Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 39: Tình yêu sinh đố kị sẽ thành ma



Sáng sớm hôm sau, sau khi Khổng Tử Viết bò dậy liền bị Vệ Đông Li bắt tới phòng khách, ấn lên ghế, chìa cổ tay ra cho đại phu bắt mạch.

Đại phu nhìn hỏi thăm, rồi lại phán đoán nhờ kinh nghiệm hàng chục năm hành nghề, cuối cùng cũng có chẩn trị cho Khổng Tử Viết là cô đang bị trướng khí dạ dày! Trướng khí dạ dày nghiêm trọng!

Vì thế, uống hai liều thuốc, liên tục đánh rắm thối như sấm rền, cuối cùng cái bụng tròn lông lốc của cô cũng xẹp lại bình thường. Thuốc này đúng là hiệu quả nhanh chóng, hết sức hữu nghiệm!

Khổng Tử Viết thở phù một hơi, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ như đang xúc động.

Vệ Đông Li vuốt tóc cô, hỏi: “Nàng muốn nói gì?”

Khổng Tử Viết run rẩy môi mới thốt ra hai chữ, “Thối thật!”

Vệ Đông Li cười như điên, nghiêng ngả rồi xụi lơ trên ghế như một đóa hoa không xương, rất kiều diễm.

Khổng Tử Viết bị hắn cười thì hơi xấu hổ, nhưng vẫn rất cảm động nói: “Không ngờ ta đánh rắm nhiều thế mà ngươi cũng có thể chịu đựng cùng ta được.”

Vệ Đông Li lôi hai cục bông gòn trong lỗ mũi ra, trêu ghẹo: “Nàng có thể đánh rắm thối hơn nữa, ta không ngại đâu.”

Khổng Tử Viết trợn tròn mắt, hoàn toàn không còn gì để nói.

Vệ Đông Li mỉm cười đứng dậy, vứt hai cục bông trong tay đi, giũ tay áo rồi nói với Khổng Tử Viết: “Ta vào cung một chuyến.”

Khổng Tử Viết “ừm” một tiếng rồi chẳng nói gì thêm.

Vệ Đông Li không đi ngay mà vẫn đứng chỗ cũ như đang đợi gì đó.

Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tặc lưỡi nói: “Vương gia đang đợi gì thế?”

Vệ Đông Li mỉm cười, “Ta đang đợi được tiễn đây.”

Khổng Tử Viết không tình nguyện đứng dậy, chậm rì rì tới trước mặt Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li đột nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, đặt cằm lên hõm cổ cô, môi chà xát tai cô, khàn khàn nói: “Ta đã quá nuông chiều nàng phải không? Để nàng còn không biết mình nên làm gì mới có thể khiến ta vui lòng?”

Khổng Tử Viết cứng đờ người, vừa thầm chửi rủa Vệ Đông Li, vừa ngẩng mặt lên tươi cười nịnh nọt: “Coi chàng nói kìa, chàng nuông chiều ta không tốt hay sao? Ta…thích chàng như thế, chàng không sủng ta nữa ta sẽ đau lòng biết nhường nào?”

Vệ Đông Li nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn nhìn thấu linh hồn cô vậy.

Khổng Tử Viết tự nhủ những lời mình vừa nói là lời thật lòng! Nên..nên không cần phải chột dạ!

Hai người cứ phân cao thấp như thế, Vệ Đông Li tự dưng bật cười như hoa lê nở trên hàng ngàn hàng vạn cây lê. Hắn đưa ngón tay khẽ chạm vào môi cô, nhẹ nhàng nói: “Coi như lại tin nàng thêm hai phần.”

Khổng Tử Viết định thở phào một hơi, nhưng lại không dám. Cô mong Vệ Đông Li nhanh chóng vào cung, nhưng hắn vẫn chưa có ý buông tha cô.

Khổng Tử Viết nhanh trí, kiễng mũi chân lên ngửa mặt chu mỏ hôn môi Vệ Đông Li rồi nói: “Đông Li, đi sớm về sớm.”

Vệ Đông Li cười như tắm gió xuân, sảng khoái hết sức. Hắn khẽ buông Khổng Tử Viết ra, xoay người đi ra cửa, nhưng chợt dừng bước ở chỗ cửa, hắn nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa rồi nói: “Đợi ta quay lại sẽ mang nàng đi chơi.”

Khổng Tử Viết ngẩn ngơ gật đầu.

Vệ Đông Li nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đón ánh mặt trời mà đi cho tới khi không thấy bóng dáng nữa.

Khổng Tử Viết dụi dụi mắt, cảm thấy những thứ trước mắt không thật lắm. Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi có phải Vệ Đông Li đã chết rồi hay không? Ờ, nhầm nhầm nhầm, cô không có ý này đâu. Ý của cô là cơ thể của Vệ Đông Li đổi chủ rồi à? Cũng có nghĩa là linh hồn kia trong cơ thể hắn đã bị thay thành người khác rồi ư?

Không thì cô chẳng tài nào hiểu được sao Vệ Đông Li lại dịu dàng với mình như thế? Phải biết là cho dù là đàn ông hay đàn bà, điều đáng sợ nhất không phải đối chọi gay gắt với nhau, mà là…một đao dịu dàng. Chiêu này tuyệt đối một đòn chết tươi!

Khổng Tử Viết vẫn còn khiếp hãi, mất hẳn hứng thú đi dạo trong Vương phủ, mà một mình ngồi trước gương thất thần hồi lâu. Lúc này cô nhớ tới cái hộp châu báu của lão chưởng quầy, liền lập tức đấm ngực dậm chân hối hận không kịp, chỉ sợ người khác đã phát hiện ra chỗ của hộp châu báu kia, chưa có sự đồng ý của cô mà đã chiếm nó làm của riêng rồi! Con người phải chú ý tới nhân phẩm, không thể như thế được!

Đương Vệ Đông Li quay lại liền nhìn thấy Khổng Tử Viết mặt mày đau khổ, trăm điều đau lòng, rầu rĩ vô cùng.

Hắn vừa tới cạnh Khổng Tử Viết vừa hỏi: “Sao thế? Sao lại nhăn mũi trừng mắt thế này? Định giả ma nhát mình à?”

Khổng Tử Viết hừ hừ nói: “Ta đang luyện tập khả năng chịu đựng để không bị dọa vì chàng tự dưng lật mặt nữa.”

Vệ Đông Li dở khóc dở cười, hỏi: “Ta có thể dọa người ta như thế sao?”

Khổng Tử Viết ngáp một cái đứng dậy, thuận miệng chế giễu: “Dọa người thì có gì? Ta thấy chàng còn có thể dọa cả quỷ ấy chứ!”

Vệ Đông Li cầm mũ sa lên đội cho mình và Khổng Tử Viết, sau đó dắt tay cô nói: “Đi thôi, ta dẫn nàng đi dọa quỷ.”

Khổng Tử Viết mắt sáng như sao, lon ton đi cạnh Vệ Đông Li, tay trong tay đi ra Vương phủ tới phiên chợ.

Hòa Doanh Tụ đứng dưới gốc liễu rủ, trong tay ả bưng một bát cháo hoa quế nóng hổi, lòng lại lạnh như băng.

Ả nhìn theo bóng lưng của Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết, chỉ thấy khó thở, không dám tìn vào mắt mình nữa!

Rốt cuộc….ả đã nhìn thấy gì vậy? Người đàn ông máu lạnh trước nay luôn ghét đụng chạm cơ thể với người khác lại đang nắm tay một cô gái khác!

Không cần lời nói, không cần ánh mắt, bao nhiêu năm nay ả ở bên cạnh Vệ Đông Li, qua ngôn ngữ cơ thể của hắn, ả hoàn toàn có thể nhìn thấy hắn sủng ái cô gái kia cỡ nào!

Ả cứ tưởng Vệ Đông Li không hiểu tình yêu, ả cứ tưởng Vệ Đông Li không thể nào đem lòng yêu bất cứ ai, ả cứ tưởng Vệ Đông Li luôn để ả ở cạnh hắn, ả cứ tưởng Vệ Đông Li đối xử khác biệt với ả! Dù Vệ Đông Li chưa bao giờ muốn ả thị tẩm, nhưng….ả đã coi hắn là người đàn ông của mình từ lâu!

Ả cứ tưởng Vệ Đông Li trời sinh máu lạnh vô tình, ghét đụng chạm cơ thể với người khác, nên ả không để ý, ả có thể ở bên hắn. Kết quả thì sao? Ả đã nhìn thấy cái gì vậy?!

Vệ Đông Li không vô tình, mà chỉ vô tình với ả thôi!

Hòa Doanh Tụ không tin những gì đã nhìn thấy, không tin! Tuyệt đối không tin!

Ả run run bàn tay bưng bát cháo hoa quế, ánh mắt mờ mịt đi vào phòng mình. Bát cháo hoa quế sền sệt chạy trên tà váy đẹp đẽ của ả, nhưng ả cũng không biết. Lúc này ả chỉ muốn về phòng, sau đó nghĩ thật kĩ ả nên làm thế nào bây giờ? Vệ Đông Li không cho ả đi, rồi lại tự tay xé nát hạnh phúc của ả, vậy thì ả phải tự mình ra tay đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình!

Thật ra cảnh Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết tay trong tay rời đi không chỉ có mỗi Hòa Doanh Tụ trông thấy, mà rất nhiều người khác cũng thấy. Vì thế cả Vương phủ bắt đầu dâng lên một làn sóng ngầm không tầm thường.

Còn hai người Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết thì đang lang thang khắp chốn phố xá phồn hoa, tai nghe đám công tử ngâm xướng thơ từ, mũi ngửi mùi thức ăn lan ra từ các quán rượu, mắt nhìn những món trang sức rực rỡ muôn màu, miệng nhai đồ ăn vặt vừa ngọt vừa thơm.

Mới đầu Khổng Tử Viết còn rụt re, cố ra dáng đại gia khuê tú, mắt không nhìn ngang liếc dọc mà đi cạnh Vệ Đông Li, nhưng cứ đi cô liền hiện nguyên hình, bắt đầu ngó đông ngó tây, nghiễm nhiên hóa thân thành nữ lang đào kho báu hiện đại, ước gì có thể tiêu ít tiền nhất mà vẫn có thể đào được nhiều báu vật có giá nhất!

Vệ Đông Li đưa cho cô một bao bạc vụn, sau đó cười nhạt không nói mà đi sau lưng cô, nhìn cô lưu luyến trong đống đồ ăn vặt và đồ trang sức giá rẻ, bới bới tìm tìm rất vui vẻ.

Nếu có người bán hàng rong nào gào lên “bán rẻ đây!” là cô nhất đinh phải xông vào hàng đó để xem món nào được bán rẻ.

Nhìn cả phiên chợ náo nhiệt, thì Khổng Tử Viết là sôi nổi hăng hái nhất.

Nhất là khi có người trộm tiền của cô, hàng loạt động tác cô thể hiện ra khiến Vệ Đông Li nhìn mà mắt sững miệng đơ, có thể nói là đã cho hắn thấy được trình độ dũng mãnh của con bạch hổ này!

Khổng Tử Viết co giò đuổi theo đứa trẻ kia, lớn tiếng chửi: “Ngươi chạy à, chạy đi! Hôm nay mà ngươi để bà bắt được thì bà sẽ giẫm gãy hai cái cẳng của ngươi!”

Hiển nhiên là tế bào vận động của bạch hổ mạnh hơn của con người nhiều, Khổng Tử Viết tăng tốc độ liền tóm được tên trộm, sau đó nhấc chân lên đạp vào chân tên trộm một trận.

Tên trộm kia nước mắt nước mũi ròng ròng cầu xin: “Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng! Người khác bắt được tiểu nhân đều tuyên bố sẽ chặt tay tiểu nhân, sao nữ hiệp lại đạp chân tiểu nhân ạ?”

Khổng Tử Viết rút chân về nói: “Không phải ngươi ăn cơm bằng tay sao? Ta đây cũng coi như làm việc tốt, cho ngươi một con đường kiếm sống.”

Tên trộm ôm đầu gào khóc, cũng không biết là vì cảm động hay là bị Khổng Tử Viết kích thích đến nỗi thần kinh rồi.

Vệ Đông Li cưng chiều cười một cái, tỏ vẻ trông có vài phần kiêu ngạo.

Khổng Tử Viết lấy lại tiền, tâm trạng tốt. Bèn vùi đầu vào lòng Vệ Đông Li, sau đó chắp tay sau lưng gật gù đắc ý dạo quanh phố xá tiếp.

Cô mà nhìn thấy thứ gì ưng ý bèn lấy khuỷu tay huých Vệ Đông Li, ra hiệu bảo hắn móc tiền ra trả. Nếu Vệ Đông Li cho bạc quá lớn, Khổng Tử Viết lập tức cầm thỏi bạc ấy nhét vào mồm, cắn rắc một cái, sau đó nhả ra mấy miếng bạc vụn, quăng cho người bán.

Vệ Đông Li lại bị Khổng Tử Viết dọa, hắn nghĩ bụng: Con súc sinh này, hàm răng khỏe thật.

Khổng Tử Viết thì dương dương đắc ý, như lại tìm thấy cảm giác kiếp trước, mặt mũi sáng sủa hẳn ra, tâm trạng như đang phát quang.

Tâm trạng tốt, cảm xúc dạt dào, Khổng Tử Viết lại nghịch ngợm, cô nheo mắt nhìn Vệ Đông Li, thấy hắn không phải cũng là một con người thôi sao, sao mình phải sợ hắn muốn chết như thế?

Nghĩ đến đây, cô đưa tay ra vỗ thẳng vào mông Vệ Đông Li, đã thế còn run vai cười nói: “Vệ Đông Li, mông ngươi nhiều thịt thật đấy.”

Sau mũ sa, khóe môi Vệ Đông Li giật giật, trong vạt áo ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, cuối cùng hắn không lên cơn mà chỉ cười nhạo một tiếng, “Ồ, thế sao?”

Khổng Tử Viết nhìn trên nhìn dưới Vệ Đông Li, sau đó bật cười ha hả rồi xoay người đi luôn.

Gân xanh chỗ trán Vệ Đông Li nổi lên, hắn càng lúc càng thấy nụ cười của Khổng Tử Viết rất bỉ ổi! Một lần nữa, hắn nhận thức được một điều sâu sắc, người phụ nữ Khổng Tử Viết này thuộc loại được đằng chân lân đằng đầu. Đối xử tốt với nàng một chút, nàng lập tức sẽ muốn đè lại ngươi. Đối xử tệ với nàng chút thì nàng sẽ lập tức nghĩ làm sao để lấy lòng ngươi. Thật là…kẻ mềm nắn rắn buông!

Nhưng khi nàng không giả tạo lấy lòng nữa, mà cứ gào to lên muốn ức hiếp người khác, thì từ trong xương tủy nàng lại có một khí chất phóng túng bất kham hết sức quyến rũ.

Vệ Đông Li cười cười, để mặc Khổng Tử Viết thỉnh thoảng ức hiếp hắn, dẫu sao thì muốn tóm được trái tim một người, đôi khi phải vừa đánh vừa xoa.

Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li càng ngày càng bao dung mình cứ như đổi tính rồi, thì cô càng trắng trợn, kéo tay Vệ Đông Li đi khắp đường khắp phố như điên.

Trời tối dần, hai người đi tới bờ sông nghỉ tạm.

Khổng Tử Viết ôm đám bảo bối hôm nay mua được, dựa vào thân cây cười hạnh phúc. Vệ Đông Li chỉ tay ra bờ sông, ra hiệu bảo cô nhìn.

Khổng Tử Viết quay đầu nhìn liền thấy mặt sông lấp lánh trôi nổi những ngọn hà đăng giống như hoa cài đầu của con gái, rất là đẹp. Mà hai bên bờ sông đầy người đang đứng thả đèn.

Khổng Tử Viết vui vẻ, hỏi: “Hôm nay là ngày gì thế nhỉ?”

Vệ Đông Li đáp: “Hôm nay là mùng chín tháng sáu, là lễ uyên ương của Duệ Quốc. Rất nhiều nam nữ si tình đều viết tên ý trung nhân của mình lên hà đăng, sau đó thả xuống sông. Nếu ngọn hà đăng đó có thể được ý trung nhân nhặt được thì đó nhân duyên trời định, chuyện tốt sắp tới. Nếu không cầu nhân duyên thì cũng có thể viết mong muốn của mình để sóng đưa đi a, như thế có thể thực hiện được ước muốn.”

Mắt Khổng Tử Viết chớp chớp xảo quyệt, cười ha hả nói: “Lễ uyên ương cơ đấy. Ngươi biết tân thuyết uyên ương không?”

Vệ Đông Li “ồ” một tiếng quyến rũ, ý bảo cô nói tiếp.

Khổng Tử Viết đắc ý nói: “Tân thuyết uyên ương chính là….uyên uyên ôm nhau, ương ở một bên xem kịch.”

Vệ Đông Li nghe xong chẳng hiểu ý của Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết chỉ tay, Vệ Đông Li nhìn theo hướng cô chỉ liền thấy hai người đàn ông đang mắt đưa mày lại nhìn nhau, một người thả hà đăng trong tay xuống nước, người còn lại thì lập tức lấy vợt kéo nó tới trước mặt mình, nhét vào trong ngực. Động tác ấy nhanh chẳng gì sánh được.

Vệ Đông Li hiểu ra liền cười, dắt tay Khổng Tử Viết tới chỗ bán hà đăng, nói: “Chúng ta cũng đi thả hà đăng đi.”

Khổng Tử Viết lắc đầu, kiên quyết nói: “Không thả, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Ông già bán hà đăng lập tức nhiệt tình khuyên: “Cô nương, thả một cái đi, đảm bảo cô se có được một đoạn nhân duyên tốt!” Để Khổng Tử Viết động lòng, ông già còn đế thêm, “Mà mối nhân duyên này có lẽ còn được ông trời chúc phúc nữa đó.”

Khổng Tử Viết nghe câu này xong liền thấy bực mình, cô thở hồng hộc hừ một tiếng nói: “Không thả đấy! Dù là hai người được Nguyệt Lão xe duyên bằng sợi chỉ đỏ, khi thay đổi thì cũng sẽ đâm đối phương một nhát! Nếu thả hà đăng mà có nhân duyên tốt thì đấy mới là kì tích thế giới!”

Trong nháy mắt mặt ông già kia trở nên cực kì khó coi, người run rẩy suýt nữa thì trúng gió! Ông già nhịn mãi, cuối cùng thở dài một tiếng, rối rắm nói: “Cô…cô một cô nương như cô sao lại….lại….như thế…..như thế……….”

Khổng Tử Viết khoát tay, nói: “Ông đừng tức giận, ta nói câu này không phải chĩa vào ông đâu.”

Ông già là một người thật thà, mở mồm hỏi: “Thế cô nương chĩa vào ai?”

Khổng Tử Viết cực kì ai oán ngửa đầu nhìn trời, sau đó thở dài, cuối cùng kéo tay Vệ Đông Li, gào lên: “Dẹp đường hồi phủ!”

Vệ Đông Li ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, hỏi: “Nàng làm sao thế? Chẳng lẽ nàng oán hận ông trời ư?”

Khổng Tử Viết lắc lắc đầu, nghiến răng nói: “Ta nào dám?” Nói xong liền xoay người dậm chân bình bịch đi thẳng. Chưa được hai bước cô lại vòng lại ghé sát vào tai Vệ Đông Li, bí ẩn hỏi nhỏ một câu: “Nếu ta bảo ta là thần tiên, ngươi có tin không?”

Vệ Đông Li ngẩn người ra, sau đó gật gật đầu.

Khổng Tử Viết mắt sáng như sao, ưỡn ngực, vỗ vai Vệ Đông Li, rồi lại thì thầm: “Ta không lừa ngươi đâu, ta thật sự là thần thú bạch hổ trên thiên đình, vì phải lịch kiếp nên mới bị đánh xuống phàm trần, trải qua nỗi khổ luân hồi. Sau này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, đợi ta trở về thiên đình, nhất định sẽ cho ngươi nhiều lợi ích.”

Vệ Đông Li nhướn mày, cũng thì thầm bên tai cô: “Lợi ích gì?”

Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi nói: “Để ta nghĩ đã nào, cơ mà ta bảo ngươi này, báu vật trên thiên đình nhiều lắm! Ngươi không biết đâu, thần tiên ị một cục phân cũng là linh chi ngàn năm có tác dụng cải tử hoàn sinh đấy. Đợi ta về thiên đình rồi ta…ta sẽ nhổ hai cọng lông hổ cho ngươi, như thế không chừng ngươi cũng có thể vũ hóa thành tiên rồi!”

Vệ Đông Li gật đầu, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Khổng Tử Viết nhíu mày, “Gì mà sau đó chứ? Sau đó chính là ngươi phải nhớ, sau này ngươi phải cung phụng ta như thần tiên, biết chưa hả?”

Vệ Đông Li cười sáng tỏ: “Ồ, thế hả. Sao nàng không nói sớm? Ta thấy từ nay về sau nàng cũng không cần phải ăn cơm nữa. Từ ngày mai mỗi ngày ba bữa ta sẽ đốt nhang cung phụng nàng. Về phủ ta sẽ sai người đóng cho nàng một cái bàn thờ chắc chắn, để nàng ngồi trên ấy được mọi người quỳ lạy, được không?”

Khổng Tử Viết đầu đầy hắc tuyến, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi không tin lời ta nói ư?”

Vệ Đông Li một tay ôm eo cô, một tay nâng cằm cô lên, cười tà mị: “Nếu ta nói ta là ma vương khát máu, nàng có tin không?”

Khổng Tử Viết bĩu môi, nói: “Tin! Từ ngày mai ngươi cũng đừng ăn cơm nữa, một ngày ba bữa ta sẽ thắp nhang cung phụng người….”

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết chỉ cười mà không nói, Khổng Tử Viết nói mãi thấy mình thật là tự làm mất mặt, cuối cùng ngậm mồm không nói nữa.

Vệ Đông Li khẽ cười một tiếng rồi nói: “Chuyện trên thế gian này chú ý nhân quả, người trên thế gian này coi trọng báo ứng. Thực ra dù nàng có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp sau của mình, nhưng cũng không thể can thiệp vào kết cục và nhân quả của kiếp trước và kiếp sau. Chẳng thà muốn làm gì thì làm, cố tình làm bậy! Dù không thành phật thì sẽ thành ma! Nàng cứ yên tâm to gan hưởng thụ cuộc sống này, trân trọng người trước mắt, ta sẽ che chở cho nàng bằng con ma trong tim ta, cho cho có bị truy xét thì mọi việc cũng đã có ta lo.”

Khổng Tử Viết biết Vệ Đông Li tin những lời cô nói, nên hắn mới nói như vậy. Cô thấy hốc mắt ươn ướt, nhưng cô lại phải cố giả bộ vô tâm, trêu ghẹo: “Hi hi, lời của ngươi rất sâu sắc nhé! Rất hay, rất hay, đáng vỗ tay. Cơ mà ta rất tò mò, hai chữ ‘trân trọng’ này lại có thể thốt ra từ miệng ngươi cơ đấy.”

Vệ Đông Li đưa tay chạm vào nốt chu sa trên trán Khổng Tử Viết, “Nếu không biết trân trọng thì sao có đối xử với nàng như thế?”

Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy dòng điện đang chạy thẳng từ ngón tay hắn tới trái tim cô, khiến toàn thân cô run rẩy, xương cốt tê dại.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy rõ bản thân trong mắt đối phương.

Những người thả hà đăng bắt đầu ồn ào, cùng la hét ầm ĩ: “Thả hà đăng đi, thả hà đăng đi, nhân duyên tốt đấy!”

Dưới ánh mắt nóng bỏng của Vệ Đông Li, Khổng Tử Viết quyết tâm rồi gào lên: “Thả thì thả!” rồi móc tiền ra đưa cho ông già bán đèn, sau đó đặt mông lên phiến đá khá bằng phẳng, mượn vật liệu của ông già tự mình làm đèn trời.

Vệ Đông Li mỉm cười nhìn cô bận rộn, nhẹ giọng hỏi: “Có cần ta giúp không?”

Khổng Tử Viết liếc nhìn hắn một cái, cứng đầu đáp: “Không cần, ngươi cứ đợi rồi xem đi!”

Khổng Tử Viết làm đèn xong, ông già kia khen không ngớt rồi đưa cho cô một cây bút lông đã chấm mực, cô cầm lấy nhưng không viết gì lên đèn.

Vệ Đông Li biết Khổng Tử Viết không muốn cho hắn nhìn thấy cô sắp viết gì, nên rất quân tử ngoảnh đầu đi nhìn chỗ khác.

Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li quay đi, cô vội cúi đầu viết vài chữ lên đèn, sau đó thắp nhụy đèn, nhìn nó từ từ bay lên trời.

Chiếc đèn bay lên cao trong màn đêm, tất cả mọi người đều chú ý tới nó. Có người kinh ngạc, có người nín thở, có người vỗ tay kêu hay, có người sợ đến nỗi chạy trốn khắp nơi, cho tới khi đèn càng bay càng cao không thấy đâu nữa thì ánh mắt tất cả mọi người mới quay qua nhìn Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết cười ha ha rồi co giò định chạy. Ai ngờ cô trượt chân ngã, cái mũ sa rơi ra để lộ mái tóc xoăn trắng bạc cùng với đôi mắt đen vàng cực kì yêu diễm trong đêm tối.

Khổng Tử Viết thái độ mỗi người khác nhau, có người kích động, có người sợ hãi, cô liền biết chuyện không hay rồi, nghĩ bụng: Chẳng lẽ đám người này coi cô là yêu quái rồi ư?

Nghĩ đến đây, cô lập tức bó tóc lại, giũ áo rồi vênh mặt lên, chỉ lên trời, vẻ mặt trang nghiêm, thái độ nghiêm túc nói: “Hôm nay ta chúc phúc cho các vị, cố ý viết thư cho Nguyệt Lão để ông ta chọn chỉ hồng chất lượng tốt cho các vị một mối nhân duyên tốt.”

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng loạt xoạt quỳ xuống đất, dập đầu với Khổng Tử Viết, vừa lớn tiếng gào lên: “Cảm ơn cô nương, cảm ơn Nguyệt Lão….”

Khổng Tử Viết vỗ trán, nói: “Các vị không cần khách sáo thế, mau mau đứng lên. Ta cầu phúc cho các vị, nên đã hao tổn dương thọ, sức khỏe càng lúc càng yếu, vậy xin tạm biệt các vị, ta phải đi mua ít nhân sâm ngàn năm để tẩm bổ đây.”

Người thông minh lanh lệ lập tức dâng tiền lên để thể hiện tấm lòng.

Có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, vì thế đám người lũ lượt mở túi cứu trợ, vì nhân duyên thì không có keo kiệt gì sất!

Trong xe ngựa trở về phủ, Vệ Đông Li nghiêng mình trên đệm nhìn Khổng Tử Viết mặt mày phấn khởi đếm số tiền kiếm được tối nay, nói tự tận đáy lòng: “Nàng có tiềm chất của vô lại thật.”

Khổng Tử Viết trâng tráo nói: “Gì mà tiềm chất? Ta chính là thủy tổ của vô lại đây.”

Từ đó về sau, Duệ Quốc bắt đầu lưu truyền một thần thoại rằng ngày mùng chín tháng sáu “lễ uyên ương” từng có một tiên nữ hạ phàm cầu phúc cho mọi người. Nàng tiên nữ ấy khí chất bất phàm, mắt vàng tóc trắng, giữa trán có một nốt chu sa, nàng tuyệt đại phong hoa.

Sau khi Khổng Tử Viết nghe thấy lời đồn này, lập tức cười tít mắt, càng lúc càng thấy mình là một nhân tài hiếm có, cần phải tiếp tục ra ngoài hành nghề!

Vệ Đông Li biết được suy nghĩ của cô, hắn lập tức cấm túc cô, không cho cô ra ngoài giả danh lừa bịp.

Cứ thế trôi qua hai ngày, trong Vương phủ đột nhiên trở nên sôi nổi. Hóa ra đã tới sinh nhật của Hòa Doanh Tụ rồi.

Mọi người bận trong bận ngoài, chỉ riêng Khổng Tử Viết một mình rảnh rỗi.

Vệ Đông Li không cho cô ra khỏi Đông Uyển, cũng không cho người khác vào quấy rầy cô. Khổng Tử Viết vui vẻ nhàn hạ tự do, ngày nào cũng nằm trên cái ghế quý phi của Vệ Đông Li, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn ăn no uống say. Mà Vệ Đông Li thì ngồi cạnh cô, hết viết vẽ rồi lại điêu khắc, rất là thích ý.

Mặt trời ngả về tây, Tiêu Doãn tới mời Vệ Đông Li đi dự tiệc.

Khổng Tử Viết nhắm hờ mắt, trên thực tế thì đang dỏng tai lên nghe ý của Vệ Đông Li, xem hắn có gọi cô đi cùng hay không.

Thế nhưng hắn chỉ bế cô lên đặt lên giường trong phòng.

Khổng Tử Viết giả bộ mới tỉnh, dụi mắt mơ hồ hỏi: “Đến giờ ăn cơm rồi à?”

Vệ Đông Li cốc đầu cô, mờ ám trêu ghẹo: “Nàng ngủ trước đi, đợi lát ta về sẽ cho nàng ‘ăn no’.”

Khổng Tử Viết biết Vệ Đông Li không muốn đưa cô đi dự tiệc, vì thế cô ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, rồi lại nhắm mắt giả vờ thèm ngủ.

Vệ Đông Li đi rồi, Khổng Tử Viết cũng ngủ thiếp đi. Khoảng nửa canh giờ sau cô chợt bừng tỉnh, vuốt trán mình thì không thấy máu, cô mới cáu kỉnh ngồi dậy, chân trần tới trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương rồi thất thần.

Ban nãy cô nằm mơ một giấc mộng kì quái. Trong mộng, cô là một con bạch hổ rất đẹp, đang thổ lộ với một con thú một sừng màu đen khác. Con thú một sừng ấy ngoạm lấy cổ cô rồi hất văng cô ra, cô đâm đầu vào tảng đá, máu chảy đầm đìa!

Nỗi đau trong mộng chân thực đến nỗi khiến cô không khỏi hoảng hốt.

Cô nhớ kiếp trước, cô cũng từng liên tục mơ thấy những vòng luân hồi máu me, sau đó cô liền bị sét đánh chết. Hôm nay cô lại mơ thấy cảnh máu me như thế, có phải Thượng tiên muốn ám hiệu cho cô rằng cô phải tận chức tận trách ở bên cạnh Thanh Dực Đại Đế, bằng không sẽ bị sét đánh phải không?

Than ôi…tên của Tiểu Bảo là Bách Lí Thanh Dực, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào một cái tên liền kết luận thân phận thật của nó.

Thượng tiên, ông cũng là một người lớn tuổi, đừng có học những người trẻ tuổi, hơi một tí là muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề có được không!

Khổng Tử Viết bực mình, muốn tìm tên tai họa Vệ Đông Li kia để hắn ở cùng mình một lát. Ai cũng bảo quỷ thần sợ ác nhân. Cô tin rằng trong đám ác nhân thì Vệ Đông li tuyệt đối đứng đầu, ác của ác luôn!

Cô thở hổn hển, lục lọi son phấn bột nước ra trang điểm, không để mặt mũi mũi đáng sợ quá.

Cô vừa mở nắp hộp phấn ra liền nghe thấy tiếng “đùng đoàng” vang lên! Có vẻ giống tiếng sấm, nhưng là tiếng trống của những người tham gia múa trong thọ yến. Khổng Tử Viết giật mình run tay, nửa hộp phấn hồng liền bay lên mặt cô, làm đỏ cả nửa khuôn mặt!

Khổng Tử Viết vội vỗ gò má, sau đó lật đật đứng dậy, chạy tới cửa, mở cửa ra nói với Tiêu Doãn: “Mau mau, chúng ta đi dự tiệc!”

Tiêu Doãn sợ tới mức rùng mình, chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Khổng Tử Viết không đợi Tiêu Doãn đáp lời đã co giò lên muốn đi tìm Vệ Đông Li.

Tiêu Doãn chặn Khổng Tử Viết lại, khó xử nói: “Khổng cô nương….điều này không ổn…”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn trời, không thấy dấu hiệu có mưa sét đánh, vì thế cô tạm yên tâm, rồi nhíu mày hỏi: “Sao thế, chủ tử nhà ngươi định giam lỏng ta sao?”

Tiêu Doãn vội lắc đầu, “Khổng cô nương hiểu lầm rồi. Chủ tử sợ cô nương nghỉ ngơi không tốt nên mới…”

Khổng Tử Viết không vui, không nghe Tiêu Doãn giải thích nữa, dứt khoát ra tay kéo áo mình lên, trâng tráo nói: “Được rồi, nếu không thể ra ngoài thì ta sẽ ở đây tắm trăng vậy. Hôm nay nóng thật đấy.”

Tiêu Doãn sợ đờ người, vội quay người đi, quay lưng lại với Khổng Tử Viết, “Khổng cô nương, xin…ư….”

Khổng Tử Viết bưng chậu hoa đặt lại lên bệ cửa sổ, sau đó ngồi xuống đưa tay kiểm tra hơi thở của Tiêu Doãn, cô chắc chắn hắn vẫn còn sống rồi mới cất bước đi về phía thọ yến náo nhiệt.

Trong đầu Khổng Tử Viết vốn có tính trái nghịch trời sinh! Đừng có thấy cô lúc nào cũng có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh, trên thực tế tâm lí phản nghịch của cô rất mạnh, người khác càng không muốn cô tham gia vào thì cô càng thấy hứng thú.

Cho dù Khổng Tử Viết đã làm người vài kiếp, nhưng vẫn không thể thay đổi tính cách của chúa sơn lâm. Cho dù là Ngu Cơ cứng cỏi hay Phan Kim Liên dũng cảm nắm lấy “tính phúc” đều có tính cách quyết đoán, điều này cho dù luân hồi qua mấy kiếp cũng không thể thay đổi được!

Vệ Đông Li không phải không muốn cho cô lộ mặt sao? Không phải muốn kim ốc tàng kiều sao? Được, được lắm! Cô cứ thích lộ mặt đấy, để mọi người nhìn xem cuối cùng trong phòng Vệ Đông Li giấu giai nhân như thế nào!

Khổng Tử Viết xấu bụng sờ sờ lớp phấn hồng trên mặt, rồi đi nhanh về phía đèn đuốc sáng trưng.

Vương phủ hôm nay rất ồn ào, trong hậu hoa viên đầy người ngồi đó. Trong đó, có đám mĩ cơ luyến đồng của Vệ Đông Li, cũng có ba ngàn môn khách trong phủ, còn có một quan lớn quý nhân. Bọn họ thi nhau dâng quà chúc mừng để thể hiện tâm lòng của mình. Người phụ nữ Hòa Doanh Tụ này không có danh phận gì trong Vương phủ, nhưng tất cả quan viên đều biết Vệ Đông Li đối xử rất tốt với Hòa Doanh Tụ. Vì thế mỗi lần sinh nhật của Hòa Doanh Tụ, những kẻ muốn lấy lòng Vệ Đông Li đều hai tay dâng lễ vật trân quý lên thể hiện lòng thành. Hành động của bọn họ chẳng gì ngoài muốn để lại chút ấn tượng tốt cho Vệ Đông Li, để đường đi của mình có thể một bước lên mây.

Vệ Đông Li uể oải ngồi ở chủ vị, nâng chén rượu lên để sát môi, từ từ rót vào miệng, nheo mắt lại để thưởng thức vị của rượu ngon. Chẳng biết hắn nghĩ tới điều gì mà tự dưng cong môi mỉm cười nghiêng đổ chúng sinh.

Nụ cười này của hắn khiến trăm hoa xung quanh đều lu mờ.

Trong thọ yến, tuy ai cũng nhiệt tình chúc mừng Hòa Doanh Tụ, nhưng trên thực tế mỗi người đều đang quan sát sắc mặt của Vệ Đông Li, chỉ cần hắn vui thì mọi người liền cười ha ha, nhưng hễ ánh mắt hắn lạnh lùng thì đám người lập tức ngậm mồm, cả thở mạnh cũng không dám.

Giờ, đám người kia thấy Vệ Đông Li mỉm cười, bọn họ lập tức phối hợp thể hiện tâm trạng vui vẻ, nâng chén qua lại rất sôi nổi.

Hòa Doanh Tụ ăn mặc lộng lẫy đưa bàn tay mềm như không xương ra rót một chén rượu cho Vệ Đông Li, dịu dàng nói: “Cảm ơn Vương gia đã đã sinh thần của nô gia, nô gia rất vui.”

Lúc này một nàng mĩ cơ áo đỏ mới được tặng tới chợt đi lên, nói muốn hiến một điệu múa cho Vương gia và Hòa Doanh Tụ.

Trong tiếng nhạc mơ hồ, nàng mĩ cơ áo đỏ kia xoay vòng eo như rắn nước, nheo đôi mắt câu hồn đoạt phách, nhảy múa trước mặt Vệ Đông Li. Chốc chốc lại nhấc đôi chân trắng nõn lên, rồi lắc vòng mông căng tròn, còn cố ý tạo dáng chim yến bay vờn để đưa bộ ngực trắng như tuyết tới trước mặt Vệ Đông Li.

Khúc nhạc vừa dứt, nàng mĩ cơ áo đỏ phủ phục bên chân Vệ Đông Li, ngước đôi mắt như tơ lên, bộ ngực trắng như tuyết khẽ cọ vào bàn chân hắn. Nàng ta thấy Vệ Đông Li không có thái độ ghét liền to gan bò lên người Vệ Đông Li, nũng nịu: “Vương gia…”

Hành động này của nàng mĩ cơ áo đỏ không những khiến những mĩ cơ luyến đồng khác ghen ghét, mà còn khiến đám người kia hoảng hốt, chỉ sợ nàng mĩ cơ áo đỏ sẽ làm Vệ Đông Li không vui.

Ai ngờ Vệ Đông Li tự dưng chống người dậy, nâng cầm nàng mĩ cơ áo đỏ lên, cười tà hỏi: “Ngươi muốn hiến thân cho bản vương sao?”

Nàng mĩ cơ áo đỏ xấu hổ đỏ cả mặt, nũng nịu nói: “Vương gia…nô gia…nô gia nguyện hiến thân cho Vương gia, chỉ mong Vương gia thương xót nô gia.”

Vệ Đông Li cười ha ha, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Nàng mĩ cơ áo đỏ đang định hôn hắn thì thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, hắn đẩy nàng ta ra, hung tàn nói: “Người đâu, kéo người này xuống cho bản vương, băm vụn rồi gói bánh chẻo để mời các vị đại nhân đây thưởng thức!”

Nàng mĩ cơ áo đỏ choáng váng, cho tới khi có thị vệ tới kéo nàng ta đi, nàng ta mới bừng tỉnh, vội nằm bò dưới chân Vệ Đông Li, vừa dập đầu vừa run lẩy bẩy nói: “Vương….Vương gia….tha….tha cho nô gia đi…..”

Vệ Đông Li ngoảnh mặt làm ngơ, không nhanh không chậm tiếp tục uống rượu trong chén.

Hai gã thị vệ đi lên kéo nàng mĩ cơ áo đỏ đang không ngừng gào khóc kia đi.

Thọ yến rơi vào trong cảnh lặng ngắt như tờ. Dù đám quan lại quý nhân kia muốn nói vài câu xin tha cho nàng mĩ cơ áo đỏ kia, nhưng thật sự không có can đảm. Vả lại, bọn họ cũng không hề thật lòng thương nàng ta, mà…chỉ không muốn ăn thịt người mà thôi! Vì thế đám quan lại quý nhân ấy đều đưa mắt nhìn Hòa Doanh Tụ, hi vọng ả có thể ra mặt khuyên Vệ Đông Li vài câu.

Hòa Doanh Tụ bị mọi người nhìn đến nỗi lúng túng. Cho dù ả rất không muốn làm Vệ Đông Li bực mình, nhưng không thể không mở miệng khuyên một hai câu để chứng minh địa vị của ả trong lòng Vệ Đông Li là rất khác biệt. Vì thế ả bất chấp mở miệng nói: “Vương gia, ngài xem…”

Vệ Đông Li lạnh lùng liếc nhìn một cái, Hoà Doanh Tụ lập tức câm mồm, biết chủ ý của hắn đã định, cho dù ả có nói rách họng cũng vô dụng! Vì thế ả cụp mắt xuống, cố tình tìm cớ để ra khỏi thọ yến, đi lấy cho Vệ Đông Li một cái áo choàng ả tự tay may.

Vệ Đông Li ném chén rượu, nhướn mày nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nói: “Sinh thần nhũ nương của bản vương, các vị có lòng tặng quà tới, độ quý giá của những món quà này thật khiến bản vương được mở rộng tầm mắt! Năm ngoài quốc khố trống rỗng, thiên tai không ngừng, các vị không chịu giúp đỡ cùng Duệ Quốc vượt qua hoạn nạn! Nay các vị dâng hậu lễ lên để chúc thọ cho nhũ nương của bản vương, thật khiến bản vương thấy hổ thẹn. Cho nên bản vương tính dùng thịt mĩ nữ tươi ngon này để đáp lễ tấm lòng của các vị.”

Đám quan lại quý nhân trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng không dám đưa tay ra lau.

Lí đại nhân đã tặng nàng mĩ cơ áo đỏ kia thấy Vệ Đông Li thật sự muốn khai đao với nàng ta, ông ta tưởng mình đã làm sai chuyện gì khiến Vệ Đông Li không vui, vì thế vội run rẩy hai chân đứng lên, lắp bắp nói: “Vương gia, thuộc hạ…thuộc hạ…nguyện bỏ ra năm ngàn lượng bạc để góp phần quốc thái dân an.”

Vệ Đông Li vừa lòng gật đầu, “Rất tốt. Lí đại nhân có lòng. Năm ngàn lượng vàng này tin rằng có thể trùng tu không ít đê đập để phòng ngừa lũ lụt.”

Vị Lí đại nhân kia chỉ thấy tim đau như cắt, cả bầu trời bỗng xoay chuyển. Năm ngàn lượng vàng? Năm ngàn lượng vàng? Ông ta nói rõ ràng là “năm ngàn lượng bạc” mà?!

Hành động quyên tiền của Lí đại nhân đã có tác dụng làm đầu tàu dưới sự cố tình tán dương của Vệ Đông Li. Đám quan lại quý nhân kia cũng nghiến hàm bắt đầu chích máu quyên góp!

Còn nàng mĩ cơ áo đỏ bị đám thị vệ lôi đi kia thì đang run rẩy, thần kinh lẩm bẩm: “Đừng giết ta, đừng giết ta, thịt ta không ngon đâu, không ngon…”

Khổng Tử Viết vừa bước vào buổi thọ yến liền trông thấy hai gã thị vệ đang kéo nàng mĩ cơ áo đỏ ra ngoài.

Hai gã nhác trông thấy cô liền run cả người, buông tay ra vứt nàng mĩ cơ kia xuống đất.

Nàng mĩ cơ kia mờ mịt ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Khổng Tử Viết liên rùng mình, sau đó…ôm đầu mình, la hét chói tai: “Đừng, đừng, đừng tới bắt ta mà! Đừng, đừng mà! Ta không muốn chết!”

Khổng Tử Viết chỉ nàng mĩ cơ kia, hỏi hai gã thị vệ, “Chuyện gì thế này?”

Hai gã thị vệ kia biết Khổng Tử Viết dũng mãnh, cũng biết Vệ Đông Li nuông chiều cô tới mức nào, vì thế bèn nói một lượt rõ hết sự việc.

Khổng Tử Viết nghe xong liền nhìn nàng mĩ cơ coi cô thành Tỏa Hồn Qủy chỗ địa phủ một cái, sau đó ngẩng đầu cất giọng nói với Vệ Đông Li: “Vương gia, đâu phải năm mới, ăn bánh chẻo làm gì?”

Vệ Đông Li thấy nửa gương mặt đỏ chót của cô, không nhịn được nhếch môi lên hỏi: “Theo nàng thì hôm nay nên ăn gì đây?”

Khổng Tử Viết thấy có cửa, vội cười nịnh hót một cái, nói: “Đã là thọ thần thì đương nhiên phải ăn mì trường thọ.”

Vệ Đông Li vừa ngoắc ngón tay ra hiệu bảo Khổng Tử Viết qua đây, vừa thản nhiên nói: “Thế thì ăn mì trường thọ đi.”

Nàng mĩ cơ áo đỏ đờ đẫn cả người, xụi lơ trên mặt đất, chỉ thấy mồ hôi ướt đầm áo váy, toàn thân trên dưới đều mất sức.

Hai gã thị vệ kéo nàng ta ra ngoài, vứt bừa vào trong Tây Uyển, nàng ta mới ý thức được rằng mình vẫn còn sống!

Còn Khổng Tử Viết ân nhân cứu mạng của nàng ta thì đang bẽn lẽn thẹn thùng tới trước mặt Vệ Đông Li, rất tự nhiên ngồi bên tay phải hắn, sau đó liếc mắt đưa tình cười khúc khích với Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li biết cô đang cố tình gây sự, nên cũng không phát cáu mà dịu dàng hỏi: “Ngủ đủ rồi à?”

Khổng Tử Viết nhếch mép cười, đáp: “Đủ rồi. Hơi đói, nên ngửi mùi thơm chạy qua đây. Nhưng lại sợ mình vừa tỉnh ngủ, sắc mặt không tốt, nên cố thoa thêm một lớp phấn bột nước, Vương gia nhìn xem có đẹp hay không?”

Nói dứt, còn ưỡn ẹo nháy mắt.

Vệ Đông Li nghiêm túc nhìn cô một lát, sau đó rất phối hợp với cô, tỏ vẻ rất chân thành gật đầu, “Rất đẹp.”

Tiếng hít thở vang lên, người có mặt đều có vẻ mặt cực kì hoảng sợ, nhao nhao thầm nghĩ: Không ngờ không ngờ, hoa ra Vô Song Vương gia không phải không thích mĩ sắc, mà….ánh mắt thưởng thức đặc biệt khác người! Bội phục, bội phục, thật là bội phục!

Khổng Tử Viết có khí chất của người điên, thấy đám người kia ồn ào đánh giá mình, cô vội làm vài dáng quái đản, thật đúng với câu…người xấu hay tác quái!

Ngay lúc cô đang vặn vẹo mặt mũi nháy mắt như điên với Vệ Đông Li thì trông thấy Hòa Doanh Tụ đang cầm một tấm áo choàng màu đỏ tươi trong tay, thướt tha trở lại. Tấm áo đó được may cực khéo, trên mặt còn thêu đều hoa văn tinh xảo.

Ả mở tấm áo choàng ra, cười nói ngọt ngào: “Vương gia, đây là tấm áo nô gia may cho Vương gia. Dù đường kim mũi chỉ vụng về, nhưng mong Vương gia hãy nhận tấm lòng của nô gia.”

Vệ Đông Li nheo mắt, gật đầu rồi nhàn nhạt nói một câu, “Có lòng.”

Hòa Doanh Tụ mặt mày mừng rỡ, nhỏ nhẹ nói: “Đêm lạnh như nước, để nô gia choàng lên cho Vương gia.” Nói dứt ả chuẩn bị vòng qua bàn tới sau lưng Vệ Đông Li. Thế nhưng Khổng Tử Viết lại châm biếm ngồi ở chỗ của ả, chắn đường đi của ả.

Hòa Doanh Tụ sững sờ, mặt mày trắng bệch, thân mình như một đóa bách hợp lung lay trong mưa gió khiến người ta thương tiếc.

Hai người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau, tất cả khán giả đều nín thở cùng xem vở kịch tình cảm bên cạnh Vệ Đông Li.

Dẫu sao thì một núi không thể có hai hổ, cuối cùng thì người phụ nữ đang ngồi bên tay phải Vệ Đông Li mới là nữ chủ nhân tôn quý nhất trong Vương phủ này!

Có lẽ là có suy nghĩ phải thứ tự trước sau, có lẽ là thiên vị với mĩ nhân, nên hầu như tất cả những người có mặt đều cho rằng Khổng Tử Viết nên đứng dậy, trả lại chỗ cho Hòa Doanh Tụ.

Thế nhưng, trong ánh mắt của đám người kia, Khổng Tử Viết chẳng buồn nhúc nhích cứ ngồi trên đệm, mặt dày mày dạn không chịu nhường chỗ.

Đám người kia thấy bộ dạng đáng thương của Hòa Doanh Tụ, phần đông đều bất bình cho ả, nhưng ngại dâm uy của Vệ Đông Li nên không thể bộc lộ ra ngoài.

Trong sự im lặng kì quái, Vệ Đông Li phóng túng bất kham cười một tiếng, tay gõ gõ chỗ bên tay trái của mình, ý bảo Hòa Doanh Tụ ngồi xuống.

Hòa Doanh Tụ nở nụ cười trong trẻo, gò má ửng hồng, đôi mắt dập dềnh làn thu thủy, bàn chân hoa sen khẽ vòng qua sau lưng Vệ Đông Li, tự tay choàng áo lên cho hắn. Dáng vẻ ấy thực là dịu dàng hiền hậu.

Khổng Tử Viết ngồi ở chỗ vốn thuộc về Hòa Doanh Tụ, nghe đám người cao giọng tán thưởng Hòa Doanh Tụ, cô chợt thấy mình thật giống một vai phụ, một vai phụ chiếm vị trí của người khác.

Từ giây phút bước vào tiệc sinh nhật của Hòa Doanh Tụ, Khổng Tử Viết như rơi vào trong bụi gai, không dám động đậy, không thể nhúc nhích, sợ chỉ động đậy một cái sẽ bị đau!

Cô còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng, cũng không biết rốt cuộc mình là sao nữa, chỉ thấy tất cả suy nghĩ trong đầu đều bị gương mặt kia…oanh tạc vỡ vụn mất rồi! Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đó chính là gương mặt thuộc về Hòa Doanh Tụ!

Gương mặt đó, cô quen thuộc biết bao! Gương mặt đó, chính là gương mặt Vệ Đông Li từng dịch dung cho cô! Gương mặt đó giống như đúc với mặt của Hòa Doanh Tụ, y chang với phiên bản mười năm trước của ả!

Khổng Tử Viết luôn tự phụ tưởng mình là độc nhất vô nhị trên đời này, ai ngờ hôm nay lại biến thành hàng nhái nực cười!

Cô vẫn còn nhớ lúc Vệ Đông Li dịch dung cô thành Hòa Doanh Tụ, hắn đã hôn môi cô thế nào, hắn vuốt ve mặt cô ra sao, hắn đã quấn quýt cần cổ cô làm sao!

Mà hôm nay, cô lại không biết rốt cuộc Vệ Đông Li đang hôn cô hay là đang hôn Hòa Doanh Tụ mười năm về trước?! Hôn người đàn bà đã cho hắn bú sữa?!

Nếu người Vệ Đông Li thích là Hòa Doanh Tụ thì sao còn tới trêu chọc cô? Chẳng lẽ cô chỉ là một kẻ làm ấm giường, là đồ chơi cho hắn lúc cô đơn ư?!

Ha…thật lố bịch!

Muốn chơi thì cũng phải là Khổng Tử Viết cô chơi hắn! Chưa tới lượt hắn chòng ghẹo cô đâu!

Người đàn bà Hòa Doanh Tụ này cô đã nghe đồn từ lâu, hôm nay mới biết trăm nghe không bằng một thấy! Chẳng ngờ lúc Hòa Doanh Tụ nhìn thấy cô chim gáy chiếm tổ chim khách, ả còn cười dịu dàng như thế, nhu tình mật ý như thế!

Xem ra Hòa Doanh Tụ thật là một kẻ đáng gờm!

Loại đàn bà này rất đáng sợ, ả có vẻ dịu dàng vô cùng, biết tri thức hiểu lễ nghĩa, trên thực tế lại là một loài hoa có độc, chuyên môn tới gần bạn bằng vẻ yếu ớt của mình, lúc bạn không đề phòng sẽ nhẹ nhàng chích bạn một cái, khiến bạn chết còn không hiểu mình đã chết thế nào!

Khổng Tử Viết hít sâu một hơi, rất vui khi hôm nay mình đã tới đây. Cho dù có tự rước lấy nhục thì nói chung thì chuyến này không vô dụng.

Lúc này cô cần nhận rõ vị trí của mình, không thể mất bình tĩnh thì coi như xứng với bản thân rồi.

Phụ nữ thất thân thất ý đều là chuyện nhỏ, điều quan trọng nhất là không thể mất đi trái tim mình!

Cô đã luân hồi mấy kiếp, khiến cô càng nhìn rõ một điều---con người nên yêu bản thân mình thì sẽ không bị tổn thương!

Lúc này bầu không khí trong thọ yến tưng bừng sôi nổi biết bao, nhưng cũng không phải vì cô. Cách Vệ Đông Li, Khổng Tử Viết có thể cảm nhận được ánh mắt thắng lợi của Hòa Doanh Tụ như đang chế giễu cô tự rước nhục vào thân.

Đúng vậy, tự cổ trái làm lớn, phải làm nhỏ, cũng khó trách Hòa Doanh Tụ vui mừng như thế. Nhưng Khổng Tử Viết cô không phải người ủng hộ chế độ nhất phu đa thê! Nếu có thể cô muốn hát bài ca ngợi chế độ xã hội nữ tôn!

Trong bầu không khí kì quái, lại có người bắt đầu hiến nghệ.

Hòa Doanh Tụ được đám người kia tâng bốc, đương nhiên muốn đánh đàn.

Tâm trạng Khổng Tử Viết không vui, không cảm nhận được nghệ thuật của khúc đàn kia. Chỉ biết rằng khi Hòa Doanh Tụ vừa gảy xong liền được tất cả vỗ tay!

Đám người kia thấy Khổng Tử Viết mặt mày vô cảm, không vỗ tay, cũng không reo hò, vì thế nhao nhao chĩa mũi nhọn vào cô.

Còn chưa đợi lũ người đó mở mồm, Khổng Tử Viết liền ngước mắt lên nhìn xung quanh, cất cao giọng nói: “Ta biết các ngươi ngồi đây đang muốn ta cũng biểu diễn một tiết mục, sau đó nhìn ta xấu mặt để thỏa mãn tâm lí biến thái của các ngươi. Nhưng, ta không làm đấy!”

Nói dứt, cô liền đứng dậy định đi ra ngoài.

Đúng lúc này có một môn khách khá có tài hoa nói: “Cô nương thật chất phác thẳng thắn, tính cách rất thú vị. Chẳng biết tài nghệ có thể khiến người ta nhìn với ánh mắt khác không?”

Khổng Tử Viết cười nhếch mép, nói: “Ngươi không cần phải dùng lời nói để khích ta. Những cảnh thế này ta đã thấy quen rồi. Bây giờ ta mà ra tay thì rất định sẽ chấn động tứ phía, sau đó lại tự dưng lòi ra vài kẻ hâm mộ. Hai chữ thôi: VỚ VẨN!”

Đám người kia xôn xao, thi nhau chửi thầm Khổng Tử Viết là đồ không biết xấu hổ!

Khổng Tử Viết hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn ngoảnh đầu liền đi thẳng ra ngoài.

Khổng Tử Viết không về viện của Vệ Đông Li, mà ngồi trong một đình hóng mát yên tĩnh, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên trời, không biết đang nghĩ gì. Hoặc chẳng nghĩ gì, chỉ muốn ngẩn người ra mà thôi.

Cô không dễ chịu, lại không muốn thừa nhân nguyên nhân là vì Vệ Đông Li.

Cô không thể chấp nhận được Vệ Đông Li hóa trang cho cô giống với Hòa Doanh Tụ, càng không thể chấp nhận được Vệ Đông Li dạy cô chơi đàn, cũng chẳng qua chỉ để nhìn thấy Hòa Doanh Tụ mười năm về trước từ trên người cô!

Cô không phải cái bóng của người khác, không phải đồ chơi lúc cô đơn cho họ, cô là con gái yêu quý của ông Khổng, cô là một cá thể độc lập, cô là….Khổng Tử Viết!

Thế nhưng cô không thể thoát khỏi nỗi thương cảm như hình với bóng, cùng với suy nghĩ bị ruồng bỏ.

Cô nhìn ánh trăng rồi cười gượng, thấy mình hình như đã rơi vào trong bẫy của Vệ Đông Li.

Từ trước tới nay, Vệ Đông Li luôn đứng ở vị trí đạo diễn, chỉ huy cô phải diễn vai một người phụ nữ yêu hắn say đắm. Để đạo diễn vui lòng cô đã cố gắng nhập vai. Kết quả lúc cô đã hãm sâu vào bùn thì đạo diễn lại muốn thay nữ chính!

Khổng Tử Viết cười tự giễu, tự nhắc nhở mình đã đến lúc phải thức tỉnh rồi.

Trải qua luân hồi hết lần này tới lần khác, đối với cô tình yêu đã biến thành một cây kim chôn trong tim, chỉ cần chạm vào liền đau đớn. Nếu rút nó ra thì chắc chắn sẽ phải chết!

Đúng, kết cục cô chờ đợi chính là số mệnh bị người yêu đâm một kiếm xuyên tim. Con mẹ nó chẳng có gì đáng chờ mong nữa!

Cuối cùng thì cô sống vì cái gì đây? Có kẻ thích tranh quyền đoạt lợi, có người khát vọng kiến công lập nghiệp, có người lại nguyện chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia, có người muốn chơi bời trăng gió. Hình như cô chẳng có hứng thú với cái gì, chỉ đang lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi sự xuất hiện của một người.

Rất nhiều lần cô đều tự nhủ người cô đang đợi chính là Thanh Dực Đại Đế!

Song sâu trong tim cô lúc nào cũng cảm thấy, còn một người nữa có thể thay đổi số mệnh của cô, có thể đáng để cô mong ngóng!

Ôi, Khổng Tử Viết thấy chắc chắc linh hồn cô không được hoàn chỉnh, không thì chẳng thể không có lấy một thú vui nào trên đời thế này được. Giờ cô giống một con rối gỗ, khát khao có một ngày gặp được một người có thể trao cho cô linh hồn!

Khổng Tử Viết đứng dậy, theo chiều gió cứ đứng mãi.

Hơn một ngàn năm rồi, cô đã luân hồi bao nhiêu kiếp như thế cuối cùng là vì cái gì đây?

Cô ngửa mặt nhìn trời, không biết Vương mẫu nương nương trong thiên cung có đang nhìn cô, nhìn con thần thú bạch hổ đang muốn đoạn tình hay không.

Khổng Tử Viết đột nhiên dựng ngón giữa lên trời, hung hăng phun ra một chữ “f*ck”!

Đúng lúc này một vật thể to lớn màu đen bất thình lình từ trên trời rơi thẳng về phía Khổng Tử Viết!

Khổng Tử Viết nghĩ bụng chết cha, co giò định chạy. Chẳng lẽ Vương mẫu nương nương tức giận nhổ một cái răng giả ra để đè chết cô sao?

Vật thể kia rơi xuống, sau đó một tay bóp cổ Khổng Tử Viết, kéo cơ thể đang định chạy của cô về trước ngực gã, khàn khàn dọa dẫm nói: “Không được kêu! Không thì ta bóp chết ngươi!”

Khổng Tử Viết vội gật đầu, thể hiện mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không muốn chọc giận vị thích khách đại ca kia. Oan có đầu, nợ có chủ, chỉ cần thích khách đại ca không nhằm vào cô thì gì cũng dễ bàn.

Bàn tay bóp cổ cô của thích khách đại ca rất nóng, có vẻ như đang bị sốt cao. Khổng Tử Viết rất muốn khuyên gã quay về, đợi sức khỏe ổn rồi hãy lại tới hành thích, nhưng nghĩ lại cô vẫn chọn im lặng, không giả tốt bụng làm gì.

Thích khách đại ca ho khù khụ hai tiếng, nói: “Ngươi giúp ta tìm người, xong việc ta sẽ thả ngươi đi.”

Khổng Tử Viết lại gật đầu, bụng thì lại tính toán làm sao để hành động bất ngờ rồi bắt gã lại.

Lúc này hình như thích khách đại ca không chống đỡ nổi nữa liền loạng choạng, Khổng Tử Viết thấy có cơ hội, lập tức quay người vung tay lên định cào vào mặt thích khách đại ca kia! Thế nhưng lúc cô nhìn rõ mặt mũi của thích khách đại ca, bàn tay đang vung lên lập tức lệch hướng, khẽ lướt qua gò má của thích khách đại ca.

Thích khách đại ca kia mơ màng nhìn Khổng Tử Viết một cái, sau đó còn chẳng chào hỏi gì đã rầm một tiếng ngã lăn quay ra đất.

Khổng Tử Viết há hốc mồm, không dám tin mà ngồi xuống, lay lay thích khách đại ca, gọi: “Bách Lí Phượng? Bách Lí Phượng?! Bách Lí Phượng ngươi làm sao thế? Tỉnh lại đi!”

Bách Lí Phượng rên rỉ một tiếng rồi từ từ mở mắt ra. Lúc gã nhìn thấy bóng người trắng lóa trước mặt, gã liền thử gọi một tiếng, “Tử Viết?”

Khổng Tử Viết sững sờ, lập tức đưa tay ra lắc lắc trước mặt Bách Lí Phượng, sốt ruột hỏi: “Bách Lí Phượng, ngươi làm sao thế? Mắt của ngươi….ưm….”

Bách Lí Phượng trong nháy mắt ngồi dậy, ôm cô vào lòng, khản giọng gọi tên cô, “Tử Viết, Tử Viết…”

Dù thế nào Khổng Tử Viết cũng không ngờ được lại thấy một Bách Lí Phượng nhếch nhác thảm hại thế này!

Y bào của gã đã rách te tua, còn bốc lên mùi chua. Gương mặt trước nay luôn sạch sẽ thoải mái của gã cũng trở nên nhếch nhác vô cùng. Tóc tai rối tung giống một bó gai rối. Trong mắt đầy tơ máu, hình như đã lâu rồi chưa ngủ. Làn môi nứt nẻ, vừa nhìn đã biết dạo này gã hay nổi cáu. Giọng gã như tiếng chiêng vỡ, đã hoàn toàn lạc giọng. Hôm nay nếu không phải cô quay người lại nhìn thấy đôi mắt trăng lưỡi liềm của gã, thì chỉ qua giọng nói và mùi vị cô thật sự không thể nào phân biệt được thích khách đại ca đang bóp cổ cô, chính là Bách Lí Phượng hăm hở kia!

Bách Lí Phượng cứ một mực gọi tên Khổng Tử Viết, giọng nói ấy không êm tai, nhưng từng tiếng một đều đi vào lòng Khổng Tử Viết.

Nước mắt cô tràn ra khỏi hốc mắt, cuối cùng rơi tí tách trên ngực Bách Lí Phượng.

Lúc này Khổng Tử Viết vừa tự trách vừa cảm động. Cô tự trách thầm chửi mình không phải con người, để tránh phiền phức mà đã vứt bỏ Bách Lí Phượng vô tội nhất đi! Cô cảm động vì Bách Lí Phượng cứ thôi lôi nhếch nhác như vậy mà đuổi theo cô, để cô biết rằng trên đời này vẫn còn một người có thể vì cô mà bất chấp tất cả!

Bách Lí Phượng phát giác ra sự bất thường của cô, gã vội nâng cằm cô lên, nhìn vào gương mặt đỏ au của cô, căng thẳng hỏi: “Sao nàng lại khóc thế?”

Thấy Khổng Tử Viết không nói, gã vội lau nước mắt cho cô bằng vạt áo te tua của mình. Lau mãi rồi Bách Lí Phượng hình như nhớ ra điều gì, vội rụt tay áo về, đỏ bừng mặt, hơi mất tự nhiên thì thào: “Tay áo hẳn là rất bẩn, sợ là lau không sạch được.”

Khổng Tử Viết nắm chặt lấy tay Bách Lí Phượng, lại sốt ruột hỏi: “Cuối cùng thì mắt ngươi làm sao thế?”

Bách Lí Phượng chớp đôi mắt hay cười, thản nhiên đáp: “Không sao, ta vội đi tìm nàng, bị phát nhiệt. Uống thuốc xong sẽ khỏi thôi.” Sau đó cười một cái rồi ba hoa, “Này, sau khi thấy nàng mắt ta càng lúc càng rõ hơn thì phải. Tử Viết, nàng đừng khóc nữa. Không thì lúc ta nhìn rõ rồi sẽ bị đôi mắt cá vàng của nàng dọa mất.”

Khổng Tử Viết phì cười một tiếng, dịu dàng nói: “Bách Lí Phượng, cảm ơn ngươi…” cô nghiêng người về trước rồi hôn lên khóe môi gã.

Bách Lí Phượng rùng mình, sau đó thì rơi vào trạng thái ngẩn ngơ. Mãi sau gã mới sờ khóe môi mình, ngốc nghếch hỏi: “Tử Viết, nàng vừa hôn ta sao?”

Khổng Tử Viết ngân ngấn nước mắt, đưa tay ra ôm chặt Bách Lí Phượng, khe khẽ gật đầu, “Ừ.”

Bách Lí Phượng nhìn gương mặt của cô càng lúc càng rõ nét, gã hít thở hơi dồn dập, không khỏi xiết chặt cánh tay muốn hôn môi Khổng Tử Viết. Kết quả, một giây trước gã định hôn Khổng Tử Viết đột nhiên dừng lại, tay che miệng mình, đỏ mặt, quay đầu đi nói: “Ta…mấy hôm rồi ta chưa tắm rửa, đợi ta tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ cho nàng hôn.”

Khổng Tử Viết dở khóc dở cười, không biết nói gì hơn. Cái tên Bách Lí Phượng này, khả năng đổi trắng thay đen của gã mãi mãi mạnh như thế. Rõ ràng là gã muốn hôn cô, nhưng lại…thôi, chỉ cần người muốn hôn cô là Bách Lí Phượng, cô cũng không thèm so đo gã nói những gì.

Bách Lí Phượng thấy Khổng Tử Viết không phản bác lại lời mình, lòng gã mừng rỡ, lập tức kéo Khổng Tử Viết đứng dậy, rồi nói: “Tử Viết, chúng ta đi!” đôi mắt trăng lưỡi liềm cong cong, cánh tay vòng qua ôm eo cô định bay ra ngoài bức tường.

Đúng lúc này, hai tiếng vỗ tay đêu đều vang lên trong bóng đêm. Âm thanh ấy cực kì châm chọc trong tai người khác.

Vệ Đông Li rảo bước đi ra từ trong bóng đêm. Mỗi bên trái phải đều có bốn thị vệ võ nghệ cao cường. Tám người này đôi mắt sáng ngời có thần, hơi thở dài, huyệt thái dương nhô lên, bước chân có vẻ nặng nề nhưng lại không hề có tiếng, chính là cao thủ hạng nhất hạng nhì trong giang hồ.

Khóe môi Vệ Đông Li treo một nụ cười câu hồn đoạt phách, trong giọng hắn có một thứ cảm xúc kích động quái đản, hắn nói: “Bách Lí Phượng, ngươi nửa đêm lẻn vào phủ, không tặng lễ vật ra mắt thì thôi, sao còn muốn mang nha đầu thông phòng của bản vương đi hả?”

Khổng Tử Viết nghẹn thở, thấy tức ngực vô cùng! Cô biết Vệ Đông Li chưa nhìn cô lấy một cái, cô biết Vệ Đông Li cố ý sỉ nhục cô là nha đầu thông phòng, chửi cô là đồ vứt đi! Cô biết tuy Vệ Đông Li đang cười nói thản nhiên, nhưng thực tế đang giận sôi gan, cô biết Vệ Đông Li muốn giết cả Bách Lí Phượng và cô, muốn uống cạn máu của bọn họ, muốn gặm cắn máu thịt của bọn họ! Khổng Tử Viết không biết diễn tả cảm giác lúc này thế nào, chỉ thấy như đang bị người ta bóp cổ!

Bách Lí Phượng khịt mũi nói: “Vệ Đông Li, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Tử Viết đã đồng ý lấy ta rồi cùng ta đi khắp bốn biển từ lâu, sao có thể biến thành nha đầu thông phòng của ngươi được?”

Khổng Tử Viết lập tức quay đầu lại nhìn Bách Lí Phượng, không biết mình đồng ý chuyện “trọng đại” thế này với hắn bao giờ.

Bách Lí Phượng nhếch mép cười với cô, khóe môi khô không khốc từ từ chảy ra một dòng máu đỏ thẫm, rất giống nốt chu sa trên trán cô.

Trái tim cô run rẩy, mũi cay cay, cúi đầu mắng một tiếng “đồ ngốc”, rồi đưa tay lên khẽ lau hàng máu ấy đi.

Bách Lí Phượng mặt mày vui vẻ, nhìn vào mắt cô thâm tình, thật là hương nồng khó phai.

Vệ Đông Li thấy cảnh tượng như thế, sắc mặt hắn thay đổi tức thì, cả người toát ra một hơi thở như tới từ địa ngục Tu La.

Gió đêm thoảng qua lay động mái tóc đen như mực của hắn, lướt qua tấm áo choàng đỏ thẫm như máu.

Dây thần kinh nhạy cảm của Khổng Tử Viết đột nhiên hoạt động. Cô quay đầu nhìn Vệ Đông Li, chợt phát hiện ra đôi mắt phiếm màu xanh khổng tước của Vệ Đông Li đang dần biến thành màu đỏ tím! Đã vậy màu đỏ tím kia cũng đang chuyển sang màu đỏ thâm! Màu sắc ấy kì dị không diễn tả được, vừa giống nước biển bị nhuộm đỏ, lại giống mây đỏ chốn địa ngục, vừa chứa sức mạnh vô tận vừa yếu ớt như lưu ly không chịu nổi một kích!

Khổng Tử Viết có thể cảm nhận được Vệ Đông Li đang đấu tranh, hình như hắn đang muốn kiềm nén gì đó. Khổng Tử Viết có thể cảm nhận sự phẫn nộ của Vệ Đông Li, hình như hắn đang muốn xé toang mọi thứ!

Một Vệ Đông Li thế này khiến cô cảm thấy vừa hoảng sợ vừa quen thuộc, thậm chí trong lòng còn hơi thinh thích.

Bách Lí Phượng thấy Vệ Đông Li khác thường, gã vội ôm eo Khổng Tử Viết muốn mang cô đi.

Tám cao thủ sau lưng Vệ Đông Li cùng xông lên bao vây Bách Lí Phượng và Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết biết bản lĩnh của Bách Lí Phượng, vì thế nhỏ giọng nói với gã: “Ngươi đi trước. Ta sẽ tự nghĩ cách ra ngoài hội hợp với ngươi.”

Bách Lí Phượng không chịu, rất nghiêm túc nói: “Hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi!”

Khổng Tử Viết biết rõ sự ghê gớm của “diệt ảnh tiễn” của Vệ Đông Li, cô nôn nóng không kìm được quát: “Ngươi thế này thì làm sao mang ta đi được?! Mau đi đi, tìm chỗ nghỉ ngơi đã!”

Bách Lí Phượng xiết chặt tay cô, thái độ cứng rắn: “Không! Hôm nay không mang nàng đi thì ngày mai nàng lại chạy mất dạng, ta biết tìm nàng ở đâu?” Nói dứt liền đột nhiên ra tay quật ngã một thị vệ!

Những gã thị vệ khác cả kinh, không dám khinh thường Bách Lí Phượng nữa, bèn cùng lên tinh thần dốc toàn lực đánh!

Mấy ngày nay để nhanh chóng tìm được Khổng Tử Viết, Bách Lí Phượng đã không ngại cực khổ trèo đèo lội suối. Dọc đường chẳng những bị ám vệ của Vệ Đông Li phái đi truy sát, còn vì nhớ nhung Khổng Tử Viết mà ốm nặng một trận. Tuy Bách Lí Phượng luôn tự khoe mình là nhân sĩ giang hồ, nhưng từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải khổ cực như thế này. Lúc này nếu không dựa vào niềm tin để chống chọi thì gã đã gục lâu rồi.

Cho dù như thế, Bách Lí Phượng cũng không hổ là kì tài võ học, sức bật của cơ thể và nội lực hùng hậu đều không thể coi thường.

Sau vài hiệp, dù Bách Lí Phượng và Khổng Tử Viết bị bọn thị vệ cưỡng ép tách ra, nhưng gã vẫn đánh gục được bốn tên liên tiếp để mở một con đường máu!

Bách Lí Phượng dù lợi hại, nhưng dẫu sao cũng chỉ có một mình, gã chỉ hơi không chú ý liền bị người khác đập một chưởng gãy mất hai cái xương sườn, một số gân mạch bị tổn thương.

Bách Lí Phượng nôn ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe trên mặt đất đen sì tạo thành một đóa hồng mai nhìn mà ghê người.

Khổng Tử Viết gào một tiếng, một chưởng đẩy tên thị vệ đang chặn trước mặt cô ra, chạy tới chỗ Bách Lí Phượng.

Bách Lí Phượng nắm chặt lấy tay cô, nhanh chân định chạy ra ngoài cổng vòm, “Ta nhất định có thể mang nàng ra ngoài!”

Khổng Tử Viết gật đầu, cắn môi dưới, nói to: “Được! Ta và ngươi…”

“Khổng Tử Viết!” Vệ Đông Li đột nhiên hét to một tiếng, âm thanh ấy như lấy đao kiếm bổ đôi bức tường đồng, có một sức mạnh và khí thế được ăn cả ngã về không, cùng với…sự yếu đuối không thể nào che giấu.

Khổng Tử Viết nghẹn thở, cả người cứng đờ ngay tại chỗ.

Vệ Đông Li nhảy lên chặn đường đi của cô và Bách Lí Phượng. Thanh trường kiếm trong tay hắn run run như một con ngân long tàn bạo nhảy múa điên cuồng trong đêm đen. Những nơi con ngân long đi qua đều tràn ngập máu tanh, sau tiếng kêu rên liền có đầu người rơi xuống đất!

Cái đầu người máu me đó rơi xuống đất lăn lông lốc tới bên chân Khổng Tử Viết. Cô bắt đầu không khống chế được run lẩy bẩy, theo bản năng đỡ Bách Lí Phượng lùi sau một bước.

Vệ Đông Li cũng lập tức tiến lên một bước, luôn giữ khoảng cách ba bước với cô.

Đáy mắt Khổng Tử Viết xẹt qua nỗi hoảng sợ, cô không dám tin rằng Vệ Đông Li lại tự dưng giết thị vệ của hắn!

Cô biết Vệ Đông Li muốn giết Bách Lí Phượng! Nhưng trước một khắc lướt qua cổ họng Bách Lí Phượng, tự dưng chuyển hướng kiếm trút giận giết thị vệ của chính hắn!

Khổng Tử Viết nhìn đôi mắt đang tuôn ra những ánh sáng đỏ, chỉ thấy cả người phát lạnh, thậm chí cả linh hồn cũng đang sợ hãi phát run.

Người này là ác ma! Một ác ma khát máu!

Khổng Tử Viết run rẩy lại lùi sau một bước.

Vệ Đông Li vẫn theo sát tiến lên một bước. Không nhiều không ít, giữa bọn họ luôn là khoảng cách ba bước chân.

Trong bóng đêm, Vệ Đông Li cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, lật đi lật lại nhìn mãi cho tới khi hắn chắc chắn trên tay không dính một chút máu nào, hắn mới từ từ nhếch khóe môi lên nở một nụ kì dị khiến người rợn tóc gáy.

Khổng Tử Viết sợ hãi, mắt đầy đề phòng nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy ngón tay hắn chỉ vào mình rồi chỉ tới vị trí giữa hai người.

Bách Lí Phượng xiết chặt tay cô, chỉ lo cô sẽ bị Vệ Đông Li kéo qua đó.

Ánh trăng chênh chếch, thời gian tích tắc trôi qua, bóng người xung quanh xao động, vô số cung tiễn thủ đang chuẩn bị phóng tên. Vệ Đông Li như một bức tượng bằng băng không nhúc nhích đứng trước cổng vòm, chìa một bàn tay khát khao được đáp lại.

Cơ thể Khổng Tử Viết run lẩy bẩy như đang đứng trước lựa chọn sống chết.

Cô thấy Vệ Đông Li nheo lại, liền lập tức đề phòng, chỉ sợ hắn đánh lén Bách Lí Phượng!

Thế nhưng Vệ Đông Li chỉ chìa tay xa hơn một chút, để tới nơi Khổng Tử Viết có thể chạm tới được. Chỉ cần….chỉ cần cô đưa tay ra là có thể chạm vào ngón tay hắn.

Khổng Tử Viết không hiểu sao Vệ Đông Li lại kiên trì đến thế, thậm chí…khong tiếc nhường nhịn nhiều lần để tới gần cô. Nếu hắn chỉ muốn giữ lại thế thân của Hòa Doanh Tụ, vậy thì cách làm không khỏi khiến người ta khó hiểu. Dẫu sao trên người cô chẳng có chỗ nào giống Hòa Doanh Tụ. Vả lại chính chủ Hòa Doanh Tụ vẫn còn sống sờ sờ chưa chết trong Vương phủ này kia mà.

Cô không hiểu Vệ Đông Li, từ trước tới nay vẫn không hiểu hắn. Cảm giác cho cô biết tất cả những gì hắn làm đều là vì hắn để ý cô, hắn muốn giữ cô lại, muốn có được cô thật sự! Nhưng lí trí lại bảo cô không thể tin Vệ Đông Li, không thể tin người đàn ông khát máu này, không thể tin người đàn ông quan tâm Hòa Doanh Tụ như thế được!

Thế nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc Vệ Đông Li lại chìa tay ra với cô một lần nữa, cô đột nhiên có cảm giác đau lòng.

Có lẽ Vệ Đông Li cũng giống cô, cũng đang tìm kiếm chân tướng cuộc đời trong mê mang, tìm kiếm tình yêu trong ngờ vực.

Khổng Tử Viết từ từ nhắm mắt lại, thầm lau đi nước mắt. Cô đưa bàn tay lạnh như băng dựa vào cảm giác đặt vào trong tay Vệ Đông Li. Khổng Tử Viết biết nếu hôm nay cô dám đi cùng Bách Lí Phượng thì giữa bọn họ nhất định sẽ có một bên nằm trong vũng máu. Cho dù là ai ngã xuống thì cô cũng không muốn nhìn thấy.

Đầu ngón tay chạm nhau, trong nháy mắt ngón tay bị Vệ Đông Li tóm chặt lấy nhưng muốn bóp nát xương cô!

Bách Lí Phượng nôn nóng định đưa tay ra đoạt bàn tay kia của cô về.

Đúng lúc này Vệ Đông Li cũng ra tay định cướp nốt bàn tay còn lại của Khổng Tử Viết đang được Bách Lí Phượng nắm chặt kia.

Khổng Tử Viết đột nhiên mở choàng mắt, đứng giữa hai người đàn ông đang chuẩn bị dùng bạo lực giải quyết vấn đề, cô lạnh lùng quát: “Dừng tay!” Sau đó quay người nói với Vệ Đông Li, “Thả gã đi đi. Đây là chuyện giữa chúng ta, đừng để người khác nhúng tay vào.” Lúc nói câu này, Khổng Tử Viết chắc ăn năm phần có thể khiến Vệ Đông Li thả Bách Lí Phượng đi. Dẫu sao thì sau khi cô đặt tay vào lòng bàn tay Vệ Đông Li rồi mới đưa ra yêu cầu này. Nếu đưa ra yêu cầu trước thì có ý uy hiếp, chẳng khác gì đã đụng vào vảy ngược của Vệ Đông Li.

Quả nhiên, đôi mắt dần trở lại bình thường của Vệ Đông Li cứ nhìn cô chăm chú, cũng không hề ra lệnh cho đám thị vệ ẩn thân xung quanh bắn “diệt ảnh tiễn”.

Khổng Tử Viết lại nói tiếp, gọi một tiếng, “Đông Li…”

Vệ Đông Li dùng sức một cái kéo cô vào lòng hắn, ngang ngược xiết chặt vòng tay quấn quanh eo cô.

Khổng Tử Viết nhịn đau, quay đầu lại tỏ vẻ thoải mái nói với Bách Lí Phượng, “Ngươi nói ngươi tới thăm ta sao không đi cửa chính? Nửa đêm canh ba rồi dễ làm người ta hiểu lầm ngươi là phi tặc lắm không? Được rồi, hôm nay muộn rồi, sáng mai ta mời ngươi ăn cơm coi như tẩy trần cho ngươi vậy.”

Trong mắt Bách Lí Phượng xẹt qua nỗi đau đớn như còn muốn nói gì đó.

Khổng Tử Viết thì phì cười một tiếng, đùa cợt: “Được rồi, ngươi đừng nói nữa, nhìn miệng ngươi bị khô nẻ kìa. Ôn chuyện cũng thì chúng ta gặp nhau hãy nói.” Cô quay đầu, lắc lắc cánh tay Vệ Đông Li, “Chàng tìm một nhà trọ tốt để Bách Lí Phượng nghỉ ngơi đi.” Câu này rất khéo, vài ba lời liền xiềng xích Vệ Đông Li lại, để hắn không thể dễ dàng ra tay với Bách Lí Phượng. Suy cho cùng Khổng Tử Viết cũng đã giao Bách Lí Phượng vào trong tay hắn, nếu Bách Lí Phượng xảy ra chuyện gì thì Vệ Đông Li chính là người đầu tiên không thoát khỏi liên can!