Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 13: Mĩ nam cùng tranh hổ đi theo



Trên mình Bách Lí Lam mồ hôi lạnh đã ướt đẫm quần áo, chân mềm nhũn như hai sợi mì nước. Y không thể tưởng tượng được, đại cẩu cẩu trong miệng Tiểu Bảo lại có thể là một con bạch hổ to lớn!

Bách Lí Lam run rẩy ôm chặt Tiểu Bảo, ôm chặt đến nỗi suýt nữa hư thoát, cắn răng xoay người, nhìn con bạch hổ sau lưng.

Trong ngọn đèn sắp tàn, đám lông trắng trên người Khổng Tử Viết tản ra ánh sáng màu trắng bạc, thoạt nhìn giống như thần thú bất khả xâm phạm, vừa thánh khiết lại uy nghiêm. Dúm lông đỏ chỗ ấn đường diễm lệ như lửa, đẹp đến nỗi không ngòi bút nào có thể hình dung. Đôi mắt hổ giống như ngọc lưu ly xinh đẹp nhất, trong yến hội lộn xộn, giống như bảo vật hiếm thấy trên đời đang tỏa sáng rực rỡ.

Dù Bách Lí Lam sợ muốn chết, nhưng vẫn không thể tránh tán thưởng trong lòng!

Khổng Tử Viết thấy Bách Lí Lam giống như một thư sinh nho nhã yếu ớt, vừa nhìn chỉ cảm thấy thanh tú, nếu quan sát nhiều thì sẽ phát hiện, y tuyệt đối thuộc loại nhìn mãi không chán, hơn nữa còn là loại càng nhìn càng thấy đẹp.

Bách Lí Lam có hai hàng mày dài và mảnh. Màu sắc lông mày cũng không đậm, mà là na ná màu cà phê sẫm. Hai con mắt không lớn không nhỏ. Thoạt nhìn cũng rất thanh tú, sẽ cho người ta một cảm giác bình thản. Mũi y thiên về khéo léo êm dịu, vừa nhìn thấy đã biết là một người tính tình khá ôn hòa. Bờ môi màu hồng nhạt vốn dĩ giống như cánh hoa của hắn, giờ phút này lại vì sợ hãi mà trở nên không còn huyết sắc, thoạt nhìn có chút yếu ớt, lại khiến cho người ta muốn cắn cho hai phát, dùng sức mà chà đạp một phen.

Khổng Tử Viết mở to mắt hổ nhìn Bách Lí Lam từ trên xuống dưới hai lượt, chắc chắn xác định, đó là một người đàn ông tốt ngoài mềm trong cứng, coi trọng tình cảm! Đừng cho rằng Khổng Tử Viết có thể xem tướng, trên thực tế, cô chỉ thông qua một điểm Bách Lí Lam dám liều chết bảo vệ Tiểu Bảo mà phán đoán .

Khổng Tử Viết có cảm tình đặc biệt với người đàn ông như thế, không thể nói là ái mộ, chỉ có thể nói là hết sức tán thưởng, rất muốn qua lại. Về mặt này, hoặc nhiều hoặc ít có tình cảm luyến phụ không thể loại bỏ được.

Mọi người vốn dĩ đang thất kinh thấy con bạch hổ Khổng Tử Viết này không hề làm người khác bị thương, lúc này mới mơ hồ phản ứng lại, đã biết đại cẩu cẩu trong miệng Tiểu Bảo chính là con bạch hổ này, cũng hiểu được vì sao Vệ Đông Li nói mọi người không được kinh hoảng. Bọn họ vừa rồi còn âm thầm cười nhạo Vệ Đông Li có phần quá coi thường quan viên Hồng quốc, kết quả…… vừa hồi tưởng mình vừa rồi hốt hoảng lo sợ, thật sự là quá mất mặt rồi! Mau mau ngồi xuống đi, mau mau ngồi xuống đi, dù thế nào cũng không thể để người khác biết mình sợ đến mức tè ra quần, nếu không, cứ cho là ngày vào mộ phần thì cũng sẽ phải xấu hổ mà gặp lão tổ tông !

Bên kia, bọn quan viên Hồng quốc nâng nhau dậy vào chỗ ngồi, định giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì; bên này, Vệ Đông Li không nhanh không chậm nhận lỗi nói:“Quấy nhiễu các vị, tha thứ cho Đông Li bày tỏ áy náy.” Nâng chén, uống rượu.

Tuy rằng bọn quan viên Hồng quốc lòng có phê bình kín đáo, lại rất không muốn thừa nhận mình lại sợ một con bạch hổ! Vì thế, bọn họ đều nâng chén đáp lại, thế nhưng tay run vô cùng, đến cái chén cũng cầm không chắc, thật là mất mặt!

Vệ Đông Li làm bộ như nhìn không thấy những kẻ đó túng quẫn, mà mỉm cười nhìn Quý Quát đang trốn sau bàn, nhẹ giọng nói:“Tả thừa tướng chớ sợ, đó chẳng qua chỉ là một con mãnh thú mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồn ào cười to.

Quý Quát đỏ cái mặt già nua, hận âm thầm bóp tay, nhưng không cách nào phản bác được.

Lúc này, Tiểu Bảo đã vùng ra khỏi ngực Bách Lí Lam, bổ nhào lên người Khổng Tử Viết, giọng nói non nớt nói:“Đại cẩu cẩu, phụ thân đã đồng ý cho ngươi rất nhiều rất nhiều xương, ngươi có vui không?”

Khóe môi Khổng Tử Viết lại bắt đầu rút gân , cô cảm thấy mình quả thực không thể đối mặt với chính mình được nữa! Trời ơi, làm cho cô trầm mặc đi, khiến cô bình tĩnh đi!

Tiểu Bảo lại ngẩng đầu nói với Bách Lí Lam:“Phụ thân, người đến sờ đại cẩu cẩu đi, nó ngoan lắm, không cắn người đâu.”

Trong lòng Bách Lí Lam đương nhiên là vô cùng xoắn xuýt. Y vừa không muốn để Tiểu Bảo cảm thấy phụ thân này của nó không có can đảm, lại không dám gọi Tiểu Bảo về, sợ con bạch hổ thú tính nổi lên sẽ xé rách Tiểu Bảo.

Trong xoắn xuýt, y không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, tự nói với bản thân con bạch hổ này là thú cưng Vệ Đông Li nuôi, hẳn là sẽ không ăn thịt người đâu.

Y dè dặt nhìn Khổng Tử Viết, từng chút từng chút một tới gần, sau đó bất chấp đến cùng vươn tay, run rẩy sờ về hướng đầu Khổng Tử Viết, ngay lúc ngón tay Bách Lí Lam sắp chạm vào Khổng Tử Viết. Vệ Đông Li đột nhiên ho khan một tiếng. Dọa Bách Lí Lam lập tức thu tay về, không dám sờ Khổng Tử Viết nữa.

Vệ Đông Li đứng bên Khổng Tử Viết, một tay vuốt đầu Khổng Tử Viết, một bên nói với Bách Lí Lam:“Tử Lam chớ cách con mãnh thú này quá gần, nó mặc dù ít khi làm người ta bị thương, nhưng dù sao dã tính khó thuần.” Nói xong, ý bảo tù nô ôm Tiểu Bảo trả lại cho Bách Lí Lam, để hắn đỡ phải nhìn ngứa cả mắt.

Tiểu Bảo lại không nghe theo, làm ầm ĩ lên nói:“Không được, không được. Ta muốn đại cẩu cẩu chơi với ta!”

Bách Lí Lam lập tức nhỏ giọng quát khẽ nói:“Không được càn quấy, mau lại đây cho ta!”

Tiểu Bảo bắt đầu nước mắt lưng tròng, đáng thương tội nghiệp thút tha thút thít nói:“Phụ thân không thích đại cẩu cẩu sao? Phụ thân không thích Tiểu Bảo nữa sao? Đại cẩu cẩu ngoan lắm, không tin người nhìn đi.” Nói xong, nó liền đạp cái chân ngắn, cố gắng cưỡi lên lưng Khổng Tử Viết. Thế nhưng nó chỉ là một thằng nhóc, căn bản là không trèo lên được.

Khổng Tử Viết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó đứng lên, há mồm, trong tiếng hít vào của mọi người mà cắn áo Tiểu Bảo, xoay tròn một cái quăng lên, Tiểu Bảo vững vàng cưỡi trên lưng cô, ôm lấy cổ cô.

Tiểu Bảo nhi vui hét to,“Hoàng gia gia nhìn này, nhìn Tiểu Bảo lợi hại không này! Phụ thân nhìn xem, nhìn xem đại cẩu cẩu ngoan biết bao!”

Bách Lí Lam lúc nhìn thấy Khổng Tử Viết ngoác mồm ra thì đã nhào lên, kết quả là trượt chân, cả người ngã lăn ra trước mặt Khổng Tử Viết, mặt đối mặt kề nhau thân mật.

Khổng Tử Viết cảm thấy người đàn ông này thật sự thú vị, rõ ràng mình thì sợ muốn chết, lại còn liều mạng tới cứu Tiểu Bảo. Vì thế cô thò cái chân ụ thịt ra, giống như khen ngợi mà vỗ vỗ vai Bách Lí Lam, sau lại thấy y vẫn không phản ứng gì, lại dùng đầu đẩy đẩy cổ Bách Lí Lam, ý bảo y nhanh bình tĩnh lại.

Mãi lúc sau, Bách Lí Lam mới đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, coi như ba hồn bảy vía lại trở về trong thân thể. Y chậm chạp bò dậy, lẳng lặng nhìn Tiểu Bảo mừng rỡ trên lưng Khổng Tử Viết, sau khi xác định con bạch hổ này sẽ không làm hại Tiểu Bảo, lá gan y cũng trở nên lớn dần, lại run rẩy vươn tay, sờ sờ đầu Khổng Tử Viết, thấy Khổng Tử Viết cũng không lộ ra hung tướng, y lại duỗi tay sờ gáy Khổng Tử Viết. Khổng Tử Viết không khỏi bùi ngùi trong lòng, nếu kiếp này cô không phải một con hổ, như vậy hành động như thế của vị nhân huynh này tuyệt đối đã mắc phải tội danh khiêu dâm rồi!

Ôi…… Nếu mình không phải một con hổ, cô nhất định sẽ gào thét trong lòng: Khiêu dâm mãnh liệt hơn chút đi nào!

Ôi…… Vì sao cô chỉ là một con hổ chứ? Có lẽ, có lẽ, hoặc là bởi vì cô có lông vậy. A men lông ơi là lông, thành cũng là lông. Bại cũng là lông, không thể nghĩ nhiều nữa, cô vẫn luôn là một con bạch hổ vô cùng trong sáng mà.

Không tin hả? Không tin thì nhìn ánh mắt đơn thuần của cô xem!

Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết không né tránh Bách Lí Lam đụng vào. Sắc mặt khẽ biến, xoay người trở lại ngồi trên ghế, gọi,“Lại đây.”

Khổng Tử Viết quay đầu nhìn Bách Lí Lam, y lập tức vươn tay, tính ôm Tiểu Bảo đi, nhưng mà Tiểu Bảo lại không chịu, hai bàn tay bé nhỏ mũm mĩm kéo đám lông của Khổng Tử Viết, đáng thương tội nghiệp cầu xin nói:“Phụ thân, phụ thân, Tiểu Bảo muốn đại cẩu cẩu. Muốn đại cẩu cẩu thôi……”

Trên trán Bách Lí Lam toát ra mồ hôi lạnh, dùng giọng nói hơi run dỗ nói.“Tiểu Bảo ngoan, chọn con…… đại…… đại cẩu cẩu là thú cưng của Vô Song Vương gia, con còn nhớ phụ thân đã dạy con không được đoạt đồ yêu thích của người khác không?”

Tiểu Bảo vui sướng cười,“Phụ thân, đồ đểu kia không thích đại cẩu cẩu, còn đánh đại cẩu cẩu nữa! Tiểu Bảo ngoan lắm , không hề lấy đồ yêu thích của người khác mà.”

Bách Lí Lam khẽ giật mình, khiển trách:“Tiểu Bảo, chú ý lời nói của con!” Quay đầu, vô cùng có lỗi nhìn về phía Vệ Đông Li.

Con mắt Tiểu Bảo đảo loạn, cuối cùng dừng mắt trên người Hồng Đế – người thích đoạt đồ yêu thích của người khác nhất, tội nghiệp làm nũng nói:“Hoàng gia gia, thưởng đại cẩu cẩu cho Tiểu Bảo đi.”

Hồng Đế nâng vương miện đã nghiêng lệch sang một bên, lại chỉnh long bào, lúc này mới một lời hai ý nghĩa nói với Tiểu Bảo:“Không được càn quấy con bạch hổ kia được Vô Song Vương gia thuần hóa ngoan ngoãn như thế, nhất định là bảo bối trong lòng Vô Song Vương gia, làm sao có thể khiến Vô Song Vương gia bỏ những thứ yêu thích?”

Trong lòng Vệ Đông Li hiểu rõ ràng, Hồng Đế muốn khiến hắn chủ động dâng bạch hổ lên, nhưng…… hắn không! Hắn không muốn để Khổng Tử Viết rời khỏi tầm mắt của hắn, thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Chỉ thấy Vệ Đông Li chậm rãi đứng lên, nói với Hồng Đế:“Con bạch hổ này bị Đông Li nuông chiều hư rồi, nếu không có Đông Li ở đây, nó thế nào cũng không chịu ngừng lại, cho dù là thịt người cũng sẽ ăn thôi.”

Lời này vừa nói ra, dọa Hồng Đế vội vàng né về sau, Bách Lí Lam lại một tay ôm lấy Tiểu Bảo từ trên lưng Khổng Tử Viết lên, lấy tốc độ cực nhanh chạy đến bên Vệ Đông Li, thấy Bách Lí Huyền vốn dĩ ngồi bên cạnh Vệ Đông Li đã sớm chẳng biết đi đâu, y liền ngượng ngùng cười cười với Vệ Đông Li, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tiểu Bảo vươn cánh tay ngắn cũn, vung về phía Khổng Tử Viết, hô:“Đại cẩu cẩu mau tới đây nào, lại đây nào.”

Khổng Tử Viết cảm thấy đau đầu, vì thế dứt khoát đi đến bên Vệ Đông Li, há mồm ngậm một con gà nướng từ trên bàn lên, cúi mình xuống, chui xuống gầm bàn tự mình sung sướng.

Bách Lí Lam cứng ngắc cả người. Ôm chặt Tiểu Bảo lộn xộn, thật cẩn thận cúi đầu xuống, nhìn Khổng Tử Viết đang nằm bò cách bên chân mình không xa, chỉ thấy cô đang nhai gà nướng răng rắc răng rắc, hàm răng sắc nhọn kia thật dọa người. Bách Lí Lam sợ cô ăn chưa đủ no mà cắn chân mình một phát, vì thế y lại bưng một mâm thịt bò từ trên bàn, run rẩy đặt bên chân, dùng mũi chân đá cái mâm về hướng Khổng Tử Viết, sau đó nhanh chóng thu chân về.

Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên nhìn Bách Lí Lam, tuy không hài lòng với cách y đưa đồ ăn lắm, nhưng coi như tạm có thể chấp nhận được, vì thế cô gật đầu với Bách Lí Lam, xem như tỏ lòng cảm ơn.

Bách Lí Lam quan sát kỹ con bạch hổ Khổng Tử Viết này, phát hiện nó chẳng những hiểu tính người, hơn nữa thông minh lạ thường. Nó thích sạch sẽ, phàm là miếng thịt bò bị ném ra ngoài mâm thì sẽ tuyệt đối không chạm vào một chút nào, mà điều làm Bách Lí Lam ngạc nhiên nhất là, nó lại có thể gật đầu với mình tỏ lòng cảm ơn.

Bách Lí Lam càng nhìn càng cảm thấy con bạch hổ này cũng không hề hung hãn, mà rất đáng yêu là đằng khác.

Sau khi nó ăn no, còn có thể lén lút chà cái miệng và móng vuốt dính dầu mỡ lau lau trên vạt áo Vệ Đông Li, lau đến sạch sẽ thì thôi.

Bách Lí Lam dần dần to gan hơn, vươn ngón tay lạnh lẽo xuống bàn.

Khổng Tử Viết nhìn ý tứ của Bách Lí Lam, giống như…… tính cho mình liếm ngón tay của y? Tuy ngón tay Bách Lí Lam rất sạch sẽ, thậm chí còn mang theo mùi sách dễ ngửi, nhưng ai biết trên đường y đến dự tiệc, có đi qua nhà xí hay không? Khổng Tử Viết buồn nôn bĩu môi, nâng móng vuốt lên bắt tay hữu nghị với y.

Bách Lí Lam sau khi hiểu được ý của Khổng Tử Viết, cong cong ánh mắt dịu dàng nở nụ cười.

Tiểu Bảo cảm giác được Bách Lí Lam không dùng sức ôm mình nữa, vội bò xuống từ trên đùi y, chui xuống gầm bàn của Vệ Đông Li, dựa vào người Khổng Tử Viết.

Tuy rằng Vệ Đông Li luôn nói chuyện với Hồng Đế, nhưng hắn vẫn lưu tâm tới động tĩnh của Khổng Tử Viết. Giờ phút này thấy cô “ám thông xã giao” với Bách Lí Lam ở dưới gầm bàn mình, trong lòng khó chịu, liền di chân giẫm chân của Khổng Tử Viết, muốn khiến cô gầm lên dọa một nhà Bách Lí Lam.

Ngay lúc Vệ Đông Li nâng chân lên, một cái bóng xanh biếc như cọng hành bỗng nhiên từ xa chạy vào “Bích Thủy Liễm Thiên”, lấy tư thế cực kỳ phong cách xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn đầu tiên quét một vòng quanh bốn phía, nhìn thấy Khổng Tử Viết đang nằm bò dưới gầm bàn, lập tức cười cong một đôi mắt trăng lưỡi liềm, sau đó mới chuyển đầu sang hướng Hồng Đế, thi lễ nói:“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

Hồng Đế không chút nào che dấu mà nhíu mày, khoát tay áo, khiển trách:“Ngươi còn biết hồi cung sao?”

Tên nam tử một thân y bào xanh biếc liếc mắt cười, hì hì nói:“Tuy rằng nhi thần bướng bỉnh, nhưng mỗi lần nhớ phụ hoàng vẫn ngoan ngoãn trở về thăm phụ hoàng.”

Hồng Đế than nhẹ một tiếng, đau đầu nhất với thằng con chơi bời lêu lổng này.

Tên nam tử một thân y bào xanh biếc này chính là Lục vương gia Bách Lí Phượng của Hồng quốc, cũng là tên nam tử ngày ấy ngồi trên cây nhìn Khổng Tử Viết náo loạn! Hắn không thích buôn bán kiếm tiền, không thích quản lý quốc gia, không thích ca múa thư họa chỉ thích phiêu bạt giang hồ, học võ công của các môn các phái.

Con cái dưới gối Hồng Đế cũng không nhiều, cho nên càng hy vọng mỗi đứa con đều có thể “thành tài”, đứng trên các vị trí kiếm tiền có lợi nhất cho quốc gia. Hồng Đế hận không thể biến tất cả mọi người thành kẻ kiếm tiền, không ngừng vơ vét tiền của vào trong quốc khố. Đáng tiếc, Đại hoàng tử Bách Lí Lam là người chí khí cực cao, chỉ thích thi từ ca phú; Nhị hoàng tử Bách Lí Huyền tuy rằng yêu thích vàng bạc châu báu, nhưng còn thích sắc đẹp hơn, là một tên bại gia tử vung tiền như rác! Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử mặc dù tư chất bình thường, nhưng đơn giản hết lòng hết dạ vì Hồng quốc; Lục hoàng tử Bách Lí Phượng lại cứ yêu thích võ học, không chịu nhận nhất quan bán chức, suốt ngày lăn lộn trên giang hồ.

Đối với Bách Lí Phượng này, Hồng Đế có chút đau đầu.

Hai năm trước, Hồng Đế còn có thể phái người bắt hắn trở về giam trong cung. Trong hai năm này, võ công của Bách Lí Phượng đã tiến rất xa, các cao thủ đại nội căn bản là không thể bắt được hắn.

Nay tên Lục hoàng tử Bách Lí Phượng này lại tự mình chạy về, quả thật khiến cho Hồng Đế đau đầu vô cùng, không biết hắn lại có âm mưu gì, hay là lại muốn “mượn” mình chút ngân lượng, chơi cái gì mà cứu tế giang hồ?

Kỳ thật, lần này Bách Lí Phượng chạy về hoàng cung, nguyên nhân chủ yếu là vì con bạch hổ biết viết chữ kia!

Hắn trên đường vụng trộm theo sau Khổng Tử Viết, muốn nhân lúc Vệ Đông Li sơ sẩy mà mang đi, nhưng mà Khổng Tử Viết lại cùng Vệ Đông Li vào hoàng cung, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy về, to gan tiếp cận Khổng Tử Viết.

Giờ phút này, Bách Lí Phượng thấy Khổng Tử Viết đang ngủ gật dưới gầm bàn, thực hận không thể lập tức lao đến, khiến cô viết cho mình hai chữ to, để mà chứng mình mình không phải bị hoa mắt, không phải luyện công đến tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Bách Lí Phượng không hề ngốc, cũng biết việc này không thể làm lúc có nhiều người, sợ người khác cũng biết Khổng Tử Viết không giống bình thường. Khà khà…… Hắn cũng không hy vọng có người tranh giành với mình, vì thế Bách Lí Phượng giả bộ lần đầu tiên nhìn thấy một bạch hổ, rất hăng hái ca ngợi nói:“Con bạch hổ đẹp quá!” Hắn thấy Vệ Đông Li không trả lời, liền nhanh như chớp đi đến trước bàn Vệ Đông Li, khom hai chân ngồi xuống, vươn tay chọc chọc ót Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết kỳ thật đã sớm nhìn thấy Bách Lí Phượng, cũng nhận ra kẻ này chính là tên nam tử ngồi trên cây, cho nên cô đơn giản rõ nhắm mắt giả bộ ngủ, sợ Bách Lí Phượng vạch trần mình là một con hổ có văn hóa biết viết chữ.

Giờ phút này bị Bách Lí Phượng chọc ót, cô cũng không dám phát tác, chỉ ôm đầu xoay mình, hướng mông về phía Bách Lí Phượng. Khổng Tử Viết thầm nghĩ: Chọc này! Lão nương cho ngươi chọc! Không chê thối thì ngươi cứ tha hồ chọc đi!

Bách Lí Phượng hưng phấn nhếch miệng cười, càng khẳng định con bạch hổ này không đơn giản!

Tiểu Bảo vẫn nằm bò lưng Khổng Tử Viết dụi dụi mắt, quay đầu nhìn Bách Lí Phượng, lơ mơ kêu một tiếng “Lục thúc”, rồi lại nằm ra người Khổng Tử Viết ngủ tiếp. Trong mắt Bách Lí Phượng bốc lên tia lửa bùm bùm, đứng lên, hai tay chống mép bàn, lấy giọng điệu vô cùng chân thành, cùng thái độ trực tiếp nhất, nói với Vệ Đông Li:“Vô Song Vương gia, ngươi tặng con bạch hổ này cho ta đi!”

Vệ Đông Li nhìn Bách Lí Phượng đang sóng mắt lấp lánh. Thầm nghĩ: Tên này thật mặt dày!

Bách Lí Phượng cũng không nhụt chí mà ngửa cổ, thò tay lục lọi trên người mình, cuối cùng từ chỗ sau mông kéo ra một quyển sách đã ố vàng bong gáy, hung tợn đập trước mặt Vệ Đông Li,“Vô Song Vương gia, ta lấy này bản ‘Cửu Sát Vô Hồn’ này đổi với ngươi!”

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ, xem ra, Lục vương gia này thật sự rất thích con bạch hổ kia, bằng không làm sao lại chịu lấy bản bí tịch võ học người người mơ ước kia ra đổi chứ.

Nhưng mà, Vệ Đông Li lại mặt không chút thay đổi nhìn Bách Lí Phượng, cũng không phun ra một chữ nào.

Bách Lí Phượng cắn chặt răng, lại bắt đầu sờ soạng trên người, sau đó từ dưới nách lại rút ra một quyển “Liên Vụ Vô Ngân”, đập trên quyển “Cửu Sát Vô Hồn”, “Vệ Đông Li, ngươi thấy có được không, ta lại thêm một quyển nữa!”

Vệ Đông Li khẽ nhướn mày, vẫn không nói gì.

Bách Lí Phượng nôn nóng, rầm lại lôi ra hai quyển sách, cùng đập lên bàn của Vệ Đông Li,“Được chưa!”

Bách Lí Phượng thấy Vệ Đông Li cúi đầu xoay tròn chén rượu trong tay, hắn dứt khoát cởi giầy, từ trong đệm giày móc ra hai tấm lụa, thật cẩn thận đặt trên bàn, vẻ mặt buồn như đưa đám cầu xin nói:“Đây chính là ‘Vô ảnh quỳ hoa diệu sao’ đấy!”

Tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn Vệ Đông Li vẫn duy trì im lặng, và Bách Lí Phượng đã thế chấp tất cả bảo bối.

Hồng Đế mặc dù không biết những bí tịch võ công kia rốt cuộc trị giá bao nhiêu ngân lượng, nhưng từ vẻ mặt của mọi người thì có thể phán đoán, những bản sách đơn lẻ cũ rách này hẳn là giá trị xa xỉ lắm!Không chừng, bên trong còn có thể giấu bản đồ kho báu nào đó ấy chứ! Hồng đế đau lòng không thôi, hận không thể bóp chết tên bại gia tử Bách Lí Phượng kia!

Hồng Đế thấy Bách Lí Phượng lại bắt đầu lục lọi thứ gì đó trong quần lót, chỉ sợ hắn lại lấy ra cái gì đáng giá, vội ho nhẹ một tiếng, khiển trách:“Tử Phong, không được vô lễ!” Quay sang cười nói với Vệ Đông Li,“Vô Song Vương gia làm sao thuần hóa được con bạch hổ này? Lại có thể khiến nó ngoan ngoãn như vậy?”

Vệ Đông Li có phần khiêm tốn nói:“Đông Li bất tài, chẳng qua là thưởng phạt phân minh mà thôi.”

Hồng Đế giống như hài lòng mà gật đầu, kỳ thật trong lòng đã bắt đầu tính toán, nếu ông ta đồng ý cho Duệ quốc mượn lương, có thể lấy lại từ chỗ Duệ quốc bao nhiêu lợi ích. Đương nhiên, con bạch hổ này cũng sẽ thuộc về một mục trong lợi ích.

Kha Lục Dao mắt thấy tình thế không ổn, vội hờn dỗi góp lời nói:“Phụ hoàng, Lục Dao không ngại cực khổ, đánh xe vạn dặm, có lòng đến biểu diễn giúp vui cho phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại cứ chỉ khen ngợi con bạch hổ ngốc nghếch kia, quả thật muốn làm Lục Dao bị tổn thương mà.” Xoay qua nhìn về phía Bách Lí Phượng,“Nếu Lục hoàng tử nhìn trúng hai con báo gấm kia của Lục Dao, Lục Dao rất sẵn lòng hai tay dâng lên, tuyệt đối sẽ không hẹp hòi đâu.”

.

Hồng Đế được mỹ nữ quấn lấy thấy choáng váng đầu óc, trong lòng lại bắt đầu tính toán, nếu ông ta cho Cừ quốc mượn ngân lượng, có phải sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn không?

Hoàng hậu nương nương tuy rằng vẫn không nói gì, nhưng bà ta sớm thấy ngứa mắt với mỹ nhân kế Kha Lục Dao, chỉ vì Kha Lục Dao đã nhận Hồng Đế làm cha nuôi, cho nên bà ta mới ngấm ngầm chịu đựng, con hồ ly tinh không biết xấu hổ này không thể vào hậu cung được, không thể tranh sủng với bà ta, cùng lắm thì giả vờ khéo léo khoe mẽ trước mặt Hồng Đế.

Còn nữa, nếu đổi chiều hướng mà nghĩ, Kha Lục Dao tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng vì vô cùng thông tuệ mà được Cừ Quốc yêu mến. Nếu Kha Lục Dao có thể làm con dâu mình, cũng không hẳn không phải một chuyện tốt. Có Cừ quốc ủng hộ, còn ai có thể lung lay địa vị của Bách Lí Huyền? Cho dù Bách Lí Lam đã bị phế bỏ hay tên Bách Lí Phượng suốt ngày chỉ biết ở ngoài trêu chọc thị phi, cho dù là ai, đều cũng không thể chống lại Bách Lí Huyền, mà địa vị ở hậu cung của bà ta cũng sẽ vững như bàn thạch!

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu nương nương ẩn tình đưa tình chăm chú nhìn Hồng Đế, dịu dàng mở miệng nói:“Thánh thượng, Lục Dao công chúa thật là đáng yêu, nếu có thể ở lại Hồng quốc qua lại với Huyền Nhi, thì quả là một chuyện tốt. Thánh thượng phải đối xử tử tế với nàng, cũng không thể bên nặng bên nhẹ được.”

Kha Lục Dao lập tức hiểu được ý của Hoàng hậu, cũng biết Bách Lí Huyền rất có khả năng sẽ trở thành Hồng Đế tiếp theo, chỉ tiếc, nàng không có cảm giác động lòng với Bách Lí Huyền, việc này chỉ có thể cố gắng hết sức mập mờ né tránh, vừa không thể quá mức võ đoán, cũng không thể bạc đãi chính mình. Vì thế, nàng cười mím chi nói:“Đa tạ Hoàng hậu nương nương nâng đỡ, Lục Dao cũng rất thích người. Lần đến Hồng quốc này, Lục Dao nhất định sẽ ở lại mấy ngày đi dạo chơi xung quanh. Lúc còn ở Cừ quốc, phụ hoàng và các ca ca luôn bề bộn nhiều việc, đều không có thời gian đi với Lục Dao. Lần này, Lục Dao phải đi cùng với Huyền ca ca đi chơi náo nhiệt.”

Hoàng hậu nương nương cười hòa ái, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại cười khẩy một tiếng, thầm nghĩ: Khá lắm quỷ nha đầu! Xen ngươi còn có thể giở trò gì nữa!

Lúc này, Bách Lí Huyền lại bị nhắc đến rốt cục đã vượt qua được nỗi sợ lần đầu tiên thấy bạch hổ, từ một chỗ rất xa rất xa rất xa bước đi thong thả trở về. Để giấu tai mắt của người khác, hắn còn nhấc một bầu rượu trong tay, giả vờ uống say, sắc mặt ửng hồng ngâm nga thơ chúc rượu.

Mọi người biết rõ Bách Lí Huyền bị con bạch hổ dọa cho chạy mất, nhưng cũng chỉ có thể nhạo báng trong lòng, trên mặt không lộ gì cả. Có đại thần thích nịnh nọt còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi thơ chúc rượu của Bách Lí Huyền.

Khi Bách Lí Huyền đi đến cạnh bàn Vệ Đông Li, thì không thấy con bạch hổ kia đâu, vì thế lá gan to lên khẽ quét mắt nhìn Bách Lí Phượng quần áo không chỉnh tề, giáo huấn nói:“Còn ra cái thể thống gì!” Sau đó chuyển hướng sang Bách Lí Lam, mặt lộ vẻ không vui nói,“Đại ca sao không đi ngồi cùng với các huynh đệ?”

Bách Lí Lam tính tình ôn hòa, xưa nay không thích xảy ra tranh chấp với Bách Lí Huyền, nhưng tình huống trước mắt này thật xấu hổ.

Chỗ ngồi này vốn thuộc về y. Nếu y hiện tại đứng lên nhường chỗ ngồi cho Bách Lí, chẳng những sẽ không được Bách Lí Huyền tôn trọng, còn có thể thành trò cười của Hồng quốc.

Trong cái hoàng cung ăn thịt người không nhả xương này, y luôn luôn không tranh giành với đời, nhưng lại luôn bị những hoàng tử khác ức hiếp. Tuy rằng y không để ý, nhưng dù sao Tiểu Bảo nhi cũng đang lớn dần, tương lai thế nào cũng phải đi vào trong cuộc cung đấu này. Nếu giờ phút này y nhượng bộ, ngày nào đó, Tiểu Bảo làm sao có thể sống yên trong cung đây?

Bách Lí Huyền thấy Bách Lí Lam không cúi đầu bỏ đi như mọi khi, trong lòng tức giận cảm thấy đã mất thể diện trước mặt Vệ Đông Li, cuối cùng cau mày quát: “Mời đại ca đi ngồi cùng những huynh đệ khác đi!”

Bách Lí Lam không muốn chọc tức Bách Lí Huyền, vì thế đáy lòng than nhẹ một tiếng, liền đứng lên, muốn lùi sang bên cạnh, lại phát giác y bào của mình bị cái gì đó móc lại kéo y về chỗ ngồi.

Bách Lí Lam cúi đầu nhìn, chỉ thấy con bạch hổ dưới gầm bàn cắn y bào của y, không cho y rời đi.

Bách Lí Huyền không phát hiện ra con bạch hổ Khổng Tử Viết này, chỉ nhìn thấy Bách Lí Lam lại trở lại ngồi trên ghế, thậm chí ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn mình! Hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, há mồm muốn quát mắng Bách Lí Lam nhưng vào lúc này, Khổng Tử Viết thò đầu từ dưới bàn ra, nhe răng với Bách Lí Huyền, phát ra tiếng gầm gừ như cảnh cáo.

Bách Lí Huyền thân thể cứng đờ, mãi lúc sau, mới gắng sức khẽ động khóe miệng, cứng ngắc nói lắp:“Đại…… Đại ca…… huynh tạm …. ngồi ở đây đi, ta…… ta đi ngồi cùng với các huynh đệ.”

Mắt thấy Bách Lí Huyền đầu tiên là đi từng bước một, sau đó tăng nhanh bước chân, cuối cùng nhảy vào giữa các hoàng tử khác ngồi xong, Bách Lí Lam hơi rũ mắt xuống, nhìn về phía Khổng Tử Viết, dịu dàng nở nụ cười.

Khổng Tử Viết chưa bao giờ được một vị mĩ nam nhìn chăm chú dịu dàng, vì thế…… cô ngượng ngùng. Một đôi con ngươi đen vàng của cô hơi né tránh ánh mắt của Bách Lí Lam, lại lưu luyến nhìn trộm sự dịu dàng của Bách Lí Lam.

Bách Lí Lam thấy cái đầu hổ Khổng Tử Viết hết sức đáng yêu, không cầm lòng được vươn tay sờ sờ đầu cô.

Khổng Tử Viết thẹn thùng , lại nằm úp sấp xuống gầm bàn, dùng móng vuốt ôm lấy đầu, tiếp tục giả vờ là một con bạch hổ.

Bách Lí Phượng nhìn thấy nhất cử nhất động của Khổng Tử Viết trong mắt, càng khẳng định ý muốn có được cô.

Vì thế, hắn thẳng thắn cũng chui xuống gầm bàn, hai tay ôm lấy đầu Khổng Tử Viết, vừa muốn tha cô đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói:“Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”

Tiểu Bảo vẫn nắm đuôi Khổng Tử Viết thì nhi khó chịu nói:“Đại cẩu cẩu không thể đi với người được! Đại cẩu cẩu phải về nhà với Tiểu Bảo cơ!”

Bách Lí Phượng làm sao có thể nghe lời một thằng nhóc? Hắn dứt khoát dùng sức một cái kéo cả Khổng Tử Viết và Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Chỉ thấy Bách Lí Phượng cong mông, ôm lấy đầu Khổng Tử Viết mà kéo sang một bên. Mà Tiểu Bảo lại lôi kéo cái đuôi của Khổng Tử Viết lùi về sau, trong miệng còn hô:“Phụ thân, phụ thân, mau tới giúp Tiểu Bảo, chúng ta kéo đại cẩu cẩu về nhà!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết hôm nay làm sao nữa, vì sao hai tiểu tổ tông kia đều vây quanh một con bạch hổ, còn đều là vẻ nhất định phải có được nữa.

Bách Lí Lam nhìn thấy Tiểu Bảo gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại nhìn Vệ Đông Li sắc mặt không tốt, cuối cùng nói với Bách Lí Phượng đang cực kỳ phấn khích:“Lục đệ, chớ náo loạn nữa. Đông Li chưa từng đồng ý đưa bạch hổ đưa ngươi, ngươi cần gì phải như thế?”

Bách Lí Phượng cũng không nghe, nói thẳng:“Những quyển bí tịch võ công của ta đều đã cho hắn hắn lại chưa nói không cần, con bạch hổ này tự nhiên chính là của ta!” Không thể không nói chuyện bất chấp tất cả này chỉ có Bách Lí Phượng làm được tốt nhất.

Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng lập tức đỏ mắt, dùng sức giữ chặt đuôi Khổng Tử Viết, thút tha thút thít hô:“Đại cẩu cẩu là của ta, là của ta! Lục thúc người không được cướp với Tiểu Bảo! Tiểu Bảo ghét người! Lục thúc xấu xa!”

Bách Lí Phượng híp mắt cười,“Tiểu Bảo con ngoan ngoãn đi, lục thúc ngày mai đưa con một con đại cẩu cẩu khác, không, cho con hai con!”

Tiểu Bảo quệt miệng,“Lục thúc là người xấu! Lục thúc muốn lừa Tiểu Bảo! Tiểu Bảo còn lâu mới cần chó ngốc nghếch, Tiểu Bảo chỉ cần con đại cẩu cẩu này thôi! Đại cẩu cẩu là bạch hổ, là bạch hổ xinh đẹp!”

Khổng Tử Viết cúi đầu suy nghĩ sâu xa, một mình chán nản mà khóc, giời ơi ngài còn biết tôi là bạch hổ cơ đấy?