Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 19: Thời đại yêu nghiệt tung hoành



Khổng Tử Viết lanh lẹ nghiêng mình tránh gã.

Mụ tú bà lập tức bước lên hai bước, chặn gã đàn ông cao to thô kệch lại, “Ôi, vị lão gia này, cô nương này không phải nha đầu trong các đâu.”

Gã đàn ông kia chẳng hề nghe mụ tú bà giải thích, chỉ nhào vào Khổng Tử Viết cười dâm loạn bảo: “Nào, mĩ nhân ơi, để đại gia đây hôn cái nào, đại gia ta có tiền!” Nói xong liền lao vào Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết giận tím mặt, một cước đá văng gã.

Gã kia bị đá ngã huỵch xuống đất.

Những chuyện tiếp theo thì cực kì tưng bừng rồi.

Gã đàn ông kia tỉnh rượu, xắn tay áo định dạy cho Khổng Tử Viết một bài học.

Mụ tú bà phái một kĩ nữ xinh đẹp dịu dàng an ủi, sau đó mày đi mắt lại dụ dỗ, cho đến lúc dẫn được gã vào trong phòng mây mưa hoan lạc chuyện này mới coi như kết thúc.

Mụ tú bà hết sức áy náy nói: “Nơi chốn như thế này lộn xộn như thế đấy, cô nương đừng trách nhé.”

Khổng Tử Viết giơ tay vỗ mặt mình, mỉm cười nói: “Không sao, không sao cả, ai bảo ta xinh tươi mọng nước như thế này chứ.”

Khóe miệng mụ tú bà méo xệch, không thốt ra được câu nào.

Hai người đi không nói gì, cho đến lúc bước vào một gian phòng có vẻ vô cùng đặc biệt thì mụ tú bà mới dẫn Khổng Tử Viết đến trước một cái bàn, sau đó móc ra một tấm ngân phiếu một ngàn lượng để lên bàn, nói ngắn gọn: “Cô nương, ngân phiếu ở đây, phải xem ngươi có khả năng lấy đi hay không rồi.”

Khổng Tử Viết cười không thấy trời đất đâu, mở miệng yêu cầu những dụng cụ đơn giản nhất liền bắt tay làm một cái bàn xoay.

Nhìn cái bàn nhỏ xoay tròn trên cái bàn lớn, mụ tú bà ngạc nhiên há hốc mồm.

Khổng Tử Viết xòe tay cầm lấy tấm ngân phiếu, xúc động bùi ngùi: biết trước thì có được trước, trời không bắt nạt ta!

Khổng Tử Viết nhìn mụ tú bà cứ xoắn xít quanh cái bàn tròn, không khỏi nhếch miệng cười, thân thiện bảo: “Nếu ngươi chịu chi ra năm trăm lượng bạc nữa, ta còn có thể tặng ngươi một cách hay đáng giá một ngàn lượng. Cách này cực kì hay ho, không những có thể kiếm tiền như nước, còn giúp ngươi giữ khách quý nữa.”

Mụ tú bà len lén quét mắt nhìn gian trong, nhận được ám hiệu của chủ tử liền vội vàng gật đầu đáp: “Được, cô nương nói đi.”

Khổng Tử Viết xòe tay ra, thấy mụ tú bà vẫn chưa hiểu ý mình đành nhắc nhở: “Ngân phiếu.”

Mụ tú bà vội cúi đầu lục ngân phiếu, vừa đưa cho Khổng Tử Viết vừa bùi ngùi nói: “Cô nương đừng trách. Từ lúc ta vào nghề đến giờ luôn là đòi tiền người ta, giờ đưa ngân phiếu cho người khác đúng là không quen lắm.”

Khổng Tử Viết cầm được ngân phiếu mới nói: “Không bỏ ra thì làm sao có nhận lại? Chờ ngươi kiếm được danh tiếng với ngân phiếu rồi thì mọi chuyện lại trở về như lúc đầu thôi.”

Mắt mụ tú bà sáng rực, “Cô nương thật thấu hiểu lòng ngươi.”

Khổng Tử Viết khoan khoái cười híp mắt, sau đó lấy tay gõ gõ rồi nhảy bật lên mặt bàn, đạp tung đôi giày ra, lại kéo váy lên trên để lộ đùi trắng nõn, một bức tranh mĩ nhân nằm giường vô cùng hấp dẫn.

Mụ tú bà mắt nhìn đăm đăm, mồm miệng lắp bắp, “Cô nương, đây là… cái….”

Khổng Tử Viết cười nói: “Đây là ‘Mĩ nhân yến’. Ngươi bảo các người đẹp cởi sạch nằm lên, sau đó đặt thức ăn lên người họ để đám đàn ông dùng. Đây há không phải hương sắc đều có đủ sao? Đảm bảo “Phi Văn Các” của ngươi ăn lên làm ra!”

Mụ tú bà ôm ngực nói: “Nhưng thức ăn nóng làm bỏng da của các mĩ nhân thì làm sao?”

Khổng Tử Viết chống người dậy, “Ngươi xem đàn ông đến đây là để ăn cơm hả? Mang ít bánh ngọt với chút hoa quả ngọt lên là được rồi.” Nghiêng mình, cười hi hi hỏi: “Có muốn mua ít cách làm bánh ngọt đặc sắc không?”

Mụ tú bà vội nói: “Đầu bếp của ‘Phi Văn Các’ chúng ta làm bánh ngọt có tiếng đó.”

Khổng Tử Viết bĩu môi, “Họ có biết làm bánh ga tô không? Có biết làm sao để lọc bơ không? Thôi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải đi dạo một lát, thăm dò tình hình thị trường rồi hay. Này, những thứ ta bán cho ngươi đều là giá cả hàng bán phá giá đấy.”

Mụ tú bà giũ giũ vạt áo trống không, cười như mếu nói: “Chắc chắc không rẻ, chẳng rẻ tẹo nào.”

Khổng Tử Viết nhảy xuống bàn, xỏ chân vào đôi giày cỏ, vuốt váy định bỏ đi.

Mụ tú bà vội hỏi: “Cô nương muốn đi đâu thế?”

Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ, đáp: “Đi xem chỗ ở, ta muốn thuê một chỗ thoải mái chút.”

Mụ tú bà lập tức bày tỏ: “Nếu cô nương không chê thì có thể ở tạm nơi này.” Sau đó giải thích nói, “Cô nương đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác đâu. Chỉ là thấy cô nương không giống những nữ tử bình thường hay giả bộ nhu mì, chắc hẳn cũng không ngại chốn phong trần. Điều kiện ở đây không tồi, nếu cô nương thích thì có thể ở tạm.”

Khổng Tử Viết trả lời: “Cảm ơn. Điều kiện ở đây đúng là rất tốt, nhưng ta vẫn muốn tìm chỗ khác. Nếu ta ở chỗ này ngày đêm nghe thấy tiếng rên rỉ thì chắc chắc ta sẽ bị tra tấn phát điên mất.”

Mụ tú bà phì cười, “Cô nương thật thú vị.”

Khổng Tử Viết đáp lễ nói: “Ngươi cũng là một con người tuyệt vời.”

Mụ tú bà che miệng cười, tới gần cô hai phân, “Cô nương đã đến ‘Phi Văn Các’ rồi, có muốn thấy tiểu gia câu hồn nhất trong các không? Người đó thật sự đẹp như hoa đào hoa lê, mặt như Phan An, xinh đẹp mất hồn, dáng người phong lưu…”

Khổng Tử Viết không chịu được bèn hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào?”

Mụ tú bà ngẫm nghĩ rồi đáp: “Mỗi thứ một tí.”

Khổng Tử Viết gật đầu bảo mình đã hiểu, “Thế không phải là mèo chẳng ra mèo, cáo chẳng ra cáo ư?”

Khóe miệng mụ tú bà bắt đầu co giật, không biết đáp trả Khổng Tử Viết như thế nào.

Khổng Tử Viết cúi đầu cười trộm, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Mụ tú bà lấy lại tinh thần trong nháy mắt, xòe năm ngón tay, “Năm ngàn lượng một đêm.”

Khổng Tử Viết xoay người đi thẳng, chẳng buồn chào hỏi gì nữa.

Mụ tú bà chạy theo Khổng Tử Viết hai bước, muốn giữ người lại, nhưng Khổng Tử Viết đã quyết ý thì không thể giữ lại được. Mụ tú bà quay đầu nhìn vị chủ tử giấu mình trong gian trong, thấy chủ tử ra hiệu lui xuống mụ mới khép cửa lại, đi ra khỏi cửa.

Khổng Tử Viết ôm ngân phiếu, vừa đi vừa ư ử hát, tâm trạng tốt khó có thể diễn tả.

Hà hà… lúc đầu khi cô là hổ, là chúa tể muôn loài! Giờ biến thành người cũng là một kẻ ham tiền thành tinh!

Dù tương lai có ra sao, chỉ cần trong tay có tiền thì những ngày tháng trước mắt sẽ không quá khó khăn. Còn mụ tú bà muốn moi tiền của cô thì đừng có mơ! Ôi trời, dám âm mưu dùng sắc đẹp để dụ dỗ cơ cơ đấy, cô còn từng là đội viên nữa kìa. Nếu không vì muốn vào Đảng phải nộp phí thì bây giờ chắc chắn cô có thể tự hào vỗ ngực mà nói, kiếp trước chị đây cũng là Đảng viên đấy nhé!

Cô càng nghĩ càng đắc ý, vênh mặt tự đắc. Đường qua hậu viện lại nghe thấy mấy tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tía tai. Cô dừng bước, liếm môi, cười tà ác, sau đó lén nhìn đông nhìn tây như kẻ trộm, thấy không ai để ý mình mới khom lưng, cẩn thận lại gần một căn phòng, lấy tay dính ít nước bọt chọc thủng giấy dán cửa sổ, sau đó lại cẩn thận dán mắt vào, nín thở rình coi bên trong.

Trên chiếc bàn gỗ tròn lúc này đang diễn một màn cực hạn-gã đàn ông vừa trêu ghẹo Khổng Tử Viết ban nãy giờ đang ra sức giày vò nàng kĩ nữ dưới thân, lại còn lấy nến nhỏ giọt lên thân nàng ta.

Khổng Tử Viết trợn tròn mắt, thì thào: “Thảo nào kêu to thế, hóa ra còn có công cụ hỗ trợ gây án.”

Trong lúc Khổng Tử Viết đang lẩm bẩm một mình, một cơ thể ấm áp lặng lẽ áp sát sau lưng cô, thổi một hơi mờ ám bên vành tai mẫn cảm của cô, “Xem thì có gì hấp dẫn chứ? Có muốn thử hay không, ta cũng có thể làm nhiều trò lắm.” giọng gã đàn ông không nhanh không chậm, lại giống như có lông vũ chọc ngoáy trái tim bạn vậy.

Khổng Tử Viết không hề đề phòng, giật cả mình, muốn lùi ra phía sau nhưng lại giẫm phải chân của gã kia. Cô liền bị trẹo mắt cá chân ngã lăn ra đất, phát ra âm thanh không nhỏ tẹo nào.

Gã đàn ông trong phòng đang làm chuyện hay ho thì bị làm phiền, giận dữ quát: “Khốn kiếp, ai đó? Con rùa khốn kiếp nào nhìn trộm đại gia đây hành sự hả?”

Khổng Tử Viết rụt cổ lại, nhịn đau chỗ mắt cá chân, nhanh chóng bò dậy, xoay người trốn vào trong bụi cây, không muốn xảy ra xung đột với gã đàn ông trong phòng.

Nhưng gã đàn ông trong phòng càng chửi càng hăng, sau đó khoác thêm áo đi ra ngoài, bực mình nhìn bốn phía, lại hung hăng nhổ nước bọt mới trở lại phòng, chiến đấu tiếp.

Khổng Tử Viết thấy nguy hiểm đã qua liền ngồi xuống, xoa xoa nắn nắn mắt cá chân, chắc chắn không sao mới đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi. Kết quả, xoay người lại nhìn thấy gã đàn ông trốn cùng cô trong bụi cây.

Tuy trời đã tối, người bình thường không thể nhìn kĩ người khác như thế nào trong đêm đen được, nhưng Khổng Tử Viết không phải người bình thường, cô có một đôi mắt hổ! Vì thế cô có thể nhìn thấy cực kì rõ ràng.

Người đàn ông trước mặt cao hơn cô một cái đầu, vận áo choàng rộng đỏ tươi, lưng thắt dây biện sợi vàng, hai đầu dây là sợi tua màu vàng.

Cổ áo gã mở rộng, lộ ra xương quai xanh mê người và một mảng ngực trắng bóc, khiến người không chịu được muốn bổ nhào tới cắn cho vài miếng.

Gã không mũ áo chỉnh tề giống đám đàn ông tầm thường, mà buộc tóc thành một lọn dài thoải mái, khẽ rơi trên bờ vai, rũ xuống tận thắt lưng.

Đáng nhắc đến ở đây là, gã có một đôi mắt quyến rũ vô cùng. Đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt khẽ nhướn lên, ánh mắt câu hồn đoạt phách như dễ dàng cướp mất hồn phách của những kẻ ham muốn sắc đẹp trên đời này.

Mũi gã cao thẳng, đầu mũi hơi nhọn, vừa nhìn đã biết là một chủ nhân không dễ chiều. Nhưng có kẻ kém sắc, biết rõ không nên đến gần những tai họa như thế này, lại kìm lòng không đậu mà lại gần, muốn hôn lên bờ môi nhỏ xinh mà đỏ phớt của gã, muốn liếm láp đôi môi bóng láng mê người ấy.

Nói chung thì con người này cho Khổng Tử Viết một cảm giác rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

Trong đầu như có gì đó lướt qua, Khổng Tử Viết há hốc mồm, phun ra ba chữ, “hồ li tinh?!”, Khụ…đừng hiểu lầm Khổng Tử Viết đang cố làm sôi nổi bầu không khí, trên thực tế, cô cảm thấy gã thật giống với con hồ li biết nhảy múa trong sơn động ngày trước.

Gã đàn ông áo đỏ sững sờ, sau đó cười sung sướng, cúi đầu nhìn Khổng Tử Viết chăm chú, dùng giọng nói mềm mỏng như tơ lụa mê hoặc nói: “Hồ li tinh có đuôi, nàng có muốn kiểm tra đuôi của ta không?”

Gã tới gần Khổng Tử Viết liền ngửi thấy một mùi hương phảng phất. Mùi hương ấy ngọt ngào, lành lạnh, như có như không bay vào trong mũi khiến con người ta trở nên tham lam muốn ngửi mùi hương ấy thêm chút nữa.

Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, theo bản năng tiến lên một bước, muốn sờ soạng gã đàn ông áo đỏ trước mặt, xem xem sau mông gã có đuôi thật hay không.

Nếu có thì quá hay, nếu mọi người đều là dã thú thì có thể làm một số chuyện càng hoang dã hơn rồi.

Khổng Tử Viết lại giẫm lên mu bàn chân của gã áo đỏ lần nữa. Gã kêu một tiếng hừ quyến rũ đến nỗi Khổng Tử Viết giât mình, suýt nữa thì mạch máu tim nổ tung.

Cô vội ôm ngực, lùi về sau một bước.

Gã kia lại tiến lên một bước, không biết có phải cố ý hay không nữa mà cũng giẫm một chân lên mu bàn chân của Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết thấy gã áo đỏ không muốn bỏ chân ra, liền mở miệng hỏi: “Ngươi không thấy đau chân sao?”

Gã ngả ngớn đáp lại: “Vừa nãy nàng thấy đau sao?”

Khổng Tử Viết rút chân mình về, nhếch mép cười: “Bình thường.”

Gã giơ ngón tay như mang điện, từ ấn đường Khổng Tử Viết trượt xuống dưới, “Ngày đẹp trời như thế này mà không triền miên trước hoa dưới trăng một phen thì thật có lỗi với nhân duyên nhỉ? Nếu nàng chịu bỏ ra năm ngàn lượng, ta bằng lòng cởi áo tháo dây lưng cho nàng, sẽ dịu dàng với nàng. Đêm nay ta sẽ là của nàng.”

Khổng Tử Viết rùng mình, quả quyết nói: “Hai mươi lượng! Không chịu thì thôi!”

Ngón tay gã dừng lại trên môi Khổng Tử Viết, vừa khẽ chà xát, vừa dụ dỗ: “Nếu nàng nhìn rõ mặt ta rồi thì sẽ không keo kiệt như thế nữa.”

Khổng Tử Viết xòe hai ngón tay ra, lắc lắc nói: “Thú thật với ngươi, thật ra ta thích con gái. Nếu không phải thấy duyên phận của chúng ta sâu đậm, ta cũng không bỏ ra hai mươi lượng để giúp việc làm ăn của ngươi đâu. Vả lại, ta cũng xinh đẹp chẳng kém ngươi chỗ nào. Hai mươi lượng đi, ngươi xem có được hay không nào?”

Gã áo đỏ như bị nội thương, ngượng ngùng rụt ngón tay về, u oán nói: “Gì thì cũng phải được hai nghìn lượng chứ nhỉ?” Thấy Khổng Tử Viết xoay người bỏ đi, gã vội kéo cổ tay cô, “Oan gia! Hai trăm lượng có được không hả?” Nói xong liền ngả thân mình quyến rũ của gã vào Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết run rẩy, “Hai mươi lượng ta cũng không muốn bỏ ra nữa đâu.”

Gã áo đỏ cắn răng, “Được! Hai mươi lượng thì hai mươi lượng!”

Khổng Tử Viết thử dò hỏi: “Cho ngươi hai mươi lượng có phải muốn làm gì ngươi cũng được phải không?”

Gã áo đỏ khẽ cắn môi dưới, nháy mắt đưa tình với Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết cười quỷ dị, sau đó chỉ tay về phía căn phòng kia, “Được, đêm nay ngươi ngồi ở gần đó cho ta. Cứ sau mỗi chén trà thì ngươi hãy làm phiền người trong phòng một lần. Hét to cũng được mà lấy đá chọi cửa sổ cũng hay, tùy ngươi làm đấy.”

Gã áo đỏ đờ đẫn nhìn Khổng Tử Viết, “Nàng…bảo ta làm việc này?”

Khổng Tử Viết móc hai thỏi bạc từ trong túi ra, ném vào trong tay gã, “Ta tin ngươi một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Hừm, chỗ này cho ngươi trước, làm việc như thế nào hoàn toàn phải xem lương tâm của ngươi đấy.” Nói xong, cô cất bước đi luôn, để lại gã áo đỏ đứng một mình trong đêm tối, không rõ vẻ mặt gã giờ này ra sao nữa.

Lúc Khổng Tử Viết sắp ra khỏi hậu viện, đột nhiên nghe thấy một tiếng la hét hết sức kì lạ. Tiếp theo đó truyền đến tiếng chửi rủa của một tên đàn ông khác.

Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nhếch miệng cười.

Hai mươi lượng, báo được thù, đáng giá!

Hai mươi lượng, dạy dỗ một tên sắc quỷ bạo lực thích SM, càng đáng giá hơn!

Bóng đêm thật tốt, vì nó có thể che giấu bí mật của mỗi người.

Bách Lí Phượng ẩn mình trong bóng tối, ước chừng số đá còn lại trong tay ném về phía gã áo đỏ bị ngã đang ngồi trên mặt đất, hừ một tiếng thầm mắng: Tên nam kĩ không biết xấu hổ này giỏi lắm, dám quyến rũ người mà Bách Lí Phượng đã chấm! Bách Lí Phượng ta không đánh gãy chân chó của mi xem mi còn dám giẫm chân của nàng không! Còn dám xoa môi của nàng không!

Gã áo đỏ trên mặt đất vừa xoa cái chân bị đá ném trúng, vừa nắm chặt hai thỏi bạc trong tay, thầm nói: “Hai mươi lượng, sao chỉ có hai mươi lượng? Tiền đã ít tội nghiệp còn bị người khác đánh lén! Muốn chữa lành chân ít nhất cũng phải hai mươi lượng! Lỗ rồi, lỗ to rồi! Nhất định đừng để gã biết ai đánh lén gã, bằng không…tiểu gia sẽ cho nó biết tay!

Sau khi ra khỏi “Phi Văn Các”, Khổng Tử Viết lang thang trên con phố vắng vẻ.

Tuy Hồng Quốc quanh năm bốn mùa ấm áp như mùa xuân, nhưng ban đêm nhiệt độ vẫn giảm xuống, gió lạnh thổi vù vù trong không khí, lạnh tận xương.

Khổng Tử Viết ôm lấy bờ vai mình, khẽ thở dài, cảm thấy lẻ loi một mình hơi bị lạnh lẽo. Hình như cho đến ngày hôm nay cô vẫn chưa tìm được ý nghĩa của cuộc sống, càng chưa tìm được một phương hướng để mình có thể phấn đấu.

Nói vậy, trên đời này có rất nhiều người giống cô. Trước mặt người vui vẻ cuồng hoan, sau lưng người khẽ thở than.

Ha hả… nếu không có những người như bọn họ thì lấy đâu ra cái gọi là sa đọa đây? Nếu không có cái gọi là sa đọa thì làm sao so sánh những kẻ có phẩm cách thanh cao? Nếu cái thế giới này đều là những đóa hoa màu hồng mà không có lá xanh mơn mởn thì loạn hết màu rồi!

Đi qua ngã tư đường, chống cự với cơn gió lạnh chợt ập đến, Khổng Tử Viết hắt xì một cái, rùng cả mình cảm giác đầu mình cũng rùng theo. Cô hít mũi, lấy cánh tay ôm chặt tay nải vào sát người, ngó nghiêng bốn phía, muốn tìm một nhà trọ ấm cúng để dừng chân.

Song bốn phía chung quanh đều là nhà dân, chỉ có vài quán rượu vẫn còn mở cửa.

Khổng Tử Viết bước đi nhưng không biết nên đi đâu.

Lúc này, một giọng nói từ trên cây truyền tới, “Nàng cùng ta về Phượng Vương phủ đi.”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bách Lí Phượng áo choàng xanh lục phất phơ theo gió, hệt như một đóa hoa hi vọng nở rộ trong đêm đen. Nụ cười của gã lúc nào cũng rạng rỡ, có sức mạnh sưởi ấm lòng người như thế.

Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, liền gật đầu với Bách Lí Phượng, nói: “Mong là trong phủ của ngươi có nước nóng để tắm.”

Bách Lí Phượng nhảy xuống trước mặt Khổng Tử Viết, “Không những có nước nóng mà còn nuôi hai còn bò cái, có thể vắt sữa uống cơ.”

Khổng Tử Viết liếc nhìn Bách Lí Phượng, một lần nữa lại cảm thấy con người này hơi ngốc nghếch. Bạn nói xem, nửa đêm canh ba, một người đàn ông như gã mời cô cùng về phủ mà còn nói mấy câu kiểu như “vắt sữa bò”. Nếu cô mà là con gái bình thường thì đã bị gã dọa chạy mất dép từ lâu rồi, sao còn dám về phủ cùng gã nữa?”

Bách Lí Phượng thấy Khổng Tử Viết cười nhạt không nói, cũng cười không thấy trời đất đâu.

Hai người sánh vai cùng đi, ánh trăng kéo dài bóng hai người trên mặt đất, nhất thời chẳng ai nói gì.

Khổng Tử Viết không hỏi vì sao gã lại bám theo mình, mà Bách Lí Phượng cũng không hỏi Khổng Tử Viết cô nói thích Bách Lí Lam là thật hay là giả.

Khi hai người đi bộ đến gần cửa Phượng Vương phủ, đột nhiên một thiếu nữ đáng yêu mặc áo váy màu vàng đỏ nhảy vọt ra từ cửa. Nàng ta môi hồng răng trắng, mũi hơi hếch lên đáng yêu như một con gấu trúc.

Trong tay nàng ta cầm một thanh trường kiếm đuôi khắc hoa văn kì lân, đâm thẳng về phía Bách Lí Phượng, miệng còn gào thét: “Bách Lí Phượng, để xem lần này ngươi chạy đi đâu?!”

Bách Lí Phượng dừng chân, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức dịch thân về sau, tránh mũi kiếm của thiếu nữ.

Thiếu nữ đó thấy một chiêu không trúng, tức giận dậm chân, lại giương kiếm chém loạn xạ cả lên.

Bách Lí Phượng vừa tránh vừa khuyên bảo: “Tô cô nương, kiếm hạ lưu tình! Ta và cô không thù không oán, sao cứ đuổi theo ta đòi chém đòi giết thế?”

Thiếu nữ gọi là Tô cô nương kia là Tô Phồn Tinh, là con gái yêu nhất của đương kim võ lâm minh chủ. Nàng ta đuổi theo Bách Lí Phượng đã mấy ngày, nhưng hành tung của Bách Lí Phượng mơ hồ bất định, nàng ta không còn cách nào khác đành ôm cây đợi thỏ. Ai mà ngờ được cuối cùng hôm nay đã đợi được thỏ rồi!

Hai má Tô Phồn Tinh đỏ bừng, giậm chân quát: “Bách Lí Phượng, đừng có nghĩ chàng là Vương gia thì ta không dám làm gì chàng! Tuy ta không nên mặc nam trang lừa chàng, nhưng chàng đã cùng chăn chung gối với ta thì phải lấy ta làm vợ! Bằng không… bằng không ta có làm quỷ cũng không tha cho chàng đâu!”

Bách Lí Phượng tung người lên cây, cười như mếu: “Tô cô nương, cô giơ tay đánh khẽ tha cho tại hạ đi. Hôm đó cô bị kẻ khác ám toán rơi vào hôn mê, ta ra tay cứu cô lại không biết đưa cô về đâu, đành kéo cô vào nhà trọ ta ở. Trong nhà trọ không còn phòng, hai người đàn ông ở với nhau thôi. Ai mà biết cô là con gái chứ!”

Tô Phồn Tinh đỏ vành mắt, giơ kiếm bay lên chém Bách Lí Phượng, “Bách Lí Phượng, ta có chỗ nào không xứng với chàng? Nói cho chàng hay, nếu chàng không chịu lấy ta, các ca ca của ta sẽ đến đây trói người. Đến lúc đó cứ coi như làm ầm đến chỗ thánh thượng, thánh thượng cũng sẽ xử lí công bằng cho Tô gia chúng ta thôi!” Nói xong, thế kiếm càng sắc bén, như hận không thể cắt đứt gân tay gân chân của Bách Lí Phượng khiến gã không thể chạy được nữa.

Bách Lí Phượng không muốn làm Tô Phồn Tinh bị thương, đành lui từng bước.

Tô Phồn Tinh lại không biết tiến lùi, một lòng muốn bắt Bách Lí Phượng.

Vì thế hai người này cứ bay tới bay lui trước mặt Khổng Tử Viết, nhảy lên nhảy xuống khiến mặt cô toàn bụi đất.

Khổng Tử Viết giũ tay áo toàn bụi đất, Tô Phồn Tinh cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của Khổng Tử Viết, lập tức chĩa kiếm về phía Khổng Tử Viết, lạnh lùng quát: “Ả là ai? Vì sao đêm hôm khuya khoắt về phủ cùng chàng?”

Bách Lí Phượng không còn nhẫn nại nữa, chẳng buồn để ý đến cô ta.

Tô Phồn Tinh nghẹn thở, đôi mắt chợt lạnh lẽo, đâm kiếm về phía Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết gào một tiếng “má ơi” trong lòng, vội nghiêng mình tránh né, muốn tránh xa khỏi Tô Phồn Tinh có khuynh hướng bạo lực này. Bạn nói xem, bạn thích ai thì cứ thích, việc gì phải vác kiếm đuổi theo người ta hả? Bạn càng như thế càng bị người ta coi thường, thành hàng thứ cấp trong mắt người ta mà thôi.

Từ trước đến nay hàng giá rẻ chỉ có phụ nữ mới thích tranh nhau, nào có đàn ông xắn tay áo xông vào chỗ hàng giảm giá bao giờ?

Với lại bạn theo đuổi đàn ông thì đừng có gây họa xong giả ngây thơ nhé!

Con gái đúng là con gái, quả nhiên đều thích tạo lên tình địch tưởng tượng cho mình.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tô Phồn Tinh này có dũng khí theo đuổi hạnh phúc thật!

Khổng Tử Viết chưa kịp phát biểu cảm tưởng, Tô Phồn Tinh lại chém tới. Bách Lí Phượng kịp thời cứu cô tránh được đòn tấn công của Tô Phồn Tinh. Tô Phồn Tinh ghen tị đỏ cả mắt, chiêu thức càng lúc càng ác liệt hơn. Bách Lí Phượng không còn cách nào khác đành giả vờ bỏ chạy, dụ Tô Phồn Tinh bỏ đi.

Gã vốn muốn cắt đuôi Tô Phồn Tinh sau đó quay về tìm Khổng Tử Viết, ai ngờ lúc gã quay về Phượng Vương phủ thì đã không thấy bóng dáng Khổng Tử Viết đâu nữa.

Bách Lí Phượng không bỏ cuộc, dùng khinh công đuổi theo một hướng khác. Kinh thành lớn thế này, gã không tin mình lại lạc mất một người!

Dù… dù gã từng lạc mất một con bạch hổ, đến nay vẫn chưa tìm thấy, nhưng lần này gã đã tiếp thu đã kinh nghiệm, hễ những thứ gã chấm, không cần biết là người hay vật, gã nhất định phải liều chết mà bám theo, sống chết gì cũng không được rời nửa bước!

Lúc muốn học lỏm những môn võ công khác, gã có thể chạy loanh quanh, “mượn” bí kíp võ công về xem. Lúc muốn có phụ nữ và con bạch hổ thì chỉ có thể dũng cảm thẳng tiến! Vì phụ nữ và con bạch hổ đều không phải là loại có thể đợi người ta!

Khổng Tử Viết ngay cả cửa lớn Phượng Vương phủ còn chưa bước vào lại một thân một mình, cô lòng vòng quanh đường phố phồn hoa, cuối cùng cũng phải chấp nhận một sự thật, đó chính là Hồng Đế tuyển tú nữ, trực tiếp dẫn đến tình trạng tất cả các nhà trọ đều đầy khách, không tài nào tìm được một nhà trọ có phòng trống.

Khổng Tử Viết bất lực, đành thay đổi bước chân hành quân về phía “Phi Văn Các”.

Lúc cô đến trước cửa “Phi Văn Các” lại phát hiện ra đối diện “Phi Văn Các” là một nhà trọ! Vì thế gót chân lại chuyển đi vào “Vân Duyệt khách điếm.”

Tầng một của “Vân Duyệt khách điếm” là nơi ăn uống, tầng hai là nơi nghỉ ngơi. Vì không có khách nên trống hốc trống hoác.

Khổng Tử Viết hơi buồn rầu, không hiểu sao chỗ này lại vắng vẻ như thế, hình thành một sự so sánh rõ ràng với “Phi Văn Các” đối diện. Cô gõ mặt quầy, gọi tên tiểu nhị đang nằm bò ngủ gật dậy, “tiểu nhị ca, làm ơn cho ta một gian phòng sạch sẽ.”

Tên tiểu nhị mắt nhắm mắt mở còn đang ngái ngủ, lập tức bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc, há hốc mồm, lắp ba lắp bắp nói: “Cô…cô nương… xin mời theo ta.”

Khổng Tử Viết đi theo tên tiểu nhị lên tầng hai. Cô thấy hình như tất cả các phòng đều không có người, liền tò mò hỏi: “Bây giờ thánh thượng đang tuyển tú nữ, nhà trọ nào cũng đông nghịt khách, vì sao chỗ của tiểu nhị ca lại tiêu điều thế này?”

Mặt tên tiểu nhị đỏ bừng, cười ngốc nghếch giải thích: “Còn không phải vì phía đối diện làm sao.”

Khổng Tử Viết cực kì thông minh, nhanh chóng hiểu được ngọn nguồn câu chuyện. Thử nghĩ mà xem, nếu có đàn ông muốn ở trọ, đa số đều sẽ chọn “Phi Văn Các” đối diện, vì nơi đó không những có giường êm còn có mĩ nữ thơm phưng phức. Nếu có nữ giới muốn ở trọ, chắc chắn cũng sẽ không chọn ở nơi đối diện với “Phi Văn Các”, bọn họ sợ thấy phải những cảnh khiến người ta tim đập chân run, sợ vấy bẩn đến sự trong sáng và thân phận của mình.

Khổng Tử Viết cười cười, cảm thấy chưởng quầy của nhà trọ này chẳng có đầu óc kinh tế gì cả, không thì tại sao lại mở nhà trọ đối diện kĩ viện chứ? Vật họp theo loài, với hoàn cảnh địa lí như ở đây mà nói trừ phi cũng biến nhà trọ thành kĩ viện, không thì tuyệt đối không thể làm ăn được nữa. Đương nhiên, nếu kinh doanh kĩ viện không đặc sắc như “Phi Văn Các” phía đối diện thì chẳng cần làm nữa, đỡ mất cả chì lẫn chài. Phải hiểu là nơi chốn như kĩ viện là xa xỉ phẩm đắt giá. Cho dù là từ trang trí đến phô trương, từ kĩ nữ xinh đẹp đến áo váy, có cái nào không tốn tiền đâu?

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết lại ngẩng đầu nhìn bố cục trong nhà trọ, cảm thấy hình như mình có thể làm gì đó để cải thiện tình hình khốn quẫn của cái nhà trọ này. Đáng tiếc là cô chẳng qua chỉ là một khách qua đường, ăn ở tạm bợ, không biết ngày mai sẽ xuất hiện ở chốn nào nữa đây.

Đè suy nghĩ muốn sống yên ổn xuống, cô tốt bụng nhắc: “Từ trước đến nay, việc làm ăn chú trọng tụ tập, cũng có thể nói là vật họp theo loài. Nếu chỗ này thay đổi một chút không chừng việc làm ăn sẽ rất khá đấy.”

Tên tiểu nhị thấy người đẹp cỡ Khổng Tử Viết nói chuyện với mình, trong lòng sung sướng suýt nữa nở cả một bông hoa to đùng, lập tức đáp: “Cô nương có điều không biết. Lão chưởng quầy của nhà trọ không muốn thấy nhất là những người làm nghề da thịt. Dù nhà trọ không có thu nhập gì, luôn dở sống dở chết thế này, nhưng lão chưởng quầy vẫn không chịu bán nơi này cho mụ tú bà đối diện, để người ta được lợi.”

Khổng Tử Viết gật đầu, không nói gì nữa.

Vào trong phòng, cô nhờ tên tiểu nhị mang ít nước nóng lên để ngâm mình.

Tên tiểu nhị được Khổng Tử Viết liếc nhìn một cái, cả người mềm nhũn, vội xắn tay áo, tự mình xuống bếp đun hai nồi nước to, sau đó đổ vào thùng gỗ hì hục mang lên trên.

Khổng Tử Viết tắm nước nóng xong, vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, vậy mà tự dưng mất ngủ.

Cô khoác thêm cái áo đỏ tươi, mở cửa sổ ra, nghiêng người nằm trên khung cửa sổ, lơ đãng quan sát “Phi Văn Các” đối diện.

“Vân Duyệt khách điếm” và “Phi Văn Các” chỉ cách nhau có khoảng hai mươi mét, nhìn có vẻ chỉ cần vươn tay ra là có thể mở cửa sổ phía đối diện.

Khổng Tử Viết nhìn những cái bóng chồng chéo trên cửa sổ của “Phi Văn Các”, nghe thấy từ trong “Phi Văn Các” truyền tới những tiếng ngâm nga mờ ám, cô tựa mình vào khung cửa sổ khẽ cười, thầm nói, thảo nào nhà trọ này không có khách, nửa đêm canh ba ai mà nhìn thấy cảnh tượng ồn ào náo nhiệt đối diện như thế này cũng không muốn chăn đơn gối chiếc, chịu đựng cô đơn lạnh lẽo một mình.

Ha ha… nếu giờ phút này có một người khẽ cười, ngoắc ngoắc tay với bạn, ra hiệu bạn qua đó cùng với hắn, thế thì có là Liễu Hạ Huệ tái sinh cũng sa vào ấy chứ, nhỉ?

Đáng tiếc, Khổng Tử Viết không phải Liễu Hạ Huệ, cô chỉ là một người con gái sống trong mâu thuẫn.

Cho nên lúc đối diện với tấm cửa sổ được mở ra, một người đàn ông mờ nhạt trong bóng đêm khẽ thắp nến, chiếu sáng đôi mắt hẹp dài quyến rũ và tấm áo đỏ tươi của gã nọ, Khổng Tử Viết không hề do dự đóng sầm cửa sổ lại, còn giơ tay vỗ ngực mình, lẩm bẩm: “Vừa nghĩ đến phim kinh dị gã liền thắp đèn xuất hiện, mẹ nó chứ, sợ quá đi mất!”

Để ổn định lại cảm xúc khi bị dọa dẫm, Khổng Tử Viết chạy xuống lầu, đánh thức tên tiểu nhị, đòi bút với giấy, soàn soạt múa bút thành văn, đêm hôm khuya khoắt tự dưng luyện chữ! Cho đến lúc cô cảm thấy thả lỏng mới đi nằm nghỉ ngơi.

Gã áo đỏ đứng ở cửa sổ lầu hai “Phi Văn Các” cứ nhìn cái cửa sổ bị Khổng Tử Viết đóng sầm lại mà choáng váng!

Có lúc nào mà gã lại phải ăn món “súp đóng cửa” như thế này?

Có lẽ nào ban nãy tư thế gã thắp nến trong đêm không đẹp sao? Có lẽ nào ngọn nến gã vừa dùng để thắp sáng không đủ sáng sao? Có lẽ nào cái tay gã giơ ra không trắng nõn mềm mại sao? Có lẽ nào ánh mắt quyến rũ của gã không phóng ra điện ư?

Mù, người con gái tên Khổng Tử Viết kia chắc chắn mù rồi!

Gã chấp nhận sự tồn tại của người mù, nhưng không thể chấp nhận sự tồn tại của những tên mù không cảm nhận được mị lực của gã.

Giữa bọn họ coi như đã kết oán rồi!

Gã áo đỏ cắn răng, khập khiễng về lại bên bàn, tóm lấy hai thỏi bạc hung hăng nện xuống đất.

Hồi lâu, gã lại cúi người xuống nhặt hai thỏi bạc lên, nhét vào trong ngực. Tiền bạc vô tội, kẻ đáng chết là người con gái kia kìa!

Dạo này gã rảnh rỗi chẳng có việc gì, đấu với cô một trận vậy!