Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 186: Ngoại Truyện 1



Đèn phòng phẫu thuật tắt, cửa phòng cũng mở ra.

Từ Dịch Phàm thấy thế vội vàng đứng dậy đi đến chỗ cửa phòng. Vì chuyện Phùng Lộ Phi phẫu thuật mà cả Từ gia, Phùng gia, Triệu Chí Dương, Trương Uyển Tâm, Trình Minh Viễn, Tống Thừa Huân... đều đến hết.

- Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào?

- Thật sự xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức có thể rồi. Gia đình đừng quá đau buồn. Theo như tình hình hiện tại thì may ra cô ấy còn có thể trụ được 1-2 giờ nữa thôi. Còn đứa trẻ đã được phẫu thuật đưa ra, tình hình vẫn rất ổn.

Từ Dịch Phàm suýt nữa đã ngã, may mà có Triệu Chí Dương đỡ. Phùng Phu nhân nghe xong sốc quá đã ngất xỉu, Từ Phu nhân không tin vào sự thật này, Trương Uyển Tâm lau nước mắt.

....…………………………………

Phùng Lộ Phi được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả mọi người đều ở bên cạnh cô. Lúc này ống thở, kim truyền trên người Phùng Lộ Phi đã được gỡ bỏ hết rồi.

Từ Dịch Phàm nắm chặt lấy tay cô, những giọt nước mắt của anh rơi xuống. Đây chỉ là trò đùa thôi đúng không?

Hoắc Tử Minh cũng ở trong đấy, anh nhìn Phùng Lộ Phi, tự trách bản thân mình. Ngày trước anh không thể cho cô hạnh phúc, bây giờ anh lại không cứu được mạng sống của cô. Anh trách mình vô dụng quá.

Phùng Lộ Phi từ từ mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy là Từ Dịch Phàm. Giọng anh đầy đau đớn:

- Lộ Phi, em không sao đâu, nhất định không sao đâu.

Phùng Lộ Phi hơi nhíu mày lại, rốt cuộc là thế nào?

"Người đàn ông này, là ai? Tại sao lại nắm tay mình? Mọi người xung quanh là ai? Và mình là ai?"

Cô suy nghĩ, cô chẳng nhớ gì, chẳng biết gì.

Thấy những giọt nước mắt của Từ Dịch Phàm rơi xuống, tay cô run run đưa lên định lau đi cho anh nhưng anh lại nắm chặt luôn tay đấy của cô.

- Lộ Phi, em sẽ không sao, em phải ở bên cạnh anh và con nữa. Cố gắng lên, anh sẽ bảo người ta đưa con đến đây.

Và sau đó có một y tá đưa đứa bé đến. Phùng Lộ Phi liếc nhìn đứa bé. Đứa trẻ đang ngủ, thật sự rất đáng yêu.

- Em đã hứa với anh những gì thì đừng nuốt lời.

Lúc này cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi...

"Tít...tít...tít"

Tiếng "tít tít tít" kêu lên liên hồi, Phùng Lộ Phi nhắm mắt lại, tay buông thõng xuống.

Hoắc Tử Minh vội vàng chạy đến.

- Cô ấy đã qua đời rồi.

Dịch Phàm nghe xong, anh khóc, ôm lấy Phùng Lộ Phi. Tại sao lại như vậy, tại sao ông trời lại đối với anh như vậy chứ?

Trong phòng bệnh chỉ còn những tiếng khóc đầy tang thương...

................................................

Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi trở về nhà. Từ lúc cô qua đời, anh như một người mất hồn, chẳng nói gì, chẳng ăn uống gì, chẳng quan tâm đến mọi việc xung quanh nữa. Anh ngồi bên cạnh Phùng Lộ Phi, cứ nhìn cô như vậy.

Trương Uyển Tâm đưa lên trên phòng một bộ quần áo cùng đồ trang sức của Phùng Lộ Phi, cô định giúp Phùng Lộ Phi thay đồ nhưng cuối cùng Từ Dịch Phàm bảo để anh làm. Trương Uyển Tâm đành ra ngoài. Trước khi ra cô còn dặn anh nên lấy lại tinh thần đi xuống ăn cơm, tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai sẽ hỏa táng cho Phùng Lộ Phi. Thế nhưng Từ Dịch Phàm chẳng nói gì cả. Trương Uyển Tâm cũng rất đau buồn nhưng cô cũng chẳng làm được gì.

Từ Dịch Phàm lấy một chiếc khăn sạch lau người cho Phùng Lộ Phi, sau đó thì mặc chiếc váy trắng vào cho cô. Anh còn đeo đồ trang sức lên cho cô nữa. Anh nắm chặt lấy tay cô, ngồi bên cạnh giường suốt cả đêm.

...............................................

Sáng hôm sau, Phùng gia cũng đã đến. Hôm nay là ngày đưa Phùng Lộ Phi đi hỏa táng.

Từ Phu nhân bảo anh đi thay một bộ đồ khác, đừng để bản thân như thế này, Phùng Lộ Phi sẽ rất buồn. Nghe nhắc đến Phùng Lộ Phi, anh mới chịu buông tay cô ra đi vào nhà tắm tắm rửa thay đồ.

Đích thân Từ Dịch Phàm đóng nắp quan tài lại, anh không muốn cô rời xa anh. Họ lên xe đi đến ngoại ô.

Những người hỏa táng tiếp đón rất chu đáo. Bọn họ nói rằng việc hỏa táng này chỉ mất 1 giờ thôi. Rồi những người đó đưa quan tài vào bên trong, Từ Dịch Phàm đứng đờ người ra đấy.

.......................................................

Trong quan tài.

Phùng Lộ Phi đột nhiên tỉnh dậy. Cô cảm thấy khó thở vô cùng, cô cố gắng đập tay vào quan tài nhưng chẳng có ai nghe thấy cả. Cô đau ngực, cố đẩy nắp quan tài ra.

"Chỗ nào đây? Đây là nơi nào?"

Cô ngồi dậy trong quan tài nhìn xung quanh, thở hổn hển. Xung quanh chẳng có lấy một bóng người.

Phùng Lộ Phi ôm ngực cố đi ra khỏi quan tài. Cô nhìn thấy cánh cửa mở thì vội vàng đi đến chỗ đó.

Khi những người phụ trách hỏa táng đi ra.

- Chuyện gì thế này? Xác chết trong này đâu?

- Mau đi tìm đi.

Bọn họ tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy "xác chết" của Phùng Lộ Phi đâu cả.

- Thấy không?

- Không.

- Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại ra bảo với người của Từ gia là xác của Thiếu phu nhân kia biến mất?

- Điên à, người của Từ gia chắc chắn sẽ giết chúng ta đấy..

- Thế phải làm thế nào đây? Đường nào cũng chết

- Cứ hỏa táng đi.

Bên ngoài mọi người chờ mãi, đã gần 2 giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa đưa tro cốt ra. Đang định vào trong thì những người kia mang bình đựng tro cốt ra, Từ Dịch Phàm nhận lấy nó. Bọn họ nói rằng vì có chuyện trục trặc nên việc hỏa táng mới lâu như vậy, xin mọi người thứ lỗi.

Từ gia và Phùng gia nghe xong cũng chẳng nói gì nữa. Từ Dịch Phàm cầm chặt lấy bình đựng tro cốt kia đi ra ngoài.