Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 21: Phá cửa mà vào không phải chim tốt



Bách Lí Phượng và Khổng Tử Viết tiếp tục uống rượu tán dóc, chẳng ai để ý đến cái gọi là cô nam quả nữ ở chung phòng.

Bách Lí Phượng hỏi: “Tử Viết, bây giờ cái nhà trọ này đã là của nàng, nàng đã nghĩ sẽ làm gì chưa?”

Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ nói: “Vốn muốn mở kĩ viện, nhưng lão chưởng quầy đã mất không thích, ta cũng không thể để ông ta chết không nhắm mắt, nằm trong mộ mà còn bị ta chọc tức đến nỗi bật dậy. Nghĩ đi nghĩ lại ta thấy mở sòng bạc là hay nhất. Ăn uống chơi gái cờ bạc, ta chỉ cần tóm chắc một trong bốn thứ này thì về sau tiền vào như nước, không lo ăn uống nữa.”

Thực ra Khổng Tử Viết vốn không tính làm gì cả, thậm chí còn ôm tâm trạng chán chường mà sống. Ai ngờ cô sẽ có được cái nhà trọ này, sẽ quen biết một Tiểu Hiệp thật thà, sẽ thu nhận một gã đàn ông áo đỏ điên điên khùng khùng? Mỗi người một miệng ăn. Nếu giờ cô không làm gì thì không chừng ngày mai bọn họ sẽ phải ngồi xổm trong miếu, sau đó giơ cái bát mẻ ra cầu xin người khác cho cái ăn cũng nên.

Tự tôn của cô gây rối, không cho phép cô hèn mọn sống qua ngày, nên cô phải sống thật tốt, tranh thủ để có rượu uống, có thịt ăn! Cô phải sống trong hạnh phúc mà đợi chờ một người xuất hiện. Hoặc người đó đã xuất hiện từ lâu rồi, nhưng cô vẫn không biết người ấy là ai mà thôi.

Với lại, quyết định mở sòng bạc vì cô cũng chẳng có bản lĩnh gì khác, duy có chút khả năng trên sòng bạc.

Hai ngày trước, cô từng lén lút vào một sòng bạc, vừa ra tay một cái quả nhiên thắng được không ít bạc. Tuy sau cùng cô lại dùng mánh cũ, thua hết tiền thắng được, nhưng quá trình này đã đủ để chứng minh một điều, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô luôn có năng khiếu đánh bạc.

Mắt Bách Lí Phượng sáng ngời, hỏi: “Ta nhập bọn có được không?”

Khổng Tử Viết bật cười, đang lo không có cột chống lưng, thì lại có Bách Lí Phượng gã, “Được vậy cũng tốt.”

Bách Lí Phượng mò tay vào vạt áo, sau đó xấu hổ rụt tay về, nhếch miệng cườ nói: “Đợi ngày mai ta sẽ đưa bạc cho nàng nhé.”

Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngoài bổng lộc triều đình cấp mỗi tháng, ngươi còn có nghề gì nữa không?”

Bách Lí Phượng cười gượng bộc trực nói: “Không có.”

Khổng Tử Viết gật đầu. Thảo nào cô thấy những Vương gia khác đều áo mới ngựa đẹp, còn Bách Lí Phượng thanh liêm chẳng có lấy quần áo mới để thay, còn lúc nào cũng đi bằng hai chân mình coi như chân ngựa. Xem ra cho dù là thời nào thì người không có thu nhập thêm không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm không béo! Nghĩ đến đây Khổng Tử Viết bèn đề nghị nói: “Thế này nhé, ngươi báo tên là được, coi như đồng bọn danh dự, sao hả?” Cái sòng bạc này chỉ cần có Lục Vương gia võ công cao cường Bách Lí Phượng chống lưng thì chẳng còn sợ bị những kẻ khác mặc sức ức hiếp nữa.

Bách Lí Phượng thái độ kiên quyết nói: “Chỉ báo mỗi cái tên thì sao được? Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ gom đủ bạc để làm một nửa ông chủ!”

Khổng Tử Viết không tiện nói quá nhiều, sợ làm tổn thương lòng tự tôn đàn ông của Bách Lí Phượng, đành cười cười, cúi đầu uống rượu tiếp.

Bách Lí Phượng lại hăng hái đứng dậy, lượn hai vòng quanh nhà trọ, sau đó khoa tay múa chân bàn kế hoạch xây dựng lại.

Khổng Tử Viết đã quen với tính cách không bao giờ coi mình là người ngoài của Bách Lí Phượng, vì thế chỉ cười, ở bên cạnh gã, nghe những ý kiến có tính đóng góp của gã, thi thoảng khen vài câu khiến Bách Lí Phượng bắt đầu nghiện làm ông chủ.

Kế hoạch biến nhà trọ thành sòng bạc trên cơ bản đã định, Bách Lí Phượng phấn chấn ngửa đầu, vẻ mặt khao khát nắm chặt tay nói: “Được, cứ thế mà làm đi! Ta nhất định sẽ đích thân chống lưng cho cái sòng bạc này! Nếu đứa nào dám tới gây rối, ta sẽ đánh cho nó khóc kêu cha gọi mẹ thì thôi!”

Khổng Tử Viết cúi đầu cười gượng, thầm nói: Xem điệu bộ này của Bách Lí Phương, đã hoàn toàn coi mình là ông chủ lớn rồi, mà Khổng Tử Viết cô lại biến thành trợ thủ làm thuê cho gã. Ôi…bạn thử nói xem, sao lại có người chẳng biết khách khí gì cả thế này?

Trong ước mơ vô cùng tốt đẹp của Bách Lí Phượng, thời gian thấm thoắt trôi qua.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu sáng khắp nơi, Bách Lí Phượng mới lưu luyến không nỡ rời khỏi nhà trọ. Nếu không phải Khổng Tử Viết trực tiếp đóng cửa tiễn khách thì gã còn nói muốn ngủ cạnh Khổng Tử Viết…ơ…nói chính xác là ngủ cạnh phòng Khổng Tử Viết. Gã có ý bảo vệ người đẹp, nhưng người đẹp lại cực kì dũng mãnh, cơ bản không cho gã cơ hội làm anh hùng.

Gã còn nhớ một canh giờ trước, trong nhà trọ cũ kĩ Khổng Tử Viết đã một chân giẫm chết một con chuột to bự đang trộm đậu phộng, một chưởng đập chết hai con gián sống nương tựa vào nhau, một quyền đập gãy cái trụ cửa rỗng bị kiến gặm, sau đó nhìn từng đoàn kiến mà bùi ngùi nói: Cái trụ cửa này quả nhiên lại phải sửa rồi.

Bách Lí Phượng vừa nghĩ sẽ cùng Khổng Tử Viết ở bên nhau, vừa bước ung dung về phía Vương phủ của Bách Lí Lam.

Nếu gã đã nói muốn xoay tiền nhập bọn thì không thể nói rồi để đấy được.

Tuy bây giờ trong tay gã không có bạc, nhưng tuyệt đối không có gì trở ngại gã đi vay Bách Lí Lam cả. Nếu Bách Lí Lam không có tiền, gã đành đến chỗ Bách Lí Huyền “mượn” vậy, nếu chỗ Bách Lí Huyền cũng không dư dả thì gã sẽ đi vay phụ hoàng, nếu phụ hoàng không chịu cho gã vay, thì gã sẽ len lén “vay” vậy. “Thiên hạ đại đồng” mà, thật là một câu dùng vào thực tế!

Nghĩ đến đây, Bách Lí Phượng vận khinh công, như một cơn gió xanh biếc trôi về phía Lam Vương phủ.

Bách Lí Lam nhìn Bách Lí Phượng trước nay đều vô sự không lên chùa cầu xin, nghe gã mở miệng muốn vay mình ba ngàn lượng, không khỏi nổi lên nghi ngờ không biết gã muốn làm gì.

Tâm tư Bách Lí Lam tinh tế, dò hỏi Bách Lí Phượng vài câu liền biết Bách Lí Phượng muốn làm ăn, y gật đầu ngay, không hề do dự cầm ngân phiếu ba ngàn lượng rộng rãi cho Bách Lí Phượng vay.

Bụng dạ Bách Lí Lam hiền lành, vì không yên tâm về Bách Lí Phượng, sợ gã bị bạn lừa gạt nên muốn cùng đi gặp bạn của gã.

Bách Lí Phượng không hề muốn Bách Lí Lam đi cùng, sợ sau khi y biết ngân phiếu đi về phương nào thì sẽ nổi lên tranh chấp với Khổng Tử Viết. Với lại trong đêm ở “Phi Văn Các” trước mặt bao nhiêu con người, Khổng Tử Viết đã từng nói thích Bách Lí Lam chuyện này khiến Bách Lí Phượng như bị hóc xương cá, khó chịu vô cùng. Tuy gã nhận ra Khổng Tử Viết nói câu ấy không hề nghiêm túc mà phần nhiều là pha trò, nhưng gã vẫn không thoải mái!

Bách Lí Lam thấy Bách Lí Phượng thoái thác, tính cố chấp của y bắt đầu dâng lên, nhất quyết đòi đi cùng Bách Lí Phượng xem sao, không thì sẽ lấy lại ngân phiếu ba ngàn lượng ngay.

Bách Lí Phượng hiểu Bách Lí Lam quan tâm mình, nên không thể dùng thái độ cứng rắn từ chối được, bất đắc dĩ gã đành dẫn Bách Lí Lam về Phượng Vương phủ trước, sau đó lao vào thư phòng, kéo giấy nâng bút soàn soạt viết vài chữ to, sau đó lấy hồ dán dính lên cửa lớn của Phượng Vương phủ.

Bách Lí Lam vừa nhìn, mặt tái mét, quay đầu nhìn Bách Lí Phượng, kinh ngạc nói: “Đệ muốn bán Vương phủ?”

Bách Lí Phượng chẳng hề gì đáp: “Dù sao sau này đệ cũng không ở đây nữa, bán thì bán chứ.”

Bách Lí Lam chớp mắt, có vẻ hơi mờ mịt, sau đó lo lắng hỏi: “Đệ không ở đây nữa thì ở chỗ nào? Nếu đệ có điều khó xử thì cứ nói với ta, chúng ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Đệ là Lục Vương gia, ai dám đắc tội với đệ? Nếu đệ muốn tránh kẻ thù trên giang hồ thì cứ đến ở phủ đệ của ta, không nhất thiết phải bán nhà.”

Bách Lí Phượng nghe những lời quan tâm của Bách Lí Lam không khỏi cười tít mắt, vui vẻ nói: “Đại ca, huynh yên tâm đi, chẳng ai dám đắc tội với đệ đâu, chẳng qua đệ chỉ muốn đổi chỗ ở mà thôi.”

Bách Lí Lam dường như đã phát giác ra điều gì đó, liền không hỏi nhiều nữa mà giục Bách Lí Phượng mang y đi gặp người đối tác kia.

Bách Lí Phượng tâm không cam tình không nguyện đưa Bách Lí Lam đi đến “Vân Duyệt khách điếm”. Đến trước cửa nhà trọ thì đúng lúc thấy Khổng Tử Viết đầu thắt khăn vải hoa vàng, mặc áo đỏ váy xanh, chân trần giẫm lên mép khung cửa sổ lầu hai, duỗi tay móc tổ chim bồ câu làm tổ trên xà nhà.

Bách Lí Phượng ngẩng đầu lên thấy hai cái chân trắng như ngọc của Khổng Tử Viết, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi rát, mặt đỏ tim đập.

Bách Lí Lam nhìn một cái vội cúi đầu xuống, sau đó khẽ ho một tiếng, ra hiệu bảo Bách Lí Phượng đừng nhìn nữa.

Bách Lí Phượng lại cứ chết trân nhìn chằm chằm hai cái chân trắng như ngọc của Khổng Tử Viết, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với ám hiệu của Bách Lí Lam.

Bách Lí Lam đỏ cả mặt, lấy tay chọc Bách Lí Phượng.

Bách Lí Phượng bất mãn lườm Bách Lí Lam một cái, bá đạo nói: “Đại ca nhắm mắt vào, không được nhìn lộn xộn.”

Lúc này Khổng Tử Viết cuối cùng cũng đã mò được một con chim bồ câu non, phấn khởi đến nỗi hai mắt phát sáng. Cô đắc ý dào dạt cong miệng cười, tính cúi người chui về phòng. Không ngờ gã áo đỏ đột nhiên chạy vào phòng cô, nhe răng cười rồi ném cái gương đồng về phía cô!

Khổng Tử Viết kinh hãi kêu một tiếng, người ngả về sau, nhanh chóng rơi xuống lầu. Đồng thời cô lấy con chim bồ câu trong tay làm vũ khí, ném về phía gã áo đỏ đang ngoác mồm cười ngốc nghếch.

Gã áo đỏ không ngờ được trong tay Khổng Tử Viết còn có “ám khí”, muốn né tránh nhưng đã không kịp nữa. Gã chỉ cảm thấy trên mặt căng căng, trên môi hơi lạnh, hình như có thứ gì đang dính trên môi gã!

Gã đập con chim đang dính trên mặt ra, sau đó run rẩy duỗi ngón tay ra quẹt miệng, một bãi phân chim bồ câu liền xuất hiện trên ngón tay gã!

Gã áo đỏ đực mặt ra vài giây, sau đó gào một tiếng xoay người, bưng bát cháo gạo kê Khổng Tử Viết vừa ăn thừa còn một nửa lên, nôn vào trong bát.

Nôn xong, gã lau sạch ngón tay, nhìn bát cháo mà cười cực kì quỷ dị. Gã run run bờ vai, bưng nồi cháo lên, trút sạch cháo vào trong bát để phủ lên đống nôn của mình, khiến bát cháo có vẻ rất giống cháo gạo kê bình thường.

Còn Khổng Tử Viết bị gã áo đỏ ám toán thì đã được Bách Lí Phượng kéo vào lòng.

Một kẻ anh hùng, một người mĩ nhân, hai người cứ nhìn nhau chăm chú.

Hồi lâu, Khổng Tử Viết mặt mũi trắng bệch nói: “Phiền ngươi lần sau hành động nhanh hơn nhé, đừng đợi ta rơi xuống đất rồi mới phản ứng ôm ta dậy, có được không?”

Bách Lí Phượng gật đầu, trịnh trọng nói: “Yên tâm đi, Tử Viết, lần sau ta nhất định sẽ ra tay kịp thời, sẽ không nhìn nàng ngây người nữa.”

Hai người lại rơi vào trạng thái trao đổi ánh mắt, Bách Lí Lam nằm trên đất cuối cùng không nhịn nổi nữa, run run bò dậy, nghiến răng nghiến lời quát Khổng Tử Viết: “Phiền ngươi lần sau có nhảy lầu thì chọn chỗ tốt hơn đi, đừng có rơi xuống người ta nữa.”

Khổng Tử Viết lạnh lùng liếc mắt nhìn Bách Lí Lam, “Ngươi cho rằng ta muốn đè lên cái thân xương xẩu của ngươi sao, làm ta đau khắp mình mẩy!” Nói xong liền nhảy ra khỏi lòng Bách Lí Phượng, chân trần nghênh ngang về nhà trọ.

Bách Lí Phượng xao động hai má đỏ bừng, phấn khích nói với Bách Lí Lam: “Đại ca, huynh có thấy nàng…nàng…thật đặc biệt không?”

Bách Lí Phượng vuốt cái áo choàng nhăn nhúm, xoa bờ ngực đau như bị kim châm, nhàn nhạt đáp lời: “Có.”

Bách Lí Phượng thấy Bách Lí Lam thừa nhận con mắt của mình liền ưỡn ngực, tự hào nói: “Phải, Tử Viết là một người đặc biệt như thế đó.”

Bách Lí Lam nhìn theo bóng lưng của Khổng Tử Viết, khẳng định: “Ta cảm thấy cô ta đặc biệt…nặng.”

Bách Lí Phượng trong nháy mắt không còn biểu cảm gì, lườm Bách Lí Lam một cái sau đó lại cười tít mắt đuổi theo Khổng Tử Viết.

Bách Lí Lam ngẩng đầu nhìn cửa nhà trọ, trong lòng đã hiểu rõ hoàn toàn, đối tác làm ăn của Bách Lí Phượng chính là Khổng Tử Viết. Nếu Bách Lí Phượng tính mở nhà trọ cùng Khổng Tử Viết thì vẫn có thể coi như là một chuyện tốt. Tuy một cô gái mà xuất đầu lộ diện thật sự không hay lắm, nhưng cũng không phải không được.

Nhớ tới vẻ con gái của Khổng Tử Viết, Bách Lí Lam không khỏi cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt dịu dàng.

Y theo Bách Lí Phượng vào trong nhà trọ, cùng tới phòng của Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết đang tóm một con chim bồ câu yếu ớt lên, tiện tay ném cho Tiểu Hiệp, bảo Tiểu Hiệp nướng con chim rồi mang lên. Cô thì ngồi ghế, tính tiếp tục bữa sáng của mình.

Gã áo đỏ luôn giả điên giả dại vẫn chưa ra khỏi phòng Khổng Tử Viết, mà đang ngồi một xó, vừa kéo mấy miếng băng trắng trên người, vừa ngó trộm nhất cử nhất động của Khổng Tử Viết, trong bụng hò hét: Ăn đi, ăn đi! Mau ăn bát cháo ta đã thêm gia vị vào đi!

Không ngờ Khổng Tử Viết nhìn thấy Bách Lí Lam thì hết muốn ăn uống, bèn nắm lấy miếng băng trắng trên người gã áo đỏ kéo đến trước mặt mình, ấn gã ngồi lên cái ghế bên cạnh, sau đó đẩy bát cháo gạo kê trước mặt mình đến chỗ gã, nói: “Ăn đi.”

Gã áo đỏ ngơ ngác, lập tức kêu quang quác cắm đầu cắm cổ chạy mất.

Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, ra hiệu bảo Bách Lí Phượng đón đầu gã áo đỏ, sau đó đích thân bưng bát cháo lên, lấy thìa quấy quấy đút vào trong mồm gã áo đỏ, “Không ăn gì sao được? Không ăn no thì bao giờ mới khỏe lại hả?”

Gã áo đỏ choáng váng, sau đó liều mạng vùng vẫy, nhưng cơ bản gã không đọ lại được Bách Lí Phượng võ công cao cường, đành ngậm chặt miệng lại, không chịu hợp tác.

Trước mặt gã là khuôn mặt dịu dàng hiếm thấy của Khổng Tử Viết, nhưng trong mắt gã đó hoàn toàn là một cái mặt đáng ghét! Bên miệng gã là cháo gạo kê trộn lẫn đồ nôn mửa, khiến gã ghê tởm suýt nữa thì cắn lưỡi tự vẫn luôn rồi!

Gã hận quá, vì sao gã đã tính kế đến thế rồi cuối cùng vẫn bị Khổng Tử Viết hành hạ cho chết đi sống lại? Có lẽ nào kiếp trước gã nợ nần gì cô chăng?

Bách Lí Phượng thấy gã áo đỏ không ngoan ngoãn, nên dùng sức bóp cằm gã, khiến gã không thể ngậm miệng chống cự hành động bón ăn của Khổng Tử Viết được nữa.

Đương lúc Khổng Tử Viết cầm thìa cháo đút vào mồm gã áo đỏ thì khóe mắt gã đã ươn ướt, một giọt nước mắt từ từ chảy ra.

Khổng Tử Viết mềm lòng, mỉm cười xúc động nói: “Xem ra ngươi cũng không quá điên khùng nhỉ, ít nhất cũng biết ta đối xử tốt với ngươi. Nào, ngoan, ăn hết bát cháo này đi.”

Gã áo đỏ nước mắt như mưa, khóc như đứt từng khúc ruột.

Khổng Tử Viết thấy không thể cho ăn tiếp được nữa, bèn bảo Bách Lí Phượng buông cằm gã áo đỏ ra.

Gã áo đỏ có tự do liền vắt chân lên cổ mà chạy, trong nháy mắt đã biến mất khỏi phòng Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết gọi Tiểu Hiệp tới, bảo Tiểu Hiệp giữ chỗ cháo còn thừa lại cho gã áo đỏ, bao giờ gã đói thì cho gã ăn.

Tiểu Hiệp cảm động nói: “Chưởng quầy ơi, con người cô tốt thật!”

Khổng Tử Viết khiêm tốn nói: “Chuyện ta tốt không cần phải rao tin khắp nơi đâu, trong lòng mọi người biết là được rồi. Chưởng quầy của ngươi đây là một con người khiêm tốn, bình tĩnh mà.” Thấy Tiểu Hiệp gật lấy gật để, cô nói tiếp, “Phiền Tiểu Hiệp đi một chuyến tìm cho ta vài người thợ mộc và thợ rèn có tay nghề cao.”

Tiểu Hiệp lĩnh mệnh, sau đó vui vẻ chạy đi.

Bách Lí Phượng thấy Khổng Tử Viết vì gã dẫn Bách Lí Lam tới mà không thèm để ý đến mình, bèn chủ động móc tờ ngân phiếu ba ngàn lượng từ trong ngực ra đặt vào tay Khổng Tử Viết, cười hùa nói: “Tử Viết, ta tới nhập bọn này.”

Khổng Tử Viết chỉ Bách Lí Lam bên cạnh, hỏi: “Còn vị này thì sao?”

Bách Lí Phượng cự kì hồn nhiên đáp: “Đại ca chỉ tới xem thế nào thôi.”

Khổng Viết vừa định nói “Xem xong rồi thì đi đi.”, nhưng ngẫm lại, cô đang làm cái gì thế này? Nhớ lúc đầu khi cô còn là một con hổ, Bách Lí Lam đã không ít lần giúp mình. Nếu không phải y thì cô cũng không thể biến thành người. Cũng là một ân tình, cô không thể đuổi người ta đi được.

Dù từ sau khi cô biến thành người đã tranh chấp với Bách Lí Lam hết lần này đến lần khác, nhưng tất cả cũng chỉ là chuyện vớ vẩn, không có gì to tát cả. Giữa bọn họ tội gì phải gây chuyện như thế?

Với lại từ nay về sau, cô còn phải làm ăn trong đô thành Hồng Quốc, đắc tội với một Vương gia quả thật không phải một chuyện sáng suốt.

Nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt Khổng Tử Viết thay đổi luôn, từ từ nhếch môi cười, gật đầu với Bách Lí Lam, dịu giọng hỏi: “Vương gia uống trà không ạ?”

Bách Lí Lam không ngờ Khổng Tử Viết lại lịch sự với mình như thế, nhất thời ngớ người ra, cho rằng mình bị ảo giáo.

Khổng Tử Viết cũng không để bụng Bách Lí Lam thất lễ mà trực tiếp đẩy chén trà mình đã uống lúc sáng sớm đến trước mặt Bách Lí Lam sau đó nhấc bình trà lên rót đầy chén cho Bách Lí Lam, coi như hoàn tất việc mời trà, quay đầu lại bắt đầu bàn bạc với Bách Lí Phượng những chi tiết nhỏ cùng với ngày khai trương.

Bách Lí Lam nhìn chén trà trên mặt bàn. Phát hiện chỗ miệng chén có vết đỏ nhàn nhạt, Y duỗi ngón tay trắng nõn ra khẽ chà xát, xóa mất vết son môi đỏ nhàn nhạt ấy đi. Bách Lí Lam chợt hiểu ra, cái chén này là đồ Khổng Tử Viết đã dùng qua. Mặt y đỏ tưng bừng, ngẩng đầu nhìn Khổng Tử Viết đang hào ứng, nhìn bờ môi khép mở của cô, chỉ cảm thấy trái tim mình bắt đầu không thể khống chế được mà đập loạn cả lên, cứ như sắp nhảy ra khỏi cổ họng y, cứ như nhảy tới bờ môi của Khổng Tử Viết!

Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng bàn bạc việc chuẩn bị khai trương xong mới chú ý đến Bách Lí Lam đang ngây người nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, Bách Lí Lam vội tránh né ánh mắt của Khổng Tử Viết. Khổng Tử Viết nghi hoặc nhíu mày lại, khẽ ho một tiếng, mở miệng hỏi thăm: “Vương gia, Tiểu Bảo có khỏe không?

Bách Lí Lam mặt đỏ tưng bừng, gật đầu qua quýt, “Khỏe, khỏe lắm.” Xong lại ngẫm nghĩ bổ sung thêm một câu, “Tiểu Bảo cứ muốn đi tìm ngươi. Ngươi…nếu có thời gian thì có thể đi thăm nó.”

Lúc này Khổng Tử Viết cũng ngớ ra. Má ơi, bắt đầu từ bao giờ mà Bách Lí Lam cũng vui vẻ hòa nhã với cô như thế? Nào nào, chẳng lẽ vì cô đã rót cho y một chén trà ư? Nếu quả thật như thế thì từ nay về sau mà nhìn thấy Bách Lí Lam, câu đầu tiên cô nói sẽ chính là: Mời Vương gia uống trà.

Bách Lí Phượng liếc nhìn sự hơi bất thường giữa Khổng Tử Viết và Bách Lí Lam, lòng gã rất khó chịu, vội kéo tay Khổng Tử Viết, thân mật nói: “Tử Viết, nàng cùng ta xuống lầu xem sao đi.”

Bách Lí Lam thấy Bách Lí Phượng và Khổng Tử Viết tay trong tay, chỉ cảm thấy ngực nặng nề, rất muốn tách hai người ra.

Y hít sâu một hơi, khẽ chau mày nói: “Ở chốn đông người, lôi lôi kéo kéo còn ra cái thể thống gì?”

Khổng Tử Viết bật cười, ôm lấy cánh tay Bách Lí Lam, nghịch ngợm nói: “Đi nào, Vương gia đại nhân, chúng ta cùng xuống lầu xem đi. Ngài đã đến chỗ này thì đừng cậu nệ tiểu tiết nữa.” Bách Lí Lam xấu hổ, mặt đỏ y chang thảo quả. Cả người y cứng ngắc, không biết phải đáp lại nhiệt tình của Khổng Tử Viết như thế nào.

Bách Lí Phượng ngồi dậy, lập tức chen vào giữa Khổng Tử Viết và Bách Lí Lam, cười hi hi nói: “Tử Viết, ta ngửi thấy mùi cháy khét, liệu có phải chim bồ câu của nàng cháy rồi?”

Vẻ mặt Khổng Tử Viết sợ hãi, như lâm đại địch lao xuống tầng hai chạy thẳng đến phòng bếp cứu thức ăn.

Gã áo đỏ làm ổ ở xó lầu một, đè thấp giọng hung tợn nói: “Tử Viết, Tử Viết, Tử Viết cái con chim ấy!” Mắng xong, gã ngẩn ra như nhớ ra cái gì, trước đây gã từng hỏi tên một linh hồn, linh hồn ấy thần bí đáp lại gã một câu, “Tử Viết, không thể nói được.”

Thời gian đã qua, hơn năm năm rồi. Gã vẫn chưa tìm được linh hồn vì cứu gã mà vùi thây trong bụng hổ, không biết nàng đã trôi đến phương nào, có phải cũng bám lên người khác không.

Một linh hồn đặc biệt như thế có phải chính là cô gái trước mắt hay không? Có phải nàng hay không? Là Khổng Tử Viết ư? Không!

Linh hồn kia không thể nào là bà la sát Khổng Tử Viết này được! Linh hồn kia lương thiện, đáng yêu , nhanh nhẹn cơ trí như thế, làm sao có thể là đồ chua ngoa không có nội hàm gì như Khổng Tử Viết này được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Thôi được rồi, mặc kệ phải hay không phải, gã vẫn phải thử mới biết được!

Khổng Tử Viết đang nuốt cái chân cuối cùng của con chim bồ câu, Tiểu Hiệp cuối cùng cũng mang thợ mộc và thợ rèn về đến nhà trọ.

Khổng Tử Viết giao bản phác thảo đã vẽ xong cho đám thợ sau đó giải thích tỉ mỉ yêu cầu thành phẩm và nội dung chế tác, cuối cùng vỗ tay một cái, cho mỗi người ít tiền đặt cọc coi như xong chuyện.

Bách Lí Lam càng nghe càng thấy mờ mịt, lúc cuối nghe thấy Khổng Tử Viết nói hai chữ “xúc xắc” lập tức tóm lấy cổ tay cô, dò hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Khổng Tử Viết thẳng thắn nói: “Mở sòng bạc.”

Bách Lí Lam nắm chặt tay, “Một cô gái như ngươi sao có thể mở sòng bạc hả?”

Khổng Tử Viết nhíu mày, “Sao ta thì không thể mở sòng bạc? Chẳng lẽ ta mở nhà trọ thì được hay sao?”

Bách Lí Lam vốn là quan tâm Khổng Tử Viết, nhưng không biết cách biểu đạt, đành dùng giọng điệu dạy bảo nói: “Trong sòng bạc đủ hạng người, côn đồ vô lại chỗ nào cũng có, ngươi ứng đối như thế nào? Nhà trọ tuy cũng là chốn phức tạp nhưng vẫn còn tốt hơn sòng bạc rất nhiều.”

Khổng Tử Viết giãy tay ra khỏi tay Bách Lí Lam, thái độ kiên quyết nói: “Ta biết ngươi tốt bụng, nhưng ý ta đã quyết, không thể thay đổi được.”

Bách Lí Lam bị bức bách không còn cách nào khác, đành phải nói: “Nếu ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, vậy thì ngân phiếu ba ngàn lượng này ta sẽ lấy về không cho ngươi vay nữa!”

Khổng Tử Viết quay đầu nhìn Bách Lí Phượng, Bách Lí Phượng cúi đầu nhìn đàn kiến.

Khổng Tử Viết nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa. Lập tức móc tờ ngân phiếu ba ngàn lượng ra đập vào ngực Bách Lí Lam, “Cầm đi, không thèm!”

Mặt Bách Lí Lam xanh mét, nắm chặt tờ ngân phiếu trong tay, trầm giọng nói: “Không thèm? Vậy thì ngươi thèm cái gì?! Chẳng lẽ phải bán Vương phủ của lục đệ đi rồi, lấy tiền đó đưa ngươi mở sòng bạc ngươi mới thèm sao!”

Khổng Tử Viết nghẹn thở, hoàn toàn không thể tin được nhìn Bách Lí Phượng.

Bách Lí Phượng thôi không cười nữa, thì thào nói: “Tử Viết, ta đã là một trong những ông chủ của cái sòng bạc này, tất nhiên phải trông nom địa bàn. Ta bán Vương phủ rồi thì có thể ngày ngày ở đây. Không phải rất tốt sao?”

Khổng Tử Viết cứ nhìn Bách Lí Phượng rồi cất tiếng cười, cười ngặt nghẽo, cười mà mọi người chẳng hiểu gì cả. Cười mãi sắc mãi cô chợt lạnh lùng, gào to: “Cút ra ngoài cho ta!” Đẩy hai tay ra khóa cửa, từ chối đón khách.

Trong căn phòng trống u ám, Khổng Tử Viết im lặng ngồi trong góc nhà trọ, thất thần nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết Bách Lí Phượng và Bách Lí Lam đã đi hay chưa, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì nữa.

Tiểu Hiệp cẩn thận lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Chưởng quầy, cô làm sao thế?” Thấy Khổng Tử Viết không nổi nóng, Tiểu Hiệp lại nói tiếp, “Chúng ta mở nhà trọ hay sòng bạc thì có gì khác nhau lớn lắm đâu? Có hai Vương gia giúp đỡ, cô việc gì phải làm khó bản thân như thế?”

Khổng Tử Viết nhấc tay vuốt ve mặt bàn cũ kĩ, nở nụ cười nửa miệng nhẹ giọng nói: “Có lúc giúp đỡ quá nhiều cũng là gánh nặng. Ta…không trả nổi nợ tình của những người đó.”

Tiểu Hiệp nhìn Khổng Tử Viết, dù không hiểu ý cô lắm nhưng lại cảm thấy cô nói rất đúng.

Mở sòng bạc, bàn ghế dụng cụ phải tiêu tiền, trả lương cho nhân công phải tiêu tiền, nhưng những điều này gom góp thì cũng qua được. Quan trọng là một sòng bạc nếu không có vốn hùng hậu, chịu được thua lỗ, tặng được tiền, chống được sói, đương đầu được với thời gian, giữ được địa bàn, thế thì đổi nghề cho nhanh.

Khổng Tử Viết không muốn nợ Bách Lí Phượng ân tình lớn như vậy, cũng không gánh nổi nhiệt tình hừng hực của gã, tốt hơn hết là đóng cửa lại rồi cả ngày chơi bời lêu lổng bên ngoài.

Tuy cô có thể tiếp tục bán một số phương cách để kiếm tiền, nhưng cô không muốn dùng kiến thức hiện đại để thay đổi lịch sử trước mắt, càng không muốn đứng trong hoàng cung ngâm thơ làm cả thiên hạ chấn động, hiến một khúc ca mê hoặc chết thánh thượng. Cô chỉ muốn là chính mình, là môt con người vui vẻ mà thôi.

Gã áo đỏ trốn ở góc tối, lén quan sát Khổng Tử Viết tinh thần sa sút, cảm thấy những đối xử không phải của con người chịu đựng của mình mấy ngày hôm nay giờ phút này cuối cùng cũng có thể cân bằng rồi.

Nhưng nhìn lại, gã liền bị những quân bài thu hút, không biết mấy cái đó chơi có vui hay không nhỉ? Đánh bài có thể hả hê tràn trề hay không?

Khổng Tử Viết vô công rồi nghề, liền gọi Tiểu Hiệp tới, nói qua cách chơi đơn giản nhất, sau đó hai người cùng chơi với nhau.

Vừa mới chơi hai ván, Khổng Tử Viết đã khẳng định được một chuyện. Đó là, Tiểu Hiệp tên là Tiểu Hiệp, yếu tố quyết định nằm trong hai chữ “IQ”.

(Tiểu Hiệp, đồng âm với từ “hẹp” trong tiếng Trung)

Khổng Tử Viết càng đánh càng cảm thấy chán, Tiểu Hiệp thì than khổ liên tục…, không nhịn được lầu bầu: “Cái này chẳng hay ho gì, sao ta toàn thua thế này?” Đảo mắt nhìn thấy gã áo đỏ đang ngồi xổm trong xó tường, “Chưởng quầy ơi, hay là cô chơi với gã đi, tiểu nhân đi chuẩn bị cơm trưa cho cô nhé.”

Khổng Tử Viết quay đầu nhìn gã áo đỏ, trong mắt lấp lánh ngọn lửa hứng thú. Cô đứng dậy, nhảy đến trước mặt gã áo đỏ, kéo gã dậy thề thốt: “Ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi!”

Gã áo đỏ thần kinh nhìn Khổng Tử Viết, trong bụng phỉ báng nói: Muốn chữa bệnh cho ta à, nằm mơ đi! Tiểu gia ta quyết không cho ngươi toại nguyện!

Tiểu Hiệp cực kì khâm phục hành động hiệp nghĩa của Khổng Tử Viết, ca tụng nói: “Chưởng quầy, cô và thằng đần này không quen không biết, chẳng những giữ gã lại còn chủ động chữa bệnh cho gã, thật là một người tốt!”

Khổng Tử Viết dễ chịu cười, “Ừm. Đợi chữa khỏi cho gã, sẽ có thêm một người đánh mạt chược với chúng ta. Ngươi nói xem, chơi với ngươi ta toàn thắng, chẳng vui gì cả? Cao thủ quả nhiên phải chịu cô đơn!”

Tiểu Hiệp sái cả hàm, mẹ ơi thì ra là vì nguyên nhân này sao.

Khổng Tử Viết xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử. Khà khà khà khà….trong cái cuộc sống nhạt nhẽo này cuối cùng thì cô cũng tìm thấy một chuyện thú vị!

Gào vài tiếng “aaaaaa” Khổng Tử Viết bắt đầu thực hiện bước đầu tiên trong phương án. Một tay cô chỉ vào đầu gã áo đỏ, nghiêm khắc quát hỏi: “Ngươi còn nhớ mình là ai không?”

Gã áo đỏ há mồm cắn ngón tay Khổng Tử Viết, cô sợ quá vội rụt tay về, ngay sau đó tung cước đá trúng bắp chân của gã! Gã áo đỏ đau quá, nhe nanh múa vuốt lao vào Khổng Tử Viết!

Khổng Tử Viết lùi một bước, nói với Tiểu Hiệp: “Khá lắm, khá lắm. Ngươi nhìn này, gã vẫn còn ý thức thù hận, không phải một kẻ để mặc người ta ức hiếp.”

Tiểu Hiệp mắt tràn đầy kính nể nhìn Khổng Tử Viết, ca ngợi: “Chưởng quầy, cô phân tích đúng thật!”

Khổng Tử Viết cười đắc ý, tiếp tục thực hiện bước thứ hai.

Cô chỉ gã áo đỏ, dặn dò Tiểu Hiệp: “Ngươi, xé quần áo của gã ra… không, hãy cứ tháo hết băng trắng trên người gã đã, sau đó…khà khà…chà đạp thoải mái cho ta! Đừng có tưởng gã là cọng cỏ mềm nhũn mà thương hại gã!”

Tiểu Hiệp run rẩy chân, khóc thét: “Chưởng quầy, vì sao hả?!”

Khổng Tử Viết đàng hoàng bảo: “Ngốc! Chúng ta phải xé rách sự yếu ớt của gã, đào bới tâm hồn gã, khai quật những đau khổ của gã, làm sâu sắc nỗi sợ hãi của gã, kích thích tình cảm của gã! Đây chính là phương pháp lấy độc trị độc đấy!”

Tiểu Hiệp nuốt nước miếng, run run duỗi ngón tay ra sờ soạng cánh tay gã áo đỏ.

Gã áo đỏ cười yêu kiều, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Hiệp, xoay người chạy, còn vừa chạy vừa vui đùa nói: “Khách quan, tới bắt ta đi. Nào, tới đây, cùn ta…”

Tiểu Hiệp mệt bở hơi tai, không tài nào đuổi được gã áo đỏ.

Khổng Tử Viết vốn định đào những kí ức đau khổ của gã áo đỏ lên, ai ngờ người ta chuyên nghiệp như thế! Dù đã là người điên, nhưng vẫn nhiệt tình với sự nghiệp bán rẻ tiếng cười vô cùng, còn vui vẻ nữa chứ. Cô lắc đầu, khoát tay: “Không ngờ là một người thích bị chà đạp.”

Gã áo đỏ thầm cười lạnh một tiếng, xoay người chạy ra sau lưng Khổng Tử Viết, gào một tiếng “Sủi cảo!”, sau đó xông vào Khổng Tử Viết, cắn vành tai một phát!

Khổng Tử Viết theo bản năng nghiêng đầu sang một bên khá an toàn.

Ai biết được, động tác của gã áo đỏ kia vô cùng nhanh nhẹn, một phát cắn đứt cái khuyên tai vàng của Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết sợ gã nuốt cái khuyên tai vào bụng, vội duỗi tay ra bóp cổ gã! Kết quả là không đạt được hiệu quả như mong muốn mà còn phản tác dụng.

Gã áo đỏ chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, vô thức nuốt nuốt, kết quả liền nuốt cái khuyên tai vàng của Khổng Tử Viết vào trong bụng.

Lúc này gã muốn khóc cũng không khóc nổi, còn phải giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, đần độn gào lên: “Ngon quá, ngon quá, ngon quá đi!”

Khổng Tử Viết vội lấy cái khuyên còn lại ra, sợ không cẩn thận một cái sẽ bị gã cướp lấy mà ăn mất. Cái này… cái này là vàng nguyên chất đấy!

Tiểu Hiệp nhìn hai người làm khổ lẫn nhau như thế, chỉ cảm thấy đau đầu, không khỏi buồn như đưa đám nói: “Chưởng quầy, nuốt vàng có thể chết người đó. Cô phải bắt gã nôn ra mới được.”

Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ, nói: “Không sao. Cái khuyên vàng của ta không nặng lắm, không chết người được đâu. Ôi…. Chỉ tiếc cái khuyên kia. Lần sau ta phải mua một đôi khuyên to bự, cho gã muốn nuốt cũng nuốt không trôi!”

Tiểu Hiệp cười ngây thơ, “Chưởng quầy, cô thật anh minh.” Quay qua nhìn gã áo đỏ, “Chưởng quầy ơi, chúng ta đổi cách mới đi, tên điên này cứ điên điên khùng khùng, hình như chẳng có hiệu quả gì cả. Mấy hôm trước mời đại phu cho gã, đại phu nói bệnh của gã không dễ chữa được, có lẽ sẽ như thế này cả đời. Không thì chúng ta cũng thoải mái sống rồi.”

Khổng Tử Viết khoát tay, nói: “Không được, làm việc phải làm đến nơi đến chốn, không thể bỏ dở giữa chừng. Với lại sau các thí nghiệm ban nãy, ta hoàn toàn có thể kết luận được một điều.”

Tiểu Hiệp dài cổ ra, “Gì ạ?”

Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn trời bùi ngùi nói: “Sinh mệnh con người thật ngoan cường!”

Tiểu Hiệp gật đầu lia lịa.

Gã áo đỏ cắn răng chịu đựng, không ngừng gào thét trong bụng: Đừng có hành hạ ta nữa, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!

Song bên này Khổng Tử Viết vẫn đang thua keo này ta bày keo khác! Cô đến sau nhà bếp, tìm một cây gậy gỗ to như bắp đùi, cầm trong tay võ vẽ vài đường như đang thử độ mạnh yếu ra sao.

Tiểu Hiệp run rẩy khuyên nhủ: “Chưởng quầy ơi, sợ…sợ…sợ là sẽ xảy ra án mạng mất!”

Khổng Tử Viết do dự một lát, quăng cây gậy trong tay đi. Lại xoay người vào nhà bếp tìm một cây gậy gỗ to bằng bắp chân, cầm trong tay áng chừng sau đó vừa lòng nhếch mép cười, thuận miệng nói: “Ngươi không hiểu rồi, rất nhiều người mất trí nhớ đều phục hồi kí ức nhờ cách này, rất nhiều người từng điên khùng bình thường trở lại cũng nhờ cách này đấy.” Nói xong, Khổng Tử Viết nắm chặt cây gậy, xông vào gã áo đỏ!

Gã áo đỏ nghẹn thở, ba chân bốn cẳng chạy thẳng.

Khổng Tử Viết sai Tiểu Hiệp chặn cửa, không cho gã áo đỏ chạy ra ngoài. Còn mình thì chạy đuổi theo gã.

Khổng Tử Viết nghĩ, nếu gã áo đỏ điên thật, cô có thể nuôi gã cho đến một ngày không còn sức nữa. Nếu gã giả điên, thế thì xin lỗi nhé, cô phải tiếp tục hành hạ gã cho đến khi gã điên thật thì thôi!

Cô không hiểu, vì sao mình lại có quan hệ với gã áo đỏ này, cũng không nghĩ ra tại sao gã phải tiếp cận mình hết lần này đến lần khác như thế.

Các cụ có câu, gậy gộc đào tạo ra người con có hiểu, nhưng cô có câu, gậy gộc có thể tạo ra chân lí!

Cô muốn xem xem gã có thể giả điên đến bao giờ!

Khổng Tử Viết xoay xoay cây gậy đầy uy lực, đánh cho gã áo đỏ không ngừng kêu gào thảm thiết. Gã trốn đông trốn tây, nhưng mãi không chịu thừa nhận mình đang giả điên giả dại. Khổng Tử Viết sợ mình nghi oan cho người tốt, nên ra tay cũng không mạnh lắm. Đương nhiên cũng chẳng nhẹ chút nào.

Khổng Tử Viết thấy hành hạ như thế rồi mà vẫn không có kết quả, liền giơ cái gậy lên đập thẳng vào đầu gã áo đỏ!

Gã áo đỏ nghiêng đầu, bảo vệ cái đầu của mình.

Cái gậy của Khổng Tử Viết tuy chưa đập trúng đầu gã áo đỏ, nhưng đã nện phải bả vai gã.

Gã kêu thảm một tiếng, hai mắt đỏ quạch vì đau quá.

Khổng Tử Viết áy náy nhìn gã áo đỏ, dùng giọng nói dịu dàng vô cùng an ủi gã: “Ngoan nào, không đau không đau nhé, lần sau ta chắc chắn sẽ đánh trúng mà, sẽ không làm vai ngươi bị thương nữa đâu!”

Lúc này gã áo đỏ muốn chết quách cho rồi! Gã quyết định bỏ cuộc chơi này, không đọ sức với Khổng Tử Viết nữa, gã phải cho Khổng Tử Viết đanh đá này đẹp mặt!

Gã áo đỏ nhịn đau ở chỗ vai, nhanh chóng cúi người nhặt cây gậy to như bắp đùi kia lên, vung quá đỉnh đầu tính nện vào đầu Khổng Tử Viết!

Khổng Tử Viết lấy cây gậy trong tay chặn, đánh bay cây gậy trong tay gã áo đỏ, khiến nó bay một đường trên không sau đó rơi thẳng xuống ót gã!

Gã áo đỏ hừ một tiếng, từ từ nhắm mắt lại, từ khóe mắt chảy ra một hàng lệ trên đám băng trắng trên mặt gã. Người gã lảo đảo, sau đó ngã lăn quay ra đất, một đám bụi bốc lên.

Khi trăng treo ngọn cây, gã áo đỏ yếu ớt tỉnh lại. Mắt mơ màng nhìn Khổng Tử Viết, giọng khàn khàn hỏi: “Nàng…khụ khụ…nàng là ai thế?”

Khổng Tử Viết ngơ ngác, hồi lâu mới tìm thấy giọng mình trong xó, run rẩy đáp: “Ta…ta là…”

Chẳng đợi cho Khổng Tử Viết nói xong, gã áo đỏ đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ đau khổ, hai tay ôm lấy đầu, hàm hồ kêu: “Đau…”

Khổng Tử Viết hoảng quá, luống ca luống cuống bò lên giường, ôm lấy gã áo đỏ, vỗ về: “Ngoan nào, ngoan nhé, lát nữa sẽ khỏi ngay. Ban nãy đại phu đã kiểm tra cho ngươi rồi, nói là sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ đau đầu, nhưng uống thuốc là sẽ ổn thôi. Ta đã bảo Tiểu Hiệp xuống lầu sắc thuốc cho ngươi rồi, ngươi chịu khó một lát.”

Mãi sau gã áo đỏ mở đôi mắt hẹp dài ngân ngấn nước mắt, xấu hổ liếc mắt nhìn bộ ngực căng tròn của Khổng Tử Viết một cái, lúng túng dịch về phía sau, không để Khổng Tử Viết dùng bộ ngực ấy đè chết gã. Hai má gã đỏ ửng như một con hồ li bé nhỏ đáng yêu, vừa quyến rũ vừa ngây ngô. Đáng tiếc con hồ li bé nhỏ này đã hỏng hết dung mạo, trên má trái có hai vết cắt đã kết vảy.

Gã đánh giá Khổng Tử Viết, nhỏ giọng dò hỏi: “Nàng là ai? Có phải là nương tử của ta không?”

Khổng Tử Viết đần ra, chớp mắt vài cái, thầm nói: Má ơi, không phải gã bị gậy nện phải nên mất trí nhớ rồi đấy chứ?

Khổng Tử Viết không dám nghĩ nhiều, vội phủ định nói: “Không phải không phải.”

Gã áo đỏ đẩy Khổng Tử Viết ra, chất vấn: “Nếu ngươi không phải nương tử của ta thì trèo lên giường của ta làm gì?!” Nói đến đây hình như gã lại nhớ ra gì đó, vội trở mình xuống giường, quan sát xung quanh, “Đây là đâu? Ta là ai?” Nói xong, kêu thảm thiết một tiếng, rồi ôm chặt lấy đầu, chân trần chạy ra ngoài.

Khổng Tử Viết nào đã gặp phải tình huống này bao giờ, vội vàng đứng dậy lao vào người gã áo đỏ, nửa ôm nửa kéo gã lên giường, dùng lời ngon ngọt để dỗ dành gã.

Gã áo đỏ làm tổ ở trong lòng Khổng Tử Viết, chốc chốc lại gào “Đau đầu quá”, lúc thì nghẹn ngào hỏi Khổng Tử Viết “Rốt cuộc nàng là ai?”.

Khổng Tử Viết đã cảm nhận được cái gì gọi là “tự tạo nghiệt không thể sống” một cách sâu sắc. Cô bị gã áo đỏ hành hạ cho hoa mắt chóng mặt, đành lừa gã nói: “Đây chính là nhà của ngươi!”

Gã áo đỏ run run, mở to đôi mắt ngấn lệ trên gương mặt quyến rũ, cẩn thận nhìn Khổng Tử Viết, yếu ớt hỏi: “Đây là nhà của ta ư?”

Khổng Tử Viết kiên trì đáp: “Đúng vậy, đây là nhà của ngươi.”

Gã áo đỏ khẽ cắn bờ môi hồng , rũ mắt xấu hổ nói: “Vậy…vậy nàng có phải nương tử của ta không?”

Khổng Tử Viết kiên quyết lắc đầu, đáp: “Không phải.”

Người gã áo đỏ cứng còng, bất an ngẩng đầu lên, khẩn thiết hỏi: “Nàng không phải nương tử của ta thì nàng là ai? Vì sao nửa đêm lại ở cùng phòng với ta?”

Khổng Tử Viết bắt đầu thấy nhức đầu, hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào. Bảo cô là tỷ tỷ của gã thì vẻ ngoài của hai người chẳng giống nhau chút nào, nói bọn họ là bạn bè trong sáng thì cô lại không thể giải thích được vì sao họ lại ở chung phòng, nói hai người là vợ chồng nhỡ đâu hôm nào gã ấm cật sinh dâm dật, đòi hỏi điên loan đảo phượng với cô thì biết làm thế nào?

Đối mặt với sự lưỡng lự của Khổng Tử Viết, gã áo đỏ lại lên cơn, vừa đẩy Khổng Tử Viết, vừa nức nở nói: “Ta biết, chắc chắn là ta ốm nặng một trận không nhớ nổi mình là ai nữa. Mà nàng lại chê ta, không cần ta nữa rồi! Nếu đã như vậy ta sẽ đi ngay lập tức, không để nàng trông thấy ta lại bực mình!” Nói xong, gã chân trần muốn chạy ra ngoài.

Lần này Khổng Tử Viết chẳng những tự đập đá vào chân mình, mà còn tím cả ruột gan! Giờ phút này tâm trạng cô nửa vui nửa buồn. Vui vì gã áo đỏ cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Buồn vì gã đã mất trí nhớ, đòi cô phải cho gã một thân phận và một lời giải thích hợp lí.

Dù Khổng Tử Viết hơi bực mình, nhưng không thể tàn nhẫn mặc kệ gã áo đỏ. Cô nện cái đệm một cái, đứng dây, lao vào gã áo đỏ một lần nữa.

Gã áo đỏ bị Khổng Tử Viết ôm lấy, trong lúc giãy dụa đụng phải bàn trang điểm thì nhìn thấy khuôn mặt mình trong tấm gương đồng! Vết thương trên má trái gã đã kết vảy, trông hơi dữ tợn. Gã cực kì hoảng sợ, hai tay run run sờ vết sẹo trên mặt mình, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, không thể tin được mà lắc đầu gào lên: “Mặt của ta! Mặt của ta làm sao thế này?!”

Lòng Khổng Tử Viết hơi nhói đau, vội trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, đợi bong vảy rồi thì sẽ khỏi thôi.”

Gã áo đỏ đau đớn nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “Ta biết, chắc chắn là nàng chê ta xấu xí, nên mới…”

Khổng Tử Viết ôm lấy eo gã, nghiêm túc nói: “Ta không chê ngươi xấu xí đâu!”

Gã áo đỏ quay đầu lại, cười khổ nói: “Nàng không cần an ủi ta đâu, ta…ta sẽ đi ngay…”

Khổng Tử Viết thầm khóc thét, cắn môi dưới, kiên trì nói: “Ngươi…ngươi không thể đi được! Ta là vợ chưa vào cửa của ngươi!”

Gã áo đỏ sững sờ, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên vui vẻ nhìn Khổng Tử Viết. Nhưng niềm vui ấy như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức liền bị sự đau khổ thay thế.

Gã chậm rãi lắc đầu, tay sờ mặt mình, ánh mắt trống rỗng thì thào nói: “Nàng là vợ chưa vào cửa của ta thì sao nào? Nay ta đã ra nông nỗi này, chính ta nhìn còn thấy kinh khủng, sao có thể…?”

Khổng Tử Viết kiễng chân, bập môi hôn vào má trái gã.

Gã áo đỏ ngẩn ngơ, mãi không nói được câu nào.

Khổng Tử Viết làm ra vẻ thâm tình, dịu dàng nói: “Vết sẹo trên mặt ngươi vì cứu ta mà có. Nên trong mắt ta hai vết sẹo này cũng giống như là nhân chứng của tình yêu vậy. Rất quý giá, đẹp đẽ không gì sánh được.”

Gã áo đỏ cười, nụ cười ấy đa tình rạng rỡ như hoa mùa xuân.

Khổng Tử Viết cúi đầu nhìn ngón chân mình, cảm thấy tương lai của mình như một đám sương mù tràn ngập màu sắc nghi ngờ.

Gã áo đỏ vươn hai cánh tay ra cẩn thận ôm Khổng Tử Viết vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy ta là ai? Nàng tên là gì?”

Khổng Tử Viết không dám giãy ra, đành mặc gã ôm ấp, uể oải đáp: “Ta tên là Khổng Tử Viết, ngươi tên là…Hồ Li.”

Gã áo đỏ chau mày, nghi ngờ hỏi: “Hồ Li?”

Trong lòng Khổng Tử Viết vui nở hoa, mặt lại sa sầm, nghiêm nghị nói: “Cổ nguyệt hồ, khuyển lí li.”

Gã áo đỏ…ồ, cũng chính là Hồ Li, gã nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy rốt cuộc ta là ai thế?”

Khổng Tử Viết vô lại đá bóng sang cho gã, nói cho có lệ: “Hồ Li đó. Không phải ta đã cho ngươi biết rồi sao?”

Hồ Li chau mày nói: “Sao cứ cảm thấy nàng trả lời rất qua loa, thiếu rất nhiều nội dung quan trọng nhỉ?”

Khổng Tử Viết khoát tay, nói bừa: “Đợi ta nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết.”

Hồ Li, “Ồ?”

Khổng Tử Viết ý thức được mình lỡ lời, vì thế lập tức nhếch mép cười với Hồ Li, vội đánh lạc hướng nói: “Thực ra sự thật là như thế này. Ngươi vốn là một người bên “Phi Văn Các” đối diện, theo nghề giải trí. Chúng ta sống gần nhau, cả ngày gặp nhau nên lâu ngày sinh tình, nên đã tự đính ước việc chung thân. Để chuộc ngươi ra khỏi “Phi Văn Các” ta đã dốc hết tất cả. Nhưng không ngờ mụ tú bà đáng ghét của “Phi Văn Các” không chịu thả người, còn phái chân tay đến đánh ta! Ngươi vì cứu ta mà phải chịu một gậy vào đầu, mặt cũng bị rạch. Mụ tú bà thấy ngươi hỏng mặt, không còn giá trị lợi dụng nữa liền bán ngươi cho ta. Chúng ta cũng coi như trong họa có phúc.”

“Ôi…tuy bây giờ ngươi không nhớ mình là ai, nhưng cũng đừng buồn, dẫu sao ngươi vẫn còn có ta. Từ nay về sau ngươi phải nhớ ngươi đã hoàn lương rồi, là một người tự do, nên nếu có người nói với ngươi mấy câu không đứng đắn, ngươi không cần để ý, coi như bọn họ đánh rắm là được.

Đặc biệt là mấy người trong “Phi Văn Các”, ngươi không cần phải để ý họ làm gì. A, hoàn lương ngươi có hiểu không đấy? Chính là không làm trai bao nữa. Trai bao là gì? Trai bao là…là…ờ…tiểu quan. Tạm giải thích thế đi.

Còn một điều nữa, đó là ngươi bị bọn buôn người bắt cóc bán đến “Phi Văn Các”, nên không ai biết thân thế của ngươi.”

Mấy kiểu như nói dối ba hoa, chỉ có bảy phần thật ba phần giả mới có thể khiến người ta tin được. Hiển nhiên là Khổng Tử Viết đã đắc đạo trong môn này rồi.

Hồ Li nghiêm túc lắng nghe chưa xong đã thở phào một hơi, khẽ xúc động nói: “May còn có nàng thích ta, không thì ta biết đi đâu bây giờ?”

Khổng Tử Viết cười mỉa nói: “Phải đó, nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe không, không được quấy rối, không được bướng bỉnh, phải uống thuốc đều đặn, mau điều dưỡng sức khỏe đấy.”

Hồ Li nhìn Khổng Tử Viết, dịu dàng nói: “Nàng là vợ chưa vào cửa của ta, ta sẽ nghe lời nàng.”

Khổng Tử Viết run rẩy như điên, ước gì Thượng tiên đánh sét xuống khiến cô mất trí luôn đi cho rồi!

Hồ Li nắm tay Khổng Tử Viết, kéo cô lên giường, “Tử Viết, ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Khổng Tử Viết sợ quá, vội lắc đầu nói: “Ngươi…ngươi cứ ngủ đi, ta không buồn ngủ. Với lại tuy ta đã hen ước chung thân với ngươi, nhưng dẫu sao ta vẫn chưa vào cửa, không thể để người ta nói sằng bậy hủy hoại sự trong sạch của ta được.”

Hồ Li lập tức lộ ra vẻ mặt ai oán, chua xót hỏi: “Tử Viết, nàng chê ta sao?”

Khổng Tử Viết sắp bị tra tấn vỡ tim mất thôi! Cô lén hít một hơi thật sâu để không khí lên não, mỉm cười nhẹ nhàng bảo: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, sao ta có thể chê ngươi chứ? Ngươi ấy, sau khi mất trí nhớ sao lại quên mất những lời mình từng nói chứ?” Chẳng đợi Hồ Li đáp lời, Khổng Tử Viết nói tiếp, “Trước khi ngất đi ngươi đã từng nói, ngươi muốn ở bên ta, làm một gã sai vặt lặng lẽ bảo vệ ta, không để ta bị người khác ức hiếp.”

Hồ Li trầm mặc ba giây, sau đó cười dịu dàng cười với Khổng Tử Viết, chân thành nói: “Tử Viết, tuy ta không còn nhớ mình đã từng nói gì, nhưng những gì nàng nói ta đều tin cả. Từ ngày mai ta sẽ làm gã sai vặt của nàng.”

Khổng Tử Viết gật đầu, làm bộ làm tịch nói: “Làm khó ngươi rồi.”

Hồ Li lắc đầu, lại ôm thắt lưng Khổng Tử Viết, thì thầm mờ ám nói: “Tử Viết, ta rất vui.”

Tim Khổng Tử Viết tự dưng đập nhanh hơn, vội quay đầu, nói: “Ngủ đi, muộn rồi.”

Hồ Li cúi đầu hôn dái tai Khổng Tử Viết, dùng giọng nói có thể tê dại rụng cả xương nói: “Tử Viết….”

Khổng Tử Viết nghiến quai hàm, nói: “Ta là một cô nương trong sáng, không bao giờ có chuyện lên giường với ngươi khi chưa mặc áo cưới đâu! Ngươi, ngoan ngoãn đi ngủ cho ta. Ngày mai bắt đầu làm việc!” Xoay người đi ra cửa, lúc mở cửa phòng ra cô lại vòng lại bổ sung, “À, ngươi phải nhớ, người làm việc lớn phải công tư phân minh. Lúc có người ngoài thì ngươi chỉ là gã sai vặt của ta thôi đấy.”

Hồ Li vội hỏi: “Nếu không có người ngoài thì sao?”

Khổng Tử Viết lườm Hồ Li một cái, “Không có người ngoài cũng phải giữ lễ, hiểu chưa?!”

Hồ Li ngoan ngoãn gật đầu, hạnh phúc nói: “Ta nghe lời nàng.”

Khổng Tử Viết ngờ vực hỏi: “Ngươi không thấy…thế này rất kì lạ sao? Sau khi ngươi tỉnh lại thì chẳng nhớ cái gì, ta nói gì ngươi tin cái nấy ư?”

Hồ Li quyến rũ nhìn Khổng Tử Viết, ngượng ngùng nói: “Ta đã là người của nàng rồi còn sợ nàng gạt ta làm chi? Tử Viết, tất cả của ta đều là của nàng…”

Khổng Tử Viết cười mỉa, thầm nói: Thứ phá cửa mà vào, quả nhiên đều không phải người hiền lành! Sau này nếu còn có ai phá cửa mà vào, cô sẽ bảo Tiểu Hiệp quét đi! Nếu có ai phá cửa sổ mà vào thì cô sẽ bảo Tiểu Hiệp quăng nó ra ngoài!

Nếu còn có đứa nào dám phá trần nhà mà vào, cô sẽ…

Ơ! Sao mái phòng cô lại truyền tới tiếng gạch vỡ thế này?