Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 35: Chẳng lẽ mất hồn không triền miên



Lúc Khổng Tử Viết tỉnh lại đã là một ngày mới rồi.

Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu vào phòng phủ lên một tầng sáng long lanh. Gió khẽ thổi tung những cánh hoa bay qua cửa sổ mở toang, lướt qua bàn cờ, khẽ rơi vào một chén trà sứ trắng, đậu trên mặt nước trà xanh nhạt, thêm một sự quyến rũ trong mát lạnh của nước trà.

Gian phòng này được bày biện rất đơn giản, thanh nhã, dễ chịu, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó có khiếu thẩm mĩ không tầm thường.

Khổng Tử Viết chống người dậy muốn xuống đất xem thế nào. Nhưng cô vừa thò chân ra liền phát hiện ra cái chân mình đã thò ra không phải chân người, mà là một cái chân hổ lông lá bù xù!

Tuy cô đã quen chuyện biến thân của mình, nhưng vẫn hơi khó có thể thích ứng ngay được.

Khổng Tử Viết chau mày, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua. Cô không biết là ai đã cướp cô, cũng không biết có phải những tên áo đen kia đã biết bí mật của cô rồi hay không. Thế nhưng những điều ấy đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là…ha…cô đã không biết còn có thứ gì với mình là quan trọng nữa rồi.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, mềm nhũn nằm trong chăn, từ chối nghĩ thêm bất cứ chuyện gì.

Lúc cô sắp ngủ thì một bóng người lặng lẽ đi tới bên giường cô, khom lưng, hơi thở ấm áp dán bên tai cô, ngả ngớn nói: “Tiểu cải thìa, mặt trời đã chiếu tới mông rồi mà ngươi vẫn chưa ngủ đủ ư?”

Khổng Tử Viết bị Vệ Đông Li dọa giật cả mình, lập tức mở choàng đôi mắt hổ.

Vệ Đông Li mỉm cười, hất áo bào nhảy lên giường,lướt qua Khổng Tử Viết nằm thẳng vào giường trong.

Khổng Tử Viết run rẩy, bất giác xích sang một bên. Ai ngờ mông liền ngã chạm đất bịch một cái! Nhưng…cũng không đau lắm.

Khổng Tử Viết nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn cái mông của mình.

Lúc cô nhìn thấy thứ đang quấn trên mông mình, tâm trạng cô rất phức tạp, rất rối rắm, rất muốn giết người!

Đôi mắt màu đen vàng nheo lại, cơ thể lông trắng bắt đầu run run. Cô tức giận nhìn Vệ Đông Li đang một tay chống tay mà nhe nanh.

Vệ Đông Li uể oải ngáp một cái, mỉm cười nói: “Bản vương biết ngươi rất sĩ diện, nên cố tình lấy vải trắng bọc chỗ kín của ngươi lại để ngươi có quần áo che thân. Ha ha…ngươi thấy tay nghề của bản vương sao hả?”

Khổng Tử Viết hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám cắt đứt cổ Vệ Đông Li, chỉ đành vật lộn với mảnh vải đang quấn thành hình tam giác ở chỗ mình, thế nào cũng phải xé nó ra, xé nát! Đây là nhục nhã, là sỉ nhục! Là sự sỉ nhục vô nhân đạo!

Con bà mày chứ Vệ Đông Li! Có loại người như ngươi sao? Dám mặc quần lót cho hổ?! Thôi được rồi, cứ cho hắn có lòng muốn làm chuyện tốt, chú ý đến sĩ diện của cô, nhưng ngươi cũng không thể quấn vải trắng thành kiểu tình dục như thế này chứ! Thôi được rồi, cho dù nhất định phải mặc quần lót cho cô thì cũng xin đừng thắt một cái nơ bướm to đùng ở hông cô như thế này, có được không hả?!!!

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết cứ lăn qua lăn lại, không nhịn được xúc động nói: “Ngươi nhìn ngươi đi, sao mỗi lần rời khỏi bản vương đều trở nên nhếch nhách như thế? Đã bị người ta cứa rách cổ, mà phía dưới cũng không ngừng chảy máu. May mà bản vương tốt bụng, giúp ngươi băng bó lại đấy.”

Khổng Tử Viết sững sờ, hoang mang nhìn Vệ Đông Li. Ý…ý hắn là gì? Cái gì mà “phía dưới không ngừng chảy máu” chứ? Sao…sao cô lại thấy đau bụng thế này? Sao cô lại cảm thấy có một thứ âm ấm đang chảy ra khỏi người mình? Sao cô lại thấy hình như mình tới tháng rồi? Sao cô bắt đầu hối hận đã xé mất cái tấm vải trắng chết tiệt đi rồi? Bây giờ hối hận còn kịp không? Hiển nhiên là…không kịp nữa rồi! cái nơ bướm đã bị kéo ra, tấm vải trắng dính máu đỏ cũng rơi theo xuống sàn nhà đá cẩm thạch, tạo nên một bức tranh đập vào mắt người ta.

Khổng Tử Viết thừ người ra, sau đó lại đặt mông lên tấm vải trắng để che máu kinh lại.

Cô gục đầu xuống, không dám nhìn Vệ Đông Li. Chỉ sợ sẽ nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của mình bây giờ trong mắt hắn.

Có lẽ cô đã trách nhầm Vệ Đông Li rồi? Dẫu gì…dẫu gì người ta cũng coi như có lòng tốt giúp mình mà? Coi như lòng tốt vậy?

Có thể xem như lòng tốt sao? Đáp án chỉ có ba chứ thôi---Không thể nào!

Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết cúi đầu xuống, trông khờ khạo rất đáng yêu, trái tim hắn tự nhiên dâng lên những làn sóng lăn tăn khe khẽ, hắn mở miệng an ủi: “Vết thương phía dưới của ngươi, bản vương đã giúp ngươi khâu lại rồi, hẳn là…”

Vệ Đông Li còn gì sau nữa, Khổng Tử Viết đã không còn nghe rõ nữa. Lúc này đầu óc cô chỉ lởn vởn bốn chữ “đã khâu lại rồi”!

Thời gian từ từ trôi qua, trái tim Khổng Tử Viết cũng trở nên lạnh giá.

Cô không nhúc nhích ngồi trên tấm vải trắng, vừa muốn cúi đầu nhìn “vết thương” của mình, nhưng lại sợ nhìn thấy cảnh mình không thể chấp nhận được, bị hiện thực tàn khốc kích động thành nội thương.

Khổng Tử Viết run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Đông Li, không hiểu sao hắn lại có thể ung dung thong thả như thế?

Hắn đã khâu kín con đường duy nhất có thể tạo “tính phúc” của cô mất rồi, vì sao còn có thể cười vui vẻ như thế?

Khổng Tử Viết căm phẫn, gầm gừ nhảy lên giường lao vào Vệ Đông Li! Cô giẫm lên cánh tay của hắn bằng móng vuốt để chặn hắn phản kháng.

Vệ Đông Li dùng đôi mắt phượng hẹp dài kia nhìn Khổng Tử Viết, hỏi: “Ngươi muốn làm gì hả?”

Khổng Tử Viết nhe nanh, gầm gừ phẫn nộ, ý của tiếng gầm gừ ấy có thể hiểu là: Ta muốn cắn chết ngươi!

Vệ Đông Li tung cánh tay hất văng cái vuốt hổ của Khổng Tử Viết, sau đó bàn tay trắng nõn ấy giương lên đập vào đầu Khổng Tử Viết một chưởng, lạnh giọng nói: “Cút xuống.”

Khổng Tử Viết mắt lóe lên định giẫm nát mặt Vệ Đông Li, nhưng mông lại ngồi trên người hắn.

Vệ Đông Li khựng lại, trong nháy mắt tự dưng nổi cáu, quát: “Cút xuống!”

Tuy Khổng Tử Viết bị bộ dạng của Vệ Đông Li dọa, nhưng không thèm nghe lời hắn mà cứ cứng đầu ngồi trên người hắn, đối nghịch với hắn đến cùng! Cô nhìn sắc mặt của Vệ Đông Li càng lúc càng không tốt, tâm trạng cô lại càng lúc càng tốt, thậm chí vừa đong đưa hông vừa thầm cười khẩy: Này thì khâu động của ta lại! Này thì hành vi quái đản! Này thì có bệnh sạch sẽ! Cho ngươi bị hổ cưỡi này! Cho ngươi tức chết này!

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết dương dương tự đắc, chỉ còn chưa thì ngân nga hát mà thôi. Hắn hít một hơi thật sâu, cố làm dịu đi cảm xúc bị Khổng Tử Viết khơi mào lên, giọng điệu trêu tức nói: “Bình thường ngươi cũng dụ dỗ đàn ông như thế này à?”

Trong nháy mắt Khổng Tử Viết cứng đờ, lập tức đứng dậy rời khỏi Vệ Đông Li. Cô hận quá, ước gì có thể một tát đập nát mặt Vệ Đông Li, xé rách mồm hắn, cào hắn nát nhừ thì thôi!

Thằng nhãi Vệ Đông Li này quả nhiên là đồ biến thái, dám nói những lời như thế với một con bạch hổ! Khổng Tử Viết rầu rĩ, nhắm mắt lại nằm bò trên giường, móng vuốt bịt tai lại, không thèm để ý tới Vệ Đông Li nữa!

Vệ Đông Li chống người dậy, bước qua Khổng Tử Viết mà xuống giường, vớ bừa lấy một tấm áo choàng vắt trên tay, vừa để che vết máu Khổng Tử Viết để lại trên áo, vừa che đi cơ thể đã có phản ứng sinh lí rõ ràng của hắn.

Hắn trầm mặt, bước nhanh vào hồ tắm, vứt cái áo choàng đi rồi lao đầu vào trong làn nước lạnh.

Thực ra, có lúc không chỉ có Khổng Tử Viết muốn cắn chết Vệ Đông Li, mà Vệ Đông Li còn muốn tự tay bóp chết Khổng Tử Viết hơn!

Khổng Tử Viết tính tình nóng nảy, có thể phát cáu ngay với hắn. Nhưng đương lúc hắn đã có cái dục vọng chết tiệt này thì sao có thể nổi giận với Khổng Tử Viết được?

Người phụ nữ đầu tiên của hắn là Khổng Tử Viết. Cho đến nay vẫn chỉ có Khổng Tử Viết! Hắn có bệnh sạch sẽ, không thể tiếp xúc với những người phụ nữ khác, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được người phụ nữ đầu tiên của mình lại là một con bạch hổ!

Đêm qua lúc bọn thuộc hạ nâng Khổng Tử Viết vào phòng hắn, lúc hắn cắt áo nàng ra rồi tự tay rửa sạch băng bó vết thương cho nàng, lúc nàng đau đớn mà né tránh theo bản năng, lúc cả người nàng phát ra một vầng sáng trắng bạc, hắn đã tận mắt nhìn thấy một cảnh mãi mãi không thể nào giải thích được---một người con gái xinh đẹp đã biến thành một con bạch hổ trong nháy mắt!

Hắn ngây ngẩn cả người!

Cho tới nay hắn vẫn không hiểu được rốt cuộc Khổng Tử Viết đã trải qua những gì mới có thể từ một con bạch hổ biến thành một cô gái?

Hết thảy có lẽ không quan trọng. Điều quan trọng là hắn đã đem lòng thích nàng, mê mải cơ thể của nàng mất rồi.

Có dục vọng chết tiệt với nàng, mà nàng lại biến thành bạch hổ, hoàn toàn không đếm xỉa tới hắn đang phải chịu dày vò và đấu tranh!

Vệ Đông Li căm phẫn xiết chặt tay đập vào nước! Hắn bình tĩnh trở lại mới đi ra hồ tắm, thay quần áo sạch sẽ.

Lúc hắn quay lại phòng mình thì đúng lúc nhìn thấy Khổng Tử Viết đang cào xé chăn nệm của hắn. Vệ Đông Li cười gằn một tiếng, hỏi: “Ngươi đang làm gì thế? Có phải không còn mặt mũi nào nữa nên muốn xé dây thừng để treo cổ phải không? Xà nhà của “Nam Sơn Cư” rất chắc chắn, nhưng chưa chắc đã chịu nổi cái thân ục ịch của ngươi đâu.”

Khổng Tử Viết thật sự thật sự thật sự rất muốn bình tĩnh, rất muốn không chú ý tới Vệ Đông Li! Thế nhưng hình như có những kẻ rất thích bới móc người khác thì phải! Bạn nói xem, liệu có kẻ độc mồm độc miệng bằng Vệ Đông Li không? Bà đây có đánh rắm cũng còn thơm hơn mồm hắn!

Khổng Tử Viết lườm Vệ Đông Li một cái, dịch dịch cơ thể, quay mông lại với Vệ Đông Li, dùng hành động để thể hiện rằng mình không muốn nhìn thấy hắn.

Vệ Đông Li thấy trên đệm lại xuất hiện vết máu, liền chau mày nói: “Sao lại chảy máu nữa rồi?”

Khổng Tử Viết lập tức khép đùi lại, nhắm mắt, làm như mình đã chết rồi.

Vệ Đông Li sai Tiêu Doãn đang đứng ngoài cửa: “Đi lấy kim chỉ.”

Khổng Tử Viết sợ hãi mở choàng mắt ra, xoay người nhìn Vệ Đông Li, lắc đầu như điên để bày tỏ suy nghĩ của mình. Đừng, đừng mà, dù thế nào cũng đừng khâu “vết thương” lại cho cô nữa, cô thật sự không chịu nổi tra tấn nữa đâu! Xin ngài hãy thương xót, cầm kéo cắt chỉ đã khâu ra đi!

Vệ Đông Li không hiểu sao Khổng Tử Viết lại hoảng sợ như thế, hắn tưởng cô không tin có thể khâu vết thương bằng kim chỉ, nên vừa đưa tay ra kiểm tra vết thương của Khổng Tử Viết, vừa giải thích: “Ngươi yên tâm, cách khâu vết thương bằng kim chỉ chỉ mới phất lên gần đây thôi, nhưng hiệu quả rất tốt, ngươi không cần phải sợ.”

Khổng Tử Viết kinh hãi, nghĩ bụng: Chẳng lẽ kĩ thuật này đã được phổ biến từ chỗ cô mà ra? Thật là tự gây nghiệt không thể sống mà! Nhớ lại lúc cô khâu vết thương cho Tù Nô, lúc ấy thật phấn khởi làm sao! Ngẫm bây giờ Vệ Đông Li muốn khâu vết thương cho cô cũng hào hứng như thế. Hu hu…nhưng mà vết thương ấy không phải “vết thương” này, được chưa?

Khổng Tử Viết kẹp chặt hai chân, thà chết cũng không chịu nghe theo! Cô tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, thế nào cũng phải bảo vệ “con đường tính phúc” của mình!

Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết rất không hợp tác, bèn dùng nội lực đè Khổng Tử Viết trên giường, cưỡng ép tách hai cái chân hổ của cô ra!

Khổng Tử Viết thật sự rất muốn gào một tiếng: Cứu tôi với, có người muốn cưỡng hiếp hổ! Đáng tiếc cô không gào được, mà có gào thì cũng chẳng ai hiểu. Cho dù có người hiểu thì cô cũng chẳng có mặt mũi nào mà gào như thế cả.

Ai cũng bảo phụ nữ rất mâu thuẫn, một người phụ nữ biến từ bạch hổ thành phụ nữ còn là mâu thuẫn trong mâu thuẫn.

Khổng Tử Viết không thể phản kháng lại, chỉ đành dùng kế khác, cô đáng thương nhìn Vệ Đông Li như muốn nói: Ngươi muốn làm chuyện không chuyện bằng cầm thú sao?

Vệ Đông Li làm như không thấy cái mặt như mướp đắng của Khổng Tử Viết, mà còn rất nghiêm túc nhìn hạ thể của cô, nhẹ nhàng “ơ” một tiếng, sau đó thì không còn gì nữa.

Tiêu Doãn mang kim chỉ tới thì Vệ Đông Li đã buông màn xuống, che khuất tầm nhìn của Tiêu Doãn.

Tiêu Doãn đặt kim chỉ lên bàn, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.

Trong màn, Vệ Đông Li nhắm hờ mắt, mất tự nhiên nói: “Nói một câu, vết thương không bị bục chỉ.”

Khổng Tử Viết vặn mình nhìn hạ thể của mình, thầm khóc lóc: Đại ca, ngươi thật sự không biết cái nào là vết thương, cái nào là “động khẩu” hả? Ngươi không thể cắt chỉ ra cho ta để ta đi tiểu sao? Ơ? Kia là cái gì thế? Vì sao cạnh “động khẩu” của cô lại có một vết thương đã được khâu đàng hoàng nhỉ?

Ực…hiểu nhầm to rồi!

Ực…là đứa nào đâm một đao vào mông bà hả?

Ực…sự thật là kĩ thuật khâu vá của Vệ Đông Li rất tốt, vết thương của cô không hề chảy máu.

Ực…bi kịch là cô thật sự tới tháng rồi, mà còn…để Vệ Đông Li nhìn thấy nữa!

Hu hu…mất mặt hổ quá!

Khổng Tử Viết kẹp hai chân lại, hơi chột dạ nhìn Vệ Đông Li một cái. Ai ngờ Vệ Đông Li cũng đang trợn mắt nhìn Khổng Tử Viết. Khổng Tử Viết lập tức xoay đầu đi nghiên cứu hoa văn trên đệm. Vệ Đông Li đứng dậy, vén màn đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau hắn cầm một miếng vải trắng mới tinh quay lại, mặt lạnh tới bên giường, vén màn ra, chẳng ư hử gì tách chân Khổng Tử Viết ra rồi quấn miếng vải trên mông cô, làm thành một cái quần lót tam giác chắc chắn! Đã vậy…còn thắt một cái nơ bướm to đùng ở hông Khổng Tử Viết!

Khổng Tử Viết ngẩn người nhìn Vệ Đông Li, hắn…hắn..hắn đang làm băng vệ sinh cho cô sao? Hắn…hắn có thể đừng vừa lạnh mặt vừa đỏ mặt được không?

Nói thật một câu, Vệ Đông Li như thế này thật là…quyến rũ.

Đây là khoảnh khắc đáng để người ta vẽ vào tranh, mặt Vệ Đông Li đỏ ửng như hai cánh hoa phất phơ theo gió vào đáy mắt Khổng Tử Viết. Khe khẽ dịu dàng mà không ngòi bút nào có thể miêu tả được, lúc mắt bạn chỉ toàn thấy khuyết điểm của đối phương, tình cờ phát hiện ra một ưu điểm của họ cũng sẽ cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa thú vị, sau đó sẽ nảy sinh ham muốn biết thêm về người ấy. Nhưng ham muốn này chỉ là một suy nghĩ nhất thời mà thôi, chớp mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.

Còn vì sao lại biến mất thì chỉ vì Khổng Tử Viết đột nhiên nhận ra sao Vệ Đông Li lại băng miếng vải trắng chết tiệt này cho cô?! Trời ơi, cô muốn đi tiểu!

Khổng Tử Viết “ư ử” một tiếng, Vệ Đông Li run run ngón tay. Trong bầu không khí kì quặc này, một người một hổ mỗi bên chiếm nửa cái giường, thẳng lưng không chịu rời khỏi nơi khiến người ta thấy lúng túng này.

Lúc này, bọn họ giống…giống hai người xa lạ tới quán bar tìm say, uống say khướt rồi lại loạng choạng đi cùng nhau, ôm đối phương để có một đêm tình. Tỉnh rượu rồi mới phát hiện hóa ra đối phương chính là chồng cũ (vợ cũ) của mình, thật là vừa lúng túng vừa rối rắm. Có lẽ…còn có chút đỉnh ấm áp nữa.

Từ sau chuyện tấm vải trắng làm người ta mặt đỏ tim đập kia, quan hệ của Khổng Tử Viết và Vệ Đông Li thay đổi rất kì lạ. Vê Đông Li chẳng hề ép hỏi bất cứ chuyện gì của Khổng Tử Viết, mà còn hết lòng chăm sóc cho cô. Khổng Tử Viết thì yên tâm ngang ngược chiếm giường của Vệ Đông Li, coi như là kim ốc tàng kiều.

Đám thị vệ của Vệ Đông Li đều được mở rộng tầm mắt. Bọn họ tưởng chủ tử nhất định sẽ nghiêm hình ép hỏi Khổng Tử Viết giấu “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” ở đâu? Thế mà chẳng ngờ chủ tử cho Khổng Tử Viết ăn uống no đủ, còn ngày đêm bên nhau, quấn quýt trên giường. Thôi được rồi, dẫu sao mọi người cùng là đàn ông, ngày đêm nhìn một người đẹp như thế, ai không động lòng mới là lạ.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, người đẹp này đúng là ăn được uống được!

Ngày nào cũng thế, từng chậu cơm và thức ăn được đưa vào phòng, rồi từng sọt xương xẩu lại được đưa ra ngoài.

Bọn họ rất tò mò, người phụ nữ có thể ăn uống như thế không biết sẽ béo như thế nào đây? Chỉ đáng tiếc, chủ tử che chở người đẹp này quá kĩ, cơ bản không cho bọn họ nhìn thấy!

May mà bọn họ không có cơ hội nhìn thấy Khổng Tử Viết lúc này, bằng không nhất định sẽ sợ lăn ra mất, sau đó sẽ nhìn Vệ Đông Li bằng ánh mắt “ngươi có bệnh luyến thú”.

Thế thì ngày chết của bọn họ cũng chẳng xa nữa rồi.

Trong không khí vừa hài hòa vừa mờ ám này, vết thương trên người Khổng Tử Viết đã lành gần hết, mỗi ngày thoải mái không để đâu cho hết.

Cô biết vây cánh của Vệ Đông Li rất nhiều, có thể bảo vệ cô an toàn, nhưng lại không biết vây cánh của hắn vừa nhiều, mà còn là tường đồng vách sắt hết sức kín kẽ. “Nam Sơn Cư” yên ổn thế nào thì ngoài kia máu tanh ngập trời trái ngược thế ấy, chẳng khác gì thiên đường và địa ngục.

Khổng Tử Viết rảnh rỗi chẳng có việc gì, bèn bắt đầu nghiên cứu sự biến hóa của mình. Cô không hiểu sao lúc mình biến thành người thì tất cả những vết thương trên người đều tự động biến mất; vì sao lúc biến thành hổ lại phải chịu tiếp những vết thương ấy? Chẳng lẽ từ hổ biến thành người là một tiến hóa cấp cao, còn từ người biến thành hổ thì thuộc loại thoái hóa cấp thấp ư?

Có lẽ sự biến thân và tâm trạng cùng cơ thể của cô có liên quan với nhau.

Thú thật, bây giờ cô chỉ muốn làm một con bạch hổ, cơ bản chẳng muốn bến thân thành người nữa.

Trải qua chuyện đoạt bảo vật, càng lúc Khổng Tử Viết càng thấy con người thật nhạt nhẽo, tình cảm rất giả tạo, cô chẳng buồn đối phó với họ nữa, thà làm một con bạch hổ tham ăn làm biếng tiếp, bị Vệ Đông Li nuôi nhốt, có ăn có uống, còn có mĩ nam ở cạnh, vui vẻ vô cùng!

Chờ cô sống đủ rồi sẽ đi tìm Tiểu Bảo để thổ lộ tình cảm, sau đó anh dũng chịu chết! Chẹp chẹp…sảng khoái biết bao!

Từ nay về sau, trái tim này quyết sẽ không dễ dàng bỏ ra nữa! Yêu người khác thì thà yêu bản thân còn thực tế hơn!

Ngửa đầu nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, nghiêng tai nghe tiếng dế kêu, mắt trông ngóng Vệ Đông Li tắm trở về, sau đó đánh chén một bữa ngon lành! Chỉ nghĩ thế mà cô đã thấy nước bọt đã lan tràn, cuộc sống tươi đẹp vô cùng.

Có người nói ăn uống có thể chữa lành vết thương tâm hồn. Câu này coi bộ chẳng sai tí nào. Lúc đầu cô chỉ nghĩ tối nay sắp được ăn gì, tâm trạng tự dưng rất vui vẻ mà còn ngập tràn trông mong.

Cô cào cào chân bàn, thằng nhãi Vệ Đông Li sao giờ còn chưa về nhỉ? Cô đói lắm rồi!

Lúc mùi thơm của cơm canh chui vào mũi Khổng Tử Viết, cô liền lập tức vặn mông, ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt nhìn chằm chằm cái cửa, đợi Vệ Đông Li xách hai cái lồng thức ăn vào. Cô giơ vuốt vẫy chào, mép còn nhếch lên cười rất ton hót. Khổng Tử Viết lúc này y chang một con chiêu tài miêu.

Vệ Đông Li mở hai lồng thức ăn to ra, tự mình bày thức ăn ra bàn cho Khổng Tử Viết, sau đó ngồi trên ghế nhìn cô ăn.

Khổng Tử Viết được ăn thì rất vừa lòng thỏa dạ, nhân tiện cảm thấy tên Vệ Đông Li này cũng không khiến người ta ghét lắm.

Rau xanh trên bàn cô không thích ăn, bèn gạt ra mép đĩa, sau đó đẩy đĩa tới trước mặt Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li gắp đũa ăn được hai miếng rau xanh, sau đó mở bình rượu ngon lành lạnh ra rót vào bát to, cũng học theo điệu bộ của Khổng Tử Viết, đẩy nó tới trước mặt cô.

Khổng Tử Viết vừa nhìn thấy rượu là cả người không thoải mái, kí ức liền hiện ra rõ mồn một. Cô liếc mắt nhìn Vệ Đông Li, thầm nghĩ: Ý gì đây nhỉ? Có phải muốn cho mình rượu say loạn tính rồi lại đè hắn hay không?

Hi hi, không ngờ thằng nhãi này cũng có sở thích này đấy!

Vệ Đông Li thấy đôi mắt nheo nheo bỉ ổi của Khổng Tử Viết, tự dưng đưa tay ra cốc mạnh vào đầu cô, nói: “Đây là rượu thuốc.”

Khổng Tử Viết nhếch mép, rượu thuốc thì rượu thuốc, cốc đầu cô làm gì? Đã thế thằng nhãi này còn dùng nội lực, thật không phải là người mà!

Khổng Tử Viết lườm Vệ Đông Li, sau đó liếm hết cả bình rượu. Cô thầm nghĩ, giá mà cô say rượu loạn tính thật, sau đó lại đè lên Vệ Đông Li lần nữa, thế thì…hi hi…chuyện này mà truyền ra ngoài thì cái phong hiệu Vô Song Vương gia của Vệ Đông Li sẽ thật sự thành có một không hai luôn! Từ đó về sau sẽ có lời đồn đại, tất cả những kẻ muốn lấy lòng Vệ Đông Li sẽ không tặng mĩ cơ luyến đồng gì nữa, mọi người sẽ vào trong rừng rậm bắt mấy con dã thú đực xinh đẹp về, sau đó đưa hết tới Vương phủ của Vệ Đông Li!

Vệ Đông Li nhìn cái mặt hổ cứ co giật của Khổng Tử Viết, liền biết cô chẳng nghĩ gì tốt lành cả, vì thế hắn lấy ngón trỏ gõ gõ bàn, nói: “Ăn cơm.”

Khổng Tử Viết vâng lệnh, lập tức cúi đầu xuống hùng hục ăn. Cô vẫn còn nhớ hôm nọ cô và Vệ Đông Li cãi nhau, Vệ Đông Li bảo cô ăn cơm, cô không ăn, kết quả…liền bị bỏ đói cả ngày trời! Cảm giác ấy chẳng dễ chịu chút nào!

Mấy ngày này Vệ Đông Li luôn tự mình dốc lòng chăm sóc Khổng Tử Viết, hắn đã mệt rã rời lâu rồi. Hắn từ từ đứng dậy, rảo bước tới bên giường, tháo giày, nghiêng người nằm trên giường, gối lên một cánh tay của mình, uể oải nhìn Khổng Tử Viết ăn cơm, lòng hắn dâng lên một cảm giác rất thỏa mãn.

Ánh trăng phủ lên người Vệ Đông Li một vầng sáng nhàn nhạt, khẽ đậu trên đôi mắt đan phượng phiếm màu xanh khổng tước của hắn, vuốt ve làn môi hơi hé, mơn trớn bờ ngực trắng ngà hơi rộng mở kia, lướt qua đôi chân thon dài thẳng tắp và những ngón chân trắng nõn như ngọc của hắn. Khổng Tử Viết ăn no uống đủ vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy một bức “Nguyệt quang mộc mĩ đồ” tuyệt sắc thế này, trái tim tự dưng đập thình thịch, đồng thời không khỏi than thở: Ông trời đối xử tốt với thằng nhãi Vệ Đông Li này thật!

Khổng Tử Viết bập môi, nhảy xuống ghế, lắc mông đi quanh phòng hai vòng, sau đó tới giường, chân đẩy Vệ Đông Li, sau đó nhảy lên giường nằm úp xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Cái xác hổ của Khổng Tử Viết che mất ánh trăng, bao trùm Vệ Đông Li trong bóng tối cô tạo ra.

Không biết có phải vì cô có đôi mắt nhìn được trong đêm hay không, tự dưng cảm thấy Vệ Đông Li đang ẩn mình trong bóng tối càng lúc càng rõ nét hơn. Đôi mắt hắn sáng ngời, làn môi đỏ thẫm ẩm ướt, hắn như một bông hoa bỉ ngạn chốn địa ngục, giẫm lên xương cốt của con người, hấp thụ hồn phách của họ rồi bung nở những cánh hoa đỏ thẫm yêu dị nhất.

Khổng Tử Viết như bị đòn chí mạng, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại gần Vệ Đông Li, muốn liếm láp làn môi hắn, nếm thử mùi vị của hắn. Thế nhưng lí trí nhanh chóng trở lại não cô, khiến cô rất thất vọng vì hành động ngu xuẩn của mình.

Khổng Tử Viết quyết định giả say rượu, choáng váng đầu óc, sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cô biết rõ tuy cô và Vệ Đông Li chưa từng rạch ròi nói ra, nhưng hai bên đều biết rằng Khổng Tử Viết chính là bạch hổ, bạch hổ chính là Khổng Tử Viết.

Không lâu trước đó cô còn “gì gì” Vệ Đông Li bằng thân phận của Khổng Tử Viết, nên bây giờ nếu cô dám “gì gì” hắn bằng thân phận của con bạch hổ tiếp, vậy thì cô xin đảm bảo với Vương mẫu nương nương rằng Vệ Đông Li nhất định sẽ băm xác cô thành vạn mảnh!

Khổng Tử Viết ơi là Khổng Tử Viết, sao mày có thể vừa uống rượu cái là loạn tính ngay được hả? Mày phải khép chân lại làm một con hổ có đức hạnh chứ! Ngủ đi ngủ đi, đừng để bị sắc đẹp mê hoặc rồi phạm tội không thể tha thứ được.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thằng nhãi Vệ Đông Li này đúng là tà môn thật, cứ như bản thân hắn vốn có năng lực hút hồn phách người ta vậy. Đã thế lúc nào cũng có thể khiến cô liên tưởng tới bốn chữ “hồng nhan họa thủy”. Ai cũng bảo hồng nhan bạc mệnh, không biết tên Vệ Đông Li có thể sống tới lúc nào đây.

Thôi chết, cô đang nghĩ linh tinh gì thế này? Rốt cuộc Vệ Đông Li ra sao thì có liên quan khỉ gì với cô chứ? Ngủ thôi ngủ thôi, mau đi ngủ thôi!

Khổng Tử Viết ôm đầu, chốc lát sau dần thiếp đi.

Trong bóng tối, Vệ Đông Li chưa từng nhắm mắt, mỗi vẻ mặt của Khổng Tử Viết hắn đều nhìn thấy.

Tâm trạng của Vệ Đông Li rất phức tạp. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hoang mang thế này, không biết nên đối mặt với con bạch hổ Khổng Tử Viết thế nào nữa. Hắn tức Khổng Tử Viết nhát như thỏ, có liếm môi hắn mà cũng không dám! Hắn ghét sao mình lại bao dung Khổng Tử Viết, thậm chí không tiếc cùng chung chăn gối với một con bạch hổ!

Thế nhưng, Vệ Đông Li lại rất mâu thuẫn. Hắn không biết mình có thể hôn lại con bạch hổ Khổng Tử Viết hay không, càng không biết mình có thể cho phép nó suồng sã với mình hay không nữa! Suy cho cùng hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đem lòng thích…một con bạch hổ…thôi lôi nhếch nhác, phàm ăn tục uống, đi ngủ nghiến răng, cậy mạnh hiếp yếu, tính cách nóng nảy, lật mặt không nhận người này.

Đêm nay, Vệ Đông Li mãi không ngủ được, lần đầu tiên vì vấn đề tình cảm mà hắn đã mất ngủ.

Hắn nhìn tướng ngủ của Khổng Tử Viết, nghe cô ngáy khò khò, chỉ thấy giận sôi gan! Hắn đường đường là một Vương gia, thế mà lại mất ngủ vì một con bạch hổ, mà con bạch hổ này còn vô tâm vô phế lăn quay ra ngủ ngon lành!

Vệ Đông Li giơ tay lên định cốc thật mạnh vào đầu Khổng Tử Viết. Thế nhưng tay hắn dừng lại giữa chừng, sau đó gỡ một hạt gạo trong suốt dính trên râu hổ của Khổng Tử Viết, chần chừ trong tay nhìn chốc lát, sau đó đưa hạt gạo vào miệng mình.

Lúc Vệ Đông Li ý thức được hắn đang làm gì, hắn chau mày, tức giận xoay lưng lại với Khổng Tử Viết, sau đó từ từ…nhấm nháp hạt gạo kia, lẩm bẩm nói: “Vị cũng tàm tạm.”

Sau nửa đêm, Vệ Đông Li sắp ngủ thì bị một vầng sáng trắng chói lòa đánh thức, hắn thấy Khổng Tử Viết từ một con bạch hổ ục ịch đã biến thành một cô gái trần truồng xinh đẹp!

Dưới ánh trăng mờ, tay chân Khổng Tử Viết thoải mái nằm bò trên giường, mái tóc xoăn trắng bạc cũng xõa tung sau lưng, như có như không che mất cơ thể mĩ miều.

Có lẽ là vì đã biến thành người nên dáng ngủ này khiến cô không thoải mái lắm. Cô ầm ừ vài tiếng, xoay người, chẳng có tí ý thức nào kéo chăn gấm qua kẹp giữa đôi chân trắng nõn, dễ chịu cọ cọ vài cái.

Làn mi cong vút dày rậm, bờ môi đầy đặn, bộ ngực cao nhấp nhô theo hô hấp. Lúc này cô giống như một con yêu tinh chuyên đi dụ dỗ người ta sa đọa, mỗi hơi thở đều khiêu khích sự tự chủ của người nhìn.

Vệ Đông Li thở mạnh, mắt hắn tối dần. Chưa bao giờ hắn tự nhận là một quân tử, cũng coi thường làm một quân tử. Đối diện với Khổng Tử Viết lòng lang dạ sói này, hắn thà làm một tên cường đạo muốn làm gì thì làm, cướp đoạt đi thân thể của nàng, nhiệt tình của nàng, linh hồn của nàng!

Người phụ nữ này đã bị hắn nhìn trúng thì cả đời này đừng hòng chạy được!

Vệ Đông Li nhớ tới lần đầu tiên với Khổng Tử Viết, lòng không khỏi mềm nhũn, đưa tay ra mơn trớn gò má Khổng Tử Viết, càng lúc càng không nỡ buông tay. Thế nhưng chuyện Khổng Tử Viết không hoàn bích như một bụi gai quấn lấy tim hắn, từng chút từng chút quấn chặt làm hắn đau đớn suýt phát điên!

Đúng, hắn ghen tị, hắn không cam lòng, hắn căm phẫn, hắn cần phát tiết!

Vệ Đông Li phát cáu, ôm Khổng Tử Viết vào lòng, cúi đầu gặm môi cô.

Khổng Tử Viết bị Vệ Đông Li ghìm đau quá, nghẹn ngào một tiếng mơ hồ không rõ, sau đó giơ tay tát cho Vệ Đông Li một cái. Tiếng chạm giữa tay và mặt vừa trong vừa vang.

Từ nhỏ tới lớn Vệ Đông Li chưa bao giờ bị đánh, cái tát này chẳng khác gì kíp nổ bị kích bùm một tiếng! Hắn cong khóe môi tàn nhẫn, giơ tay định véo ngực Khổng Tử Viết!

Nhưng Khổng Tử Viết đã nhanh hơn Vệ Đông Li, cô dụi đầu vào lòng hắn, sau đó bập môi cọ xát ngực hắn rồi cuộn tròn người lại ngủ tiếp như một con mèo con ham ngủ.

Hơi thở thô bạo của Vệ Đông Li nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, lòng dạ trước nay luôn lạnh lùng hà khắc của hắn cũng trở nên mềm mại hơn vì động tác thân mật của Khổng Tử Viết. Lúc này hắn thấy hình như tim mình có một dòng nước ấm đang chảy qua làm tan lớp băng lạnh giá trong lòng hắn.

Hắn nhìn theo hơi ấm ấy thì thấy một bàn tay đang dán trên ngực hắn. Vệ Đông Li không khỏi lắc đầu cười khổ, bàn tay kia của Khổng Tử Viết thật là…quá bẩn!

Vệ Đông Li vốn mắc bệnh sạch sẽ, không muốn thấy những thứ không sạch sẽ. Mấy ngày hôm nay không cho Khổng Tử Viết tắm rửa là vì hắn nghĩ tới cô không tiện. Hôm nay kì kinh của cô đã gần hết, nhất định phải cho cô tắm rửa sạch sẽ mới được.

Nghĩ đến đây, Vệ Đông Li liền tính gọi Khổng Tử Viết dậy, nhưng thấy cô ngủ ngon quá, hắn không nỡ lòng đánh thức. Vì thế Vô Song Vương gia Vệ Đông Li của chúng ta liền lặng lẽ xuống giường, nhỏ tiếng sai Tiêu Doãn mang nước ấm tới, sau đó tự tay nhúng ướt một miếng vải bông lau sạch tay cho Khổng Tử Viết, sau đó nâng bàn chân cô lên lau tiếp.

Khổng Tử Viết thấy lòng bàn chân ngưa ngứa, vì thế rất không vui giơ chân lên đạp thẳng vào mặt Vệ Đông Li!

Vệ Đông Li đang đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào, cơ bản chẳng thể ngờ được Khổng Tử Viết tự dưng đạp hắn! Càng không ngờ một cước của cô lại chuẩn xác như thế, đã đạp trúng sống mũi hắn thì thôi, đã vậy còn đạp chảy cả hai hàng máu mũi nóng bừng!

Vệ Đông Li vốn chẳng phải kẻ dễ tính, lập tức giận tím mặt, một tay túm lấy mái tóc xoăn trắng bạc của Khổng Tử Viết nhấc người cô lên, u ám rít lên: “Ngươi mở mắt ra ngay cho bản vương! Không được giả vờ ngủ!”

Khổng Tử Viết bị đau, trong nháy mắt mở choàng đôi mắt, sau đó co ngón tay định cào vào mặt Vệ Đông Li!

Vệ Đông Li sớm đã có đề phòng, một tay tóm lấy tay Khổng Tử Viết, nặng nề hỏi: “Ngươi còn muốn cào bản vương ư?!”

Khổng Tử Viết chớp mắt, tỏ ra mù mờ, hỏi: “Ta…sao ta lại biến thành người thế này?” rồi duỗi tay còn lại ra kéo chăn đắp lên cơ thể trần như nhộng của mình.

Vệ Đông Li nheo mắt, máu mũi chảy ròng ròng, tay hắn kéo cái chăn trên người Khổng Tử Viết ra để lau máu mũi.

Kiếp trước Khổng Tử Viết từng làm người mẫu cơ thể, đối với chuyện hoàn toàn lõa thể cũng không ngại lắm. Kiếp này cô đã bị Vệ Đông Li nhìn thấy hết một lần, nên đối với chuyện lặp lại này cũng không quá khó để chấp nhận.

Cô lén quan sát vẻ mặt của Vệ Đông Li, kiến nghị: “Vương gia, có lẽ ngươi nên trả chăn cho ta đi.”

Vệ Đông Li nhướn mày, không ư hử gì.

Khổng Tử Viết tỏ vẻ tốt bụng nói: “Này, ngươi chỉ nhìn mỗi đằng trước của ta mà đã chảy nhiều máu thế rồi, nếu ta mà xoay người để lộ đằng sau thì ngươi còn không phải mất hết máu sao? Không phải ta nói ngươi đâu, nhưng ngươi nên rèn luyện tính tự kiềm chế chút đi, thế này thì coi sao được? Ôi..ta đang nghĩ cho ngươi đấy, ngươi nên trả chăn cho ta để ta bọc mình lại đi.” Lúc nói, mặt Khổng Tử Viết rất chân thành. Trên thực tế lòng cô đã vui quá trời rồi. Núi cao còn có núi cao hơn, “hai ngọn núi cao” trước ngực cô, mỗi ngọn đều có thể đè chết thằng nhãi Vệ Đông Li này. Muốn đấu với cô hả? Hi hi…cứ từ từ nhé!

Thật ra cô đã tỉnh ngay từ lúc Vệ Đông Li ôm chặt cô rồi. Nhưng vì biết mình lại biến thành người mà không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện xảy ra sau đó thì không cần phải nói gì thêm nữa. Cho dù là cái tát hay đạp chân đều là do cô cố tình làm. Tuy thằng nhãi Vệ Đông Li này đối xử không tệ với cô nhưng những thù riêng lâu ngày tích tụ thì không thể nói rõ trong vài câu được. Phải báo thù, cứ thẳng tay mà làm thôi.

Bây giờ Khổng Tử Viết chuẩn bị giả điên giả dại tiếp, đánh chết cũng không nhận, phi bạo lực không hợp tác! Cô mở choàng đôi mắt trong suốt rất vô tội nhìn Vệ Đông Li, xem hắn có thể làm gì cô nào! Thú thật là chỉ cần thấy cái mặt đẹp trai của hắn phải đau đớn thì cô đã thấy thoải mái cả người rồi!

Sự thật là Vệ Đông Li rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Bản thân Vệ Đông Li trời sinh sáng suốt, thông minh lạ thường, đầu óc xảo quyệt, lòng dạ rắn rết. Cho dù hắn không hiểu được suy nghĩ có thù tất báo của phụ nữ, thì cũng có thể biết tỏng toàn bộ âm mưu của Khổng Tử Viết.

Vệ Đông Li cười rồi vứt cái chăn dính máu mũi xuống đất, sau đó ra tay cực nhanh điểm huyệt Khổng Tử Viết, rồi ôm cô xuống đất để cô dẫm lên chăn, đứng bên giường. Vệ Đông Li ngẫm nghĩ chốc lát rồi lại tạo dáng cho Khổng Tử Viết thành kiểu “ta rất mạnh”, khiến cô trông có vẻ giống một bức tượng điêu khắc cơ thể tràn đầy hơi hướm nghệ thuật. Rồi hắn nói, “Tử Viết, ngươi nói phải lắm, bản vương phải rèn luyện ý chí của mình mới được. Nên từ hôm nay trở đi, mỗi tối ngươi phải khỏa thân như thế này, đứng cạnh giường của bản vương để giúp bản vương nâng cao khả năng tự chủ đi.”

Khổng Tử Viết lựa chọn im lặng, cũng chỉ có thể im lặng. Vì đã bị điểm huyệt nên cô phải giữ sự im lặng chết bầm này!

Khổng Tử Viết làm tượng suốt một đêm, nước mũi chảy ròng ròng, nghi là do gió lạnh vào người.

Vệ Đông Li có vẻ như ngủ rất ngon, nhưng thực tế thì một đêm không ngủ.

Ban ngày, Vệ Đông Li ngồi trên ghế quý phi, thỉnh thoảng đọc sách rồi nghe tiếng Khổng Tử Viết ngáy khò khò; ban đêm Vệ Đông Li nằm nghiêng trên giường, nhìn Khổng Tử Viết đứng cạnh giường hít nước mũi trợn mắt mà nhìn hắn.

Đồng hồ sinh học của hai người hoàn toàn bị đảo ngược, nhưng lúc nào cũng như hình với bóng.

Bọn thị vệ thì vừa tò mò vừa ngưỡng mộ Khổng Tử Viết. Thử nghĩ mà xem, người ở trong tay Vô Song Vương gia Vệ Đông Li có thể sống trên một tháng đúng là đã ít còn ít hơn.

Ngày đầu tiên Khổng Tử Viết làm tượng là lõa thể hoàn toàn, ngày thứ hai được mặc nội y đứng cạnh giường, ngày thứ ba mặc váy màn đứng cạnh giường, ngày thứ tư mặc váy màn nằm trên giường. Ngày thứ năm là mặc nội y nằm trên giường. Ngày thứ sáu, Khổng Tử Viết nghiến răng nghiến lợi nói với Vệ Đông Li: “Ngươi mà còn dám điểm huyệt, ép ta nằm trên giường ngủ cùng ngươi nữa, thì ta…ta không dám đảm bảo mình sẽ không đại tiểu tiện bừa bãi đâu!”

Cho nên đêm nay, chẳng những Vệ Đông Li điểm huyệt Khổng Tử Viết, lột sạch quần áo của cô, còn không biết kiếm được hai cái nút gỗ ở chỗ nào nữa, vừa nghịch trong tay, vừa cười như không cười nhỏ nhẹ hỏi: “Ngươi thấy mình đại tiện mất khống chế, hay là tiểu tiện mất khống chế hả?”

Trái tim của Khổng Tử Viết thật là lạnh. Thằng nhãi Vệ Đông Li này quả nhiên là một tên đại biến thái siêu cấp, lại còn chuẩn bị chặn “đường ra mất khống chế” của cô! Thật độc ác, quá là độc ác!

Khổng Tử Viết bị thủ đoạn biến thái của Vệ Đông Li tra tấn suýt nữa thì phát điên, chỉ đành rầu rĩ nói: “Vệ Đông Li, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào đây? Ta nghe lời, ta phối hợp còn không được hay sao?” Cho dù Vệ Đông Li nói toạc móng heo tất cả bí mật của cô ra, cô cũng nhất định biết mà không nói!

Vệ Đông Li chớp chớp đôi mắt đan phượng vô tội, cười hi hi nói: “Bản vương đã nói chỉ muốn rèn luyện khả năng tự chủ của mình thôi mà. Tử Viết, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”

Khổng Tử Viết dựng tóc gáy, nụ cười a dua nịnh hót bắt đầu vặn vẹo, giọng nói có tiếng nức nở: “Rối cuộc thì ngươi muốn thế nào chứ? Đừng hành hạ người khác thế này chứ! Nếu ngươi không muốn thấy ta thì để ta cút đi cho khuất mắt đi, đừng hành hạ ta thế này nữa, được không?” Mẹ nó chứ, không phải cô tự khen đâu, nếu mà những người phụ nữ khác bị thằng nhãi Vệ Đông Li tra tấn biến thái như thế này, không chừng đã điên rồi ấy chứ. Cũng may mà cô còn có thể run rẩy chống đỡ, không đến nỗi đâm đầu tự tử để tự giải thoát.

Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết tội nghiệp xin tha thì lòng hắn có điều không nỡ, nhưng mặt lại lạnh lùng hừ một tiếng, châm chọc: “Chẳng phải ngươi rất có khí phách sao? Chẳng phải ngươi không nói với bản vương một câu nào năm ngày liền rồi sao? Sao không cố tiếp đi? Hử?”

Tiếng “hử” của Vệ Đông Li thật là êm tai dễ nghe, vương vấn mãi không rời bên tai. Chẳng qua trong tai Khổng Tử Viết thì hình như đã biến vị thành chói tai vô cùng.

Khổng Tử Viết hít mũi, thì thào đáp: “Ta đang thể hiện sự áy náy của mình bằng im lặng, trừng phạt sự vô sỉ của mình bằng im lặng. Hôm nay đột nhiên tỉnh ngộ, suy cho cùng thì hai ta vẫn chưa đạt tới trình độ thần giao cách cảm, nên ta vẫn phải kiểm điểm bản thân sâu sắc một lần bằng ngôn ngữ mới được.”

Vệ Đông Li mỉm cười, dựa sát mặt Khổng Tử Viết nhìn vào đáy mắt cô, từng từ từng chữ rõ ràng hỏi: “Nói như thế là bản vương không hiểu lòng ngươi hử? Mà ngươi quả thực rất để ý tới bản vương, một lòng muốn đối xử với bản vương ư?”

Khổng Tử Viết gật lia lịa, “Đúng, đúng, chuyện là như thế đấy!”

Vệ Đông Li nhìn chằm chằm Khổng Tử Viết hồi lâu, sau đó tự dưng đưa tay che mắt cô lại, rồi cúi đầu nói bên môi cô: “Muốn lừa người ta thì tốt nhất phải lừa mình trước đi đã.”

Khổng Tử Viết cứng người, chỉ cảm thấy lúc Vệ Đông Li nói câu này, hình như môi hắn khẽ cọ sát môi cô, thế nhưng…hình như lại không chân thực như thế.

Khổng Tử Viết vẫn luôn tưởng Vệ Đông Li không thích phụ nữ, đương nhiên hắn càng không thích đàn ông. Người như Vệ Đông Li hẳn là phải thuộc loại vô dục vô cầu với cuộc sống lưỡng tính, nhưng lại rất thích nắm giữ quyền thế trong tay. Bằng không hắn ôm một đại mĩ nhân xinh đẹp như cô cả ngày như thế mà chẳng có chuyện gì xảy ra, đúng là không thể nào hiểu nổi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Khổng Tử Viết càng ngày càng không hiểu Vệ Đông Li.

Nghe ý trong lời nói của hắn thì hình như hắn rất để tâm tới cái nhìn của cô với hắn, rất hi vọng cô sẽ đem lòng thích hắn. Tốt nhất là không có hắn thì không xong, yêu hắn đến chết đi sống lại.

Nhưng nhìn điệu bộ này của Vệ Đông Li lại không giống đang yêu đương với cô lắm, trái lại còn giống đang thuần hóa một con dã thú, để nó ngoan ngoãn, khăng khăng một mực, một lòng một dạ nghe lời hắn, ở cạnh hắn một bước không rời.

Thằng nhãi Vệ Đông Li này đúng là đồ ích kỉ!

Cơ mà, nếu hắn muốn chơi thì cô có thể chơi đến cùng! Dẫu sao thì nói một tiếng ta thích ngươi cũng chẳng có gì to tát cả.

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết lén hít một hơi, rồi thể hiện tình cảm dạt dào, tình ý thắm thiết nhất nói với Vệ Đông Li: “Thật ra…ta rất thích chàng….” Khổng Tử Viết cảm nhận được bàn tay đang bịt mắt mình của Vệ Đông Li khẽ run.

Cô nuốt nước bọt định nói tiếp. Song Vệ Đông Li lại cắt ngang lời cô, khiến Khổng Tử Viết cũng không biết nên tiếp tục như thế nào nữa. Vì hắn nói thế này: “Không nhìn mắt ngươi, có thể tin câu này năm sáu phần. Đáng tiếc ngươi đã lừa bản vương quá nhiều lần, độ đáng tin tự nhiên giảm xuống còn ba phần mà thôi.”

Khổng Tử Viết xiết chặt tay, thầm gào lên: Thượng tiên ơi, ông hãy dùng vũ khí trong thiên đình lấy sấm sét đánh chết tôi đi! Tôi sắp bị Vệ Đông Li tra tấn phát điên rồi! Vệ Đông Li tuyệt đối không đơn giản, hắn tuyệt đối là tên ác ma chuyển thế không biết tên nào đó, chuyên môn chạy tới tra tấn tôi!

Có người nói: Ta không đánh ngươi, không mắng ngươi, chỉ tra tấn ngươi bằng tình cảm thôi!

Giờ ngẫm lại, người nói câu này đúng là trâu bò trong đám biến thái!

Bây giờ thằng nhãi Vệ Đông Li kia đang tra tấn cô bằng tình cảm, độc ác, tàn nhẫn, ác ý, vô nhân đạo mà tra tấn cô!

Khổng Tử Viết khóc không ra nước mắt, bèn mím môi, không nói gì thêm nữa.

Vệ Đông Li buông bàn tay bịt mắt Khổng Tử Viết ra, trêu tức: “Nếu ngươi đã chính miệng nói thích bản vương, vậy thì bản vương cũng tạm tin ngươi thêm hai phần.” lập tức lạnh lùng nói, “Ngươi…dù thế nào cũng đừng để bản vương biết được ngươi chỉ đang lừa gạt bản vương, bằng không…hừ!”

Khổng Tử Viết dại ra, lại bắt đầu không theo kịp suy nghĩ của Vệ Đông Li. Rốt cuộc…hắn có ý gì vậy? Sao ánh mắt hắn lại dễ sợ thế kia chứ?

Khổng Tử Viết đưa tay ra chọc chọc eo Vệ Đông Li, cẩn thận hỏi: “Ngươi có thể cười một cái không?”

Vệ Đông Li rất nghiêm túc đáp: “Được.” sau đó khẽ cười một tiếng, rồi xoay người nằm trên giường, có vẻ tính đi ngủ.

Khổng Tử Viết vỗ ngực, cảm thấy hơi lúng túng. Một Vệ Đông Li thế này thật là…quá hấp dẫn!

Cô liếc mắt lén quan sát Vệ Đông Li, chợt nghĩ tới hai vấn đề vớ vẩn. Thứ nhất: Vệ Đông Li đã giải huyệt cho cô. Thứ hai: hôm nay cô chưa tắm.

Thôi được rồi, được rồi, cô thừa nhận, thần kinh của cô hơi không bình thường. Thú thật lòng càng ngày cô càng không hiểu Vệ Đông Li. Có vẻ như không thiếu người thích hắn mà. Sao hắn cứ phải đổ oan cho cô, nói cô thích hắn chứ?

Vệ Đông Li nhắm mắt, có vẻ đã ngủ rồi, nhưng bất thình lình mở miệng hỏi: “Ngươi nhìn gì?”

Khổng Tử Viết giật cả mình, vội đáp: “Không có gì, không có gì, chỉ ngắm ngươi thấy ngươi rất đẹp trai mà thôi.”

Vệ Đông Li không mở mắt, nhưng khóe môi nhếch lên như vầng trăng lưỡi liềm trên trời, đẹp đến nỗi khiến người ta phải động lòng. Thế nhưng lời hắn thốt ra lại làm người ta không khỏi sợ hãi, “Đã lâu lắm rồi chưa ai nói với bản vương như thế. Trong trí nhớ của bản vương, ngoài những người thân nhất thật lòng khen ra thì những kẻ nói bản vương đẹp đều đã xuống địa ngục ngắm hoa bỉ ngạn hết rồi.” Hắn từ từ mở đôi mắt đan phượng, khẽ nhướn đuôi mắt nhìn Khổng Tử Viết, “Tiểu cải thìa, ngươi thật lòng khen bản vương đấy chứ?”

Đáng lẽ Khổng Tử Viết chỉ tiện mồm nói thế để cho Vệ Đông Li vui vẻ, giờ bị hắn hỏi thế, cô hơi chột dạ. Đối diện với Vệ Đông Li khôn khéo, cô không dám dám qua quýt với hắn, mà nghiêm túc nhìn vào mắt Vệ Đông Li, sau đó giơ hai ngón tay đảm bảo như trẻ con: “Ừ, ta thật lòng khen ngươi đấy!”

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết rồi bật cười. Nụ cười ấy chẳng thờ ơ như trong quá khứ, cũng không âm trầm lệ khí, chỉ rất đơn thuần, rất thoải mái, rất tự nhiên.

Khổng Tử Viết nhìn Vệ Đông Li như thế, tự dưng cảm thấy hơi hốt hoảng.

Sao một người kiêu hãnh được ưu ái đứng nơi đầu sóng ngọn gió, một người đàn ông coi mạng người như cỏ rác, một người đàn ông có thể miêu tả bằng lạnh lùng vô tình, lòng dạ độc ác, tàn nhẫn quái đản lại có thể cười trong sáng như thế?! Đúng, là trong sáng. Ngay cả tấm thủy tinh trong nhất cũng không trong sáng bằng nụ cười này của Vệ Đông Li.

Nhìn một Vệ Đông Li như thế, Khổng Tử Viết chợt có cảm giác rất không chân thực. Ma sai quỷ khiến thế nào cô lại đưa tay ra chọc khóe môi của Vệ Đông Li, muốn xem có phải hắn mang mặt nạ da người hay không?

Vệ Đông Li khựng lại, nheo mắt, trong khoảnh khắc Khổng Tử Viết định rụt tay về, hắn liền tóm lấy tay cô, xoay người đè lên Khổng Tử Viết, nhìn chằm chằm vào mắt cô như một con quỷ hút máu.

Một loạt động tác của Vệ Đông Li đã làm Khổng Tử Viết rùng mình, cô vô thức hé miệng muốn hít thở.

Vệ Đông Li canh đúng thời cơ, liền bổ nhào như một con chim ưng đói khát về phía con mồi của mình, dùng răng cắn môi Khổng Tử Viết, không cho cô cơ hội chạy trốn.

Khổng Tử Viết bị đau, vừa lấy tay đẩy ngực Vệ Đông Li ra, vừa lẩm bẩm lên án: “Đau, đau, đau!”

Vệ Đông Li buông môi Khổng Tử Viết ra, ngẩng đầu lên, trong mắt hắn phủ đầy hơi nước cùng ham muốn mãnh liệt. Thái độ của hắn rõ ràng có sự ngang ngược không cho phép chối từ, “Là ngươi dụ dỗ bản vương trước, nên ngươi đừng hòng trốn được!”

Chẳng đợi Khổng Tử Viết bày tỏ thái độ, Vệ Đông Li lại cúi đầu xuống hôn Khổng Tử Viết, chặn lại “đừng” của cô, cuồng dại cướp đi hơi thở của cô, cảm nhận sự ngọt ngào của cô, hận không thể nuốt sống cô vào bụng!

Khổng Tử Viết hiểu ở chỗ Vệ Đông Li, cô mãi mãi chỉ là bên không thể phản kháng. Ôi…chuyện tới nước này, cô cũng chỉ có thể trách cái tay của mình đã chọc khóe miệng người ta! Giờ thì hay rồi, đến lượt Vệ Đông Li người ta dùng đạn thật súng thật để “chọc” cô rồi! Con mẹ nó chứ lỗ vốn mất rồi!

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, có những chuyện nếu đã có lần đầu tiên, thì lần thứ hai cũng không khó để chấp nhận lắm.

Tuy giữa cô và Vệ Đông Li chẳng có tình cảm chân thành quái gì, nhưng được cái bọn họ còn có “gian tình” với nhau. Cho nên không thể nói hai người bọn họ chỉ có tình dục đâu đấy! Khụ…cô là một con hổ có đức hạnh mà!

Thôi được rồi, nếu đã không chống lại được Vệ Đông Li thì cứ nằm hưởng thụ vậy.

Ư…răng của hắn sao sắc thế này. Hi hi…da dẻ cũng được đấy chứ, sờ soạng rất mất hồn. Này, sao có cởi quần áo mà cũng lề mề thế hả? Có biết xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng hay không? Nào nào, bà đây cởi giúp ngươi nhé!

Khổng Tử Viết nhảy lên, thành thạo lột quần áo của Vệ Đông Li, hai mắt như bắn ra lửa rồi đẩy hắn ngã xuống giường, kẹp chân đè lên người hắn. Há mồm phấn khích “ư ử” một tiếng, sau đó hôn hít môi hắn!

Vệ Đông Li rên rỉ một tiếng, tiếng rên ấy như một quả bom nguyên tử bắn vào người Khổng Tử Viết, thổi bay lí trí của cô, châm ngòi cho nhiệt tình của cô.

Khổng Tử Viết điên cuồng quấn quýt với Vệ Đông Li như một con ngựa hoang thoát dây cương, một con sói đói, ước gì có thể hành hạ Vệ Đông Li thăng thiên thành phật luôn.

Vệ Đông Li không thể không thừa nhận rằng hắn đã hơi sợ vì sự nhiệt tình của Khổng Tử Viết, không khỏi thầm cảm khái như sau: Con súc sinh này, quả nhiên dũng mãnh thật.