trạc cây lăn lông lốc, làm như không thấy ai cả.

Chẳng bao lâu sau, từ xa truyền tới tiếng bước chân, là Diên Bắc Tu xách thịt thú đã rửa sạch quay về. Hắn đưa thịt cho hai tên hộ vệ đi nướng, sau đó ngồi bên Khổng Tử Viết, lấy một bó hoa dại đủ màu từ trong ngực ra, thành thạo bện thành một vòng hoa đội lên đầu Khổng Tử Viết.

Cho dù Khổng Tử Viết là con gái hay là bạch hổ, cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên cô được tặng hoa, Khổng Tử Viết hơi bối rối, cô vừa nhìn Diên Bắc Tu, vừa mất tự nhiên cào cào móng không biết phải phản ứng như thế nào.

Diên Bắc Tu cũng hơi ngượng ngùng, tặng vòng hoa cho Khổng Tử Viết xong hắn cứ nhìn đống lửa chằm chằm.

Khổng Tử Viết thấy mình nên nói một tiếng cảm ơn, thế là cô thò móng gãi nhẹ vào chân Diên Bắc Tu, sau đó gật gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Diên Bắc Tu nhìn Khổng Tử Viết, trong mắt là ba phần xấu hổ và bảy phần cưng chiều, hắn nhẹ giọng khen: “Rất đẹp.”

Khổng Tử Viết tự dưng thấy tim mình thắt lại! Những hình ảnh rời rạc lại lướt qua! Là ai? Rốt cuộc là ai?! Ngoài Diên Bắc Tu ra thì ai đã từng khen cô “rất đẹp”?

Khổng Tử Viết thấy đầu đau như búa bổ, cô nghiêng mình đặt cằm lên đùi Diên Bắc Tu.

Diên Bắc Tu vui vẻ, tưởng Khổng Tử Viết đang làm nũng với hắn, thế là hắn dịu dàng vuốt lông cô, động tác cực kì thân mật.

Một màn này trong mắt người khác chẳng khác gì một bức họa một người một hổ đang dựa vào nhau, chàng dựa ta ta dựa chàng!

Gần như cùng một lúc, tiếng Hồ Li ho sù sụ, tiếng Bách Lí Phượng đập vỡ vò rượu cùng với tiếng Vệ Đông Li nắm đuôi Khổng Tử Viết kéo đi soàn soạt đồng thời vang lên!

Đợi Khổng Tử Viết sực tỉnh lại thì cô đã bị Vệ Đông Li kéo đi hoa mắt chóng mặt, da bụng phát đau rồi! Đương nhiên, cái đuôi hổ của cô vẫn là đau nhất!

Khổng Tử Viết muốn phản kháng, nhưng đuôi đang trong tay người ta, cô chỉ đành bị động bị Vệ Đông Li kéo vào lều vải.

Hồ Li mặt mày xám ngoét chỉ cái lều của Vệ Đông Li, gã tức thở hồng hộc.

Diên Bắc Tu lạnh lùng nhìn, hắn đứng dậy nhưng không lại gần lều vải của Vệ Đông Li. Lúc này hắn giận sôi gan, nhưng lại phải nhẫn nhịn, chỉ vì hắn đã nhờ Khổng Tử Viết bảo cô lấy “Tinh Hạch Tử” cho hắn. Có lẽ bây giờ chính là một cơ hội rất tốt. Vả lại dù Vệ Đông Li kéo Khổng Tử Viết vào trong lều, nhưng…lúc này Khổng Tử Viết chỉ là một con bạch hổ mà không phải người, chắc hẳn Vệ Đông Li cũng không làm chuyện kia với cô!

Bách Lí Phượng lại vỗ vai Hồ Li, điểm huyệt gã rồi cười quái dị, thấp giọng nói: “Chớ có lo.” Theo Bách Lí Phượng nghĩ thì chắc chắn Khổng Tử Viết sẽ mượn cơ hội này mà cắn đứt cổ Vệ Đông Li để trút giận! Nên Bách Lí Phượng rất lạc quan.

Trong lều bạt của Vệ Đông Li có thắp một ngọn đèn lưu ly, phản chiếu bóng của một người một hổ trên vải bạt rất rõ ràng.

Khổng Tử Viết và Vệ Đông Li giống như hai con dã thú đang phẫn nộ, đánh qua đánh lại, nhảy tới nhảy lui trong lều bạt, nhưng từ đầu chí cuối không hề phát ra âm thanh nào. Hiển nhiên là một người một hổ đang đọ sức.

Đám người Bách Lí Phượng giống như đang xem kịch chiếu bóng, mà còn là loại kịch chiếu bóng câm nữa, đặc sắc liên miên, cao trào không ngớt nhưng chẳng có tiếng động nào cả! Không khỏi hơi thất vọng.

Hồ Li nghiến răng, thầm trợ uy cho Khổng Tử Viết, gã ước gì cô có thể một tát đập vỡ mặt Vệ Đông Li! Gã thấy Khổng Tử Viết nhảy vọt lên, há mồm lao vào Vệ Đông Li, trái tim gã cũng nảy lên đến tận cổ. Nhưng ai ngờ đòn này của Khổng Tử Viết lại đè vỡ cây đèn lưu ly, thế là trong lều bạt tối om.

Tiếp sau đó trong lều tuyền ra hai tiếng hổ gầm run rẩy, sau đó…mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Từng phút từng giây trôi qua, Hồ Li đã sốt ruột đỏ cả mắt, nhưng gã đã bị Bách Lí Phượng điểm huyệt nên không thể động đậy được.

Diên Bắc Tu nhíu mày, bước lên hai bước, nói với Vệ Đông Li trong lều bạt: “Vương gia, xin hãy thả Tử Viết ra.”

Hồi lâu vẫn không có tiếng đáp trả nào.

Bách Lí Phượng không đợi được nữa, bèn dứt khoát xông vào!

Lần này vào núi, đám thị vệ Vệ Đông Li mang theo không nhiều, nhưng ai cũng là cao thủ võ lâm, mà trên tay mỗi người đều cầm “Diệt ảnh tiễn”. Đám thị vệ thấy đám người Diên Bắc Tu ra hiệu tay xung quanh có người.

Diên Bắc Tu còn chưa hạ tay xuống thì một trận mưa tên đã phóng tới!

Bách Lí Phượng thầm kêu chết toi, bọn họ nội chiến thì cũng đừng có lôi người ta vào chứ! Bách Lí Phượng vội nhảy tới chỗ Hồ Li, nhét Hồ Li tới sau một thân có khá an toàn rồi lại nhảy ra phản chiến.

Khi Khổng Tử Viết mềm nhũn chân bước ra từ lều của Vệ Đông Li thì cuộc chiến bên ngoài đã gần đi tới hồi kết.

Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn ánh trăng ảm đạm, rồi gầm một tiếng thê lương! Thực ra cô chỉ đang chửi rủa một câu…Vệ Đông Li, ngươi là đồ biến thái!

Mẹ nó chứ! Lão nương sẽ tố cáo hắn, nhất định phải tố cáo hắn! Hắn đã phạm pháp, không tôn trọng loài khác, là làm nhục động vật, là coi thường sự tôn nghiêm của chúa sơn lâm! Hu hu…hu hu hu…cô phải cắn chết hắn! Sao hắn dám chẳng nói chẳng rằng gì rồi “như thế” với cô chứ!

Khổng Tử Viết bi phẫn, căm tức, lòng tự tôn đã bị tổn thương.

Cô vừa gào trút hận xong thì đằng xa lại truyền tới một tiếng hổ gầm khác. Khổng Tử Viết mắt sáng rỡ, vội ngửa cổ gầm hai tiếng nữa.

Chẳng bao lâu sau, một con hổ Ban Lan có bộ lông rất đẹp chạy như bay từ xa tới!

Khổng Tử Viết gặp lại Tiểu Ban Điểm, lòng cô mừng rỡ vô cùng.

Hai con hổ quần nhau cọ cần cổ nhau để bày tỏ niềm hân hoan trong lòng.

Vệ Đông Li thay quần áo xong liền đi ra lều, đúng lúc trông thấy Tiểu Ban Điểm đang liếm gò má Khổng Tử Viết, hắn lập tức tỏ vẻ không vui, âm u nói: “Bộ lông của con hổ Ban Lan này cũng được.”

Khổng Tử Viết cứng đờ sống lưng, cô nghiến răng chửi một câu, “Đồ biến thái!”

Tiểu Ban Điểm cảm nhận được thái độ thù địch của Vệ Đông Li, nó lập tức bày ra tư thế tấn công chuẩn bị cho Vệ Đông Li một đòn chí mạng!

Khổng Tử Viết ngăn Tiểu Ban Điểm lại, cô bảo nó: “Đừng chọc hắn.”

Tiểu Ban Điểm gầm gừ hai tiếng với Vệ Đông Li rồi mới thu móng lại, vừa dụi đầu vào cổ Khổng Tử Viết ư ử thể hiện nỗi nhớ mong, vừa thị uy trừng mắt nhìn Vệ Đông Li để cảnh cáo hắn tránh xa Khổng Tử Viết ra!

Vệ Đông Li lạnh lùng nhìn, quanh người hắn nổi lên một luồng sát khí.

Khổng Tử Viết thấy không ổn, vội dẫn Tiểu Ban Điểm đi tìm Hồ Li và Bách Lí Phượng.

Khổng Tử Viết vừa bước được hai bước thì trông thấy Bách Lí Phượng một xách Hồ Li mềm nhũn, tay kia kéo tên đánh lén còn sống cuối cùng đi từ sau thân cây ra.

Gã ném tên đánh lén kia xuống đất, rồi dang tay lao vào Khổng Tử Viết, ôm lấy cái đầu hổ của cô, làm tức chết người khác không phải đền mạng mà nói: “Tử Viết à, mau nói cho ta biết Vệ Đông Li không cắn nàng đấy chứ?”

Khổng Tử Viết cảm thấy Bách Lí Phượng đúng là một con người dũng cảm! Chẳng những gã dám đi phóng hỏa phủ của Vệ Đông Li, còn dám chạy tới đập cho Vệ Đông Li một trận, đã vậy còn dám thường xuyên châm chọc Vệ Đông Li nữa! Qủa là một kẻ tài cao lớn mật!

Tiểu Ban Điểm thấy Khổng Tử Viết bị cướp đi, nó lập tức nhe nanh ra thị uy với Bách Lí Phượng.

Bách Lí Phượng đã từng thấy Tiểu Ban Điểm ở trong “Tây Sở Các”, biết nó là tọa kị của Khổng Tử Viết, nên gã chẳng thèm đếm xỉa đến nó.

Tiểu Ban Điểm bị lờ đi thì cáu tiết, nó vừa định cắn cánh tay Bách Lí Phượng thì trông thấy Hồ Li đang lúc yếu ớt!

Kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt!

Tiểu Ban Điểm nhảy tới trước mặt Hồ Li, nó há mồm định ngoạm ngực gã!

Hồ Li sợ vắt chân lên cổ mà chạy, tốc độ ấy nhanh khó tưởng tượng nổi.

Tiểu Ban Điểm đuổi theo sau gã như đang chơi trò vờn mồi, thi thoảng lại cào cào mông Hồ Li làm gã sợ đến nỗi la hét thất thanh kêu gào cứu mạng.

Khổng Tử Viết biết Tiểu Ban Điểm không làm Hồ Li bị thương thật, nên cứ ngồi nhìn cùng mọi người mà thôi.

Tên đánh lén nằm trên đất thấy không có ai chú ý đến mình, thế là lén bò dậy chuẩn bị chuồn đi!

Vệ Đông Li thuận tay phóng hai ám khí hình như lá liễu cắt đứt hai cái gân chân của tên đó.

Đúng lúc ấy Hồ Li bị Tiểu Ban Điểm đuổi chạy tới trước mặt tên đánh lén đó, gã dẫm một chân lên lưng tên đó, sau đó tiếp tục co giò chạy như điên.

Tiểu Ban Điểm chạy sát theo sau, nó lại chạy qua lưng tên đánh lén kia rồi đuổi theo Hồ Li áo quần xộc xệch.

Tên đánh lén kia hộc máu mồm, ngửa đầu thở dốc nói: “Ta…ta nhận…”

Khổng Tử Viết vừa nghe thấy tên đánh lén muốn nhận tội thì tò mò sát lại gần.

Tên đánh lén thấy một con bạch hổ to béo đang đi về phía mình thì chỉ thấy tim ngừng đập tức thì, chết ngay tại trận!

Khổng Tử Viết vỗ vỗ đầu tên đánh lén, nghĩ bụng: Hồ Li và Tiểu Ban Điểm khỏe thật, hai đứa giẫm chết tươi con nhà người ta rồi. Ôi….

Hồ Li thấy Khổng Tử Viết mặc kệ gã thì đâm tức, gã chạy với tốc độ nước rút một trăm mét nhào vào người Khổng Tử Viết, thở dốc nói: “Tử…Tử Viết…con súc sinh này…muốn…muốn ăn thịt ta, nàng cũng mặc kệ sao?”

Khổng Tử Viết quay đầu qua, cười hi hi đánh giá cơ thể của Hồ Li.

Hồ Li nhìn theo ánh mắt của cô liền trông thấy bộ quần áo trên người đã thành một tấm giẻ rách cùng với một cái mông trơn bóng!

Trong mắt Hồ Li chợt thiêu đốt một ngọn lửa căm hận! Gã nghiến răng nghiến lợi lao vào Tiểu Ban Điểm, vung cánh tay lên thụi lấy thụi để!

Khổng Tử Viết nhìn mà trợn mắt há mồm, không biết có phải Hồ Li bị trúng gió rồi hay không?

Tiểu Ban Điểm đã định cắn Hồ Li vài lần rồi, nhưng ngại vì đã từng hứa không làm bạn bè của cô bị thương, nên nó chỉ đành bị động chịu trận.

Tiểu Ban Điểm thấy Hồ Li càng đánh càng hăng, nó vội hất Hồ Li ra, co giò chạy tới chỗ Khổng Tử Viết rồi ấm ức ư ử một tiếng.

Khổng Tử Viết dở khóc dở cười, cô thấy Tiểu Ban Điểm và Hồ Li đúng là một đôi dở hơi.

Hồ Li thở hồng hộc đuổi tới, đứng cạnh một bên Khổng Tử Viết, vung vung nắm đấm với Tiểu Ban Điểm, có vẻ hình như gã còn chưa đánh đủ.

Khổng Tử Viết lắc đầu cười gượng, viết lên đất: Được rồi, đừng cãi nhau nữa.

Hồ Li không cam lòng hứ một tiếng, gã nói: “Gì mà không cãi nữa? Cái áo này của ta cũng bị nó xé nát rồi!”

Bách Lí Phượng chế nhạo: “Không phải chỉ là một cái áo rách thôi sao? Đáng để ngươi như thế à?”

Hồ Li liếc nhìn Bách Lí Phượng một cái, nói: “Cái áo này là do Tử Viết tự tay giặt cho ta đấy!” gã xoay người đi vào lều, thay một bộ y bào khác xong mới đi ra. Nói thật, sao gã cảm thấy mình bị Tiểu Ban Điểm đuổi theo chạy toát cả mồ hôi xong thì không thấy ốm nữa nhỉ?

Diên Bắc Tu đi tới, thái độ thân mật hỏi: “Tử Viết, con hổ Ban Lan này là bạn của nàng sao?”

Khổng Tử Viết gật đầu, viết lên đất: Có rượu ngon thịt ngon thì chiêu đãi!

Nghĩ lại rồi lại xóa chữ “rượu ngon” đi, cô sợ mấy người này sẽ chuốc say Tiểu Ban Điểm mất. Dù cô rất muốn coi Tiểu Ban Điểm lúc say sẽ như thế nào, nhưng lại nghĩ tới sáng hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện ra ai đó mất một cánh tay, ai đó mất cái cái chân thì cũng hơi sợ.

Đám người lại nhóm lửa nướng thịt.

Tiểu Ban Điểm chiếm lấy chỗ cạnh Khổng Tử Viết, nó vừa coi thường nhìn đám người xung quanh bằng đôi mắt gần như xanh sẫm, vừa thân mật cọ cọ cổ Khổng Tử Viết, ư ử kể lể những gì nó đã trải qua khi đi tìm cô.

Bách Lí Phượng nhấc vò rượu lên nốc hai ngụm rồi nói: “Rượu này chẳng ra vị gì cả!” Nhất là lúc gã bắt đầu ghen tuông với con hổ kia, tâm trạng gã lại càng chẳng ra sao cả!

Vệ Đông Li ngồi đối diện Khổng Tử Viết, vừa cắt thịt bằng con dao găm trong tay, vừa đều đều phụ thêm một câu, “Nếu ngâm một cái hổ tiên* trong rượu thì sẽ có vị đấy.”

Hồ Li u ám liếc nhìn Tiểu Ban Điểm một cái, phụ họa: “Đúng thế.”

Chú thích: Hổ tiên: bộ phận sinh dục của hổ

Khổng Tử Viết thấy cô nên biến thành người, sau đó thay mặt cho dã thú để dạy dỗ cho mấy người này vài câu mới được!

Thế là, cô đứng dậy đi kiếm một bộ quần áo thích hợp với mình.

Nhưng kiếm mãi cũng chẳng có gì.

Chẳng biết làm thế nào, Khổng Tử Viết đành chui vào lều vải của Vệ Đông Li, lục tung hành lí của hắn lên.

Tiểu Ban Điểm thì đứng canh ngoài lều, tận chức tận trách gác cho Khổng Tử Viết.

Bên đống lửa, Khổng Tử Viết vừa đi không lâu thì “có khách tới thăm”.

Bách Lí Phượng thờ ơ cầm một thanh củi lên, biến nó thành ám khí phóng vào đám khách thứ hai đêm nay, “Sợ bóng sợ gió, là đám chuột nhắt nào thế?”

Một tiếng hừ vang lên, khoảng hai mươi người đi ra từ sau bụi cây. Người đứng đầu là một cô gái trẻ trung mặc y phục dạ hành! Cô gái đó chẳng phải ai khác mà chính là….Hồ Nguyệt công chúa Kha Lục Dao!

Kha Lục Dao tỏ ra ấm ức, ả õng ẹo nhìn Diên Bắc Tu, giọng ngọt như mía lùi: “Bắc Tu…” thái độ khác một trời một vực so với trước đây.

Diên Bắc Tu đứng dậy đi đến chỗ Kha Lục Dao, thấp giọng hỏi: “Công chúa, sao…cô lại tới?”

Kha Lục Dao nhỏ nhẹ đáp: “Ta tìm chàng ở trong rừng mấy hôm nay rồi! Chàng nhìn đi, tay ta cũng bị cành cây cọ mà sần sùi rồi này.” Chìa một đôi tay mềm mại ra bảo Diên Bắc Tu nhìn.

Diên Bắc Tu cụp mắt xuống, lùi sau một bước, lạnh lùng xa cách nói: “Mạt tướng không dám.”

Kha Lục Dao mím môi, ánh mắt hờn tủi, ả ngượng ngùng rụt tay về. Đảo mắt một cái nhìn đám người Vệ Đông Li, ả tươi cười không mời mà tự ngồi xuống bên đống lửa, cố ý nói: “Không ngờ ở đây náo nhiệt thật đấy. Chẳng những có Vô Song Vương gia của Duệ Quốc, còn có cả Lục Vương gia của Hồng Quốc.” đôi mắt hạnh lướt qua Hồ Li đầu tóc rối tung, nhưng ả coi như không nhìn thấy.

Vệ Đông Li mỉm cười nói: “Ở đây náo nhiệt chứng tỏ Duệ Quốc nhiệt tình hiếu khách mà thôi.” Một câu này đã nói thẳng cho Kha Lục Dao hay, đây là địa bàn của Duệ Quốc, các ngươi chỉ là khách! Kha Lục Dao lúng túng cười cười, quay qua nói với Diên Bắc Tu: “Làm phiền Bắc Tu sắp xếp cho thị vệ của ta.”

Diên Bắc Tu vâng lệnh, chỉ huy đám thị vệ của Kha Lục Dao dựng lều nhóm lửa, săn bắt nấu nướng.

Trong lều vải, Khổng Tử Viết mở hành lí của Vệ Đông Li ra, đột nhiên phát hiện ra một bộ trang phục nữ, mà khiến cô ngạc nhiên nhất là, bộ trang phục ấy vừa đúng kích cỡ của cô!

Khổng Tử Viết hơi lạ, nhưng không muốn phân tích kĩ làm gì. Cô lắc lắc đầu, thay bộ trang phục màu đỏ tươi ấy vào, đi một đôi giày thêu uyên ương rồi mới xõa tung mái tóc xoăn trắng bạc, đi ra khỏi lều, ngồi lệch trên lưng Tiểu Ban Điểm như một con yêu tinh trong rừng tới bên đống lửa vậy.

Mọi người nào đã từng trông thấy sắc đẹp hút hồn thế này bao giờ? Nhất thời ai cũng nhìn ngơ ngẩn.

Khổng Tử Viết mỉm cười, giơ tay pha trò quát to một tiếng: “Thu hồn!”

Khổng Tử Viết thấy không ít người bừng tỉnh, vẻ mặt hốt hoảng, thế là cô cười ngả nghiêng, tay đấm thùm thụp trên lưng Tiểu Ban Điểm. Coi bộ có không ít người tưởng cô là yêu tinh có thể hút hồn phách con người thật.

Kha Lục Dao quan sát cô gái diễm lệ cưỡi trên lưng hổ mãi mới nhận ra, kẻ đó chính là Khổng Tử Viết tiếng tăm lẫy lừng!

Sao lại phải thêm cụm từ “tiếng tăm lẫy lừng” phía sau tên của Khổng Tử Viết nhỉ? Đó là vì, Khổng Tử Viết chẳng những là người trong lòng của Đại Vương gia Bách Lí Lam của Hồng Quốc, mà còn là con dâu của y. Cô là Phan Vân công chúa được Duệ Đế đích thân tân phong, còn là người Vô Song Vương gia quấn quýt mãi không rõ ràng! Cô chẳng những là bà chủ của “Sòng bạc Kim Xán Xán”, mà còn là ý trung nhân của Lục Vương gia Hồng Quốc.

Một ả đàn bà ai cũng có thể làm chồng thế này mà cũng dám cưỡi hổ xuất hiện ở đây! Đối với Kha Lục Dao yêu thích thuần thú mà nói thì chẳng khác nào một sự sỉ nhục!

Kha Lục Dao thấy Khổng Tử Viết gặp ả mà không tiến lên hành lễ, thế là ả tỏ vẻ không nhận ra Khổng Tử Viết, quái gở nói: “Chốn rừng núi heo hút này sao lại có đàn bà chốn làng chơi thế này?”

Kha Lục Dao vốn định sỉ nhục Khổng Tử Viết, ai ngờ lại chọc giận Tiểu Ban Điểm. Nó gầm lên với Kha Lục Dao làm ả cả nhức màng tai, hai chân mềm nhũn, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng ngại thể diện của một công chúa nên ả ép mình phải ngồi đó không được động đậy.

Khổng Tử Viết vỗ cổ Tiểu Ban Điểm, cô bảo: “Ngươi gầm cái gì mà gầm?! Người ta cũng có sỉ nhục ngươi đâu! Cái gì? Ngươi bảo mồm ả thối quá, nước dãi bắn hết lên ngươi làm ngươi thấy bị sỉ nhục ư? Ồ, hóa ra là thế, thế thì ngươi cứ gầm thỏa thích đi, ta mặc kệ đấy.”

Kha Lục Dao mặt mày tái mét, ngón tay run run, hai chân cứng đờ!

Khổng Tử Viết coi thường Kha Lục Dao, cô nhảy xuống đất, ngồi xuống cái đệm bên cạnh Bách Lí Phượng.

Bách Lí Phượng cười không thấy mắt mũi đâu, gã đưa thịt thỏ đã nướng chín cho Khổng Tử Viết.

Tiểu Ban Điểm thì ngồi sát bên Khổng Tử Viết, điệu bộ thân thiết bảo vệ cạnh cô.

Kha Lục Dao đảo mắt, làm bộ mới nhận ra Khổng Tử Viết, õng ẹo nói: “Ơ, đây không phải là Khổng cô nương sao? Sao ngươi chưa thành thân với Tiểu Bảo mà chạy tới chốn rừng rú này làm gì?”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên nhìn Kha Lục Dao, mặt mũi chân thành nói: “Tiểu Bảo nói nó thích ngươi, đang chuẩn bị đề thân với Cừ Đế đấy. Sau này hai người chúng ta chính là tỷ muội rồi, phải cùng đồng tâm hiệp sức hầu hạ tiểu phu quân nhé!”

Kha Lục Dao dại ra, không dám tin mà hỏi: “Ngươi…ngươi đang đùa phải không?”

Khổng Tử Viết nghiêm giọng dạy dỗ: “Kha Lục Dao, sau này ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ, đừng có ngươi ngươi để người ta cười cho, tưởng ta không biết cách dạy quy tắc cho ngươi đấy!”

Kha Lục Dao chớp mắt, hoang mang nhìn xung quanh một vòng, hình như đã bị lừa thật.

Khổng Tử Viết vẩy tay, nói: “Coi ngươi kìa? Chẳng lẽ lấy Tiểu Bảo làm ngươi đau khổ thế sao? Thế cũng được, giờ ta thay mặt Tiểu Bảo bỏ ngươi!”

Kha Lục Dao xiết chặt tay, nhịn nước mắt, cứng giọng nói: “Ngươi…ngươi…ngươi dựa vào cái gì mà bỏ ta hả?!” Bị chồng bỏ đúng là vô cùng nhục nhã với nữ tử!

Khổng Tử Viết nhướn mày, rồi bật cười ha hả: “Ừ, ta không có tư cách bỏ ngươi. Không bỏ nữa, không bỏ nữa, ha ha…ha ha ha”

Trong tiếng cười ầm lên của mọi người, cuối cùng Kha Lục Dao cũng hiểu ra ả đã bị bỡn cợt! Nỗi bi phẫn, không cam lòng, giận dữ, ấm ức cùng dâng lên. Kha Lục Dao mắt mịt mờ nhìn Diên Bắc Tu một cái, hi vọng hắn có thể ra mặt cho ả để dạy dỗ Khổng Tử Viết kia! Thế nhưng Diên Bắc Tu lại coi như không nhìn thấy.

Kha Lục Dao thấy lòng đắng chát, ả biết trước đây là ả không đúng, cô không nên gọi hắn là “tên xấu xí”, không nên châm chọc chế giễu hắn như thế. Nhưng ai mà ngờ được rằng lúc ấy hắn dịch dung chứ? Nay trái tim ả đã trao trọn cho hắn, nhưng hắn lại thờ ơ không quan tâm, ả phải làm sao đây?

Kha Lục Dao thấy Diên Bắc Tu đưa một con gà rừng nướng cho Khổng Tử Viết, thế mà Khổng Tử Viết lại xé nửa con gà ra, nhét vào mồm Tiểu Ban Điểm! Ả căm hận bừng bừng, trợn mắt lườm Khổng Tử Viết, chế giễu: “Khổng cô nương và con súc sinh này tình cảm sâu đậm thật. Chẳng những ăn chung, mà còn ngủ chung ấy chứ nhỉ?”

Khổng Tử Viết nhướn mày nói: “Súc sinh thì đã làm sao? Súc sinh còn đáng tin cậy hơn con người nhiều! Nếu có một ngày, thế giới này bị súc sinh thống trị thì loài người các ngươi sẽ biến thành sinh vật rẻ mạt, bị giết ăn thịt như chơi!

Nhưng mà ngươi cứ yên tâm đi, sinh vật xinh đẹp như ngươi đây chắc chắn sẽ được cho vào cũi, biến thành thú cưng. Hoặc sẽ bị lột da làm thành áo da người cho súc sinh đấy.”

Kha Lục Dao tức giận quát: “Ngươi!”

Khổng Tử Viết cười hi hi nói: “Chú ý hình tượng, đừng có để mặt tái xanh, mũi bị vẹo nhé. Nửa đêm rồi, ngươi mà biến thành như thế thì sợ lắm.”

Kha Lục Dao tức quá, hét lên the thé: “Bay đâu, bắt ả….”

Bách Lí Phượng nói thẳng: “Ngươi muốn làm gì Tử Viết hả? Có tin ta một đao lấy mạng ngươi không?”

Kha Lục Dao biết sự lợi hại của Bách Lí Phượng, ả đành phải quay qua nhìn Diên Bắc Tu.

Diên Bắc Tu làm như không trông thấy ả vậy, hắn tiếp tục nướng thịt.

Lúc này, Hồ Li nói với Bách Lí Phượng: “Bách Lí Phượng à, ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là đã nói là làm đấy.”

Bách Lí Phượng cười tít mắt, gã đáp: “Ừ. Ta đã nói phải xông pha giang hồ cùng Tử Viết thì nhất định sẽ làm được!”

Hồ Li lườm Bách Lí Phượng một cái, rồi cười hi hi nói: “Ta khuyên ngươi nên bỏ suy nghĩ ấy đi, không thì ngươi sẽ là tên đầu sỏ hại vợ ta phải xa ‘con’ đấy. Dù là chân trời góc bể ta cũng sẽ đuổi theo tới cùng!” Hồ Li cố tình nhấn mạnh chữ ‘con’ cho người ta liên tưởng vô hạn. Nếu không phải hai người đã có quan hệ da thịt thì làm sao có “con” cho được?

Khổng Tử Viết thấy đám đàn ông liền nhao nhao quan sát mình bằng ánh mắt sắc bén, cô ngửa cổ quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?!”

Kha Lục Dao phì cười, khinh thường nói: “Đúng là không biết ngượng! Còn tự khen mình là người đẹp cơ đấy!”

Khổng Tử Viết lắc đầu bùi ngùi nói: “Khuyết điểm lớn nhất của ta chính là quá thật thà, dám nói sự thật. Dù ta rất muốn sửa cái ‘khuyết điểm’ này giống ngươi, giả vờ đáng yêu, ngây thơ. Nhưng tiếc là ‘khuyết điểm’ này đã theo ta quá nhiều nắm, ta không nỡ bỏ nó lại. Xem ra ta đúng là kẻ không thích có mới nới cũ.”

Nghe Khổng Tử Viết nói câu này, Kha Lục Dao tức run cả người, ả hận không thể một đao đâm chết cô!

Nghe Khổng Tử Viết nói câu này, Diên Bắc Tu cúi đầu nhịn cười, Hồ Li và Bách Lí Phượng lại cười to trắng trợn.

Nghe Khổng Tử Viết nói câu này, Vệ Đông Li lại thâm sâu “Ồ?” một tiếng.

Khổng Tử Viết làm như không nghe thấy Vệ Đông Li nói gì, cô lờ phắt đi sự tồn tại của hắn.

Kha Lục Dao phát hiện ra hình như Khổng Tử Viết rất kiêng kị Vệ Đông Li, mà thái độ của Vệ Đông Li với Khổng Tử Viết cũng rất mập mờ không rõ. Ả mừng rỡ, có lòng châm ngòi khiêu khích.

Thời gian cứ trôi qua, thấy trời đã tối, mọi người nên đi nghỉ rồi.

Đám người đứng dậy, Kha Lục Dao tự dưng run cầm cập, nũng nịu nói với Vệ Đông Li: “Vô Song Vương gia, lần này Lục Dao ra ngoài quá vội, quên mang chăn đệm thoải mái theo, không biết Vương gia có thừa cái nào cho Lục Dao mượn không?”

Vệ Đông Li mỉm cười dịu dàng, nói như đinh đóng cột: “Không thừa.” rồi xoay người, khóe miệng còn cười gằn đi luôn.

Kha Lục Dao nghiến răng, tức suýt hộc máu mồm!

Khổng Tử Viết chưa đi vội, mà ngả người nằm trên bụng Tiểu Ban Điểm, Tiểu Ban Điểm cào cào tóc cô, dáng vẻ rất dịu dàng.

Hồ Li cẩn thận lại gần, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tử Viết, nàng có cảm thấy Tiểu Ban Điểm đang động đực không? Theo ta thấy nàng nên tránh xa nó ra thì hơn.”

Khổng Tử Viết mở mắt ra nhìn Hồ Li, nhếch mép cười rồi hỏi: “Hồ Li, ngươi khỏe rồi à?”

Hồ Li gật đầu đáp: “Toát mồ hôi xong liền khỏe rồi.”

Khổng Tử Viết cười gian, “Coi bộ ngươi và Tiểu Ban Điểm có duyên thật đấy. Thế này nhé, ta bảo Tiểu Ban Điểm ngủ chung với ngươi nhé.”

Hồ Li lập tức ba chân bốn cẳng chạy vào trong lều, không dám ra ngoài nữa.

Bách Lí Phượng nhảy lên cây, cười nói với Khổng Tử Viết: “Tử Viết, ta ở đây cùng nàng này.”

Khổng Tử Viết khẽ đáp một tiếng, rồi không nói gì nữa, hình như đã ngủ mất rồi.

Diên Bắc Tu đắp một tấm áo choàng lên cho Khổng Tử Viết rồi cũng xoay người vào lều của hắn.

Khoảng nửa canh giờ sau, Khổng Tử Viết lặng lẽ mở mắt ra nhìn Bách Lí Phượng đang ở trên cây.

Dưới ánh trăng, Bách Lí Phượng nằm nghiêng trên cây, đôi mắt trăng lưỡi liềm đưa tình đang nhìn Khổng Tử Viết cứ như nhìn bao nhiêu cũng chưa đủ vậy.

Khổng Tử Viết biết, dù là chân trời góc biển thì người đàn ông này cũng sẽ đi theo cô. Nếu cô có thể giải quyết được số mệnh chết tiệt này, thì đời này kiếp này cô sẽ ở bên Bách Lí Phượng, cùng gã đi phiêu bạt giang hồ.

Trong rừng núi hoang vu, hai người bốn mắt nhìn nhau, hiểu ý cùng cười.

Một lần nữa dọc đường đi, hành trình tìm kiếm bảo vật lại xuất hiện ba hình ảnh kì quái như sau.

Thứ nhất: Vệ Đông Li coi “Tinh Hạch Tử” như trâm rồi cài lên tóc hắn.

Thứ hai: Khổng Tử Viết cưỡi Tiểu Ban Điểm, hi hi ha ha chơi trò đuổi bắt với Bách Lí Phượng và Hồ Li.

Thứ ba: Kha Lục Dao cứ thích chỉ tay năm ngón với đám người. Trong đội ngũ liên tục vang lên tiếng nũng nịu, mềm nhũn của ả, làm Khổng Tử Viết nghe mà nổi hết cả da gà.

Kha Lục Dao tự biết không thể làm gì được Khổng Tử Viết, thế là bắt đầu chĩa mũi nhọn vào những người bên cạnh Khổng Tử Viết. Ả kiếm mãi rồi đặt ánh mắt lên người Hồ Li trông chẳng có bản lĩnh gì.

Kha Lục Dao cứ tưởng Hồ Li yếu đuối dễ bắt nạt, ai ngờ, sau vài hiệp liền bị Hồ Li quay như chong chóng, chẳng những thua sạch ngân phiếu trên người mà còn mắc nợ một vạn lượng vàng!

Kha Lục Dao định bùng nợ, nhưng Hồ Li nào chịu tha cho ả? Gã móc giấy trắng mực đen ra, viết vài chữ rồi mời Kha Lục Dao kí tên đóng dấu.

Kha Lục Dao mặt buồn rười rượi, đành phải kí tên đầy máu và nước mắt, rồi ấn dấu vân tay đau như dao cắt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Đến lúc này ả mới tỉnh ngộ, hóa ra người đàn ông quyến rũ này mới là chân tiểu nhân không dễ chọc!

Khổng Tử Viết cười nghiêng ngả, lần đầu tiên cảm thấy Hồ Li đối xử với người khác thật là tàn nhẫn! Nhưng đối phó với loại người như Kha Lục Dao mà không tàn nhẫn chút thì thật có lỗi với bản thân mình.

Nghe Bách Lí Phượng nói, đám người đánh lén tối qua có vẻ là người của Thái tử Duệ Quốc, nhưng thực tế đều là thị vệ của Kha Lục Dao!

Người này độc ác, muốn giết hết tất cả mọi người để độc chiếm bảo tàng. Ai ngờ đội nhân mã ả mang theo cơ bản không phải đối thủ của đám người Bách Lí Phượng, chẳng mấy chốc đã chạy hết xuống âm phủ báo cáo rồi.

Trời sáng đoàn người lại đi tiếp, buổi tối dựng trại, dọc đường có vẻ sóng yên biển lặng, thực ra là nguy cơ trập trùng.

Khi đoàn người đi đến ngày thứ ba, hai gã thị vệ của Kha Lục Dao lúc đi kiếm thức ăn đã biến thành mồi ngon cho đám dã thú.

Đi đến ngày thứ tư, bọn họ gặp phải trùng độc. Bốn gã thị vệ của Kha Lục Dao bị trùng độc cắn, thượng thổ hạ tả hai ngày rồi vùi thây trong rừng.

Cứ thế đi đến ngày thứ mười, cuối cùng đoàn người cũng tới một chỗ khiến Khổng Tử Viết thấy rất rất rất rất quen mắt!

Ai có thể cho cô hay, trước mắt cô có phải chính là cái hang cô từng sống năm năm hay không?!

Khổng Tử Viết rời khỏi lưng Tiểu Ban Điểm nhảy xuống đất, rất kích động chạy về ngôi nhà đã xa cách lâu ngày, cô ôm ngực, thò đầu vào nhìn, khóe miệng lập tức giật giật.

Trong hang chẳng những đã trở nên lộn xộn bừa bãi, mà còn có hai con sói đang nhiệt tình…giao phối!

Hai con sói thấy có người đột nhiên xông vào, chúng lập tức nhe nanh định xé xác Khổng Tử Viết!

Khổng Tử Viết thấy nhà mình bị chiếm, vốn đã bực mình rồi, cô liền gầm một tiếng với hai con sói kia, làm chúng sợ lui hai bước, sau đó cẩn thận vòng qua cô, rồi cắp đuôi bỏ chạy.

Kha Lục Dao thấy cảnh tượng như thế, ả liền cứng lưỡi không nói được gì.

Đám người Bách Lí Phượng thì biết hai con sói kia nhìn thấy chúa sơn lâm, nên tất nhiên phải sợ hãi cắp đuôi chạy trốn.

Khổng Tử Viết đoạt lại được hang của mình, cô liền nói với Bách Lí Phượng: “Muốn uống rượu không?”

Bách Lí Phượng mắt sáng như sao, gã hỏi: “Nàng có ư?”

Khổng Tử Viết vui vẻ nhướn mày cười, “Đương nhiên rồi!” nói dứt, cô vòng qua hang, đi tới một gốc đại thụ, bắt đầu đào bới. Chẳng mấy chốc cô đã xách hai vò rượu hoa điêu trở về.

Bách Lí Phượng mở miệng vò rượu ra, ngửa cổ uống một ngụm rượu hoa điêu thơm lừng, mắt sáng trưng, gã giơ ngón cái ra với Khổng Tử Viết, lớn tiếng khen ngợi: “Rượu ngon!”

Hồ Li lập tức bu vào, hỏi: “Tử Viết, sao nàng lại giấu rượu ở đây?”

Khổng Tử Viết mở nốt miệng vò rượu còn lại, cũng ngửa cổ uống một hớp, sảng khoái híp mắt lại, “Đây là cái hang ta từng sống năm năm trời. Có thể nói cái hang này là nhà của ta.”

Hồ Li và Bách Lí Phượng cùng lộ ra ánh mắt đau lòng.

Khổng Tử Viết thấy Diên Bắc Tu đang chỉ huy nhân mã đào bới nhà của cô lên, lòng cô không khỏi hơi thê lương. Cô nhún vai cười, tự giễu nói: “Chẳng ngờ, cái hang ta sống năm năm chính là cửa vào ‘Long huyệt bảo tàng’. Hi hi…coi bộ ta đúng là một con thần thú giữ cửa.” cô lại ngửa đầu, nốc một ngụm rượu.

Một bàn tay trắng như ngọc vươn ra, cướp mất vò rượu trong tay Khổng Tử Viết, kề sát bên môi rồi ngửa cổ uống một ngụm, sau đó xoay người đi, xách luôn cả vò rượu đi mất!

Khổng Tử Viết nhìn theo bóng lưng Vệ Đông Li, cô không rõ cảm xúc trong lòng là gì nữa. Lúc nào cũng cảm thấy bóng lưng của hắn rất cô đơn, rất quạnh quẽ, mỏng mảnh giống như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào vậy. Cho dù như thế nhưng vẫn đẹp hút hồn, khiến người ta cứ muốn ngắm nhìn mãi thôi.

Khổng Tử Viết cúi đầu cười khổ, rốt cuộc giữa cô và Vệ Đông Li là nghiệt duyên gì chứ?! Sao không thể cắt đứt gọn gàng mà cũng không thể tiếp tục với nhau?

Vệ Đông Li, Vệ Đông Li

Người đàn ông Vệ Đông Li này như có một khả năng khác thường, lúc nào cũng có thể bất tri bất giác cuốn hút ánh nhìn của tất cả mọi người…..không, chính xác phải nói là lúc nào hắn cũng có thể lơ đãng hút mất hồn phách của người ta.

Chẳng lẽ Vệ Đông Li đã hạ độc cô, hạ chú với cô, giăng lưới, trồng cổ với cô sao? Nếu đúng là như vậy thì Vệ Đông Li mới đúng là tên Thanh Dực Đại Đế đáng sợ kia, hắn là lưỡi kiếm trong số mệnh của cô!

Thôi, không nghĩ nữa, cho dù tiền nhân ra sao mà hậu quả thế nào, ai đã phụ lòng ai, ai làm tổn thương ai, thì Khổng Tử Viết có trực giác rằng mối quan hệ hỗn loạn này sẽ kết thúc ngay đây.

Mọi thứ rồi sẽ kết thúc.